Vay nóng Tima

Truyện:Thứ Nữ Hữu Độc - Chương 223

Thứ Nữ Hữu Độc
Trọn bộ 378 chương
Chương 223
Quách gia ái nữ
0.00
(0 votes)


Chương (1-378)

Siêu sale Lazada


Một đường đi vào Tề Quốc Công phủ, sẽ thấy phía trước có một căn phòng với tấm biển mang tên Bảo Lâm Đường, đây là phòng Tề Quốc Công dùng để chiêu đãi khách nhân tôn quý, bình thường đóng kín không mở ra. Lí Vị Ương muốn đi vào bên trong phải đi ngang qua Bảo Lâm Đường, xuyên suốt qua các núi đá, nàng nhìn thấy phòng khách kia phảng phất như một tòa Đa Bảo Các, bên trong bày biện bình hoa vô cùng trân quý cùng với các loại san hô hồng, bạch, mã não, điền hoàng. Bốn phía Bảo Lâm Đường chia đều ra thành nhiều sân, là dành cho khách nhân tầm thường hoặc phụ tá của Tề Quốc Công ở lại. Đi qua mảnh sân phía trước đó là cửa lớn, mặt trên viết Dục Tú Sở.

Tống ma ma cười nói: "Tiểu thư, bước qua cửa Dục Tú Sở, đó là ranh giới giao nhau giữa sân trong và sân ngoài, mỗi ngày buổi tối, cửa này đều phải khóa chặt, đợi đến sáng sớm ngày thứ hai mới mở ra."

Lí Vị Ương gật gật đầu, lúc trước khi ở Lí gia quy củ cũng đã rất nhiều, nhưng là ở Tề Quốc Công phủ, quy tắc trong ngoài viện càng có vẻ thêm rõ ràng. Mục đích Tống ma ma cố ý nhắc nhở nàng là nói cho nàng biết một khi tiến vào nội viện thì không thể tới gần cửa ra vào này.

Xuyên qua Dục Tú Sở, dọc theo đường đi nhìn thấy rất nhiều tỳ nữ, nhưng bọn họ đều cố gắng thu liễm hơi thở, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Khi Lý Vị Ương đi tới hoa viên, chỉ thấy trong viện có đủ loại mẫu đơn cùng thược dược. Lí Vị Ương đứng ở phía trên cầu, xem dòng chảy phía dưới sông nhỏ có nhiều viên đá màu hồng cẩm xen kẽ, nghe cách đó chim hoàng anh hót không xa, cao thấp nối tiếp, thoáng có chút xuất thần. Đúng vào lúc này, nàng nghe thấy một trận dồn dập tiếng bước chân, còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã bị một người ôm vào trong lòng. Lí Vị Ương lắp bắp kinh hãi, theo bản năng muốn tránh thoát, lại nghe thấy giọng nữ kia ôn nhu vội vàng nói: "Gia nhi! Mẫu thân rốt cục cũng đưa được con trở về nhà!"

Người đứng trước mắt đúng là Quách phu nhân với khuôn mặt vô cùng kinh hỷ, bà gắt gao ôm Lí Vị Ương, bộ dáng hoàn toàn thất thố, tỳ nữ bên cạnh thấy phu nhân kêu vị tiểu thư này Gia nhi liền lắp bắp kinh hãi. Tống ma ma vội vàng cười nói: "Phu nhân, tiểu thư không phải đã trở lại sao? Phu nhân buông tay trước được không?"

"Đúng vậy! Đúng vậy!" Quách phu nhân vội vàng lau nước mắt, vui vẻ vô cùng, lôi kéo Lí Vị Ương nói: "Đến đây, Gia nhi, mẫu thân đưa con đi xem phòng của mình!" Nói xong liền lôi kéo Lí Vị Ương bước đi. Hai người đi tới một tòa nhà tên Chung Linh Viện, trước cửa đang có ba bốn tiểu nha đầu vẩy nước quét nhà, vừa thấy phu nhân đột nhiên đến, lập tức cúi đầu hành lễ. Quách phu nhân lôi kéo Lí Vị Ương đi vào, chỉ thấy trong viện trồng một mảnh hoa mẫu đơn tươi tốt rực rỡ, ngay chính giữa là một cây Mặc Sắc mẫu đơn cực kì trân quý, duyên dáng yêu kiều. Giữa sân trồng một hàng tử đằng, giờ phút này đúng là thời tiết thích hợp để hoa nở nên trong không khí tản mát hương hoa, ngay cả đứng từ xa cũng ngửi được từng đợt mùi thơm thấm lòng người. Sân nhà được xây quay về hướng đông, trên tường có dây leo thường xuân bám đầy, một trận gió thổi qua, cành lá màu xanh bay động theo làn gió, thoạt nhìn phảng phất như mặt biển đang cuộn sóng, toàn bộ tiểu viện bỗng chốc trở nên bừng bừng sinh cơ.

"Tiểu thư, nơi này đều là do phu nhân tự tay vì ngài bố trí, trong nhiều năm qua vẫn luôn cắt cử người mỗi ngày quét dọn, phu nhân nói, một ngày nào đó ngài sẽ trở về." Tống ma ma cẩn thận xem Quách phu nhân, đối với Lí Vị Ương nói.

