Vay nóng Tinvay

Truyện:Thứ Nữ Hữu Độc - Chương 153

Thứ Nữ Hữu Độc
Trọn bộ 378 chương
Chương 153
Không rét mà run
0.00
(0 votes)


Chương (1-378)

Siêu sale Shopee


Lão phu nhân kinh hoảng vẫn chưa ổn định lại, La ma ma vội vàng bưng một ly trà tới: "Lão phu nhân hãy bình tĩnh."

Lão phu nhân nhìn về phía Lí Vị Ương nói: "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?!"

Lí Vị Ương lộ vẻ khó xử: "Lão phu nhân, nhiều ngày nay thời tiết ấm lên, Đại tỷ thích ăn diện, mặc đồ hơi mỏng manh, chỉ sợ bị sâu độc rơi vào người..."

Lão phu nhân nhíu mày: "Loại sâu gì mà khủng khiếp như vậy! Tóc cũng bị rụng hết!"

Hai người liếc nhau, cùng nhìn vào phòng trong, Lí Trường Nhạc uống Thanh tâm lộ, nằm yên giống như người chết, Lí Vị Ương buông mắt xuống, loại độc này hình như làm cho cả người lên cơn ngứa, bắt đầu cào gãi khắp nơi không thể kiềm chế, cuối cùng thủng bụng rách ruột mà chết, quá ác độc, hiện tại Lí Trường Nhạc bị ép mê man, nếu nàng ta tỉnh lại, chắc chắn sẽ không thể khống chế được bản thân.

Sắc mặt Tưởng Nguyệt Lan xanh mét nói với Đàn Hương: "Mau đi tìm dây thừng đến, nếu tiểu thư ngươi tỉnh dậy còn muốn làm loạn thì cứ trói lại! Nhất định không thể để con bé cào gãi lung tung!"

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua đầu cùng gương mặt của Lí Trường Nhạc bị cào thành máu thịt lẫn lộn, thở dài: "Đại tỷ yêu quý dung mạo nhất, bây giờ thật sự là..." Trừng phạt đúng tội.

Tưởng Nguyệt Lan nhìn theo ánh mắt của nàng, trên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Lí Trường Nhạc loang lỗ vết máu như bị bệnh hủi, cào không còn đường nét gì nữa, nhất là xung quanh đôi mắt xinh đẹp, gần như nát bấy, nàng quay mặt đi, trong lòng dâng lên sợ hãi, lúc trước Lí Trường Nhạc xinh đẹp cỡ nào thì hiện tại khuôn mặt này khủng khiếp cỡ ấy, trước đây là thiên tiên, sau này là yêu ma, cho dù có thể sống sót thì cũng là sống không bằng chết.

Lí Tiêu Nhiên vội vàng chạy tới, vừa thấy cảnh tượng trong phòng lập tức ngây người, Tưởng Nguyệt Lan mấy lần định mở miệng nhưng đều bị sắc mặt của ông dọa, sợ tới mức không dám lên tiếng.

Lí Vị Ương nhìn từ xa, cười lạnh, không biết hiện tại trong lòng phụ thân có cảm giác gì.

"Lão gia, đã phái người đi mời thái y rồi!" Hơn nửa ngày Tưởng Nguyệt Lan mới lúng ta lúng túng lên tiếng, làm chủ mẫu, nàng phải chịu trách nhiệm về Lí Trường Nhạc! Nàng thật sự không thể tưởng tượng được, mình chỉ mới gả vào phủ được mấy tháng trong nhà đã xảy ra chuyện này, không thể tưởng tượng nổi!

"Mời thái y?! Không! Không thể mời thái y!" Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên trầm xuống, "Bộ dáng như quỷ của nó —— nếu truyền ra ngoài..."

Tưởng Nguyệt Lan làm sao không biết?! Lí Trường Nhạc và Thác Bạt Chân xem như có hôn ước, nếu để Tam hoàng tử biết gương mặt xinh đẹp như thiên tiên của Lí Trường Nhạc bị thương thành bộ dạng như vậy thì mọi chuyện hỏng hết! Cho dù Thác Bạt Chân vẫn nguyện ý cưới thì với gương mặt như vậy làm sao nàng có được sự sủng ái của phu quân! Hiện tại trong lòng Lí Tiêu Nhiên chỉ ước gì Lí Trường Nhạc chết đi, như vậy tốt hơn, nếu để con bé sống sót sợ rằng sẽ phải mất hết thể diện! Nhưng Tưởng Nguyệt Lan không thể để ông làm như vậy, bởi vì Lí Trường Nhạc mà chết, phu nhân Quốc công là người đầu tiên không tha cho nàng! Nhớ lại lời dặn dò tận tâm của phụ thân cùng ngầm cảnh cáo của mẹ kế trước khi gả đi, Tưởng Nguyệt Lan lại cảm thấy da đầu run lên, nàng chỉ có một ý nghĩ, Lí Trường Nhạc không thể chết, nàng ta còn sống thì trong tay sẽ có thêm một quân bài! Nàng ta chết rồi thì nửa tấm bình phong che chắn cũng không có!

Nghĩ đến đây, trên mặt Tưởng Nguyệt Lan hiện vẻ ưu sầu: "Lão gia, phu nhân Quốc công đã nói hai ngày nữa sẽ đến, nếu đến lúc đó... chỉ sợ nháo loạn lớn."

Lí Tiêu Nhiên sớm phiền chán sự đe nẹt của Tưởng gia, ông lạnh lùng nói: "Thế thì sao?!"

Tưởng Nguyệt Lan nhẹ nhàng nói: "Lão gia, chúng ta có quan hệ thông gia, coi như là cùng vinh cùng nhục, cần gì phải nháo loạn chứ?"

Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên âm trầm bất định nửa buổi, không biết nghĩ tới chuyện gì, nhíu mày nói: "Quên đi, mau mời thái y đến xem!"

Lí Vị Ương đã bảo Đàm thị bế đứa nhỏ trở về, lúc này nàng đứng bên cạnh lão phu nhân, sắc mặt nàng giống như lão phu nhân, có vẻ tràn ngập lo lắng.

Trong vòng nửa canh giờ Vương thái y tới, ông không dám chậm trễ, lập tức bắt mạch chẩn bệnh cho Lí Trường Nhạc. Qua thời gian uống hai ly trà nhỏ, ông quay đầu lại nói: "Thừa tướng đại nhân, quý thiên kim có dấu hiệu trúng độc."

Sao lại là trúng độc! Lí Tiêu Nhiên tức giận: "Cái nhà này thành chỗ nào! Động một chút là hạ độc! Rốt cục là ai giở trò quỷ!"

Vương thái y hơi bất ngờ, nhưng trong lòng biết chuyện nhà hào môn thế gia biết càng ít càng tốt, ông cười nói: "Hiện tại quan trọng không phải là truy cứu trách nhiệm, mà phải tìm cách chữa trị cho Đại tiểu thư mới phải."

Lí Tiêu Nhiên nói: "Có biện pháp gì không?"

Vương thái y trầm ngâm một lát: "Lí thừa tướng, ta chuyên trị bệnh nội khoa và bệnh nặng, không nghiên cứu kỹ về độc dược, theo ta thấy hay là nhanh đi mời vị Lư Công lần trước đi!"

Lão phu nhân bắt lấy tay Lí Vị Ương: "Vị Ương, Lư Công ở chỗ nào?"

Lí Vị Ương nhẹ giọng nói: "Chỗ ở Vị Ương có biết, nhưng Lư Công tính tình cổ quái, hành tung bất định, cho dù tìm được người, chỉ sợ cũng không kịp cứu chữa cho đại tỷ."

