Vay nóng Homecredit

Truyện:Nước Chát Chấm Đậu Hũ - Chương 32

Nước Chát Chấm Đậu Hũ
Trọn bộ 59 chương
Chương 32
Nước chát chấm đậu hũ
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)

Siêu sale Shopee


Edit: Tuyết Liên

Nguồn: Tuyết Liên gia trang

Nhứ nhi một đường xách theo đèn, cẩn thận chiếu đèn sáng theo con đường phía trước. Ánh trăng âm trầm quăng xuống một mảnh bóng dáng chiếu vào hai người đi một trước một sau. Ra khỏi viện, Đường Hạo Dương cảm thấy có chút kỳ quái, dần dần thả chậm cước bộ hỏi:

"Đây không phải là đường đi phòng nương tử mà."

Nhứ nhi ôn nhu giải thích:

"Tam thiếu gia có đìều không biết, thiếu phu nhân muốn làm làm đèn xong liền lập tức thử thả vào nước, cho nên liền tại chỗ gần ao chờ."

Đường Hạo Dương cong cái đầu chần chờ một lát, vẫn gật đầu:

"Được rồi, chúng ta phải đi chỗ đó. Trong phủ hàng năm cũng đều thả đèn ở đó."

Nhứ nhi khẽ ngước mắt sâu kín đáp:

"Dạ, thỉnh thiếu gia theo sát một chút, trời tối đường không dễ đi."

Đường Hạo Dương lúc này mới chú ý bốn phía trong phủ một cảnh tượng những cây to rồi cỏ, hơn nửa đêm xem ra đúng là cực kỳ không tốt, không khỏi đứng ở bên cạnh Nhứ nhi.

Ngoại trừ tiếng bước chân hai người chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, Đường Hạo Dương có chút sợ hãi liền lôi kéo Nhứ nhi lời nói:

"Ta trước kia chưa thấy qua nhà ngươi, ở trong viện làm cái gì?"

Nhứ nhi khẽ khom người, nhất mực cung kính nói:

"Nô tỳ là nha hoàn mới vào, là thiếu phu nhân từ Nam Uyển chọn nô tì vào trong viện, hiện tại làm tại nhà trồng hoa."

"A, vậy nhất định rất hiểu hoa cỏ?"

Nhứ nhi hướng phía Đường Hạo Dương nhẹ nhàng gõ đầu:

"Hiểu sơ."

"Ngoại trừ hoa, nhà ngươi biết làm điểm tâm sao? Cánh hoa sử dụng làm điểm tâm, hoa đào, hoa quế ăn rất ngon."

Nhứ nhi tiếp tục lấy nụ cười thản nhiên: "Hiểu sơ."

Đường Hạo Dương đem nàng đánh giá:

"Vậy biết thêu, ngâm thơ, đối thơ?"

Thấy hướng ao không xa, Nhứ nhi ánh mắt từ từ thâm thúy đứng lên, trên mặt đi vẫn như cũ mang theo nụ cười nô tỳ cung kính:

"Hiểu sơ."

Đường Hạo Dương không khỏi vỗ tay tán thưởng:

"Oa, thật lợi hại, rõ ràng cái gì đều biết."

Nhứ nhi nháy mắt mấy cái, không khỏi mỉm cười:

"Biết nhiều một chút, cuộc sống thêm nhiều màu sắc."

Đường Hạo Dương nhất quyết không tha:

"Vậy sẽ biết làm đèn?"

Nhứ nhi sững sờ: "Cái này thực là không."

Đường Hạo Dương đắc ý ngước đầu, ha ha, rốt cục sẽ có cái không biết, cái này hắn biết, hơn nữa còn không phải biết bình thường.

Nhứ nhi cúi đầu im lặng không lên tiếng, cô nói Tam thiếu gia sẽ không tới gần nước, mà hương trì là hồ lớn nhất sâu nhất trong Đường phủ. Chính mình mang hắn đi tới nơi tương đối vắng vẻ, ha ha, đến lúc đó chỉ cần dùng lực đẩy...

"Ai nha."

Một tiếng thét chói tai phá vỡ màn đêm yên tĩnh, Nhứ nhi lập tức che miệng, không rõ chuyện gì nhìn Đường Hạo Dương.

"Phải cúi đầu khi đi đường chứ, ngươi xem trước mặt là cành cây!" Đường Hạo Dương bất đắc dĩ chu mỏ, nha hoàn này thật là một người sơ ý.

