Vay nóng Tinvay

Truyện:Thứ Nữ Hữu Độc - Chương 207

Thứ Nữ Hữu Độc
Trọn bộ 378 chương
Chương 207
An Quốc gặp tai ương
0.00
(0 votes)


Chương (1-378)

Siêu sale Shopee


Vụ việc của Thái tử trôi qua được nửa tháng thì những xung đột và mâu thuẫn bên ngoài cũng trở về yên tĩnh. Đa số mọi người đều cho rằng sau vụ phế thái tử thì mọi chuyện cũng dần dần bình ổn lại. Thái tử bị phế, hắn và Tưởng thứ phi đều bị nhốt trong một biệt viện bí mật của hoàng gia nơi kinh đô. Hơn nữa còn bị người giám sát trông coi. Tuy hoàng đế không hạ chỉ giết thái tử, nhưng phế ngôi thái tử đồng thời lại giam cầm hắn vĩnh viễn như thế cũng đủ hiểu đời Thái Tử coi như xong rồi. Bây giờ, người bên cạnh bệ hạ có cơ hội kế thừa đế vị nhất chỉ còn lại tam hoàng tử Thác Bạt Chân và thất hoàng tử Thác Bạt Ngọc. Đương nhiên, bát hoàng tử cũng đang dần trưởng thành, nhưng dù sao vẫn chưa đủ mạnh mẽ, nếu so với hai người kia thì cơ bản là không đủ khả năng tranh đoạt đế vị. Hơn nữa trong cung còn có Liên phi, nàng ta khiến Nhu phi kia vốn chỉ nhận được sự sủng ái đạm bạc giờ lại càng thành kẻ có cũng được, không có cũng chẳng sao. Cho nên Bát hoàng tử cũng bị mọi người xem nhẹ. Họ đều đang đoán thái tử kế tiếp sẽ là ai.

Mấy ngày sau đó, trong cung truyền đến tin tức, hoàng hậu quy thiên.

Đây là việc có thể dự đoán từ trước, vì hoàng hậu bệnh nặng từ lâu, giờ lại bị đả kích như vậy thì quy thiên cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Thái hậu chỉ có thể giữ được vị trí hoàng hậu giúp nàng cho đến khi nàng chết, còn những việc khác thì cũng lực bất tòng tâm. Lí Vị Ương cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì, nàng lập tức đi Hương Sen viện vấn an Lí lão phu nhân lúc này bệnh tình đã chuyển biến tốt. Vừa tới đã thấy Tưởng Nguyệt Lan đang ngồi ở một bên, nàng mỉm cười chào: "Mẫu thân."

Tưởng Nguyệt Lan nhàn nhạt gật đầu, nói: "Không cần đa lễ." Từ lúc xảy ra chuyện đó, nàng cũng không quá thân cận với Lí Vị Ương nữa. Sở dĩ nàng kể âm mưu của đám người Tưởng Lan cho Lí Vị Ương biết cũng chỉ vì để lại ình một đường lui mà thôi. Khi đó Lí Vị Ương nợ nàng một nhân tình, chắc chắn sẽ không khó xử nàng, nàng cũng có thể tiếp tục ở Lí phủ sống qua ngày. Còn về phần Lí Tiêu Nhiên, nàng cũng chủ động hiến nhiều mỹ nhân cho hắn để mong hắn không truy cứu lại chuyện trong quá khứ, giữ nguyên vị trí Lí phu nhân của nàng là được.

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua La ma ma, chủ động nhận chén thuốc từ tay bà rồi đi đến ngồi cạnh lão phu nhân, nhẹ nhàng nói: "Lão phu nhân, hoàng hậu nương nương đã quy thiên, nhất định bệ hạ sẽ tổ chức tang sự, nhưng e rằng thân thể của ngài không thích hợp vào cung."

Sắc mặt Lí lão phu nhân đã trở nên rất tốt chứ không còn tái nhợt như trước kia nữa, nghe nàng nói vậy, bà nhíu mày: "Người khác không biết thì thôi, chẳng lẽ ngươi cũng không biết sao? Lý do hoàng hậu bị giam lỏng trong cung đó, giờ nàng ta đột nhiên quy thiên, chắc bệ hạ sẽ không —— "

Lí Vị Ương nhẹ nhàng đưa một thìa thuốc nước đến miệng Lí lão phu nhân, rồi lại đưa mứt hoa quả cho bà ăn đỡ đắng miệng. Xong mới cười cười liếc mắt nhìn Tưởng Nguyệt Lan, nói: "Không, nhất định bệ hạ sẽ tổ chức tang lễ. Hơn nữa còn tổ chức theo lễ nghi dành riêng đúng cấp bậc của hoàng hậu một nước, sẽ làm rất nghiêm túc trang trọng."

Vẻ mặt Lí lão phu nhân lộ ra nghi hoặc. Nếu như ngày xưa, dựa vào sự khôn khéo của bà thì bã đã sớm đoán ra huyền cơ trong đó. Nhưng bây giờ, bà lại không hiểu. Vì năm nay lão phu nhân cũng đã sáu mươi tuổi rồi. Lí Vị Ương thở dài một hơi, có một số việc không thể thay đổi được. Ví dụ như tuổi già, như trí tuệ. Nàng nhẹ giọng nói: "Nếu bệ hạ muốn hoàng hậu chết trong yên lặng thì đã trực tiếp phế hậu vị rồi. Nhưng giờ nàng ta vẫn là hoàng hậu... Cho nên, hoàng hậu tấn thiên, dĩ nhiên phải dựa theo lễ nghi hoàng hậu mà tiến hành."

Lí lão phu nhân suy nghĩ mãi, gật gật đầu, nói: "Không sai, bệ hạ muốn phế hậu là chuyện thật, tất cả mọi người đều biết rõ. Nhưng chỉ cần một ngày hoàng hậu không chính thức bị phế thì vẫn phải hạ táng theo lễ nghi của hoàng hậu. Ngươi nói đúng, ta nên chuẩn bị tiến cung."

Lí Vị Ương vội nói: "Lão phu nhân, thân thể ngài còn chưa hoàn toàn hồi phục—— "

Lí lão phu nhân lắc lắc đầu, nói: "Không cần nói nữa. Ta đã khỏe hơn nhiều rồi. Mà dù bệnh tình của ta có nguy kịch thì cũng không thể không tham gia nghi thức này, bằng không sẽ bị coi là miệt thị hoàng gia. Tội danh lớn như vậy Lí gia chúng ta không gánh nổi." Phát hiện vẻ mặt lo lắng của Lí Vị Ương là phát ra từ nội tâm, lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng, nói: "Huống hồ phụ thân ngươi là người đang ở đầu sóng ngọn gió, làm sao ta có thể tạo ra nhược điểm cho người ta nắm đây?"

