← Ch.14 | Ch.16 → |
Nghe nói ở huyện lân cận có tòa miếu Tống Tử nương nương rất linh nghiệm, mẹ chồng liền mang tôi đi dâng hương. Tôi tự nhiên không cho là đúng, nhưng không muốn làm trái ý mẹ, liền cùng bà đi. Trên đường trở về gặp mưa to, chúng tôi ghé vào một tiểu am ni cô để tránh mưa. Tiểu nha hoàn ở phòng ăn phát hiện một vị mỹ nhân, cảm thấy thực ngạc nhiên, liền tới nói cho tôi biết. Đi theo mới thấy, cũng là A Hỉ.
Thật sự là ngoài dự tính, A Hỉ không phải Sơn Tây ngoài trăm dặm sao?
A Hỉ khóc lóc kể lể tình cảnh. Nguyên lai là đến Sơn Tây không lâu, mẹ nàng liền qua đời, nửa năm sau Vương Tiến sĩ nhận hối lộ bị phát hiện, miễn chức quan, trăm phương nghìn kế lo lót, gia đình liền suy tàn. Theo đến địa phương bị ôn dịch hoành hành, Vương Tiến sĩ bị lây bệnh, không lâu sau liền qua đời.
A Hỉ lẻ loi hiu quạnh, không chỗ nương tựa, bà lão nhà bên khuyên nàng nên xuất giá. Nàng nói: "Linh cữu cha mẹ còn gửi ở trong miếu, nếu ai có thể vì tôi mà an táng cho cha mẹ, tôi sẽ gả cho họ."
Nhà nghèo không thể giúp nàng, người giàu ghét bỏ nhà nàng tụt dốc, chỉ có một họ Lý là con buôn muốn tìm tiểu thiếp, nguyện ý giúp nàng. A Hỉ nghĩ mình từng là tiểu thư nhà quan lại đáng tuổi con hắn, liền từ chối. Đau khổ chống đỡ được nửa năm, ngày càng xuống dốc định cố tình tìm cái chết, lại không đành lòng nhìn cha mẹ chưa được an táng, liền đồng ý làm tiểu tiếp Lý gia.
Họ Lý nhìn A Hỉ rất thích, rất nhanh cấp tiền an táng vợ chồng Vương Tiến sĩ. Tiếp theo phái người dùng xe kéo A Hỉ về lão gia, chuẩn bị trịnh trọng cưới nàng nhập môn. Vợ cả của hắn rất hung hãn, vừa thấy A Hỉ liền nổi trận lôi đình, cầm gậy gộc ra đánh đuổi.
Tóc tôii A Hỉ bù xù, cùng đường, thầm nghĩ nhảy sông tự sát. Gặp một lão ni cô ngăn cản, mang nàng về trong am. Ở trong am cũng không sống yên ổn, đám thanh niên hư hỏng gần đấy nhìn thấy tướng mạo A Hỉ, thường xuyên đến cửa sổ gỡ cửa đùa giỡn nàng. Có lần thậm chí còn nghĩ tại trên tường phi lễ nàng. Nhờ vào lão ni cô một lòng giữ gìn mới có thể bảo tồn trong sạch. Những ngày lo lắng hãi hùng như vậy bao giờ mới kết thúc? A Hỉ lại muốn uống thuốc tự sát. Tôi tới đúng lúc lão ni đang khuyên giải nàng.
A Hỉ nói xong, thở dài: "Hôm nay xem ra, chúng tôi thật cách biệt một trời."
Trong nội tâm nàng lại cay đắng đủ vị, nghĩ đến việc thành thân với Trương Giới Thụ thực chất là chuyện của nàng, nếu không phải cha mẹ ngăn trở, những loại khổ sở sau này cũng không cần chịu đựng.
Cùng so sánh với A Hỉ, tôi trước kia chịu những khổ kia cũng không tính, tôi sẽ không nhiều lời. Tôi cảm động và ghi nhớ ân đức của A Hỉ đối với tôi, tôi tự nhiên cũng không thể mặc kệ nàng. Xuất tiền cảm tự lão ni, mời A Hỉ cùng về với tôi.
A Hỉ tuy rằng băn khoăn thấy danh không chính, ngôn không thuận nhưng nàng rất muốn có một cuộc sống yên ổn, liền đi theo tôi.
Về đến nhà, mẹ chồng nhìn thấy A Hỉ thì từ kinh ngạc chuyển đến phấn khởi, nói không nên lời. Cũng khuyên nàng an tâm ở lại, thu xếp trong đình viện của em chồng một gian phòng cho nàng. Phân phó hạ nhân đối đãi với nàng như với tiểu thư.
Buổi chiều Trương Giới Thụ trở về, thấy A Hỉ cũng rất kinh ngạc. Trong lòng hắn, cảm nhận về nàng không giống, ngày thường trước mặt hoa khôi tâm hắn bất động như núi nhưng lần này, trong mắt hắn có tia gợn sóng. Lời nói cũng khách sáo.
Mà A Hỉ sau khi thấy Trương Giới Thụ, trong long có nhiều cảm xúc, có hối hận, có ai oán, có bi thương, có ghen tỵ, còn có ẩn ẩn chờ đợi.
Trong lòng tôi rất khó chịu, còn có chút hối hận khi đưa A Hỉ về, nói một câu rồi trở về phòng trước.
Không bao lâu sau, Trương Giới Thụ cũng đi theo.
Tôi hỏi hắn: "Sao trở về nhanh vậy? Sao không bồi mẹ cùng mấy người các nàng thêm một lát."
Hắn hôn tôi triền miên một hồi mới nói: "Nàng không ở nơi đó, tôi sao ngồi được? Sao sắc mặt kém vậy? Có phải hai ngày ra ngoài rất mệt không? Nhìn cũng gầy đi, để tôi sờ xem, gầy đi bao nhiêu?" Nói xong đưa tôiy vào trong áo tôi.
Tôi tự nhiên biết hắn muốn gì, oán trách đấm hắn một cái rồi cũng mặc hắn làm việc.
Mây mưa xong, chúng tôi vẫn luyến tiếc quấn giao một chỗ, mãi không buông.
Hắn triù mến vuốt ve mặt tôi, hỏi: "Thanh Mai, hai ngày nay ra ngoài ngủ không ngon sao? Tôi ở nhà một mình ngủ cũng khó chịu."
"Uh! Thiếp cũng không ngủ được."
Hắn ngẫm lại cũng cười: "Biết nàng hôm nay trở về, tôi vội vàng xử lý công vụ, tưởng sớm một chút về nhà, ai ngờ có hai tên lên tòa, vì một cái nguyên nhân không rõ. Rõ ràng có chứng cớ vô cùng xác thực, kẻ trộm kia thì kháng cự không chịu nhận tội. Tôi nghĩ nàng đã về nhà, trong lòng sốt ruột, liền động hình với hắn. Đây là lần đầu tiên tôi dụng hình với tội nhân. Thanh Mai, nàng từ nay đừng ra ngoài nữa, nàng ra ngoài trong thời gian dài, tôi không thể bình tĩnh mà thẩm, có khi còn đi vu oan giá họa."
"Thiếp cũng không muốn rời ra chàng, nhưng mẹ nơi đó..."
"Uh, nói tới đây, cầu con đã cầu được chưa?"
"Ai biết được, cứ làm hết sức người rồi nghe ý trời đi."
"Ký thật cầu Bồ Tát không bằng cầu tôi." Hắn cười xấu xa rùi xoay người chụp lên tôi "Tôi mang con tới cho nàng. Aizz! Kỳ thật không có đứa nhỏ, mỗi hai chúng tôi cũng tốt."
Cả đêm tiểu biệt thắng tân hôn, mây mưa qua đi, chúng tôi hoàn toàn quên mất A Hỉ
Buổi tối quá mức phòng túng, buổi sáng dậy bị muộn, Trương Giới Thụ vội vàng mặc quần áo, cũng không kịp thỉnh an bố mẹ mà đến quan nha xử lý công vụ ngay.
