Ở trước mặt lão tử chơi súng
← Ch.35 | Ch.37 → |
"À... Là lão tử không dạy bảo tốt thằng em này." Vốn cho rằng lão đại này sẽ phát hỏa, hoặc là dùng giọng lớn của anh ta mắng to, hoặc là trực tiếp dùng quả đấm, nhưng điều khiến mọi người trợn tròn mắt chính là lão đại này lại có phản ứng như thế này.
Trang Nhã Khinh hoàn toàn lờ mờ, có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Làm sao Mặc Sâm không biết thằng em của mình chứ, cái tên mập chết bầm, luôn đi gây chuyện rắc rối, nhìn thấy gái xinh đã muốn kéo người ta lên giường, thật là, nếu tên mập chết bầm này không phải là anh trai của bạn gái của con trai của con gái của dì của chị của cô anh ta thì anh ta đã sớm đạp tên mập chết bầm này rồi. Ăn của anh ta, ở của anh ta, dùng của anh ta thế mà cả ngày còn gây phiền phức cho anh ta.
Nhìn thấy cô bé xinh đẹp này, đương nhiên là Mặc Sâm hiểu rõ đang có chuyện gì xảy ra, tên mập chết bầm này còn lừa anh ta, trở về sẽ thu thập tên mập chết bầm này, ở bên ngoài thu thập anh ta không phải là hành vi sáng suốt.
"Phải dạy dỗ em trai anh cho thật tốt." Trang Nhã Khinh cảm thấy hình như mình hơi thích lão đại có một chút tùy tiện không để ý đến hình tượng của mình này rồi.
"Tên mập chết bầm, qua đây xin lỗi."
Xem ra người duy nhất không kinh ngạc chỉ có tên nghiện kia thôi. Anh ta đã sớm quen với hình thức ở chung giữa lão đại vào Tiểu Cường rồi. Vừa rồi anh ta cũng hiểu được, rõ ràng là Tiểu Cường không đúng, nhưng bản thân mình lại, haiz.
"Không muốn. Lão đại. Tại sao lại muốn em xin lỗi." Tiểu Cường rất không cam lòng. Tại sao mỗi lần lão đại đều như thế này chứ, không giúp em trai mình, lại cứ đi giúp người khác.
"Cậu sai trước, đương nhiên là phải xin lỗi. Còn có cậu, tôi để cậu đi theo cậu ta, ở cùng với cậu ta, là nhìn trúng cậu có vẻ lý trí, nhưng cậu lại có thể để cho cậu ta làm bậy." Mặc Sâm thật không còn gì để nói với hai người này. Sai lầm lớn nhất của bản thân mình chính là thu nhận hai người này. Một người là quỷ háo sắc, một người là hút thuốc phiện thành nghiện, một cục cứt chuột phá hủy một nồi nước canh.
"Thật xin lỗi lão đại, thật xin lỗi." Câu xin lỗi đầu tiên là dành cho lão đại, bản thân mình không trông coi Tiểu Cường thật kỹ. Câu xin lỗi thứ hai chính là dành cho Trang Nhã Khinh.
"Cậu đó."
"Thật xin lỗi." Tiểu Cường không tình nguyện quay về phía Trang Nhã Khinh nói xin lỗi. Nhưng trong lòng vẫn nói thầm, tại sao con bé thối tha này lại thay đổi nhiều như vậy, chẳng lẽ sau này mình không thể thích nữ vương nữa sao? Vậy mình có thể thích cái quái gì? Chẳng lẽ thích đàn ông đi làm trai bao sao?"
"Tên tôi là Mặc Sâm."
"Trang Nhã Khinh."
"Lão đại, bọn họ đến đây." Tên nghiện nhắc nhở, Trang Nhã Khinh nhìn theo ánh mắt của tên nghiện về phía cửa sổ, đối phương không phải là tên cải trang xã hội đen trên TV sao.
"Marc, đã lâu không gặp." Mặc Sâm cười lạnh. Dẫn theo nhiều người tới đây như vậy, muốn làm gì đây?
"Mặc lão đại, đã lâu không gặp, rõ ràng anh vẫn không câu nệ như vậy." Sau lưng Marc có khoảng hai mươi người vạm vỡ. Vừa nhìn đã biết khí thế chắc chắn hơn Mặc Sâm rồi. Nhưng Trang Nhã Khinh lại thấy, hình như khí thế của Mặc Sâm còn lớn hơn.
Vốn cảm thấy người có em trai như vậy, còn có biểu hiện vừa rồi của Mặc Sâm, Trang Nhã Khinh cảm thấy Mặc Sâm chính là người đứng đầu một bang nhỏ bé. Nhưng lúc Trang Nhã Khinh nhìn thấy Mặc Sâm đứng đối diện cùng một chỗ với tay Marc này thì mới phát hiện ra, người tên Mặc Sâm này không đơn giản.