Lí Vị Ương sửng sốt một chút mới gật gật đầu, nói: "Vậy thì Vị Ương nhất định sẽ ở bên cạnh chăm sóc ngài."

La ma ma nghe thấy thế, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói: " Nô tì đa tạ tam tiểu thư." Lí Vị Ương là quận chúa, là nghĩa nữ của thái hậu, chắc chắn phải tham gia tang lễ của hoàng hậu. Nhưng còn bà chỉ là nô tì, không có tư cách vào cung, trong khi Lí lão phu nhân thật sự cần người bên cạnh chiếu cố.

Lí Vị Ương nói: "La ma ma không cần khẩn trương, không phải còn có cả mẫu thân sao?"

Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Tưởng Nguyệt Lan, nàng nghe thấy nhắc đến mình liền ngẩn ra, sau đó gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, ta cũng sẽ luôn theo sát lão phu nhân." Nàng là phu nhân của Lí thừa tướng, hơn nữa đường đường là một nhất phẩm phu nhân. Yến hội bình thường cáo bệnh thì không sao chứ trường hợp này dù là Lí Tiêu Nhiên cũng không thể ngăn nàng tham dự. Dù bây giờ hắn chán ghét vị phu nhân này thế nào thì cũng đành nhượng bộ mà thôi.

Sau giờ ngọ, quả nhiên trong cung truyền tới ý chỉ, nghỉ triều ba ngày, dân gian cấm chiêng trống vui mừng. Quan văn từ tam phẩm, quan võ từ ngũ phẩm và các mệnh phụ từ ngũ phẩm trở lên, nhận được tang chỉ thì sáng sớm hôm sau mặc đồ tang tới Thành Phúc cung tổ chức tang lễ. Không được dùng trang sức châu, ngọc, vàng, bạc, hoặc son phấn các loại. Tang phục phải dùng loại vải bố khăn thô, áo váy, hài đều phải dùng vải thô. Các quan văn võ khác tự may đồ tang trắng, mặc trong hai mươi bảy ngày, quân dân nam nữ mặc đồ tang ba ngày.

Tất cả nghi thức tang lễ không do Lễ bộ soạn thảo mà là do chính hoàng đế ngự phê, hành động cẩn trọng như thế quả là chuyện lạ. Đây hoàn toàn không giống thái độ đối với một vị hoàng hậu mang tội. Lão phu nhân nghe La ma ma bẩm báo xong, không khỏi nói: "Vị Ương, ngươi nói không sai, đúng là bệ hạ muốn tổ chức tang lễ lớn."

Sáng nay, khi Lí Vị Ương biết tin hoàng hậu tấn thiên đã bắt đầu tháo trang sức vàng bạc ra, mặc sẵn đồ tang. Nàng nghe vậy liền nói: "Cho nên xin lão phu nhân mau chóng phân phó hạ nhân mặc đồ tang vào."

Lão phu nhân nhíu mày: "Toàn phủ có hơn trăm nhân khẩu. Giờ mở kho hàng cũng không đủ vải, chỉ sợ là phải đi mua thêm. Nhưng tin tức truyền ra thì chưa tới một canh giờ có lẽ tất cả vải thô trong các cửa hàng cũng bị mua hết. Vậy hãy mau chóng sai người ra ngoài mua đi!"

Lí Vị Ương mỉm cười, nói: "Buổi sáng sau khi nói chuyện với ngài thì Vị Ương đã thương lượng với mẫu thân, trước tiên đi chọn mua nhiều vải thô, bây giờ chắc là đủ dùng!"

Lão phu nhân nhẹ nhàng thở ra, nói: "Làm rất tốt! Rất tốt!" Buổi sáng nghe Lí Vị Ương nói xong, bà còn cho rằng cứ chờ xem tình hình thế nào rồi tính. Nếu vội vàng chuẩn bị tang phục, sợ là sẽ bị kẻ có tâm lợi dụng tạo tin đồn. Vì vậy bà muốn chờ tới khi ý chỉ chính thức ban xuống mới làm, nhưng mà không ngờ vừa đến giờ ngọ thì tin tức trong hậu cung đã truyền tới. Lúc này mới đi chuẩn bị thì hơi gấp gáp, cũng may có Lí Vị Ương sắp xếp chu đáo.

Lí lão phu nhân nghĩ nghĩ, nói: "Phân phó bọn họ, tất cả mọi người đều phải thay thành đồ tang, còn phải treo đèn lồng trắng lên trước cửa nhà, hành lang thì treo vải trắng lên."

Lí Vị Ương trấn an: "Dạ vâng, lão phu nhân yên tâm. Vị Ương biết cần phải làm thế nào."

Lão phu nhân nhìn gương mặt trẻ trung của nàng, thở dài nói: "Con người không thể không thể tránh được tuổi tác. Ta đã lực bất tòng tâm, Lí gia về sau còn nhiều việc phải nhờ vào tỷ đệ các ngươi. Hy vọng các ngươi có thể đồng tâm hiệp lực, đừng để người khác coi thường Lí gia."

Lí Vị Ương sửng sốt, lập tức hiểu bà đang muốn nói điều gì, không khỏi nhíu mày: "Lão phu nhân, ngài đừng nói điềm gở. Cháu gái sẽ thấy rất khó chịu..."

Lão phu nhân cười cười, nếp nhăn nơi khóe mắt dần dần dãn ra, nói: "Hài tử ngốc, con người ai chẳng có giờ phút này. Ta giao phó mọi việc cho ngươi trước đã. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta cũng có thể yên tâm ra đi. Phụ thân ngươi là người luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, lại luôn phân biệt đối xử với con vợ cả, khiến các ngươi chịu không ít ủy khuất. Những chuyện đó ta đều biết, nên ta đã cố sức bù đắp lại cho ngươi và Mẫn Chi. Dù phụ thân ngươi làm chuyện có lỗi nhưng ta chưa từng có gì không tốt với ngươi, đúng không?"

Lí Vị Ương trong lòng hiểu được, ánh mắt cũng trở nên ấm áp hơn, nói: "Lão phu nhân, ngài chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Vị Ương cả."

"Vậy là được rồi, cho nên ta hi vọng, ngươi đừng nhớ kỹ những việc phụ thân đối với mình không tốt. Dù sao hắn cũng là đứa con duy nhất của ta, ngay cả hắn có ngàn vạn cái không tốt thì ngươi cũng không nên xa lánh, lạnh nhạt hắn. Mặc kệ sau này thế nào, nhớ kỹ hắn là phụ thân thân sinh của ngươi là đủ." Lão phu nhân vừa nói vừa lẳng lặng đánh giá biểu cảm của Lí Vị Ương.

