Vay nóng Tinvay

Truyện:Thứ Nữ Hữu Độc - Chương 158

Thứ Nữ Hữu Độc
Trọn bộ 378 chương
Chương 158
Trời quang sét đánh
0.00
(0 votes)


Chương (1-378)

Siêu sale Lazada


Nhưng vào lúc này, trên bầu trời phiêu phiêu hạc giấy phi rơi xuống đất. Thái giám vội vàng đi lên nhặt, nói: "Bệ hạ, người xem"

Doãn Thiên Chiếu trên đài lớn tiếng nói: "Người này tuy xinh đẹp trí tuệ, nhưng trời sinh có tướng sát quân. Người này còn sống chỉ sợ gây bất lợi đối với hoàng triều."

Giờ phút này mây đen tren trời càng dày đặc, xoay tròn tốc độ nhanh hơn. Điện xà quấn quanh, tựa hồ như muốn thoát ly mà ra, thật lâu sau, năng lượng tích tụ như đến giới hạn, một đạo lôi điện từ trên trời giáng xuống, quét qua nửa bầu trời, chính giữa đỉnh đầu Doãn Thiên Chiếu vốn mặt mày đang hớn hở đột nhiên hét thảm một tiếng, thân thể giống như lợn quay từ trên đài lăn xuống "phách" một tiếng ngã trên đất máu me bay tung tóe, xương cốt đều vỡ nát, đứng dưới đài một cung nữ kinh sợ thét lên chói tai, một tiếng kêu bén nhọn hấp dẫn lực chú ý của mọi người, thậm chí Hoàng đế còn không kịp nhìn trên Hạc giấy viết gì, vị tiên nhân đắc đạo đã bị xét đánh chết tại đương trương,

Đứng dưới mái hiên rộng lớn của Ung Đức Điện mọi người đồng dạng đều trợn mắt há hốc mồm, vừa rồi còn hô mưa gọi gió, đạo nhân Doãn Thiên Chiếu giống như phávỡ thiên không, lại đột nhiên rớt xuống một đạo lôi điện...Quan viên đứng ngây ra như phỗng, Hoàng Đế lớn tiếng kêu lên: "Mau! Mau đi xem một chút đạo trưởng sao rồi?"

Lập tức có thái giám không để ý mưa to vội vàng chạy đi, nhưng mà khi hắn trở về, bộ dạng như khỉ lột da: "Bệ hạ, đạo trưởng thân thể bị tia chớp đốt đen thui, không thể nhận ra diện mạo."

Hoàng đế siết chặt mảnh giấy trong tay, vô cung khiếp sợ, cơ hồ đến nói cũng không nói ra được.

Thấy một màn, Thác Bạt Chân cùng Võ Hiền Phi ánh mắt vô cùng rung động. Thác Bạt Chân quả thực không thể tin vào hai mắt của mình, vì muốn Tưởng Gia tận mắt thấy LÍ Vị Ương bị hại, hắn cùng Võ Hiền Phi tự mình an bài, muốn cảnh tượng diễn ra thật chân thật, Doãn Thiên Chiếu đã cẩn thận đo lường tính toán thiên thời. Căn cứ vào một ít tri thức thiên văn hắn hiểu, tính ra được đêm nay sẽ có cuồng phong gào thét, mưa to tầm tã, dị tượng như vậy rất thích hợp dùng để tuyên bố châm ngôn. Bởi vì Hoàng Đế hết lòng tin theo đạo giáo cho nên trong cung lớn nhỏ tất cả công việc đều phải được đo lường tính toán tỉ mỉ. Doãn Thiên tính ra hôm nay thích hợp nhất, yến hội tự nhiên đến ngày tổ chức, Nhưng Thác Bạt Chân vạn van không thể tưởng tượng được, cái cột thu lôi trên đài cao sao có thể đưa tới thiên lôi! Thật sự là quá tệ, Doãn Thiên Chiếu là do hắn tìm kiếm tỉ mỉ mới đưa vào cung, có công dụng rất lớn khi bên Hoàng thượng, thế nhưng lại dễ dàng chết tại nơi này!

Lúc này trong đám người có một đạo nhân ảnh vọt ra, cười to nói: "Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!"

Hoàng đế thấy người đến là Chu Thiên Thọ, giận tím mặt nói: "Sư phó của ngươi tao ngộ bất hạnh, có gì chúc mừng!"Bị sét đánh chết, Hoàng đế thật sự không nghĩ ra Doãn Thiên Chiếu vì sao lại chọc giận thiên địa!

Chu Thiên Thọ sắc mặt vui mừng nói: "Bệ hạ, đạo môn ta có vô số tu giả đại bộ phận sẽ chết trên con đường tu luyện, chỉ có rất ít người có thể tu đến độ kiếp kỳ, sư phó của tatu hành đến bước này, chỉ thiếu một đạo thiên kiếp là có thể phi thăng, hôm nay có thiên kiếp chỉ có thể ngộ không thể cầu, rất nhiều người không đợi được thiên kiếp cứ như vậy mà chết, sư phó ta cũng là cao nhân đắc đạo, hắn vừa rồi bất ngờ đụng phải thiên kiếp, nếu bình yên vượt qua liền trực tiếp thành một vị kim tiên a!" (khi tu luyện đến một mức nào đó người tu đạo sẽ phải chịu sét đánh gọi là trời phạt vì tội muốn thoát khỏi sinh tử, phá vỡ phép tắc trời đất, nếu đỡ được sẽ thành tiên không đỡ được thì Die.... bạn nào không hiểu về tu tiên thì cmt nhé, thân Bigbang3G ^_^)

"Nhưng là...Trở thành kim tiên, tự nhiên có thể phi thăng, lại làm sao có thể bị phách cháy đen đây?"Hoàng hậu thật sự nhịn không được nói.

Chu Thiên Thọ thở dài một hơi, nói: "Nương nương có điều không biết, thân hình cháy đen thuyết minh sư phụ đã không thể vượt qua, tương lai chỉ có thể làm Tán tiên!" (tu luyện chính linh hồn vì đã mất thể xác)

Nghe Doãn Thiên Chiếu không thể thành công độ kiếp, không thể không vứt bỏ thân thể biến thành Tán tiên, Hoàng Đế lắp bắp kinh hãi, không khỏi hỏi: "Doãn đạo trưởng là đắc đạo cao nhân, hắn vì sao không đỡ được thiên kiếp?"

