Vay nóng Tinvay

Truyện:Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu - Chương 80

Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu
Trọn bộ 85 chương
Chương 80
Nghiệt duyên
0.00
(0 votes)


Chương (1-85)

Siêu sale Shopee


Sau khi im lặng một hồi lâu, Phượng Vũ Lăng khẽ mấp máy môi rồi nói: "Ý của con là... nàng đã hạ trú Cự Dương sao?"

"Hừm, ta không biết mấy thứ bùa đó, ta chỉ biết cả cuộc đời này sẽ không thể nào sinh con được." Tôi kìm nén nỗi đau đứt ruột, nắm chặt chiếc túi thơm trước ngực, nói ra câu này rồi quay đầu đi về phía lăng mộ.

"Nếu như con đã tới nơi cổ mộ này, tại sao vẫn không hiểu nổi nỗi khổ tâm của mẫu thân mình chứ?" Phượng Vũ Lăng đứng sau lưng lên tiếng nói.

Tôi dừng bước chân lại, nén ngọn lửa tức giận trong lòng, cố gắng để bản thân không run lên vì quá giận.

"Lúc trước, ta chỉ biết nàng dùng huyết trú chứ không biết thứ đó là Cự Dương. Nàng thà chết cũng muốn dùng huyết trú Cự Dương, con đã bao giờ nghĩ đến nguyên nhân sâu xa chưa?" Ông hỏi tôi.

Tôi không đáp lại, vẫn cứ nắm chặt bàn tay lại.

"Con là con gái của nàng ấy, trong người con chảy dòng máu của nàng ấy, vẫn cứ là máu Phượng Hoàng. Con sinh ra con cái, máu trong người chúng cũng sẽ là máu Phượng Hoàng, cứ như vậy truyền nối đời đời, bọn chúng sẽ không bao giờ thoát khỏi vận mệnh sống trong cổ mộ như cái xác không hồn cả cuộc đời này. Nếu như con muốn cả đời sống như vậy, thì coi như ta chưa từng nói gì." Ông khẽ ho vài tiếng, đi lướt qua chỗ tôi, rồi từ từ tiến về phía lăng mộ.

Nỗi khổ tâm của Phượng Thiên Ngâm chính là muốn cơn ác mộng này kết thúc ở cuộc đời bà, cho dù khiến Hạ Chi Lạc không thể sinh con được, để nàng ấy trở thành tội nhân của nhà chồng thì người vẫn quyết để cho Hạ Chi Lạc sống ở trên thế gian chứ không phải là khu mộ cổ suốt đời không thấy ánh mặt trời này. Thế nhưng dù tính toán tỉ mỉ thế nào, tôi vẫn cứ bị lôi về nơi đây, đau khổ ở lại chốn này.

Bỗng nhiên, cả thân người tôi bị người ta kéo mạnh lại. Trong nỗi kinh hãi tột cùng, tôi định thần nhìn, mới nhận ra người đang tóm lấy mình chính là Phượng Vũ Quân mà tôi tránh như tránh tà.

"Ngươi tóm lấy ta làm cái gì? Mau bỏ tay ra." Tôi thét lớn.

Chết tiệt, tên đàn ông này đúng là âm hồn bất tán. Những câu nói tán tụng ông ta trước kia của Phượng Vũ Lăng khiến tôi không còn căm ghét ông ta như trước đó nữa, thế nhưng tôi nhận thấy sau khi nhìn thấy khuôn mặt này, quyết định trước đó hoàn toàn thay đổi.

"Trong lòng nàng trước sau vẫn chẳng thể quên được hắn hay sao? Có đúng không? Không ngờ nàng vẫn còn khóc lóc vì hắn?" Ông ta chẳng những không buông tay mà còn nắm chặt hơn trước.

"Phượng Vũ Quân, Phượng đại thúc, ta tôn trọng gọi ông một tiếng đại thúc, xin ông hãy nhìn cho rõ, ta họ Lạc, tên là Lạc Bảo, là con gái của Phượng Thiên Ngâm, chứ không phải người, chỉ có điều trông ta giống hệt như mẫu thân mà thôi. Người đã chết rồi, chết vào mười bảy năm trước rồi, xin ông hãy tỉnh táo lại đi." Tôi cố gắng hết sức hất hai tay của ông ta ra rồi thét lớn.

"Nàng ăn nói linh tinh." Ông ta thực sự chẳng còn chút tỉnh táo nào nữa, lại tóm lấy tôi rồi thét: "Tại sao? Tại sao người tìm được nàng lại là hắn chứ? Tại sao người mà nàng tin tưởng luôn luôn là hắn chứ không phải ta?"

"Xin ông hãy tỉnh táo lại đi được không?" Tôi phải hạ giọng cầu cạnh.

"Ngâm Ngâm, tại sao nàng lại dày vò ta đến mức độ này? Nếu như nàng không yêu ta, vậy những ngày tháng vui vẻ chúng ta ở bên nhau là gì chứ? Nếu như nàng muốn lựa chọn hắn, tại sao lại còn tham gia tuyển chọn làm thánh nữ? Nếu đã trở thành thánh nữ thì tại sao lại đào hôn? Ta biết nàng đào hôn là vì hắn, tại sao? Mau nói cho ta biết."

"Ông bị thần kinh sao? Tại sao người đào hôn làm sao mà ta biết được? Chỉ dựa vào hành động điên rồ của ông lúc này, đổi lại là ta, ta cũng sẽ đào hôn. Mau bỏ ta ra, ông đúng là thần kinh bệnh hoạn." Tôi vùng vẫy, đưa chân tấn công về phía hạ bàn của ông ấy.

Phượng Vũ Quân một tay đỡ lấy chân tôi, tôi đành phải đập mạnh một quyền về phía ông ta. Lúc này ông ta hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc, chẳng khác nào một con mãnh thú bị thương, chẳng còn nhường nhịn tôi như trước nữa, đưa tay kìm chặt tôi lại. Ông ta đẩy mạnh tôi xuống mặt đất, tôi vùng vẫy định đứng dậy lại bị đẩy ngã lần nữa. Ông ta áp cả người xuống, đôi môi tấn công sát gần...

Xin... xin đừng... Nỗi hoảng sợ trong căn miếu hoang năm đó lại ập về, nỗi hoảng sợ này khiến tôi tuyệt vọng, hoàn toàn tuyệt vọng... Hôm nay tôi lại trải qua một lần nữa... Xoạc một tiếng, y phục bên ngoài của tôi bị ông ta xé rách. Xin đừng, lần này dù có phải chết tôi cũng không chấp nhận.

