Vay nóng Tima

Truyện:Không May Yêu Thương Ngươi - Chương 08

Không May Yêu Thương Ngươi
Trọn bộ 10 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Làm sao bây giờ ... ta phát hiện ra bản thân đã yêu ngươi mất rồi, nếu nói là yêu mến thì loại tình cảm này mãnh liệt hơn rất nhiều. Ta đã yêu một nam nhân cổ đại sao? Cái này có phải —— có phải là nhân duyên tiền định không? Hay lại là hữu duyên vô phận?

____

Tin Qúy Như Ý bị Đông Phương Hình Tôn nhốt vào địa lao trong một đêm đã truyền khắp Đông Phương phủ.

-"Tôn, ngươi thật sự nhốt Như Ý vào địa lao sao?" -Vừa đẩy cửa vào, Đông Phương Quyển đã nhanh chóng chạy đến trước mặt của Đông Phương Hình Tôn. Nghe tì nữ vào thông báo, nàng thật không tin ... Làm sao ... Làm sao có thể, Tôn rất yêu mến Như Ý sao lại có thể nhốt nàng ấy vào địa lao?

-"Tỷ tỷ biết rồi sao?" - Hờ hững liếc nhìn Đông Phương Quyển, Đông Phương Hình Tôn tiếp tục xem sách.

-"Nói như vậy Như Ý thật sự bị giam vào địa lao?"

-"Là vì nàng ấy hy vọng thế." - Là vì nàng ấy muốn, hắn chẳng qua chỉ là thành toàn cho nàng mà thôi. (Mik: muội hết nói với ca ca ... "kết" ca ca quá ^^)

Nhìn biểu lộ của Tôn làm nàng nhớ đến Hình Tôn của ngày trước khiến cho Đông Phương Quyển tay bất giác nắm chặt vào váy -"Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra? Tôn, ngươi không phải là rất yêu mến Như Ý sao?" - Lần trước Tôn có thể ở bên cạnh Như Ý an tâm mà ngủ. Nàng biết Tôn không muốn rời xa Như Ý. Chính Như Ý đã giúp Tôn mở lòng của mình ra, cũng làm cho nàng - là tỷ tỷ của Tôn bắt đầu hiểu hắn hơn. Nàng nghĩ rằng Như Ý sẽ cải biến Đông Phương gia, nhưng lúc này ....

Thích sao? -"Chính là vì thích..... ta chỉ thích mình Như Ý nên ta tuyệt đối không để cho Như Ý rời khỏi Đông Phương phủ" - Rõ ràng là nàng làm trái hắn nhưng hắn không có cách nào ra tay giết nàng. Bởi vì nàng sao? Hắn đã đáp ứng nàng từ nay về sau sẽ không giết người nữa.

-"Như Ý phải rời Đông Phương phủ sao?" - Đông Phương Quyển cả kinh, cái này so với chuyện nàng ấy bị nhốt vào địa lao còn khiến nàng giật mình hơn. Nàng bây giờ cũng có thể hiểu vì sao Tôn muốn nhốt Như Ý vào địa lao ... chính là vì không muốn buông tay a.

-"Ta nói rồi, ta sẽ không để cho Như Ý rời khỏi Đông Phương phủ" - Sắc mặt hắn trầm xuống, khiến cho cuốn sách thuốc nặng nề rơi trên bàn.

-"A!" - Đông Phương Quyển nhìn cặp mắt tức giận của Tôn làm nàng hoảng sợ lui về phía sau. Nàng không thể giống như Như Ý mà ở cạnh bên Tôn được -"——-Như Ý hiện tại đang ở trong địa lao, ngươi không lo lắng sao?" - Địa lao như vậy cả một nam nhân cũng khó có thể chịu được huống chỉ nàng ấy chỉ là một nữ nhân yếu đuối.

Ngón tay thon dài co chút co lại, Đông Phương Hình Tôn im lặng. Như Ý sẽ không chịu nổi sao? Không chịu được không khí trong địa lao sao?

-"Tôn, hay là ngươi trước hết cứ thả Như Ý ra trước đi." - Nàng khuyên nhủ, cũng chỉ có Như Ý mới có thể làm Tôn nguôi giận thôi.

-"Trừ phi —- nàng ấy đáp ứng ta, vĩnh viễn ở lại Đông Phương phủ" - Vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn ......