Chu Thiên Thọ sắc mặt vui mừng hơi chút thu liễm, lộ ra một tia thần bí: "Bệ hạ, thiên kiếp chính là vạn người mới có một, chỉ ngộ không thể cầu, sư phụ ta dựa vào một thân tu hành, tự nhiên có thể bình yên vượt qua, đáng tiếc vừa rồi là hắn tiết lộ thiên cơ a!"

Tiết lộ thiên cơ? Nói như vậy Doãn đạo trưởng không thể thành công độ kiếp là vì nói ra ý trời bị ông trời trừng phạt? Mọi người không tự chủ được dều nghĩ đến như vậy, không thể trách bọn họ mê tín, ngày thường Doãn Thiên Chiếu muốn hô mưa là có mưa to, muốn cầu tuyết là có bão tuyết, so với khâm thiên giám còn linh hơn nhiều, huống chi Doãn Thiên Chiếu vừa rồi trên đài vung một lát, đó là lôi minh thiểm điện, cuồng phong gào thét, thật sự là thiên tượng khác thường, hơn nữa trước mắt nhiều người Chu Thiên Thọ nói có mũi có mắt, thật sự không thể không tin.

Lí Vị Ương hơi nở nụ cười, Cửu công chúa vẫn che mắt, nói: "Thi thể được nâng đi chưa!" Lí Vị Ương thản nhiên nói: "Công chúa, kia không phải là thi thể, đó là tiên xác của Doãn Đạo Trưởng đó."Nói xong, nàng nhìn thoáng qua LÍ Mẫn Đức đứng ở trong đám người, hắn vừa vặn cũng hướng nàng nhìn lại, trong mắt hàm chứa ý cười.

LÍ Vị Ương rốt cục minh bạch, Lí Mẫn Đức nói bỏ thêm mắm thêm muối, là như vậy. Hắn chắc đã động thủ chân taytrên lôi đài, không, có lẽ ở trên người lão đạo sĩ cũng không xác định. Lí Vị Ương thật sự muốn biết, hắn đến cùng làm như thế nào...Xem lão đạo sĩ bị xét đánh ầm vang, ngã xuống đất mắt trợn trắng, cuối cùng ngoài khét trong sống, thật sự là kinh tâm động phách! Doãn Thiên Chiếu am hiểu xem bói, thiên tượng, không biết hắn có tính đến tối nay là ngày chết của hắn? Nguyên tưởng hắn tính ra thiên mệnh mà đầu nhập vào Thác Bạt Chân, khẩn trương làm hại LÍ Vị Ương, nhưng hiện tại xem ra hắn chỉ là một gã đạo sĩ giả danh lừa bịp mà thôi...

Chu Thiên Thọ lại hành lễ nói: "Bệ hạ, sư phụ đánh cược tính mạng cũng muốn tiết lộ thiên cơ, thỉnh bệ hạ hãy nhìn xem trong giấy viết gì, nhất định phải trừ bỏ tai họa này a!"

Hoàng đế nghe vậy, cẩn thận lật giấy nghiêm chỉnh nhìn xuống dòng chữ, một lát sau, giống như hắn cũng bị xét đánh trúng vậy, sắc mặt biến dị rất khó coi.

Hoàng Hậu giật mình nhìn hắn, cũng xem trong tay hắn viết gì, kết quả xem xong sắc mặt cũng cực kì cổ quái.

Trên giấy là một người, một nữ nhân, một nữ nhân rất xinh đẹp, hơn nữa nữ nhân xinh đẹp này Hoàng đế rất quen thuộc, cô gái này có đầy đủ hai mươi năm thời gian ngủ bên cạnh Hoàng đế! Hoàng đế giận tím mặt, tát cho Võ Hiền Phi đang đứng ở một bên đắc ý dào dạt chờ Lí Vị Ương gặp tai họa một bạt tai! Võ Hiền Phi không hề phòng bị, bỗng chốc bị đánh toàn bộ thân hình bị mất thăng bằng, lăn xuống bậc thềm ngã nhào xuống đất rơi đầy người nước bùn.

Trên giấy trừ một chương rất giống của Võ Hiền Phi, còn có một dòng,

Võ thị giả, loạn thiên hạ.

Tờ giấy bị niết nhanh, ngón tay Hoàng Đế chỉ về phía Võ Hiền Phi, trên mặt phẫn nộ vô hạn: "Ngươi, con tiện nhân này! Dĩ nhiên là người! Dĩ nhiên là ngươi a!"

Doãn Thiên tính ra có người khắc Hoàng đế, thường xuyên làm hại sinh mệnh hắn, có thể khắc thiên mệnh đại lịch, đảo điên giang sơn của Hoàng đế!

Cửu công chúa sợ hãi bắt được tay của Lí Vị Ương: "Thật đáng sợ, Võ HIền Phi nương nương làm sao có thể là yêu tinh a!"

Trong nháy mắt Lí Vị Ương thấy được ánh mắt không thể tin của Tưởng Nam, nàng nhìn thấy Thác Bạt Chân chạy vội ra ngoài, theo bậc thềm nâng Võ Hiền phi dậy, lớn tiếng nói: "Phụ hoàng, ngài như thế nào...!?" Trước mắt người nhà của Vĩnh Bình hầu, trên mặt hắn vô cùng thân thiết trên thực tế hắn thực sự quan tâm, chỉ sợ rằng nếu Võ Hiền phi xảy ra chuyện gì mộng Hoàng đé của hắn sẽ kết thúc.

Nhưng lúc này hắn không nghĩ tới sự tức giận của Hoàng đế đã không phải có thể ngăn cản, hơn nữa lửa giận này còn chính bọn họ tạo nên!

Hoàng đế nổi giận lôi đình: "Mẫu phi người, cư nhiên chính là yêu tinh! Trẫm nhiều năm sủng ái nàng đến cỡ nào, thế nhưng nàng lại muốn thiên hạ của trẫm gặp tai họa!" Lúc này hắn liên tưởng phía nam nổi nên lũ lụt, phía tây thảm họa chiến tranh, phương bắc khô hạn... Chung quy loại chuyện hàng năm đều phát sinh, quả thật Võ Hiền phi là trời sinh tai họa a, nàng mang đến nhiều mối đe dọa như vậy, Lão thiên sớm đã có điềm báo, hắn thế nhưng không có phát hiện!

