Lời đồn đại
← Ch.18 | Ch.20 → |
Tâm tình của Lưu Nam thật tốt, học tập cũng đặc biệt hăng say, trong lớp còn được giáo viên Tiếng anh khen ngợi tiến bộ. Toán, lý, hóa đều kém sa, và tiếng anh, ngữ văn thật là tạo thành so sáng rõ ràng, thiên vị môn học nghiêm trọng, cho nên Lưu Nam chủ yếu đặt linh lực học tập ở môn tiếng anh, ngữ văn và sinh học.
Trong giờ học, tiểu tổ trưởng thừa dịp Quách Tiểu Phàm không có ở đây, đặc biệt đến tìm Lưu Nam.
"Lưu Nam, tuần tới phải đổi vị trí, lần nàycậu muốn làm bạn ngồi cùng bàn với ai?"
"Quách Tiểu Phàm nha, ôm chặt bắp đùi học bá, a a."
"Cậu lần này không đổi bạn cùng bàn?"
"Quách Tiểu Phàm không muốn sao? Không muốn cũng được đi." Đáy lòng Lưu Nam có chút mất mác.
"Không đúng không đúng." Tiểu tổ trưởng vội vàng ngồi xuống giải thích với Lưu Nam.
"Có thể cậu không nghe nói gì, gần đây trong lớp đang truyền tin nhảm về hai cậu."
"Tin nhảm gì?"
"Nói hai cậu... Nói hai cậu vô cùng ngọt ngào, mặc dù tớ biết là tin vịt, nhưng ảnh hưởng đến các cậu học tập sẽ không được tốt lắm. Nếu không cậu suy nghĩ thêm một chút, buổi tối trả lời tớ?"
"Vậy buổi tối tớ trả lời cậu."
"Tốt lắm! Lần nữa khuyên cậu một câu, học tập cho giỏi, ngày ngày hướng về phía trước!" Lưu Nam đang muốn liếc mắt trả lời cậu ta, tiểu tổ trưởng như một làn khói liền mất dạng.
Lưu Nam chống cằm, tình cảnh bây giờ này, cùng trung học cơ sở quá giống nhau. Cũng là lời đồn đãi tương tự, để cho giữa cô và Chương Phàm nảy sinh hiềm khích. Chương Phàm vì muốn tốt cho cô, không cùng cô cùng nhau tan học về nhà nữa, mà bởi vì cô tức giận, rất lâu không để ý tới liễu Chương Phàm, còn là này khóc qua chừng mấy hồi...
"Đang suy nghĩ gì đấy, Lưu Nam?" Trở lại chỗ ngồi Quách Tiểu Phàm nhìn Lưu Namxuất thần.
"Ừm... Có chuyện muốn nói với cậu một chút."
"Chuyện gì?"
"Mới vừa tiểu tổ trưởng đến tìm tớ thương lượng một chút chuyện điều chuyện chỗ ngồi."
"Sau đó thì sao?"
"Tháng sau cậu còn nguyện ý ngồi cùng bàn với ta không?"
"Có thể."
"Cậu không sợ tên tớ xếp hạng 51 này ảnh hưởng cậu học tập mà, nghe nói cậu đi thi học kì đứng thứ 1, bây giờ đứng thứ 4."
"Học kỳ này độ khó tăng lên, hạng hạ xuống rất bình thường, hơn nữa một lần hạng cũng không có nghĩa là cái gì, cậu suy nghĩ nhiều."
"Nhưng mà, còn có một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
Lưu Nam di chuyển cái ghế gần đến Quách Tiểu Phàm một chút, nhẹ giọng thủ thỉ nói: "Tiểu tổ trưởng nói, trong lớp có không ít người đều nói lời đồi đãi về hai chúng ta, đối với danh tiếng cậu cũng không được tốt lắm."
"Thì sao? Tớ sớm đã biết."
"Gì? Cậu sớm đã biết, làm sao không nói với tớ."
"Tớ sợ ảnh hưởng đến cậu học tập, nữ sinh các cậu đều hay suy nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa lời đồn đãi mà thôi, không có vấn đề. Cậu cũng không để ý đến mấy lời đồn đãi đấy mà."
"À, thật giống như vậy."
"Còn nữa, vị bạn học xếp hạng 51 này, cậu cũng kéo bạn học thứ 4 này ngồi cùng bàn mấy tháng, cậu chắc chắn quan tâm tới danh tiếng của tớ à?" Quách Tiểu Phàm giễu cợt nói.
"A a a, ngài là học bá nổi tiếng xếp thứ 4 à, học tra như tớ đây dĩ nhiên phải ôm chặt bắp đùi ngài rồi. Cảm ơn học bá mấy tháng ta đã chiếu cố ta."
"Được rồi được rồi, nửa tháng trước đã nói rồi."
Lưu Nam bất đắc dĩ hướng về phía Quách Tiểu Phàm giả cười, người này, có thành tích của học bá, học tra thật xảo quyệt!
Tự học buổi tối sắp bắt đầu, Lưu Nam đi tìm tiểu tổ trưởng.
"Tổ trưởng, tớ nghĩ xong ngồi cùng bàn với ăn rồi."
"Cùng ai? Tớ đảm bảo cậu và vị bạn học kia may mắn ngồi chung." Tổ trưởng ý vị sâu xa cười một tiếng.
"Vẫn là Quách Tiểu Phàm, hai chúng tớ đều đồng ý tiếp tục khi ngồi cùng bàn, người không sợ bóng tà, hơn nữa lời đồn đãi đối với hai chúng tớ cũng không có ảnh hưởng gì."
Lưu Nam thấy tổ trưởng không đáp lời, đó chính là ngầm thừa nhận đồng ý, vì vậy trở về chỗ ngồi.
Thứ sáu sau khi tan lớp, mọi người dựa theo các tổ chưởng xếp hàng phân đổi vị trí. Nhưng mắt Lưu Nam và Quách Tiểu Phàm lại choáng váng, Quách Tiểu Phàm bị an bài ngồi chung với tổ trưởng, Lưu Nam cùng La Mộng Điệp ngồi chung.
Đang lúc hai người buồn bực, tiểu tổ trưởng tới lặng lẽ nói: "Lần này thật không có thể an bài hai ngươi ngồi chung một chỗ, không lại chính là Đính Phong gây án. Chủ nhiệm lớp nói, phải bóp chết hết thảy đầu mối trong nôi."
"Coi như vậy, có cơ hội thì ngồi học chung nữa. Học tập cho giỏi, tranh thủ lần sau đạt được điểm cao hơn." Quách Tiểu Phàm khích lệ Lưu Nam.
" Ừ, cậu cũng cố gắng lên. Một lời đã định."
Thật ra thì Lưu Nam cùng Quách Tiểu Phàm đều biết, sau đó cơ hội ngồi chung một chỗ đoán chừng rất ít. Dù sao nhắc tới việc yêu sớm, thầy giáo và phụ huynh nghe đến đều mất hồn mất vía, dẫu sao đi qua phần lớn ví dụ, đều là mặt trái của tài liệu giảng dạy. Có thể hiểu, đây chính là đặc điểm tiêu biểu của nền giáo dục nước nhà.
← Ch. 18 | Ch. 20 → |