Vay nóng Homecredit

Truyện:Người Tình Không Đúng Lúc - Chương 03

Người Tình Không Đúng Lúc
Trọn bộ 18 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-18)

Siêu sale Shopee


Tinh! Tinh!

Hai tiếng còi xe vang lên sau lưng Thẩm Uất Lam.

Thẩm Uất Lam dừng lại. Vu Bồi Vũ dừng lại chiếc xe tải chở nguyên liệu nấu ăn bên cạnh cô, quay cửa kính xe xuống. Anh đang chở đồ tới ChezVous, không ngờ chưa tới nơi thì nhìn thấy Thẩm Uất Lam cách nhà hàng khoảng hai con hẻm.

Trên vai của cô vác cái thang nhôm nhìn như sắp đè chết cô rồi. Cô muốn đi đâu?

"Ông chủ Vu?" Giọng nói của Thẩm Uất Lam vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ. Từ ngày chị Gia Lỵ dẫn cô tới chỗ ở mới, cho đến khi cô chuyển nhà, cô chưa từng gặp lại Vu Bồi Vũ ở ChezVous.

Rõ ràng cô được sắp đặt nhiều ca làm việc, nhưng Vu Bồi Vũ cố tình chọn lúc cô không ở trong tiệm mà tới. Vì thế, cô có lý do hợp lý nghi ngờ Vu Bồi Vũ vì không muốn bàn chuyện tiền thuê nhà, nên mới cố gắng tránh né cô.

"Cô muốn vác thang nhôm này đi đâu?" Vu Bồi Vũ nhíu mày hỏi. Hình như cái thang này ở trong tiệm, vậy là cô vác cái thang mà cả một người đàn ông cao lớn cũng cảm thấy nặng đi hết hai con hẻm rồi?

"Trong nhà có bóng đèn bị cháy rồi, tôi muốn mượn cái thang trong tiệm về để thay, xong rồi sẽ trả mang trả lại cho tiệm. Tôi đã xin phép quản lý Trần rồi." Thẩm Uất Lam nghĩ nghĩ, bây giờ là ban ngày, cô lo lắng Vu Bồi Vũ cho rằng cô trốn ra ngoài trong giờ làm việc, nên nói thêm một câu: "Hôm nay tôi làm ca sớm, đã tan sở rồi. Còn nữa, ông chủ Vu, cám ơn anh đã cho tôi một chỗ ở, tiền thuê nhà kia..."

"Từ từ nói chuyện thuê nhà. Trước tiên đưa cái thang lại đây, tôi mang hàng hóa đến ChezVous xong sẽ giúp cô mang đi." Vu Bồi Vũ xác nhận không có xe ở phía sau trong con hẻm đường một chiều này thì mở cửa xe bước xuống. l€quɣ₯©ɳ Trong lúc Thẩm Uất Lam còn chưa kịp phản ứng thì anh đã nhận lấy cái thang nhôm từ tay của cô.

Liên Gia Lỵ có nói cho anh biết, Thẩm Uất Lam đã chuyển đến chỗ anh cho thuê. Nơi đó cách nhà hàng không bao xa, anh cũng tiện đường, ít nhất cũng có thể giúp cô khiêng cái thang này một đoạn đường.

"Hả? Không cần đâu, ông..." Thẩm Uất Lam trơ mắt nhìn cái thang nhôm trong tay bị lấy đi.

"Cô có muốn lên xe chung không?" Vu Bồi Vũ buộc chắc cái thang rồi xoay người hỏi cô. Anh lo rằng Thẩm Uất Lam có lòng phòng bị anh, không muốn ngồi cùng xe với anh.

"Ách! À! Tôi..." Thẩm Uất Lam còn chưa kịp trả lời thì đột nhiên phía sau truyền đến tiếng còi xe thúc giục dồn dập, cắt ngang suy nghĩ của cô. Đó là những chiếc xe mới quẹo vào ngỏ hẻm, đang đợi Vu Bồi Vũ lái xe đi.

Vu Bồi Vũ nhanh chóng ngồi vào vị trí tài xế, mở cửa phía bên kia cho Thẩm Uất Lam.

"Lên xe trước rồi mới nói."

"... Được, tốt." Tinh! Tinh! Vài tiếng kèn xe không kiên nhẫn ở phía sau lại vang lên, khiến Thẩm Uất Lam lật đật leo lên xe.

