Vay nóng Tinvay

Truyện:Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc - Chương 029

Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc
Trọn bộ 118 chương
Chương 029
Từ trên trời rơi xuống
0.00
(0 votes)


Chương (1-118)

Siêu sale Lazada


Có lẽ vẻ mặt táo bón của Kirsten quá mức rõ ràng, Thang Mộ vô cùng chính trực mà cho ông ta một chút ánh mắt: "Ông có ý kiến sao?"

"............ Không có!" Hắn dám có ý kiến sao? Ở trong này thì không sao, đi ra ngoài nhất định sẽ bị trả thù đó!

"Kirsten gia gia, ta đi minh tưởng đi."

"......" Sao cả Jarrett con cũng như thế vậy! Các ngươi thật sự là chị em ruột mà!

[Ngươi nhìn mặt Kirsten xem, thật buồn cười!]

[Tỷ tỷ.... . Không nên khi dễ Kirsten gia gia nữa. ]

[Ta sẽ cố gắng!]

[.......... ]

Quả nhiên không hổ là quái vật cấp Thánh sao?

Đợt chờ đợi này, chính là khoảng chừng bảy ngày bảy đêm, dùng lời của Kirsten chính là "Dựa vào thực lực của ma thú cấp Thánh, dù là đánh nhau tận mấy tháng thậm chí vài năm, cũng là hiện tượng bình thường!".

Ngay khi Thang Mộ lo lắng đệ đệ mình có thể trở thành nam chủ đầu tiên bị đói chết, thì ánh sáng bàn tay vàng lại soi sáng phương hướng cho bọn họ bước tới.

Vẻ mặt Kirsten mang theo không khí vui mừng chính thức tuyên bố: "Bên ngoài đã đánh nhau xong!!"

"Ông xác định?"Đây là Thang Mộ đã chờ muốn choáng váng đầu.

"Đương nhiên, ít nhất trong một cây số gần đây không có dao động ma pháp bất thường nào." Đối với người này đã hình thành thói quen nên Kirsten rất nhanh trả lời, "Cho dù là bọn chúng còn đánh thì cũng đánh ở nơi rất xa."

"Vậy chúng ta đi ra ngoài đi." Jarrett túm túm lấy áo bào của sư phụ nhà mình, "Đợi ở trong này nhiều ngày như vậy, tỷ tỷ sắp phát chán rồi."

"......" Con không lo lắng cho sư phụ sao?! = 皿 =

".... ." Jarrett nhà ta thật tri kỷ. TaT

Chỉ một nháy mắt, ba người đã từ Tinh vân châu chuyển ra bên ngoài, mới vừa chạm đất, Thang Mộ gần như cho rằng mình đến nhầm chỗ.

Nếu như nhớ không lầm, lúc trước bọn nàng vẫn đang ở rừng rậm đi? Như vậy, hiện giờ địa thế khe vực này là sao?

Còn đang nghi hoặc, bên kia đã bắt đầu giảng dạy.

"Nhìn thấy chứ? Jarrett, đây là sức mạnh của ma pháp." Kirsten chỉ vào một khe nứt rộng mênh mông, cảm thán nói, "Nhớ năm xưa khi ta dùng cấm chú, hiệu quả cũng không khác vậy nhiều lắm."

"Được rồi, đừng có nổ nữa." Thang Mộ nhìn bốn phía xung quanh vài lần, "Mau tìm giúp xem, xem phụ cận có ma thú nào chết không."

"Ý của cô là...."

Thang Mộ vô cùng âm u trả lời: "Không phải ma thú nào cũng giống chúng ta có chỗ để lẫn trốn, cho nên, chúng nó hẳn là đều chết rồi."

"Cho nên?" Không hiểu vì sao, Kirsten cảm thấy sau lưng mình có chút lạnh.

"Cho nên chúng ta dựa vào tinh thần nhân ái mà đi nhặt xác chúng nó, sao có thể để cho đám ma thú đáng thương kia phơi thây nơi đồng không mông quạnh được."