Tôi dùng hai tay ấn vào phần cằm rồi đẩy cả khuôn mặt của ông ta ra, miệng không ngừng thét lớn: "Ông là đồ khốn kiếp. Ông là đồ điên rồ, mau cút đi cho ta."

Thế nhưng, dù làm thế nào, tôi cũng chẳng thể tránh được.

Đáng chết, Phượng Bách Cốc từng nói rằng trên thế gian này ngoại trừ Bạch Cốt Tinh chưa bị hao tổn công lực mới có thể đối địch được với ông ta, võ công của ông ta là đệ nhất thiên hạ, dựa vào tôi, làm sao có thể chạy thoát khỏi ông ta? Lẽ nào lần này tôi thực sự bị ông ta làm nhục sao?

Ông ta đã phát điên từ lâu rồi, nên dù tôi nói bất cứ lời nào cũng đều là vô ích, tôi chẳng nói gì nữa, cũng chẳng vùng vẫy, chỉ đưa mắt ngây lặng người ngắm bầu trời xanh thẳm trên đầu.

"Ngâm Ngâm..." Giọng nói của ác ma không ngừng vang bên tai tôi.

Tôi nhắm mắt lại, đau khổ lên tiếng: "Mẫu thân ta, người phụ nữ mà ông yêu thương nhất, đang ở trên trời nhìn ông..."

Sức nặng đè trên thân người biến mất, tôi lặng lẽ nằm trên mặt đất một lúc, từ từ mở mắt ra. Vừa liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng của tên điên cuồng kia dần dần biến mất.

Tôi than dài một tiếng, có lẽ ông ta đã nghe ra câu nói ban nãy của tôi. Tôi thậm chí bắt đầu hồ đồ, không biết ông ta thực sự không tỉnh táo hay chỉ giả bộ? Tôi ngô nghê thu gọn phần y phục bị xé rách của mình, khi đưa tay sờ đến chiếc túi thơm kia, liền bất lực ngồi thượt xuống mặt đất, nước mắt trào dâng như suối nguồn. Lần này thoát được, không hiểu lần sau chuyện này liệu còn tái diễn nữa không?

Tôi nằm trên thảm cỏ cạnh bờ hồ, không biết là bao nhiêu lâu, vốn tưởng rằng bản thân bi thương, bất lực chìm sâu trong giấc ngủ, nhưng vẫn cứ đủ tỉnh táo để nghe có bước chân tới gần. Tiếng bước chân đó ngày nào tôi cũng nghe thấy, vô cùng quen thuộc, thế nhưng lúc này tôi thực sự không muốn gặp người này.

Tôi nhắm mắt lại, lớn tiếng quát nạt: "Cút đi, đừng có làm phiền ta."

Hắn không bận tâm đến lời nói thô lỗ của tôi, vẫn lựa chọn lặng lẽ ngồi xuống cạnh bên tôi. Tôi mở to hai mắt, lồm cồm bò dậy, chẳng buồn nhìn hắn lấy một lần, liền đi về phía ven hồ. Ngồi xổm bên hồ, tôi không ngừng khỏa nước hồ lên rửa mặt.

"Hãy gả cho ta." Giọng nói của hắn truyền lại từ phía sau lưng tôi.

Câu nói này thực sự khiến tôi lạnh cả sống lưng, dừng lại mọi động tác đang làm. Đối diện với mặt nước hồ xanh bích, tôi lặng lẽ nhìn hình bóng của hắn in trên mặt hồ, khuôn mặt không chút biểu cảm, cho dù lúc này hắn đang cầu hôn tôi.

"Ha ha ha..." Tôi bật cười lạnh lùng, cười rất lớn tiếng, rất chói tai, cho tới tận khi nước mắt tuôn trào mới thôi, chỉ nhoẻn miệng rồi nói: "Ngươi cũng điên rồi sao? Ha ha ha, thảo nào mà năm xưa dù phải liều mạng Phượng Thiên Ngâm cũng muốn rời khỏi nơi này. Ha ha ha, bởi vì người ở đây chẳng có ai bình thường, tất cả đều bị điên cả, tất cả đều bị điên rồi, ha ha ha..."

"Chỉ khi nào trở thành tộc trưởng phu nhân của tộc Phượng Hoàng mới không có ai dám động vào nàng, cho dù đó là phụ thân ta, cũng không dám." Từ trước đến nay hắn không bao giờ nói thừa thãi một câu nào, trong lúc tôi đang cười điên cuồng, hắn đã bày tỏ rõ ràng ý định của bản thân.

Tôi thôi không cười nữa, quay đầu nhìn hắn đầy phẫn uất. Hắn đã biết hết tất cả, dường như chẳng có chuyện gì trong nơi cổ mộ này mà hắn không biết, lần nào cũng ra tay giúp đỡ tôi, thế nhưng toàn dùng những cách thức quá đỗi khác biệt, kì dị. Hừm, người họ Phượng chẳng biết gì khác ngoài việc uy hiếp người khác.

Hắn hoàn toàn phớt lờ thái độ của tôi, vẫn đứng sau lưng lên tiếng, đây cũng là lần hắn nói nhiều nhất kể từ khi tôi gặp lại hắn: "Ta không biết phụ thân ta yêu mẫu thân nàng sâu đậm đến đâu, ta chỉ biết kể từ sau khi phụ thân biết mẫu thân nàng giả chết đào hôn, sau một lần say rượu đã gieo nhầm một hạt giống, hạt giống này lại vô tình nảy hạt sinh mầm, còn người phụ nữ sinh ra ta cũng chẳng sống được bao lâu đã qua đời. Kể từ khi có kí ức, phụ thân vẫn luôn cô độc một mình, tập trung hết toàn bộ tinh lực để tập luyện võ công, yêu cầu ta vô cùng nghiêm khắc."

"Mẫu thân nàng dùng đến huyết trú, đại kị của nhà họ Phượng, tất cả người trong tộc đều nhanh chóng biết chuyện, thế nhưng sau cùng người tìm và đưa mẫu thân nàng về đây lại là nhị thúc. Người đau khổ, ngại ngùng nhất chính là phụ thân ta. Cho dù người trong toàn tộc truy hỏi thế nào, nhị thúc cũng tuyệt đối không nhắc đến bất cứ chuyện gì có liên quan đến nhà họ Hạ của nàng, coi những tám năm mẫu thân nàng mất tích chưa từng tồn tại. Tuy rằng ta không biết nhị thúc làm cách nào để ngăn cản người trong tộc truy xét đến nhà họ Hạ của nàng, thế nhưng người đích thực đã bảo vệ được gia đình nàng, toàn tộc không một ai biết đến quãng thời gian trước kia của mẫu thân nàng. Đáng tiếc, nhị thúc lại bị các trưởng lão trong tộc phế bỏ toàn bộ võ công, đồng thời giam giữ nhiều năm."