"Thắt dây an toàn lại." Vu Bồi Vũ vừa dặn dò, vừa đánh tay lái, lái xe rời khỏi hẻm nhỏ.

Vì sao so với động tác của Vu Bồi Vũ, đầu óc của cô phản ứng luôn chậm chập vậy cà? Lần sau, phản ứng của cô nhất định phải gọn gàng lanh lẹ một chút.

Thẩm Uất Lam âm thầm hạ quyết tâm, cài dây an toàn thật chặt. Liếc mắt nhìn gò má anh tuấn của Vu Bồi Vũ lúc lái xe, đột nhiên cô cảm thấy cổ họng không được tự nhiên. Cô nhớ tới cô nhìn chằm chằm danh thiếp của anh mấy đêm liền, gò má dường như nóng lên.

"Tới tiệm trước, tôi mang hàng hóa xuống xong sẽ giúp cô mang cái thang về."

"... Dạ." Thẩm Uất Lam không biết kích động chuyện gì mà rũ hai mắt xuống.

Vu Bồi Vũ liếc mắt nhìn bộ dạng kỳ lạ của Thẩm Uất Lam, đoán chừng cô có thể cảm thấy ở cùng một không gian bịt kín với một ông chủ không quen không lạ này quả thật lúng túng. Trong thời gian ngắn, anh cũng không biết nói cái gì để khiến không khí được tốt hơn lên. Hay là để tránh càng nói càng sai, tốt hơn hết là nên giữ im lặng?

Cũng may đi một chút là đã tới, chiêu bài của ChezVous hiện ra ngay trước mắt.

"Tôi xuống xe trước, cô ngồi trên xe đợi..." Vu Bồi Vũ còn chưa nói xong, Thẩm Uất Lam đã mở cửa xe ra, leo xuống, cuộn tay áo lên, mặt mày rạng rỡ nói:

"Ông chủ, cám ơn anh chở tôi! Cám ơn anh giúp tôi mang cái thang đi! Cám ơn anh cho chỗ tôi ở! Tôi giúp anh mang hàng xuống! Toàn bộ hàng ở phía sau cũng phải mang xuống sao?" Thẩm Uất Lam hùng hổ nói xong, chạy ra phía sau xe chuẩn bị mang hàng xuống.

Vu Bồi Vũ nhìn bộ dáng oanh liệt như muốn mở cửa cướp cơm gạo của cô, cổ họng không khỏi bật ra một tràng tiếng cười.

Người con gái khi tiếp nhận lòng tốt của người khác mà cảm thấy chột dạ, rồi liều mình muốn đền đáp đối phương thật là thú vị.

Đối với chuyện giúp đỡ được cô, anh có cảm giác rất thành tựu, rất thỏa mãn. Nếu có thể, anh sẽ không nhịn nữa mà giúp cô nhiều hơn một chút.

*****

"Ông chủ, anh đưa tôi đến đây là được rồi!" Thẩm Uất Lam dừng lại ở phía trước, quay mặt lại nói với Vu Bồi Vũ.

Mới vừa rồi, sau khi mang hết hàng hóa vào ChezVous, mặc dù cô cảm thấy có chút lúng túng, nhưng không biết từ chối bằng cách nào, cho nên cứ để Vu Bồi Vũ chở cô và cái tháng nhôm đại gian đại ác kia về nhà.

Huống chi, cô còn phải nói chuyện tiền mướn phòng với Vu Bồi Vũ. Dường như bàn bạc chuyện này ngay tại nhà hàng thì có vẻ không tốt lắm. Lỡ người khác hiểu lầm quan hệ giữa cô và ông chủ thì sao? Còn có khả năng cô sẽ hại Vu Bồi Vũ khó xử nữa chứ? Càng kinh khủng hơn, có thể có người khác quan tâm mà hỏi đến trình trạng gia đình của cô? Đó là việc cô không muốn phải đối mặt nhất.

"Thật không cần mang giúp vào nhà cho cô sao?" Vu Bôi Vũ hơi nhíu mày.

Thật ra, anh muốn hỏi Thẩm Uất Lam, bóng đèn nào cháy, anh có thể giúp cô đổi bóng. Dù sao trước kia, anh cũng đã từng ở trong căn nhà này, mà sở dĩ anh sơ ý không để cái thang ở ban công bởi vì anh đủ cao để có thể thay bất kỳ bóng đèn nào ở trong nhà.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nơm nớp lo sợ của Thẩm Uất Lam, gần như rất sợ phải ở chung một chỗ với anh, khiến anh không thốt lên được chữ nào.