Lí Vị Ương cười cười, từ chối cho ý kiến, Quách phu nhân khẩn cấp lôi kéo nàng vào phòng. Đến bên trong, Lí Vị Ương mới phát hiện, toàn bộ trần nhà đều sáng rực rỡ hẳn lên do ngọn nến có đế được khảm đá quý đặt trên bàn trang điểm, gương đồng cùng hộp trang sức đỏ thẫm sơn khắc hoa mai đặt vững vàng ngay trung tâm. Bên trong ba gian phòng chỉ dùng một bình phong cao bằng một đầu người có thêu hoa mẫu đơn màu trắng ngăn cách, ánh mặt trời tươi đẹp men theo cửa sổ hình thoi hắt vào, đá cẩm thạch hình hoa lê trên án thư rạng rỡ sáng lên, bên cạnh có đặt bút tích của các vị danh nhân, cùng hơn mười nghiên mực bút, kế tiếp là một cây đàn cổ, bình sứ thanh hoa cắm một nhành mẫu đơn trắng cực kì thanh lịch.

Quách phu nhân trong suốt ánh mắt có một tia khẩn trương: "Nương không biết con thích cái gì, nên mỗi thứ đều chuẩn bị một chút."

Lí Vị Ương nhìn bà, trong lòng hơi cảm động, nàng biết, hết thảy những thứ này vốn nên là chuẩn bị cho Tiểu Man nhưng nàng ấy đã không có cơ hội thấy được, thậm chí rốt cuộc không thể biết đến tình thương yêu dành cho ái nữ của Quách phu nhân: "Con hiểu mà, đa tạ... Nương." Quách phu nhân thấy nàng mỉm cười liền giống như là đứa nhỏ nhận được lời ngợi khen, vui mừng nói: "Gia nhi, con mau tới xem!"

"Trang sức trong tráp đều là nương chuẩn bị cho con trong những năm gần đây. Nương luôn luôn nghĩ rằng, chờ khi con trở về nếu cài chúng lên nhất định rất đẹp mắt!"

"Đây là Lưu Danh Uyển thư pháp, thư pháp của ông ta thích hợp dành cho nữ tử luyện tập!"

"Phòng ở này mỗi ngày nương đều sai người quét dọn một lần, có phải hay không thật sạch sẽ?!"

Mặc kệ bà nói cái gì, Lí Vị Ương chỉ gật đầu mỉm cười. Quách phu nhân lại rất khẩn trương, luôn lấy tay nắm chặt góc áo của nàng, không chịu buông lỏng. Tống ma ma nhìn phu nhân bộ dáng này, trong lòng chua xót, vụng trộm quay mặt qua chỗ khác lau nước mắt, mới nói: "Phu nhân, tiểu thư đã trở lại, ngài cũng nên yên tâm. Có phải hay không uống thuốc trước đã?"

Quách phu nhân nhíu mày nói: "Gia nhi đều đã trở lại, ta còn cần gì uống dược đây? Bệnh của ta tốt lắm rồi! Ngươi đừng ở chỗ này quấy rầy hai mẹ con ta hàn huyên!"

Lí Vị Ương nghe thế, bất giác trong lòng tràn đầy chấn động, cõi lòng rầu rĩ.

Ngoài cửa Tề Quốc Công Quách Tố còn chưa tiến vào, liền nghe thấy được lời nói của thê tử, nhất thời tâm đều tan nát. Thê tử tưởng niệm nữ nhi như vậy, ngày ngày đêm đêm chờ đợi, nhưng mà Gia nhi của bọn họ rốt cuộc không về được. Hắn quay đầu nhìn Lí Vị Ương, một cô nương trẻ tuổi, xinh đẹp ôn nhu, tự nhiên hào phóng, khí chất lại cao quý, thật sự cùng thê tử lúc trẻ có vài phần tương tự. Nếu Gia nhi không có chết, cũng sẽ giống như thế đi... Hắn vừa tưởng tượng, chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm thống khổ, lại cảm giác được một loại an ủi. Nghĩ nghĩ xong, hắn đi vào, nói: "Tương Lan, nữ nhi đã trở lại, nàng cũng nên yên tâm, không cần lo được lo mất như trước nữa nhưng Gia nhi bây giờ cần phải đi!"

"Đi?! Đi nơi nào? Gia nhi nơi nào cũng không được đi!" Quách phu nhân nhất thời biến sắc nói.

"Không! Ý ta không phải vậy. Nàng nghe ta nói rõ ràng đã! Mẫu thân chờ suốt từ buổi sáng đến bây giờ, ánh mắt đều đỏ chỉ mong Gia nhi đi gặp người! Nàng cũng nên thông cảm một mảnh tâm ý của mẫu thân!" Quách Tố trong lòng không đành lòng khuyên nhủ.

Mẫu thân Tề Quốc Công là Trần lưu đại trưởng công chúa, là muội muội đứng hàng thứ 6 của tiên đế, cũng là cô cô của Hoàng đế hiện tại. Ở trong lịch sử của Việt Tây, bà là một nhân vật lưu danh sử sách, nhưng nguyên nhân chẳng phải bởi vì bà có thân phận cao quý mà là cá tính mạnh mẽ cùng tác phong độc lập của bà. Lúc trước vị Lưu phi kiêu ngạo ương ngạnh của Tiên đế hi vọng Tiên đế đem Trần Lưu công chúa gả cho đệ đệ của mình là Lưu Túc, tiên đế cũng đồng ý, nhưng công chúa chướng mắt Lưu Túc, không những cự tuyệt hôn nhân còn đứng trước mặt mọi người trách cứ Lưu phi kiêu ngạo ỷ thế hiếp người, hãm hại trung lương, làm Lưu phi tức giận đến chết khiếp. Chính vì thế sau này khi Lưu phi đăng vị hoàng hậu, khắp nơi khó xử Trần Lưu công chúa, thậm chí cản trở hôn sự của bà. Nhưng cho dù như thế, Trần Lưu công chúa vẫn chưa từng thoái nhượng qua, thường xuyên kích bác làm Lưu phi tức giận đến giơ chân. Nếu như thay đổi là người khác thì đã sớm bị nàng xử trí nhưng Trần Lưu công chúa có địa vị vô cùng cao, được mọi người kính trọng, sau này lại gả cho Quách Tường khiến Lưu phi căn bản không thể động được đến bà..