Mưa to tầm tã rơi xuống, nện trên người Võ Hiền phi cùng Thác Bạt Chân, Thác Bạt Chân còn hoàn hảo, nhưng Võ HIền phi trang dung đã mất, son phấn biến thành nước theo gương mặt trôi xuống, son hoa trùng trùng thành một đoàn, nguyên trang dung tinh xảo biến thành bộ mặt thật buồn cười, nàng lên tiếng khóc lớn: "Bệ hạ, bệ hạ, nô tì không có, nô tì oan uổng a!" Tại sao có thể như vậy! tại sao có thể như vậy a! Rõ ràng trên trang giấy hẳn là Lí Vị Ương, làm sao có thẻ là bản thân mình đây!

Lí Trường Nhạc không tự chủ được xiết chặt khăn tay, thật sự là đáng chết! Đây là kế hoạch sao? Thật ngu xuẩn, hỏng hết rồi a! Tương lai bản thân phải gả cho Thác Bạt Chân, mẫu phi hắn như vật, hắn còn có chỗ tốt sao?

Thác Bạt Chân hiện tại thật sự tức giận đến đầu muốn nổ tung, hắn hiện tại đã minh bạch, bản thân muốn hãm hại Lí Vị Ương giờ đã chuyển thành tảng đá đạp chính bản thân mình, biết rõ không thể cứu được Võ Hiền Phi nhưng vẫn phải cứu trợ nàng! Bởi vì trên danh nghĩa nàng là dưỡng mẫu của hắn, nếu hiện tại bản thân nàng phải chết bản thân lại không quan tâm, bo bo giữ mình, như vậy người trong thiên hạ sẽ thất vọng đau khổ vì hắn, càng không cần nói đến thần triều, cho nên biết rõ cầu tình sẽ chỉ đưa đến sự tức giận lôi đình, hắn vẫn phải cầu đến cùng!

"Phụ Hoàng, mẫu phi là vô tội! Nàng tĩnh tâm hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, không có công lao cũng là khổ lao! Ngài vẫn biết a!" Thác Bạt Chân tê thanh hô.

Liên phi bên cạnh Hoàng Đế dồng tình nói: "Bệ hạ, Hiền phi tỷ tỷ thấy thế nào đều không giống như yêu tinh a..."

Võ Hiền phi gắt gao cắn môi dưới cơ hồ đều chảy máu, run run yết hầu nói: "Bệ hạ! bệ hạ! Ngài phải tin tưởng nô tỳ a!"

Lúc này, người của phủ Vĩnh Ninh hầu đều quỳ xuống đất: "Bệ hạ! Bệ hạ, nương nương oản uổng a!"

Cùng Võ Hiền phi giao tình thâm giao, Hoàng hậu nghĩ đến Thái tử còn cần Thác Bạt Chân giúp đỡ, con người u trầm tránh qua một tia nghi kị, từ từ nói: "Bệ hạ, việc này vẫn là châm chước một chút, chớ để oan uổng Hiền phi muội muội mới được."

Thái tử cũng vội vàng đứng ra nói."Phụ hoàng, HIền phi ngay cả có cái gì không tốt, người nể mặt tam đệ tha nàng đi!"

Người của Vĩnh Ninh hầu phủ tràn ngập chờ mong nhìn Hoàng đế.

Hoàng đế nhìn chúng nhân, bao gồm Thái tử, Thác Bạt Chân, Võ HIền phi. Lại đảo qua mặt Hoàng Hậu trong khoảng thời gian ngắn, hắn do dự.

Liên phi nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: "Bệ hạ, chuyện biến thành như vậy, không bằng việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, nhìn thấy Doãn Đạo Trưởngthật sự là đáng thương..."

Nghĩ đến Doãn Thiên Chiếu, trong mắt Hoàng đế nhất thời bộc phát một trận quang mang đáng sợ. Lí Vị Ương nhịn không được cúi đầu, che lại ý cười trong mắt. Liên phi a, diễn trò thật khiến nhiều người phấn khích, phải nói là đang nhắc nhở cho mọi người một chút a.

Mẫn Đức có thể tìm ra một nữ tủ như vậy chác là hao hết tâm tư ...

Hoàng đế ánh mắt càng ngày càng lạnh, nhìn Võ Hiền phi ánh mắt đã không còn sủng ái ôn nhu như ngày xưa nữa, hiện tại trong mắt hắn Võ Hiền phi không còn là một nữ nhân nhiều năm được sủng ái mà là một nữ mưu hại giang sơn của hắn! Hắn phất phất tay, nói: "Đem Võ Hiền phi lôi đi xuống, lập tức xử tử!"

Hoàng đế lúc này cực kì vô tình lãnh khốc, quả thực cùng với ngày tưởng như hai người, ngay cả Hoàng hậu cũng thầm kinh hãi, chư vị phi tử một bên nguyên bản muốn cầu tình cũng không dám mở miệng, nguyên bản vui sướng khi người gặp họa cúng cảm thấy đế vương thật trở mặt vô tình...Duy Lí Vị Ương lại thở dài một tiếng, Hoàng đế mê tín đạo giáo, thương xuyên uống đan dược, khiến tính tình hắn táo bạo dễ giận, nghi hoặc rất nhiều.... Dưới tình huống như vậy hắn thà rằng giết nhầm một ngàn, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua một người! Cho nên ngay cả Võ Hiền phi có Vĩnh Ninh hầu phủ làm chỗ dựa vững chắc, ngay cả vô số người vì nàng cầu tình, Hoàng đế dưới cơn thịnh nộ cũng tuyệt không tha thứ cho nàng, không một người có thể gây họa giang sơn của hắn, không một người!

Võ Hiền phi bị dọa đến hoa dung thất sắc, ngay xưa cao quý đoan trang là vậy tất cả như không còn thấy, nàng liều mạng dập đầu nói: "Bệ hạ, một ngày vợ chồng trăm ngày ân, ngài không niệm nô tì hầu hạ ngài nhiều năm như vậy cũng niệm Tam Hoàng Tử a! Bệ hạ, không thể tin tưởng lời lão đạo sĩ a!"

Hoàng đế âm thanh lạnh lùng nói: "Lôi đi!"

Võ Hiền phi liều mạng hô to: "Nô tì oan uổng! Nô tì oan uổng a!Bệ hạ nô tì còn có chuyện muốn nói!" Chỉ cần nói ra lời của Doãn Thiên Chiếu là giả, chỉ cần vạch trần thân phận của hắn, nói rõ bọn họ từng thông đồng với nhau, nàng sẽ có một đường sinh cơ, so sánh với vu hãm huyện phủ cung tái họa giang sơn, căn bản không tính là gì! Võ Hiền phi lập tức muốn đứng lên___

Thác Bạt Chân khẩn trương nhìn chằm chằm Võ Hiền phi, hắn đột nhiên ý thức không thể để nàng tiếp tục nói tiếp, Hoàng đế sẽ biết bọn họ sai khiến Doãn Thiên Chiếu hãm hại Lí Vị Ương để lấy lòng Tưởng gia, càng sẽ biết mục đích của hắn là ngôi vị Hoàng Đế, bởi vì mặc kệ là Võ Hiền phi hay là Tam Hoàng Tử, căn bản không lý do cùng Lí Vị Ương mà không cho qua được, mà Hoàng đế chỉ cần kiểm tra một chút, rồi sẽ biết bọn họ đã an bài Doãn Thiên Chiếu tiến cung cùng với việc mượn sức Tưởng gia. Đến lúc đó không cần nói Hoàng đế, ngay cả Thái tử cùng Hoàng hậu, cũng sẽ triệt để trở mặt với hắn! Hắn mất mẫu phi, vẫn còn Vĩnh Ninh hầu phủ, bởi vì hắn vẫn là con nuôi của Võ Hiền phi, nhưng hắn tuyệt đối không muốn Võ Hiền Phi nói cái gì không nên nói, nếu không sẽ hắn sẽ mất tất cả. Hắn bay nhanh tới đỡ lấy Võ Hiền Phi, tựa hồ muốn đỡ nàng lên nhưng đột nhiên Võ Hiền phi thân thể co rút, quay mạnh đầu lại nhìn Thác Bạt Chân, đôi mắt trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, cơ hồ như muốn xuất huyết, nhưng lại không phát ra được thanh âm gì.

Không ai phát hiện có điều bất thường, tất cả mọi người cho rằng Võ Hiền phi là kinh sợ quá độ bỗng chốc không biết nói gì cho phải. Lí Vị Ương đột nhiên tiến tới vài bước, theo góc độ người ngoài sẽ cho rằng Thác Bạt Chân đỡ Võ Hiền phi, nhưng nàng lại không nghĩ như vậy, vừa rồi trong đầu nàng xuất hiện một ý niệm, Thác Bạt Chân trong nhẫn có mang theo cơ quan, hơn nữa còn có thể giết người....

Lúc này Hoàng đế đã hạ mệnh lệnh, hơi đâu còn để ý đến sự bất thường của Võ Hiền Phi rời đi, Thác Bạt Chân liều mạng lôi kéo, lại bị Hoàng Đế an bài thị vệ mạnh mẽ bức lui: "Mẫu phi!". Thác Bạt Chân lớn tiếng hô phảng phất thương tâm đến cực điểm, Võ Hiền phi thở hổn hển mười ngón tay dùng sức cào lên mặt đất, tưởng muốn bắt được vật gì có thể cứu mạng, nhưng nàng sớm mất hết khí lực, chỉ để lại trên mặt đất mấy vết cào đỏ lòm nhìn thấy ghê người, bị thái giám lôi đi.

Vĩnh Ninh hầu nhìn trước mắt, đau đớn trong lòng, cũng không dám xông lên cứu nữ nhi, lão hung hổ đi tới nâng Thác Bạt Chân, nói: "Điện hạ! Điện hạ nén bi thương!". Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Đế, cất giữ hận ý trong đáy mắt, chẳng qua chỉ lóe qua căn bản không thể nhận thấy, mọi người nhìn hắn lão lệ tung hoành nói, "Bệ hạ, lão thần thay nữ nhi tạ ơn, nhưng Tam điện hạ vô tội, thỉnh bệ hạ không làm liên lụy đến hắn."

Hoàng đế lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn họ, không mở miệng nói thêm một câu, mưa to làm ướt quần áo Thác Bạt Chân cùng Vĩnh Ninh hầu thoạt nhìn bọn họ vô cùng chật vật, Hoàng đế rốt cục chậm rãi nói: "Coi như hết. trẫm sẽ không trách các ngươi, chỉ xử yêu tinh kia, xem nàng nuôi nấng thực nhi khổ cực, ban thưởng cho nàng một ly rượu đi."

Hiển nhiên hắn đã sớm tẩu hỏa nhập ma tin rằng Võ Hiền phi thực sự là yêu tinh, có thể thấy được nếu kế hoạch lúc đó của Võ Hiền Phi thực sự thành công Lí Vị Ương sẽ thảm tới mức nào. Hoàng Đế đối với người chăn gối còn nhẫn tâm như vậy, đối với Lí Vị Ương còn có thể lưu tình sao? Lí Mẫn Đức cười lạnh một tiếng, Võ Hiền phi thực sự gieo gió gặt bão, về phần Thác Bạt Chân mất đi Võ Hiền phi, Vĩnh Ninh hầu còn có thể trước sau như một duy trì quan hệ với hắn sao? Hiện tại xem ra hai người vẫn chặt chẽ đoàn kết, nhưng về sau.. ?Võ Hiền phi mới có thể ràng buộc Võ gia cùng Thác Bạt Chân, hiện tại lại chặt đứt một cánh tay của hắn hơn nữa còn rất trọng yếu!

Thác Bạt Ngọc luôn luôn ở bên cạnh nhìn, hắn cảm thấy chuyện này cùng Lí Vị Ương có quan hệ, nhưng hắn lại nói không nên lời có quan hệ gì, hắn cảm thấy bản thân muốn hảo hảo hỏi Chu Thiên Thọ một câu, hết thảy kết quả là chuyện gì xảy ra.

Rất nhanh, thái giám đi lại hồi bẩm nói: "Hiền phi nương nương đã thăng thiên."