Nhìn kìa! Không phải bản mặt này giống như cự tuyệt, không muốn cho anh vào nhà hay sao?

"Thật sự không cần. Tôi không yếu ớt như vậy. Một mình tôi cũng có thể khiêng nó hết hai con hẻm rồi." Thẩm Uất Lam cười nói với Vu Bồi Vũ: "Ông chủ, anh ở đây đợi tôi chút nghen, tôi đem cái thang vào trước đã, anh chờ tôi nhé! Tôi muốn bàn chuyện tiền nhà với anh, anh phải chờ tôi, không được chuồn êm đó!"

Thẩm Uất Lam mở cửa chính ra, vác thang nhôm, biến mất như một làn khói.

Vu Bồi Vũ nhìn bóng lưng của cô rồi bật cười một lần nữa. Cô muốn bàn chuyện tiền nhà với anh ngay giữa cầu thang cũng không muốn mời anh vào nhà uống chén nước?

Có lẽ... cô đã từng gặp phải chuyện rất đáng sợ, sợ đến nổi ở cùng chung một chỗ với đàn ông là kìm chế không được mà run sợ? Nghĩ đến đây, đột nhiên nụ cười trên môi của Vu Bồi Vũ biến mất, thay vào đó mà đôi lông mày đang nhíu chặt.

Chỉ là một cô gái mới gặp qua vài lần mà có thể khiến anh trong vài giây ngắn ngủi, buồn vui lẫn lộn. Thật đúng không phải là chuyện dễ dàng...

Bịch! Bên trong nhà truyền ra một tiếng va chạm mạnh mẽ. Vu Bồi Vũ không kịp suy nghĩ, xông vào nhà.

"Có sao không?" Anh mới vào cửa, nhìn thấy Thẩm Uất Lam ngã ngồi trên mặt đất, thang nhôm nằm ngang bên cạnh cô.

"Có sao hay không?" Hắn mới vào cửa, liền nhìn thấy Thẩm Uất Lam ngã ngồi trên mặt đất, mà nhôm thê để ngang bên cạnh nàng.

Quả nhiên là cậy mạnh, cô bé này thật sự là quá tự trọng.

"Không sao, tôi không sao hết."

Vu Bồi Vũ xác nhận cái thang không đè lên cô, đưa tay muốn đỡ cô đứng lên, nhưng Thẩm Uất Lam đã hất tay anh ra trước.

"Thật xin lỗi, tôi không cố ý..." Thẩm Uất Lam cảm thấy mình lên giải thích rõ một chút vì đã hất tay Vu Bồi Vũ ra.

Cô biết làm vậy là không lễ phép. Cô cũng không cố ý muốn cự tuyệt sự giúp đỡ của anh. Nhưng từ sau khi cô bị Thẩm Trọng Kiệt dọa cho tới sợ trong ngõ hẻm kia, cô liền có di chứng này... Cô phản ứng quá độ rồi.

"Không sao. Đột nhiên chạy vào nhà là lỗi của tôi, đừng để ý!" Sự kinh hoàng luống cuống khó có thể che giấu được trong đôi mắt của Uất Lam khiến anh bị dày vò, không đành lòng. Nhưng nếu đã được vào rồi, anh có thể tiện tay giúp cô luôn."Bóng đèn cô bị cháy rồi, tôi giúp cô thay bóng đèn có được không? Hay là cô muốn tôi rời khỏi đây ngay lập tức?"

Thẩm Uất Lam nhìn vào mắt Vu Bồi Vũ, đột nhiên cảm thấy, nếu lúc này cô lại từ chối, hình như có hơi quá đáng.

Cô đứng lên, chỉ chỉ trần nhà cách đó vài bước."Là bóng đèn đó... Cám ơn ông chủ."

Vu Bồi Vũ đi đến dưới bóng đèn, chỉ chỉ lên trên, hỏi: "Có phải cái này không?"

"Dạ." Thẩm Uất Lam gật đầu.