Nói về cuộc hôn nhân của Trần Lưu công chúa cùng Quách Tường thì quả thật vô cùng truyền kỳ. Tề Quốc Công Quách Tường quá cố kỳ thực đã từng cưới qua một vị thê tử là Nhậm thị, nhưng lúc Quách Tường ra trận đánh giặc thì từ tiền tuyến truyền lầm tin hắn chết trận sa trường. Lúc đó đang trong thời kì chính trị đấu tranh tình huống thập phần phức tạp, Quách gia bởi vì đánh mất tâm phúc, nhất thời trở nên bấp bênh, Nhậm thị lo lắng Lưu thị hãm hại, tình nguyện cùng Quách gia đoạn tuyệt quan hệ, hơn nữa bỏ lại ba nữ nhi mà chính mình sinh dục, trở lại nhà mẹ đẻ Nhậm phủ. Ai ngờ đâu Quách Tường thế nhưng bình an trở về, không chỉ như vậy, còn bị phong làm Tề Quốc Công, Trần Lưu công chúa càng là hạ mình gả cho, trong khoảng thời gian ngắn Quách gia một lần nữa phấn chấn, nổi bật có một không hai. Nhậm thị nghe thấy tin tức này, khẩn cấp gấp gáp trở về, trách cứ Quách Tường bỏ thê tái thú bạc tình bạc nghĩa. Quách Tường tức giận nhưng dù sao cũng từng là phu thê với nàng, không đành lòng đuổi đi.

Nhậm thị được một tấc lại muốn tiến một thước, viết một câu thơ: "Bản vì bạc thượng tằm, nay làm cơ thượng ti. Lộ trục thắng đi, pha ức triền miên khi." Ngụ ý khẩn cầu Trần Lưu công chúa cho phép nàng ở lại Quách phủ, cùng chung phu quân. Trần Lưu công chúa trực tiếp cự tuyệt, trả lời lại bằng câu thơ: "Châm là quán tuyến vật, trong mắt hằng nhậm ti. Bạch khâu tân đi, hà có thể nạp cố khi." Ý tứ là: kim lúc khâu nào có chuyện để ý sợi chỉ, muốn khâu một khối vải khác dĩ nhiên phải thay đổi chỉ mới, sao có thể dùng sợi chỉ cũ kĩ kia? Không lưu tình chút nào cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, làm Nhậm thị tức giận đến chết ngất. Thế nhưng, ba nữ nhi đau khổ cầu xin phụ thân lưu lại mẫu thân, hơn nữa Nhậm thị xuất thân danh môn đại tộc, bởi vì nhất thời hồ đồ mới có thể bỏ rơi trượng phu cùng con cái, sau này nàng cũng thập phần hối hận, Quách Tường liền xây ngay trong phủ một tòa miếu để Nhậm thị trụ ở trong đó, xem như chính thức xuất gia.

Trần Lưu công chúa cùng Quách Tường sau này lại sinh hạ trưởng tử Quách Tố, đó là vị Tề Quốc Công đương nhiệm, thứ nữ Quách Kiều, hiện thời là Quách Huệ phi, con út Quách Anh, được phong Nam Minh hầu. Mà vị Nhậm thị kia lưu lại ba đứa con là Quách Bình, Quách Cầm, Quách Đằng, cũng do Trần Lưu công chúa tự tay nuôi nấng lớn lên, đều đã lập gia đình.

Lí Vị Ương lần đầu tiên nghe nói về hoàn cảnh gốc gác của Quách gia cũng phải lắp bắp kinh hãi. Nàng không nghĩ tới, Quách gia thế nhưng cũng thật sự phức tạp.

"Xem ta quả thật là cao hứng đến hồ đồ rồi!" Quách phu nhân vui vẻ cười rộ lên, "Đúng vậy, hẳn là đi bái kiến mẫu thân trước!" Nói xong, bà kéo tay Lí Vị Ương giống như là sợ nàng chạy trốn, "Đi theo nương, nương đưa ngươi đi! Đừng lo lắng, mẫu thân là người rất hiền hòa dễ gần."

Một đường đi qua hoa viên tới Tư Khiêm Đường nơi ở của Trần Lưu công chúa. Lúc nhìn thấy Trần Lưu công chúa, Lí Vị Ương có chút giật mình. Vị công chúa này tuy rằng tuổi tác đã cao, khuôn mặt lại rất mịn màng, một đôi sáng ngời ánh mắt, đầu đầy tóc bạc, tinh thần quắc thước, chỉ cần tưởng tượng cũng biết, tuổi trẻ nhất định là một vị tuyệt sắc mỹ nhân. Bởi vì trước đât có nghe qua tin đồn, Lí Vị Ương cho rằng Trần Lưu công chúa sẽ là một lão phu nhân thật uy nghiêm, ai biết đâu khi bà vừa thấy đến Lí Vị Ương, nước mắt liền rơi xuống, kêu lên: "Gia nhi, lại đây với bà!"

Lí Vị Ương nhìn Quách phu nhân liếc mắt một cái, thấy đối phương gật gật đầu với nàng, Lí Vị Ương liền đi qua, Trần Lưu công chúa dùng đôi tay già nua cầm chặt nàng, tựa hồ thật kích động, liên tiếp gật đầu: "Về nhà là tốt rồi! Về nhà là tốt rồi!" Không nói gì ngoài câu này, tựa như rốt cuộc nói không nên lời nào khác.