Nhứ nhi âm thầm bình phục một chút tâm tư:

"Đa tạ thiếu gia, Nhứ nhi sẽ cố gắng thay đổi chú ý hơn."

Đường Hạo Dương hai tay ở sau ót:

"Tổ mẫu nói, tháng bảy là quỷ nguyệt cho nên mọi người cũng không nên nửa đêm đi ra, để tránh đụng phải quỷ."

Đường Hạo Dương nói lời này trùng hợp gió thổi lên gió đêm, ẩm ướt vung lên bên tóc Nhứ nhi, thế nhưng làm nàng cảm thấy có chút ớn lạnh.

"Cho nên chúng ta mới phải làm hoa đăng, làm cho những cô hồn dã quỷ kia gửi hồn thật tốt." Đường Hạo Dương rung đùi đắc ý, học bộ dáng phu tử:

"Coi như là làm công đức."

"Đúng vậy, Tam thiếu gia lòng từ bi, thần tiên chắc chắn phù hộ ngài." Nhứ nhi khép lại cổ áo của mình:

"Thiếu gia, chúng ta hay là đi mau, để tránh cho thiếu phu nhân sốt ruột chờ."

"Ừ, tốt."

Hai người tăng nhanh bước chân. Nhứ nhi thỉnh thoảng trộm trộm nhìn thoáng qua Đường Hạo Dương, âm thầm suy nghĩ:

"Tam thiếu gia, nô tỳ cũng là vạn bất đắc dĩ. Lời chủ tử nô tỳ không thể cãi, ngày khác nếu ngài hóa thành lệ quỷ, ngàn vạn lần đừng tìm nô tỳ, ngườimuốn giết ngài cũng không phải là nô tỳ. Tam thiếu gia, muốn trách thì trách vận khí của mình không tốt."

Đến chỗ hương trì, ao nước sâu không thấy đáy. Bốn phía một mảnh đen như mực, chỉ có ánh trăng treo cao đêm trăng sáng ánh ở trên mặt nước, lăn tăn.

Đường Hạo Dương đứng ở cạnh bờ dạo qua một vòng, một bóng người cũng không có, không khỏi buồn bực:

"Nhứ nhi, nương tử ta đâu?"

Nhứ nhi nói:

"Có thể là ở bên hồ, Tam thiếu gia đi phía bên ngài tìm đi." Đem Đường Hạo Dương hướng bên hồ. Đến bên cạnh hồ nước, vẫn như cũ không thấy bóng người Tạ Thanh Kiều.

"Khả năng tam thiếu phu nhân chờ lâu, chắc đi nơi khác đi dạo. Tam thiếu gia liền ở chỗ này chờ nô tỳ, nô tỳ trước đi xem một chút."

Đường Hạo Dương nháy mắt mấy cái, bốn phía đen như mực một mảnh, thật đúng là âm trầm đáng sợ. Vội vàng dặn dò:

"Đi nhanh về nhanh."

"Vâng."

Nhứ nhi khom lưng, xách theo đèn lồng nhanh chóng ly khai.

Đường Hạo Dương ôm chân ngồi trên bờ, nhàm chán nhìn mặt nước ngẩn người. Ngáp một cái, Nhứ nhi thật sự là chậm, nương tử đi bộ đi nơi nào nhỉ? Chứ không phải là đột nhiên đau bụng đi nhà vệ sinh chứ? Ừ, rất có loại khả năng này, nương tử luôn luôn cơn tức đại, không chừng ăn bị xấu bụng.

Đường Hạo Dương đang nghĩ ngợi lung tung, không có chút nào ý thức được sau lưng có một đôi tay hướng mình tiến tới gần. Trên bầu trời bay tới một đám mây đen, đem ánh trăng vắng lạnh toàn bộ nhuộm, bóng cây chập chờn, tiếng xột xoạt lá liễu vang xào xạt.

Nhứ nhi ánh mắt trở nên âm lãnh cay độc, mà ngay cả kia khuôn mặt cũng bắt đầu trở nên dữ tợn. Tam thiếu gia, Nhứ nhi chỉ là nghe lệnh làm việc, ngàn vạn lần đừng trách đến trên người nha hoàn này!

Từng bước từng bước tiến tới gần, Đường Hạo Dương vẫn như cũ nhàm chán vạch lên ngón tay của mình chơi, Nhứ nhi đang muốn dùng sức đẩy.

"Tam đệ."

