Vay nóng Tima

Truyện:Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc - Chương 017

Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc
Trọn bộ 118 chương
Chương 017
Nhân vật chính không có tiền nhưng có thể có cái đó!
0.00
(0 votes)


Chương (1-118)

Siêu sale Shopee


Đại nguy cơ!

Thang Mộ gặp phải nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay!

Nguy cơ này từng làm khó một tỷ người dân hiện đại!

Đúng vậy, tên của nó là -- không có tiền!!!

Tuy rằng mặt không chút biểu tình, nhưng hai người nam giới một lớn một nhỏ rõ ràng thấy được -- nàng bị đã kích đến hoá đá.

Ôm tâm lý âm u mừng thầm không thể nói, Kirsten ho nhẹ một tiếng: "Thật ra, tiền của cô ở thời đại của ta vẫn đủ mua thảo dược."

"............" Thang Mộ gục đầu xuống, trên gương mặt là mộtmảnh âm u, "Không phải ông nói loại thảo dược này ở thời đại các người mọc đầy ngoài đường sao?"

Cho nên, nàng đây là, bị khách sáo sao?

A a, lại muốn lấy cung tên ra rồi, làm sao bây giờ?

Tầm mắt Thang Mộ bất giác chuyển tới khu gạch men chỗ đối phương, tuy rằng kim cầu đã không còn, bắn trụ ngọc cũng được được đi? Dù sao hắn cũng không phải người...

Kirsten nháy mắt chỉ cảm thấy phát lạnh, vội vàng kẹp chặt hai chân.

"Tỷ tỷ." Tiếng gọi của Jarrett đánh vỡ bầu không khí quỷ dị ẩn dấu sát khí lúc này.

"Cái gì?" Vừa nghe tiếng kêu của đệ đệ thân yêu, sát khí cả người Thang Mộ nháy mất bị tinh lọc.

Sau đó, nàng nhìn đến cánh tay nhỏ bé đang cầm tay mình.

"Tạm thời không thay đổi được cũng không sao, ta hiện giờ ngay cảma pháp học đồ còn không phải, cho nên trước tiên có thể học ma pháp, chuyện này để sau nói cũng được mà."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Jarrett lộ ra thần sắc nghiêm túc, biểu tình già dặn này không chỉ không làm hắn nhìn có sức thuyết phục mạnh mẽ, ngược lại làm nội tâm Thang Mộ cười đến quằn quại quay cuồn.

"Không cần lo lắng." Thang Mộ đưa tay xoa xoa đầu cậu bé, rồi cầm hai tay đối phương hợp lại trong lòng bàn tay, mặt nghiêm túc nói, "Không sợ bán thận bán gan, tỷ tỷ cũng nhất đem thảo dược về tới tay!"

".... ." Không, tỷ tỷ, lời này của người càng làm cho ta lo lắng hơn!

"Sao? Hiện giờ còn có tộc người ăn thịt người sao?" Kirsten vốn đang bị bỏ rơi nghi hoặc hỏi.

"Hả?" Thang Mộ và Jarrett đều đồng thời cảm thấy mình không thể lý giải được ý nghĩ [*]thiên mã hành không của vị đại sư này.

[*]Thiên mã hành không: Ý tưởng phong phú, dồi dào, không bị bó buộc.

"Nếu không cô tính đem thận, gan của mình bán cho ai ăn?"

"......"

"....... ."

Chết tiệt! Không lẽ tác dụng duy nhất của nội tạng nàng chính là xào, nướng hoặc hầm canh cho người khác uống sao?!

Đây là mỉa mai nàng hả? Chắc chắn là vậy đi?!

Bất quá nhắc tới nội tạng.... Thang Mộ cảm thấy mình nhớ tới gì đó, nhất thời rơi vào trầm tư.

Sau đó, nàng bị Jarrett lay tỉnh.

"Jerry, ngươi sao vậy?"

"Tỷ tỷ nếu người muốn đem mình bán cho người khác ăn, ta sẽ không học ma pháp nữa!"

"......" Vậy là, đệ đệ thân ái nhà nàng nghĩ lúc nàng im lặng là đang lo lắng tìm cách cân bán thịt sao?!

"Ngươi nghĩ nhiều quá." Thang Mộ như máy sấy sấy khô trái tim trong thầm lặng, "Ta còn muốn sống để nhìn ngươi trở thành Pháp thánh mà, sao có thể muốn chết được."

Nói xong câu đó, vẻ mặt Jarrett thả lỏng một chút, nhưng vẫn có chút không yên lòng.

Thang Mộ nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn còn chưa có thịt của hắn, kéo kéo: "Ta còn chờ nhìn ngươi cưới mười tám lão bà, sau đó sinh mấy chục bé con cho ta chơi mà!"

"...... Tỷ tỷ mới suy nghĩ nhiều quá đó!"

Vì thế, Jarrett da mặt còn rất mỏng thẹn quá hoá giận rồi.

Nhìn chăm chăm vào dáng cậu bé bỏ đi, Thang Mộ chớp mắt, con mắt đen láy đầy ý cười.

"Vậy ta cũng...." Lại rơi vào tình huống ở cùng một chỗ với người nào đó, Kirsten trực giác cảm thấy không ổn, chuẩn bị bay đi.

"Đứng lại!"

".... ." Sao hắn lại lễ độ như vậy?! Nếu bay đi luôn thì tuyệt đối sẽ không bị chộp được!