Lí Vị Ương mỉm cười, nói: "Lão phu nhân, ý của ngài Vị Ương đều hiểu. Cho nên, ngài cứ yên tâm dưỡng bệnh cho tốt đi." Mặc kệ thế nào thì Lí Tiêu Nhiên vẫn là phụ thân của nàng và Lí Mẫn Chi. Dù không nể mặt Lí Mẫn Chi với lão phu nhân thì nàng cũng sẽ không làm gì với Lí Tiêu Nhiên. Hành động này chỉ là hạ thủ lưu tình, chẳng phải xuất phát từ tình cảm cha con. Từ lâu nàng đã không còn chờ mong chút tình thân ít ỏi đến đáng thương của phụ thân rồi. Bởi vì nó đã sớm không còn tồn tại.

Sáng tinh mơ hôm sau, mọi hộ giàu nhà cao cửa rộng đều không ngừng sắp xếp một loạt xe ngựa, tất cả đều dùng màu trắng, dù là quan viên cấp cao hay quý phu nhân đoan trang cao quý, hoặc tiểu thư nhu nhược xinh đẹp, toàn bộ nam nữ già trẻ đều mặc một thân đồ tang. Về phần đám tôi tớ đánh xe cũng mặc xiêm y vải bố màu trắng khiến người ta liếc mắt một cái là thấy xung quanh toàn một màu trắng.

Mọi người trong Lí phủ dậy thật sớm để tiễn Lí lão phu nhân, Tưởng Nguyệt Lan, Lí Vị Ương ra cửa. Tuy ai cũng biết những người tham gia tang lễ đều là quý phu nhân có phẩm cấp cao nhưng khi nhị phu nhân nhìn thấy Đàm thị cũng ở trong đó, biểu cảm của nàng vẫn có chút cứng ngắc.

"Nàng ta mà cũng được đi ạ?!" Nhị phu nhân lặng lẽ nói với Lí lão phu nhân.

Lí lão phu nhân nhíu mày, quát lớn: "Sao ngươi lại không quy củ như vậy! Đàm thị là cấp tam phẩm thục nhân, phẩm cấp ngang bằng ngươi, vì sao lại không thể đi!" Nói xong, bà nhờ người bên cạnh đỡ ngồi lên trên chiếc xe ngựa dẫn đầu.

Nhị phu nhân tự tìm mất mặt, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Đàm thị mặc một thân đồ trắng, càng lộ ra vẻ lo âu thấp thỏm trên gương mặt tú lệ. Nàng xuất thân ti tiện, là thất di nương bị người trong phủ lãng quên từ lâu nên cho tới bây giờ không ai thèm liếc nhìn một cái. Nhưng nữ nhi quá xuất sắc đã giúp nàng chiếm được sự che chở vững chắc. Dù như thế, nàng vẫn có thói quen một người cô độc, bỗng chốc bị kéo đến làm cả đám để ý, nàng sẽ thấy bất an, sợ hãi. Nhưng khi xoay mặt lại thì biểu cảm trên mặt nàng lại tỏ ra vô sự, vì nàng hiểu, nếu bản thân càng sợ hãi thì kẻ khác sẽ càng thêm chê cười Lí Vị Ương. Tự nàng đã không đủ tiền đồ thì thôi, làm sao có thể hại nữ nhi bị người ta khinh thường như nàng chứ?

Nhị phu nhân nhìn bộ dáng của Đàm thị, không khỏi cười lạnh một tiếng, nói: "Bùn nhão vĩnh viễn là bùn nhão, không thể trát được tường. Người khác có cố gắng cất nhắc thế nào cũng vô ích!"

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng cười chế nhạo, nói: "Đúng vậy, bùn nhão vĩnh viễn đều là bùn nhão, chỉ lo cười nhạo người khác mà mãi mãi không nhận rõ thân phận của bản thân."

Nhị phu nhân giận tím mặt, quay đầu nhìn lại, khóe mắt giương lên, trào phúng: "Ta tưởng là ai, hóa ra là đại phu nhân. Khi nào ngươi và Đàm thị cảm tình trở nên tốt như thế?"

Tưởng Nguyệt Lan cười lạnh một tiếng, nói: "Nhị phu nhân, chúng ta có quan hệ thân thiết thế nào thì liên quan gì đến ngươi? Ta khuyên ngươi, bớt tranh cãi chút đi. Nếu bị kẻ khác nghe thấy, cẩn thận ngươi sẽ gặp tai họa!" Không phải nàng muốn giúp Đàm thị, chẳng qua nàng ghét cái tính bỏ đá xuống giếng của nhị phu nhân. Mỗi lần nghĩ đến nàng ta châm chọc khiêu khích lúc bản thân gặp tai ương lại khiến trong lòng Tưởng Nguyệt Lan muốn bốc hỏa.

Nhị phu nhân quắc mắt nhìn trừng trừng, nói: "Ngươi cho rằng ta sợ Lí Vị Ương chắc? Nàng là cái thá gì?"

Đàm thị vốn luôn im lặng, nghe thấy vậy nhất thời nhíu mày nói: "Nhị phu nhân, quận chúa chính là quận chúa, là nghĩa nữ của thái hậu. Theo đạo lý thì ngay cả Cửu công chúa còn phải gọi nàng một tiếng cô cô. Nếu thái độ này của ngươi để cho kẻ khác biết, chẳng phải là đang miệt thị hoàng gia sao?"

Tuy yếu đuối, vô năng, nhưng khi kẻ khác nói xấu nữ nhi, nàng vẫn thấy phẫn nộ, thậm chí liều lĩnh phản kích lại. Nhị phu nhân kinh ngạc nhìn chằm chằm Đàm thị, nhất thời không biết nói gì: "Ngươi —— "

Nàng đang định nói gì thêm, nhưng không biết vì sao lại ngậm miệng lại, bước nhanh lên xe ngựa. Đàm thị còn tưởng rằng nhị phu nhân sẽ đáp trả, lại không ngờ nàng ta đột nhiên yên lặng, cảm thấy kỳ quái, xoay người lại mới phát hiện ở xe ngựa bên kia, Lí Vị Ương đang vén rèm lên nhìn chăm chú về phía này, nhất thời hiểu nguyên nhân nhị phu nhân im miệng. Hoá ra là... e ngại Vị Ương!

Đàm thị hiểu ra, Tưởng Nguyệt Lan đi đến bên cạnh nàng thở dài, nói: "Ta thật sự muốn biết, một người tính cách mềm yếu nhu nhược như ngươi, sao có thể sinh ra nữ nhi lợi hại như vậy?"