***

Bây giờ đã bao lâu rồi? Đã qua mấy ngày rồi? Ở địa lao này ngay cả chút ánh sáng mặt trời cũng không có, kể cả thời gian cũng không biết được. Thật không nghĩ tới nàng lại ở trong địa lao lâu như vậy. Tình huống này kéo dài cho đến bao giờ đây? Muốn tiếp tục đến khi nào?

Đầu đau quá, mặt cũng rất nóng, nàng sốt rồi sao? Cũng đúng a, dù sao nàng ngủ ở chỗ này... ngay cả nệm hay chăn cũng đều không có.

-"Như Ý, ngươi làm sao vậy?"

Một thanh âm truyền đến bên tai nàng, hình như là Giai nhi a .... Nàng mơ màng nặng nề mở mắt, nhìn vào thân ảnh màu vàng trước mắt.

-"Như Ý, ngươi không sao chớ?" - Giai nhi ân cần nói. Là vì ánh sáng trong địa lao sao, làm cho nàng cảm thấy mặt Như Ý có chút hồng.

-"Khá tốt, không chết được" - Qúy Như Ý suy yếu mỉm cười. Thật sự là bội phục bản thân mình, giờ phút này mà nàng vẫn còn có thể cười được.

-"Ngươi thật sự không có ý định thỏa hiệp với thiếu gia sao?" - Giai nhi đỡ thân thể Qúy Như Ý lên nói -"Thiếu gia có nói, chỉ cần ngươi đáp ứng ở lại Đông Phương phủ không được rời đi, thì hắn sẽ lập tức thả người khỏi địa lao" - Mấy ngày nay không khí trong Đông Phương phủ rất khẩn trương, không ai dám đứng trước mặt Thiếu gia mà thở mạnh.... Chỉ sợ chọc giận đến Thiếu gia thì không khéo mất mạng a.

Đáp ứng? Có lẽ nàng có thể giả vờ đáp ứng hắn sau đó lại tìm cơ hội rời đi, nhưng khi nàng nhìn vào mắt hắn ... nàng thật sự không muốn nói dối hắn-"Ta....".

-"Như Ý, ta nhìn thấy được Thiếu gia rất dễ dàng tha thứ cho ngươi." - Giai nhi tiếp tục nói -"Nếu là người khác chống đối với Thiếu gia như vậy, chỉ e là đã sớm mất mạng rồi. Thiếu gia quả thật rất thích ngươi a, cho nên bất luận thế nào cũng đều muốn ngươi ở lại." - Thật không thể nghĩ là Qúy Như Ý hết lần này đến lần khác lại muốn đều muốn đi. Thiếu gia đối xử tốt với nàng ấy như vậy, cái gì cũng đáp ứng cho nàng ấy.

-"Chính là ta...." - Đầu tựa hồ càng lúc càng đau, đôi mắt nàng nặng nề chỉ muốn nhắm lại.

-"Như Ý, ngươi làm sao vậy?" - Giai nhi đỡ được Qúy Như Ý, tay sờ trán nàng, nóng quá! -"Như Ý, ngươi sốt rồi!" - Ông trời, tại sao lại có thể như vậy!!!

Qúy Như Ý miễn cưỡng nhìn Giai nhi -"Ta nghĩ hình như đúng vậy" -Nói xong liền lập tức lậm vào hôn mê.

Thật sự là muốn nhắm mắt lại, cứ như vậy mà hôn mê, không cần để ý đến bất cứ chuyện gì hết, đau nàng càng lúc càng mất dần ý thức ... Chỉ là ... Vì cái gì nàng mập mờ nhìn thấy trước mắt lại không phải là thân ảnh của Giai nhi ... mà là thân ảnh của hắn?

***

-"Tôn, đã năm ngày rồi" - Bên trong Linh Hiên, Đông Phương Quyển phía trước Đông Phương Hình Tôn, thầm nhắc -"Nếu cứ để Như Ý ở trong địa lao, chỉ sợ nàng ...."

-"Tỷ tỷ đang lo lắng sao?" - Đông Phương Hình Tôn lạnh lùng cắt ngang lời của Đông Phương Quyển, vẻ mặt hờ hững. Khí hậu trong địa lao, hắn cũng không phải là không biết, Nhưng Như Ý thật sự thà rằng ở trong địa lao cũng không muốn ở lại bên cạnh hắn sao?

-"Ngươi chằng lẽ lại không lo lắng sao?" - Đông Phương Quyển hỏi ngược lại. Người thích Như Ý nhất chính là Tôn cho nên ngưới lo lắng nhất cho Như Ý cũng nên là Tôn mới đúng.

