Đại kết cục
← Ch.211 | Ch.213 → |
Vân Yên cúi đầu nhìn Ung Chính, buông tay ra, nhẹ nhàng đắp lại chăn cho ngài, dọn dẹp xong thì thả rèm xuống rồi ra ngoài.
Khi nàng vào, Ung Chính nghiêng người nằm quay lưng về phía màn, dường như đã ngủ thiếp đi. Nàng khẽ khàng thổi tắt mấy ngọn nến trong phòng, chỉ để lại một cây, nương theo ánh sáng lờ mờ thu dọn quần áo ngài đã thay ra và bút mực tấu chương bừa bãi trên bàn.
Tiếng loạt xoạt rất nhỏ, hơi thở của vị hoàng đế trên giường chợt ẩn chợt hiện. Làm xong mọi việc, nàng theo thói quen bưng một chiếc ghế đẩu tới bên chiếc màn che nửa long sàng, căn phòng trở về với yên tĩnh, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ kiểu Tây bên ngoài điện vô cùng rõ ràng, trong đầu nàng nhớ lại những lời người đứng đầu thái y viện Lưu Dụ Đạc vừa nói.
Không biết từ lúc nào, Ung Chính trở người lại, hình như vừa tỉnh giấc, vươn bàn tay đeo nhẫn ngọc ra khỏi màn giường, Vân Yên sửng sốt, vội vàng đưa tay tới.
- Sao vẫn chưa ngủ?
Giọng nói Ung Chính khàn khàn của bệnh tật, cũng rất đỗi dịu dàng.
- Không sao, thiếp đang nghe tiếng đồng hồ Tây Dương.
Vân Yên nhẹ nhàng trả lời,
- Sao hoàng thượng đã tỉnh rồi?
Ung Chính đáp:
- Bỗng nhiên trẫm mơ thấy những ngày còn ở trong vương phủ trước đây... nàng ngồi dưới cây ngô đồng giặt quần áo. Tóc mai rơi xuống khi giặt... nàng lấy khuỷu tay gạt đi rồi lại tiếp tục... một lát sau nó lại rơi xuống.
Vân Yên nghe xong mà ngẩn người, trong phút chốc đau buồn trong lòng dâng lên.
- Vân Yên?
Nàng nghe thấy ngài ngọi tên mình mới hoàn hồn lại, hít một hơi kìm nén mới nở nụ cười.
- Vân Yên ở đây.
Ung Chính ngập ngừng, giọng nói khàn đặc:
- Nàng ngồi lên đây.
Vân Yên đứng lên, bàn tay còn lại rém nửa rèm bên kia, nhìn ngài đang nằm nghiêng trên chiếc gối, đôi mắt đen thẳm đã mở ra. Hình như ngài muốn mở miệng, ánh mắt chợt lóe lên sự sắc bén.
Vân Yên cảm thấy sống lưng rét lạnh, bất chợt thốt lên:
- Có thích khách!
Nàng theo phản xạ lao tới trước người Ung Chính.
Thích khách che mặt xông vào phòng, thấy vậy hơi do dự, lưỡi kiếm sắc nhọn nghiêng một góc muốn tìm chỗ sơ hở để nhằm vào Ung Chính, nhưng vẫn trúng phải bụng dưới của nàng, trong chớp mắt máu tuôn ra như suối.
Thích khách rút kiếm toan đâm tiếp, Ung Chính lập tức rút vũ khí dưới gối ra chĩa về phía mặt nạ của y, y nghiêng đầu né tránh, tấm vải che mặt rơi xuống, bên gò má có một vệt máu dài.
Là một cô gái!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đại nội thị vệ Đồ Hải cầm kiếm chạy vào, lao về phía thích khách, thích khách xoay người giơ vũ khí chặn lại, tiếng binh đao chạm vào nhau vô cùng chói tai. Chẳng mấy chốc, thích khách đã bị đại nội thị vệ bao vây. Nàng ta bị dồn vào đường cùng, định tự sát, nhưng bị Đồ Hải đánh rơi vũ khí, dùng một tay bóp cổ nàng ta, một đại nội thị vệ khác tên Đô Linh bẻ ngoặt khuỷu tay nàng ta về phía sau.
- Người đâu, mau tới đây!
Ung Chính ấn tay lên vết thương đầy máu trên bụng dưới Vân Yên, giọng nói đã lạc đi.
- Hoàng thượng!
Mấy tiếng thét cao thấp nối tiếp nhau, Tô Bồi Thịnh và Đồ Hải vội vã chạy tới bên giường, máu chảy nhuộm đỏ long sàng, chiếc áo màu vàng của Ung Chính lốm đốm vết máu, ngài ôm chặt người phụ nữ trong lòng, cả người như đã già đi chục tuổi. Mọi người đều sững sờ! Không biết đây là máu của ai với ai.
* * * * *
Chuyện thích khách thâm nhập vào Cửu Châu Thanh Yến làm cả hoàng cung chấn động, nhưng Ung Chính hạ lệnh phong tỏa tin tức.