Vu Bồi Vũ tiện tay kéo ghế dựa, đứng lên, lấy bóng đèn xuống một cách dễ dàng. Lúc anh tính mở miệng hỏi Thẩm Uất Lam bóng đèn mới ở đâu, Thẩm Uất Lam đã lấy, đi bóng đèn cũ trong tay của anh rồi đưa cho anh cái mới.

"Ông chủ, đây nè. Cám ơn! Có anh ở đây thật tốt, không cần dùng thang." Thẩm Uất Lam mỉm cười với anh, thật tình thật ý nói.

Cô bé này thật lanh lợi, tay chân lại gọn gàng, khó trách Liên Gia Lỵ và những sư phụ trong phòng bếp đều yêu thích. l€quɣ₯©ɳ Vu Bồi Vũ nhìn bóng đèn trong tay, rồi lại nhìn Thẩm Uất Lam, trên môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

"Được rồi." Vu Bồi Vũ bật công tắc đèn lên, sau khi xác định đèn đã sáng, anh xoay người mang thang nhôm ra ngoài ban công."Cái thang này để lại đây cho cô, không cần trả lại cho nhà hàng, để lần sau khỏi phải chuyển tới chuyển lui."

Thẩm Uất Lam nhìn Vu Bồi Vũ, mấp máy môi như định nói cái gì đó thì bị Vu Bồi Vũ cắt ngang.

"Chỉ là một cái thang thôi, đừng nói cám ơn. Trong kho hàng còn có rất nhiều thang, sắt, gỗ, nhôm, cái nào cũng có. Tôi tiện tay mua thêm một cái nữa cho ChezVous là xong chuyện." Vu Bồi Vũ khẽ cười nói.

Lời muốn nói bị người ta đoán được ngay lập tức, đột nhiên Thẩm Uất Lam không biết nên nói cái gì mới đúng đây. Cô đi đến bên cạnh bình nước, rót cho Vu Bồi Vũ một ly nước, đặt lên trên bàn.

"Ông chủ, anh uống nước đi." Thẩm Uất Lam kéo ghế ra cho anh ngồi, vẻ mặt có chút thẹn thùng: "Thật xin lỗi, tôi không có trà, cũng không có cà phê, không có đồ tốt để mời anh."

Dù sao Vu Bồi Vũ cũng đã vào nhà, bây giờ mà đuổi anh ra ngoài hành lang để nói chuyện tiền thuê nhà mới là kỳ lạ đó. Không bằng ngồi ở đây bàn chuyện làm sao trả lại tiền nhà cho rồi, Thẩm Uất Lam nghĩ thầm như vậy.

Hết 'cám ơn', rồi đổi thành 'thật xin lỗi'? Hiện giờ, cô đã nguyện ý giữ anh lại, thật sự là một tiến triển nhảy vọt!

"Không sao, tôi thích uống nước." Vu Bồi Vũ kéo ghế của cô ra, ngồi xuống. Trong nháy mắt, ánh mắt của anh bị tờ báo trên bàn thu hút với phần bố cáo tìm việc được đánh dấu bởi mực viết màu hồng.

Thẩm Uất Lam hối ha hối hả giựt lại tờ báo, chột dạ giấu ở sau lưng.

Con ngươi đen sâu thăm thẫm của Vu Bồi Vũ híp lại, vẻ mặt không thể tin tưởng được nhìn chằm chằm Thẩm Uất Lam.

Anh chỉ nhìn thấy vài chữ quan trọng. Chính là công việc không khác gì với làm việc tại nhà, lương tháng hơn mười vạn, nhìn một cái cũng biết chỉ là lừa đảo.

Đoán được Vu Bồi Vũ đã nhìn thấy, mặt Thẩm Uất Lam lúc xanh lúc trắng. Bàn tay ở sau lưng xào xáo tờ báo, mơ hồ phát ra tiếng vang sột soạt.

"Đều là gạt người." Vu Bồi Vũ cầm lấy ly nước trên bàn, uống một hớp, kết luận một cách ung dung thong thả nhưng lại như đinh đóng cột. Anh không cảm thấy Thẩm Uất Lam ngốc tới nổi đi tin những loại quảng cáo người như thế này, nhưng vì sao cô làm dấu hiệu ở phía trên?

"Tôi, tôi biết, chỉ là tôi..." Chỉ là cái gì? Chính là thật sự cần tiền... cho nên ấp ủ trong lòng, có lẽ có thể tạm thời thử một lần, đi thử xem tính chất công việc như thế nào. Thẩm Uất Lam cụp mắt xuống.