Trên mặt Lí Tiêu Nhiên hiện ra sự nôn nóng: "Đừng nói nữa, đi tìm người trước rồi hẵng nói!"

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào, Lí Vị Ương nheo mắt nhìn một nha đầu vội vàng chạy vào: "Lão gia, bên ngoài có người tự xưng là Tứ thiếu gia Tưởng gia, nói dẫn Lư đại phu đến..."

Tưởng Nam? Lí Tiêu Nhiên vừa nghe, nói: "Cho hắn vào!"

Nha đầu kia vội vàng lui ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã thấy Tưởng Nam thân hình cao lớn cường tráng bước nhanh đến, phía sau hắn còn có một lão già. Lí Vị Ương nhìn thấy người đi phía sau thì nhướng mày, quả thật là Lư Công.

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua khắp phòng, không nhìn thấy bóng dáng vị Lưu ma ma bên cạnh Lí Trường Nhạc, lập tức liền đoán ra Tưởng Nam là do ai mời đến, nàng lạnh lùng liếc nhìn đối phương, vừa vặn đụng phải ánh mắt tràn ngập lệ khí của Tưởng Nam. Tưởng Nam trừng mắt nhìn nàng rồi xoay người hành lễ với Lí Tiêu Nhiên: "Cô phụ." (Chồng cô cô)

Cho dù Đại phu nhân đã qua đời nhưng quan hệ thông gia giữa Tưởng gia và Lí Tiêu Nhiên vẫn không thay đổi, hơn nữa trong quan trường, hai nhà gần như cùng hội cùng thuyền, đây mới là nguyên nhân khiến Lí Tiêu Nhiên không dễ động thủ, trừ phi có thể tách nhà mình ra thật rõ ràng, bằng không ông vẫn phải chịu sự quản chế của Tưởng gia, thấy Tưởng Nam đi đến trước mặt, trên mặt Lí Tiêu Nhiên lộ ra nụ cười như cây đón gió xuân, vỗ vai của hắn nói: "Lần trước gặp còn chưa đầy mấy tuổi, giờ đã lớn như vậy rồi."

Bộ dáng thân thiết, hoàn toàn không nhìn ra sự căm hận Tưởng gia trong lòng ông.

Lí Vị Ương mỉm cười, Lí Tiêu Nhiên không phải là trung thần lại càng không phải nịnh thần, ông chỉ là người theo chủ nghĩa hiện thực mà lõi đời thôi, làm quan trong triều hơn mười năm, cẩn thận đối đãi, lại giỏi đoán ý phụ họa theo đế vương cho nên có thể an vị lâu dài, ông sẽ không tùy tiện đối nghịch với Tưởng gia, sợ rằng người ta có phỉ nhổ lên mặt ông, ông cũng có thể ẩn nhẫn, càng không cần nói đến những chuyện trước giờ Đại phu nhân đã làm, theo ông thấy chỉ là truyện trong nhà, không ảnh hưởng đến đại cục, nhưng điều này không có nghĩa là ông thân cận hữu hảo với Tưởng gia như người một nhà. Về điểm này, Lí Vị Ương rất bội phục Lí Tiêu Nhiên, nam nhân trung niên này nhìn qua giống như rùa đen rụt đầu nhưng chưa hẳn thật sự rộng lượng phóng khoáng như vẻ bề ngoài của ông, sự chán ghét Tưởng gia trong lòng ông, e rằng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Có lẽ, bản thân càng phải học hỏi thêm năng lực ẩn nhẫn của ông. Lí Vị Ương đang nghĩ như vậy thì nghe thấy Tưởng Tứ sốt ruột nói: "Nghe nói biểu muội bị bệnh, ta cố ý dẫn Lư Công đến, mong là kịp thời."

Lí Tiêu Nhiên vội vàng nói: "Vậy là tốt rồi, ta đang định phái người đi mời! Lư Công, mong ngài cứu tiểu nữ!" Vừa rồi vẻ mặt còn âm trầm mà hiện tại đã ra dáng cha hiền mười phần, tốc độ thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn là lật sách.

Lư Công lập tức nói: "Để ta xem bệnh trước." Ông đi đến bên cạnh Lí Trường Nhạc, tỉ mỉ quan sát nửa ngày, đột nhiên quay đầu lại nói: "Độc này... rất lợi hại!"

Tất cả mọi người không hé răng, Tưởng Nam nhíu mày: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Sao có thể gãi thành dạng này?!"

Lư Công lắc đầu: "Ta từng đến Nam Cương một lần, loại độc này hình như được truyền từ nơi đó đến, một khi dính vào người thì ngứa ngáy vô cùng, gãi mãi cho đến khi cào rách bụng thủng ruột mới thôi, nghiêm túc mà nói người trúng độc này chết đi không phải vì bị độc chết, mà là tự mình cào rách bụng rồi chết, nói như vậy, cũng may mọi người thông minh, trói chặt tay chân lại, bằng không, hiện tại chỉ sợ là..."

Tưởng Nam quay đầu, hung tợn nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, Lí Vị Ương thản nhiên nhìn đối phương, dáng vẻ không hề chột dạ, độc này đến từ Tưởng gia các ngươi, hiện tại đã biết cái gì gọi là tự mình hại mình rồi chứ, dám hạ độc với Mẫn Chi thì phải có giác ngộ rằng sẽ bị trả thù, chỉ cho phép quan lại phóng hỏa không cho phép dân chúng đốt đèn, đương nhiên sẽ đến lúc bị lửa cháy đến thân. Tưởng Nam thấy đối phương bình thản không sợ mình, ánh mắt càng thêm lạnh lùng hung ác, âm thầm thở dài, vì sao phải chọc vào cái tai hoạ như thế này, hiện tại đúng là không chết không ngừng, hắn quay đầu nói với Lư Công, thực ra là Tưởng Ngũ: "Có biện pháp gì không?"

Lư Công gật đầu: "Cũng may trên người ta có một lọ Bách hoa hoàn, có thể giải kỳ độc trong thiên hạ." Nói xong, hắn lục trong người nửa ngày mới lấy được bình sứ, sau đó đổ một viên thuốc màu tím nhạt ra, đưa cho Đàn Hương nói, "Hòa vào trong nước cho tiểu thư của ngươi uống."

Lí Vị Ương nhìn chằm chằm bình sứ trong tay Lư Công, Lư Công vội nói: "Ta chỉ có một viên này, là năm đó sư phụ để lại..." Hắn căng thẳng lại nói ra hai chữ sư phụ, Lí Vị Ương nheo mắt, không nói lời nào.

Lư Công bị ánh mắt của nàng làm sợ hãi, nói: "Mau cho Đại tiểu thư uống vào đi!"

Đàn Hương vội vàng đi pha với nước, sau đó dưới sự trợ giúp của những người khác cho Lí Trường Nhạc uống vào.

Ánh mắt của Lí Vị Ương quét qua người Tưởng Tứ cùng Lư Công, bất giác nhếch môi, xem ra, Mẫn Đức nói không sai, Lư Công này đúng là có chút kỳ quái. Nàng suy nghĩ, đột nhiên vẫy tay với Triệu Nguyệt, Triệu Nguyệt nghe nàng phân phó xong, khóe môi lộ ra nụ cười, sau đó nhanh chóng rời đi. Chỉ chốc lát sau bưng một ấm trà đến, dịu dàng nói: "Tiểu thư, nô tì đã chuẩn bị bình trà Bích Loa Xuân thượng hạng để dâng lên cho Lư đại phu." Sau đó nàng cười bước đến gần cái bàn cạnh Lư Công, như muốn rót một ly trà, nhưng chưa kịp đến nơi thì cố ý vấp chân, cả người ngã xuống, bình trà nóng bỏng mắt thấy sắp tạt lên người Lư Công, Lư Công nhanh tay lẹ mắt, vội vàng lui về sau một bước, bình trà của Triệu Nguyệt vẫn bay qua, sau đó một người tuổi lớn như Lưu Công hành động vốn không tiện lại cực kỳ linh đoạt đỡ lấy.