Con ngươi đen thu vào, hắn xoay người -"Chỉ cần Như Ý đáp ứng ở lại ta tự nhiên sẽ thả nàng ra."

-"Tôn, ngươi thật sự phải cố chấp như vậy sao?"- Tôn cố chấp so với tưởng tượng của nàng thật sự rất mãnh liệt.

Đúng vậy, cố chấp, người duy nhất khiến hắn cố chấp cũng chỉ có Như Ý -"Ngoại trừ Như Ý ra, ta sẽ không thích người khác, cho nên Như Ý cũng không thể rời khỏi ta." - Nàng nên ở trong Đông Phương phủ, .... luôn một mực ở cạnh hắn...

-"Tôn, ngươi như vậy là ..." - Đông Phương Quyển bất giác cắn môi -"Ngươi yêu Như Ý sao?" - Vì yêu Như Ý nên Tôn mới cố chấp mãnh liệt như vậy .... Tôn muốn Như Ý ở bên cạnh mình. Cũng chỉ có khi Như Ý ở bên cạnh Tôn, Tôn mới có vẻ mặt an tâm nhu hòa như thế.

-"Yêu?" - Hắn lẩm bẩm cái từ này ... Là vì hắn yêu Như Ý sao?

-"Giống như Phượng Hi yêu Bối nhi vậy, Phượng Hi có thể bất chấp mọi thứ để cứu Bối nhi, còn ngươi —-"-Thì chỉ vì muốn Như Ý ở lại bên cạnh mình mà không từ thủ đoạn.

Yêu? Hắn thật sự yêu sao?Cảm giác mà Phượng Hi đối với Bối nhi cũng chính là cảm giác của hắn đối với Như Ý sao -"Ta không có yêu ....."

-"Ngươi chẳng lẽ không thầm nghĩ muốn chiếm đoạt Như Ý sao?" - Đông Phương Quyển nói -"Ngoại trừ Như Ý ra, không có bất kì người nào có thể thay thế được nàng, ở trước mặt nàng, ngươi sẽ không tỏa ra khí chất không làm người khác sợ hãi, thậm chí ngươi có thể ngủ say bên cạnh nàng ấy" - Đối với chuyện này, nàng hiểu rất rõ, nàng yêu Phượng Hi, biết rõ loại tình cảm này làm người ta hạnh phúc nhưng cũng khiến cho người ta đau đớn. Chỉ tiếc là người mà Phượng Hi yêu không phải là nàng mà là Bối nhi.

Đông Phương Hình Tôn khẽ giật mình, đó là yêu sao? Nói như vậy chính là hắn yêu Như Ý sao?

Gõ! Một tiếng đập cửa cắt đứt suy nghĩ của Đông Phương Hình Tôn. -"Ai?" - Hắn quay về phía cửa.

-"Là ta, Giai nhi" - Thanh âm sợ hãi vang lên ngoài cửa, có vẻ khá lo lắng.

Giai nhi? Đông Phương Quyển đứng dậy mở cửa -"Đã trễ như vậy ngươi còn đến đây làm gì?" - Nếu như không có nguyên nhân, hạ nhân trong Đông Phương phủ rất ít khi đến Linh Hiên. Mà Giai nhi, nàng cũng không có ấn tượng mấy.

-"Đó là bởi vì..." - Giai nhi run run, liếc nhìn Đông Phương Quyển sau đó lại nhìn đến Đông Phương Hình Tôn, nhịn không được nuốt nước miếng. Nàng bây giờ thật sự rất muốn rời khỏi nơi này, nhưng Như Ý bệnh như vậy người hiểu biết y thuật trong Đông Phương phủ này chỉ có Thiếu gia -"Là vì Như Ý, nàng ấy ...."

-"Như Ý?!" - Đông Phương Hình Tôn cả kinh -"Nàng ấy làm sao?" - Ngực đột nhiên lại có cảm giác không ổn định.

-"Như Ý ngất xỉu, người rất nóng, hiện đang nằm ở Mai Viện, không biết Thiếu gia có thể hay không ..." - Lời còn chưa dứt, thỉnh cầu còn chưa xong đã không thấy bóng dáng của Đông Phương Hình Tôn đâu nữa.

-"Đại tiểu thư — Thiếu gia ...."- Giai nhi ấp úng nói.

-"Không có gì" - Đông Phương Quyển cười nói -"Ta nghĩ là Tôn đã hiểu rõ bản thân rồi" -Mà nàng cũng rất vui mừng mà thành toàn cho hắn và Như Ý về sau ......