"Không nên tập trung tư tưởng vào sự may mắn. Những nơi phỏng vấn kia không phải là chỗ đơn giản, làm sao cô biết được mình sẽ phải đối diện với dạng người gì?" Vu Bồi Vũ đi đến trước mặt Thẩm Uất Lam như một đứa trẻ đã làm sai điều gì, hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt của cô.

Thẩm Uất Lam mấp máy đôi môi, tầm mắt ngưng tụ hướng về anh. Những điều Vu Bồi Vũ nói cô điều biết, cô chính là... nhất thời, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh thôi.

"Uất Lam, có phải cô muốn bàn chuyện tiền nhà với tôi không? Không bằng chúng ta tiện thể cùng nhau thảo luận một chút, rốt cuộc cô thiếu bao nhiêu tiền, vì sao thiếu, để chúng ta có thể cùng nhau nghĩ ra biện pháp? Có được không?"

Sự chân thành trong mắt Vu Bồi Vũ khiến Thẩm Uất Lam không thể dời mắt đi, cũng như không biết làm sao mở miệng. Vu Bồi Vũ nhìn vẻ mặt khó xử của cô, khẽ thở dài. Được rồi, bộ dạng giống như thế này đã tốt lắm rồi.

"Người đàn ông tập kích cô ngày đó còn xuất hiện nữa không?" Vu Bồi Vũ hỏi.

Thẩm Uất Lam lắc đầu.

"Anh ta là ai?"

Thẩm Uất Lam ngừng lại, im lặng một hồi lâu, sau đó nhìn vào ánh mắt như chứa đựng tất cả dịu dàng và nhẫn nại trên thế giới này của Vu Bồi Vũ, đột nhiên cảm thấy bức tường thành trong lòng từ từ tan rã.

Có phải cô đề phòng quá mức đối với Vu Bồi Vũ hay không? Phòng bị tới mức không hợp tình hợp lý? Anh là ông chủ của cô, anh cho cô nhà để ở, hơn nữa còn lo lắng cho sự an nguy của cô...

Cô nuốt ực một ngụm nước miếng, cái áo giáp chống đỡ lâu ngày bị cởi bỏ, chậm rãi mở miệng nói: "... Anh ta là anh họ của tôi."

"Anh họ?!" Vu Bồi Vũ cố gắng hết sức đè nén trái tim kích động muốn đánh người xuống.

Nếu để anh gặp lại anh ta một lần nữa, anh nhất định sẽ nghĩ ra mọi cách để mang anh ta đến cục cảnh sát, để cho anh ta ăn cơm trong tù, suốt đời cũng không ra ngoài được. Cái loại người bại hoại này ngay cả em họ mình cũng không buông tha?

"Cha mẹ cô đâu? Bọn không biết anh họ cô làm chuyện này đối với cô sao? Cô có nói cho bọn họ biết không?"

Thẩm Uất Lam lắc đầu, im lặng một chút, sau đó khổ sở thốt ra được một câu từ trong cổ họng khô khốc: "Bọn họ đã qua đời..." Thẩm Uất Lam cụp mắt xuống, cố gắng lấy hết dũng khí, ngước mắt lên nhìn Vu Bồi Vũ, giải thích thêm: "Ý tôi là cha mẹ tôi đã qua đời."

Vu Bồi Vũ sửng sờ. Cô còn nhỏ như thế, chắc cha mẹ cô cũng không lớn tuổi, thật làm người ta tội nghiệp...

"Tôi xin lỗi!" Vu Bồi Vũ nói.

Thẩm Uất Lam lắc đầu, muốn anh đừng để ý.

"Sau khi cha mẹ tôi qua đời, tôi ở lại nhà bác Hai..." Đã nói ra được câu đầu tiên, mấy câu sau hình như không khó khăn lắm. Đột nhiên Thẩm Uất Lam cảm thấy, kể cho Vu Bồi Vũ biết cũng không phải là chuyện xấu gì. Cô nghĩ như vậy không phải hi vọng Vu Bồi Vũ có thể giúp đỡ gì, mà chỉ vì anh đã quan tâm cô.

Tự nhiên, Vu Bồi Vũ lại bóp bóp bả vai cứng ngắc của cô, ấn cô ngồi xuống chiếc ghế mà anh mới vừa ngồi xuống. Lần này đổi lại, anh vì cô mà rót một ly nước, ngồi xuống đối diện với cô.