Đàm thị sửng sốt, sắc mặt đỏ lên, so với Vị Ương thì Tưởng Nguyệt Lan chỉ hơn mấy tuổi thôi, nhưng lại là vợ kế của Lí Tiêu Nhiên. Quan hệ này tuy không có gì không đúng những vẫn khiến người ta có vài phần xấu hổ, nàng nói: "Phu nhân —— "

Tưởng Nguyệt Lan cười nhẹ, trong ánh mắt xẹt qua tia trào phúng, nói: "Có đôi khi, ta thật sự sợ nàng. Nàng chỉ nói thêm một câu đã làm tim ta đập mạnh cả nửa ngày, hận không thể không bị nàng nhìn thấu."

Đàm thị cảm thấy nghi hoặc, vì sao cứ khi nhắc đến Lí Vị Ương thì mọi người trong Lí phủ đều tỏ ra có tật giật mình thế này... Thực ra nàng không hiểu việc này cũng vì lúc ở trước mặt nàng, Lí Vị Ương chỉ là một thiếu nữ hơi lãnh đạm, tính tình ôn hòa mà thôi. Nhưng Tưởng Nguyệt Lan nói chuyện, Đàm thị không biết trả lời thế nào, nàng đành phải nói: "Tính tình Vị Ương có hơi đạm bạc —— "

Đạm bạc? Phải nói là ngoan độc mới đúng. Trước kia Tưởng Nguyệt Lan luôn tự cho là mình thông minh, nghĩ rằng về mặt nào thì Lí Vị Ương cũng kém bản thân. Thế mà vì sao nàng ta lại có được tất cả? Nhưng giờ nàng đã hiểu, rất nhiều chuyện Lí Vị Ương có thể làm được, còn nàng thì không được, cho nên nàng đành phải nhận thua. Hơn nữa, nàng cũng không muốn vô duyên vô cớ chết như đại phu nhân... Mọi chuyện, tốt nhất là nên cách xa Lí Vị Ương một chút, điều này chỉ có đúng chứ không sai.

"Đi thôi." Tưởng Nguyệt Lan mỉm cười, xoay người lên xe ngựa.

Đàm thị nhìn về phía Lí Vị Ương đang ngồi trong xe ngựa cách đó không xa, trên mặt càng thêm nghi hoặc. Tuy Vị Ương cá tính kiên cường, nhưng không đến mức khiến người người sợ hãi tới mức này chứ, vì sao thế? Nàng cố gắng suy nghĩ thế nào cũng không tìm ra kết quả nên cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, quay đầu phân phó vú nuôi và Bạch Chỉ: "Các ngươi ở nhà nhớ chiếu cố tốt Tứ thiếu gia."

Bạch Chỉ gật đầu, nói: "Ngài yên tâm, tiểu thư đã sớm sắp xếp mọi việc chu đáo rồi."

Đàm thị nghe vậy mới an tâm, lên xe ngựa.

Ngoài cửa cung Thành Phúc, mọi người dựa theo nghi lễ, xếp hàng một cách trình tự. Lí Vị Ương vẫn chưa đứng vào vị trí cạnh người hoàng gia, bởi vì đối với nàng mà nói, vị trí nghĩa nữ thái hậu chỉ là hữu danh, kỳ thực nó không hề có ý nghĩa thực tế gì. Hơn nữa, không những nàng cự tuyệt Thất hoàng tử cầu hôn, sau đó còn thiết kế Vĩnh Ninh công chúa đi hòa thân. Mặc kệ thái hậu biết được bao nhiêu nhưng lúc đối mặt với nàng, thái độ của bà ta đều có chút ngượng ngùng, giống như không biết nên đối xử với nàng thế nào mới tốt.

Trước cửa Thành Phúc môn đã nổi lên tiếng khóc than, mà những kẻ than khóc vì vị hoàng hậu đó, thật sự có mấy người? Lí Vị Ương dùng khăn che mặt, đồng thời cũng che đi bờ môi đang cười lạnh. Chẳng qua Hoàng đế chỉ chết một thê tử, hơn nữa còn là một thê tử thất sủng, là một vị hoàng hậu hữu danh vô thực. Vậy mà ông ta lại yêu cầu thần dân khắp thiên hạ phải bi thương. Hơn nữa, dựa theo nghi thức tang lễ này thì xem ra quy cách vô cùng nghiêm mật.

Nhưng nàng cũng có thể lý giải điều này, dù hoàng đế và hoàng hậu đã trở thành kẻ thù thì ông ta vẫn làm tang sự long trọng. Vì tuy người chết thì không còn biết gì, nhưng việc đó lại an ủi được người sống, cho nên tang sự này là làm cho người sống xem. Cho thiên hạ thấy sự thâm tình của đế hậu, cũng như uy nghi hoàng gia.

Đúng lúc này, Lí Vị Ương thấy An Quốc công chúa, tầm mắt của hai người xuyên qua giữa đám người, trong vô tình chạm nhau. An Quốc công chúa không tự chủ được toát ra vẻ mặt oán hận. Lí Vị Ương lại coi như không nhìn thấy, nàng chỉ cúi đầu giống những người khác, lộ ra bộ dáng bi thương vô tận. Trên thực tế, chẳng qua là khóc mà không bi thôi. Có lẽ người khác còn có vài phần kính trọng hoàng hậu nhưng Lí Vị Ương lại là người bức hoàng hậu và thái tử đến con đường này, sao nàng có thể bi thương được?

An Quốc công chúa tràn ngập phẫn hận nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, bỗng dưng nàng giật mình khi ánh mắt lơ đãng lướt qua người một vị phu nhân của Lí phủ cách đó không xa. Thứ mà nàng nhìn thấy khiến nàng nhất thời ngây dại. Nàng... nàng lại thấy Tôn Duyên Quân mặc một thân đồ trắng, sắc mặt cực tái nhợt. Trước mắt như hoa lên, không biết vì sao giống như màu đỏ của máu tràn ngập không gian, hơn nữa nàng ta còn đang mỉm cười nhìn về phía nàng.

Tuy rằng cách rất xa nhưng An Quốc công chúa vừa liếc mắt một cái đã nhận ra đó là Tôn Duyên Quân! Kí ức lần trước bỗng chốc ùa vào trong đầu nàng.

"Công chúa, ngài tha cho ta đi! Không phải ta sợ chết, nhưng ta đang mang thai, ta thật sự không biết bí mật gì của ngươi mà! Ta có thể thề với trời!" Lúc đó, nữ nhân kia đau khổ cầu xin nhưng bị nàng bỏ qua, nàng vẫn không chút lưu tình quăng nàng ta cho ám vệ.

