Tình địch, tình địch nha
← Ch.073 | Ch.075 → |
Sau khi đưa tiễn người phu xe duy nhất đi, Jarrett khôi phục lại trạng thái người lái xe lần nữa.
Vì bảo vệ trinh tiết đệ đệ mình(?), Thang Mộ 'lo việc nghĩa thì không thể chểnh mảng' ngồi ở bên cạnh hắn, hai người cứ như vậy tiếp tục cuộc hành trình.
Bởi vì mang trên người đầy đủ đồ dùng hàng ngày, bọn họ cứ như vậy chậm chạp vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng lại ăn ngủ nghỉ ngoài trời, thỉnh thoảng lại đến quán ăn bên đường khai trai, thỉnh thoảng gặp phải khách sạn cũng sẽ vào ở.
Thời gian trôi qua nhàn nhã mà tự tại, có đôi khi Thang Mộ thoáng chốc cảm thấy, nàng và đệ đệ thật ra căn bản chưa từng chia xa.
Chạng vạng ngày thứ ba, Thang Mộ cuối cùng nhớ tới Kirsten đang bị tạm giam, vì vậy giục đệ đệ kéo hắn ra, hừ hừ, cái tội thừa dịp nàng không có ở đây dám quyến rũ Jarrett, thực sự rất nặng đó.
Nét mặt Jarrett xem ra hơi u buồn, hình như không quá tình nguyện, điều này làm cho trong lòng Thang Mộ vang lên tiếng chuông 800 dB.
Tất cả bi kịch đều phải bị dập tắt tại nguồn!
Quả nhiên, Kirsten mới vừa được thoát ra thì liền quyết đoán nhào về phía đệ tử mình: "Jarrett! Con......"
Rồi sau đó, giữa đường bị chặn lại.
Thang Mộ tóm lấy cổ áo của Pháp Thánh trẻ tuổi, nhe răng dữ tợn cười: "Kirsten, ta cảm thấy chúng ta cần · hảo · hảo · trò truyện thân mật một chút, ông cảm thấy thế nào?"
Kirsten run lên, nước mắt tuôn rơi: "Ta có thể nói không sao?"
Nụ cười của Thang Mộ càng thêm hung ác: "Ông nghĩ thế nào?"
"...... Cứu mạng......"
Vì vậy, ở phía sau thân cây gần chỗ nghỉ chân ngoài trời phát ra một loạt tiếng gào thét quỷ dị "Oh...... ah...... Ah......", cũng may gần đó không có người nào đi ngang qua, nếu không ngày mai chắc là sẽ truyền ra lời đồn đãi không quá hòa hài.
Jarrett ngồi im bên đống lửa, gió đêm nhè nhẹ làm ánh lửa lay động tạo nên cái bóng mờ nhạt chiếu trên dung nhan anh tuấn của hắn, trong khoảng thời gian ngắn, hình như không khí cũng tĩnh lặng xuống, đột nhiên, thân hình của hắn chợt nghiêng về phía trước, chàng trai đang ở giữa giai đoạn thiếu niên và thanh niên thở dài, bất đắc dĩ đưa tay vỗ vỗ đầu chú gấu trúc đang khoác lên vai phải mình: "Chít chít, đừng làm rộn."
Gấu trúc bất mãn cọ cọgò má của Jarrett, rồi sau đó từ lưng của hắn lăn xuống dưới, bên cạnh vị chủ nhân liền sụp vài chỗ.
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Jarrett xuyên qua bụi đất đầy trời, im lặng không nói nhìn chăm chú vào hố nhỏ bên cạnh, yên lặng đỡ trán: "Chít chít, ngươi thật sự nên giảm cân."
"Chít!!!" 《= ta mới không cần!!!
"Vậy cũng không nên tùy tiện lăn lung tung." Jarrett đưa tay chọc chọc chóp mũi ướt nhẹp lành lạnh của nó, "Ngươi nên may mắn là chưa bắt đầu nấu thức ăn, nếu không, để tỷ tỷ thấy trên ăn đồ dính bụi, ngươi biết sẽ có hậu quả gì chứ?"
"......" Đang làm nũng, Chít Chít nghe thấy tiếng kêu thảm thiết phía sau thân cây, run lên hai cái, lập tức khôi phục an tĩnh, rồi sau đó bò sát đến bên người Jarrett cọ cọ, kéo kéo vạt áo của hắn, "Chít chít......" 《= ta rất nghe lời nha......
Jarrett nhếch miệng mỉm cười, nghiêng đầu nhìn về phía ma sủng của mình: "Không muốn bị đòn, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời biết không?"
"Chít!" 《= hiểu rõ!
Một lát sau, bởi vì phát tiết xong mà sảng khoái tinh thần, trưng ra vẻ mặt "Đại gia ta rất sảng khoái" Thang Mộ đi trở về, mà ở phía sau của nàng, Kirsten đi theo giống như cô dâu nhỏ bị chà đạp.
"......" Dù cho Jarrett có bình tĩnh như thế nào đi nữa, nhìn thấy tình hình này cũng có chút không bình tĩnh được, "Sư phụ Kirsten, người còn tốt......" Hắn đột nhiên cảm thấy mình có phần suy nghĩ nhiều quá, dưới tình huống bị ngược đãi thành ra như vậy, tuyệt đối sẽ không sinh ra tâm tư gì khác đâu nhỉ?
"Jarrett QAQ"
"Này!" Thang Mộ bất mãn, "Ông giả bộ đáng thương cái gì chứ...... Ta căn bản không có đánh trúng ông có được không!" Chỉ là cầm mũi tên hù dọa đuổi theo hắn một lát thôi mà.
"QAQ"
"...... Được rồi." Thang Mộ nhìn bộ dạng đáng thương này của đối phương, cũng có chút mềm lòng, "Chỉ cần ông không động tâm tư không đứng đắn, cũng không cần biến thành lão gia gia nữa." Dù sao...... Dáng vẻ chân chính này Jarrett đều đã nhìn qua, nếu lại biến trở lại không phải sẽ càng làm Jarrett vô thức nghĩ tới? Không được không được! Hãy để cho thằng bé nhìn quen gương mặt này của Kirsten đi!
"......" Trầm mặc gật đầu, rồi sau đó thừa dịp Thang Mộ không chú ý, Kirsten lặng lẽ quay đầu, hướng về phía Jarrett toát ra một nụ cười thắng lợi.
Không thể không nói, trong thời gian mười năm này, cả Kirsten cũng tiến hóa thành công rồi.
"......" Jarrett lặng lẽ bẻ gãy một nhánh cây.
Nhưng mà!
Khiến Jarrett càng cảm thấy tuyệt vọng là!
Vị có uy hiếp lớn nhất kia!
Còn chưa có lên sân khấu!
Được rồi, hiện tại đã ra sàn diễn rồi.
Nhánh cây khô trong tay Thang Mộ "Bồm bộp" một tiếng rơi xuống mặt đất, trong đôi mắt nàng lập tức vẽ đầy thần sắc kinh ngạc.
Sững sờ thật lâu, tay nàng mới run run chỉ chỉ về phía người mới tới: "Y, Ysasi?".
Cô gái tóc xanh, mắt vàng, mặc một thân trang phục đen nhánh, dung mạo không có bất kỳ biến hoá nào so với mười năm trước, máu tóc dài xanh thẳm xinh đẹp tựa như tảo biển lẳng lặng tung bay trong gió đêm, nàng ta cứ như vậy yên lặng đứng phía sau Jarrett, dường như vừa mới xuất hiện lại dường như đã đứng lặng đó thật lâu rồi.
"Đã lâu không gặp."
Nghe được giọng nói trong trẻo giống như suối nước lạnh quen thuộc này, Thang Mộ rốt cuộc xác định, thiếu nữ trước mắt đích xác là Ysasi không thể nghi ngờ.
Nhưng mà......
"Tại sao cô lại ở chỗ này?"