"........." Kỳ thực cô chính là muốn đi nhặt tiện nghi!

Kirsten yên lặng đưa tay, che lỗ tai Jarrett lại.... phải bảo vệ tâm hồn thuần khiết của đồ đệ hắn khỏi tay ác ma chứ.

Do thời gian có hạn, Thang Mộ thập phần tự nhiên triễn lãm công phu cắt một giây trước mặt hai người bọn họ, cách làm cụ thể như sau: Đưa tay về phía thi thể -- thi thể biến mất -- sản phẩm được gia công hoàn chỉnh xuất hiện.

Với cái này, Jarrett bình luận là -- Tỷ tỷ thật lợi hại!

Với cái này, Kirsten bình luận là -- nhìn theo độ thuần thục mà nói, cô nhất định là đã làm chuyện này rất nhiều lần!

Bất kể thế nào, thừa dịp lúc thần thú đánh nhau, Thang Mộ vô cùng chắc chắn phát tài, dùng bản đồ trong đầu bắt đầu càn quét ma thú tử vong ở vùng phụ cận, đến cuối cùng, túi ảo của nàng cũng không chứa nổi nữa, bất đắc dĩ, chỉ có thể thu thập ma tinh cho vào không gian của Kirsten [hắn nghiêm túc cự tuyệt việc đem đống thịt bầy nhầy cho vào không gian của hắn, mà Thang Mộ hiện giờ không có dư thời gian để đánh hắn], lại đi nhặt xác, cứ như thế lặp lại rất nhiều lần.

"Gần đây còn có một ít, không lấy sao?"

"Không cần, dù sao cũng phải chừa lại cho người khác một ít chứ." Thang Mộ hồi đáp.

".... ." Rõ ràng là lời nói thực bình thường, nhưng Kirsten lại cảm thấy âm khí dày đặc.

"Tỷ tỷ chính là cảm thấy, nếu người khác đến đây mà nhìn không thấy xác ma thú nào sẽthấy kỳ lạ đúng không?"

"Đúng vậy, người khác theo dấu vết này đến tìm kiếm thì chắc chắn sẽ chỉ lo tranh cướp thi thể, không chú ý tới cái khác nữa, với lại.... ." Bởi vì phát tài nên kích động, Thang Mộ nhất thời không khống chế được, vẻ mặt co rúm lại, lộ ra nụ cười có chút dữ tợn, "Cái đáng giá đều ở chỗ chúng ta, mấy thứ không đáng tiền này thì để cho bọn họ tranh cướp đi ha ha ha!"

Kirsten lại yên lặng che lỗ tai Jarrett lại.

Bất quá ba người đều thống nhất ý kiến, đó chính là -- nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, dù sao chỗ này cũng đã xảy ra một trận đại chiến cấp thánh, những kẻ mạnh khác chú ý tới chỗ này cũng không phải không có khả năng.

Khoảng chừng một giờ đồng hồ, ba người đi sâu trong khu cây cối rậm rạp, tâm tình cũng theo đó mà thả lỏng xuống, dù sao, so với khe sâu không có chỗ che thì rừng cây rậm rạp che phủ vẫn làm cho người ta cảm giác yên tâm hơn.

"Kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ? Rời đi luôn hay là chờ một thời gian nữa? Jerry ngươi thấy sao?"

"Hỏi ta sao?" Jarrett có chút kinh ngạt hỏi lại.

"Đương nhiên." Thang Mộ gật đầu, "Ta tin tưởng ngươi."

"À, " Jarrett còn thật sự suy nghĩ một lát, trả lời, "Lại ở một thời gian thì sao? Hiện giờ rất nhiều người đều chạy về phía này, tuỳ tiện rời đi lại khiến người khác nghi ngờ đi?"

"Đúng vậy Đúng vậy, có đạo lý!" Thang Mộ gật đầu liên tục, khen nói, "Không hổ là Jarrett nhà ta, rất thông minh nha!"