Thực ra, lý do Tôn Duyên Quân bị giết cũng không hẳn chỉ vì nàng biết bí mật của An Quốc. Quan trọng hơn là, khi An Quốc công chúa nghe được nàng ấy mang thai, trong nháy mắt cảm giác ghen tị đáng sợ đã tràn ngập.

An Quốc công chúa vĩnh viễn không có cơ hội trở thành mẫu thân, vì thế nàng càng không thể hiểu tâm tình của mẫu thân muốn bảo vệ con mình thế nào. Nàng chỉ thấy phẫn nộ, vô cùng phẫn nộ, kèm theo là sự ghen tị khó có thể đè nén. Nàng thật sự không hiểu, mình là An Quốc công chúa cao cao tại thượng, vì sao một nữ tử bình thường lại được hưởng thụ vui vẻ còn nàng thì cả đời đều không thể trải nghiệm được nó. Tôn Duyên Quân, dung mạo của nàng ta tầm thường, gia cảnh tầm thường, phu quân cũng tầm thường mà thôi. Nhưng tại sao nàng ta lại có thể lộ ra vẻ tươi cười hạnh phúc đến vậy, sao nàng ta dám làm thế! Không kẻ nào được phép hạnh phúc hơn An Quốc công chúa! Bất cứ ai cũng không được!

An Quốc công chúa không thể chịu được, một chút cũng không thể chịu đựng được! Nàng nổi điên lên, vì ghen tị với Tôn Duyên Quân nên nàng không chút do dự, không chút thương hại ra quyết định giết người!

Đúng, Tôn Duyên Quân đã chết. Hơn nữa nàng còn muốn nàng ta kiếp sau đầu thai cũng không được làm một nữ nhân trọn vẹn. Vì thế mới sai người mổ bụng, chặt nửa người dưới của nàng! Ban đầu, An Quốc công chúa cho rằng mình hoa mắt, nhưng chờ nàng xoa xoa mí mắt hoảng sợ nhìn về phía đám người kia, rõ ràng nàng ta vẫn đứng đó, giống như một đóa hoa lăng tiêu mảnh mai, tươi cười với nàng. Tuy cười rất dịu dàng nhưng kết hợp với khung cảnh trắng toát thế này thì chỉ thấy vô cùng kinh hãi, hơn nữa càng thêm khủng bố.

An Quốc công chúa không thể bảo trì trấn định được nữa, đột nhiên la lên: "Là ngươi! Là ngươi! Chính là ngươi!" Nàng thét chói tai, nổi điên chạy về phía trước, túm lấy Thác Bạt Chân: "Nàng ở trong này, bắt lấy nàng, bắt lấy nàng!"

Sắc mặt mọi người đều thay đổi, Lí Vị Ương ngẩng đầu lên, bờ môi lộ ra một tia cười lạnh không dễ phát hiện.

Thác Bạt Chân nắm chặt cánh tay An Quốc công chúa, nói: "An Quốc, ngươi đang làm trò gì vậy?!" Nàng có biết đây là tang lễ hoàng hậu hay không? Có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm, sao nàng có thể đột nhiên hô to gọi nhỏ như thế!

"Ta nhìn thấy nàng ở trong này! Chàng xem, chàng xem, chàng mau nhìn đi!" Trong nháy mắt, An Quốc công chúa mất hết bình tĩnh, nàng liều mạng chỉ tay về phía cách đó không xa, dường như hận không thể kéo Thác Bạt Chân trực tiếp tới xem. Thông thường, nàng sẽ không sợ hãi đến vậy, bởi vì vô số người đã chết trên tay nàng. Nhưng không hiểu sao, nàng rất khó quên lúc đó, Tôn Duyên Quân ôm bụng tuyệt vọng, vẻ mặt vô cùng thê lương. Cho tới bây giờ nàng chưa từng nhìn thấy...

Nàng hành động thất thố như vậy đã kinh động mọi người. Tất cả đều không hiểu sao, nhìn theo hướng tay nàng chỉ. Nhưng ở chỗ đó chỉ có Tôn tướng quân phu nhân đang lẳng lặng đứng một mình. Tôn phu nhân ngẩng đầu, nhìn về phía An Quốc công chúa, trong ánh mắt bà xẹt nhanh qua một tia sáng, nhưng lời nói ra miệng lại vô cùng bình tĩnh: "Công chúa sao vậy? Ở đây xảy ra chuyện gì sao?"

An Quốc công chúa thét chói tai: "Phía sau! Nàng ở phía sau ngươi!"

Nhưng khi mọi người nhìn lại một lần nữa về phía sau Tôn phu nhân thì chỉ thấy ở đó có một vài vị phu nhân với tiểu thư nhà quan lại thôi. Các nàng cũng đang tỏ ra kinh ngạc, không hiểu cái gì.

Sau đó trên mặt của tất cả quan khách đều hiện ra vẻ cổ quái khó hiểu, sao lại thế này? An Quốc công chúa điên rồi sao? Hay là vừa rồi nàng thật sự nhìn thấy gì?

Thác Bạt Chân nhíu mày, khuôn mặt tuấn mỹ dẫn theo chút sốt sắng, thấp giọng trách cứ: "Ngươi mau bình tĩnh lại cho ta!"

An Quốc công chúa cũng thấy, đáng lẽ Tôn Duyên Quân đứng ở phía sau Tôn phu nhân, giờ lại biến mất như chưa từng xuất hiện. Nàng cảm thấy răng mình đang va đập vào nhau, thân thể run lên: "Sao có thể như thế? Rõ ràng ta thấy nàng đứng ở đó, nàng ở chỗ đó!"

Thác Bạt Chân rốt cục tức giận, nói: "Phụ hoàng sắp đến rồi, nếu lúc đó ngươi lại làm chuyện mất mặt xấu hổ, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"

An Quốc công chúa dậm chân thật mạnh, chỉ hận không thể bắt tất cả mọi người dẹp qua một bên để nàng sai ám vệ tìm kiếm. Đáng tiếc, nàng không thể làm thế được. Huống chi căn bản là ám vệ của nàng không được phép tiến cung. Nàng thấy Thác Bạt Chân cũng không tin mình, không khỏi căm hận nói: "Ta sẽ chứng minh cho chàng xem! Nàng nhất định trốn ở đó! Nhất định là vậy!" Tuy An Quốc công chúa vừa bị chấn kinh, nhưng dù sao nàng cũng là người có tâm tư tàn nhẫn cực độ, nhất thời nỗi tức giận ngập trời, áp chế luôn cả sự sợ hãi. Sau đó, nàng cứng rắn bổ nhào vào đám người, xem xét từng nữ tử mặc đồ trắng một để tìm ra Tôn Duyên Quân. Nhưng giờ phút này, trừ đám quan viên có phẩm cấp với những vị mệnh phụ thì không có ai lạ thường cả. Hơn nữa cung tỳ, thái giám trên quảng trường có hơn ngàn người, tất cả đều bị hành động tra xét của An Quốc công chúa dọa sợ. Khung cảnh có chút hỗn loạn, muốn tìm một nữ tử mặc đồ trắng trong biển người đều mặc đồ trắng giống nhau quả là không thể nào.