Tôi dọn dẹp một chút liền tới chỗ mẹ chồng, bà cũng sớm dậy rồi, đang cầm tôiy A Hỉ trò chuyện. Hai má A Hỉ ửng hồng, cúi đầu không nói.
Tôi tự biết mình có lỗi, đối với mẹ thỉnh tội: "Thỉnh mẹ thứ tội, con dâu đã tới chậm. Trong nha môn tướng công có việc gấp, đi trước, dặn con xin lỗi mẹ."
Trong lòng mẹ chồng nghĩ: "Nhất định đêm qua tham luyến thân mật đến sáng sớm, con dâu đúng là càng ngày càng mất nết!"
Trên mặt không biểu lộ gì, chỉ thân yêu kéo tôi nói: "Không có gì đáng ngại! Nhìn con mỗi sáng sớm đều đến đây hầu hạ thật vất vả, về sau việc này để cho người ngoài làm đi. Con xem, tiểu thư A hỉ cùng nhà tôi đúng là có duyên! Quanh đi quẩn lại lại gặp nhau. Trước kia con cũng muốn thay Giới Thụ cùng nàng giật dây, đáng tiếc không được. Nay tiểu thư A hỉ gặp chuyện, cũng chưa hôn phối, lại có thể nhắc lại chuyện xưa. Các con đều là chủ tớ tình cảm tốt, hiện tại làm tỷ muội, có thể ở chung thật tốt!"
A Hỉ ở bên từ chối: "Lão phu nhân trăm ngàn lần không nên nói vậy, thật làm cho A Hỉ xấu hổ vô cùng." Nhưng trong lòng lại ỡm ờ.
Tôi nghĩ tới qua một đêm, mẹ lại đưa ra quyết định này. Lúc nãy chắc hẳn bà đang cùng A Hỉ nói việc này.
Trong lòng tôi rất thất vọng với bà và A Hỉ, tôi im lặng, phản đối trong lòng chỉ sợ nói ra mẹ đánh giá tôi là "Ghen tị". Đành phó mặc cho Trương Giới Thụ: "Con chỉ theo ý tướng công."
Mẹ đối với câu trả lời của tôi rất hài lòng, nghĩ Trương Giới Thụ luôn có hảo cảm với A Hỉ, chắc chắn sẽ không phản đối.
A Hỉ áy náy nói: "Thanh Mai, ta thật sự không có mặt mũi cùng ngươi làm tỷ muội, chỉ mong ngươi nhớ tình cảm quá khứ, cho ta một gian phòng, một cái chiếu cói là ta đã mãn nguyện rồi." Nhưng trong lòng nàng thì chắc chắn muốn cùng tôi "xưng tỷ muội"
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười: "Tiểu thư nói gì vậy? Nếu không có tiểu thư sẽ không có Thanh Mai ngày hôm nay, Thanh Mai ghi nhớ ân đức của người." Tôi hành lễ với mẹ: "Mẹ, ngày hôm trước đi gặp mưa gió, có khả năng trúng gió, thân mình có chút mệt mỏi, mong mẹ cho con trở về nghỉ ngơi."
Mẹ chồng mừng rỡ: "Đi đi, đi đi, nhìn sắc mặt con kém lắm, nghỉ ngơi tốt vào. Chỗ này có ta cũng không cần hầu hạ, có A Hỉ rồi."
A Hỉ muốn đến đỡ tôi, tôi làm bộ không biết mà tránh.
Trở lại phòng, nghĩ đến những ngày ở cuộc sống cổ đại, con người đúng là thất vọng với "tính", trách không được sau này nhân loại lại ức chế gien E. Không biết Trương Giới Thụ sẽ xử lý thế nào? Hắn đúng là có đối xử với A Hỉ khác. Nếu hắn đồng ý, tôi nên làm gì bây giờ? Lúc trước mẹ đối mặt với việc phụ thân tái giá là tâm tình gì? Tôi nếu rời đi, thì đi nơi nào đây?
