Buồn vui thất thường
← Ch.03 | Ch.05 → |
Edit: Đậu Xanh
Lục Diên sải bước đi vào, giả vờ tùy ý liếc qua chỗ ghế sô pha.
Vào giây phút đối diện với cô, anh thiếu chút nữa đã không giả vờ được.
Trái tim chợt thắt lại, giống như mảnh đất khô cằn đã lâu đột nhiên được tưới đầy nước, anh trở nên ngập tràn hy vọng sống sót, nhưng chút hy vọng đó lại bị sự thật đánh tan...
Cô có bạn trai, thậm chí còn có thể nói là mặn nồng.
Lúc Lục Diên nhìn thấy bọn họ hôn nhau, anh cảm thấy vô cùng tức giận lại buồn nôn, tức đến muốn muốn tiến lên trước trực tiếp cướp cô mang đi.
Anh buồn vui thất thường đến độ chính bản thân anh cũng không thể chấp nhận được, anh cảm thấy mình bệnh rất nặng, bởi vì Thư Khả Du, anh bệnh thành nông nỗi này đây. Cho nên đến cùng cô dựa vào đâu?
Dựa vào đâu mà lãng quên anh, đi tìm người đàn ông khác chứ?
Đáy mắt Lục Diên nhuốm dần lên vẻ tức giận và lạnh lẽo. Anh giống như không hề nhìn thấy Thư Khả Du ngồi trên ghế sô pha sợ hãi đến mức không nói nên lời, nhìn cô giống như đang nhìn một người xa lạ, anh lảng tránh ánh mắt, nhìn vào Tôn Như Mộng, hỏi: " Ở đây lười biếng?"
Tôn Như Mộng mắng thầm trong lòng.
"Xin lỗi, Lục tổng." Tôn Như Mộng cúi thấp đầu, phối hợp diễn xuất nói xin lỗi.
Ba người không nói gì hồi lâu, Thư Khả Du kịp phản ứng lại Tôn Như Mộng bởi vì nói chuyện với cô nên mới bị Lục Diên mắng, cô vội vàng đứng dậy giải thích, "Không phải đâu... chị ấy không lười biếng... chị ấy cùng em..."
Lục Diên quay đầu nhìn cô, một đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn chăm chú vào cô, "Cùng em làm gì?"
Thư Khả Du bị anh nhìn cho không nói được gì, cổ họng nghẹn cứng.
Trước kia, khi Lục Diên tức giận cũng sẽ nhìn cô như thế này, cô luôn ấm ức rồi rơi nước mắt, lúc đó ánh mắt Lục Diên sẽ dịu lại, nhẹ giọng dỗ cô.
Nhưng bây giờ không phải là trước kia nữa, cô cũng rất lâu rồi chưa từng rơi nước mắt. Quan hệ của hai người bọn họ cũng sớm không còn là người yêu nữa rồi.
Cô lập tức ngậm miệng, ánh mắt không dám rơi lên trên người Lục Diên.
"Sao thế?" Tần Vịnh thấy vẻ mặt cô sốt ruột ấm ức bỗng cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Xoay đầu qua nhìn thấy Lục Diên và Tôn Như Mộng, anh ta cũng ngây ra chốc lát, thấp giọng nói: "Lục tổng, thư ký Tôn. Sao hai người cũng ở đây?"
Trong buổi tiệc thường niên anh ta đã từng gặp qua Lục Diên và Tôn Như Mộng tất nhiên cũng nhận ra hai người bọn họ.
Lục Diên lạnh lẽo liếc nhìn Tần Vịnh một cái, nhưng không nói gì.
Tôn Như Mộng hít một hơi thật sâu, bắt đầu hòa giải: "Tôi ở trong phòng nghỉ ngơi, Lục tổng đến tìm tôi."
Đôi mắt tròn xoe của Thư Khả Du chớp chớp, vừa định nói chuyện, Tần Vịnh bước từng bước lớn đi đến bên cạnh cô, kéo cô vào trong lòng, "Xin lỗi, tôi đến bàn giao công việc, nên đã dẫn theo bạn gái theo."
Vào lúc Tần Vịnh kéo cô, dường như Thư Khả Du đã bắt đầu sợ hãi.
Bởi vì cô nhìn thấy ánh mắt tàn độc của Lục Diên.
Chuyện của trước kia ngay lập tức xuất hiện trong đầu của cô....
Cô nhớ trước đây có một nam sinh trong tiết thể dục, nhân lúc hỗn loạn sờ tay cô, sau khi tan học, Lục Diên lập tức cho người kia một trận nhừ tử. Cô chưa từng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Lục Diên đánh người, nhưng hôm đó, vừa tan học xong, Lục Diên bảo cô đợi anh một lúc, khi quay lại, tay của Lục Diên bị tróc da. Cô đau lòng bán sống bán chết, ngày hôm sau nghe nói, cậu nam sinh kia bị đánh đến mức phải nghỉ ngơi ở nhà không đi học nổi.
Cô muốn giãy ra, nhưng Tần Vịnh không biết tại sao lại ôm cô rất chặt.
Tôn Như Mộng không nhẫn tâm nhìn thêm nữa, cô ấy ngẩng đầu nói với Lục Diên: "Lục tổng, quản lý Vương vừa nói có chuyện cần báo cáo với anh."
Lục Diên gật gật đầu, cười một tiếng, rồi bước từng bước lớn rời đi.
Tôn Như Mộng cũng đi theo ra ngoài.