Hoàng đế thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu phía Hoàng hậu nói: "Hôm nay Hoàng hậu làm yến hội, lý ra không nên xảy ra chuyện này. Chính là việc này quan hệ đến giang sơn đại lịch, không thể không tra rõ việc này."

Hoàng hậu luôn dùng Võ Hiền phi, lần trước tuy rằng bởi vì sự tình Cửu Vĩ Phượng Trầm mà sinh ra một chút hiềm khích, nhưng đến cùng có chút thương cảm: "Nô tì thật không tưởng được, HIền phi muội muội chính là yêu tinh, ai.. cũng là do mệnh của nàng."

Liên phi vẻ mặt thương xót, chỉ là đồng thời ánh mắt nàng là hàm chứa một tia đắc ý.

Cửu Công chúa run run, lôi kéo cánh tau Lí Vị Ương nói: "Vị Ương tỷ tỷ, yến hội hôm nay muốn tan tác. Chúng ta trở về đi."

Lí Vị Ương đứng tại chỗ không hề động đậy, nàng tựa hồ đang chờ đợi cái gì, mục quang lóng lánh tỏa sáng. Cửu công chúa thập phần kỳ quái nhìn nàng, lại không biết nàng đang chờ đợi cái gì, Bất quá trong đại điện không một cá nhân nào có động tĩnh mọi người đều không biết phản ứng thế nào, càng không biết Hoàng đế tiếp theo hạ lệnh trở về tiếp tục ẩm yến đã tan tác như vậy, cho nên hành vi Lí Vị Ương cũng không đột ngột, ngược lại có vẻ thập phần bình thường.

"Yến Hội tiếp tục." Hoàng đế nhìn thoáng qua sắc mặt khó coi của Vĩnh Ninh hầu, chậm rãi nói.

Ánh mắt Lí Vị ương buông xuống, cá tính Hoàng Đế nàng rất rõ ràng, thuộc loại đánh chết ngươi còn muốn ngươi mang ơn, hôm nay hắn tức giận xử tử Võ HIền Phi, cũng không hứa tha Vĩnh Ninh hầu, đối với Vĩnh Ninh hầu mất nữ nhi cố nhiên đau lòng, Hoàng đế nhất định sẽ bồi thường. Quả nhiên, chờ mọi người trở lại chỗ ngồi, Hoàng đế vẻ mặt ôn hòa nói: "Vĩnh Ninh hầu, cháu gái ngươi năm nay cũng mười bảy rồi phải không!"

Sắc mặt Vĩnh Ninh hầu ức chế không được run run, cơ bắp trên mặt không khống chế được khẽ lay động, trầm giọng nói: "Hồi bẩm Bệ hạ, cháu gái vi thần Nhạc Lăng đích xác đã mười bảy."

Hoàng đế gật gật đầu, nói: "Trẫm nhớ nàng còn chưa có hôn phối. Như vật đi, Duệ Nhi cũng đã đến tuổi, hai hài tử rất thích hợp a! Hôm nay cho bọn hắn tứ hôn đi."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, vừa rồi vẫn là bão tố, hiện tại Hoàng đế tươi cười lại trở nên ấm áp vô cùng, nửa điểm tức giận cũng nhìn không ra. Quả là tâm tư của Hoàng đế thật khó để nắm bắt.

Mai Quý phi ngượng ngùng cười nói: "Bệ hạ, Duệ nhi tuổi còn nhỏ, làm gì nóng vội như vậy? Huống chi Tam Hoàng tử còn chưa có nạp phi, Duệ nhi sao có thể dành trước đây?"Đùa giỡn chắc, Võ gia nha đầu kia có tiếng mạnh mẽ a!

Hoàng đế mỉm cười nói: "Đây là hai việc khác nhau, thực nhi hôn sự sau trẫm sẽ đẻ ở trong lòng. Về phần Võ Nhạc Lăng ban cho Duệ Nhi về làm chính phi đi."

LÍ Vị Ương không khỏi mỉm cười, Thác Bạt Chân cùng toàn gia Vĩnh Ninh hầu mối liên hệ duy nhất của họ là Võ Hiền phi, một khi chặt đứt sự ràng buộc này, Thác Bạt Chân liền không thể vòng vo. Hoàng đế làm như vậy, một là muốn cảnh cáo Thác Bạt Chân phòng ngừa hắn vì dưỡng mẫu bị giết mà tâm sinh oán hận, hai là muốn cho Vĩnh Ninh hầu biết, hoàng ân chao liệng, có thể cho ngươi tử, cũng có thể phủng ngươi lên trời. Ngũ Hoàng tử tuyển chính phi, nhưng không ai lại nghĩ đó là hảo sự.

Vĩnh Ninh hầu không như tưởng tượng, cùng ngũ hoàng tử Thác Bạt Duệ tạ chủ long ân. Thời điểm Thác Bạt Duệ đứng lên còn liếc mắt nhìn Lí Trường Nhạc với cảm tình đầy phức tạp, nếu không có sự tình nàng cùng Thác Bạt Chân... Thác Bạt Duệ dù đánh cược cả tính mạng cũng muốn cưới nàng làm chính phi.

Lí Vị Ương vừa lúc nhìn thấy ánh mắt ai oán kia không khỏi cúi đầu nhịn cười. Thác Bạt Duệ a Thác Bạt Duệ không biết khi ngươi nhìn thấy Lí Trường Nhạc lần trước bị hủy dung mạo có hay không thất sắc tại đương trường.

Chuyện vừa rồi khiến vẻ mặt mọi người đầy xấu hổ tươi cười có lệ, ngay cả nhóm Hoàng hậu cùng phi tử đều không yên lòng, Hoàng Đế thản nhiên nói: "Không an bài ca múa sao?"

Hoàng Hậu vội vàng nói: "Còn không mau mời ca múa đi lên trợ hứng."Nói là đối với bọn thái giám nói nhưng thanh âm đã có trở nên thô ráp, rõ ràng vừa rồi còn khiếp sợ vẫn chưa khôi phục lại tinh thần.