Ở trên giường nằm một ngày suy nghĩ hỗn loạn, ngay cả cơm cũng không ăn.
Chạng vạng, Trương Giới Thụ lo lắng bước vào, vuốt trán tôi: "Thanh Mai, nàng sao vậy? Có cần thỉnh đại phu không?"
"Không có gì, chỉ là hơi mệt."
Trương Giới Thụ thấy trán tôi không nóng hơn, thả lỏng, áy náy hỏi: "Có phải đêm qua mệt quá? Ta không nên chỉ lo đến hưởng thụ của mình, không thông cảm với nàng đường xá mệt nhọc."
Nghĩ đến kịch liệt đêm qua, mặt tôi ửng hồng, nói: "Không liên quan đến chuyện đó, đêm qua thiếp cũng rất sung sướng! Chàng gặp mẹ rồi chứ?"
"Rồi, nghe nói nàng bệnh, ta đã chạy nhanh về. Mẹ cũng thật là, biết nàng bệnh mà cũng không thỉnh đại phu."
"Thiếp không sao, gặp mẹ thì mẹ có nói gì với chàng không?" Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác, không dám nhìn hắn, sợ hắn thấy trên mặt tôi thần sắc âu sầu, không hy vọng.
"Chuyện gì? Chẳng lẽ? Thanh Mai, hôm nay nàng không ăn uống gì vì việc này sao?" Hắn chạm vào mặt tôi: "Thanh Mai, nàng phải tin ta, ta đã đáp ứng nàng không nạp thiếp thì nhất định không nạp."
"Mẹ đồng ý sao? Bây giờ, bà vừa ý với tiểu thư A Hỉ lắm."
"Ta chỉ nói thân phận tiểu thư A Hỉ cao quý, không thể ủy khuất nàng làm thiếp thất. Sau đó nghe nói nàng không khỏe, ta liền về đây."
Tôi nói khó nhọc: "Vậy chàng, trong lòng chàng nghĩ thế nào? Trước kia chàng đã thích nàng rồi. Nếu không phải e ngại thiếp, nói vậy là chàng và nàng ấy sẽ là một đoạn lương duyên."
"Aizz! Thanh Mai, nàng không nên suy nghĩ bậy bạ! Chuyện quá khứ ta không thể sửa, nhưng bây giờ ta chỉ thích nàng. Ghi nhớ tình cảm quá khứ, ta sẽ chiếu cố nàng, nhưng ta tuyệt đối sẽ không làm việc kia. Nếu không phải nàng nguyện ý cho nàng ấy ở trong phủ, ta sẽ cho nàng ít tiền, bảo người bên ngoài chiếu cố nàng."
"Không cần, nàng ta dù sao cũng từng giúp chúng ta, chiếu cố nàng ấy là đúng." Có cam đoan của Trương Giới Thụ, trong lòng tôi dễ chịu hơn, tinh thần sảng khoáng, đỏ mặt nói: "Chàng lấy giúp thiếp chút gì để ăn, thiếp đói rồi."
Hắn vừa bực vừa buồn cười xoa xoa mặt tôi: "Xứng đáng cho nàng lo lắng vớ vẩn! Mau dậy đi, ta cũng chưa ăn, kêu nha hoàn mang điểm tâm lên, chúng ta cùng nhau ăn."
Nhưng sóng to gió lớn còn ở phía sau...
Ngày hôm sau, chúng ta cùng đi thỉnh ăn mẹ chồng, mẹ chồng vui rạo rực nói: "Giới Thụ, ta đã nghĩ. Con nếu không muốn ủy khuất tiểu thư A Hỉ, liền cưới nàng làm vợ!"
Trương Giới Thụ nói: "Nhưng con đã có Thanh Mai là vợ."