Lúc này Tần Vịnh mới buông cô ra, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, tại sao bầu không khí giữa bọn họ lại căng thẳng quỷ dị đến thế.
"Người đó vừa tiến vào đã nói thư ký lười biếng. Thư ký chỉ cùng em tán dóc một lúc mà thôi, em vừa định giúp chị ấy giải thích, thì anh đã đi vào." Cô giấu diếm mối quan hệ trước đây của cô và Lục Diên, thật ra chỉ là theo bản năng mà thôi.
"Sao em phải giúp chị ta giải thích? Thời gian làm việc chị ta đến đây cùng em tán dóc chính là đang ăn bơ làm biếng." Tần Vịnh giật giật caravat của mình, thở dài một hơi, " Ông chủ của bọn anh tính khí không được tốt." Vừa rồi ánh mắt Lục Diên nhìn anh trông như muốn đục khoét anh ra vậy, có thể là bởi vì anh là một nhân viên đã bị cắt chức còn dẫn theo người không liên quan đến công ty?
Thư Khả Du không phản bác, cô luôn biết rõ.
Tính khí của Lục Diên rất không tốt.
*
Tần Vịnh và cô cùng nhau đi thang máy xuống tầng.
Cho đến khi ngồi lên xe, Thư Khả Du không có cách nào từ trong sự việc "cô và Lục Diên gặp lại nhau" hồi thần trở lại. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô cố ý né tránh anh, lúc điền nguyện vọng cô đã chọn thành phố kế bên, vì sợ sẽ chạm mặt anh.
Sắp sáu nhanh chóng trôi qua, vòng đi vòng lại, cô vẫn quay trở lại, cô còn chạm mặt Lục Diên nữa.
"Đến nhà anh." Tần Vịnh khởi động máy xe.
"Em muốn về nhà, nhà em đấy." Thư Khả Du nhìn anh ta nói.
"Tại sao?" Tần Vịnh hỏi cô.
Tối nay, anh ta có kế hoạch định sẽ làm tình với cô. Tuy rằng hai người qua lại đã hơn hai năm, nhưng việc tiếp xúc giữa hai người chỉ giới hạn tại việc nắm tay và thỉnh thoảng hôn má mà thôi, đối với việc hôn môi Thư Khả Du từng có chút biểu hiện kháng cự, anh ta kiêu căng ngạo mạn, nên cũng không làm ra những việc như miễn cưỡng bức ép.
Nhưng tối nay, Tần Vịnh vô cùng muốn thân mật tiếp xúc với cô.
Có lẽ là vì công việc không được như ý, Tần Vịnh muốn nhận được sự an ủi và thỏa mãn trên mặt tình cảm.
Hai năm rồi, việc lên giường này lẽ ra nên nằm trong dự tính.
"Em đau đầu." Thư Khả Du kéo khăn choàng trên cổ lên cao hơn, che đi phần cằm của bản thân, cả khuôn mặt càng vùi sâu vào đó, cô thấp giọng rì rầm, một bộ dạng tâm trạng không phải rất tốt.
"Đến nhà anh ngủ." Tần Vịnh quyết không từ bỏ.
"Em muốn về nhà." Thư Khả Du không biết tại sao, hôm nay cô rất cứng rắn.
Tần Vịnh xoay đầu nhìn cô, ánh đèn bên đường rơi vào đôi mắt của cô, tuy ánh đèn ôn hòa nhưng không thể xoa dịu đi vẻ kiên định trong mắt cô.
"Được." Tần Vịnh gật đầu, lái xe đưa cô về nhà.
Kế hoạch bị vỡ tan, suốt cả đoạn đường anh ta biểu hiện vô cùng khó chịu, hở chút là nhấn còi xe inh ỏi, phanh xe thì giẫm đạp tới tấp.
Trong chỗ tối, đôi mắt Thư Khả Du chớp chớp, nước mắt thấm hết vào khăn choàng cổ mềm mại.
Đã đến trước cửa nhà cô.
Tần Vịnh muốn xuống xe mở cửa cho cô, cô bỗng vội vàng hoảng loạn tự mình xuống xe, nói xong câu "tạm biệt" lập tức vội vã chạy thẳng vào nhà.
Sau khi cô lên tầng, nhìn thấy chiếc xe của Tần Vịnh đậu ở dưới nhà cô rất lâu mới chịu rời đi.
Lúc này cô mới nhẹ nhõm, sau khi vào nhà, cô khóa trái cửa lại.
Ba mẹ đi công tác không có ở đây, cô mở hết toàn bộ đèn trong nhà lên, cả căn nhà hiu quạnh được chiếu sáng rực rỡ.
Trong đầu rối loạn một nùi, phần lớn suy nghĩ đều quanh quẩn lấy Lục Diên, còn có một phần là đang nghĩ đến Tần Vịnh.
Cô biết lý do tại sao hôm nay Tần Vịnh một mực muốn cô theo anh ta về nhà.
Vừa rồi ở trên xe cô đã nhìn thấy rồi, trong cái túi đen anh ta để ở phía sau xe chứa đầy bao cao su.
Tần Vịnh muốn làm tình với cô.
Nhưng không được, đến cả hôn môi cô còn chịu không được, làm sao có thể lên giường cùng anh ta cơ chứ.
Còn có Lục Diên.
Sao cô lại chạm mặt anh thế này, trong đầu óc những ký ức liên quan đến anh có rất nhiều, cô chậm rãi sắp xếp lại, nghĩ mãi nghĩ mãi lại rơi nước mắt
.
Phiền quá đi, đàn ông trên thế giới này có thể biến mất hết không hả.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |