Hy sinh
← Ch.043 | Ch.045 → |
"Y hoàng!" Bỗng dưng, ngoài cửa truyền đến một thanh âm thấp rống giận trầm ổn mà uy nghiêm, tay Long Y Hoàng tức thì cứng ngắc giữa không trung, thanh âm này... Rõ ràng... nhất định là Hoàng hậu! "Mẫu hậu, người làm như vậy là có ý gì..." Tâm tình Long Y Hoàng sớm đã bình phục, liền cao giọng hỏi. "Bổn cung vẫn còn tò mò, mê huyễn hương này như thế nào lại không phát huy tác dụng đối với ngươi... Bất quá, coi như không có gì cần nói, ngươi có thể hiểu ý của ta... Y hoàng, đây là sứ mạng của ngươi... Không, nói đúng ra, là trách nhiệm của ngươi, bụng làm dạ chịu, ngươi nhất định phải phục tùng, hơn nữa, cái này đối với ngươi cũng không phải chuyện gì xấu, dù sao các ngươi cũng là vợ chồng." Hoàng hậu trái lại không đến nơi đến chốn, nói chuyện giống như khinh linh. "Chính là, chính là hương này sẽ ảnh hưởng xấu đến tính mạng, chẳng lẽ ngìa không quan tâm sống chết Phượng Trữ Lan?" Long Y Hoàng không tin hỏi, mê huyễn hương, tên cũng như ý nghĩa, hương mê hoặc người, nó có thể làm người ta sinh ra ảo giác, khiến nhìn thấy bóng dáng người ở chỗ xâu nhất trong tâm, còn nhất định phát ra nội xuân dược thôi tình hiệu quả... Bất quá nếu không kịp thời giải, sẽ khiến người ta dễ dàng mất mạng. Nhưng hương này đối với nàng lại không có tác dụng, máu của nàng cũng chỉ có thể giải độc, như thế hương xuân dược cơ bản không có tác dụng. "Bổn cung tin tưởng ngươi không phải người máu lạnh, bổn cũng cũng biết ngươi và Phượng Trữ Lan tình cảm không tốt, nhưng là dù sao ngươi cũng là thái tử phi của hắn, nếu ngươi không thể có con nỗi dõi, lời đồn đãi sẽ truyền ra bên ngoài, đến lúc đó chỉ sợ ngươi sẽ không được yên ổn, cho nên ngươi cần phải hy sinh ... Nữ nhân của bậc đế vương, thường thường đều không chỉ sống vì mình, nếu ngươi không giúp Trữ Lan giải hương ... Hậu quả thế nào, ngươi chắc chắn biết rõ, Bổn cung chỉ nói cho ngươi tới đây thôi, ngươi hãy suy nghĩ đi." Hoàng hậu lạnh nhạt bỏ lại chuỗi bom dài, sau đó như không có việc gì rời đi, phảng phất như đã tính trước. (ah! Mình thích Hoàng hậu mặc dù hơi... nhưng được cái ít nhất bà ý cũng không ghét Long Y Hoàng liên tục tác thành cho ac ý ^^) "Hoàng hậu! Hoàng hậu nương nương!" Long y hoàng sốt ruột gõ cửa, khiến cánh cửa lung lay như sắp đổ, chính là cánh cửa đó cúng rất ương ngạnh, ngăn cản nàng, sau đó... cũng không thấy có động tĩnh gì nữa... Nữ nhân gia nhập gia đình đế vương, đều phải nghĩ đến tương lai đất nước không chỉ nghĩ cho hạnh phúc riêng mình... Đột nhiên tâm tư nàng cảm thấy có chút rối rắm, Long Y Hoàng từ từ cúi đầu, ngực hình như bị ai đó chặn khiến nàng cảm thấy khó chịu, cảm giác nói không ra lời. Lưng sườn đột nhiên căng thẳng, từ tim truyền đến ngực, Long Y Hoàng cảm giác có người đang ôm lấy tấm lưng nàng, không mất nhiều sức lực đem ôm trọn vẹn người nàng, Long Y Hoàng ngẩng đầu nhìn, vừa