"Mẫu thân nàng quay về đây, đương nhiên là không thể thoát khỏi huyết hình của nhà họ Phượng. Nàng có biết người hành hình hôm đó là ai không? Chính là phụ thân ta, thân là tộc trưởng, ông đích thân phải ra tay. Năm đó, ta mới được tám tuổi nhưng đã bị ép phải xem hình phạt ghê rợn, máu me đó, rưng rưng mắt nhìn mẫu thân nàng nhỏ từng giọt máu trên người cho tới khi cạn sạch, rồi tắt thở. Kể từ đêm hôm đó, dường như hôm nào ta cũng gặp ác mộng, lúc nào cũng gặp cảnh tượng máu tươi chảy đẫm hết cả thạch môn rộng lớn đó. Mãi cho tới mấy năm gần đây, ta mới cảm thấy đỡ hơn."

"Phụ thân ta ôm thi thể của mẫu thân nàng trong thạch thất hành hình suốt ba ngày ba đêm, không ăn không uống, mấy vị trưởng lão đành phải hợp lực đánh nát thạch môn, đánh ngất phụ thân ta. Thế nhưng sau khi tỉnh lại, ông liền trở thành bộ dạng điên cuồng như hiện nay. Những lúc tỉnh táo, ông chẳng khác gì người thường, những lúc điên cuồng thì chẳng việc gì mà không làm ra được."

Tôi lau khô nước mắt trên mặt, vẩy hết nước dính trên tay, bình tĩnh đứng dậy. Hắn cũng không nói thêm gì nữa.

Tôi quay lưng lại nhìn hắn, nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn, tôi thấy rất nhiều cảm xúc trong đó, thế nhưng tôi lại giả vờ như không nghe thấy gì cả, đẩy hắn ra khỏi con đường của mình rồi đi thẳng vào trong lăng mộ.

Quay về thạch thất, tôi ngồi thẳng xuống chiếc ghế gỗ đơn sơ, nắm chặt hai bàn tay, nỗi đau truyền từ lòng bàn tay khiến tôi tỉnh táo hơn, rồi phẫn nộ hất hết cả bộ bình trà, li trà xuống mặt đất.

Kể từ khi đến không gian này, tôi chẳng thể nào làm chủ được vận mệnh của mình. Sáu năm rồi, sáu năm trước như vậy, sáu năm sau vẫn cứ như vậy. Vận mệnh như vậy, rốt cuộc đến bao giờ mới kết thúc được?

Tôi nhìn thấy ánh lửa yếu ớt tỏa ra từ ngọn nến trên bàn đá đặt phía sau lưng tôi ánh lên trong chiếc gương đồng treo trên tường, lại càng thêm chói lóa, rực rỡ. Người phụ nữ trong gương y phục rách rưới, đầu tóc rối bời, khuôn mặt đã méo mó đi vì tức giận và phẫn nộ. Tất cả hình ảnh trước mắt đều vô cùng chói mắt, tôi xông lại, đấm mạnh vào chiếc gương đồng.

Gương đồng làm bằng đồng chứ không phải thủy tinh, cho dù tôi có đấm mạnh thế nào thì nó vẫn bình yên vô sự trên tường, nhoẻn miệng cười nhạo kẻ ngốc nghếch đáng thương nhất trên thế gian như tôi.

Nhìn vào vết máu bật ra trên bàn tay, cơn phẫn nộ trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai, bỗng nhiên trong căn thạch thất này vang lên giọng nói quen thuộc, khiến tôi ngây lặng người đi.

"Trọng Đường... trời sắp sáng... thiếp đã đợi chàng rất lâu rồi... thế nhưng... chàng vẫn chưa tìm được đến đây... ha ha... không sao đâu... thiếp hiểu rằng cho dù có được miếng Huyết Phượng Hoàng kia cũng vô dụng thôi... nếu không... thiếp cũng không bị đẩy đến bước đường ngày hôm nay... đến khi trời sáng... thiếp sắp phải chịu huyết hình... kiếp này e là chúng ta chẳng thể nào gặp lại nhau được nữa... Lạc Nhi bản tính nghịch ngợm... sau này nhờ chàng chăm sóc con... Tích Mai muội ấy... thôi đi... nói nhiều cũng vô dụng... chàng chẳng thể nào nghe được... thân là người nhà họ Phượng... đây là số phận do thiếp lựa chọn... Trọng Đường... xin lỗi chàng... kiếp này Phượng Thiên Ngâm ta đã phụ chàng... xin lỗi chàng..."

Phượng Thiên Ngâm? Đây chính là di ngôn của Phượng Thiên Ngâm? Không ngờ người lại dùng Âm ba công, để lại những lời nói sau cùng trên tấm gương đồng này.

Tại sao người lại nói mình đã chờ đợi Hạ Trọng Đường rất lâu nhưng Hạ Trọng Đường lại không tìm được? Như vậy nghĩa là gì? Người để lại cho Hạ Trọng Đường miếng ngọc bội Huyết Phượng Hoàng, rốt cuộc là có ý định gì?

Tôi mở thạch môn định xông ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Phượng Bách Cốc đứng ngay ngoài, nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy. Tôi nắm chặt hai tay lại, cho dù lòng bàn tay truyền lại cơn đau dữ dội, nhói tận vào tim, nhưng chẳng còn gì quan trọng hơn việc rời khỏi nơi này.

"Có phải chỉ cần chàng cầm theo miếng Huyết Phượng Hoàng tìm tới đây thì ta có thể rời khỏi, vĩnh viễn không cần phải quay lại đây nữa?" Giọng nói của tôi có phần lạc đi.

Hắn không nói gì, chỉ lặng người nhìn tôi.

"Không nói gì? Vậy nghĩa là ta đã nói đúng?" Tôi truy hỏi.

"Nàng đã suy nghĩ kĩ chuyện lúc nãy chưa?" Hắn không đáp, ngược lại truy hỏi chuyện bên hồ khi nãy.