***

Yêu, hắn thật sự yêu Như Ý sao? Đông Phương Hình Tôn bước nhanh đến Mai Viện, mái tóc dài bị gió thổi ngược về phía sau khiến nó rối tung lên.

Nghe được nàng phát sốt, hắn vừa bối rối lại cảm thấy sợ hãi .... Sợ rằng nàng sẽ biến mất. Đông Phương Hình Tôn từ trước đến nay chưa từng e ngại bất cứ việc gì, giờ đây lại lo lắng cho một thiếu nữ. Yêu sao? Có lẽ thật là vậy. Chỉ có Như Ý mới khiến lòng hắn có hỉ, nộ, ái, ố như vậy.

Lúc trước hắn không rõ vì sao Phượng Hi lại có thể vì Bối nhi mà quỳ trước cửa Đông Phương phủ đến mười một ngày. Phượng Hi đối với Bối Nhi yêu một cách sâu sắc nhưng trong mắt hắn lại không có bất kì ý nghĩa nào cả. Nhưng hôm nay, hắn có thể khẳng định, nếu lúc ấy Như Ý là Bối Nhi, hắn nhất định cũng sẽ vì nàng mà quỳ xuống (Mik: *tung bông tung bông*)

-"Như Ý đâu?" - Đẩy cửa vào Mai Viện, Đông Phương Hình Tôn hỏi một gia đinh.

-"Qúy cô nương.. ở.. bên trong."

Bên trong sao? Thân thể cao lớn của hắn đã nhanh chóng tiến vào bên trong Mai Viện.

Hai gò má nàng đỏ bừng, đôi môi tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, dù là đang hôn mê nhưng cũng có thể thấy được là nàng đang rất khó chịu. Tâm của hắn đột nhiên co rút lại - là đau đớn a .... Nhìn nàng như vậy ... hắn thật sự rất đau ....

Từ trước đến giờ hắn chưa từng nhìn thấy Như Ý bệnh như vậy. Có phải bởi vì hắn đem nhốt nàng vào địa lao không? Cho nên mới khiến nàng bệnh như vậy. Hắn đã sớm biết địa lao căn bản không thể thích hợp để nhốt người, huống chi nàng chỉ là một thiếu nữ yếu đuối.

-"Nàng thật sự không muốn vĩnh viễn ở cùng ta sao?" - Hắn thì thào, ngón tay nhẽ nhàng chạm nhẹ vào khuôn mặt của nàng. Ngay cả như vậy, nàng cũng kiên trì trong địa lao sao?

Nàng là người quan trọng nhất của hắn... nhưng hắn không thể trở thành người quan trọng của nàng sao? Trong tâm của hắn cảm thấy rất rõ, hắn yêu nàng, bởi vì .... Nàng chính là nàng... không ai có thể thay thế được nàng.

***

Thật thoải mái, thân thể tựa hồ có chút mát mẻ không còn cảm giác nóng bức làm nàng khó chịu nữa. Cơn đau đầu dường như cũng biến mất rồi. Nàng phát sốt, nàng vẫn còn nhớ rõ lúc Giai nhi đến địa lao, sau đó đầu của nàng đau nhức không ngừng. Nàng rất muốn mở mắt nhưng mí mắt lại nặng chịch không thể nhướng lên được. Là ai ở bên cạnh chăm sóc cho nàng? Đang nói gì mà nàng nghe không rõ. Cảm giác rất lạnh buốt mơn trớn trên mặt nàng rồi đến tay nàng, bao quanh thân nàng ... cảm giác này khiến cho nàng cảm thấy quen thuộc...

Nhưng tại sao luôn cảm thấy nó rất bi thương?

-"Ngô...." - Nàng cố sức mở mắt, Qúy Như Ý dần thích ứng với ánh sáng. Sáng quá, là ban ngày sao? Từ ngày vào địa lao nàng đã lâu không được thấy ánh mặt trời rồi.

-"Ngươi tỉnh rồi sao?" - Thanh âm ôn nhu vang lên bên tai nàng, làm cho nàng cảm thấy quen thuộc.

-"Ngươi đã tỉnh sao, Như Ý?" - Là ai đang kêu tên nàng?

Khuôn mặt mềm mại, thanh lệ tựa như hoa lan, đôi mắt ôn nhu mang theo phần quan tâm đang nhìn nàng -"Đại tiểu thư?!" - Qúy Như Ý giật mình, thanh âm lúc này của nàng tựa như tiếng rên rỉ vậy.