"Lúc còn sống, cha mẹ tôi có thiếu một khoản tiền..." Thẩm Uất Lam cầm ly nước, cuối cùng không được tự nhiên, liếc nhìn ánh mắt mờ ảo vừa thản nhiên vừa quan tâm của Vu Bồi Vũ.

Trong khoảnh khắc đó, cô có một loại ảo giác, ánh mắt của Vu Bồi Vũ chứa đựng tất cả những nhẫn nại cũng như sự hoàn mỹ có thể rửa sạch bất cứ cái gì. Tại sao anh có thể quan tâm tới một người một cách thuần khiết như thế? Khiến cô không thể nào không rủ rỉ kể hết chuyện cá nhân trước kia, không chút che giấu.

Mà Vu Bồi Vũ thì chỉ chống cằm, ngồi đối diện, lẳng lặng nghe cô nói.

Thẩm Uất Lam gần như nín thở, tập trung suy nghĩ, chờ đợi phản ứng của Vu Bồi Vũ.

Cô đã nói xong, chắc anh sẽ nói cái gì chứ hả? Có phải anh cảm thấy cô thiếu nhiều tiền như vậy, không nên cậy mạnh rời khỏi nhà bác Hai? Hay là có phải anh... có chút xem thường cô? diꜵɳðàɳl€quɣđϕn Có cảm thấy cô là đóa hoa nhỏ nhoi trong căn phòng ấm, khi cuộc sống xảy ra biến cố lớn thì không thể nào chống đỡ nổi? Thẩm Uất Lam không khỏi suy nghĩ lung tung.

"Bao nhiêu tiền?" Vu Bồi Vũ trầm ngâm nửa ngày mới bật ra một câu như vậy.

Sau khi Thẩm Uất Lam ngớ người ra, đôi mắt hơi cụp xuống, ấp úng nói ra một con số không nhiều cũng không ít nhưng lại có thể đè chết một nữ sinh đại học.

"Còn học phí? Học phí có vấn đề hay không? Cô chỉ còn một học kỳ nữa là tốt nghiệp phải không?" Hình như Vu Bồi Vũ nhớ ra Liên Gia Lỵ đã từng nói qua cô là sinh viên năm thứ tư.

"Học phí là tiền học cho vay." Mặc dù thiếu chút nữa là cô đào không ra một ngàn đồng tiền chi phí học tập.

OK, được, học phí cho học kỳ sau, tiền thuê nhà, cộng thêm tiền thiếu nợ của cha mẹ cô, so với dự đoán của anh thì ít hơn nhiều, vẫn còn nằm trong phạm vi năng lực của anh.

Bỗng nhiên trên mặt của Vu Bồi Vũ hiện lên nụ cười thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhíu mày giống như suy nghĩ gì đó, khiến Thẩm Uất Lam rối mù.

"Ông chủ?" Tại sao cô cảm thấy nụ cười ngắn ngủi xuất hiện trên mặt anh lại có ý nghĩa khác? Thẩm Uất Lam nghi ngờ lên tiếng.

"Đợi một chút, để tôi suy nghĩ." Vu Bồi Vũ giơ ngón trỏ ra, ngăn không cho cô nói tiếp, lấy giấy bút ở trong góc bàn ăn ra, cân nhắc suy nghĩ một chút. Rốt cuộc, biểu tình trên mặt mới lộ ra vẻ thông suốt sáng tỏ, bộ dáng biến thành như trong lòng đã có dự tính.

Muốn xuất ra số tiền kia cũng không khó, anh chỉ đang suy nghĩ làm sao khiến Thẩm Uất Lam nguyện ý tiếp nhận phương pháp thoát ly khỏi khốn cảnh này. Anh nghĩ, nếu anh nói như thế này, nhất định Thẩm Uất Lam sẽ đồng ý.

Vu Bồi Vũ viết xuống một đống dãy số, sắp xếp lại theo kiểu Thẩm Uất Lam có thể đọc được, đẩy tới trước mặt cô.

"Đến đây đi! Uất Lam, không phải cô muốn nói chuyện thuê phòng với tôi sao?"