Một thanh âm ôn hòa sảng lãng từ nơi không xa vang lên, Nhứ nhi hù dọa vội vàng thu tay lại. Đường Hạo Dương lên tiếng quay đầu lại:

"Nhị ca?"

Đường Hạo xa bước nhanh đến gần, Đường Hạo Dương đứng lên nghiêng đầu chỉ thấy gặp sau lưng là Nhứ nhi:

"Di, ngươi đã về rồi, nương tử ta đâu?"

Nhứ nhi nhất thời không biết như thế nào đáp lại, tròng mắt không biết làm sao đứng ở nơi đó, khẽ nhếch miệng rất là giật mình! Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia làm sao sẽ xuất hiện tại nơi này. Cô cô nói qua đêm nay nơi này không có người xuất hiện, Nhị thiếu gia làm sao sẽ tới? Hắn mới vừa rồi có hay không thấy được chuyện mình làm, hắn sẽ không phải ngẫu nhiên mà đến còn là cố ý đi?

Gặp Nhứ nhi không có trả lời, Đường Hạo Dương chu mỏ hướng phía Đường Hạo xa oán trách nói:

"Ai, Nhị ca, huynh có biết hay không hơn nửa đêm kêu tên người sẽ hù dọa người. Huynh xem đem Nhứ nhi dọa thành thế kia rồi."

Đường Hạo xa buông buông tay:

"Nhị ca sai rồi, lần sau sẽ không."

Đường Hạo Dương hài lòng gật gật đầu, lại đột nhiên cảm giác được có chút kỳ quái, hồ nghi nhìn Đường Hạo xa dấu ở sau lưng một cái tay:

"Nhị ca, đã trễ thế này tại sao lại ở chỗ này."

Đường Hạo xa đột nhiên mặt lộ vẻ khó xử, lại càng khiêu khích lòng hiếu kỳ của Đường Hạo Dương:

"Nhị ca, sau lưng huynh giấu cái gì đó?"

"Không có, không có giấu cái gì." Đường Hạo xa lui về sau một bước, Đường Hạo Dương lập tức sải bước đuổi tới, một tay lấy sau lưng đồ trong tay của hắn đoạt ra.

"Hoa đăng?!" Xem lấy trong tay đồ chơi này Đường Hạo Dương không hiểu nhìn qua hắn:

"Nhị ca, hơn nửa đêm huynh cầm lấy hoa đăng làm chi?"

Đường Hạo xa ý vị thâm trường chau chau mày:

"Vậy đệ hơn nửa đêm đến nơi này lại là vì cái gì?"

A! Hắn cũng là để bí mật làm hoa đăng! Đường Hạo Dương lập tức hiểu, không được, hắn không thể để cho Nhị ca biết rõ mục đích hắn tới đây, nếu không liền mất đi cảm giác thần bí.

Đường Hạo xa đem hoa đăng lấy tới:

"A, đệ không nói vậy ca đến đoán một chút."

Đường Hạo Dương bị hắn chằm chằm phải toàn thân sợ hãi, Đường Hạo xa ánh mắt từ từ dời về phía Nhứ nhi liên tục im lặng không lên tiếng:

"Đệ là đến tìm Thanh Kiều đúng không?"

Không xong! Hắn biết rồi! Ai nha, nương tử làm sao nàng không giấu kỹ thế! Đường Hạo Dương trong lòng ia buồn bực vô cùng đau đớn, nương tử ngày thường nhìn nàng là một người rất khôn khéo, như thế nào lúc này tay chân không linh hoạt như vậy!

Đường Hạo xa ha ha cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai Đường Hạo Dương:

"Đừng ảo não, nói thiệt cho đệ biết, ca thấy Thanh Kiều, bất quá nàng đã đi trở về."

"Hả?" Đường Hạo Dương ngẩng đầu lên:

"Nương tử trở về?" Nàng không phải đợi hắn đến châm hoa đăng sao, như thế nào đột nhiên lại trở về rồi?

"Đệ muội thấy ca đến đây liền vội vã rời đi, 2 người không phải là bí mật làm hoa đăng chứ? Ngay trước mặt Nhị ca vậy còn có thể gọi là đèn bí mật sao?"

Đường Hạo Dương lắc lắc đầu.

"Đệ muội để cho ca tới nói cho đệ biết, không cần chờ nàng, đệ cũng trở về đi."