-"Thật tốt quá, ngươi cuối cùng cũng tỉnh." - Đông Phương Quyển thở phào nhẹ nhõm như vừa trút bỏ một gánh nặng. Nếu nàng vẫn chưa tỉnh không biết Tôn sẽ biến thành như thế nào.

-"Nơi này là chỗ nào?"- Qúy Như Ý nhìn xung quanh hỏi. Muốn động đậy nhưng toàn thân lại không có chút khí lực nào cả. Thân thể nàng mềm nhũn dường như đã bị rút cạn hết khí lực vậy.

-"Nơi này là Mai Viện, ngươi phát sốt nên ngất xỉu ở địa lao, chính Giai nhi đưa ngươi đến đây dưỡng bệnh."-Đông Phương Quyển giải thích.

Giai nhi? Đúng là nàng đã ngất xỉu trước mặt Giai nhi, nhưng Giai nhi mang nàng ra khỏi địa lao không sợ Tiểu Hình sẽ giận lây sang nàng ấy sao? -"Thì ra ta thật sự phát sốt" - Nàng thì thào, xem ra lần ngày nghiêm trọng hơn cảm vặt bình thường trước kia, ít nhất lúc trước nàng cũng không cảm thấy bị rút cạn hết khí lực như lần này.

-"Đúng a, ngươi đã hôn mê hai ngày." - Có điều cuối cùng cũng khá tốt là nàng đã tỉnh. Trong hai ngày này, Đông Phương phủ vì bệnh tình của Như Ý mà loạn hết cả lên.

-"Hai ngày?" - Có nói quá hay không? Nàng hôn mê những hai ngày sao? Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng hôn mê lâu như vậy. Bất quá cũng phải nghĩ lại, từ nhỏ đến lớn nàng cũng chưa từng bị nhốt qua địa lao lâu như vậy. -"Là đại tiểu thư luôn ở bên cạnh chăm sóc ta sao?" - Nàng mở miệng hỏi, tuy khả năng là rất nhỏ nhưng trước mắt cũng chỉ có mình nàng ấy, nàng cũng nên hỏi rõ suy nghĩ của mình.

-"Ta?" - Đông Phương Quyển nhíu mày, lập tức lắc đầu -"Là Tôn đã chăm sóc ngươi trong hai ngày qua."

-"Tiểu Hình sao?" - Gọi tên của hắn làm nàng phảng phất nhớ lại trong kí ức.... Thanh âm lạnh như băng, khuôn mặt yêu dị đầy ma mị, biểu lộ bi thương dường như muốn khóc. Bộ dáng tức giận của hắn lúc ấy, nàng nghĩ nàng không bao giờ quên được.

Là hắn chăm sóc nàng sao? Đem nàng nhốt vào địa lao, rồi lại bởi vì nàng phát sốt mà chăm sóc nàng sao? -"Hắn ở đâu?" - Cảm giác lạnh như băng lúc ấy ... nguyên lai là hắn a.... Người làm nàng thống khổ ... lại luôn muốn giữ nàng lai bên cạnh ...

-"Hắn luôn ở bên cạnh ngươi a!" - Đông Phương Quyển chỉ vào người bên cạnh Qúy Như Ý.

Bên cạnh nàng sao? Qúy Như Ý nhìn theo hướng Đông Phương Quyển chỉ, nhìn về phía bên cạnh giường nàng.

Khuôn mặt lúc ngủ rất ngây thơ, lông mày nhíu chặt, tuy ngủ say nhưng tay ôm ngang eo của nàng -"Hắn như thế nào —-"- Ở cổ đại không phải là nam nữ "thụ thụ bất tương thân" sao? Vì cái gì là ngang nhiên nằm cùng giường với nàng, nếu dựa theo phim truyền hình cổ đại thì hắn căn bản đã hủy đi sự trong sạch của nàng a —- Cho dù hắn cùng nàng trên người đều mặc quần áo. Nhưng mà nghiêm trọng hơn lại để cho Đông Phương Quyển nhìn lâu như vậy (Mik: *tung bông*.. *bắn áo hoa* ... "đồng sàn cộng chẩm a")

