Dương thị bệnh nặng
← Ch.115 | Ch.117 → |
"Tuyết nhi, sao con lại nói chuyện như vậy với tổ mẫu?" Bàng quốc công quát lớn
Bàng Lạc Tuyết cười lạnh, không nói lời nào.
Lão phu nhân chống quải trượng (ý là gậy ấy) bước từng bước một đi vào trong, nhìn Dương thị bị bệnh nằm ở trên giường cười lạnh nói "Ngươi lại làm bộ dáng này cho ta xem ư, chẳng lẽ ta trở về, ngay cả lễ nghĩa ngươi cũng không làm được sao?"
Dương thị nhìn lão phu nhân, bản thân muốn đứng dậy, lại phát hiện thân thể của mình rất mệt mỏi, miễn cưỡng nói "Lão phu nhân đa tâm, tức phụ không dám. Chỉ là thân thể tức phụ bây giờ rất mệt mỏi "
"Hay cho câu rất mệt. Chắc hẳn ngươi làm chuyện gì trái với luận thường đạo lý nên mới có thể như vậy đi." Lão phu nhân khoanh tay trước ngực dõng dạc nói.
"Lão phu nhân, lời này của người có ý gì? Tức phụ làm chuyện gì sai khiến lão phu nhân tức giận như vậy." Dương thị cười hỏi
"Ngươi còn có mặt mũi hỏi sao? Ngươi quả là một phụ nữ có tâm địa ác độc." Lão phu nhân hô to
"Lão phu nhân, không biết mẫu thân làm gì người không vui, nhưng nếu có tội, mong người rộng lòng tha thứ cho mẫu thân đang lâm bệnh không dậy nổi, kính xin lão phu nhân thận trọng từ lời nói đến việc làm của người." Bàng Lạc Tuyết đứng ra trước mặt Dương thị
"Tuyết nhi không muốn vâng lời tổ mẫu sao?" Lão phu nhân nhìn đứa cháu ngoan ngoãn của bà.
"Thân thể mẫu thân khó chịu, lão phu nhân có lời gì thì chờ thân thể mẫu thân khá hơn một chút rồi nói." Bàng Lạc Tuyết nhìn Dương thị, biết bà không thể chịu thêm kích thích nào nữa.
"Thật tốt, tốt, tốt lắm, Ta không có một chút địa vị gì trong cái nhà này nữa rồi, bây giờ các ngươi đều đủ lông đủ cánh, còn dám cùng tổ mẫu nói chuyện như vậy." Nói xong giơ tay cao muốn dieendaanleequuydonn đánh vào mặt Bàng Lạc Tuyết khiến mọi người kinh hãi. Nhưng bàn tay này không có rơi xuống trên mặt Bàng Lạc Tuyết, mà bị Bàng Sách nắm chặt tay lão phu nhân.
"Lão phu nhân. Người vì sao phải như vậy? Tuyết nhi đã nói sai sao?" Bàng Sách cau mày, lão phu nhân cảm thấy cổ tay bị đau. Lão phu nhân bất giác nhăn mặt, hung hăng rút tay ra nhìn Bàng quốc công "Ngươi có dạy bảo con gái của mình hay không? Ta thân là tổ mẫu muốn dạy dỗ cháu gái còn bị tôn tử nhục nhã."
"Lão phu nhân bớt giận, Sách nhi, mau lại đây xin lão phu nhân thứ tội."
"Con không cảm thấy ca ca làm sai chỗ nào, cho dù là lão phu nhân lớn tuổi, trí nhớ cũng không tốt, nhưng lão phu nhân đến liền tức giận với mẫu thân con, mẫu thân bây giờ sinh bệnh, không thể đã bị đả kích. Con nghĩ lão phu nhân trở về, đường xá xa xôi, nóng tính như vậy, không bằng trở về nghỉ ngơi thật tốt." Bàng Lạc Tuyết nhìn lão phu nhân, vẻ mặt không muốn nhượng bộ.
"Được rồi, lão phu nhân. Bây giờ thân thể phu nhân khó chịu. Hay là trước tiên Nhi tử đưa người hồi Hà Hương viên." Bàng quốc công nghĩ còn là đứng ở bên cạnh lão phu nhân bên người
"Ngươi, tốt, tốt, thật là một đứa con trai tốt của ta, thật là một người chồng tốt" lão phu nhân chỉ vào mặt Bàng công công nói
"Lão phu nhân" Bàng công công kêu lên
Lão phu nhân khoát tay áo "Tốt, tốt, ta nói xong liền đi. Để cho ngươi biết phu nhân ngươi là người như thế nào, Bây đâu, đem người mang vào."
Chỉ chốc lát sau, có hai thị vệ khiên một phế nhân với khuôn mặt hoàn toàn bị biến dạng tiến vào. Không khí trong phòng truyền đến mùi thịt thối tanh nồng bốc lên.
Bàng Lạc Tuyết bịt mũi. Bàng quốc công cũng nhíu mày hỏi "Lão phu nhân, người có ý gì?"
"Chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao?"
Bàng quốc công cố gắng chịu đựng mùi hôi thối, tiến lên nhìn thấy trên mặt đã bị thối rửa, cặp mắt lay động, bên cạnh thịt thối, còn có cặp mắt bên trong loang lổ vết máu, trên mặt không có chỗ nào là còn nguyên vẹn.
Bàng quốc công khiếp sợ, bởi vì trên tay nàng rõ ràng có đeo cái ngọc hoàn, cái này là chính tay hắn đưa cho Thu Nguyệt làm vật đính ước.
"Này, đây không phải là Thu Nguyệt sao?" Giọng nói của Bàng quốc công run rẩy hỏi
"Hừ, Thật hiếm thấy, cuối cùng ngươi còn có thể nhận ra?"
"Nàng, vì sao nàng trở nên bộ dáng như thế này?" Bàng quốc công nhìn về phía lão phu nhân nói
"Hừ, điều này phải hỏi phu nhân tốt của ngươi, vốn ta nghĩ đem Thu Nguyệt về phủ, ta tính từ lúc nàng đi, giờ nàng trở về đã thành bộ dạng này, chín phần mười cũng là do phu nhân ngươi làm." Lão phu nhân tức giận nói
Bàng quốc công nhìn Thu Nguyệt trên mặt đất chẳng khác gì phế nhân, nhẹ nhàng khẽ gọi: "Nguyệt nhi, nàng nghe được không? Là ai hại nàng ra bộ dạng thế này."
"Không cần gọi vô ích, nàng không thể đáp lại ngươi, đại phu đã nói, nàng bị độc trùng cắn bị thương, tứ chi tê buốt không thể cử động, thêm nữa những con kiến rõ ràng làm hai mắt nàng mù rồi, làm tai nàng điếc, bây giờ nàng không khác gì phế nhân." Nói xong lão phu nhân phẫn nộ nhìn Dương thị, người con dâu này biết rất rõ ràng bà đem Thu Nguyệt về, vậy mà lại dám ra tay ác độc. Bà không phải đau lòng cho Thu Nguyệt, mà đau lòng vì chính mình khó khăn lắm mới đào tạo quân cờ nhưng lại bị Dương thị phá hủy.
Thật khó có thể tưởng tượng Bàng quốc công lại rơi nước mắt, trước mặt nhiều tiểu bối ở đây mà ông nhịn không được, nhẹ nhàng ôm lấy Thu Nguyệt, đối đãi giống như tình nhân nhẹ giọng dụ dỗ nàng.
Lão phu nhân thở dài
"Lão phu nhân, người nói là phu nhân hại Thu Nguyệt, người có chứng cứ không?" Bàng quốc công nói xong, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Dương thị, dường như nếu như nàng thừa nhận, thì ông liền muốn Dương thị đền mạng.
Dương thị lộ vẻ mặt sầu thảm cười, mình so với nha hoàn kia kém cỏi sao? Xem ra tình nghĩa ân ái nhiều năm như vậy đều là giả, trong lòng Dương thị cảm thấy tức giận mãnh liệt, phun ra một ngụm máu tươi.
"Mẫu thân" Bàng Sách cùng Bàng Lạc Tuyết sợ đến nỗi vội vàng chạy đến bên cạnh Dương thị.
Lão phu nhân giật nảy mình, bà vẫn cho là người con dâu này là giả bệnh, cho nên mới không kiêng nể gì cả đến viện của nàng náo loạn, bây giờ Dương thị vừa phun máu làm mình cũng hoảng sợ, nhất là Bàng Sách và Bàng Lạc Tuyết nhìn bà với ánh mắt xa lạ, làm cho tim bà càng đập nhanh, Bàng Sách chính là tôn tử duy nhất trọng dòng họ của bà.
Bàng Lạc Tuyết hét lớn: "Câm miệng, việc này không phải mẫu thân làm, nếu mẫu thân có thật sự làm, phụ thân làm như thế nào, chẳng lẽ bắt mẫu thân chôn cùng với tiện nhân này? Còn nếu trong lòng phụ thân cảm thấy vẫn còn có mẫu thân, chẳng lẽ địa vị của mẫu thân còn không bằng một đứa thấp hèn."
Lần này Bàng Lạc Tuyết thực sự là nổi giận, nàng có thể chịu đựng phụ thân vô tình với nàng, thế nhưng nàng không chịu được phụ thân vô tình đối với mẫu thân, bà thật sự yêu phụ thân sâu đậm. Dù cho tâm mạch suy kiệt vẫn còn suy nghĩ đến phụ thân, một nữ nhân như vậy, phụ thân không xứng đáng có một người như vậy ở bên cạnh.
"Tuyết nhi, Thu Nguyệt không phải là kẻdie, n; da. nlze. qu;ydo/nn.. thấp hèn, nàng là trường bối của ngươi." Bàng quốc công cũng tức giận, con gái của mình lại nói xấu nữ nhân mà hắn yêu mến.
"Hừ, sợ là trong lòng phụ thân, nữ nhi còn thì không bằng nàng, sợ là nếu cộng thêm tổ mẫu, tin chắc bà cũng còn chưa quan trọng bằng nàng ta trong lòng phụ thân."
Lão phu nhân bên cạnh đang ngẩn người, nghe thấy Bàng Lạc Tuyết đột nhiên nói đến mình, hoảng sợ, nhìn về phía Bàng quốc công, đột nhiên có chút hối hận tại sao lại liều lĩnh đem Thu Nguyệt mang về như vậy, dù sao bà cũng không có chứng cứ rõ ràng để chứng minh là Dương thị làm hại nàng thành thế này.
"Tuyết nhi, đừg như thế, mẫu thân sẽ thương tâm." Dương thị thấy nữ nhi vì mình mà tức giận, lại ngẩng đầu nhìn Bàng quốc công nói: "Lão gia, không phải là thiếp làm, lão gia có từng nhớ, lão gia đã nói cuộc đời này cũng sẽ không đi gặp nàng ta, cũng sẽ không đem nàng ấy về phủ."
Bàng quốc công yên lặng, hắn đương nhiên là biết điểu đó, lúc đó phu nhân vì Thu Nguyệt mà động thai, Thu Nguyệt đã làm những nha hoàn khác, đương nhiên là phải bị trừng phạt thích đáng, lại có Thu Nguyệt lúc đó nổi loạn, cho nên mới nói với Dương thị như thế, thế nhưng hắn lại làm không được, bao nhiêu lần len lén cùng nàng gặp gỡ, lại sai người lặng lẽ trị liệu cho Thu Nguyệt, nàng đã được hơn phân nửa rồi, cho nên hắn cũng từng nghĩ tới đem Thu Nguyệt trở về, chẳng qua ngại với phu nhân mà thôi, bây giờ, phu nhân nói ra, trái lại khiến Bàng quốc công yên lặng.
Dương thị cười cười "Lão gia không cần lo lắng, bây giờ Thu Nguyệt trở thành bộ dáng như thế này, lão gia hãy đem nàng hồi phủ để tiếp tục chăm sóc đi, dù sao nàng cũng là tỷ muội cùng ta lớn lên, nàng bất nhân, nhưng ta cũng không thể vô nghĩa, chỉ mong lão gia đừng để ta nhìn thấy nàng, nàng từng hại ta thiếu chút nữa mất đi Sách nhi, ta không thể tha thứ cho nàng." Nói xong nặng nề ho khan hai tiếng
Lão phu nhân nhìn thấy sắc mặt nhi tử, liền biết, chuyện này đã được quyết định như vậy, hắn sẽ không xử phạt Dương thị, dù sao Thu Nguyệt gây ra những việc tày đình đủ để xử tử lúc đó, thế nhưng Dương thị lại tha thứ nàng, chỉ là đuổi nàng ra khỏi phủ, cuối cùng Dương thị vẫn là người thiện lương, lúc trước bà không muốn nhi tử cùng Dương thị yêu nhau nên mới điều gọi Thu Nguyệt, bây giờ trở thành như thế này, lão phu nhân trong nháy mắt cũng muốn già nua chừng mười tuổi.