Tóc tai An Quốc công chúa rối loạn hết cả, ánh mắt cũng đăm đăm, nhưng mà vẫn không nhìn thấy thân ảnh Tôn Duyên Quân. Nàng mờ mịt nhìn đủ loại gương mặt trắng thuần xung quanh, đều cùng vẻ mặt, đều khẽ bàn luận.

"Ta đã nói rồi mà, An Quốc công chúa đúng là có bệnh điên. Nếu không thì sao đột nhiên hành động thế?", "Nàng nói thấy ai? Ai ở chỗ này?", "Đúng vậy, hay là nàng làm chuyện gì xấu mới sợ hãi như thế!?", "Điều này cũng không phải không có khả năng, bởi vì gần đây nàng đánh chết không ít nữ tử mĩ mạo trong phủ tam hoàng tử, oan hồn những người đó bò lên ám nàng cũng không thể tránh được nha!"

Lúc ở Việt Tây, An Quốc công chúa đã giết không biết bao người, nhưng có Bùi hoàng hậu dung túng bảo hộ nên không ai cả gan nghị luận trước mặt nàng. Nhưng bây giờ, những kẻ này lại lớn mật nói xấu nàng, khiến nàng phẫn nộ cùng cực, nàng thét lớn: "Mắt các ngươi mù cả à? Sao không ai nhìn thấy? Ta không điên, các ngươi mới điên!"

Ngay lúc này, đột nhiên có một thanh âm ôn hòa vang lên: "Công chúa, ngài mệt mỏi quá rồi, nên mau chóng về nghỉ ngơi đi." Lí Vị Ương xuất hiện, y phục cũng là màu trắng, thân mình tinh tế, khuôn mặt thanh tú như trước.

An Quốc công chúa nhìn thấy người nàng ghét cay ghét đắng, không khỏi cả giận: "Không cần ngươi lo!"

Lí Vị Ương thản nhiên nói: "Tam hoàng tử, đang trong quốc tang trang nghiêm như vậy, sao thê tử ngài có thể phát cuồng như thế? Ngài giải thích thế nào đây?"

Thác Bạt Chân chỉ cảm thấy đau đầu, giờ hắn vô cùng hối hận vì cưới một kẻ tùy hứng làm bậy, đáng sợ ích kỉ như An Quốc công chúa. Bình tĩnh xem xét thì thực ra An Quốc công chúa cũng là một nữ nhân rất thông minh, đáng tiếc là nàng bị sủng ái quá mức nên coi mạng người như rơm rạ, giết hại quá nặng. Khiến hôm nay, giữa ban ngày ban mặt nhìn thấy ảo giác! Hắn tức giận nói: "Các ngươi còn đứng ngẩn ra đó làm gì! Còn không mau đưa tam hoàng tử phi đi xuống nghỉ ngơi!"

Cung nữ vội vàng tiến đến đỡ An Quốc công chúa, mà An Quốc sau khi giận dữ một trận cũng ý thức được bản thân hành động không ổn. Đây là tang lễ hoàng hậu, nếu tiếp tục la hét kêu gào, chẳng những không ai tin tưởng mình mà còn nghĩ nàng thật sự nổi điên —— Nhưng mà, rõ ràng nàng nhìn thấy Tôn Duyên Quân. Vì sao vậy? Rốt cục là có chuyện gì? Chẳng lẽ thật sự có quỷ hồn tìm đến lấy mạng nàng sao?

An Quốc cảm thấy đau đầu, nàng cố gắng đè nén sự phẫn nộ và bất mãn. Dưới sự thăm dò khác thường của mọi người và ánh mắt tràn ngập sự cảnh cáo của Thác Bạt Chân, nàng để cung nữ đỡ xuống.

Lí Vị Ương với Tôn phu nhân liếc nhìn nhau, Tôn phu nhân gật gật đầu. Hôm trước, Lí Vị Ương đêm khuya bái phỏng Tôn phủ, nàng đã kể thẳng ra tất cả nghi ngờ của mình. Ban đầu Tôn phu nhân cũng không tin An Quốc công chúa là hung thủ, bởi vì nữ nhi với đối phương cũng không có thù hận, sao phải làm chuyện đáng sợ đến vậy? Nhưng dưới sự thuyết phục của Lí Vị Ương, bà quyết định thử một lần.

Lí Vị Ương nghe nói Tôn phu nhân có một muội muội song sinh, hơn nữa vị muội muội đó còn có một nữ nhi khuôn mặt năm phần giống Tôn Duyên Quân, cho nên hai người bàn bạc quyết định lập ra kế sách này. Bí mật đón vị tiểu thư đó vào Tôn phủ, giúp nàng cải trang rồi tìm cơ hội thích hợp để An Quốc công chúa nhìn thấy, ép nàng ta nhận phải kích thích, gây ra hành động thất thố. Lúc đó, Tôn phu nhân còn cảm thấy kế sách này chưa chắc có thể thực hiện được. Nhưng ngay đêm qua, Lí Vị Ương đã phái người đưa tới tin tức, thỉnh cầu Tôn phu nhân bí mật đưa vị tiểu thư này vào trong cung, tham dự tang lễ hoàng hậu. Đáng lẽ, biện pháp này rất khó tiến hành, nhưng giờ Liên phi trong cung một tay che trời, muốn ột người vào cung quả thực là dễ như trở bàn tay. Hơn nữa vị tiểu thư này luôn dùng khăn che mặt, lại lộ ra bộ dáng thương tâm giống những người khác, cho nên không ai để ý tới nàng... Chờ An Quốc công chúa phát hiện xong, gây ra hỗn loạn sẽ có một cung nữ lặng lẽ đưa nàng đi. Tất cả mọi người đều mặc đồ trắng, An Quốc công chúa muốn tìm được người ở trong đó thì khó như lên trời.

Khi Tôn phu nhân thấy An Quốc công chúa hoảng sợ như vậy thì lập tức tin phán đoán của Lí Vị Ương. Hung thủ giết chết nữ nhi của bà chính là An Quốc công chúa. Nội tâm vốn luôn tồn tại sự bất an cũng tan thành mây khói, đối với một hung thủ giết người thì có đáp trả thế nào cũng không thể coi là tàn nhẫn. Hơn nữa người chết thê thảm đó còn là nữ nhi thân sinh của bà.