-"Tôn hai ngày nay đều luôn bên cạnh chăm sóc ngươi."-Đông Phương Quyển thoáng nhìn Đông Phương Hình Tôn đang ngủ say, chậm rãi nói -"Từ bốc thuốc đến uống dược hắn đều một mình tự làm. Đương nhiên là ngươi hôn mê nên không thể uống bất cứ thứ gì, chính là Tôn từng ngụm từng ngụm giúp ngươi uống hết. Một mực ở cạnh ngươi, cho dù ngủ cũng sẽ ôm ngươi giống như bây giờ vậy" - Qủa thật đối đãi như trân bảo vậy (Mik: hắc hắc... thì ra ca ca lợi dụng tỷ hôm mê ăn đậu hủ của tỷ ah >"<)

Từng ngụm từng ngụm cho nàng uống dược sao? Mặt Qúy Như Ý thoáng hồng, không phải chứ, sẽ không phải như nàng nghĩ chứ!

-"Tôn thật sự rất yêu ngươi, Như Ý"

Yêu?! Qúy Như Ý kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Đông Phương Quyển. Tiểu Hình yêu nàng?

-"Nếu không thì tại sao hắn lại vì ngươi mà làm nhiều chuyện như vậy? Tôn chưa từng đối xử với ai như vậy, mạng người đối với hắn mà nói từ trước đến này đều rẻ mạt. Hắn là đệ đệ của ta, ta đương nhiên luôn muốn tốt cho hắn, mà ngươi, ta tin tưởng ngươi có thể thay đổi được Tôn, Tôn yêu ngươi, ta hy vọng ngươi cũng có thể yêu Tôn."

-"Ta.."- Hắn yêu nàng, mà nàng...

-"Đây chỉ là hy vọng của ta thôi." - Đông Phương Quyển mỉm cười -"Ngươi cứ nghe theo tâm ý của mình. Bây giờ thì ngươi nên ở cùng Tôn, hắn hai ngày qua thật sự là rất mệt rồi!" - Mà nàng chỉ có thể làm được như vậy cho Tôn thôi.

Đông Phương Quyển nhẹ nhàng xoay người, rời khỏi Mai Viện.

Đông Phương gia thật sự sẽ có thay đổi sao?

____________________________________________

Qúy Như Ý nhìn vào sắc mặt tái nhợt đang say ngủ của Đông Phương Hình Tôn. Da hắn vốn đã trắng nhưng hiện tại cả huyết sắc cũng không có. Chăm sóc nàng hai ngày hẳn là hắn vất vả lắm. Hắn bây giờ làm cho nàng cảm thấy rất đau lòng.

Nàng nhúc nhích thân thể, muốn dời tay của hắn đang ôm nàng nhưng lại vô tình đánh thức hắn.

-"Như Ý, nàng đã tỉnh sao?" - Đông Phương Hình Tôn mở mắt, một tay chống đỡ để ngồi dậy, cúi đầu nhìn xuống Qúy Như Ý. Hai ngày, nàng rốt cuộc cũng đã tỉnh rồi sao? Nàng chịu mở mắt làm cho lòng hắn cũng bình tĩnh lại.

-"Tỉnh"- Qúy Như Ý nhẹ nhàng nói - "Là ngươi luôn ở bên cạnh chiếu cố ta sao?" - Đây là sự thật mà Đông Phương Quyển vừa mới nói cho nàng biết.

-"Ân" - Hắn gật gật đầu, tay sờ trán nàng -"Khá tốt, đã hết sốt rồi" - Nàng sốt quá đột ngột, tuy hắn chắc chắn có thể chữa cho nàng nhưng hắn vẫn không ngăn được trong lòng cảm thấy khủng hoảng bội phần.

Nàng kinh ngạc nhìn hắn, hắn tựa hồ như đã quay lại với Tiểu Hình trước kia, tuy vẫn còn vài phần trầm mặc nhưng đây đúng là Tiểu Hình - người luôn tìm kiếm sự an ủi từ nàng... luôn muốn ở bên cạnh nàng, là người làm bạn với nàng trong cổ đại tịch mịch này, người có lời nói khiến cho nàng có cảm giác rất êm tai ....

-"Tiểu Hình, ngươi lo lắng cho ta sao?" - Nàng bất giác hỏi.

-"Rất lo lắng" - Hai tay hắn chạm vào má nàng, sau đó ôm nàng -"Biết Như Ý sốt, ta thật sự rất sợ, ta sợ nàng cứ hôn mê mãi.. cứ như vậy mà biến mất" - Bởi vì sợ hãi cho nên hắn càng không biết phải làm sao.