Đường Hạo Dương tức giận nhìn Đường Hạo xa, đều là huynh, đều là Nhị ca chen vào. Huynh không nhìn thấy ta cùng nương tử là hai người sao, mặc dù huynh cũng muốn bí mật làm hoa đăng, nhưng hắn bên này là hai so với một mà. Đường Hạo Dương tâm không cam nguyện hừ một tiếng.

Đường Hạo mưu sâu mang theo vui vẻ nói:

"Chẳng lẽ đệ không muốn trở về?"

Đường Hạo Dương xoay đầu đi, Nhị ca quả thực quá hư, rõ ràng cạnh tranh với hắn. Ngẫm lại Đại ca vẫn là người tốt, không chỉ có hỗ trợ chép kinh sách còn dẫn hắn đi ăn ngon, còn tặng không hai trăm lượng bạc. Ai, đều là huynh đệ như thế nào chênh lệch lớn như vậy đây!

Đường Hạo xa gác tay đứng:

"A, chẳng lẽ đệ là muốn cùng nha hoàn này ở chỗ này đợi một đêm? "

Đường Hạo Dương cả kinh khép miệng, chỉ nghe Đường Hạo xa tiếp tục nói:

"Cũng đúng, Tam đệ ta đã trưởng thành, mặc dù có một thê tử, nhưng nạp thiếp cũng có thể."

Nạp, nạp.... nạp thiếp!

Đường Hạo Dương thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, mặc dù hắn không phải là rất rõ ý này nhưng là hắn rõ ràng biết rõ, nếu là mình ở cùng bên cạnh nha hoàn này đi xuống, nương tử của mình tám phần sẽ lột da hắn, quất gân hắn! Lúc này hình ảnh Tạ Thanh Kiều tại trong đầu Đường Hạo Dương đã hóa thân thành trong Tu La ở địa ngục, giương miệng to, từng bước đi tới!

"Cho nên, đệ nên nhanh lên trở về. Này, chuyện tối nay ca cũng không cùng với nương tử đệ kể, vạn nhất nương tử đệ thực cho là đệ muốn kết hôn với nha hoàn này..."

Không đợi Đường Hạo xa nói xong, Đường Hạo Dương nắm chặt tay của hắn:

"Nhị ca cứu đệ!" Lúc này hắn đã bị hù dọa đã quên Nhứ nhi nói là Tạ Thanh Kiều phái đi tìm đến hắn.

Đường Hạo xa hài lòng vỗ vỗ đầu của hắn:

"Đệcoi như đêm nay không có gì phát sinh, đệ cũng biết nương tử rất ưu mặt mũi. Vốn là muốn làm đèn bí mật kết quả bị ta phá vỡ, khẳng định sẽ vô cùng nóng giận. Đệ sau khi trở về ngàn vạn lần chớ cùng nàng nhắc tới, nếu không..." Đường Hạo xa vẻ mặt "Tặc tặc" hai tiếng, Đường Hạo Dương kinh hoàng sợ hãi gật gật đầu. Đúng vậy, nương tử mình ưa thể điện, tính tình lại không tốt, vì mạng mình suy nghĩ, chỉ cần nương tử không hỏi, hắn liền tuyệt đối không đề cập tới! Ừ, liền quyết định như vậy!

Gặp Đường Hạo Dương vẻ mặt kiên định, Đường Hạo xa hướng phía Nhứ nhi nói:

"Nhà ngươi cũng biết nên phải làm sao rồi chứ?"

Nhứ nhi hít vào một ngụm lãnh khí, đàng hoàng gật đầu.

Đường Hạo Dương đã sớm không muốn lại ở chỗ này đợi, lập tức xách theo đèn lồng đi trở về, lại bị Đường Hạo xa đột nhiên gọi lại.

Lúc này, từng ánh trăng mờ gió lạnh vừa vặn nỗ lực xuyên thấu tầng mây chiếu xuống, chiếu bốn phía nước hồ. Đường Hạo xa tựa hồ đứng ở một mảnh vắng lạnh yên tĩnh, ánh mắt hắn mê ly khẽ nhếch miệng, cuối cùng nói:

"Về xong hãy mau ngủ đi."

"Biết rồi biết rồi."

Chỉ thấy Đường Hạo Dương bực mình gật đầu, tiếp tục cẩn thận trở về. Đường Hạo xa cười khổ lắc đầu, nhìn qua nước hồ bình tĩnh, hắn không biết mình như vậy rốt cuộc là đúng hay là sai...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-59)