"Ngươi hãy thề trước tính mạng, thân phận tộc trưởng và dòng máu Phượng Hoàng trong người mình rằng chỉ cần chàng mang theo miếng ngọc bội Huyết Phượng Hoàng tìm tới đây, ngươi sẽ thả chúng ta đi." Tôi kiên quyết lên tiếng.

"Đầu tháng sau, thế nào hả?" Đôi mắt đen huyền nhìn tôi không hề có bất cứ biến đổi dị thường gì cả.

"Ta muốn ngươi thề trước tính mạng, thân phận tộc trưởng và dòng máu Phượng Hoàng trong người mình rằng, đời đời kiếp kiếp, người họ Phượng mãi mãi không bao giờ được đến gần chúng ta, cả người nhà chúng ta, mãi mãi không bao giờ được bắt chúng ta quay lại đây nữa." Tôi vẫn không chịu lùi bước.

"Ba ngày sau hoàn hôn." Năm chữ đơn giản này bày tỏ rõ ràng đáp án của hắn.

Máu trên tay đã cạn, lúc này chỉ còn lại chút đau đớn.

Hắn cầm bàn tay trái rớm máu của tôi lên, nắm lấy, dẫn tôi vào trong phòng, để tôi ngồi xuống, sau đó ra khỏi thạch thất. Không lâu sau, hắn quay lại, bê theo một chậu nước sạch đi vào, đặt xuống rồi dịu dàng lau sạch vết máu khô trên tay tôi. Tôi ngô nghê nhìn hắn rửa sạch vết thương, rồi đắp thuốc cho mình.

Hắn cũng là một con người đáng thương, Phượng Vũ Quân điên điên khùng khùng, cả tộc người đặt hết mọi gánh nặng tộc trưởng lên vai hắn. Hắn không muốn cuộc đời bị trói buộc như vậy, cũng đã chạy trốn, thậm chí còn phong ấn phần kí ức trước kia của mình lại, tất cả vì muốn rời khỏi huyệt mộ người sống này. Chỉ đáng tiếc thời gian đó kéo dài không đến một năm, hắn đã bị tứ thúc cùng cửu thúc tìm về. Nếu như không phải lần đó bất ngờ gặp mặt hắn tại tửu lầu, tứ thúc cũng cửu thúc cũng không nhận ra tôi, tôi cũng không bị bắt về đây.

Vận mệnh không ngừng xoay chuyển, cả tôi và hắn đều không thể trốn tránh được.

Tôi đã từng ảo tưởng có ngày nào đó mình có thể khoác lên người bộ áo cưới trắng của tân nương, được phụ thân dắt vào trong lễ đường, giao lại cho tân lang, hai người cùng nhau đi trên tấm thảm đỏ. Cho dù đã đến nơi này, tôi vẫn cứ mơ đến một ngày như vậy, có thể mặc áo tân nương đỏ thắm, cùng Tầm thực sự bái đường thành thân một lần.

Ngày hôm nay, tấm áo tân nương đỏ rực trên người tôi lại mặc vì người khác, hôn lễ thần thánh, thiêng liêng của tôi lại tiến hành vì muốn giữ được bình yên cho bản thân. Tôi đội trên đầu tấm khăn đỏ, lúc này đang ngồi trên chiếc giường được trang trí hoan hỉ, rực rỡ. Trong Hoàng lăng này có biết bao nhiêu kì trân dị bảo, khắp nơi đều có.

Tôi vén khăn trùm đầu, vứt xuống dưới chân, đưa chân bước đi, dẫm lên một cách mãn nguyện.

"Phu nhân, người... người... người làm vậy sẽ không cát tường, phải tránh điềm xui, mau đội lên đi." Một bà mối đứng gần kinh ngạc, lắp bắp lên tiếng, vội vã nhặt tấm khăn trùm đầu, phủi bụi rồi định đội lên đầu tôi lần nữa.

Tôi đứng trước chiếc bàn bày đầy bánh hỉ, tay trái cầm bình rót trà, người kia còn chưa kịp đưa tay tới, tôi đã hất ra theo bản năng rồi quát: "Đi ra ngoài. Tất cả ra ngoài hết cho ta."

"Việc này..."

Tôi ném chiếc li trong tay vào thạch môn trước mặt, nó nhanh chóng vỡ thành mảnh vụn, nước trà vung vãi khắp nơi. Tôi lại thét lớn: "Cút, đừng để ta phải nói đến lần thứ ba."

Mấy bà mối run rẩy, vội vã chạy ra bên ngoài.

Nhìn thấy họ biến mất ở ngoài cửa, chói mắt nhất chính là tấm thảm đỏ trải từ giường tôi ra đến tận ngoài đó. Nhìn vào căn phòng toàn màu đỏ, tôi tháo hết trâm cài trên đầu rồi ngồi ngây thần trên giường.

Ba ngày trước, không ngờ tôi lại đồng ý với hắn, vì muốn gạt bỏ kẻ điên cuồng Phượng Vũ Quân kia, tôi đã đồng ý lấy hắn. Đưa tay chống trán, tôi than thở, chẳng biết cách làm này của mình có đúng không nữa. Nếu như cả đời này Tầm chẳng thể tìm tới được nơi này, lẽ nào tôi thực sự phải làm vợ hắn cả đời, ở trong khu mộ người sống này suốt kiếp sao?

Bên tai lại truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, tôi chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn liền thét lớn: "Ta đã nói là cút hết ra ngoài cho ta, đừng làm phiền ta, ai bảo các ngươi vào đây hả?"

"Nàng đã hứa với ta thế nào hả?" Người đến lên tiếng hỏi.

Tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không dám tin vào giọng nói vang lên bên tai, trái tim cũng theo thế mà đập liên hồi, vô cùng căng thẳng. Chẳng thể che giấu nổi niềm vui sướng trong lòng, liền ngước mắt lên nhìn người đến, bắt gặp được đôi mắt đen huyền quen thuộc, khiến tôi khó lòng mở miệng nói gì, đôi môi không ngừng mấp máy, hốc mắt long lanh đầy lệ, khi nhìn thấy chàng, chẳng nhịn được nữa, tuôn trào như suối.

Tôi lau khô dòng lệ trên má, đứng dậy, nhìn chàng mỉm cười rồi nói: "Ta đã thất hứa. Có điều, sao chàng lại đáng ghét vô cùng, ta đã phải tìm chàng bao nhiêu năm, bao nhiêu lần rồi, lần này cũng đổi thành chàng đi tìm ta chứ?"