"Hả?" Thẩm Uất Lam không hiểu, nhìn tờ giấy kia, gật gật đầu, rồi lại nhìn Vu Bồi Vũ, nghi ngờ. Cô nhìn không ra những con số kia có nghĩa là gì.

"Đây là cái gì?" Cô hỏi.

"Tiền thuê phòng cộng thêm tiền học phí. Còn đây là tiền nợ của cha mẹ cô, những con số này, mười năm."

Trong mắt của Thẩm Uất Lam đầy dấu chấm hỏi.

Vu Bồi Vũ nhìn cô, toét miệng cười, để lộ hàm răng tráng toát.

"Uất Lam, tôi cho cô mượn số tiền kia, kỳ hạn trả tiền là mười năm. Trong vòng mười năm phải trả hết, cô làm có được không?

"Trong mười năm này, cô không thể nghỉ việc ở ChezVous, cũng không được cho tôi biết cô làm thêm ở bên ngoài. Tôi cho cô thời gian hai năm phải lên chức quản đốc, trong thời gian hai năm này, cô không cần thiết phải trả tiền.

"Về phần hai năm sau, tiền lưởng quản đốc ở ChezVous ít nhất là năm vạn, hơn nữa mỗi quý đều có tiền thưởng. Mỗi tháng, ba phần tư tiền lương cô trả cho tôi, phần còn lại vẫn đủ cho cô sinh hoạt.

"Cứ như vậy, hai năm đào tạo, tám năm nỗ lực trả tiền, tổng cộng mười năm. Trong mười năm này, cô đều là người của ChezVous, cô phải nghĩ cách trả hết tiền cô nợ tôi, hiểu không?"

Lúc ấy, thậm chí Thẩm Uất Lam đã hỏi Vu Bồi Vũ một câu, nếu ChezVous bị dẹp tiệm thì sao?

Vu Bồi Vũ thì gõ nhẹ một cái lên trán cô, nói ——

"Vậy thì, ngoại trừ xóa bỏ món nợ này đi, tôi chỉ có thể cầu nguyện cho cô có năng lực hơn tôi, để tôi có thể mượn cô một khoản mà 'thua keo này ta bày keo khác' thôi."

Kết qua, chỉ một câu nói đơn giản của anh, lại khiến cho Thẩm Uất Lam gạt lệ mỉm cười trong bộ dạng anh tuấn tươi cười của anh.

Trong giây phút đó, Thẩm Uất Lam nhìn gương mặt khôi ngô của Vu Bồi Vũ, cô có cảm giác mình gặp được Thần.

Vốn là trong lòng cô còn có sự chần chờ, nghĩ tới, vì sao Vu Bồi Vũ có thể yên tâm cho cô mượn một số tiền lớn như vậy, không lo sợ rằng cô sẽ chạy trốn? Sau này nghĩ lại, cô là người trưởng thành, chữ ký trên hiệp ước có hiệu lực. Hơn nữa, cô lại đi làm ngay trong nhà hàng của Vu Bồi Vũ, ở lại trong nhà của Vu Bồi Vũ. Có lẽ Vu Bồi Vũ thật sự yên tâm đối với cô.

Vì thế, cô không có lý do gì để từ chối điều kiện tốt mà Vu Bồi Vũ đã đưa ra như vậy. Đây cũng là trong lúc cô chìm nổi long đong, tóm được một cơ hội sống còn, là sau khi sương mù trùng điệp, lộ ra ánh sáng mặt trời.

Suy tính vài ngày sau, cô và Vu Bồi Vũ chính thức ký kết một bản hợp đồng mượn tiền mười năm, trong đó có ghi rõ trả tiền như thế nào.

Hiện tại, hợp đồng mười năm tiền nợ đã đi vào năm thứ ba.

Sau khi Thẩm Uất Lam tốt nghiệp đại học, từ một nhân viên chính thức bình thường, cô mất khoảng gần một năm để lên được chức quản đốc. Liên Gia Lỵ đã kết hôn cũng được lên chức trở thành quản lý của chi nhánh này.

Hiện giờ, cô đã hai mươi lăm tuổi, dần dần bắt đầu có khả năng trả lại số tiền mà cô đã mượn của Vu Bồi Vũ. Dưới sự giúp đỡ kịp thời của Vu Bồi Vũ, không đi theo con đường sai lầm, vững vàng mà yên ổn đi trên quỹ đạo thông thường với tiền lương hậu đãi.