Vũ đạo ca múa đã chuẩn bị tỉ mỉ, Liên phi vì Hoàng Đế mà tự mình bố trí, người khiêu vũ đều là đệ nhất mĩ nhân, dáng người như liễu, khuôn mặt như hoa, từng trận xa xăm như tiên nhạc, kỹ thuậtnhảy tuyệt đẹp, vũ đạo như vậy đổi lại ngày thường nhất định sẽ có người hảo hảo thưởng thức, mà lúc này, tất cả mọi người lại không yên lòng, trong đầu xuất hiện Võ Hiền Phi lúc nãy còn cao cao tại thượng, một lát sau liền đã bị xử tử.

Đế vương phẫn nộ thật là đáng sợ!

Cửu công chúa đến cùng cũng chỉ là thiếu nữ tâm tư không nhiều rất nhanh liền an tĩnh lại xem ca múa, nhưng Lí Vị Ương một bên như cũ đang chờ đợi thậm chí có một điểm lo âu. Nàng đã chuẩn bị rất lâu, đến hôm nay hết thảy đều thuận lợi, lật đổ Tưởng gia không phải là không có khả năng! Bọn họ đầu tiên tìm một nữ tử thích ` hợp tiến cung, an bài cho Chu Thiên Thọ được sủng ái, theo sau bất động tĩnh phục, Tưởng gia sẽ cho rằng nàng không hề hành động, hết thảy hết thảy đều là đang chờ đợi một thời cơ! Một thời cơ lớn! Một cái có thể làm đảo điên Tưởng gia!

Cá múa rất nhanh thưởng thức xong, Hoàng Đế cười nói: "Thiếu nữ múa dẫn đầu kia quả không sai, nàng lại đây trẫm sẽ tưởng thưởng cho nàng."

Thái giám lập tức tuyên triệu thiếu nữ đi lên, vừa rồi cách xa nhìn không ra nhưng hiện tại lại gần mọi người mới nhìn thấy trời sinh xinh đẹp, vừa thấy đã thương, tuy rằng so ra kém mĩ mạo Liên phi, nhưng cũng là đệ nhất mỹ nhân. Thiếu nữ lượn lờ đi lên điện, Hoàng Đế vừa nhìn xuống dưới, long tâm đại duyệt trước mặt mọi người ban cho một khối ngọc như ý, trong lòng nghĩ buổi tối sẽ mời nàng thiếu nữ thị tẩm, nhưng trên mặt không có biểu hiện ra ngoài, phất phất tay ý bảo nàng lui ra.

Bỗng nhiên thiếu nữ cao giọng tấu nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tì có việc bẩm tấu."

Hoàng Đế ngẩn ra, Hoàng Hậu cũng những người khác cũng là sửng sốt.

"Chuyện gì?"Hoàng Đế phản xạ có điều kiện trả lời.

Thiếu nữ ngẩng đầu lên, nguyên bản ánh mắt ôn nhu giống như một thanh lợi kiếm vừa rút khỏi bao, hàn khí bốn phía, nhưng ánh mắt mọi người vô pháp dời khỏi người nàng. Tay nàng giương lên trên tay thượng phẩm ngọc như ý lập tức ném ra ngoài, mang theo một trận âm thanh gào thét. Một thanh đoản kiếm được nàng giấu ở trong tay áo phải lập tức xuất ra, hàn quang lóe sáng, Ngọc như ý bỗng chốc đập trúng thái giám phía sau hoàng đế. Thanh đoản kiếm trong tay thiếu nữ nhanh như thiểm điện, thế như sấm sét hướng Hoàng đế đâm tới.

Nháy mắt điện quang hỏa thạch, thủ lĩnh cấm vệ quân bên người Hoàng Đế đã phản ứng kịp, quát to một tiếng, phi nhanh đón lấy thiếu nữ, đoản kiếm ngạch sinh bị hắn chế trụ, bỗng nhiên thiếu nữ phát ra một tiếng thét dài, không biết xoa bóp cơ quan gì, đoản kiếm liền biến thành một thanh trường kiếm, bay nhanh lập tức biến chiêu, kiếm thế như bình đãng, nhẹ nhàng vượt qua thủ lĩnh cấm vệ, thuận thế nhắm thẳng Hoàng Đế mà đi thế không thể đỡ! Hoàng Đế hoảng sợ vội vàng túm lấy một cung nữ, kiếm quang xẹt qua một đạo hình vòng cung, cung nữ không kịp né tránh chốc lát lợi nhận xẹt quatừ thắt lưng tới bụng, nguyên bản một cung nữ xinh đẹp lập tức đổ máu đương trường, mất mạng.

Giao thủ công phu bất quá chỉ trong khoảnh khắc, trong lúc đó rất nhiều người trong điện hoàn toàn không kịp phản ứng gì.

Nhín thấy cung nữ chết thảm đương trường, chư vị trong điện mới có phản ứng, dĩ nhiên có người ám sát! Lúc này, cũng không biết là ai hét lên một tiếng.

"Cứu gia!"

Bén nhọn chói tai, khàn cả giọng.

`

Toàn bộ đại điện rối loạn lung tun.

"Hôn quân nạp mạng đi!"

Ngay tại lúc thiếu nữ hành động, đồng thời mười danh ca đang đứng chờ lĩnh thưởng hướng trong điện phóng đi, trợ giúp thiếu nữ, chuẩn bị ngăn cản cấm vệ cứu viện tại cửa điện vì đồng bạn tranh thủ một ít thời gian.

Thất Hoàng tử Thác Bạt Ngọc phi thân đi lên lập tức bị hai thích khách chắn trước mặt, Thác Bạt Ngọc theo sau thê nhưng bị một cái vũ cơ cuốn lấy, mà giờ phút này thiếu nữ kia kiếm thế vừa chuyển, lập tức lại hướng Hoàng Đế đâm tới, một kiếm này so với trước uy thế càng tăng, nhanh hơn, mạnh hơn, mắt thấy sắp đến trước mắt Hoàng Đế.

"Đinh đương..."Một tiếng giòn vang tựa như kim thạch giao thao, kiếm thế của thiếu nữ nhanh như sét đánh thế nhưng lại ngay sát cổ Hoàng Đế mà đi qua. Hoàng Đế kinh hoảng nhìn lại, cũng là nháy mắt khẩn trương, nguyên bản lạnh run tránh ở ngôi vị Hoàng Đế cạnh Liên phi mấy tiểu tạp liều mạng lao lên, ngạch sinh đỡ lấy thanh trường kiếm của thiếu nữ. Về phần Liên phi cũng đột nhiên phốc một tiếng gắt gao bắt lấy chân của thích khách, thê lương bi ai hô: "Bệ hạ đi mau!"