Sắc mặt Tưởng Nam trong nháy mắt trở nên rất khó coi. Hắn lập tức nhìn Lí Vị Ương, lại thấy ánh mắt của nàng dừng trên người lão phu nhân, hai người đang thấp giọng nói chuyện, dáng vẻ hình như không nhìn thấy cảnh này, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng ra hiệu cảnh cáo với Tưởng Thiên.

Triệu Nguyệt ngượng ngùng: "Lư đại phu, thật xin lỗi."

Lư Công cười khổ: "Không sao." Hắn không biết vừa nãy Lí Vị Ương có nhìn thấy hay không, nhưng thân thủ nha đầu kia thật sự quá nhanh nhẹn, vừa rồi hắn chỉ phản ứng theo bản năng.

Bên kia, Lí Trường Nhạc hoàn toàn an tĩnh lại, không gãi lung tung khắp nơi nữa, mọi người thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, Lí Vị Ương cười lạnh trong lòng, chờ Lí Trường Nhạc tỉnh lại, thấy khuôn mặt mình trong gương e là sẽ tức giận đến phát điên, so với nhìn Lí Trường Nhạc chết đi, nàng sâu sắc cảm thấy thời khắc đó càng thú vị hơn...

Lúc này, Tưởng Nam lẳng lặng nói một câu: "Rốt cuộc trúng độc như thế nào?!"

Lí Tiêu Nhiên nhìn hắn: "Chuyện này, ta sẽ tra rõ ràng."

Trên gương mặt anh tuấn của Tưởng Nam hiện ra nét lạnh lẽo, hắn mỉm cười: "Cô phụ, ta phải trở về giao phó với tổ mẫu."

Nói như vậy, không tìm ra kết quả thì hắn sẽ không chịu rời đi.

Lí Tiêu Nhiên nhíu mày, phân phó: "Đàn Hương, ngươi nói xem mấy ngày nay tiểu thư ăn những gì?"

Đàn Hương nơm nớp lo sợ, gần như nói không ra lời, đúng lúc này, trong đám người chợt xuất hiện một bóng dáng, là phu nhân trung niên quần áo mộc mạc, dáng người cao mảnh, khuôn mặt gầy guộc, bà hành lễ với Lí Tiêu Nhiên rồi nói: "Lão gia, đồ ăn hằng ngày của Đại tiểu thư đều qua tay Chu ma ma, phải được kiểm tra rất nhiều lần, tuyệt đối sẽ không có gì sai sót, cho nên nô tì nghĩ vấn đề không phải nằm trong đồ ăn."

Lí Tiêu Nhiên nghi ngờ nhìn bà ta, Tưởng Nam cao giọng nói: "Lưu ma ma, theo ngươi thấy, vấn đề ở chỗ nào?"

Lưu ma ma nâng mắt, nhìn một lượt khắp vòng, dừng trên mặt mọi người một lát, thấy mọi người trong lòng đều có chút bất an, bà ta mới tiếp tục nói: "Vấn để chỉ sợ nằm ở những đồ đạc bày trí, huân hương trong phòng, hoặc là đồ trang sức, ăn mặc trong phủ cung ứng." Thật ra bà không nói rằng mấy thứ này đã được Chu ma ma kiểm tra kỹ càng, không có vấn đề gì, nhưng Chu ma ma không ở đây nhiều ngày, tuy rằng đồ ăn bà đã kiểm tra nhưng bà không phải chuyên gia về độc, hơn nữa trong phòng có thêm không ít đồ mới, chỉ sợ phải kiểm tra một lần nữa.

Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Lưu ma ma, chậm rãi nói: "Ý của Lưu ma ma là người trong phủ chúng ta hại Đại tỷ?"

Lưu ma ma thản nhiên nói: "Tam tiểu thư, nô tì không dám nói là người trong phủ, nhưng nô tì dám nói, thứ hại Đại tiểu thư không chừng vẫn còn ở trong phòng, chỉ cần cẩn thận kiểm tra là biết ngay thôi."

Lưu ma ma này cũng là một nhân vật lợi hại, Lí Vị Ương bắt đầu hiểu ra vì sao sau khi Lí Trường Nhạc trở về bắt đầu trở nên có đầu óc, hóa ra nơi này còn có quân sư.

Tưởng Nam lạnh lùng thốt: "Xin cô phụ lấy lại công đạo cho biểu muội."

Ánh mắt Lí Tiêu Nhiên đảo qua mặt hắn, lại nhìn lão phu nhân luôn cúi đầu uống trà, thấy lão phu nhân khẽ gật đầu, ông mới nói: "Trường Nhạc là nữ nhi ta sinh ra, con bé thành ra như vậy, người đau lòng nhất chính là ta, cho nên đương nhiên ta sẽ không để cho hung thủ hại con bé nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."

Tưởng Nam nhìn về phía Lí Vị Ương, hắn dám khẳng định, tên hung thủ này hiện tại chẳng những đang ở trong phòng mà còn ung dung bình tĩnh cùng lão phu nhân nói chuyện ngay phía đối diện, lá gan đủ lớn, không hề thua kém hắn giết người như ma trên chiến trường! Hắn cười lạnh một tiếng: "Lưu ma ma, mọi chuyện giao cho ngươi."

Lưu ma ma cúi đầu hành lễ: "Nô tì nhất định bắt được hung thủ hại Đại tiểu thư!" Nói xong, bà ta liền chọn ra vài nha đầu, bắt đầu tra xét toàn bộ gian phòng.

Tứ di nương chán ghét nhìn thoáng qua Lí Trường Nhạc đang nằm bên kia, nói với Lí Thường Tiếu: "Chúng ta đi thôi, phòng này rất xúi quẩy!"

Lí Thường Tiếu có chút lo lắng: "Bây giờ mà đi sợ là không tốt lắm."

Tứ di nương thật sự không muốn ngửi thấy mùi máu đen ghê tởm kia bèn nói: "Đi thôi, sợ cái gì!"

Nhưng bà vừa mới xoay người, chợt nghe Tưởng Nam nói: "Xin lỗi, bất luận người nào trong phòng này đều không thể rời đi! Cho đến khi nào tìm ra hung thủ mới thôi!"

Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên rất khó coi: "Sao ngươi có thể khẳng định, hung thủ chính là người trong phòng này?!"

Tưởng Nam cung kính nói: "Cô phụ, hung thủ dùng biện pháp tàn nhẫn như vậy để hại biểu muội, đương nhiên có thâm cừu đại hận, hắn đã hại biểu muội tất nhiên muốn đến xem thành quả!"

Lí Vị Ương mỉm cười, nàng rất thích bốn chữ Tang tâm bệnh cuồng (phát rồ, mất trí), nhưng mà dùng bốn chữ này để hình dung mình thì không thích hợp lắm, hẳn nên dùng để hình dung Tưởng gia cùng Lí Trường Nhạc, bọn họ đã có thể xuống tay với Mẫn Chi, như vậy mọi hành động của nàng, thật sự rất thoả đáng! Gậy ông đập lưng ông mà thôi!

Tưởng Nam từ xa liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, nhưng trên gương mặt nàng, hắn không nhận ra một chút căng thẳng nào, như thể trong lòng nàng nửa phần áy náy cũng không có, không có cảm giác khẩn trương khi thấy người khác sắp bắt được nhược điểm.

