Giọt mưa thứ mười hai (2)
← Ch.24 | Ch.26 → |
"Ui cha, thật là xin lỗi, Cảnh Cảnh." Thật may là lúc này Từ Phẩm Tuệ vội vàng chạy đến.
Tô Cảnh Cảnh thật may mắn Từ Phẩm Tuệ chạy đến, nhất thời trong mắt lộ ra ý cảm kích.
Từ Phẩm Tuệ không biết ý nghĩa, chỉ xem như Tô Cảnh Cảnh chờ số ruột, giận mình, vội vàng nói: "Ai nha nha, cậu cũng biết tình tình ham ngủ của mình..."
Tô Cảnh Cảnh tất nhiên hiểu cô, cười nói: l/qđ "Cậu vẫn ham ngủ như vậy." Trong lời này có mấy phần ý tứ hờn giận, nhưng không hề tức giạn, thế này Từ Phẩm Tuệ mới hơi yên tâm, cũng gọi một tách cà phê.
"Nhìn cái gì thế?" Từ Phẩm Tuệ uống cà phê, thấy ánh mắt Tô Cảnh Cảnh cứ hướng về phía trước cũng thuận thế nhìn sang. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã không khỏi cười lạnh một tiếng: "Mình còn tưởng là ai, thì ra là cô ta."
"Cô ta?" Tô Cảnh Cảnh không khỏi ngạc nhiên nói, dĩ nhiên biết Từ Phẩm Tuệ biết người kia, nhưng lại không biết vì sao cô lại cười như vậy, hơn nữa còn nói lời khinh thường như vậy.
Từ Phẩm Tuệ xoay người lại, bưng cà phê lên chậm rãi uống. Tô Cảnh Cảnh im lặng đợi cô, chợt cô cười lạnh nhỏ giọng nói: "Cô ta sao, không phải là vai chính của Đêm Paris, danh hoa giao tiếp trên biển, biệt danh 'Dã mân côi' Tào Nhã Lệ."
Cô ấy, cô ấy lại chính là Tào Nhã Lệ. Người cao ngạo thanh cao như vậy lại là gái hồng lâu?
Chuyện này thực khó có thể tưởng tượng.
Tô Cảnh Cảnh sửng sốt một lúc mới nói: "Sao cậu nhận ra cô ấy?"
Giọng điệu Từ Phẩm Tuệ mang theo khinh thường: "Mười ba tỉnh đất Bắc này ai là không biết, người nào không hiểu!" Nói đến trên khuôn mặt cũng hiện vẻ khinh thường: "Nhắc đến cũng khéo thật, trước đó vài ngày theo Lam Thanh tham gia một buổi yến hội, vị Tào tiểu thư kia theo một nhân viên chính phủ tới, trong biển người quả là xinh đẹp toả ra bốn phía, toàn bộ người trong phòng lại vì mình cô ta mà không nói nên lời." l. q, đ Nói xong cô phẩy tay nói: "Aizz, không nói, loại phụ nữ tốt nhất không nên biết!"
Nhưng Tô Cảnh Cảnh tựa hồ nghe thành nghiện, chỉ thúc giục cô nói: "Nói thêm chút nữa đi."
Từ Phẩm Tuệ ngạc nhiên, hỏi: "Từ khi nào cậu lại quan tâm mấy chuyện bát quái như này thế?"
Phải biết rằng, trước nay Tô Cảnh Cảnh luôn vô tâm với chuyện của người khác, nhất là mấy chuyện trăng gió như này, mỗi khi Từ Phẩm Tuệ nhắc tới Tô Cảnh Cảnh đều ném ra một câu: "Thật là phí thời gian, lại không bổ ích gì."
Lúc này Tô Cảnh Cảnh lại truy hỏi đến cùng, Từ Phẩm Tuệ cảm thấy hết sức kinh ngạc, lại không đành lòng khiến cô mất hứng, bèn nói: "Cũng được, vậy mình kể từ đầu một vài chuyện cho cậu nghe." Tô Cảnh Cảnh mỉm cười: "Cũng được."
Lúc này Từ Phẩm Tuệ chợt nhớ đến quan hệ hiện tại của Tô Cảnh Cảnh và Đồng Hiên Tuấn, trong lòng mơ hồ biết có phần không ổn, nhưng bởi lúc này trong mắt Tô Cảnh Cảnh tràn đầy thần sắc mong chờ mà bị mềm lòng. Trong lòng không khỏi thở dài nói: "Nghe nói vị nhân viên chính phủ kia thật sự vì cô ta bỏ ra ngàn vàng, nhưng về sau xảy ra chút chuyện..."
Nói đến đây, Từ Phẩm Tuệ dừng một chút, đuôi mắt đảo qua bốn phía, thấy xung quanh thưa thớt người mới đè thấp giọng nói: "Nghe nói là tham ô tiền súng ống đạn dược, chọc giận cấp trên. Aizz, Tào Nhã Lệ này cũng thật vô tình..." Tô Cảnh Cảnh nghe Từ Phẩm Tuệ nói vậy là biết chuyện phía sau như nào rồi.
Quả nhiên, nghe từ Phẩm Tuệ nói tiếp: "Qua cầu rút ván, loại phụ nữ này..."
Tô Cảnh Cảnh vừa đảo mắt, bắt hặp Tào Nhã Lệ đang ăn một miếng bánh ngọt hạnh nhân, ăn rất chậm, như đang thưởng thức, động tác cũng rất tao nhã thong dong. Hàng mi dài long lanh nhẹ nhàng gắn vào mí mắt trên, theo từng cử động của cô, hàng mi tựa như bươm bướm muốn bay, nhanh chóng vỗ cánh.
