Vay nóng Tinvay

Truyện:Đồ Chơi Của Tổng Tài - Chương 030

Đồ Chơi Của Tổng Tài
Trọn bộ 154 chương
Chương 030
Trêu đùa
0.00
(0 votes)


Chương (1-154)

Siêu sale Shopee


Chủ nhật qua đi, Hạ Cảnh Điềm đối với Ngô Viễn Khang hoàn toàn biến mất hiểu lầm, bởi vì hắn dẫn nàng đi gặp cha mẹ hắn, hai ông bà nhìn thấy Hạ Cảnh Điềm nhu thuận đều cực kỳ yêu thích, hơn nữa, Ngô Viễn Khang tuổi cũng không nhỏ nữa rồi, cha mẹ đối với chuyện hôn sự của hắn cũng rất sốt ruột, hôm nay, cuối cùng con trai cũng mang bạn gái về nhà, hai lão nhân gia mừng vui hớn hở, Hạ Cảnh Điềm là một người hiểu lễ phép, được người yêu thích, lúc này đây, cha mẹ Ngô Viễn Khang trong lời nói không thể che hết sự hài lòng với chuyện hôn sự của bọn họ.

Hai nhà cha me hai bên đều ưng ý người còn lại, quan hệ hai người càng thuận lý thành chương, chỉ kém là chưa có hôn lễ diễn ra, Hạ Cảnh Điềm cảm giác được Ngô Viễn Khang ở phương diện này vội vàng, hắn tuy bề ngoài thoạt nhìn tuổi trẻ, nhưng cũng đã hai mươi tám rồi, nếu không kết hôn sẽ mau qua ba mươi thôi!

Đêm đó khi bọn họ ăn cơm, mẹ Ngô Viễn Khang một mình tìm hỏi Hạ Cảnh Điềm về phương diện này, Hạ Cảnh Điềm cũng có chút ít e lệ, cười đến hàm hồ cực kỳ, bất quá, đối Ngô Viễn Khang nàng đã yêu thương khó nén, cuối cùng, nên để hai lão nhân gia hai nhà thương lượng chuyện gặp mặt.

Ra khỏi nhà cha mẹ Ngô Viễn Khang, bọn họ đi đến một quán cà phê ngồi một chút, hai người sóng vai mà ngồi, gắn bó ấm áp, tâm sự tình ý liên tục.

Rời khỏi quán cũng đã đêm khuya, Ngô Viễn Khang nói ra đi ra ngoài một chút khi quay lại đã mua cho Hạ Cảnh Điềm một đóa hoa hồng tình nhân, tình ý biểu đạt càng nhiều, Hạ Cảnh Điềm cảm giác mình hôm nay hạnh phúc dâng tràn.

Thứ Hai, Ngô Viễn Khang như thường lệ đến dưới lầu đưa đón Hạ Cảnh Điềm đi làm, đi làm ngày đầu tiên, tất cả mọi người đều rất bận rộn, Hạ Cảnh Điềm cũng cảm thấy công việc đang chồng chất, chỉ tiếc là không liên lạc được với Kỷ Dịch Hạo, rất nhiều chuyện không biết nên xử lý như thế nào, đang bề bộn về ký kết hợp đồng, điện thoại vang lên, Hạ Cảnh Điềm nhắc máy, "Alo, văn phòng Kỷ tổng giám của Kỷ thị xin nghe."

"Alo, là tiểu thư Hạ Cảnh Điềm? Chúng tôi là công ty Đỗ thị có phần tư liệu muốn giao cho cô, mời cô lập tức tới khách sạn quốc tế Stars, có người chờ." Thanh âm của một cô gái dùng từ ngữ chuyên nghiệp không vội không chậm lên tiếng.

"Công ty Đỗ thị?" Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc hỏi, công ty Đỗ thị nàng không xa lạ gì, nhưng là, chỉ là công ty hộ khách, có tư liệu gì quan trọng mà nàng phải đến lấy?

"Đúng vậy." Đối phương trả lời khẳng định.

"Xin hỏi một chút, là muốn tôi tới lấy sao?" Hạ Cảnh Điềm không xác định hỏi một câu.

