Để ý nên tin tưởng nàng
← Ch.145 | Ch.147 → |
"Không dám?" Lãnh Loan Loan nhướn mi, giọng điệu sắc bén.
"Bản cung lại thấy ngươi không gì không dám."
Ở sau lưng tìm tiểu lão bà cho Thần, hắn còn cái gì mà không dám, nếu không phải thấy hắn vẫn hết lòng cho quốc sự, còn lâu nàng mới để hắn như vậy mà không thu thập.
Thu Đừng Ngôn cúi đầu không nói.
Trấn Bắc Tướng quân là quân nhân, không hiểu nói vòng vo, nghĩ gì nói đó. Nghe thấy tất cả mọi người đều nghị luận về Lãnh Loan Loan, trong lòng cũng thấy không thích hợp. Tiểu oa nhi bỗng chốc thành thiếu nữ, không phải yêu tinh thì là cái gì? Nhìn Lãnh Loan Loan, nói thẳng.
"Không phải ngươi là yêu tinh chứ? Nói nhỏ là nhỏ, nói lớn là lớn."
"Làm càn..."
Lãnh Loan Loan còn chưa nói, Dạ Thần đã nói trước. Khuôn mặt tuấn tú đầy giận dữ, trừng mắt nhìn Trấn Bắc Tướng quân.
Trấn Bắc Tướng quân thấy Hoàng đế tức giận, lập tức quỳ xuống.
"Hoàng Thượng bớt giận."
Những người khác thấy thánh nhan giận dữ, cũng quỳ xuống, kinh sợ.
"Hoàng Thượng bớt giận."
Toàn bộ đại điện vì lửa giận của Dạ Thần mà yên tĩnh.
Hắn tức giận ngập trời nhưng không ít người nghe được lời của Tướng quân. Nhất là Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu, bọn họ vẫn cảm thấy Tiểu Hoàng Hậu này có điểm kỳ lạ. Quả thực không có nửa điểm giống oa nhi, bây giờ đột nhiên biến thành đại cô nương, ai cũng thấy chuyện này không bình thường.
"Hoàng Thượng, con không nên tức giận. Thật ra ai gia muốn nghe Hoàng Hậu giải thích."
Ngón tay thon dài mang hộ giáp màu vàng giơ lên, Hoàng Thái Hậu sắc bén nhìn Lãnh Loan Loan, nhìn ra được ý xấu trong ánh mắt của bà.
"Mẫu hậu, người cũng nghĩ Cửu Nhi là yêu tinh sao?"
Trong mắt Dạ Thần tràn đầy lửa giận, ngón tay thon dài cầm tay Lãnh Loan Loan. Tuy hắn cũng không hiểu, nhưng hắn tin tưởng Lãnh Loan Loan sẽ cho hắn một đáp án. Để ý nàng, nên tin tưởng nàng.
"Hoàng nhi, con không thấy Hoàng Hậu từ tiểu oa nhi biến thành bộ dáng này rất kỳ quái sao?"
Hoàng Thái Hậu thấy nhi tử của mình vì Lãnh Loan Loan mà tức giận với mình, trong lòng cũng thực tức giận. Quả nhiên có thê tử là quên mẫu thân, bất quá Lãnh Loan Loan này đã cho hắn ăn mê dược gì? Khiến cho hắn không phân biệt thị phi, biết rõ chuyện này kỳ lạ, hắn vẫn bảo hộ nàng?
"Ta tin tưởng Cửu Nhi."
Một câu nói ra tất cả, cho dù là mù quáng cũng được. Hắn tin tưởng nàng. Đôi mắt thâm thúy nhìn Lãnh Loan Loan. Cho tới bây giờ hắn không ngờ bộ dáng lớn lên của Loan Loan lại xinh đẹp như vậy, khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để hình dung nàng. Nhưng mặc kệ bộ dáng nàng thế nào, chỉ cần hắn nhận định nàng, sẽ không có gì thay đổi.
Lời nói của Dạ Thần khiến cho Lãnh Loan Loan thực cảm động, nhưng nàng cũng biết hắn là vua một nước, nếu không thể phục chúng, chỉ sợ tiếng tăm của hắn cũng không tốt. Khóe miệng khẽ nhếch, cười nhạt với Dạ Thần, trấn an cảm xúc của hắn. Sau đó nhìn mọi người, liếc qua Thái Thượng Hoàng và Hoàng Thái Hậu một cái, cả người tản ra khí thế tôn quý vô cùng. Môi anh đào kiều diễm ướt át hé mở, giọng nói thanh thúy, lại uy nghiêm.