Hoàng Đế rất là rung động nhìn Liên Phi.

Thiếu nữ liếc mắt nhìn Liên Phi lấy một cái, một cước đem nàng đá văng ra, rút kiếm lại đâm tới: "Hôn quân, Mộ Dung thị ta đã hướng ngươi thần phục, ngươi lại lật lọng, xé bỏ giáng thư, phá hư hiệp định, khiến ra nước mất nhà tan, nạp mạng ra đây đi!"

Vũ nữ thích khách còn chưa tới tòa tiền Hoàng Đế chúng phi đã một mảnh hỗn loạn, cửa điện bị thích khách đem trụ, trong điện mọi người chạy tứ phía, thích khách căn bản không thèm nhìn ai giết lung tung, tiếng kêu thảm thiết trong điện phát ra liên tục, hỗn loạn không chịu nổi. Cũng chia ra không rõ đâu là chủ tử đâu là nô tài, một đám té ngã, tiến khóc chấn thiên. Trong lúc khẩn cấp Lí Mẫn Đức đã đến trước mặt Lí Vị Ương dù trên người hắn không có vũ khí nhưng vẫn che chở Lí Vị Ương cùng Cửu công chúa hướng tây sườn đại điện tránh thân đi qua, một đường không gặp thích khách, Cửu công chúa hoảng loạn bản thân bị các cung nữ lôi kéo kém chút té ngã, Lí Vị Ương vội vàng đỡ lấy nàng, ba người nhìn thế cục khẩn trương trong điện, sắc mặt mỗi người biến đổi khác nhau.....

Lí Vị Ương cùng Lí Mẫn Đức liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, kế hoạch thay đổi! Kế hoạch ban đầu của nàng không phải như thế! Đáng chết! Vì sao thiếu nữ này lại rút kiếm, vì sao nàng lại hô như vậy! Lí Vị Ương theo bản năng nhìn Liên phi, lại vừa vặn đụng phải ánh mắt áy náy có lỗi của nàng! Hiện tại Lí Vị Ương rốt cục minh bạch, là nàng chính nàng lâm thời thay đổi kế hoạch!

Giờ phút này đám người Thác Bạt Ngọc cùng Thác Bạt Chân đều bị thích khách cuốn lấy, không có biện pháp hướng Hoàng Đế tới gần một bước, mắt thấy kiếm quang nháy mắt đã tới, Hoàng Đế sợ tới mức té ngã, ngay tại giây phút này, một thanh trường kiếm xuyên thủng bụng của thiếu nữ, kiếm của nàng dừng ngay giữa không trung, chậm chạp không có rơi xuống đầu Hoàng Đế, nàng gục ngã xuống sườn đại điện cách Hoàng Đế nửa bước... Trước mắt Hoàng đế chính là vẻ mặt đầy sát khí của Tưởng Nam.

Lí Vị Ương nhìn thấy một màn, cả trái tim chậm rãi chầm đi xuống.

Liên phi cắn môi, sắc mặt biến ảo bất định, nàng thậm chí không dám nhìn ánh mắt Lí Vị Ương, nàng dù sao cùng bọn họ dự định, lâm thời cải biến kế hoạch! Nhưng hiện tại nàng còn có cơ hội_____Tưởng Nam cứu giá căn bản không thể gạt bỏ.

Lí Vị Ương thở dài một hơi thật sâu, đúng lúc này Lí Mẫn Đức vỗ vỗ tay nàng, như có thể cảm nhận được nội tâm nàng đang rất thất vọng, Lí Mẫn Đức nhẹ nhàng nói: "Trước nhìn kỹ hẵn nói đi."

Lí Vị Ương gật gật đầu, xoay người nhìn Cửu công chúa đang hoảng sợ luống cuống ôn nhu an ủi nàng.

Lập tức cấm vệ quân lướt qua đại điện hỗn loạn tiến đến trợ giúp, dựa theo quy củ trong cung, cung vua ẩm yến an bài cấm vệ quân ở cửa thủ vệ, trong cung đầy tiếng la hét hỗn loạn mọi người đều biêt vội vàng vọt vào trong điện cứu viện, nhưng cửa điện nhỏ hẹp cấm vệ lại ưu thế nhiều người, ở cửa điện lại bị những người hoảng loạn bỏ chạy ra ngoài ngăn chặn, bất đắc dĩ, giết chết những người bỏ ra ngoài căn bản không quan tâm đến cùng là loại người nào! Thế cục rất nhanh bị khống chế, cuối cùng đại điện chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, mười danh ca thiếu nữ đều gục ngã trên mặt đất, trên người mỗi người đều có vô số vết thương, quần áo bó sát người rách nát, thi thể đầy vết máu loang lổ. Trong điện bàn trà hoa lệ đều tán loạn một mảnh, đế nến bạc tinh xảo bị đổ xuống mặt đất, trên đất đầy mảnh nhỏ cùng vết máu, mọi người nhìn thấy mà kinh hãi. Đám người Hoàng Hậu cùng Trương Quý phinơm nớp lo sợ từ trên mặt đất bò dậy, vẻ mặt đều là sống sót sau tai nạn sợ hãi, các cung nữ chạy đến nâng các nàng, Phía trước Nhu phi lại oa một ngụm nôn mửa, hiển nhiên là vì cảnh tượng đáng sợ làm mất hết tinh thần.

Đám đại thần cùng nữ quyến cũng từ chỗ trốn bò ra, trên mặt đều là vô cùng kinh hoảng. Tưởng Húc vừa rồi với bàn tay trần liên tục giết mấy thích khách, Tưởng Nam cứu giá bằng một thanh trường kiếm, thích khách đa số đều bị giết trên tay họ.

Hoàng Đế rất tức giận có thể biết từ lúc hắn đăng cơ tới nay chưa bao giờ có sự việc như vậyphát sinh, thiên tử chưa từng bị người dung kiếm chỉ vào cái mũi, gặp phải hoàn cảnh quẫn bách như vậy!

