Vay nóng Tinvay

Truyện:Thứ Nữ Hữu Độc - Chương 138

Thứ Nữ Hữu Độc
Trọn bộ 378 chương
Chương 138
Vô tình vô nghĩa
0.00
(0 votes)


Chương (1-378)

Siêu sale Shopee


Cửa cung, Lan nhi cười nói: "Xe ngựa Lí phủ đợi ngay trên đường nhỏ ngoài cửa, Huyện chủ đi thong thả." Nói tới đây, nàng đưa tay ra, dìu Lí Vị Ương, cả người Lí Vị Ương chấn động, sau đó cẩn thận liếc nhìn Lan nhi, biểu cảm trên mặt cực kỳ ấm áp bình tĩnh: "Đa tạ."

Cửa cung ngay trước mắt, nhưng nàng vừa mới bước ra một chân phía sau đã truyền đến tiếng ồn ào: "Bắt lấy nàng ta!"

Nàng quay đầu lại, sau lưng đã đứng đầy Ngự lâm quân.

Lí Vị Ương cười như có như không: "Đây là có ý gì?"

Lan nhi cũng thể hiện ra sự kinh ngạc: "Đây là An Bình Huyện chủ, phụng lệnh Thái hậu xuất cung, các ngươi định làm gì?"

Một thống lĩnh thị vệ bước lên, sắc mặt lạnh lùng nói: "Huyện chủ khoan hẵng xuất cung, Đức phi nương nương cho mời!"

Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, quả nhiên đã đến!

Lần này không phải ở Ngự hoa viên, mà là trong cung Thái hậu, hiện tại, Thái hậu ngồi ngay ngắn ở chính giữa, sắc mặt không thể hiện gì hết. Hiền phi bộ dáng như đang xem kịch vui, còn Đức phi nương nương giận dữ đầy mặt: "Người đâu, lục soát thật kỹ người nàng ta!"

Mấy cung nữ ào ào kéo đến, Lí Vị Ương lạnh lùng nói: "Đức phi nương nương, người có ý gì!"

Trương Đức phi nói lạnh băng: "Lí Vị Ương, trâm vàng vừa rồi bệ hạ ban cho ta không thấy đâu, chỉ có ngươi tiếp xúc đến cây trâm vàng, cho nên hiện tại ta muốn lục soát người ngươi!"

Tuy rằng Lí Vị Ương là nữ thần tử, nhưng xuất thân phủ Thừa tướng, vẫn chưa xuất giá, nếu hôm nay để Trương Đức phi lục soát người, mặc kệ tìm thấy hay không tìm thấy, lan truyền ra ngoài thanh danh sẽ bị huỷ hoại! Võ Hiền phi mang ý cười thản nhiên, ung dung nhìn cảnh này, như đang ngồi bên dưới xem tiết mục phấn khích trên sân khấu.

Thái hậu nói: "Đức phi, vẫn chưa có kết luận cuối cùng, không thể đoán bừa như thế. Nếu hôm nay thật sự soát người, sẽ gây trở ngại lớn đến tiền đồ đứa nhỏ này."

Trương Đức phi khinh miệt liếc nhìn Lí Vị Ương: "Nàng ta có thể trộm trâm vàng, miệng nói không cần rồi quay lưng lại đi trộm những thứ quý trọng khác. Đã làm trộm thì đừng sợ mất thể diện, trừ phi hôm nay chứng minh nàng ta trong sạch, bằng không con quyết không dễ dàng tha thứ cho loại trộm cắp này!"

Sắc mặt Lí Vị Ương không thay đổi, lạnh nhạt nói: "Đức phi nương nương, trâm vàng là do người lấy ra, cũng tự tay người bỏ vào, thần nữ chưa từng chạm một đầu ngón tay, người dựa vào cái gì nói trâm vàng là do thần nữ trộm?"

Trương Đức phi hừ lạnh một tiếng, nói: "Có trộm hay không, cứ soát người là biết!"

Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn đối phương, đường đường là một Hoàng phi lại dùng thủ đoạn hạng ba này, đương nhiên, loại thủ đoạn này nhìn có vẻ tầm thường, nhưng lực sát thương rất lớn, nếu để bà ta chứng thực tội danh ăn cắp của mình, lại còn ăn cắp trâm vàng Hoàng đế ban cho phi tử, tất nhiên chỉ còn đường chết!

Nàng lạnh nhạt nói: "Cho dù Vị Ương nghèo nàn cũng không làm ra loại chuyện trộm cắp, nếu nương nương cố ý muốn điều tra, vì sao không điều tra những cung nữ bên người?! Hoặc điều tra cung nữ thái giám của Hiền phi nương nương, là bọn họ trộm cũng chưa biết được! Mà cố tình nhìn chằm chằm một mình Vị Ương, chẳng lẽ ngài biết trước, đoán được nhất định Vị Ương là kẻ trộm sao?!"

Trương Đức phi bất giác nổi giận, cười lạnh nói, "Ai ở trong cung chẳng biết người bên cạnh ta đều rất trong sạch, tới giờ chưa từng bị mất bất cứ thứ gì, chỗ Hiền phi tỷ tỷ cũng thế, ngươi nói vậy, rõ ràng cố ý châm ngòi ly gián quan hệ chúng ta, tuổi còn nhỏ đã dụng tâm ác độc! Người đâu, trước tiên lôi ra đánh hai mươi trượng trừng phạt tội nói năng bậy bạ!" Trương Đức phi vừa dứt lời, thái giám bên cạnh đã lấy gậy ra, nói một tiếng "Đắc tội", rồi lập tức xuống tay.

Gậy trừng phạt trong cung, chọn loại cành mận gai to bằng hai ngón tay, bên trên có vô số gai nhọn, bị đánh hai mươi trượng, nhất định da tróc thịt bong! Lí Vị Ương cười lạnh lùng, giơ tay ngăn gậy trong tay thái giám, hô: "Chậm đã!"

Trương Đức phi tao nhã nhếch đôi mắt dài nhỏ, gào lên: "Ngươi dám phản kháng —— "

Lí Vị Ương cười nhạt: "Nương nương sao lại nói vậy, Vị Ương đương nhiên không dám, Vị Ương đúng là thấp cổ bé họng, nương nương không để vào mắt thì thôi, nhưng Thái hậu nương nương còn ở đây, cho dù muốn thẩm vấn vụ án này, cũng nên là Thái hậu nương nương thẩm vấn, hoặc Hoàng hậu thẩm vấn, nương nương lại muốn đích thân thẩm vấn, vượt quá chức phận như thế, chỉ sợ không ổn!" Bằng vào hiểu biết của nàng với Thái hậu, nàng đang đánh cược, nàng cược Thái hậu sẽ không muốn nàng chết! Nàng cược Thái hậu có ba phần tán thưởng nàng! Nàng cược Thái hậu sẽ không để một cung phi tuỳ ý xử lý nàng!

Sắc mặt Trương Đức phi biến đổi, ý thức được mình quá nóng vội, nhanh nói: "Thái hậu tha tội, thần thiếp nhất thời —— "

Thái hậu lạnh lùng liếc nhìn Trương Đức phi, Đức phi ngẩn người, sau lưng mồ hôi lạnh túa ra, nàng sao quên mất, Thái hậu không phải là người dễ bị lừa gạt! Thái hậu lạnh lùng nhìn Đức phi đang cúi đầu, sau đó ngưng mắt nhìn Lí Vị Ương, trầm mặc không nói, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người bẩm báo: "Bệ hạ giá lâm."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-378)