Chàng đã gầy đi rất nhiều, con người vốn ưa sạch sẽ không ngờ lại để phần cằm lún phún đầy râu, có điều chẳng hề ảnh hưởng chút nào đến tướng mạo của chàng. Điều khiến tôi kinh ngạc chính là mái tóc bạc chói mắt kia không còn nữa, thay vào đó là mái tóc đen nhánh của năm xưa, hình hồ điệp màu bạc dưới đôi mắt phải cũng đã biến mất, chàng giờ đã trở lại hoàn toàn như xưa.

Chàng không nói tiếng nào, xông lại gần chỗ tôi, việc đầu tiên làm chính là xé tan bộ y phục tân nương đỏ rực trên người tôi.

Tôi cảm thấy hoang mang, đưa tay che trước ngực ngăn cản chàng, sợ sệt lên tiếng: "Này này này... chàng chàng chàng... lúc này là lúc nào mà chàng còn định làm chuyện đó hả?"

Chàng lặng người đi, tay cũng dừng lại, sau đó khóe miệng nhoẻn lên, để lộ ra nụ cười xán lạn mà giễu cợt.

"Người mà suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó là nàng mới đúng?! Tiểu yêu tinh khiến cho người ta mê say mất trí." Sau khi cốc nhẹ lên trán tôi, chàng liền gạt tay tôi ra rồi lên tiếng ra lệnh đầy bá đạo: "Ngoại trừ ta ra, không cho phép nàng mặc y phục tân nương vì ai khác, áo tang cũng vậy, cả đời này cũng chỉ được mặc cho một mình ta thôi." Nói xong, chàng không nói thêm gì, xé bộ y phục trên người tôi xuống.

Hả, chàng đang ghen sao, tôi còn tưởng chàng định làm cái đó... Hầy, cứ gặp chàng là tôi lại như vậy, cả đầu lúc nào cũng trong trạng thái phấn khích, bản tính cũng trở nên 'tà ác, đen tối' hơn nhiều. Còn nữa, lại đưa tay cốc lên trán tôi, lẽ nào chàng đã nhớ lại toàn bộ chuyện trước kia rồi?

"Thượng Quan?" Tôi nhẹ nhàng lên tiếng gọi chàng.

"Hả?" Chàng đáp lại, hai tay vẫn không ngừng bận rộn.

"Chàng đã hồi phục kí ức rồi sao?" Tôi kích động nắm lấy bàn tay bận rộn của chàng rồi cất lời hỏi.

Chàng nhoẻn miệng, tặng tôi một nụ cười khuynh đảo chúng sinh, rồi nói: "Ra khỏi nơi này rồi nói sau."

Cởi y phục tân nương, trên người tôi chỉ còn bộ y phục màu trắng, để mặc chàng cầm tay kéo đi, hai người cùng nhau xông ra khỏi thạch thất. Vừa ra khỏi cửa tôi liền nhìn thấy hai bà mối đứng cạnh cửa đã bị chàng điểm huyệt, nhìn vào tường với đôi mắt kinh hãi. Lúc này, Phượng Bách Cốc cùng tất cả mọi người trong nhà họ Phượng đều đang nâng li chúc tụng, không chạy lúc này thì còn chờ đến lúc nào nữa?

"Đi thôi." Tầm kéo tay tôi chạy sang một thông đạo khác.

Tôi ngây lặng người, kéo lấy chàng, lo lăng nói: "Này này, Dạ, còn đi vào bên trong sẽ lạc vào mê cung vạn trượng đó, nói không chừng là đường chết. Ngộ nhỡ chúng ta chạm nhầm cơ quan chết người nào đó rồi bị chôn sống thì chẳng phải là tốn công vô ích sao? Chúng ta cứ đi năm con đường quen thuộc đi, tuy rằng có khả năng gặp phải người họ Phượng, nhưng chỉ cần thận trọng chắc là không sao cả đâu. Hơn nữa, Phượng Bách Cốc cũng đã lấy tính mạng ra thề rằng, chỉ cần chàng mang theo miếng ngọc bội Huyết Phượng Hoàng tìm được tới đây, hắn sẽ hai chúng ta đi, cho dù..."

"Cho nên, nàng đã đồng ý thành thân cùng hắn? Nếu như cả đời này ta không tìm được tới đây thì sao?" Giọng nói không mấy vui vẻ của chàng vang vang bên tai tôi.

Vì đứng quay lưng lại với ánh nến, nên tôi chẳng thể nhận định được nét mặt của chàng lúc này có khó coi hay không, đành bất lực lên tiếng: "Đây... chẳng qua chỉ là kế hoãn binh mà thôi, ngày nào ta cũng vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để trốn thoát."

Chàng than dài một tiếng, không nói thêm lời nào nữa, lấy ra một ống đánh lửa, kiên quyết đưa tôi vào trong thông đạo sâu xa khó lường kia. Hầy, thôi bỏ đi, cùng lắm thì cả hai sẽ bị chôn sống ở đây, chết vì độc khí hoặc giả vạn tiễn xuyên tâm.

Tôi vội vã đi theo phía sau Tầm, khi đi hết con đường thứ sáu, đến cuối con đường, dưới ánh lửa, tôi liền nhìn thấy phía trước chẳng còn đường đi tiếp nữa, nhưng lại có một đài đá nhô ra rõ rệt trên tường, trên đó còn đặt một chiếc bình đá.

Tầm tiến lên trước, gắng sức xoay chiếc bình đá đó, sau đó ôm lấy tôi rồi nói: "Ôm chặt ta, đứng cho vững."

Đột nhiên, mặt đất bên dưới rung chuyển, chẳng khác nào đang bị động đất. Nếu như tôi không ôm chặt lấy Tầm, đoán chắc đã chết ngất vì hoảng sợ. Dần dần, mặt đất lộ ra một cái động, lại một thông đạo sâu không thấy đáy. Tôi đang nhìn Tầm đầy kinh ngạc, bỗng ầm một tiếng, thạch môn dày nặng ở con đường vừa bước tới ập xuống, điều này cũng có nghĩa chúng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục đi xuống thông đạo kia.

Tôi kinh ngạc, tại sao Tầm lại biết ngoài năm con đường kia vẫn còn con đường thứ sáu mà tất cả mọi người đều không biết.

"Một lúc nữa, chúng ta sẽ phải đi qua một đầm nước sâu, nàng có thể chịu đựng nổi không?" Tầm cau mày hỏi tôi.