-"Ngươi ... đang run sao?" - Thân thể hắn run nhè nhẹ làm cho nàng kinh ngạc. Hắn thật sự sợ hãi như vậy sao? Sợ nàng chưa tỉnh lại sao?

-"Ta..." - Đông Phương Hình Tôn mấp máy môi -"Ta không muốn Như Ý biến mất, nhưng cũng không muốn nàng rời ta đi." - Vô luận là chuyện gì, hắn cũng không muốn tiếp nhận điều đó. Ngẩng đầu, hắn ghé sát mặt mình vào khuôn mặt của nàng -"Như Ý, thật sự ở cạnh ta làm nàng cảm thấy khó vậy sao?"

-"Tiểu Hình....." - Hắn dựa vào gần như vậy làm nàng cảm thấy được chóp mũi của hắn và nàng đều chạm vào nhau, thanh âm của hắn khàn khàn có phần không giống bình thường ... nửa vui mừng nhưng một phần lại cảm thấy dường như hắn đang khóc nức nở. Nếu như nàng và hắn là người của cùng thời đại, nếu hắn dùng khuôn mặt mang theo nét tiều tụy cùng mệt mỏi như vậy, đang chờ đợi câu trả lời của nàng thì nàng sẽ không ngay lập tức sẽ đáp -"Vâng". Nếu có thể, nàng thật sự rất muốn đáp ứng hắn, nhưng là .....

-"Như Ý, ta yêu nàng" - Ngữ khí nhu hòa, lời nói tự nhiên nhưng mang đầy tâm tình.

-"Yêu?" - Qúy Như Ý cả kinh. Thì ra những chuyện Đông Phương Quyển vừa nói là sự thật. Đông Phương đã nói Tiểu Hình yêu nàng, mà hiện tại, hắn cũng chính miệng nói với nàng như vậy.

-"Là yêu, giống như Phượng Hi yêu Bối nhi vậy, ta cũng chính là đối với Như Ý có cảm giác đó." - Loại cảm giác mãnh liệt này khiến ta nhiều lần khuất phục -"Như Ý, nàng đã từng nói qua là rất ngưỡng một tình yêu của bọn họ, từ nay về sau ta cũng sẽ yêu nàng như thế."

Tình yêu giống như của Phượng Hi cùng Bối nhi sao? Qúy Như Ý rủ đôi mắt xuống, hắn đối với nàng không phải là cảm giác yêu mến giữa tỷ tỷ và đệ đệ sao? Nàng vẫn cứ nghĩ sẽ như thế ...-"Ngươi ... không phải xem ta là tỷ tỷ sao?"

-"Ta tới bây giờ chưa từng xem Như Ý là tỷ tỷ của mình!" - Hắn ngồi thẳng lên, hai mắt nhìn thẳng nàng nói -"Không có bất kì người nào có thể thay thế được Như Ý, bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế!" - Hắn đã từng nghĩ, người nào có thể mang nét mặt ôn hòa và tươi cười như nàng cũng có thể trở thành bạn hắn.. nhưng hắn đã sai ...

-"Như Ý, nàng yêu ta không?" - Hắn chăm chú hỏi, đôi tay nắm chặt lấy bàn tay đang buông lỏng của nàng. Hắn yêu nàng, nên hắn cũng muốn tìm được tình yêu nơi nàng, hắn muốn cả thân thể cùng tâm của nàng, tất cả mọi thứ của nàng ... (Mik: *đỏ mặt a*)

Yêu? -"Ta.." - Nàng chần chừ, nhìn biểu lộ của hắn, thanh âm của hắn làm cho nàng không mở miệng được.

Hắn nhắm mắt lại, hôn nhẹ lên tay nàng -"Ta yêu nàng, cho nên nàng cũng yêu ta, được không?"

Hết chỗ nói rồi ... Qúy Như Ý kinh ngạc nhìn Đông Phương Hình Tôn, giờ phút này, kể cả lời cự tuyệt nàng cũng không thể nói được.

_____________________________________________

-"Như Ý, nàng nên trở về phòng uống dược" - Trong Hậu Hoa Viên, một bóng dáng màu lam nhạt đang ôm lấy một nữ nhân ngồi cùng ngồi trên ghế đá.

-"Ta nghĩ nên đợi chút nữa" - Tay nàng kéo kéo quần áo của Đông Phương Hình Tôn, mở miệng nói -"Tiểu Hình, buông ta ra." - Nàng vẫn chưa muốn trở về phòng, không khí nơi đây làm nàng muốn hít thở trong chốc lát a.