Lí Vị Ương nhất thời minh bạch, hoá ra Tề Quốc Công cũng không có nói cho vị lão phu nhân này hết thảy chân tướng, bà đã đem nàng trở thành cháu gái ruột thịt —— Lí Vị Ương có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Quách Tố liếc mắt một cái, nhưng mà ông ta lại hướng nàng nhẹ nhàng gật gật đầu, chứng thực suy đoán của nàng.

Tề Quốc Công đã quyết định, đem thân phận thật của Lí Vị Ương trở thành một bí mật, từ nay về sau khiến nàng trở thành chân chính Quách Gia.

Trần Lưu công chúa vội vàng nói với tỳ nữ bên cạnh: "San hô, đi đem tất cả kim hương dược, gừng ti mai, hạt thông nhương, phục linh cao... đều lấy đến đây!" Tỳ nữ còn chưa kịp đi thì thấy hai nữ tử trẻ tuổi ăn mặc đẹp đẽ quý giá ở gần đó đã đứng lên, nữ tử có gương mặt dài ôn hòa cười đi lấy gừng ti mai còn nữ tử mặt trái xoan đã đem phục linh cao đưa đến trên tay Trần Lưu công chúa.

Lí Vị Ương giật mình, lại nhìn thấy Trần Lưu công chúa cầm một cái đĩa đầy điểm tâm dúi vào tay nàng, cười rất ôn hòa: "Gia nhi, ăn đi con!" Lí Vị Ương hiện giờ đã mười chín tuổi, ngay cả nếu là Quách Gia thì cũng đã mười tám tuổi, nhưng Trần Lưu đại trưởng công chúa lại hoàn toàn đối đãi với nàng giống như đứa nhỏ làm nàng vô cùng ngạc nhiên.

Trần Lưu công chúa cười ha ha nói: "Gia nhi, ta vừa nói với cha con rằng nhiều năm như vậy, rốt cục tìm được con về nhà. Lúc này cho dù ta có phải xuống suối vàng, cũng có mặt mũi đi gặp ông nội con rồi!"

"Mẫu thân! Ngài nói gì kì vậy!" Tề Quốc Công mất tự nhiên cười cười."Ngài sẽ sống lâu trăm tuổi!"

"Hài tử ngốc, ta sống đến từng tuổi này rồi, sóng gió gì chẳng từng trải qua, phú quý gì cũng đều hưởng hết, sao lại không biết đủ đây?" Trần Lưu công chúa cười cười, hàm răng đều đã thưa thớt, trong ánh mắt còn hàm chứa một giọt lệ chưa khô "Gia nhi à, con đừng nhìn cha con nghiêm túc như vậy mà hiểu lầm, vì con, hắn cũng không biết mất bao nhiêu tâm tư. Hắn vốn dĩ là người không tin vào phật, nhưng hắn lại vì muốn cầu phúc cho con mà góp tiền sửa sang tất cả các phật điện ở Liên Sơn, hàng năm quyên không biết bao nhiêu tiền xây đình chùa miếu, còn cả nương của con nữa, nhớ thương con khóc nhiều đến mức ánh mắt xíu chút nữa thì bị mù..."

Quách phu nhân vội nói: "Mẫu thân, đứa nhỏ vừa mới trở về, ngài đừng dọa nàng như thế!"

Từ đầu tới đuôi, Lí Vị Ương thậm chí không có cơ hội nói một câu. Những người trong nhà này, thật sự là quá mức nhiệt tình, khiến nàng không biết nên nói như thế nào cho phải.

"Được! Được! Ta không nói!" Trần Lưu công chúa quay đầu lại, nhìn sát vào gương mặt Lí Vị Ương, cười nói: "Đứa nhỏ này, bộ dạng cũng thật tốt, xinh đẹp lại nhu thuận ——" trên thực tế, cả Quách phu nhân và Trần Lưu công chúa, lúc tuổi trẻ đều là mỹ nhân có một không hai, Lí Vị Ương cùng các nàng so sánh với, dĩ nhiên là không bì kịp, nhưng ở trong mắt người nhà thì thấy thế nào cũng đều cảm thấy đứa nhỏ của gia đình mình là tốt nhất.

Quách phu nhân hiển nhiên thật cao hứng, mặt mày đầy vẻ hạnh phúc bay lên: "Đây là chuyện dĩ nhiên, Gia nhi vừa sinh ra liền mi thanh mục tú, là một đứa nhỏ đáng yêu."

"Nương, ngài nói thế là sai rồi, muội muội lúc vừa sinh ra ta có xem qua, nhiều nếp nhăn giống y như là một con khỉ nhỏ!" Đột nhiên, một giọng nam chen vào, theo sau, mành vừa động, một người nam tử tuổi còn trẻ đi vào phòng. Nam tử mặc một bộ trường bào nguyệt bạch sắc, dưới chân đi đôi giày mới tinh, trên gương mặt tuấn lãng là đôi mắt đen sáng lấp lánh như hai viên đá quý, càng nhìn càng cảm thấy tốt đẹp, tư thái tiêu sái phiêu dật ngọc thụ lâm phong, làm người ta vừa thấy liền không thể quên.

Quách phu nhân thấy rõ người tới là ai liền sẵng giọng: "Cái tính thích trêu chọc của con quả thật không sửa được! Khi đó con mới có vài tuổi, làm sao có thể nhớ rõ được cái gì! Gia nhi, con xem, đây là tam ca của con, thích nhất là đùa giỡn người khác thế nên con đừng để ý đến hắn, con hồi nhỏ rất xinh xắn!"