Tứ di nương nói: "Tưởng thiếu gia, ngài đây là có ý gì! Chẳng lẽ thiếu gia nói chúng ta hại Đại tiểu thư sao?"

Tưởng Nam hừ lạnh một tiếng: "Có khả năng!"

Tứ di nương oan ức đầy mặt nhìn Lí Tiêu Nhiên nói: "Lão gia!"

Lí Tiêu Nhiên không hề có tâm tư thương hương tiếc ngọc, chỉ tức giận nói: "Được rồi, tất cả không được rời đi! Cho đến khi tra xét rõ ràng mới thôi!"

Tứ di nương bắt đầu hâm mộ Lục di nương ốm đau, hiện tại xảy ra chuyện, ai đến đây cũng xui xẻo.

"Lão gia." Lưu ma ma nâng một cái khay, trên khay rõ ràng được dầu bôi tóc hương mẫu đơn ngày đó Lí Trường Nhạc dùng, bà cao giọng nói, "Nô tì đã kiểm tra mọi thứ trong phòng, đa số đều là vật dụng hằng ngày tiểu thư quen dùng, chỉ có dầu bôi tóc hương mẫu đơn này là mới dùng chưa được bao lâu."

Lí Tiêu Nhiên nhíu mày: "Dầu bôi tóc này có vấn đề sao?"

Lưu ma ma nói: "Có một số loại độc không thể nghiệm ra, nếu lão gia muốn nghiệm chứng, không bằng cho người đến thử nghiệm."

Lí Tiêu Nhiên gật đầu, vừa định phân phó người thì nghe thấy Tưởng Nam nói: "Khỏi cần!" Nói xong, hắn tiện tay nhấc một nha đầu ra, nha đầu kia hét lên một tiếng, chưa kịp phản kháng đã bị đổ dầu bôi tóc hương mẫu đơn vào miệng.

Lão phu nhân tức giận: "Thứ này không phải là đồ ăn, ngươi làm cái gì thế!"

Tưởng Nam buông nha đầu run run kia ra, nhướng mày: "Lão phu nhân, thất lễ, dù sao loại dầu bôi tóc hương mẫu đơn này là dùng mẫu đơn cùng dầu vừng làm ra, bình thường ăn vào không chết người, nếu không có độc, nha đầu kia tất nhiên sẽ không sao ——"

Lí Vị Ương lạnh lùng nhắc nhở hắn: "Đây là nha đầu của Lí phủ chúng ta, không phải con chó con mèo gì hết."

Tưởng Nam cười, trên gương mặt anh tuấn không có một chút thương hại, toát ra sự cao ngạo lẫn cuồng vọng của người Tưởng gia: "Một nha đầu ngay cả chủ tử cũng không bảo hộ được thì giữ lại có ích gì!"

Sắc mặt mọi người đều rất khó coi, nhưng không ai dám nói gì, Lí Tiêu Nhiên lạnh lùng cười, mở miệng: "Võ Uy Tướng quân càng ngày càng ra dáng." Giọng nói của ông rất bình thản nhưng Lí Vị Ương lại nghe ra được sóng to gió lớn sắp nổ ra trong đó, Tưởng Nam đương nhiên cũng biết hành vi của mình vô cùng ngang ngược, nhưng hắn không hề uý kỵ: "Tính mạng của biểu muội dĩ nhiên quý trọng hơn nhiều so với bọn hạ nhân! Nếu biểu muội vô duyên vô cớ chịu đau đớn, ta không biết phải nói thế nào với tổ mẫu và phụ thân! Mong cô phụ cùng Lí lão phu nhân thứ tội!"

Trên mặt Lí Tiêu Nhiên thoáng hiện một tia sát ý dữ tợn, cuối cùng lại biến thành biểu cảm cười như có như không. Một tên tiểu bối cũng dám làm càn ở Lí gia như vậy, thể hiện rõ ràng sự kiêu ngạo ngang ngược của Tưởng gia, nhưng đồng thời như vậy cũng sẽ để lộ nhược điểm trước mắt ông. Đối với ông Tưởng Nam còn bất kính như thế, đối với Hoàng đế thì sao? Trong lòng có được bao nhiêu sự kính trọng, Tưởng gia cả đời cẩn thận, mà không ngờ lại để lộ ra ở chỗ tiểu bối.

Đúng lúc này, tiểu nha đầu kia kêu thảm một tiếng, bắt đầu quay cuồng trên mặt đất, cào loạn khắp nơi, mọi người hoảng sợ nhìn nàng ta lặp lại động tác giống như Lí Trường Nhạc lúc nãy, hiển nhiên trúng cùng một loại độc, tất cả mọi người ngây ra, hoảng sợ gần như không nói nên lời. Chỉ có Lí Vị Ương lạnh lùng nói: "Lư Công, ông trơ mắt nhìn bệnh nhân chết trước mặt ông sao?"

Lư Công bỗng chốc tỉnh táo lại, vội vàng phân phó người giữ lấy nha đầu kia, sau đó nói: "Thuốc ta không có, nhưng có thể từ từ nghĩ biện pháp khác, sẽ không để nàng ấy mất mạng, chỉ có điều ——" đương nhiên nha đầu kia phải chịu rất nhiều đau đớn, những lời này ông chưa nói ra nhưng trong lòng mọi người đều biết. Nha đầu kia được đưa xuống rất nhanh, trong thời gian ngắn căn phòng trở nên yên tĩnh giống bãi tha ma.

Tưởng Nam chậm rãi nói: "Xem ra vấn đề ở chỗ lọ dầu bôi tóc mẫu."

Yết hầu Đàn Hương gần như tắc nghẽn, nơm nớp lo sợ nói: "Lọ này mười ngày trước quản gia đưa tới, tiểu thư rất thích, mỗi ngày đều dùng ——" nàng nhớ lại mình mỗi ngày đều tiếp xúc với dầu bôi tóc này, mà tốt số không trúng độc, trong lòng có cảm giác sống sót sau tai nạn, trên thực tế nàng sẽ không trúng độc, bởi vì nàng thoa vào tay xong đều dùng nước rửa sạch, còn Lí Trường Nhạc trúng độc là vì mỗi ngày sáu canh giờ da đầu nàng ta đều tiếp xúc với loại dầu này, nếu không cẩn thận bị xước da đầu, độc dược càng nhanh chóng phát tác.

"Dầu bôi tóc nếu dùng bên ngoài độc tính tất nhiên sẽ không phát tác mãnh liệt như vậy, phải tích lũy một thời gian mới phát tác." Lư Công giải thích với mọi người.

Giọng nói của Tưởng Nam mang theo sự lạnh lùng mãnh liệt: "Rốt cuộc là ai đưa thứ quỷ quái này tới?"

Lí Tiêu Nhiên gầm lên: "Gọi quản gia tới đây!"

Sắc mặt Tưởng Nguyệt Lan càng trắng bệch, người nàng lung lay sắp ngã, cắn răng nói: "Là thiếp phân phó quản gia đưa dầu bôi tóc mẫu đơn đến!"

Biểu cảm của mọi người đều biến thành không tin nổi. Tân phu nhân đưa dầu bôi tóc mẫu đơn?! Điều này sao có thể!

Tưởng Nguyệt Lan vội vàng nói: "Thiếp làm sao dám hại Đại tiểu thư chứ! Dầu bôi tóc hương mẫu đơn này hàng năm đều được điều chế từ Phỉ Thúy Hiên, các viện khác thiếp đều phân phát, ngay cả trong viện của mình thiếp cũng giữ lại hai lọ, Vị Ương, Thường Tiếu, chỗ các con ta cũng tặng mà, đúng rồi, dầu đưa đến chỗ Vị Ương là hương hoa quế, Thường Tiếu là hoa lài, thiếp sao có thể hạ độc bên trong được?!"