-"Nhưng dược của nàng ..." - Hắn do dự, nhưng vẫn không buông nàng ra.

-"Ta có thể uống ở đây, ngươi lấy dược tới giúp ta được không?" (Mik: Hình ca ca đã chính thức bắt đầu kiếp sống osin đi là vừa *cười nham nhở*)

Dược mỗi ngày đưa đến, hắn đều đốc thúc nàng uống đúng giờ.

Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, dường như đang do dự điều gì đó.

-"Ngươi cứ lấy dược đi, ta sẽ không đi đâu." - Như nhìn thấu được tâm sự của hắn, nàng cam đoan nói.

Từ sau khi nàng phát sốt, cả hai người bọn họ đều tránh đi chủ đề này. Nàng không hề yêu cầu rời đi Đông Phương phủ, hắn cũng không muốn nhắc đến việc muốn nàng lưu lại đây. Tuy biểu hiện bên ngoài đầu gió êm sóng lặng, nhưng nàng biết hắn đem ngôn ngữ biến thành hành động mất rồi.

Thời gian hắn ở bên nàng càng lúc càng nhiều, bất luận nàng đi đâu hắn cũng đi theo. Cho dù buổi tối đi ngủ, hắn cũng nhất định phải nắm tay nàng, cũng bởi vậy hại nàng phải đem giường của mình đặt cạnh giường của hắn.

Đông Phương Hình Tôn nhìn chằm chằm vào Qúy Như Ý, thật lâu sau gật gật đầu nói -"Được".

Nàng nhìn bóng dáng hắn rời xa, một tay chống cằm mà suy tư. Hắn nói yêu nàng, chính là loại tình yêu của nam nhân với nữ nhân. Lời nói của hắn, tựa như một tảng đá đặt nào lòng nàng khiến cho lòng nàng một trận rung động. Tình cảm của Phượng Hi và Bối nhi nàng đã từng rất hâm mộ. Một nữ nhân có thể được nam nhân yêu như vậy chính là hạnh phúc.

Vì Bối Nhi mà Phượng Hi liền không để ý sống chết của bản thân quỳ trước cửa Đông Phương phủ trong vòng 11 ngày, nàng đã rất cảm động. Nàng vốn từng nghĩ loại tình cảm như vậy vốn không có thực. Mà hôm nay, Tiểu Hình lại nói với nàng, cảm giác của hắn đối với nàng giống như cảm giác của Bối Nhi với Phượng Hi vậy.

Mà nàng, rốt cuộc là như thế nào đây? Thương hắn, không phải là khó khăn.. nên nói là rất dễ mới đúng. Từ lúc đầu thì nàng đã vì hắn mà đau lòng, vì hắn mà vui vẻ, nàng luôn muốn bảo vệ hắn, chắn sóc hắn. Hắn trong lòng nàng, càng lúc chiếm vị trí càng lớn. Loại tình cảm của tỷ tỳ với đệ đệ lúc này cũng không thể dùng để thuyết phục bản thân nữa rồi.

Nhưng là, nàng và hắn là người của hai thời đại khác nhau.... Căn bản không thể gặp nhau được, hôm nay cũng là do sai sót mà ngẫu nhiên gặp được. Duyên phận của bọn họ, có phải đến lúc nàng quay lại thời hiện đại thì sẽ hoàn toàn bị cắt đứt không? Một bên là hắn, một bên là cuộc sống quen thuộc của nàng, có cha mẹ, người thân, bạn bè....

Lạch cạch.

Tiếng bước chân làm cắt đứt suy nghĩ của Qúy Như Ý -"Là Tiểu Hình sao?" - Nàng quay đầu thì phát hiện một Hắc y nhân lạ lẫm đang đến gần -"Ngươi là ai?" - Nàng hoảng sợ

Hắc y nhân?! Trời, hắn thế nào mà lại ăn mặc giống thích khách trong mấy bộ phim cổ trang a. Mà hiện tại, hắn không phải là muốn đến lấy mạng của nàng chứ.

-"Không cần sợ hãi, ta chẳng qua chỉ muốn đem ngươi đến một nơi khác làm khách thôi." -Vừa nói xong, Hắc y nhân liền vung một quyền xuống sau cổ của Như Ý

Sau vài ngày, cuối cùng hắn cũng có cơ hội mang nàng đến gặp phu nhân... Đây là người nữ nhân mà Đông Phương Hình Tôn yêu nhất.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-10)