Tề Quốc Công cùng Quách phu nhân phu thê tình thâm, nhiều năm qua gắn bó gần nhau, cho tới bây giờ không từng nạp thiếp, tổng cộng sinh được năm người con trai: trưởng tử Quách Nhung đảm nhiệm chức trấn quốc tướng quân, thứ tử Quách Diễn, nhậm chức phụ quốc tướng quân, hai người này đều ở ngoài biên cương, hàng năm không ở Đại Đô. Tam tử Quách Trừng, hiện tại là Thám Hoa Lang. Tứ tử Quách Đôn, chỉ huy Thiêm Sự. Ngũ tử Quách Đạo, là một tài tử phong lưu vô cùng nổi tiếng ở Đại Đô. Sinh liền một mạch 5 đứa con trai, mãi mới được một cái nữ nhi là Quách Gia, làm sao có thể không yêu quý như như trân bảo đây?

Người trước mắt, đó là tam ca của Quách Gia tên Quách Trừng, hiện thời là Thám Hoa Lang.

Quách Trừng cười tủm tỉm nhìn Lí Vị Ương nói: "Con vừa nghe nói tiểu muội đã trở lại, vội vàng giục ngựa không dừng trở về, ai biết nương lại không chào đón con như thế, thôi vậy, con bỏ nhà đi luôn cho rồi!"

Hai nữ tử trẻ tuổi đứng bên cạnh nghe thấy vậy đều cùng cười rộ lên, Quách phu nhân lúc này mới đột nhiên nhớ tới, kinh hô: "Ai nha, ta quả thật là ngày càng hồ đồ, Gia nhi, đây là hai vị tẩu tử của con, con còn chưa có gặp qua đi!"

Người có gương mặt dài, bộ dáng thanh tú là thê tử của đại ca tên Giang thị, người có khuôn mặt trái xoan, mắt hạnh nhân là nhị tẩu Trần thị, hai người thấy mẹ chồng rốt cục bây giờ mới nhớ tới các nàng, nhưng cũng không để ý nhiều chỉ nhìn nhau cười, Trần thị mở miệng nói: "Ta gả qua đây lâu như vậy, vẫn là lần đầu nhìn thấy nương vui vẻ như vậy!"

Cá tính của Giang thị nhút nhát dễ mắc cỡ nên chỉ lặng lẽ đánh giá Lí Vị Ương, mỉm cười không mở miệng.

Lí Vị Ương nhanh chóng làm lễ chào hỏi lại, động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, giống như là nữ nhi được nuôi lớn ở trong nhà giàu có quyền quý, làm cho Trần Lưu công chúa cùng Quách phu nhân cười đến vô cùng vui vẻ. Quách Trừng lặng lẽ nhìn chăm chú vào Lí Vị Ương nhất cử nhất động, sau đó hắn nhìn về phía phụ thân thì thấy ánh mắt của Tề Quốc Công cũng dừng ở trên người Lí Vị Ương, hiển nhiên ông ta không nghĩ tới nàng lại có được phong độ lễ nghi xuất chúng như vậy.

Nữ hài tử được nuôi lớn ở thế gia đại tộc khi giơ tay nhấc chân đều có thể nhìn ra sự tôn quý, ánh mắt của Quách Trừng lại thập phần tinh tường chỉ cần liếc mắt một cái liền biết được Lí Vị Ương mấy năm nay sinh hoạt trong hoàn cảnh chỉ sợ là không tầm thường, nhưng do không nhận được sự giải thích nghi hoặc từ chỗ phụ thân nên hắn cũng chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm Lí Vị Ương.

Lí Vị Ương vừa quay đầu lại, liền gặp phải ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Quách Trừng. Nàng chỉ mỉm cười, trong lòng thì thầm nghĩ: rõ ràng các nữ nhân của Quách gia vô cùng hoan nghênh nàng nhưng đám nam nhân lại luôn tỏ ra thăm dò nghi ngờ, điển hình như kẻ đang đứng trước mắt là Quách Trừng, hắn quả thật là người phi thường thông minh.

Quách phu nhân cười nói: "Muội muội của các con đã trở lại, ta tự nhiên là vui vẻ, sau này chúng ta người một nhà có thể ở cùng một chỗ thật là tốt."

Không biết thế nào, khi Lí Vị Ương nghe được câu nói người một nhà ở cùng một chỗ thì trong lòng lại tràn ngập từng trận xót xa. Nàng hôm nay sao vậy?, rõ ràng tâm đã lạnh sẽ không bị bất luận kẻ nào đả động đến nhưng hôm nay mới trải qua ngắn ngủn vài cái canh giờ tiếp xúc đã trở nên mềm lòng... Có lẽ loại không khí ấm áp này thật sự có thể cảm động bất cứ ai, Lí Vị Ương đột nhiên có chút hiểu ra tính cách của Tiểu Man là từ đâu mà đến.

Lí Tiêu Nhiên vô tình khắc nghiệt cho nên con cái của hắn người người đều bị đặt ở trong kế hoạch vì lợi ích gia tộc mà lớn lên, từ đó những người con này cũng sinh ra tâm địa lạnh lùng, mà Quách gia lại khác một trời một vực, là một gia đình chân chính hòa thuận vui vẻ.

Lí Vị Ương đang nghĩ xuất thần thì đột nhiên nghe thấy từ mặt sau truyền đến thanh âm loạt soạt, nàng nhìn thoáng qua, đối diện cửa sổ có một gốc cây táo rất lớn, trên cây phảng phất có người đang nói chuyện.

"Mau xem đằng kia kìa! Ai nha, đừng đẩy ta!"

"Thấy rõ không! Bộ dạng như thế nào vậy?"