"Chủ nhân không có nói cho ngươi biết sao?"
Đối mặt với câu hỏi vặn của đối phương, Thang Mộ nghi ngờ, chủ nhân? Ai vậy?
Nàng cẩn thận nhìn chăm chú vào các thành viên có mặt ở đây, bản thân mình thì có thể bỏ qua đi, ngài gấu trúc...... vậy cũng không phải?Kirsten? Làm sao có thể? Như vậy chỉ còn dư lại có...... Jarrett?
"!!!"
"Jarrett!!!" Thang Mộ cắn răng nghiến lợi gọi, "Ngươi cái tên này!"
"...... Tỷ tỷ người nghe đệ......"
"Bản lãnh tăng cao nhỉ!" Thang Mộ tiến tới nắm lấy cổ áo đệ đệ mình, "Mười năm không thấy, đệ lại lén lút chơi chủ tớ play với Ysasi, còn gạt tỷ tỷ ta nữa, rõ là......"
Trán Jarrett bắt đầu chảy mồ hôi, đang chuẩn bị nói vài lời, liền nhìn thấy tỷ tỷ mình cư nhiên lại giơ ngón tay cái về phía hắn --
"Làm tốt lắm!"
"......" Jarrett cảm giác mình sắp khóc, cái này so với đánh một trận còn làm cho người ta cảm thấy bi ai hơn có được không?
"Tỷ tỷ, người hiểu lầm."
"Nam nhân tốt là dám làm dám chịu!"
"...... Cho nên nói......"
Đấu tranh hồi lâu, Jarrett rốt cuộcnói rõ tất cả nguyên do với Thang Mộ, theo từng lời hắn kể, tròng mắt Thang Mộ càng ngày càng trừng lớn, đến cuối cùng thiếu chút văng khỏi mắt rồi.
"Ysasi là Thế giới thư?"
"Sau đó ký kết khế ước với đệ?"
"Ha ha ha Jarrett ngươi không hổ là vai nam chính của cái thế giới này!"
"...... Tỷ tỷ người lại bắt đầu nói lời kỳ quái rồi."
"Không trách được trong mười năm cô đều không hề biến hóa, thì ra bây giờ là giống với Kirsten, cùng là trạng thái linh thể." Thang Mộ nhìn về phía cô gái tóc xanh luôn trầm mặc, mới vừa rồi nàng đã cảm thấy đối phương có một chút không thích hợp, thì ra là như vậy......
"Ngươi không phải cũng không hề biến hóa sao?" Ysasi nhìn chăm chằm vào Thang Mộ, "Giống y như mười năm trước."
"Éc...... Cái này...... Trước đó cô hẳn là đã nghe rồi nhỉ? Thật ra thì ta mới đi mười ngày mà thôi......" Thang Mộ vò đầu, giải thích không quá trôi chảy.
"Không cần giải thích." Ysasi vươn tay, vén lọn tóc dài bay bay ra sau tai, "Ta tin tưởng ngươi."
Rồi sau đó, khóe miệng của nàng ta chậm rãi, chậm rãi nâng lên một cáiđộ cong nho nhỏ.
Có câu nói như thế nào nhỉ?
Không cười thì thôi, cười một tiếng liền khuynh thành.
Đại khái là ý chỉ tình huống như thế này sao?
Trong nháy mắt Thang Mộ lọt vào trạng thái đờ đẫn.
"......" Jarrett lần nữa bẻ gãy một nhánh cây, liếc mắt nhìn về phía gấu Trúc bên cạnh.
"Chít!" Ngài Gấu trúc lĩnh mệnh, lập tức đứng lên bằng chân sau, một cái "Thái Sơn áp đỉnh", hung hăng té nhào vào người của Thang Mộ.
Mấy người chỉ nghe một tiếng vang thật lớn "Ầm!", trên mặt đất trong nháy mắt lại xuất hiện một cái hố khổng lồ.
".... . Tỷ tỷ!!!
← Ch. 073 | Ch. 075 → |