Đối phương cười khẽ một tiếng, "Cô là Hạ Cảnh Điềm tiểu thư a!"

"Là tôi!" Hạ Cảnh Điềm mỉm cười nói!

"Vậy không sai, Hạ Cảnh Điềm tiểu thư, đã làm phiền cô." Nói xong, đối phương liền cúp máy.

Hạ Cảnh Điềm cầm điện thoại ngây người một chút, bất quá, suy nghĩ một hồi, có lẽ có tư liệu gì cần cho Kỷ Dịch Hạo, nên muốn nàng đi lấy cũng rất là bình thường, nghĩ xong, nàng tranh thủ thời gian, lòng không khỏi thầm than, xem ra lại không thể cùng Ngô Viễn Khang ăn cơm trưa, hiện tại đã gần 12h, đã sắp nghỉ trưa, còn đối với phương lại thúc giục vội vã như vậy, nàng không có khả năng cơm nước xong mới đi lấy.

Hết sức xin lỗi Ngô Viễn Khang qua điện thoại, sau đó, cầm lấy túi sách ra khỏi công ty, khách sạn quốc tế Stars, Hạ Cảnh Điềm không khỏi đập mạnh lưỡi, tòa cao ốc này của T thị rất có danh tiếng? Đây chính là nơi để giai cấp thượng lưu lui tới, người bình thường căn bản liếc nhìn cũng cảm thấy xa xỉ.

Hạ Cảnh Điềm gọi taxi đi đến, khi đứng trước của khách sạn nàng không khỏi âm thầm khẩn trương, nơi cao cấp này nàng là lần đầu tiên tới, bỗng nhiên, một nhân viên phục vụ tuổi còn rất trẻ cười đi tới, hướng nàng nói!"Cô là tiểu thư Hạ Cảnh Điềm?"

"Đúng a! là tôi." Hạ Cảnh Điềm mỉm cười.

"A! Đỗ tiên sinh đang chờ cô." Cô gài rất lễ nghi lên tiếng, tay ra hiệu mời dẫn đường.

Hạ Cảnh Điềm cười gật đầu, đi theo cô gái, nơi cao cấp như thế này quả nhiên rất chu đáo, nàng còn đang lo tìm không thấy người đâu!

Đỗ tiên sinh? Hạ Cảnh Điềm thiết tưởng ra tướng mạo người này, hơn nữa, trên đường đi còn luyện tập cách chào hỏi ân cần, nhưng khi thấy bóng người ưu nhã, lại mang theo mười tiếng cười mười phần xấu xa thì nàng giật mình không thôi, nguyên lai vị tiên sinh thần bí là người mấy ngày nau không thấy Đỗ Thiên Trạch.

"Là ngài?" Hạ Cảnh Điềm đứng ở trước bàn ăn, ngạc nhiên nhíu mày.

Đỗ Thiên Trạch nhún nhún vai, chỉ chỗ ngồi bên cạnh nàng, nói!"Ngồi đi!"

Hạ Cảnh Điềm mấp máy môi, trong lòng âm thầm nghĩ, ngồi xuống, nàng liền gọn gàng dứt khoát mở miệng hỏi, "Đỗ tiên sinh, ngài không phải có tư liệu giao cho tôi sao?"

"Ăn cơm trước rồi bàn." Đỗ Thiên Trạch cặp mắt hồ ly mê người cười tủm tỉm, ngữ điệu nhẹ nhàng cực kỳ.

"Nhưng là tôi đang vội." Hạ Cảnh Điềm sợ nói trước, trực giác nói cho nàng biết, hắn mời nàng ăn cơm không phải là chuyện gì tốt.

Đỗ Thiên Trạch mày kiếm nhảy lên, nhìn sang đồng hồ trong tay, "Như thế nào? Cùng bạn trai có hẹn à?"

"Đây là vấn đề riêng của tôi, tôi không cần phải trả lời." Hạ Cảnh Điềm không trả lời dứt khoát.