Lí Vị Ương nhìn An Quốc công chúa rời đi, cười lạnh dời tầm mắt, nàng ta tưởng chuyện chỉ có vậy là xong sao? Đáng tiếc, mọi chuyện mới là mới bắt đầu mà thôi.

An Quốc công chúa được cung nữ đưa đến khu chuyên dùng cho tân khách nghỉ ngơi bên cạnh An Khang điện, cung nữ cung kính nói: "Công chúa, tam hoàng tử nói ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt, chờ ngài ấy xong việc sẽ tới thăm ngài."

Thăm? Toàn bộ nghi thức tang lễ kéo dài tới ba ngày, khi nào mới xong việc được chứ! Trên mặt An Quốc công chúa tỏ ra vô cùng phẫn hận, nhưng nàng đang ở trong cung, hơn nữa còn là ở Đại Lịch, tất cả hộ vệ lại đều không ở bên người, cho nên, nàng phải kiềm chế, lạnh lùng phất phất tay, nói: "Cút xuống đi!"

Cung nữ cung kính nói: "Dạ vâng." Ánh mắt của cung nữ dừng lại chỗ đặt hương an thần một chút rồi lẳng lặng lui xuống.

An Quốc công chúa thì thào: "Nhất định ta nhìn nhầm. Nhất định là như thế! Ngọc bội ta mang trên người có tác dụng trừ tà, nhiều năm tới giờ không gặp oan hồn nào cả, trên đời này làm gì có quỷ! Nhất định là nhìn lầm! Đúng, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, mọi việc sẽ tốt hơn!" Nàng nằm trên sạp mĩ nhân, buộc bản thân nhắm mắt lại, không thèm nghĩ đến tình cảnh đáng sợ kia nữa.

Lúc này, trong đại điện bắt đầu tràn ngập mùi hương an thần, nhàn nhạt, thấm vào ruột gan. An Quốc công chúa ngây người hồi lâu, ngửi mùi hương an thần, cảm thấy tâm thần yên tĩnh, bất tri bất giác chìm vào mộng đẹp.

Từ lúc sinh ra, nàng đã là một nữ nhân không hoàn chỉnh. Trong mắt mọi người, nàng cao cao tại thượng, không ai bì nổi, nhưng thực ra có ai biết được lòng nàng tràn ngập điên cuồng, ghen tị và thù hận? Nàng thống hận tất cả nữ nhân, nhất là khi nhìn những người đó thành thân, sinh con, có được hạnh phúc bình thường trong cuộc đời. Nàng chỉ hận không thể khiến toàn bộ kẻ đó biến mất mới thôi! Lúc ở Việt Tây, nàng không ngừng câu dẫn đám quan viên, tướng lãnh tuổi trẻ, đùa bỡn bọn họ trong lòng bàn tay, khiến bọn họ vì nàng mà thần hồn điên đảo, vứt bỏ thê tử. Khi đó nàng sẽ cảm thấy vui vẻ, cảm thấy thống khoái, sau đó sẽ đá văng đi. Không ai dám một lời oán hận, thậm chí chỉ cần nàng dùng một chiếc khăn tay hay một ánh mắt cũng đủ khiến người ta vì nàng thần hồn điên đảo, say mê trong mộng đẹp có thể trở thành phò mã.

Nhưng rốt cuộc không kẻ nào thành công chinh phục được nàng, vì cho tới bây giờ nàng chưa từng thích một ai trong đám người theo đuổi mình. Phụ hoàng tuy rằng khắc nghiệt, hơn nữa từng vì việc này trừng phạt nàng vô số lần, nhưng nàng đều có thể thoát khỏi tai họa dưới sự che chở của Bùi hoàng hậu. Cuối cùng, một lần, nàng làm hại một vị thần tử mà phụ hoàng rất trọng dụng, sau khi khiến thê tử hắn bị vứt bỏ, bị ngây dại, ngộ sát hai đứa con gái không nói, còn treo cổ tự tử. Việc này đã gây náo loạn rất lớn, phụ hoàng biết được muốn giết nàng đền mạng. Bùi hoàng hậu lập tức nghĩ cách để nàng theo sứ đoàn tới Đại Lịch, muốn nàng tránh đi. Nhưng từ lúc nhìn thấy tam hoàng tử Thác Bạt Chân, không biết vì sao nàng nhất kiến chung tình với hắn.

Có lẽ, vì hắn thông minh, cơ trí, có khả năng, hoặc có lẽ vì hắn mặt ngoài thì tươi cười nhưng lại cất dấu sự âm u lãnh khốc giống nàng. Nàng cảm thấy như tìm được đồng loại, hơn nữa nàng tin hắn có thể không thèm để ý tới bí mật của nàng... Nhưng mà, đúng là hắn không thèm để ý, thậm chí còn không quan tâm vì sao nàng không cùng phòng với hắn, hắn luôn đi qua đêm chỗ nữ nhân khác. Sao nàng có thể cho phép chuyện đó! Cho nên nàng giết hết đám thị thiếp! Sau này, bởi vì sợ hãi bí mật sẽ bị tiết lộ, nàng còn giết luôn Tôn Duyên Quân vô tội! Cho tới giờ nàng vẫn không biết sợ là gì, bởi vì từ lâu hai tay nàng đã dính đầy máu tươi. Nhưng mà vì sao, hôm nay lại thật sự gặp phải quỷ hồn!

An Quốc công chúa đang nằm ngủ cực kì không an tĩnh, nàng mơ thấy vô số oan hồn, bọn họ đều đòi mạng nàng. Sau đó, Tôn Duyên Quân toàn thân máu me cũng xuất hiện trong mộng. Thân thể nhỏ bé của nàng ta nằm trên mặt đất, ánh mắt tuyệt vọng tràn ngập vẻ cầu xin, nhưng An Quốc lại không chút lưu tình dùng chân dẫm nát bụng đối phương... Màn cuối cùng trong giấc mơ là nữ tử bạch y kia, nàng đứng trong đám người mỉm cười với bản thân, An Quốc công chúa bỗng chốc mở to mắt, kinh sợ đến mức cả người đầm đìa mồ hôi.

An Quốc công chúa hô khóc: "Cứu ta! Cứu ta!"