Toàn bộ đại điện đều bị phong tỏa, người tham gia yến hội đều không có biện pháp rời đi, bọn họ bên trong đã có người cần cứu trị, có người lung lay sắp đổ, nhưng Hoàng Đế hạ lệnh, phong tỏa cửa cung tra rõ việc này.. Thích khách đều đã chết mặc dù có người còn sống sót cũng đều trước tiên uống thuốc độc. , không đợi cấm vệ ` quân bắt các nàng thì đã tắt thở, không một ai con sống. Nhưng muốn vao cung điện đều phải qua kiểm tra kĩ lưỡng, càng không cần nói các vũ nữ đều là từ dân gian mà đến luôn có dấu vết để lại, cho nên Hoàng Đế tức giận mệnh lệnh quan viên hình bộ lập tức thăm dò. Còn bên này, Liên phi vội vàng quỳ xuống khóc không thành tiếng: "Vũ đạo là do nô tì bố trí, nô tì không có nhận thấy được các nàng rắp tâm hại người, nô tì có tội a!" Nàng bộ dáng Lê Hoa Đái Vũ, xem chính là vô cùng đáng thương, ai cũng không thể hoài nghi nàng cùng thích khách có quan hệ gì.

Hoàng Đế nghĩ đến vừa rồi hỗn loạn nàng là một nữ lưu lại có gan xông lên ôm chân thích khách, đã đối với hắn vô cùng chung tâm, tâm niệm vừa động đem nàng nâng lên, nói: "Nếu là không có Ái phi quả nhân đã thành một khối thi thể rồi, ngươi có tội gì a!"Bố trí vũ đạo cũng chưa phải là tham dự mưu sát, vừa rồi Hoàng Hậu cùng Trương Đức phi bọn họ sợ tới mức ngây dại, lui ở một bên run rẩy. Các nàng dù sao cũng sống trong an nhàn sung sướng, cao cao tại thượng, đã từng gặp qua nơi nào binh đao khói lửa, huyết hoa văng khắp nơi. Trước cảnh tượng này chỉ biết run sợ, bình thường cái gì vì Hoàng Đế tận trung toàn bộ thổi lên đến chín tầng mây, hiện tại vì Hoàng Đế mà cứu giá lại đã quên, so sánh với Liên phi thì khác hẳn. Hiện tại Hoàng hậu các nàng nói cái gì đều không hữu dụng, ai mượn các nàng tại thời điểm phát sinh nguy hiểm bỏ lại Hoàng Đế, chỉ lo cho bản thân mà chạy trối chết, vốn là tội rất lớn, Hoàng đế không hỏi tội đã là pháp ngoại khai ân!

Hoàng hậu vẻ mặt đầy cực đoan, nhóm phi tử đều cúi thấp đầu, ai cũng không dám lên tiếng, bên trong bốn phi tần được sủng ái giờ đã chết mất hai người, nhóm phi tử địa vị cao lại không có chuyện gì, nhìn tình hình hiện tại Hoàng Đế trách các nàng không lên làm lá chắn thịt. Ngay cả Thái tử cùng ngũ Hoàng tử đều lặng không tiếng động, vừa rồi bọn họ bị thích khách cuốn lấy, căn bản không rảnh thoát thân, càng không cần nói đi cứu Hoàng Đế. Làm con bọn họ rõ ràng cũng là thất trách, chẳng qua có ai tưởng tượng trong điện lại phát sinh chuyện này nhiều năm sóng êm gió lặng, đột nhiên xuất hiện nhiều thích khách như vật, quả thực là không thể tưởng tượng!

"Bệ hạ qua lời nói của thích khách, tựa hồ có liên quan đến Mộ Dung thị."Một bên, Thác Bạt Ngọc nhíu mày nói. Hắn vừa rồi nghe được thích khách hô lên một câu nói, hơn nữa những lời này rất rõ ràng chính là nguyên nhân chính lần này Hoàng Đế bị ám sát.

Mộ Dung Thị ... Hoàng Đế mày nhăn lại. Mộ Dung thị là một tiểu quốc phía tây biên thùy, hắn hạ lệnh công phạt, Tưởng gia là thống soái, bởi vì Mộ Dung thị thà chết không chịu hàng, cho nên nước mất nhà tan, thành viên Hoàng Thất không một ai sống sót. Bọn họ trở về hướng bản thân báo thù, có khả năng...Nhưng là vì sao vừa rồi nàng kia lại nói, Mộ Dung thị đã đầu hàng? Sắc mặt Hoàng Đế chậm rãi trầm xuống. Hay là năm đó Mộ Dung Thị bị giết là có nguyên nhân khác? Có người đã đụng tay đụng chân? Nghĩ bản thân bị lừa chẳng biết gì, Hoàng đế cảm thấy một loại cảm giác bị người ta lừa gạt.

Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Liên phi, lại thấy sắc mặt vui mừng của đối phương, không khỏi thở dài một hơi. Nàng cùng Liên phi, bọn họ đều có chung một mục tiêu "Tưởng gia" chỉ cần bọn họ có thể chân thành hợp tác sẽ có thể báo thù. Nhưng mà

Liên phi lại nóng vội báo thù sớm cải biến kế hoạch. Nhớ thiếu nữ đột nhiên rút ra trường kiếm trong đại điện xuất hiện thích khách. Lí Vị Ương chỉ biết kế hoạch đã bị thay đổi. Trên mặt nàng sợ hãi vô hạn lòng dâng lên một loại lo âu, Liên phi a Liên phi, ngươi dựa theo kế hoạch của ta mà tiến hành là có thể khiến Tưởng gia nhận một kích trí mạng, vì sai ngươi lại nóng vội như vậy!

Hiện tại, ngay cả Lí Vị Ương cũng không để đoán trước được hướng đi. Nếu thành Tưởng gia bại, nếu không thành liền vô cùng có khả năng liên lụy đến bản thân.... Lí Vị Ương ý nghĩ cấp tốc xoau chuyển, đột nhiên xuất ra sự tình Mộ Dung Thị, nàng còn có thể dựa theo biện pháp ban đầu, đem Tưởng gia lôi vào tử địa không!

--- ----lời ngoại truyện --- -----

Trong kế hoạch của Lí Vị Ương không có Mộ Dung Thị cũng không ám sát, đây đều là Liên phi tự chủ trương, chương này là tiết nghi vấn, hạ chương là tiết giải đáp.

Bigbang3G ^_^.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-378)