Một người tuổi còn trẻ thở nhẹ: "Đợi lát nữa xem rồi biết, đừng đẩy ta! Mau buông tay ra!"

Lí Vị Ương vô cùng kinh ngạc, lại nhìn thấy hai người từ trên cây ngã xuống dưới, phát ra hai tiếng bịch bịch, bỗng chốc kinh động mọi người ở trong phòng. Giang thị nhìn thoáng qua, nhất thời đứng lên nói: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Quách Tố lại giận tái mặt, nói: "Các ngươi làm trò vậy còn ra thể thống gì! Còn chưa cút tiến vào đây!"

Rất nhanh sau đó, hai tên nam tử tuổi trẻ mặt mày xám tro từ bên ngoài đi vào. Một người tuổi lớn hơn vị bên cạnh một chút, mày kiếm mắt phượng, dáng người cường tráng cao lớn, trên người mặc một bộ võ bào để tiện cho việc luyện võ. Người còn lại bộ dạng cũng không kém, mặt như quan ngọc môi hồng răng trắng, có phong thái thế gia đệ tử thanh nhã pha trộn thêm chút thiếu niên phong lưu tiêu sái, khóe miệng hơi hơi hướng về phía trước, vẻ tươi cười có chút lười nhác xuất hiện tại bên môi, làm người ta vừa gặp đã có thiện cảm muốn thân thiết, dễ dàng được người khác yêu quý.

Nam tử tuổi lớn hơn, tròng mắt tối đen, mày rậm, sinh ra có một đôi mắt phượng giống hệt Quách phu nhân nhìn chằm chằm vào Lí Vị Ương, nửa ngày mới nói: "Nương, muội muội lớn lên có khuôn mặt giống ngài còn miệng lại giống con!"

Trần Lưu công chúa cười nói: "Lão Tứ nói lung tung gì thế, muội muội phải giống phụ thân của con mới đúng chứ làm gì có nơi nào giống con được! Gia nhi, đây là tứ ca của con tên Quách Đôn, hắn mặc dù sắp cưới vợ nhưng tính tình không trưởng thành lên chút nào cả!"

Quách Đôn tươi cười đầy mặt, có vẻ người cũng như tên đều có bản chất đôn hậu, vẻ tươi cười kia nếu đặt ở trên mặt người khác thì chắc chắn sẽ bị kêu là ngu ngốc nhưng khi xuất hiện ở trên mặt hắn thì lại rất đáng yêu làm cho tỳ nữ trong phòng đều đỏ mặt.

Quách phu nhân không cam lòng lạc hậu, lôi kéo vị nam tử trẻ tuổi còn lại nói: "Đây là Ngũ ca của con tên Quách Đạo, là đứa cả bướng bỉnh nhất nhà! Đạo nhi, lúc trước con luôn ỷ vào bản thân tuổi nhỏ nhất nên thích làm xằng làm bậy, hiện tại con có một muội muội, phải nhớ chiếu cố thật tốt cho nàng biết chưa!"

Lão ngũ Quách Đạo cùng lão tam Quách Trừng cùng cười tủm tỉm, nhìn thì có vẻ giống nhau nhưng thực chất lại hoàn toàn mang hai loại hương vị, Quách Trừng thuộc về loại tươi cười trí tuệ, trên mặt Quách Đạo thì có điểm không chút nào để ý bất cứ chuyện gì, nhưng loại cảm giác lười biếng này lại thêm một phần mị lực thần hồn điên đảo.

Quách gia có 5 đứa con trai, mỗi người mỗi vẻ, làm cho người ta vừa thấy sẽ rất khó quên, Lí Vị Ương cười cười, phảng phất là đang ngại ngùng, cũng không nhiều lời thêm.

"Nương, sao muội muội từ đầu tới đuôi đều không mở miệng nói chuyện một câu thế, hay là bị câm điếc?!" Quách Đôn giật mình nhìn Lí Vị Ương, kết quả vừa mới dứt lời đã bị Quách phu nhân vỗ một cái tát "Mày nói hươu nói vượn cái gì thế?"

Lí Vị Ương chỉ mỉm cười, lại nghe thấy Quách Đôn không sợ chết nói tiếp: "Vậy kêu một tiếng tứ ca tới cho ta nghe xem nào!" Nói xong, hắn lấy ra một khối ngọc bội hình phượng hoàng đung đưa ở trước mặt Lí Vị Ương lúc ẩn lúc hiện: "Kêu một tiếng tứ ca đi rồi ta uội miếng ngọc bội này!"

Lí Vị Ương không nghĩ tới Quách Đôn nhìn trông có vẻ thật thành thục lại làm ra cái loại tiểu xiếc lừa gạt tiểu hài tử như thế này nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Quách phu nhân, liền cười nói: "Tứ ca." Thanh âm thật mềm mại, rất nhẹ, làm cho Quách Đôn vốn trông chờ hơn mười năm để được gặp muội muội như từ trong mộng tỉnh lại. Quách Đôn nhất thời kích động, được một tấc lại muốn tiến một thước, tiếp tục đong đưa ngọc bội: "Kêu thêm hai tiếng nữa đi!"

Còn chưa kịp đắc ý, ngọc bội đã bị tam ca Quách Trừng đoạt đi rồi, hắn cười nói: "Tốt lắm, muội muội vừa trở về, sau này còn nhiều thời gian cùng ngươi chơi đùa mà, không cần trêu chọc khiến nàng sợ hãi!" Nói là như vậy nhưng hắn nhìn không thấy Lí Vị Ương có một tia sợ hãi.