lúc thấy mặt Phượng Trữ Lan. "Ngươi như thế nào tùy tiện chạy đến." Khóe miệng duyên dáng Phượng trữ lan hơi hơi mỉm cười, đôi mắt giống như xuân thủy dập dờn, thập phần ôn nhu, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Long Y Hoàng, nhỏ giọng nói: "Còn tưởng rằng ngươi cứ như vậy mà bỏ mặc ta... Nhan nhi." Cái tên cuối cùng nói ra khiến cho trái tim nàng đóng băng, nhưng nàng vẫn cắn chặt môi, không nói gì, xiết chặt y phục Phượng Trữ Lan, từ từ cúi đầu... mói vừa rồi Phượng Trữ Lan hôn, nóng như lửa đốt, hương thực sự đã phát tác trên người hắn, như vậy, hắn nghĩ nàng là Khuynh Nhan... bây giờ nàng đang trở thành chất gây nghiện, , chuyện như vậy là sớm muôn gì... Ban đầu nàng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt... Đó cũng là trách nhiệm của nàng ... Chính là không biết tại sao, lúc gặp phải, Long Y Hoàng vẫn muốn khóc, chính là vẫn cắn chặt môi, tiếp tục giả vờ. Phượng trữ lan ôm nàng, chậm rãi quay lại thân thể, hướng đại điện sâu nhất đi tới... Dọc theo đường đi đều không lay động, chỉ có sa rèm trên đó là không ngừng lay động đong đưa, bốn phía dưới ánh nến đều sáng ngời... Long Y Hoàng vẫn kiên định nhắm hai mắt lại. Phượng trữ lan rất là nhẹ nhàng để thân thể nàng đặt lên giường, tinh thế ngọt ngào triền miên hôn ở cổ nàng, không ngừng gọi Nhan Nhi. (không hiểu sao lần nào mình cũng phải edit những đoạn... của ac ý!!! =. =) Long y hoàng một mực không có phản kháng, ánh mắt cũng thống khổ cùng bất đắc dĩ, Phượng trữ lan nhẹ nhàng khinh hoạt vào nội y phục của nàng, nàng theo bản năng ôm cổ đối phương, cắn môi... Sa rèm liên tục di động, phiêu tán đi cái mùi thơm thối nát không rõ, Phượng trữ lan có chút thô bạo cùng bất an cởi bỏ y phục trên người Long Y Hoàng... thân ảnh mơ hồ của hai người phía sau sa rèm chuyền động liên tục.... Lại một đêm không ngủ, thân thể Long Y Hoàng trong cao trào đang không ngừng run rẩy, trước mắt dần mơ hồ... Không biết tác dụng của mê huyễn hương thế nào, ở trước mắt nàng, mặt mũi Phượng Trữ Lan cũng mơ hồ đi, nhạt nhòa như đáy nước bị xao động... Một lần nữa xác định lại, lại trở thành một khuôn mặt khác...... Nước mắt chuẩn bị đã lâu rốt cục cũng chảy xuống, mười ngón tay Long Y Hoàng kháp nhập cùng động tác của Phượng Trữ Lan, tinh tế rên rỉ dần dần có quy luật... Điệp hợp, thành một cái người có tên tự. Tư niệm trùng hợp ở đáy lòng nàng... Hóa thành can qua, mơ hồ như sương. Hết thảy đều đã không thể quay lại được nữa, nàng đã buông tha quá nhiều. Cắt đứt tất cả...Nếu như nhớ lại thì thế nào? Cuối cùng lại không thể ở cùng nhau... Không biết qua bao lâu, Long Y Hoàng mới có thể nặng nề ngủ, khóe miệng lưu lại một nụ cười khổ, tựa hồ muốn nhắc nhở bản thân, lừa mình dối người. Đêm dài rồi cũng qua đi, giọt sương kiền thấu Dạ Lai Hương, như nghênh đón ánh nắng từ vầng thái dương buổi bình minh.
← Ch. 043 | Ch. 045 → |