Tôi vừa nghe thấy yêu cầu này liền cảm thấy căng thẳng, lắp bắp đáp lại: "Qua... qua đầm nước sâu? Chàng... chàng cũng biết ta là một con vịt cạn mà, ta... ta không ổn đâu."

"Vậy thì phải làm sao đây? Đường phía sau đã bị cắt rồi, chẳng lẽ nàng muốn ở trong này cả đời sao?" Tầm nhướng cao đôi mày, mặt mày vô lại đưa lời chọc ghẹo tôi: "À, không biết trong rừng trúc là ai đã từng nói cho dù lên trời xuống đất cũng sẽ đi theo ta bằng được?"

"Ta... ta đã nói là lên trời xuống đất chứ không phải phải là xuống nước."

"Đi thôi." Chàng mỉm cười, kéo tôi đi sâu vào trong thông đạo dưới đất.

Nghe thấy tiếng nước chảy càng lúc càng rõ rệt hơn, tôi lắp bắp đưa lời nhắc nhở: "Ta... cùng lắm cũng chỉ có thể nhịn thở được ba mươi giây thôi, quá thời gian đó, chàng... chàng nhất định phải đưa ta lên khỏi mặt nước đó."

Tầm nhướng mày, không hiểu ra ý tôi muốn nói, tôi mím môi sau đó giải thích: "Chính là ba mươi lần hôn nhẹ liên tục đó."

Chàng bật cười không nói gì, bế bổng tôi rồi từ từ đi vào trong con đầm đã nói trước đó.

Khi cả người chìm trong làn nước lạnh giá, tôi liền cảm thấy áp lực ùa tới từ khắp nơi, bao vây lấy tôi, chẳng thể tìm nổi trọng tâm, trong lòng trào dâng sợ hãi, tay chân không biết phải động đậy ra sao. Hai mắt nhắm chặt không dám mở ra, nín thở, làm theo cách Tầm vẫn nói, cố gắng để cơ thể nổi trôi trong nước là được.

Tầm kéo theo cơ thể tôi nỗ lực bơi về phía trước, tôi sắp không chịu đựng nổi nữa rồi, thực sự muốn há miệng hít thở, thế nhưng lại không thể được. Tôi thực sự không chịu nổi nữa, liên tục lắc đầu trong nước, mãi cho tới khi trên môi xuất hiện một đôi môi ấm áp khác, cho tôi cảm giác bình an, tâm trạng căng thẳng, hoảng hốt khi nãy dần dần biến mất. Thế nhưng cảm giác thiếu dưỡng khí vẫn khiến cơ thể cùng trí óc tôi mệt mỏi, chẳng thể chịu đựng được thêm nữa, tôi liền ngất đi. Tôi hoàn toàn không biết rốt cuộc đã trôi nổi trong nước bao lâu mới đến được bờ.

Dần dần, bên tai tôi vang lên rất nhiều tạp âm, luôn cảm thấy có ai đó đang quan sát tôi từ chỗ nào đó, tạo nên cảm giác bất an, lo lắng. Tôi từ từ mở mắt ra, ngước mắt nhìn bầu trời đã tờ mờ sáng.

Đây là nơi nào? Chúng tôi đã ra khỏi con đầm lạnh giá đó rồi sao? Tầm đâu rồi? Chàng đang ở đâu?

Tôi vội vã ngồi dậy, không hề nhìn thấy hình bóng của Tầm, cúi đầu nhìn bộ y phục màu trắng trên người đã gần khô, thật không ngờ đang ở bờ bên kia của Kính hồ. Ngước mắt lên nhìn, tôi liền thấy Phượng Bách Cốc trên người mặc y phục đỏ rực rỡ. Tôi không dám tin, nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, hắn vẫn chưa biến mất, vẫn đứng sừng sững trước mặt, nhìn tôi chằm chằm.

Tôi buột miệng nói theo bản năng: "Tại sao ngươi lại ở đây?"

"Đợi nàng tỉnh lại." Hắn thẳng thắn đáp lại.

Tuy rằng hắn luôn thẳng thắn như vậy, nhưng đối với tôi mà nói đó là những lời thừa thãi.

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng của Tầm đâu, lại nhìn thái độ ung dung của Phượng Bách Cốc, trái tim bỗng nhói đau, phải chăng Tầm đã xảy ra chuyện gì? Tiếng lá cây xung quanh truyền lại bất thường, khí lưu xung quanh cũng hoàn toàn khác biệt mọi khi, tôi tịnh tâm lắng nghe, xác định cách đây không xa có người đang giao đấu kịch liệt.

Giao đấu kịch liệt? Tôi đã hoàn toàn hiểu ra, Tầm nhất định đang bị người ta vây khốn. Tôi quay đầu lại, quả nhiên, cách đó mười mét, hai người đang giao đấu, những người khác đứng vây xung quanh quan sát.

Tôi lồm cồm bò dậy, liền xông lại gần, Phượng Bách Cốc không nói tiếng nào đi theo sau tôi.

Khi đến gần đó, tôi nhìn rõ hai người đang giao đấu chính là Tầm cùng Phượng Vũ Quân. Các chiêu kiếm của hai người cực kì nhanh, hai kiếm chạm nhau tạo ra tia lửa, những người đứng quanh hoàn toàn không nhìn rõ nổi. Tôi xuất hiện khiến Tầm phân thần, còn Phượng Vũ Quân sau khi nhìn thấy tôi, kiếm chiêu xuất ra càng lúc càng mãnh liệt hơn, sau mấy hồi giao chiến, Tầm liền bị đẩy lui ra sau vài chục bước.

Thấy vậy, tôi vội vã thét lớn: "Mau dừng tay lại."

Vừa định phi thân lại gần giúp Tầm, ai ngờ Phượng Bách Cốc lại ngăn tôi lại. Tôi phẫn hận đưa tay chỉ vào mặt hắn rồi mắng: "Ngươi, đê tiện, nói lời rồi lại nuốt lời."

Phượng Bách Cốc liếc nhìn tôi, chẳng nói lời nào, lại đưa mắt quan sát trận giao đấu trước mặt. Tôi tức giận vô cùng, liền đưa tay tấn công hắn. Tôi hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, vừa khẽ chuyển tay, hắn đã điểm vào huyệt Hổ Khẩu, sau cùng tóm lấy hai tay, không cho tôi cử động. Hắn không hề có ý làm tôi bị thương, sau khi khống chế được, thấy tôi không vùng vẫy nữa, liền buông tay ra.