Kirsten yên lặng đứng lại, chờ đợi mưa to gió lớn đến, sau đó kinh khủng phát hiện ra, hắn lại sắp thành thói quen với loại cảm giác khổ sở này... Tổng cảm thấytiếp tục như vật thực không ổnđâu.

"Kirsten, ma tinh, chắc là cũng có thể đổi thành tiền nhỉ?"

"Đương nhiên." Kirsten không cần nghĩ ngợi mà trả lời, với những vấn đề như vầy hắn thực là chuyên nghiệp, "Hơn nữa theo ta đoán, ma tinh hiện giờ chắc là đáng giá hơn nhiều so với thời đại của ta."

"Sao thế, cô có sao?"

Thang Mộ gật đầu, lúc nãy trầm mặc là vì nàng đột nhiên nghĩ tới, lúc giết Papa Bear, ba lô của nàng tự động nhặt không ít vật phẩm, sau đó quên bán ra.

Để tăng sức thuyết phục, nàng lại lấy túi ảo đổ ra ngoài.

Vốn bên trong túi ảo là số lượng ma tinh được xếp chồng giờ thì tiếng "Rầm rầm" liên tiếp không ngừng vang lên, nháy mắt chất đống đầy sàn phòng khách, chôn lắp đống kim tệ lúc trước.

"Loại màu sắc này...." Kirsten cúi xuống nhặt lên một viên ma tinh, "Là ma thú hệ thổ cấp một."

Phân chia cấp bậc ở thế giới này rất khác với [Long chi cốc]; trong trò chơitiêu chuẩn chia cấp bậc người và quái là giống nhau; mà ở đây, người có tiêu chuẩn chia cấp bậc của người, ma thú có quy tắc của ma thú.

Cấp 1, không thể nghi ngờ là cấp thấp nhất trong ma thú.

"Phải, là một loại ma thú gấu tên Papa Bear, mấy hôm trước ta xoát được ở phụ cận rừng Boddington."

"...... xoát?" Đối với ngôn từ trò chơi, Kirsten rõ ràng là không quen thuộc, nhưng hắn vẫn hiểu được hàm ý trong câu nói của Thang Mộ, nhìn chăm chú vào một đống ma tinh có ngoại hình, kích thước giống nhau, hắn hắc tuyến, "Không phải cô diệt tộc chúng nó chứ?"

Ánh mắt Thang Mộ phiêu đi: "Không thể nào, ta nhớ rõ là thú bị giết đều có trứng."

".... ." Câu trả lời này càng kinh khủng hơn được chứ!!! Kirsten cảm giác trứng lần nữa lại đau, cô gái này.... là có chứng hận thùvới nam tính sao?! Hơn nữa đem ma thú giống đực của người ta giết sạch rồi, giống cái cũng không có cách nào sinh sản, cái này còn đáng sợ hơn trực tiếp diệt tộc được không?!

"Đúng rồi." Thang Mộ quyết đoán chuyển đề tài, "Trừ ma tinh, bộ phận khác trên người ma thú có thể đổi tiền không?"

"Cái này còn tuỳ tình huống cụ thể." Kirsten am hiểu mà trả lời, "Các loại ma thú đều không giống nhau, nhưng nếu là loại ma thú Papa Bear mà cô nói, chắc là thuộc một loại gấu, như vậy có vẻ là da lông và thịt, nhất là tay gấu, hẵn là đổi tiền được."

Mắt Thang Mộ sáng lên, trong túi ảo có không ít chồng da lông và thịt.

Nàng đang chuẩn bị nói chuyện này ra, thì thấy Kirsten phủi tấm áo bào không có một chút tro bụi của mình, tạo dáng cao thủ tịch mịch thở dài: "Bao nhiêu năm rồi chưa sờ qua ma tinh nào thấp hơn cấp 8 nên loại ma thú cấp thấp này không hiểu rõ lắm nha."

"......" Mấy kẻ thích giả bộ đều đi chết đi!!!

Thang Mộ nháy mắt âm u, vì thế nàng không nói một lời, yên lặng lấy túi ảo ra, chỉ thấy đống da lông, thịt chất cao như núi nháy mắt vô cùng khí thế vùi lấp "Cầu bại" Pháp thánh đại nhân.

"Đây là cái gì thế? Thật tanh!"

Kirsten một bên giãy dụa một bên cố gắng giải cứu mình khỏi đống nguyên liệu, cuối cùng... hắn giống như Tôn Ngộ Không thoát ra được đầu với tay.

"Chính là nguyên liệu ma thú cấp thấp mà ngươi nói đó."

Thang Mộ nhếch miệng, cố gắng tạo ra một nụ cười dữ tợn mà vặn vẹo, thành công làm Kirsten sợ run lên, vội rút tay về, sau đó cảm thấy trong tay có cảm giác nhầy nhầy, cúi đầu nhìn - thì nhìn thấy viên cầu bị chia làm hai nữa....

"...... Đây lại là cái gì...."

Nhìn kỹ lại, cạnh mặt hắn đều là thứ hình cầu bị vỡ chảy ra chất lỏng kỳ quái này......

"A!" Thang Mộ giờ mới nhớ tới, tự động nhặt vào túi ảo ngoài thịt gấu thì bộ phận khác cũng có, như là.......

"Hình như ta bắn vỡ trứng gấu rồi!"

"............" Cứu mạng!!!!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-118)