"Bản cung là Xà thần chuyển thế, từ khi ra đời liền có được tiên pháp. Từ tiểu oa nhi biến thành bộ dáng này cũng là vì pháp lực tăng lên, giải thích như vậy, chư vị thấy sao?"
Giọng nói quanh quẩn, mỗi cái nhăn mày, cười nhạt đều có uy nghi, tư thái bễ nghễ thiên hạ khiến người ta phục tùng.
Bất quá lời cũng nàng khiến cho mọi người bán tin bán nghi. Xác thực lúc lập Thái Tử Phi, có lời đồn đãi nàng là Xà Thần chuyển thế, nhưng bây giờ giải thích như vậy, vẫn khiến cho người ta không thể tin hết.
"Hoàng Hậu nói ngài là Xà Thần chuyển thế, có chứng cớ không?"
Thu Đừng Ngôn không muốn kết thúc kế hoạch như vậy, nhưng nếu là thật, Hoàng Hậu cũng quá lợi hại rồi, chỉ sợ bọn họ cũng không phải đối thủ của nàng.
"Muốn chứng cớ?" Lãnh Loan Loan nhíu mày, liếc qua, quả nhiên thấy những người khác cũng tò mò, chỉ sợ đều đang chờ đợi nàng đưa chứng cớ.
"Tể tướng, ngươi đừng làm càn. Lại dám bất kính với Hoàng Hậu."
Dạ Thần nhìn Thu Đừng Ngôn cắn mãi không nhả, trong lòng tức giận. Rốt cuộc lão thất phu này muốn thế nào? Nếu không phải đang ở trước mặt nguyên lão, hắn nhất định phải khiến hắn ta đẹp mặt.
"Thần không cần tức giận." Lãnh Loan Loan đặt tay lên tay Dạ Thần, lạnh nhạt trấn an.
"Để bản cung cho bọn họ nhìn pháp lực của ta." Không phải là muốn chứng cớ sao? Nàng sử dụng pháp lực cho bọn hắn xem, hy vọng tim bọn họ đủ mạnh, không bị hù chết. Nếu xảy ra chuyện, nàng không chịu trách nhiệm.
"Cửu Nhi..."
Dạ Thần nhìn nàng, nháy mắt trở nên ôn nhu.
"Không sao."
Lãnh Loan Loan đứng lên, làn váy có sợi tơ màu vàng vòng quanh đóa mẫu đơn, làn váy dài, mùi hương hoa mai quanh người, anh đào ấn như lóe ra ánh sáng, lộ ra vài phần thần bí.
"Bây giờ bản cung để cho các ngươi mở to mắt nhìn một chút tiên thuật của bản cung."
Nói xong, nàng giương lên ống tay áo lửa đỏ. Từ tay áo, vô số cánh hoa anh đào hồng nhạt bay lả tả bốn phía, giữa mưa anh đào, nàng như anh đào tiên tử, tuyệt mỹ, thanh linh.
Ánh mắt của mọi người đều bị mê hoặc, cũng hiểu, hóa ra cây anh đào là do Hoàng Hậu làm. Trong lòng thầm than thần kỳ, chẳng lẽ nàng thật sự là Xà Thần chuyển thế sao?
"Không biết chư vị có hài lòng màn biểu diễn của bản cung?"
Lãnh Loan Loan đảo mắt qua mọi người, cuối cùng rơi xuống trên người Thu Đừng Ngôn, thản nhiên nói.
"Này..."
"Hay là lại muốn ta gọi nhóm xà cục cưng ra đây?" Là chứng minh, nhưng cũng là uy hiếp. Tốt nhất những người này thức thời, chọc giận nàng, cẩn thẩn nàng gọi xà đến múa.
"Không, đừng."
Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu nhanh chóng xua tay, đùa gì chứ. Bọn họ đã có kinh nghiệm trong chuyện này, dọa chết người. Trăm ngàn lần đừng gọi một đống xà đến quấy rối.
"Nói vậy, mọi người đã tin?"
"Phải, phải."
← Ch. 145 | Ch. 147 → |