Hăn bình thản lên tiếng: "Nếu nàng bay qua đó, huynh ấy chỉ có duy nhất một kết cục, chết, hơn nữa còn chết rất nhanh."

Tôi mím chặt môi, đành bất lực đứng lặng tại chỗ, giống như những người khác trong nhà họ Phượng, mở to mắt nhìn mỗi chiêu mỗi thức giữa hai người. Trường kiếm của Phượng Vũ Quân liên tiếp tấn công về phía Tầm, đột nhiên lại biến đổi, xoay người, đâm thẳng vào lồng ngực của chàng. Tôi kinh hãi, trái tim thắt chặt lại đầy lo lắng. Tầm phản ứng rất nhanh, thu tay chuyển chiêu, nhích thân người sang bên ba thốn, mũi kiếm sắc nhọn kia trượt nhẹ qua lồng ngực, vào lúc Phượng Vũ Quân đổi chiêu thức khác, thanh kiếm mềm của chàng tấn công nhanh như điện giật, đánh đúng vào thân kiếm của ông ta.

Choang một tiếng, tiếng kim loại va chạm chói tai nhức óc, Phượng Vũ Quân chập choạng lui về sau ba bước.

Phượng Vũ Quân đột nhiên trở nên sầm sì đáng sợ, đôi mắt nheo lại, bên miệng nhoẻn nụ cười ám muội, sau đó đưa ánh mắt lạnh giá như băng nhìn về phía Tầm. Chỉ nhìn thôi tôi đã cảm thấy cả người ớn lạnh, thế nhưng Tầm vẫn cứ bình thản như trước đó.

Sau nụ cười lạnh giá, Phượng Vũ Quân lại hất kiếm vung lên, hạ xuống, chiêu thức đưa ra vô cùng ghê gớm, từng chiêu từng thức đều muốn đẩy đối phương vào chỗ chết. Kiếm khí xuất ra vững như thái sơn, áp chế hết mọi thứ xung quanh. Hả? Ông ta sử dụng Tư thần kiếm, đây mới là Tư thần kiếm pháp thực sự.

Trong rừng kiếm ánh hiện lên khắp nơi, kiếm chiêu vung ra như mưa rơi sấm đánh. Tầm vẫn luôn bay lượn trong ảnh, giao đấu mấy hồi, sắp sửa bại trận.

Phượng Vũ Quân thét lớn một tiếng, phi thân lại gần, vung kiếm chém mạnh về phía Tầm, không hề cạm bẫy, cương liệt bá đạo. Với chiêu thức 'đôi cánh Chu Tước' này, Tầm tuyệt đối không thể đỡ bằng thân người của mình được. Tuy rằng thân hình của chàng vẫn nhanh nhưng không kịp tránh, xoạc một tiếng, phần tay áo bên trái của chàng bị chặt rách. Máu nhanh chóng tuôn trào, Tầm khẽ chau đôi mày lại.

Tôi nắm chặt hai tay đẫm đầy mồ hôi, nhìn thấy Tầm bị thương, trong lòng tôi đau nhói, muốn tiến lại gần xem vết thương của chàng, lại bị Phượng Bách Cốc ngăn lại.

Tôi tức giận thét lên: "Ba ngày trước, ngươi đã hứa với ta thế nào hả? Hôm nay, chàng đã tới đây, ngươi lại làm gì chứ? Ngươi biết rõ phụ thân mình là thiên hạ vô địch, lại thần trí bất tinh, không lại gần ngăn cản, ngươi đang âm mưu gì hả?"

"Nếu như ta đang tâm ngăn cản hai người thì trận giao chiến này đã bắt đầu ngay từ lúc huynh ấy tiến vào lăng mộ rồi." Hắn nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm.

Tôi chỉ vào Phượng Vũ Quân rồi thét lớn: "Vậy còn ông ta thì sao? Ngươi có thể ngăn cản mà."

Hắn bình thản như không, từ từ lên tiếng: "Nếu như có thể ngăn cản, ta đã ngăn cản từ lâu. Tư thần kiếm của người một khi đã xuất vỏ, nhất định phải thấm máu mới thôi."

Cái gì? Ý của hắn là nói Tầm chết chắc rồi sao? Tôi mím chặt môi, mặt mày tím tái, khẽ hừm một tiếng rồi chạy nhanh vào trong lăng mộ, trong lòng không ngừng cầu mong: "Chàng nhất định phải chịu đựng cho tới khi ta quay lại, nhất định đấy."

Không lâu sau, tôi liền cầm theo một thanh kiếm quay lại nơi này. Từ phía xa, tôi đã nhìn thấy Tầm rơi vào thế hiểm, Phượng Vũ Quân thì được nước lấn tới, tấn công không ngừng, chiêu nào cũng độc ác. Vừa nháy mắt, Phượng Vũ Quân tung chưởng đập mạnh vào lồng ngực của Tầm, chàng lập tức thổ huyết. Vậy mà Phượng Vũ Quân vẫn không chịu buông tha, thu kiếm lại, đưa tay trái vận khí công, tôi nhìn thấy quyền đó rừng rực đỏ như một ngọn lửa.

Trước khi Phượng Vũ Quân kịp xuất quyền, tôi liền xông về phía những người họ Phượng đang đứng xem, thét lớn vào mặt ông ta: "Phượng Vũ Quân, là ông đã giết chết Phượng Thiên Ngâm, là ông đã giết người."

Nói xong, tôi liền đưa thanh kiếm trong tay lên cao rồi đâm về phía bụng mình.

"Lạc..." Tầm thét gọi tôi bằng giọng đầy bi thương.

Sau khi nghe thấy giọng nói của tôi, Phượng Vũ Quân dừng mọi động tác, quay sang nhìn tôi.

Tôt rút thanh kiếm nhuốm đầy máu tươi kia ra, mỉm cười vứt nó sang một bên, bộ y phục trắng tinh giờ loang lổ đầy vết máu chói mắt, tôi hài lòng với bộ dạng của mình lúc này, bật cười vui vẻ, để mặc cơ thể ngã xuống đất không trọng tâm.

Phượng Vũ Quân trợn to mắt đầy kinh hoàng, dường như đã chịu đả kích lớn, vứt kiếm, ôm lấy đầu, không ngừng thét lớn: "Không, không, là ta đã giết chết Ngâm Ngâm, là ta đã giết chết nàng ấy. Ta đã giết chết Ngâm Ngâm, ta đã giết chết Ngâm Ngâm. Không, không..."