Bàng Lạc Tuyết nhìn bộ dáng lão phu nhân, cười lạnh, đây là kết quả do bà gây ra, nàng cũng nhìn ra trong lòng Bàng Quốc công nghĩ gì, Bàng Lạc Tuyết cũng thấy bất mãn, biết đây không phải là ý trời mà là có người làm, bất kể là ai làm, nàng cũng cảm tạ người đó." Lão phu nhân, mẫu thân cũng mệt mỏi, chắc hẳn lão phu nhân cũng mệt mỏi, ngài cát bụi dặm trường gấp trở về, cũng tặng một phần đại lễ như vậy, chắc hẳn lão phu nhân cũng đã đạt được mục đích rồi."
"Tuyết nhi, sao con lại nói chuyện với tổ mẫu như vậy?" Lão phu nhân bất mãn
"Vậy lão phu nhân hi vọng Tuyết nhi dùng thái độ như thế nào để nói chuyện như thế với người đây?'" Bàng Lạc Tuyết hỏi lại
"Hừ!" Lão phu nhân hừ lạnh
Bàng Lạc Tuyết nhìn một vòng kẻ trên người dưới: "Ngày mai mẫu thân sẽ đi biệt viện dưỡng bệnh, không có sự phân phó của ta, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy bà, nếu ta phát hiện ai làm phiền bà, bất kể là ai, ta nhất quyết sẽ không bỏ qua cho kẻ đó." Nói xong ánh mắt hung hăng hướng trên mặt lão phu nhân quét qua.
Lão phu nhân nghiêng đầu, nặng nề hừ lạnh một tiếng mang người rời đi.
Bàng quốc công ôm Thu Nguyệt vội vàng cho người gọi đại phu chẩn trị cho nàng, chỉ là kết quả này có thể đoán được.
Bàng quốc công nhìn Dương thị nói: "Phu nhân, Nguyệt nhi đã thành như thế này, ta nghĩ hay là nên cho nàng một thân phận, nàng xem có được không?"
"Không thể!" Không đợi Dương thị mở miệng, Bàng Lạc Tuyết liền cướp lời, mở miệng trước
Bàng quốc công nhíu mày "Tuyết nhi, vì sao? Thu Nguyệt ở cùng ta lâu như vậy, bây giờ lại trở thành như vậy, phụ thân chỉ muốn cho nàng một sự bồi thường mà thôi."
Bàng Lạc Tuyết cười lạnh "Bồi thường? Vậy ai sẽ bồi thường cho mẫu thân? Nàng lâm vào tình trạng như ngày hôm nay đều là do nàng gieo gió gặt bão, phụ thân, con khuyên người là vì không muốn lại nhìn thấy mẫu thân thương tâm, bà bây giờ bệnh nặng, còn nghĩ cho phụ thân, đồng ý cho phụ thân lấy thiếp, phụ thân sao lại có thể không nghĩ tới cảm thụ của mẫu thân? Hay là phụ thân cảm thấy, mẫu thân kém cỏi so với nàng ấy?"
Trong lòng Bàng quốc công cũng suy sụp giống như phế nhân Thu Nguyệt, lại nhìn phu nhân đang thoi thóp trên giường thở dài "Vậy nghe theo lời Tuyết nhi, sắp xếp cho nàng ở trong viện, cho người chăm sóc nàng."
"Phụ thân thực sự có tình cảm sâu nặng, phụ thân cũng đã nói như vậy, nếu như Tuyết nhi không làm theo, vậy có vẻ Tuyết nhi keo kiệt, như vậy đi, dù sao cũng do lão phu nhân mang về, lão phu nhân cũng cảm thấy Tuyết nhi có phần ngỗ nghịch với bà, vậy hãy cho nàng ta đến ở hậu viện Huyền Lạc Các, như vậy phụ thân cũng không cần lo lắng Tuyết nhi lại làm hại nàng."
Mặt Bàng quốc công đỏ lên "Tuyết nhi an bài rất tốt, ta sẽ đưa nàng ta về nơi đó, để cho ngươi cùng mẹ của ngươi tiện nói chuyện."
"Cung tiễn phụ thân!"
← Ch. 115 | Ch. 117 → |