"Tiền súng đạn." Tô Cảnh cảnh lẩm bẩm tra một tiếng, trong lòng phập phồng nổi lên vài suy nghĩ, rồi lại không thể tin được, ánh mắt sáng lấp lánh nhấp nháy như đèn neon.
Từ Phẩm Tuệ thấy cô thẫn thờ, ho nhẹ một tiếng nói: "Thói đời hiện giờ thường xuất hiện mấy chuyện này lắm."
"Thường có sao?" Tô Cảnh Cảnh vô cùng kinh ngạc. Từ trước đến nay súng đạn là mạch sống của quân đội, nếu có người trữ hàng đầu cơ tích trữ cũng bình thường, nhưng dám trêu chọc quân đội, đây cũng không phải chuyện người bình thường dám làm.
Lúc này nghe Từ Phẩm Tuệ nói "thường có" cô lại càng ngạc nhiên. Quân Nghiêu luôn quân kỉ nghiêm minh, chuyện vụng trộm tư lợi cũng không xuất hiện nhiều, bây giờ xảy ra chuyện tham ô tiền bạc súng đạn thực đúng là một chuyện lạ.
Từ Phẩm Tuệ cười một cái nói: "Những sự tình như này trong quân đội, những tiểu thư khuê các tốt nhất đừng dính vào." Lời này của cô mang theo chút ý tứ dạy dỗ, khuyên giải.
Tô Cảnh Cảnh tự nhiên hiểu rõ ý của cô, liền cười, đáp lại: "Cũng phải." Mặc dù ngoài miệng cô nói vậy, nhưng trong lòng dấy lên nỗi nghi hoặc. Nhưng lúc này tâm tư của cô chỉ đặt trên người Tào Nhã Lệ, không để chuyện này trong lòng cho lắm.
Nhưng không ngờ, Tô Cảnh Cảnh vừa ngẩn đầu lần nữa đã không thấy bóng dáng Tào Nhã Lệ đâu. Đầu tiên cô ngẩn ra, chợt lắc đầu một cái. Từ Phẩm Tuệ không hiểu vì sao cô lại làm ra hành động như vậy, khó hiểu hỏi: "Làm sao thế?"
Tô Cảnh Cảnh chỉ chỉ về nơi Toà Nhã Lệ vừa ngồi, lúc này Từ Phẩm Tuệ mới hiểu. Cô gọi phục vụ đến, phụ vụ này cũng là người từng trải việc đời, thấy là Từ nhị tiểu thư, cũng không giấu diếm điều gì, chỉ nói: "Bên ngoài Tào tiểu thư là bà mặt của nơi này, cho nên luôn tới đây xem xét."
"Hả?" Từ Phẩm Tuệ cả kinh, liếc Tô Cảnh Cảnh một cái. Tô Cảnh Cảnh mặt không biểu cảm, chỉ nói: "Cũng chỉ là bề ngoài, vậy thì sẽ có bên trong chứ?" Phục vụ liếc Từ hẩm Tuệ một cái, chỉ nghe Từ Phẩm Tuệ nói: "Đúng vậy, không biết vị bên trong là ai?"
Phục vụ thấy Từ nhị tiểu thư cũng len tiếng, liền đáp: "Vâng, là..." Anh ta chần chừ một lúc rồi mới nói: "Đồng tam thiếu."
"Anh ta?" Từ Phẩm Tuệ và Tô Cảnh Cảnh đều cả kinh. Tô Cảnh Cảnh giận tái mặt, Từ Phẩm Tuệ nhìn Tô Cảnh Cảnh, chỉ thở dài nói: "Nghe nói căn nhà hiện nay tại đường Ngân Hạnh cũng là vị này bỏ tiền, không biết.." Nói xong lại chuyển hướng về phía phục vụ: "Không biết là vị này bỏ tiền, hay là..."
Phục vụ không biết Từ Phẩm Tuệ có ý gì, đành phải thành thực trả lời: "Đều là tam thiếu bỏ. Chỉ là đều dùng tên Tào tiểu thư."
Từ Phẩm Tuệ nghe xong, phất tay để phục vụ lui ra, lại nhìn vẻ mặt nặng nề của Tô Cảnh Cảnh.
Tô Cảnh Cảnh nhìn gợn sóng màu nâu trong chén, trong lòng lại đắng như ăn tâm sen.
"Nếu như cậu thật lòng thì phải trông chừng người bên cạnh cho tốt." Lúc này Từ Phẩm Tuệ chỉ có thể nói như vậy.
Nói đến đây, Từ Phẩm Tuệ vốn không hài lòng chút nào với hôn sự của Tô Cảnh Cảnh, lúc đầu sau khi nghe được chuyện này từ trong miệng Giang Lam Thanh, cô và Tô Cảnh Cảnh giận nhau nhiều ngày, ban đầu cũng không nghĩ tới đó là điều kiện Tô Cảnh Cảnh cứu Giang Lam Thanh ra.
Chuyện này hiện giờ đã chắc như đinh đóng cột, Từ Phẩm Tuệ cô phản đối như nào đi nữa cũng đều vô dụng, cô chỉ có thể cố gắng an ủi Tô Cảnh Cảnh.
Tô Cảnh Cảnh sớm biết Từ Phẩm Tuệ rất abát mãn với hôn sự của mình, chỉ là không nói ra àm thôi.
Sao cô có thể nói với Từ Phẩm Tuệ rằng cuộc hôn nhân này của mình cũng không phải một cuộc hon nhân có gì đặc biệt, liên quan trong đó rất nhiều, không phải là sở thích của một mình cô là được.
← Ch. 24 | Ch. 26 → |