"Có sao đâu, bảo Thanh Mai lui đi làm thiếp thất được rồi. Từ trước đến nay cũng có nha hoàn hồi môn mà, nhà chúng ta chỉ là tiền hậu bất nhất (ý là khác với bình thường) một chút". Bà lúc này mới nhớ tới sự tồn tại của tôi, quay qua hỏi tôi: "Con nói đi, Thanh Mai. Con trước kia cũng là nha hoàn của tiểu thư A Hỉ, như vậy cũng không ủy khuất con chứ?"
Tôi không thể nào mở miệng đáp lại, chỉ sợ mở miệng rồi sẽ nhịn không được mà khóc.
Trương Giới Thụ ở bên cạnh không chịu được nói với mẹ chồng: "Mẹ nói thế là sai rồi, con thuở nhỏ đọc sách thánh hiền, chỉ biết là người vợ tao khang không được bỏ. Thanh Mai từ khi vào cửa, hiếu kính mẹ, chịu đủ khó khăn, còn tốt hơn con đẻ. Mà làm việc chuyên cần, ăn trấu cũng không coi là khổ, thật không có chỗ nào thất đức. Con nếu phú quý liền quên ân cũ, chỉ lo vui mừng cái mới, còn mặt mũi nào sống trên đời?"
Mẹ chồng không thể phản bác, nhưng vẫn không chịu buông tha: "Vậy hãy đặt các nàng song song với nhau!"
Trương Giới Thụ chối từ: "Không có tiền lệ này."
Mẹ có chút tức giận: "Tiểu tử ngỗ nghịch, các ngươi thành hôn lâu như vậy, đến nay chưa có con, ngươi định cho Trương gia tuyệt hậu sao?"
Trương Giới Thụ kéo tôi cùng quỳ xuống: "Mẹ bớt giận, con cùng con dâu còn trẻ, sao có thể hết hy vọng?"
"Phụ thân của ngươi bệnh lâu trên giường, ra đi lúc nào không biết, ngươi nhẫn tâm để ông ấy không nhắm mắt mà đi sao?"
Trương Giới Thụ quỳ rạp xuống đất: "Là con bất hiếu!"
Sau đó trong nhà liền lâm vào cảnh giằng co, mẹ chồng quyết tâm muốn nạp A Hỉ, Trương Giới Thụ không chịu. Mẹ cho là tôi sau lưng mê hoặc Trương Giới Thụ, xem tôi càng không vừa mắt. A Hỉ cũng tưởng do tôi cản trở, đối với tôi càng oán hận.
Lại có một bữa tiệc, mẹ chồng mang A Hỉ đi, thân yêu lôi kéo nàng đi khắp nơi bắt chuyện, nghiễm nhiên trở thành bộ dạng từ mẫu (mẹ hiền). Quan quyến xung quanh cũng chưa biết chuyện của A Hỉ, lại nhiệt tình giúp đỡ, khen A Hỉ trên trời dưới đất không ai bằng. Mẹ càng kiên quyết muốn nạp A Hỉ.
Tôi không muốn xem xét những tâm lý âm u này liền đóng chức năng dò xét sóng não của A Mộc.
Triệu Phi Huân hỏi tôi: "Lão thái bà kia lại có chuyện gì? Cả người đàn bà kia nghe nói là tỷ mang về. Tỷ thật đần nha! Đây không phải là dẫn sói vào nhà sao? Tỷ để các bà ấy tiếp tục như vậy, tự mình tiếp tục ủy khuất sao? Xuất ra tư thế của người tương lai, phát uy cho mấy mụ ấy xem!"
Tôi cười khổ: "Ta có thể như vậy sao? Trương Giới Thụ hiện nay đã rất khó khăn rồi, ta bây giờ lại thêm dầu vào lửa sao?"
Tôi lặng lẽ bỏ thiết bị tránh thai, không để ý đến trạng thái thân thể chuẩn bị muốn một đứa nhỏ. Mấy ngày trước, A Mộc nhắc đã có một t*ng trùng thụ tinh với trứng ở tử cung.