Tưởng Nam biến sắc, hắn không ngờ người đưa dầu bôi tóc là Tưởng Nguyệt Lan, điều này quả thực không thể tưởng tượng nổi! Nếu bảo Tưởng Nguyệt Lan hại Lí Trường Nhạc thì dù nói thế nào hắn cũng không tin. Nếu Tưởng Nguyệt Lan là mẹ kế bình thường, nàng tất nhiên sẽ ghen ghét trưởng nữ vợ trước để lại, sợ trưởng nữ cướp đi sự sủng ái cùng địa vị của con mình, nhưng Tưởng Nguyệt Lan xuất thân từ gia tộc Tưởng thị, phụ thân nàng ta còn phải dựa vào Tưởng Húc, nàng ta muốn đứng vững ở Lí gia, không nịnh bợ Lí Trường Nhạc thì vạn lần không được, nàng ta làm sao có thể tự chặt cánh tay của mình?! Nói như vậy, là có người động tay động chân ở giữa?! Hắn truy vấn: "Trên đường có thể có người nào động tay động chân không?!"

Sắc mặt Tưởng Nguyệt Lan càng ngày càng tái nhợt, nàng vội vàng nói: "Nhất định là vậy! Nhất định là có người động tay động chân!"

Lúc này Lí Tiêu Nhiên cũng hiểu rõ mấy phần, nhưng ông không thể buông tha cho Tưởng Nam, để cho hắn có bậc thang đi xuống, cho nên ông lạnh lùng nói: "Dầu bôi tóc mẫu đơn mua từ bên ngoài về, chỉ qua tay người của nàng, ai có thể hạ độc ở giữa được?" Dứt lời ông nhìn Tưởng Nguyệt Lan, mang theo sự không tín nhiệm.

Lí Vị Ương lại lắc đầu, rất tốt bụng nói: "Phụ thân, mẫu thân là người hiền lành, sao có thể làm chuyện ác độc như vậy, chắc là quản gia bị người khác mua chuộc, động tay động chân ở giữa, theo conn thấy không bằng giam hắn lại, nghiêm hình thẩm vấn." Trong việc này dĩ nhiên là có bàn tay của nàng, trước tiên mua chuộc thiếp của quản gia kia, hứa cho nàng ta trăm lượng hoàng kim, bởi vì mỗi lần quản gia từ Phỉ Thúy lâu trở về, nhất định sẽ đem tiền tài tham ôtrong quá trình chọn mua về viện nhà mình, bắt được thời cơ mới bị người của Lí Vị Ương tráo đổi dầu bôi tóc. Hiện tại sở dĩ nàng vu oan cho hắn, tất nhiên là vì quản gia đã bị Tưởng Nguyệt Lan nắm trong lòng bàn tay, về phần người thiếp kia, đã sớm cầm tiền tài chạy trốn không còn bóng dáng...

Tưởng Nguyệt Lan biết Lí Tiêu Nhiên không phải nghi ngờ mình, mà là cố tình làm khó Tưởng Nam, tuy rằng ấm ức nhưng giữ mạng quan trọng hơn, đành nói: "Lão gia, thiếp thật sự ngu ngốc, bị người khác lợi dụng việc tặng dầu bôi tóc cho Đại tiểu thư, xin lão gia giáng tội."

Tưởng Nam đương nhiên không tin quản gia giở trò quỷ ở giữa, lạnh lùng nói: "Tên quản gia này dĩ nhiên phải nghiêm hình tra khảo! Về phần phòng những người khác cũng nhất định phải điều tra!"

Lão phu nhân nặng nề ho khan một tiếng: "Võ Uy Tướng quân, bằng chức quan tam phẩm của ngài, chắc chưa đủ khả năng điều tra toàn gia của quan nhất phẩm!" Lão phu nhân đã mở miệng, trên mặt mọi người liền tỏ vẻ bài xích mãnh liệt, Tứ di nương là người đầu tiên nói: "Đúng vậy Tưởng thiếu gia, đây không phải là Tưởng gia, sao chấp nhận cho thiếu gia nói điều tra là điều tra! Quá cuồng vọng rồi!"

Lí Tiêu Nhiên lạnh lùng hừ một tiếng: "Đương nhiên, nếu Tướng quân xin được thánh chỉ của bệ hạ thì có thể."

Cục diện hiện tại, nếu Tưởng Nam lập tức trở mặt, chỉ sợ sẽ bị Lí Tiêu Nhiên kéo vào cung gặp hoàng đế, cáo trạng hắn tội đại bất kính! Trong lúc giằng co, Tưởng Nam xoay chuyển ý nghĩ, đột nhiên quỳ xuống, sắc mặt trầm trọng nói: "Hôm nay Tưởng Nam lỗ mãng, mong lão phu nhân thứ tội! Nhưng biểu muội vô tội bị hại, nếu Tưởng Nam không điều tra rõ ràng, chỉ sợ về nhà không thể giao phó với người nhà! Lão phu nhân, biểu muội cũng là cháu gái ruột của ngài, hiện giờ biểu muội không ra người không ra quỷ, ngài sao có thể thờ ơ? Nếu lan truyền ra ngoài, không chừng người khác sẽ cho rằng là Lí gia hại biểu muội!"

Lí Vị Ương có ba phần kinh ngạc, không ngờ Tưởng Nam lại quỳ xuống trước mặt lão phu nhân—— nàng cảm thấy hắn trong nội tâm chính là một tướng quân thiếu niên cuồng vọng tự đại, hiện tại xem ra, cũng không phải là kẻ lỗ mãng! Bởi vì chỉ cần hắn nhún nhường, coi lão phu nhân là trưởng bối, cũng đồng thời nhắc nhở Lí gia, hai nhà chúng ta vẫn là thân thích.

"Nực cười! Thật sự là nực cười đến độ!" Lão phu nhân cười lạnh ba tiếng: "Tưởng Nam, ngươi khinh người quá đáng!" Đúng lúc này, Tưởng Nguyệt Lan lại nhẹ giọng nói: "Haiz, lão phu nhân, Võ Uy Tướng quân đã muốn điều tra thì cứ để Tướng quân cẩn thận điều tra đi, bằng không, ngài ấy đi ra ngoài nói nhà chúng ta bao che hung thủ thì làm sao bây giờ? Danh dự trăm năm nhà chúng ta, không thể chịu nổi tiếng xấu này." Lời của nàng, ngoài mặt là suy nghĩ cho Lí gia, không tìm được lỗi nào trong câu nói này.

Trên mặt lão phu nhân có chút do dự, đúng vậy, nếu Tưởng Nam lan truyền ra ngoài thì sao, chẳng phải Lí gia sẽ biến thành bao che hung thủ, ẩn chứa những kẻ dơ bẩn.

Lí Tiêu Nhiên nhìn thoáng qua thê tử mới cưới, mãi cho đến khi nàng ta bất an cúi đầu, mới phất tay: "Các ngươi, đi khám xét viện mỗi người, nếu có cùng thứ bẩn thỉu giống thế này thì đều phải điều tra cho rõ!"

Mấy ma ma quản sự trong phòng đều dẫn theo nha đầu dưới quyền chia nhau ra hành động, Lí Vị Ương liếc nhìn Triệu Nguyệt, thấy nàng ta khẽ gật đầu, lúc này mới mỉm cười, quay đầu hỏi Lư Công: "Không biết dung mạo Đại tỷ sau này có thể khôi phục hay không?"

Biểu cảm trên mặt Lư Công khó có thể diễn tả bằng lời, hắn cười khổ: "Việc này... Thứ lỗi cho ta bất lực."