"OK, bất quá, đúng lúc là thời gian dùng cơm, tư liệu còn đang trên lầu, tôi ăn trước rồi mới có thể cho cô." Hắn cố ý khó xử nàng.

Hạ Cảnh Điềm cũng không nói được gì, người thanh niên này chính là làm cho người ta một loại cảm giác không nỡ, cặp mắt phượng hẹp dài mang theo một tia đùa giỡn, làm cho nàng cảm thấy khó chịu, nàng đứng người lên, cười nói!"Tôi chờ ngài dùng cơm xong lại đến lấy."

Những lời này lập tức làm Đỗ Thiên Trạch không vui, hắn nhăn lại lông mày, giọng điệu hơi cả giận nói!"Wey wey Wey, cùng tôi ăn một bữa cơm, thật làm cho cô khổ sở như vậy sao?"

"Đỗ tiên sinh nói đùa, có thể cùng Đỗ tiên sinh ăn cơm là vinh hạnh của tôi." Hạ Cảnh Điềm ngẫm lại, đắc tội ai cũng không thể đắc tội khách nhân a! Nếu không, nàng liền không phải một nhân viên tốt.

"Tất nhiên như vậy, ngồi xuống, cùng tôi ăn xong bữa cơm này, hết thảy dễ nói hơn, tôi nói rồi, sẽ bồi thường di động của cô." Đỗ Thiên Trạch giơ lên môi mỏng, khom một vòng anh tuấn cười.

"Điện thoại coi như qua đi." Hạ Cảnh Điềm vừa nói, một bên ngồi xuống, điện thoại hỏng rồi, sửa chữa cũng không tốt sài, nàng chưa đủ tiền mua một cái mới, hôm nay, còn đang dùng điện thoại cũ trước đây.

"Đây là chuyện nên làm." Hắn giọng điệu kiên trì, tay gọi người phục vụ.

Phục vụ nhiệt tình cười đem menu đưa cho hai người, Hạ Cảnh Điềm tiếp nhận menu, giật cả người, thảm, là tiếng ý, nàng không đọc được, muốn nói Anh văn, nàng còn miễn miễn cường cường hiểu một chút, còn tiếng ý, nàng xin chào thua.

Hạ Cảnh Điềm cố gắng mở to hai mắt trên menu tìm tòi, quyết định tùy tiện chọn một món, còn đối với Đỗ Thiên Trạch thì là thập phần lưu loát gọi ra tên các món ăn, Hạ Cảnh Điềm lại một lần nữa thất kinh, không thể tưởng được là loại người play boy như hắn lại hiểu cả tiếng ý, thật sự là xem nhẹ hắn.

Đang lúc Hạ Cảnh Điềm quẫn bách không chịu được thì lại nghe đối diện hắn cười hỏi!"Cô không biết tiếng ý?"

Những lời này vừa vặn lục đến chỗ đau của nàng, nàng nghĩ muốn giấu cũng không được, chỉ phải gật gật đầu, "Ừ."

Đỗ Thiên Trạch một lần nữa cầm qua menu, ánh mắt rất nhanh xem một lần, sau đó chọn một món cơm, chỉ người phục vụ có chút kinh ngạc nhìn Hạ Cảnh Điềm, sau đó, cười thu hồi menu rồi rời đi.

"Này, ngài chọn món gì cho tôi?" Hạ Cảnh Điềm khó hiểu nhíu mày hỏi.

"Cô thích ăn." Đỗ Thiên Trạch ung dung cười, biểu lộ một tia mừng thầm.

Hắn bộ dáng này làm cho Hạ Cảnh Điềm dự cảm bất hảo, lông mày nhăn càng chặc hơn rồi, "Ngài biết tôi thích ăn cái gì sao?"

Đỗ Thiên Trạch bị hỏi đến có chút không nhẫn nại rồi, nhướng mày nói!"Tóm lại chọn cái gì, cô ăn cái đó, dài dòng nhiều như vậy làm gì?"

Hạ Cảnh Điềm cắn môi dưới trừng mắt hắn một cái, cầm lấy ly trà trên bàn uống, không sai, có thể chịu thì nhẫn, xem hắn muốn diễn trò gì.