"Ta nói này...." Kirsten yên lặng giơ tay, "Thức ăn chúng ta mang theo đã sắp hết rồi đó? Vốn nghĩ sắp phải ra ngoài bổ sung một lần....... ."

"Cái này rất dễ." Thang Mộ vô cùng nhanh chóng trả lời, "Chúng ta đến chỗ bọn mạo hiểm giả mượn là được rồi."

"....... Cô căn bản là muốn cướp bóc mà!"

"Không, là mượn, hữu nghị, ôn nhu chứng minh thực lực rất cách biệt của chúng ta với đối phương, rồi sau đó thu một ít thức ăn làm phí tổn là được."

"............" Kirsten hộc máu, "Dừng tay! chúng ta sẽ bị bọn mạo hiểm giả coi thành cái đinh trong mắt đó!"

"Không sao đâu Kirsten gia gia, " Jarrett dị thường thuần khiết nói tiếp, "Trước tiên ta sẽ dùng Thuật che đậy thay tỷ tỷ, hơn nữa chúng ta sẽ trả tiền, đúng không, tỷ tỷ?"

"Ừ, đúng vậy!"

"!!!!"

Ai trả lại Jarrett thuần khiết cho hắn đi!!!!

"Hơn nữa, Kirsten gia gia, người quên rồi sao?"

"...... Cái gì?"

"Vừa rồi chúng ta thu rất nhiều thịt ma thú đó, sẽ không chịu đói đâu."

".... ." Bổ đao đế (*không biết là ai) vạn tuế!

Suy đoán của Kirsten quả nhiên là đúng, sang ngày thứ ba, thức ăn mà bọn họ đem đi quả nhiên thực sự không còn, đáng giận nhất là, gần như đám mạo hiểm giả vẫn dừng lại ở nơi trơ trụi bên kia lấy thi thể, vì thế.... bọn họ chỉ có thể nướng thịt ăn.

Nhưng mà!

Chỉ ăn thịt!

Làm sao duy trì được đầy đủ dinh dưỡng cho trẻ em được!

Lúc này dù không có sữa XO hoặc AD thì ít nhất cũng có cái bánh bao chứ!

Được rồi... là nàng thật sự không muốn ăn thịt nữa, sắp ói ra rồi....

Đều nói trời không tuyệt đường người, một hôm lúc cơm chiều, Thang Mộ cuối cùng tìm được hi vọng của đời người.

Sự việc là như vầy, Jarrett vừa mới dùng ma pháp thắp đống lửa lên, mặt Thang Mộ không còn chút máu, run run lấy thịt từ túi ảo ra, lại sau đó Kirsten thuần thục chuẩn bị đồ gia vị, chuẩn bị thịt quay lần thứ 1001 [làm một dược thánh, hắn chuẩn bị đồ gia vị là chính xác nhất, được rồi, thực ra hắn làm việc này hoàn toàn là bị ép, vũ lực dưới người ta thì không có quyền được chọn!]

Có lẽ vì sắc mặt Thang Mộ quá mức thảm thiết, một bầu không khí trang nghiêm quanh quẩn bao quanh bọn họ, đây không giống nướng thịt, đây là viếng mồ mã đó.

Rồi sau đó.... bước ngoặc xuất hiện!

Có lẽ Ngựa đực Đại thần cảm nhận được nội tâm bi thương của nàng, một vật thể thần bí mang ánh sáng đầy màu sắc đột nhiên xuất hiện ở cách trên đầu bọn họ khoảng một thước, rồi sau đó chỉ nghe "ầm" một tiếng, nó đột nhiên hạ xuống, rơi ngay giữa đống lửa trước mặt nàng.

Thang Mộ gần như trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú vào đống hỗn độn trước mắt và thủ phạm gây ra chuyện đó, xoa xoa mắt, lại xoa xoa mắt, cuối cùng xác định -- đây không phải là ảo giác!!!

"Cái này, này này lại là.... trứng?!"

"....... Chỉ là trứng thôi mà, xin đừng nói đáng khinh như vậy!"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-118)