"Haha, cậu không biết thời tiết này mà mặc quần áo như cậu sẽ rất nóng sao? Không sợ kín quá sẽ nổi mẩn sao?" Mặc Sâm cũng không để ý đến sự khinh bỉ trong mắt đối phương, trả lời.
Lúc Tiểu Cường và Phá Trần đánh nhau, khách trong quán trà đã nhân cơ hội đó chạy hết rồi, nếu không chỉ sợ bây giờ càng bị dọa sợ. Chủ yếu là Marc quá phô trương thanh thế. Hơn nữa còn không biết xấu hổ, lấy nhiều bắt nạt ít.
"Mặc lão đại, tôi nghĩ, nếu công việc kia anh không làm, không bằng cho tôi là được rồi." Cũng không biết có phải trị an ở thành phố A quá không tốt hay không, lại có thể quang minh chính đại mà bàn luận cái loại chuyện làm ăn như vậy ở đây. Hơn nữa còn trước mặt thị trưởng, thật sự là quá lợi hại rồi...
"Tôi nói rồi, tôi sẽ không để thành phố A buôn bán cái kia, thậm chí tôi còn hy vọng cả nước Z không có người buôn bán cái kia." Mặc Sâm không buông ra một chút nào. Trang Nhã Khinh không biết bọn họ đang nói đến việc buôn bán cái gì, nhưng dù sao cũng không phải chuyện đứng đắn gì.
"Dù sao việc này tôi không làm cũng sẽ có người khác làm, dù sao anh cũng không thể không cho phép tất cả mọi người được, thành phố A cũng không phải thiên hạ của anh." Những lời này chính là châm ngòi thuốc nổ, trong lúc vừa nói ra câu nói này, toàn bộ những người ở sau lưng Marc đều giơ súng lên nhắm thẳng vào mấy người Mặc Sâm. Trang Nhã Khinh ở cùng hướng với Mặc Sâm, cho nên đương nhiên cũng ở trong phạm vi của tầm bắn.
Tiểu Hổ cũng bị dọa sợ, vùi đầu vào ngực Trang Nhã Khinh. Địch Nham làm thị trưởng, gặp những chuyện này sắc mặt cũng không biến sắc, có điều cũng chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát rồi. Những người này đúng là nghĩ rằng thành phố A không có ai nên mới vô pháp vô thiên phải không? Phá Trần chắn trước mặt Trang Nhã Khinh, làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu. Nếu buộc lòng phải nổ súng thì Phá Trần có thể đảm bảo ngay lập tức tên thủ lĩnh kia khó giữ được cái mạng nhỏ của anh ta.
"Haha, súng sao? Marc ơi là Marc, chắc chắn cậu không biết tôi buôn bán cái gì rồi? Ở trước mặt lão tử chơi súng sao?" Vừa nói xong, lập tức nghe một tiếng súng vang lên, giữa đầu gối của Marc có một vết thương, máu tươi mang theo mùi tanh không ngừng chảy ra. Marc không chống đỡ được, ngã xuống nền nhà.
"Lão đại, lão đại." Thủ hạ gần Marc nhất vội vàng chạy đến nâng anh ta dậy.
"Anh không cần khinh người quá đáng? Anh cho rằng chỉ một khẩu súng của anh có thể chống lại với hai mươi khẩu súng sao? Không làm chuyện làm ăn kia sao? Bên cạnh anh không phải có người ăn thứ đó sao? Tôi thấy anh muốn độc chiếm nó thì có!"
Cuối cùng Trang Nhã Khinh cũng hiểu rõ chuyện làm ăn kia là buôn bán cái gì, thì ra là buôn bán thuốc phiện. Xem ra người tên Mặc Sâm này vẫn không tệ, lại không làm chuyện buôn bán này. Phải biết rằng, Trang Nhã Khinh đều đã chạm vào thuốc, rượu, cờ bạc, chỉ có thứ duy nhất không chạm vào chính là chất gây nghiện, hay thứ có hại cho cơ thể người.
Tên nghiện cũng biết mình lại trở thành nhược điểm khiến lão đại bị người khác nắm đằng chuôi, bước lên nói với Mặc Sâm."Lão đại, em nhất định sẽ bỏ nó."
"Ách, tên này cũng không tệ lắm, không chơi cái tốt, lại cứ thích chơi thứ kia."
"Mặc Sâm!"
"Đang ở đây." Mặc Sâm lười biếng trả lời, không ý thức được một chút nguy hiểm nào.
"Đi chết đi. Nổ súng giết chết anh ta." Cuối cùng Marc cũng không nhịn được nữa, hạ lệnh nổ súng.
← Ch. 35 | Ch. 37 → |