Món ăn rất nhanh được mang lên, khi nhìn món ăn, Hạ Cảnh Điềm nhìn thấy trong đó có món cơm hải sản, trong lòng không khỏi nghĩ, đây chắc là phần của mình! Bởi vì một phần khác là thịt bò tái còn vươn chút máu tươi, nàng xác định đó không phải mình muốn.

Nhưng mà, nàng lại sai rồi, phục vụ đem món hải sản chuyển qua trước mặt Đỗ Thiên Trạch, mà tảng thịt bò thì để ở chỗ Hạ Cảnh Điềm, Hạ Cảnh Điềm mở to mắt, cuối cùng hiểu được, vừa rồi hắn bộ dạng nén cười, nguyên lai là gọi cho mình thịt bò tái, trời ạ!

Đối diện hắn thập phần thong dong ưu nhã, ánh mắt mang ý cười nhìn sang Hạ Cảnh Điềm giật mình kinh hãi, hắn vô tội cười nói!"Uy, ăn a! Không ăn thì phí."

Không thể nhịn được nữa, Hạ Cảnh Điềm không khỏi bạo phát, nàng oán hận liếc hắn, bốc hỏa gầm nhẹ nói!"Anh là đang đùa tôi sao? Tôi căn bản không ăn thịt bò tái như thế này."

"Cô chưa nói a! Tôi còn tưởng rằng cô thích!" Hắn cười đến rất xấu xa, một bên đem con cua thịt đưa đến miệng, vừa nói cực kỳ hàm hồ.

"Anh có thấy qua cô gái nào ăn thịt tái như thế không? Anh rõ ràng đang trêu tôi, tôi không quan tâm nữa." Hạ Cảnh Điềm hỏa lớn đẩy ra bàn ăn, đứng dậy muốn đi.

"Này uy... Cô dám đi, cô đi, bữa ăn này cô phải trả." Hắn ở đối diện hô lên.

Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy một ngực tức rất khó chịu, người này cũng quá không nhân tính rồi, mới vừa rồi còn nói mời nàng ăn cơm, hiện tại lại muốn nàng trả tiền, nàng không khỏi ngẩng đầu lên, làm mặt bình thản, "Trả thì trả."

Hắn kéo môi cười, liền lên tiếng nói!"Tốt, ba vạn tiền lấy ra, cô có thể đi."

"Ba vạn?" Hạ Cảnh Điềm thiếu chút nữa muốn ngất, trời ạ, tảng thịt bò này muốn ba vạn? Hắn không phải đang nói giỡn a!

"Cô đại khái không rõ ràng lắm giá cả nhỉ! Ba vạn là tôi còn trả giúp cô ba trăm đấy!" Hắn vẫn ung dung cười nói!

"Tôi không có nhiều tiền như vậy." Hạ Cảnh Điềm thật thà nói, cũng không muốn nghĩ, rốt cuộc là ai hại nàng xấu mặt như vậy?

"Không có nhiều tiền, như vậy, tôi thay cô trả, nhưng cô phải ngồi xuống cùng ăn với tôi." Hắn cười đến rất ác liệt, trong ánh mắt đúng là ranh mãnh.

Hạ Cảnh Điềm nghĩ lại, đúng a! Hắn không phải là muốn nhìn mình xấu mặt sao? Mình hết lần này tới lần khác không làm theo ý hắn, nàng lập tức ngồi trở lại, hừ nhẹ nói!"Được." Nói xong, tay gọi phục vụ tươi cười rạng rỡ nói!"Phiền toái anh đổi cho tôi một phần cũng giống như phần của hắn."

Phục vụ có chút khó xử!"Cái này..."

"Yên tâm, sẽ tính tiền." Hạ Cảnh Điềm vừa nói, bên cạnh dùng khóe mắt nghiêng nhìn người nào đó đang kinh ngạc.

Phục vụ lập tức cười chân thành gật đầu, đem món ăn trước mặt Hạ Cảnh Điềm lấy đi, "Xin cô chờ một chút."

"Này uy, ai cho cô đổi?" Đỗ Thiên Trạch bất mãn kêu lên!