Nhưng đợi đến lúc thai nhi được y học có thể dò thám trạng thái, tình thế đã không thể khống chế. Mẹ chồng một khóc hai náo loạn phát hiện không có hiệu quả, bắt đầu đòi thắt cổ. Bà nằm ở trên giường tuyệt thực, nói nếu Trương Giới Thụ không đáng ứng việc cưới A Hỉ, bà sẽ đối chết, về phía tổ tiên thỉnh tội.
Trương Giới Thụ quỳ trước giường mẹ một ngày một đêm cũng không cầu được mẹ hồi tâm chuyển ý, hắn rốt cuộc khuất phục. Mẹ chồng mặt mày hớn hở, ăn no (rửng mỡ) bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.
Mà Trương Giới Thụ ôm tôi, một lần rồi một lần nói: "Thực xin lỗi, Thanh Mai, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
Tôi có thể nói gì? Tôi có thể bảo hắn đừng cưới A Hỉ, để mẹ chồng đi tìm cái chết sao? Tôi cũng có thể lấy cái chết bức hắn, nuộc hắn chỉ có thể chọn một thôi sao?
.
.
.
Tôi không thể
Từng câu chuyện xưa, nói hai phu nhân tranh đoạt một đứa nhỏ, vua Solomon đành phải tách đứa nhỏ thành hai nửa, bởi vậy mới phán định được ai là mẹ ruột đứa nhỏ. Trước kia tôi không hiểu tâm tình này, không thể giải thích tình tiết vụ án sao có thể phát triển như vậy. Nhưng bây giờ tôi đã hiểu bởi vì tôi thương hắn hơn mẹ hắn, cho nên tôi không muốn bức hắn, tôi chỉ có thể nhường.
Nhưng cuối cùng cũng không thể làm một nữ nhân cổ đại thật sự, tôi tưởng rằng mình có thể làm được "tam tòng tứ đức", có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Nhưng thời điểm Trương Giới Thụ chuẩn bị tái giá (cưới lần nữa), tôi mới phát hiện, tôi không làm được. Tôi có thể không có chỗ ở cố định, không ăn ba bữa, nhưng không thể nhìn Trương Giới Thụ ôm nữ nhân khác.
Ép không thể, nhẫn không thể, tôi chỉ có thể rời đi. Tôi nhờ Triệu Phi Huân hỗ trợ.
Hắn mắng tôi nhu nhược, yếu đuối, mất mặt người tương lai, hắn nói: "Bằng không để đệ ra mặt giúp tỷ ngăn lão thái bà kia?"
Tôi nói: "Ngươi tuy là Hầu gia cao quý, cũng không cần quan tâm gia sự nhà ta. Lại nói, ngươi lấy thân phận gì thay ta nói đây?"
Triệu Phi Huân so với tôi càng biết Hầu gia lợi hại, cũng biết cách này không được, giận dữ nói: "Bằng không thì tỷ cùng hắn vợ chồng chia xa rồi, ngày hắn thành thân, đệ cũng cưới tỷ vào cửa, tức chết bọn họ." (Lưu ý: Hai người này là chị em kết nghĩa nha, lúc này tức nói thế ấy mà).
Tôi cự tuyệt: "Ta không phải giận dỗi, ta cũng không tranh giành cái mặt mũi sĩ diện. Ta chỉ cảm thấy hiện tại, ta không thích hợp sống cùng hắn, cho nên ta mới chịu rời đi. Ta cũng không muốn gả cho đệ, vì cơn giận không đáng."
Triệu Phi Huân phẫn nộ nói: "Vì sao không chịu gả cho đệ? Đệ sao lại không bằng thằng ngu "hiếu thảo" kia?"
Tôi nói: "Đệ cũng phải là nghĩ thú ta thật chứ? Chẳng qua đệ là đỏ mắt muốn vòng tay của tôi thôi."
"Hừ! Nói chuyện với một người có thể nhìn thấy tâm tư ngươi khác thật sự là không thú vị!"
"Cảm ơn đệ, Triệu Phi Huân, ít nhiều còn có đệ bên ta!"
"Ai bảo tỷ là tỷ tỷ của đệ, đệ không quản thì người nào trông nom?"
← Ch. 14 | Ch. 16 → |