Tưởng Nguyệt Lan cũng sốt ruột: "Sao, một biện pháp cũng không có?"

Lư Công suy sụp: "Có thể giữ lại tính mạng đã là may mắn lắm rồi, làm sao có thể khôi phục như lúc ban đầu?"

Tưởng Nguyệt Lan nhìn thoáng qua Lí Trường Nhạc đang nằm ở trên giường không biết gì cả, trên mặt lộ ra vẻ bi thương không biết là thật hay giả: "Đứa nhỏ đáng thương! Về sau phải làm thế nào đây!" Nàng nói tới nói lui nhưng vẫn không dám đi đến bên giường, bộ dáng khủng khiếp của Lí Trường Nhạc chỉ cần xem một lần đã gặp ác mộng.

Tưởng Nam không quan tâm đến mĩ mạo của Lí Trường Nhạc, dù sao trên chiến trường hắn đã nhìn thấy rất nhiều người bị hủy dung nên không để việc này trong lòng, hắn chỉ quan tâm có thể tìm được thứ gì trong phòng Lí Vị Ương hay không, phải biết rằng Lưu ma ma rất tinh ý, chỉ cần để lại một chút dấu vết cũng có thể tra ra ngọn nguồn. Hắn tin tưởng, Lí Vị Ương không để lại nhược điểm nào! Hiện tại hắn đã hoàn toàn quên mất biểu muội của mình, mà nổi lên vài phần hiếu thắng, hắn không tin, hắn bại dưới tay một tiểu nha đầu chưa từng trải việc đời!

Suốt một canh giờ, người trong phòng không phát ra tiếng nói nào, chỉ có giữa chừng lão phu nhân thay trà bốn lần, ăn điểm tâm hai lần, nói bảy tám câu với Lí Vị Ương, những người khác lại không còn lòng dạ nào, chỉ thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt, thể hiện bất an và áp lực trong lòng. Đây là loại áp lực khiến cho người ta không thể thở nổi, đám nha đầu ma ma đều cúi đầu, chỉ sợ bản thân không cẩn thận chọc giận vị chủ tử kia.

Tưởng Nam quan sát Lí Vị Ương, thấy trên mặt nàng không lộ ra sự chột dạ hay khủng hoảng, thậm chí ngay cả một chút bất an cũng không có, hắn không thể không bội phục nàng, bởi vì cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp loại nữ tử tâm cơ thâm trầm làm cho người khác phải sợ hãi thế này. Mà ngũ đệ của hắn, chính là Lư công đang ngồi bên cạnh chỉ cúi đầu uống trà, hắn từng thấy vô số vết thương vậy mà không dám nhìn vào mặt của Lí Trường Nhạc, hiện tại hắn thật sự thấy tiếc thay Lí Trường Nhạc, bộ dáng xấu như quỷ thế này tương lai làm sao gả đi được!

Tưởng Nguyệt Lan ngồi bên kia cùng với Lí Tiêu Nhiên sắc mặt âm trầm, bộ dáng muốn nói lại thôi, mãi cho đến khi La ma ma dẫn người tiến vào, trong tay cầm một cái khay.

Trong nháy mắt trên mặt Tưởng Nam lộ ra vẻ tươi cười, hắn cho rằng thắng lợi đã ở ngay trước mắt.

Nhưng mà, La ma ma lại mở miệng nói: "Sau khi kiểm tra, dầu trong viện của Tam tiểu thư cũng có vấn đề."

Lời này vừa thốt ra tươi cười của Tưởng Nam giống như bị một bàn tay bóp méo, nháy mắt trở nên rất quái dị, hắn nhìn về phía Lưu ma ma, thấy đối phương khẽ lắc đầu với hắn, đáng chết, không ngờ lại như vậy!

Trên mặt Lí Vị Ương hiện ra sự thương cảm: "Lão phu nhân, không ngờ ngay cả dầu trong phòng con cũng có vấn đề..."

Lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng: "Cũng may thường ngày con không dùng mấy thứ này, bằng không hôm nay con cũng giống như Trường Nhạc rồi."

Lí Vị Ương thở dài: "Đúng vậy, nếu không phải con quên mất không thưởng cho bọn nha đầu, chỉ sợ mấy người Bạch Chỉ cũng khó tránh khỏi một kiếp!" Hoàn toàn là bộ dáng thổn thức.

Tưởng Nam không tin nổi nhìn Lí Vị Ương diễn trò, hắn biết rõ nha đầu đáng chết đang diễn trò, biết rõ nàng là đầu sỏ tạo ra tất cả, nhưng hắn lại không có biện pháp tố cáo! Hắn cảm thấy những biện pháp trước đây dùng đối phó kẻ địch ở trên chiến trường căn bản không thể phát huy công dụng, ngay cả chiến thuật đánh đường vòng cuối cùng cũng cần đối đầu trực diện, nhưng mà Lí Vị Ương không làm như vậy, nàng sẽ đào cái hố để ngươi tự mình nhảy vào, sau đó nàng ngồi bên cạnh xem, rồi đạp ngươi một cái thật mạnh, khiến ngươi vĩnh viễn không thể trở mình. Không sai, ngay từ đầu nàng ta đã lợi dụng mình ngay, hắn muốn điều tra rõ ràng, mượn ánh mắt sắc bén của Lưu ma ma để tìm ra nhược điểm, nhưng lại bị Lí Vị Ương rửa sạch mọi nghi ngờ. Điều này chứng tỏ, Lí Vị Ương đã sớm dọn sạch sẽ mọi dấu vết, ngay cả người suy nghĩ khôn khéo, thận trọng tỉ mỉ cũng không làm gì được! Không thể trách Tưởng Nam kỳ vọng quá cao vào Lưu ma ma, sỡ dĩ hắn như vậy, hoàn toàn là vì Lưu ma ma đã từng làm cô cô trong cung hơn hai mươi năm, bà được phái đến trợ giúp Lí Trường Nhạc, tất nhiên không phải người tầm thường.

Lí Thường Tiếu sợ hãi quá mức, nàng níu tay áo của Tứ di nương: "Mẹ, lần trước đưa dầu bôi tóc đến, nha đầu kia vô tình làm đổ, bằng không con cũng sẽ giống như Đại tỷ sao?!"

Trên mặt Tứ di nương đương nhiên lộ ra vẻ giật mình, ngay cả bà cũng không biết chuyện này.

Tưởng Nam cắn răng: "Dầu bôi tóc trong phòng Tam tiểu thư có độc, có hai khả năng, khả năng thứ nhất Tam tiểu thư là người bị hại, khả năng thứ hai nói lên nàng ta mới là người cất giấu độc!"

Lí Vị Ương nhíu mày: "Biểu ca nói gì vậy! Dầu bôi tóc này không phải ta đưa đến, ta lấy đâu ra bản lĩnh hạ độc bên trong?! Chẳng lẽ ý của biểu ca là ta cấu kết với mẫu thân hạ độc Đại tỷ?! Hay là nói ta mua chuộc quản gia đến hạ độc? Nếu biểu ca nghĩ như vậy thì cứ trói ta, mẫu thân, lẫn quản gia lại để thẩm vấn là được, xem có thể hỏi ra được cái gì! Nghi ngờ của biểu ca đúng là cực kỳ buồn cười!"

Sắc mặt Tưởng Nguyệt Lan trắng bệch, nàng không ngờ Lí Vị Ương kéo chặt lôi nàng xuống nước, quả thực khiến nàng có miệng mà không thể nói rõ, ai bảo dầu bôi tóc là do nàng phân phó người đưa đến, hơn nữa tên quản gia này còn là người của nàng?! Chuyện này ở trong phủ không phải là bí mật! Cho dù nàng nói điều gì cũng đều sai!

Tưởng Nam hung dữ trừng mắt với Tưởng Nguyệt Lan, nghĩ thầm đều do nàng ta nhiều chuyện, đang định mở miệng ám chỉ Lí Vị Ương thì Lí Tiêu Nhiên lạnh lùng nói: "Đủ rồi!"

Lí Tiêu Nhiên không biết chuyện này phát sinh như thế nào, ông chỉ cảm thấy phiền chán, ông đã mất một nữ nhi, mặc kệ chuyện này có liên quan đến Lí Vị Ương hay không, ông đều sẽ bảo vệ con bé, bởi vì hiện tại Lí Trường Nhạc đã hỏng, trong vòng một ngày ông không thể tổn thất hai nữ nhi! Cho nên ông lạnh lùng nhìn chằm chằm Tưởng Nam, nói: "Ngươi đã điều tra nhà ta một vòng, bây giờ còn muốn nháo loạn đến mức nào nữa! Đây là việc nhà Lí gia, nếu Tưởng Húc có ý kiến gì cứ bảo hắn tới tìm ta! Hiện tại Trường Nhạc bị thương, ta chỉ hy vọng con bé dưỡng thương cho tốt, những chuyện khác về sau lại nói! Nếu ngươi không muốn đi thì đến phòng khách uống trà, chỉ cần đừng để ta phải nghe thấy ngươi động chạm khắp nơi!"

Sắc mặt Tưởng Nam rất khó coi, hắn không ngờ Lí Tiêu Nhiên lại cứng rắn như thế, dù sao hắn cũng tâm cao khí ngạo quá mức, hiện tại bị người ta hạ lệnh đuổi khách, tất nhiên cảm thấy không thể chấp nhận được, hắn lạnh lùng nói: "Cô phụ đã muốn ta đi, ta đây sẽ đi, có điều chuyện này Lí gia phải cho chúng ta một lời công đạo!" Nói xong, hắn liếc nhìn Lư công cảnh cáo, sau đó nhanh chóng rời đi.

Lão phu nhân nhìn thoáng qua bóng lưng hắn, lộ ra một tia cười lạnh, Tưởng Húc chưa chắc dám giương oai ở Lí gia như vậy, hậu sinh tiểu bối, đúng là thiếu kiên nhẫn, dù sao, Tưởng gia càng kiêu ngạo càng tốt, như vậy bọn họ sẽ chết càng nhanh. Bà thở phào một hơi: "Vậy mọi chuyện nhờ cậy Lư công." Bà định về nghỉ ngơi, bởi vì bà thật sự không thể tiếp tục nhìn gương mặt đáng sợ của Lí Trường Nhạc, liếc mắt một cái thì ba ngày bà đừng nghĩ đến chuyện ăn cơm.

Lí Vị Ương đỡ bà đứng lên: "Con đưa người về."

Lão phu nhân vỗ lên tay nàng: "Không cần, con cũng trở về nghỉ ngơi đi." Sau đó nói với mọi người: "Đều trở về đi."

Tứ di nương cùng Lí Thường Tiếu như được đại xá, vội vàng đi theo sau lão phu nhân trở về.

Lí Vị Ương nhẹ giọng nói: "Phụ thân, mẫu thân, hôm nay mọi người mệt mỏi cả ngày, mau trở về nghỉ tạm, nữ nhi cáo lui trước."

Lí Tiêu Nhiên nhìn Lí Vị Ương, định nói gì đó, cuối cùng không nói gì cả, chỉ thở dài một tiếng, trơ mắt nhìn nàng rời đi. Đúng là hậu sinh khả úy trò giỏi hơn thầy, luận tâm ngoan thủ lạt (ra tay ác độc) nữ nhi này không khác mấy so với lúc mình còn trẻ! Tỷ muội ruột thịt còn không để lại đường sống, nhưng mà, ông biết rõ, Lí Vị Ương luôn ẩn nhẫn đột nhiên bùng nổ, nhất định là vì con bé đã điều tra ra chuyện gì đó, ví như, chuyện Mẫn Chi bị trúng độc. Cuối cùng nhìn thoáng qua Lí Trường Nhạc nằm trên giường, ông lắc đầu, Tưởng Nguyệt Lan dịu dàng nói: "Lão gia, thiếp cùng ngài trở về nghỉ ngơi."

Lí Tiêu Nhiên gật đầu, lững thững đi ra ngoài. Tưởng Nguyệt Lan cười với Lư Công, sau đó đầy mặt lo lắng nhìn Lí Trường Nhạc, rồi cũng rời đi.

Trong phòng, chớp mắt chỉ còn lại đám nha đầu ma ma của Lí Trường Nhạc, cùng với Lư Công lưu lại chữa bệnh, Lư Công liếc nhìn Lí Trường Nhạc, sợ run cả người, khuôn mặt này hiện tại thật đáng sợ, hắn bắt đầu hoảng hốt, nếu Lí Trường Nhạc tỉnh lại, sợ rằng sẽ nổi điên!

Nhưng mà, tránh né cũng vô dụng, vào chạng vạng ngày thứ bảy Lí Trường Nhạc đột nhiên mở mắt.

Đàn Hương bưng chậu rửa mặt, từ phòng ngoài đi vào, đột nhiên nghe thấy Lí Trường Nhạc gọi tên mình, trong lòng nàng căng thẳng, vội vàng bước nhanh hơn.

Mái tóc đen mượt của Lí Trường Nhạc không còn, chuyện này hiển nhiên không thể giấu diếm, nhưng còn khuôn mặt, nàng ta vẫn chưa nhìn thấy, trong phòng này không ai dám nói cho nàng biết, thậm chí tâm phúc như Lưu ma ma mấy ngày nay cũng luôn tìm đủ mọi cớ tránh ra ngoài, cho nên Lí Trường Nhạc chỉ lạnh lùng nói: "Tóc của ta! Tóc của ta sao thế này!"

Đàn Hương cảm thấy da đầu run lên, căn bản không dám nhìn mặt nàng ta, chỉ nói: "Tiểu thư, tóc sẽ mọc ra... có Lư Công ở đây!"

Lí Trường Nhạc cảm thấy cả người đau đơn, cúi đầu nhìn, phát hiện trên người có thật nhiều chỗ phải băng bó, bên trên vệt máu loang lổ, theo bản năng nàng nói: "Lấy nước tới cho ta rửa mặt."

Đàn Hương cúi đầu, bưng chậu rửa mặt qua, nhưng vẫn đứng cách Lí Trường Nhạc ba bước, không dám tới gần hơn, Lí Trường Nhạc lớn tiếng nói: "Ngươi điếc sao, đem chậu rửa mặt lại đây!"

Đàn Hương run rẩy cả người, cuối cùng bất đắc dĩ bưng chậu rửa mặt qua, Lí Trường Nhạc hừ lạnh: "Đồ vô dụng!" Còn chưa nói xong, nàng ta cúi đầu, liếc mắt nhìn thấy giữ những gợn nước, có một khuôn mặt máu thịt lẫn lộn, đầy sẹo...

Lí Vị Ương đi đến cửa viện đã nghe thấy tiếng thét chói tai cực kì thảm thiết, nàng quay đầu, cười với Triệu Nguyệt: "Cầm lễ vật cẩn thận, chúng ta đi vào thôi."

Trên hành lang, Lư Công hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng thét, trong lòng thầm kêu không tốt rồi, bước nhanh vào phòng, lại nhìn thấy Lí Vị Ương ở cửa, trong nháy mắt, biểu cảm của Lư công biến thành dở khóc dở cười, đành cùng nhau bước vào cửa.

Trong phòng, Lí Trường Nhạc vừa nhìn thấy Lí Vị Ương đến, từ trên giường nhào tới như nổi điên, Đàn Hương ngăn nàng ta lại, nàng ta không chút do dự lập tức tát Đàn Hương, Lư Công vội nói: "Đại tiểu thư! Tiểu thư không nên nổi giận! Miệng vết thương sẽ vỡ ra!"

Lí Trường Nhạc không quan tâm, như nổi điên, chửi ầm: "Lí Vị Ương, ngươi là đồ tiện nhân! Ngươi hại ta biến thành cái dạng này! Đồ tiện nhân! Ta muốn giết ngươi! Ta nhất định phải giết ngươi!" Nàng không chút nghĩ ngợi đã kết luận là Lí Vị Ương hại nàng, hoàn toàn không ngẫm lại, độc dược là lúc trước tự nàng cho phép!

Lí Vị Ương quát lạnh: "Các ngươi chết hết rồi hả? Không thấy Đại tiểu thư thần chí không rõ ràng sao, còn không mau giữ lấy Đại tiểu thư!" Đám nha đầu ma ma trong phòng liếc nhau, đều sợ xảy ra chuyện, vội vàng lao lên giữ lấy Lí Trường Nhạc. Lí Trường Nhạc bị ma ma khỏe mạnh ép ngồi lên ghế tựa, thân thể còn ra sức giãy giụa, hai mắt đỏ rực, sống chết nhìn thẳng vào Lí Vị Ương: "Lí Vị Ương, ngươi đồ tiện nhân! Ngươi sẽ không được chết tử tế!"

Lời này sao quen tai như vậy, Lí Vị Ương lộ ra vẻ mặt trầm tư, à, hoá ra Đại phu nhân cũng từng nói với mình câu này, xem ra, mạng mình đúng là rất lớn, rất cứng rắn, cho nên dù sao cũng không chết được, ngược lại Lí Trường Nhạc bị làm cho sống dở chết dở, sống không bằng chết. Như vậy ngẫm lại, có lẽ lời Đại phu nhân năm xưa là đúng, Lí Vị Ương nàng từ nhỏ đã khắc người, chính là khắc Đại phu nhân và Lí Trường Nhạc! Cho nên bọn họ ngày hôm nay mới thảm như vậy!

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua gương mặt vô cùng thê thảm của Lí Trường Nhạc, khuôn mặt vốn xinh đẹp như thiên tiên trước kia, toàn bộ cái trán đã bị nàng ta cào nát, thịt trên má cũng bị gãi máu thịt lẫn lộn, nhất là xung quanh cặp mắt xinh đẹp như thủy tinh, đều như thịt đã thối rữa hơn mười ngày... Muốn bao nhiêu ghê tởm có bấy nhiêu ghê tởm. Khuôn mặt này cho dù trị lành, cũng bị phá huỷ hoàn toàn. Lí Vị Ương cảm thấy rất thoải mái, rất vui vẻ, nhưng để cho sự thoải mái này phát huy đến mức tận cùng, nàng chậm rãi nói: "Đại tỷ, tỷ đừng kích động như vậy, hôm nay muội đến thăm tỷ, Triệu Nguyệt, treo lễ vật ta tặng cho Đại tỷ lên trên tường đi." Triệu Nguyệt đáp lời "Dạ", sau đó bước nhanh đến bên tường, cẩn thận treo bức họa kia, rồi lui sang một bên.

Lí Trường Nhạc mở to hai mắt, nhìn thấy trên tường là một bức mỹ nhân đồ (bức hoạ vẽ mỹ nhân). Trong hoa viên đầy hoa mẫu đơn nở rộ, một mỹ nhân tuyệt sắc, mắt phượng mày ngài, thần thái tung bay, quần áo trắng thuần, trên váy phủ đầy hoa hải đường rực rỡ như ráng chiều, thắt lưng trong suốt buộc lại, càng tôn lên vóc dáng người mảnh mai như cành liễu, dáng dấp yêu kiều như chim phi yến vươn mình đón gió, chỉ liếc mắt, nàng đãnhận ra, đây là chính nàng! Không, hẳn là, đã từng là nàng!

Lí Vị Ương cười thật dịu dàng, thật ngọt ngào: "Đại tỷ, ba ngày nay muội không ngủ không nghỉ vẽ bức họa này tặng tỷ, xé đi vô số giấy vẽ mới thấy vừa lòng, để tỷ treo trên tường đi, Lư Công nói sẽ nghĩ cách giúp tỷ khôi phục dung mạo, nhưng ông ấy chưa từng thấy gương mặt xinh đẹp của tỷ, muội nghĩ hay là giúp ông ấy có chút ấn tượng, cho nên mới cố ý vẽ bức họa này, cho dù không khôi phục được thì tương lai cũng có thứ để tỷ hồi tưởng nhớ lại."

Lư Công mở to hai mắt không tin nổi, hắn đột nhiên hiểu ra dụng ý của Lí Vị Ương, bởi vì lúc này Lí Trường Nhạc đã gào lên giống như heo bị chọc tiết, nàng liều mạng giãy dụa, muốn nhào qua chỗ Lí Vị Ương, nhưng đám nha đầu ma ma sống chết ngăn lại, làm nàng không có cách nào bước lên nửa bước, cho nên nàng chỉ có thể nổi điên đánh vào mặt mình, như muốn xé nát hoàn toàn khuôn mặt này, cảnh tượng cực kỳ thê thảm, Lư Công nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng lớn tiếng nói: "Ngăn tiểu thư các ngươi lại! Nhanh lên!"

Đám nha đầu ma ma vội ngăn cản Lí Trường Nhạc, thậm chí phải dùng vải trói hết tay chân nàng lại. Bởi vì giãy dụa kịch liệt, Lí Trường Nhạc từ trên ghế tựa lăn xuống đất, chật vật lớn tiếng kêu thảm thiết, giống bệnh nhân hủi bị người khác khống chế, mà bộ dáng của nàng quả thật giống, ngay cả mấy nha đầu cũng quay mặt ra chỗ khác cực kì chán ghét, bọn họ đều cảm thấy Đại tiểu thư hiện tại thật đáng sợ, giống như dã thú bị giam cầm mấy ngày mấy đêm đột nhiên được thả ra. Mặt Lí Trường Nhạc bị ấn xuống đất, dính đầy bụi, nàng quay đầu, ánh mắt đầy oán hận nhìn Lí Vị Ương, lớn tiếng kêu: "Tiện nhân! Ta muốn giết ngươi! Ta nhất định phải giết ngươi!"

Lúc này, Lí Vị Ương lẳng lặng nhìn nàng ta, trên mặt không thấy sự đắc ý, không thấy sợ hãi hay chán ghét, mà chỉ có bình tĩnh, bình tĩnh sâu không thấy đáy, đôi mắt kia của nàng, âm u như giếng cổ, phản chiếu ra sự chật vật cùng tuyệt vọng của Lí Trường Nhạc, mà không phản ánh tâm trạng thật sự của chủ nhân, chỉ chiếu ra tia sáng lành lạnh thản nhiên.

Lư Công, không, hẳn nên gọi hắn là Tưởng Ngũ, hắn đứng cách đó không xa, lặng lẽ để ý vẻ mặt của nàng, trong lòng nghĩ, dung mạo Lí Vị Ương quả thật không bằng Lí Trường Nhạc, nhưng tâm kế mưu trí của nàngthắng được đối phương, đúng lúc Lí Trường Nhạc đắc ý nhất thì Lí Vị Ương thẳng tay đánh một đòn thật mạnh, làm người khác không rét mà run...

—— Lời tác giả ——

Hại nữ phụ mỹ mạo thành bộ dạng này, tim ta như bị đao cắt...


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-378)