Thẩm Uất Lam đang hồi tưởng lại hình ảnh cô gái trẻ tuổi ngày xưa của mình, thì tiếng chuông điện ngoài cửa lớn vang lên, nụ cười chưa phai nhạt trên môi.

"Đang suy nghĩ gì? Cười vui vẻ đến như vậy?" Tám giờ tối, Vu Bồi Vũ mặc áo sơ mi hở cổ màu xanh nhạt, quần đồng phục màu ka-ki và giày thường, ung dung ưu nhàn đứng trước cửa lớn bên ngoài nhà của Thẩm Uất Lam, trong tay cầm túi xách giao cho cô.

Thẩm Uất Lam không còn cách nào khác là nhận lấy túi xách, không nhìn trong túi có những gì, lấy một đôi dép nam mới mua từ trong tủ giày ra, khom người đặt bên chân của Vu Bồi Vũ, ấn đường nhíu lại, nói: "Ông chủ, đã nói anh nhiều lần rồi, anh không cần phải đem vật liệu nấu ăn còn dư lại ở phòng bếp mang cho em... "

Phải nói như thế nào đây? Từ ba năm trước, khi Vu Bồi Vũ hiểu được hoàn cảnh của cô, rồi lập ra hợp đồng mười năm gì đó cho tới nay, anh liền chăm sóc cô không chút nương tay.

Đầu tiên, thỉnh thoảng anh sẽ đến nơi ở của cô tuần tra một chút, xác nhận hành tung của cô không bị tên anh họ háo sắc kia phát hiện; sau đó, có lần anh nghe người ta kể lại căn hộ gần đó bị trộm, anh để lại hai bộ quần áo ở chỗ của cô, muốn cô lúc phơi quần áo thì treo nó lên ban công, để cho tên trộm nào đó cho rằng nhà này có đàn ông ở; l€*quɣ*đƟɳ sau đó, có một ngày kia, khi Vu Bồi Vũ phát hiện cô tiết kiệm tiền điện tiện nước rồi tiết kiệm luôn cả tiền ăn uống, anh liền âm thầm đổi cách trả tiền điện nước thành chuyển tiền tự động, thậm chí cứ ba ngày hai bữa, anh để phòng bếp nhập nhiều nguyên liệu nấu ăn, rồi viện lý do không dùng nhanh sẽ bị hư mất, đưa tới cho cô; cuối cùng, có một lần, chuyện Thẩm Uất Lam bị ngất xỉu trong nhà hàng bởi vì lượng đường quá thấp đến tai của anh, anh lại lo lắng cô không nấu những đồ anh đưa cho cô, thường đến phòng bếp giúp cô xử lý đồ ăn, đợi cô ngoan ngoãn ăn xong rồi mới chịu bỏ đi.

Tóm lại, sự quan tâm của Vu Bồi Vũ đối với cô là quá dư thừa. Hành vi cử chỉ bảo vệ quá mức thường khiến Thẩm Uất Lam cảm thấy cô giống như tình nhân bao dưỡng của anh, con gái của anh, mà không phải là nhân viên của anh.

"Hôm nay không phải là vật liệu còn dư, mà là món sườn nướng khẩu vị mới." Vu Bồi Vũ cởi giày ra, mang vào đôi dép ở nhà mà Thẩm Uất Lam chuẩn bị riêng cho anh.

Anh cúi người nhìn đôi dép mới, rất đúng cỡ chân của anh, trên môi hiện lên nụ cười hài lòng, từ từ đi vào nhà. Không biết tại sao càng ngày anh lại càng thích trong nhà của Thẩm Uất Lam có những vật dụng riêng của anh. Chuyện này khiến anh có một cảm giác an tâm không thể nói thành lời.

"Hả?" Vốn là đang muốn cất túi thức ăn vào trong tủ lạnh, đột nhiên Thẩm Uất Lam dừng lại động tác.

"Hôm nay là ngày nghỉ của em, tôi đoán em còn chưa ăn gì hết, nên mang tới đây." Vu Bồi Vũ nhận lấy túi xách trong tay của cô, sải bước đi về phòng bếp, xoay người lại nói với cô: "Đã ướp gia vị, cho vào lò nướng một lúc là có thể ăn. Nếu như không có gì rắc rối thì sau hai tháng sẽ có trong thực đơn. Ăn rất ngon, em nhất định sẽ thích."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-18)