Thiếu nữ này, khuôn mặt thanh tú, vẻ mặt trấn định, hơn nữa có một đôi mắt trong suốt không có gợn sóng, giơ tay nhấc chân lại để lộ ra khí chất cao quý cùng tu dưỡng tốt, nàng đến cùng là được nuôi lớn lên trong dạng hoàn cảnh gì? Quách Trừng trong lòng suy xét vấn đề này, tay thì đem ngọc bội đưa cho Lí Vị Ương.

Lí Vị Ương tiếp nhận, tươi cười nhẹ nhàng nở rộ: "Đa tạ tam ca."

"Không cần khách khí." Quách Trừng vừa nói xong, một khuôn mặt bị bỏ qua một bên cũng lười biếng tươi cười lên tiếng: "Còn chưa gọi ta đâu?"

Lão ngũ Quách Đạo chỉ vào mặt mình giống như đang đòi thưởng, sau đó từ trong lòng lấy ra một cây quạt tỏa hương thơm bốn phía, rõ ràng là cho nữ hài tử dùng, rồi cũng đem vật lắc lư ở trước mặt Lí Vị Ương nói: "Sao chưa gọi ca?" Ngữ khí lừa gạt tiểu cô nương.

Quách Đôn vội bóp cổ hắn, một phen vừa tha vừa kéo nói: "Đệ còn không biết xấu hổ à mà nói thế! Nếu không phải là đệ, ta làm sao có thể té từ trên cây xuống mất mặt như vậy!"

"Là do mẫu thân không cho phép huynh đến vì lo huynh làm muội muội hoảng sợ, nhưng huynh lại cứ nhất định muốn xem, đệ chỉ đành tốt bụng giúp đỡ huynh mà thôi!" Quách Đạo vênh mặt hất hàm: "Ai cho huynh bản thủ bản cước với đệ, cái bộ dạng này làm sao chỉ huy thiên quân vạn mã được, về sau còn lỗ mãng như vậy thì huynh vẫn là nên thành thật về nhà ngồi ngốc đi!"

Hai người không thèm cố kị ai hết cãi nhau náo loạn hết cả lên, Giang thị lấy tay che miệng, buồn cười. Trần thị cũng nhếch môi, cố gắng nhịn cười. Lí Vị Ương không tự chủ được, cũng nở nụ cười theo. Quách phu nhân xem ở trong mắt, rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bà còn sợ nữ nhi không thích mấy đứa con trai của bà, những năm gần đây sở hữu tâm tư của bà đều đặt vào việc tìm kiếm Quách Gia, mấy đứa trẻ còn lại hoàn toàn đều là tự sinh tự diệt. Mặc dù có đôi khi quy củ hơi kém một chút, người người đều thích tùy hứng làm bậy, nhưng toàn bộ đều là hài tử tốt, lễ vật mà chúng đem tới, đều là lặng lẽ chuẩn bị kĩ lưỡng... Tất cả những điều này, bà đều thật minh bạch.

"Hai cái đứa này còn không mau dừng tay lại!" Quách Tố vừa mới quát lớn liền nhìn thấy hai người hung hăng nhìn nhau như hai con gà chọi, lại nhịn không được nở nụ cười. Hắn vừa nói xong, Trần Lưu công chúa rốt cuộc nhịn không được cũng phá lên cười. Công chúa cười, những người khác cũng cười. Trong khoảng thời gian ngắn, người trong phòng đều cười rộ lên, không khí thật náo nhiệt.

Quách Trừng xem một màn này, mỉm cười. Phủ Tề Quốc Công không biết đã bao nhiêu năm rồi, đều không có không khí tràn đầy tiếng cười như vậy. Từ khi muội muội bị mất tích, mẫu thân liền buồn bực không vui, cả ngày lấy lệ rửa mặt, đối với 5 đứa con trai căn bản làm như không thấy, phụ thân yêu sâu sắc mẫu thân, nàng không vui, hắn cũng không vui, vô tâm xử lý chính vụ. Ngay cả việc giáo dưỡng con cái cũng đều sơ sót. Bọn họ năm người, đều là tự bản thân duy trì tính nết lớn lên, có lẽ vì thế nên trên người có vài phần hơi thở tự do tùy hứng, chờ đến lúc phụ thân cảm thấy được đành phải dùng phương pháp nghiêm khắc đến dạy, cho tới bây giờ không thấy một tia tươi cười trên khuôn mặt, ở trong phủ tỳ nữ đều không dám lớn tiếng nói chuyện. Mà hiện giờ, Quách Gia đã trở lại, phảng phất như đem tiếng cười cũng đều mang đã trở lại.

Xem hai đệ đệ cãi nhau ầm ĩ, Quách Trừng trong nháy mắt hiểu ra tâm ý của bọn họ. Quách Gia vừa mới trở về, đối với con người và hoàn cảnh nơi này đều lạ lẫm không quen thuộc, đối mặt với thân nhân xa lạ, khó tránh khỏi xấu hổ. Bọn họ cố ý làm xấu, làm trò cười, vì chọc nàng vui vẻ, cũng là vì dỗ mẫu thân vui vẻ. Một phen khổ tâm, phụ thân hiển nhiên xem ở trong mắt, cho nên mới không có trách móc nặng nề. Đáng thương bọn họ tự cho là đúng... Vị muội muội kia, tựa hồ cũng xem thấu tiểu xiếc của đối phương, bề ngoài tươi cười nhưng bên trong mang theo một tia thấy rõ bình tĩnh.