Phượng Vũ Quân ôm đầu đau khổ, thét lên điên cuồng: "Á..."

Tất cả mọi người trong tộc đều hoang mang, hỗn loạn, Phượng Bách Cốc tiến lên phía trước, cùng với mấy vị trưởng lão định lại gần ngăn cản Phượng Vũ Quân, không ngờ bị ông ta điên cuồng đẩy ra, chập choạng tiến sâu vào trong rừng rậm. Mấy vị trưởng lão kia nhanh chóng đuổi theo ông ta.

Cuối cùng Phượng Vũ Quân đã biến mất, tôi mỉm cười hân hoan, từ từ bò về phía Tầm, thế nhưng còn chưa bò được một bước, cả thân người đã nằm gọn trong vòng tay của chàng. Nằm trong vòng tay ấm áp của chàng, tôi đau lòng ngước lên nhìn vết thương trên vai, muốn dịch chuyển thân người, sợ rằng sẽ chạm đến vết thương đó. Bỗng nhiên, một giọt nước ấm nóng rơi trên khóm má, chảy xuống...

"Lạc..." Tầm nghẹn ngào gọi tên tôi.

Tầm lại khóc, đây là lần thứ hai tôi thấy chàng khóc, cảnh tượng lần trước và lần này thật giống nhau. Oa, mĩ nam đúng là mĩ nam, đến khóc mà cũng đẹp đến vậy!

"Chàng lại khóc rồi." Tôi khẽ mỉm cười đưa tay gạt lệ bên khóe mắt chàng.

"Lạc, nàng đừng nói gì nữa, hãy để ta xem vết thương của nàng có được không?" Tầm tận tâm, muốn xem vết thương cho tôi.

Tôi vội vã nắm chặt lấy bàn tay chàng định điểm huyệt đạo cho tôi, rồi nói với chàng bằng giọng yếu ớt: "Không... Thượng Quan... đừng có lãng phí thời gian nữa... mau đưa ta rời khỏi nơi này... có được không..."

"Lạc, nàng đang bị chảy máu, để ta cầm máu giúp nàng đã." Giọng nói của Tầm lạc đi, không giấu được vẻ run run, thể hiện rõ được nỗi hoảng hốt, sợ hãi vô bờ trong lòng chàng.

"Không... ta muốn rời khỏi nơi đây trước... nơi quỷ quái này... hãy rời khỏi đây trước... được không?" Tôi hổn hển lên tiếng, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay chàng.

"Lạc, nàng vẫn đang chảy máu đó..." Giọng nói chàng mang theo nỗi sợ hãi vô biên, một giọt nước mắt ấm nóng lại lăn dài trên má tôi.

Chàng vội vã đưa tay xuống dưới, tôi ấn vào bàn tay đang đặt trên eo của tôi rồi kiên quyết nói: "Đưa ta rời khỏi đây trước..."

Chàng than dài một tiếng, lau đi giọt nước mắt trên má tôi, cầm tay tôi lên, đặt vào đó một nụ hôn, sau đó nghẹn ngào thốt lên một chữ: "Được." Nói xong, chàng liền bế bổng tôi dậy.

Chàng bế theo tôi, vừa tiến lên trước một bước, liền bị ngũ thúc và cửu thúc chặn lại.

Tầm ôm tôi trong tay, tức giận thét lớn: "Cút đi."

Chàng lúc này chẳng khác nào một con mãnh thú bị thương, đôi mắt dịu dàng tình cảm mọi khi giờ tràn đầy sát khí đáng sợ. Tôi không muốn Tầm trở nên đáng sợ như vậy, liền đưa tay vuốt nhẹ lên má chàng, để chàng dịu tính lại. Chàng đưa mắt nhìn tôi, trao tôi một ánh mắt kiên định, rồi lại quắc mắt thét vào bọn người kia: "Cút đi."

"Hãy để bọn họ đi." Hai vị trưởng bối còn chưa lên tiếng, giọng nói của Phượng Bách Cốc đã vang lại từ đám người phía sau, tất cả những người trước mặt đều đứng gọn thành hai hàng, tránh đường.

"Theo tổ huấn, nàng ấy không được rời khỏi đây." Ngũ thúc lên tiếng nói.

"Người họ Phượng không giữ máu Phượng Hoàng đã chết." Phượng Bách Cốc bình thản lên tiếng.

"Cô ấy còn chưa chết." Cửu thúc lại nói.

Phượng Bách Cốc cau chặt đôi mày của mình lại, nhìn tôi bằng ánh mắt trong sáng, không nói lời nào. Tôi nằm gọn trong vòng tay của Tầm, nhoẻn miệng mỉm cười khổ sở, liền thấy khóe miệng hắn cũng nhếch lên, chàng biết có phải cười hay không.

Khi Phượng Bách Cốc đưa mắt khỏi chỗ tôi, liền ngước mắt nhìn Tầm rồi nói: "Trên người huynh ấy có Huyết Phượng Hoàng, theo tổ huấn, bọn họ có thể rời khỏi đây."

Nói xong, ngũ thúc và cửu thúc đều nhìn Tầm đầy kinh ngạc, Tầm quắc mắt giận dữ thét lớn: "Tránh ra."

Hai người không nói lời nào, tự giác tránh sang một bên.

Tầm bế lấy tôi, cuối cùng, chúng tôi đã có thể rời khỏi đây.

"Thượng Quan... chàng hứa với ta... phải đưa ta tới Tuyết Sơn đó..."

"Được, bây giờ chúng ta sẽ đi luôn."

"Thượng Quan... ta vẫn còn chưa... bái đường cùng chàng..."

"Được, đợi khi nào vết thương của nàng khỏi, chuyện đầu tiên chúng ta làm chính là bái đường thành thân."

"Thượng Quan... chàng vẫn đang khóc đó..."

"Nam nhi khó lòng rơi nước mắt, chỉ là chưa động đến chỗ đau."

"Thượng Quan... ta mệt quá... ta chỉ muốn ngủ thôi..."

"Không, Lạc, nàng chưa thể ngủ được." Tầm khẽ nâng thân người của tôi lên, rồi áp mặt lại gần tôi.

"Chỉ ngủ một lát thôi..."

"Lạc, ngoan nào, hãy lấy lại tinh thần, không được ngủ, đợi rời khỏi đây, xử lí xong vết thương của nàng, nàng muốn thế nào cũng được cả."

"Thượng Quan... ra khỏi nơi này... nhớ gọi ta dậy nhé..."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-85)