Các cung nữ bên ngoài vội chạy vào, An Quốc kêu to: "Gọi hộ vệ đến! Mau kêu hộ vệ của ta đến!" Ý nàng rõ ràng là muốn gọi ám vệ, nhưng những kẻ đó lại không được phép tiến vào hoàng cung. Bốn cung nữ hai mặt nhìn nhau, một vị trưởng cung nữ trong ánh mắt xẹt nhanh qua biến hoá kỳ lạ, thấp giọng nói: "Dạ vâng."

Cung nữ tìm một vị thủ vệ phụ trách bảo hộ trong cung, hắn nơm nớp lo sợ đi vào, quỳ dưới chân An Quốc công chúa: "Tam hoàng tử phi."

An Quốc biết, bản thân nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, khi nào tâm tình bình phục cần trở về tham gia tang lễ, nếu không nàng sẽ trở thành trò cười của toàn kinh đô, hơn nữa tất cả mọi người sẽ cho rằng nàng bị điên. Nhưng hiện giờ hai chân nàng như nhũn ra, thân thể cũng lạnh ngắc, căn bản không thể đứng dậy.

Nàng lạnh lùng nói: "Ngươi phải đứng ngay ở cửa canh giữ cho ta, nếu có oan hồn xuất hiện, ngươi thay ta chém chết!"

Trên mặt hộ vệ lộ ra vẻ kỳ quái, nhưng hắn nhìn gương mặt trẻ tuổi kiều diễm không ai bì nổi của An Quốc công chúa, không tự giác nuốt nuốt nước miếng, ngăn chặn ảo tưởng đang rục rịch trong lòng, cúi đầu nói: "Dạ." Hắn bắt đầu hoài niệm tiểu cung nữ mất hồn đêm qua, tuy nàng ta chống cự phản đối nhưng hắn vẫn mạnh mẽ cưỡng ép, lừa nàng đến phòng ngủ. Hắn lui sang một bên, nhưng ánh mắt vẫn không tự giác lưu luyến trên bộ ngực cao ngất của An Quốc công chúa.

An Quốc công chúa không để ý thái độ của tên hộ vệ, nàng đang lâm vào phiền não không dứt, giống như nàng vừa mở mắt là sẽ nhìn thấy vô số oan hồn nhào tới nàng. Nàng buộc bản thân nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm, nhưng có lẽ do mùi hương an thần quá mức nồng đậm, rất nhanh nàng liền an tĩnh, một lần nữa chìm vào giấc ngủ... Nhưng mới qua nửa khắc, nàng lại bị tiếng chuông tang lễ làm bừng tỉnh, hốt hoảng hô to: "Nàng ta đến! Nàng ta đến!" Hộ vệ kia lập tức chạy đến bên nàng, anh dũng đứng cạnh, ý đồ đối phó với quỷ hồn mà hắn căn bản không nhìn thấy.

An Quốc công chúa mở to ánh mắt hoảng sợ.

Lúc nam nhân kia đến gần nàng, trong lúc vô tình khi nhìn thấy hắn thân thể khỏe mạnh tráng kiện, trong nháy mắt nàng đột nhiên giống như nổi điên ôm lấy hắn: "Đừng đi! Chàng có biết người ta yêu nhất là chàng không?! Ta làm tất cả chỉ vì chàng!"

Kẻ mà nàng thấy lúc này, không phải là tên hộ vệ trẻ tuổi nữa mà là tam hoàng tử Thác Bạt Chân anh tuấn.

Không, không cần bỏ rơi nàng. An Quốc công chúa thỉnh cầu: "Ta nghe thấy tiếng Tôn Duyên Quân. Thật đáng sợ, thật sự rất đáng sợ!"

Nàng càng thêm dùng sức giữ chặt "Thác Bạt Chân", nhưng mà nàng không thể tưởng được kẻ nàng giữ lại là một tên hộ vệ thân phận đê tiện. Giờ phút này, nàng đã quên hết mọi thứ, mùi hương an thần càng ngày càng đậm làm nàng đánh mất thần trí.

Tên hộ vệ kia tính tình háo sắc, trong cung hắn không dám trêu chọc tần phi nhưng lại chiếm tiện nghi của không biết bao nhiêu tiểu cung nữ. Hôm qua hắn làm trò xấu, đột nhiên bị Liên phi bắt được tại trận, hắn còn tưởng bản thân sẽ mất mạng, không ngờ Liên phi lại tha cho hắn, chỉ cắt cử hắn đến cung điện này. Quả thực là tìm được đường sống trong chỗ chết mà. Hắn vốn định thay đổi bản thân, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, hắn vừa thấy An Quốc công chúa là quên sạch tất cả quyết tâm!

Có thể được vị hoàng tử phi xinh đẹp như thế ưu ái, hắn còn tưởng bản thân đang ở trên thiên đường. Căn bản hắn không thể biết tất cả nguyên nhân là do mùi của an thần hương kia. Hắn quay người ôm lấy An Quốc, bắt đầu giở trò khiêu khích quen thuộc. Hắn cười xuề: "Ngài chỉ là quá mệt thôi. Ta không đi, ta sẽ ở trong này giúp ngài mát xa một chút." Tay hắn dừng trên trán An Quốc nhẹ nhàng mát xa, sau đó bàn tay bắt đầu chạy trên thân mình nàng, một đường đi xuống, từ bắp chân đến đùi. An Quốc công chúa chậm rãi an tĩnh lại, phảng phất đang ngủ, lại giống như đã lâm vào hôn mê. Hắn càng làm càn, cứ tiếp tục vuốt ve rồi cực kỳ tự nhiên cởi bỏ quần áo nàng, khẩn cấp thăm dò thân thể An Quốc. Bỗng ngay tại giây phút quan trọng này, hắn đột nhiên cứng cả người, cơ thể đột nhiên biến thành rối gỗ, biểu cảm như nhận sự kinh hách lớn, hoàn toàn ngây người, trong miệng sợ tới mức nói không nên câu, trong ánh mắt đều là hoảng sợ!

Lại đúng lúc này, bên ngoài chợt vang lên giọng cung nữ: "Tam hoàng tử phi đang nghỉ ngơi, thỉnh chư vị chờ một chút —— "

Hộ vệ lắp bắp kinh hãi, vội vàng nhảy từ trên giường xuống, đồng thời vị cung nữ kia cũng nhẹ nhàng đẩy cửa điện ra, nói: "Tam hoàng tử phi, Nhu phi nương nương đi ngang qua đây nên thuận đường ghé thăm ngài ——" Nàng chưa kịp nói hết câu đã thấy rõ trong điện một nam một nữ quần áo không chỉnh ôm nhau. Nàng hét lên một tiếng, bỗng chốc đẩy toang cửa điện, vừa kịp để Nhu phi cùng mười mấy cung nữ phía sau thấy rõ cảnh tượng bên trong...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-378)