Trần Lưu công chúa cười đến rơi nước mắt, thật vất vả ngừng cười, nói: "Chờ một chút, lễ vật của ta còn chưa có đưa đâu!" Nói xong, bà nâng lên một cái hộp nhỏ nặng trịch đưa cho Lí Vị Ương. Bên cạnh Giang thị cùng Trần thị cũng vội vàng lấy ra lễ vật của mình, tựa như hiến bảo để lấy lòng cô em chồng. Lí Vị Ương vừa muốn chối từ thì thấy Tề Quốc Công nhìn nàng, trong ánh mắt toát ra khẩn cầu, Lí Vị Ương khe khẽ thở dài, chỉ có thể gật đầu cảm tạ.

"Công chúa, đã đến giờ dùng bữa." Một bên tỳ nữ cung kính nói.

Trần Lưu công chúa đứng lên, Quách phu nhân vội vàng đỡ nàng, nói: "Chúng ta đi dùng bữa đi."

Quách Trừng phảng phất là cố ý đi ở cuối cùng, vừa đúng lúc cùng Lí Vị Ương sóng vai mà đi.

Bước ra ngưỡng cửa, Quách Trừng cười nói: "Muội muội trước đây sống ở nơi nào?"

Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Muội được một gia đình làm nghề phú thương nuôi dưỡng, chẳng qua dưỡng phụ dưỡng mẫu nửa năm trước đã qua đời, muội liền không có chỗ có thể đi, liền đi đến Đại Đô tìm kiếm một vị cô cô, đáng tiếc nàng đã rời đi Đại Đô nhiều năm, bặt vô âm tín. Cho nên muội chỉ có thể ở lại Đại Đô, cố gắng tìm hiểu tin tức của nàng." Hết thảy thân phận này, Quách Tố đều đã thay nàng an bày xong, ngoại nhân tuyệt đối không tra ra manh mối gì.

Quách Trừng ngắm sườn bên mặt của nàng liếc mắt một cái: "Ồ, thật không?"

Lí Vị Ương chỉ là mỉm cười, bộ dáng thập phần thành khẩn nhu thuận.

Xem nàng bộ dạng này, phảng phất như một con hồ ly đối với hắn mỉm cười, Quách Trừng vốn là người cực kì thông minh, không khỏi lông tơ dựng thẳng đứng, tức khắc nói: "Ngươi quả thật là muội muội của ta sao..."

Lí Vị Ương khẩn thiết nói: "Ta không phải là muội muội của huynh thì sẽ là ai được..."

Quách Trừng nheo lại mắt, nở nụ cười một tiếng: "Phú thương nhà tầm thường làm thế nào nuôi dạy nữ nhi tốt như vậy được?"

Lí Vị Ương cúi đầu nói: "Tam ca khen trật rồi, Gia nhi không dám nhận."

Quách Trừng mỉm cười nói: "Mười tám năm qua, số kẻ tới cửa mạo danh thế thân thật sự không ít, nơi này một cái, nơi đó một cái, mỗi một lần đều bị ta vạch trần, trừ bỏ một người được phụ thân tự mình mua chuộc đến đóng giả Gia nhi, còn đâu có thể được đến mẫu thân tán thành, ngươi vẫn là người đầu tiên."

Lí Vị Ương tựa tiếu phi tiếu xem hắn, không có mở miệng. Nếu như là chân chính Quách Gia, giờ phút này e rằng đã bị hắn nói làm cho phát khóc. Nàng thanh âm bình tĩnh nói: "Tam ca, phụ thân là dạng người gì, huynh dĩ nhiên là rõ ràng. Nhìn đến Quách gia gia thế hiển hách, ai chẳng động tà niệm, mạo danh thế thân tự nhiên rất nhiều. Nhưng Tề Quốc Công, chính là lương thần của bệ ha, là trụ cột trong triều, làm sao có thể tùy ý ngoại nhân đến làm loạn gia tộc và thanh danh của mình đây? Huynh cảm thấy, ngài ấy sẽ chấp nhận một kẻ mạo danh thế thân nữ nhi tiến vào Quách gia sao?"

Nếu như là vì mẫu thân thì chuyện gì phụ thân cũng đều làm được! Quách Trừng trầm mặc một lát, lại mở miệng, thanh âm đã hòa hoãn: "Ta chẳng qua là kể chút lời đồn đãi làm chuyện vui đùa, muội chắc là chưa từng nghe qua đi."

Lí Vị Ương lập tức mỉm cười: "Tam ca."

"Sao vậy?"

"Tam ca ở trước mặt ta nói cái gì, ta đều sẽ không sinh khí, chẳng qua những lời này tốt nhất đừng nói với nương kẻo chọc người thương tâm."

Vị muội muội này thật thông minh, biết rõ ai có thể gây ra uy hiếp hớn nhất trong nhà bọn họ. Quách Trừng nhìn nàng, khóe miệng hơi nhíu nhíu nói: "Muội muội, ngươi có vẻ thật thông minh, làm sao bây giờ đây, trong nhà này từ trước đến nay, người thông minh nhất luôn luôn là ta."

Lí Vị Ương cười nói: "Hoá ra tam ca cảm thấy bị ta cướp đi sự sủng ái của cha mẹ sao? Như vậy, số lễ vật ta nhận được hôm nay sẽ phân chia cho huynh một nửa chịu không?"

Lúc này ánh nắng tươi sáng chiếu vào khuôn mặt của nàng làm nổi bật vẻ tinh khiết hoàn mỹ, ánh mắt càng là tối đen, Quách Trừng cảm thấy trước mắt bỗng nhoáng lên một cái, vô tình thốt ra một câu: "Mặc kệ ngươi là thật hay là giả, chỉ cần ngươi có thể khiến cho nương vui vẻ, cho dù bắt ta phải trả giá bằng đại giới gì cũng đều cam tâm tình nguyện."

Lí Vị Ương mỉm cười, trong lòng lại thở dài, đúng là người một nhà...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-378)