"Dù sao anh cũng trả, tôi cũng không nghĩ giúp anh tiết kiệm, vừa vặn tôi đói bụng, đa tạ anh mời cơm." Hạ Cảnh Điềm nghiến răng nghiến lợi nói.

Rất nhanh món ăn đã ở trên bàn, nhìn Hạ Cảnh Điềm ăn ngon lành, lần này đến phiên Đỗ Thiên Trạch trợn tròn mắt, cặp mắt oán hận nhìn chằm chằm.

Hạ Cảnh Điềm vừa ăn vừa rủa thầm không thôi, vừa rồi ủy khuất nàng còn không có xong đâu! Vừa ăn, nàng mở miệng cười nói!"Đỗ tiên sinh, nếu tôi không có nghe sai, anh còn nói muốn bồi thường điện thoại di động cho tôi a! Cám ơn, cơm nước xong, phiền anh dẫn tôi đi xem điện thoại a."

"Cô..." Đỗ Thiên Trạch khẽ gọi một tiếng, lại á khẩu không trả lời được.

Một bữa cơm cuối cùng cũng ăn xong, Hạ Cảnh Điềm ăn no cả bụng, ra khách sạn nhìn thấy phục vụ đã lái xe của Đỗ Thiên Trạch đến cửa, hắn thầm liếc Hạ Cảnh Điềm, có chút không cam lòng ngồi lên xe, Hạ Cảnh Điềm tranh thủ thời gian theo sát bên người hắn, hướng hắn cười nói!"Đỗ tiên sinh, đi thôi!"

Đến cửa hàng điện thoại, Hạ Cảnh Điềm lăn xăn xem thử các loại, đi theo phía sau là Đỗ Thiên Trạch vô tình gặp xui xẻo, nhưng, gương mặt quá đẹp của hắn y rằng đưa tới ánh mắt ghé nhìn của các cô gái chung quanh, Đỗ Thiên Trạch trên người lộ ra một loại khí chất cao nhã của xã hội thượng lưu, cao 1m85 hình thể rắn chắc, mê chết người không đền mạng.

"Tiểu thư, cái này mới vừa nhập từ nước ngoài về, chức năng đầy đủ hết, âm sắc rất hay, vẻ ngoài cũng đẹp và nữ tính, rất thích hợp cho các cô gái." Nhân viên xinh đẹp giới thiệu nhưng ánh mắt không khỏi liếc về phía sau lưng Hạ Cảnh Điềm, người thanh niên tay đang cắm túi quần bộ dạng lười biếng.

"Bao nhiêu tiền?" Hạ Cảnh Điềm yêu thích không buông tay cầm lên ngắm nghía, nhỏ giọng hỏi!

"Một vạn tám." Nhân viên cười mở miệng.

"Này, muốn mua hay không, tôi phải đi." Sau lưng, Đỗ Thiên Trạch không ngần ngại mở miệng, thời gian của hắn tuy rất rộng, nhưng, đứng ở chỗ này làm tiêu điểm cho người khác, hắn cảm thấy phiền chán.

"Vậy cái này a!" Hạ Cảnh Điềm quay đầu lại hướng hắn cười ngọt ngào.

Rút ra thẻ tín dụng ném tới, Hạ Cảnh Điềm vội vàng nhận lấy nhìn phục vụ viên cười nói!"Quét thẻ được không?"

"Đương nhiên có thể."

Cùng Đỗ Thiên Trạch đi ra khỏi cửa hàng cũng đã nhanh đến ba giờ rồi, Hạ Cảnh Điềm nhìn đồng hồ, trong lòng không khỏi có chút khẩn cấp, hỏi hắn!"Tôi và anh đi lấy tư liệu a!"

"Lần sau bàn lại, tôi hiện tại có việc, tự mình gọi taxi đi!" Đỗ Thiên Trạch không hề để ý lên tiếng, nhảy lên xe của hắn nhấn ga kiêu ngạo rời đi.

"Cái gì chứ." Hạ Cảnh Điềm ở phía sau oán giận nói, tay cũng vẫy một chiếc taxi.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-154)