Tuy Viên Minh Viên không kín kẽ như Tử Cấm Thanh, nhưng vẫn được bảo vệ nghiêm ngặt, nếu người ngoài muốn vượt nóc băng tường cũng khó có thể xông vào nội uyển, có điều thích khích này không là người ngoài. Thái giám điện Viên Minh Viên xác nhận thích khách chính là cung nữ trong viên, tên là Hổ Phách, rõ ràng không giỏi võ công, nhưng nàng ta sống chết khẳng định mình không chịu sự sai bảo của ai, cuối cùng cắn lưỡi tự vẫn trong ngục. Tô Bồi Thịnh lật hồ sơ ngày trước, tìm thấy họ gốc của cung nữ ấy là Bao. Ngạc Nhĩ Thái nghe thấy chợt nhớ ra, người cầm đầu phản loạn Miêu tộc ở Cổ Châu mang họ Bao!
Vết thương của Vân Yên không nhẹ, may mắn được chữa trị kịp thời nên tính mạng được bảo toàn. Khi tỉnh lại, nhìn gương mặt Ung Chính, Vân Yên bỗng cảm thấy kiếp trước đời này chắc hẳn đã được định sẵn, trong lòng bình thản như mặt nước không sóng.
Ung Chính không nói gì, vùi gò má mình vào lòng bàn tay nàng, cọ hàng râu rậm rạp lên ấy, nàng giơ tay xoa trán ngài, thoáng cảm thấy trong tay mình có dòng nước nóng hổi.
Tháng hai năm Ung Chính thứ mười ba, những nơi tập trung phản loạn tộc Miêu như Cổ Châu, Đài Củng, Thanh Giang... đường xá đều ách tắc, lan tới tận nội địa, quan binh đều không thể chế ngự, ngay cả tỉnh lị giới nghiêm như Quý Dương. Tháng ba, tấn công Thanh Giang. Tháng tư, đánh chiếm Khải Lý. Tháng tư nhuận, đánh chiếm các huyện Hoàng Bình Cựu Châu, Thanh Bình, Dư Khánh... Ung Chính đế lệnh cho đề đốc Quý Châu Cáp Nguyên Sinh làm Dương Vũ tướng quân, đề đốc Hồ Quảng Đổng Phương làm phó tướng quân, điều binh ở Vân Nam, Hồ Quảng, Quảng Đông, Quảng Tây đến chi viện vây quét, yêu cầu họ "Quét sạch phản loạn, diệt tận gốc mối lo, không để lại hậu họa". Lại bổ nhiệm Hình bộ thượng thư Trương Chiếu làm Phủ Định Miêu Cương đại thần. Vì xảy ra chuyện, Ngạc Nhĩ Thái dâng sớ tự trách phạt mình, xin được tước tước vị.
Khiến Vân Yên bất ngờ là, bệnh của Ung Chính thoạt nhìn đã tốt hơn rất nhiều, không chỉ được xuống giường, vẻ ngoài ngài không hề giống người nằm trên giường bệnh lấu ngày. Còn nàng, nằm liền mấy tháng trong Cửu Châu Thanh Yến, ăn xong tết năm Ung Chính thứ mười ba mới được rời giường vận động.
Lần vận động này giúp Vân Yên nhanh chóng phát hiện một chuyện làm nàng vô cùng kinh hoàng... Nàng ôm chiếc hộp bằng gỗ tử đàn lấy từ dưới tay vịn, ngỡ ngàng ngồi vào chỗ mà bình thường Ung Chính vẫn hay ngồi phê duyệt công văn, chiếc nắp tinh xảo trơ trọi lăn trên mặt đất.
Đáng lẽ ra nàng phải nghĩ tới từ lâu.
Ánh mắt Vân Yên rơi trên từng viên thuốc màu đỏ tươi trong hộp, đã dùng hết hơn nửa. Viên thuốc màu đỏ ấy, như giọt máu rực rỡ nhưng gai mắt.
Uống rượu độc giải khát (1).
Tiếng giầy loạt xoạt từ bên ngoài phòng đến gần, từng tiếng hô "Hoàng thượng cát tường" cất lên.
- Sao đã xuống giường rồi?
Khi Ung Chính vào, Vân Yên vẫn ngồi ở chỗ ấy, chậm rãi ngước mắt lên nhìn ngài. Khi ánh mắt Ung Chính lướt tới cái hộp trong tay nàng, đôi đồng tử hơi co lại, rồi dần dần trở về với bình thản.
Ngài thong thả bước tới, căn phòng buổi chiều yên tĩnh đến nỗi tiếng áo quần sột soạt cọ vào nhau cũng sắc nét lạ kì. Ngài đi đến trước mặt nàng, từ từ quỳ xuống, giơ bàn tay phải đeo chiếc nhẫn Huyết Mỹ Nhân ra nhặt nắp hộp bằng gỗ tử đàn rơi trên mặt đất lên.
Ngài cứ nửa quỳ như thế, nhẹ nhàng đặt nắp hộp lên chiếc hộp trong tay Vân Yên, che đi màu đỏ rờn rợn.
Một tiếng lách cách, cả chiếc hộp rơi khỏi tay nàng!
Những viên thuốc màu đỏ tươi lăn lóc như những viên ngọc, phản chiếu rực rỡ khắp căn phòng một vẻ đẹp chói mắt.
Vân Yên thoắt ôm chầm lấy Ung Chính, ôm chặt lấy ngài, vùi cả gò má mình vào cổ ngài, bật khóc nghẹn ngào.
Bao nhiêu năm nay, nàng chưa từng lớn tiếng khóc thỏa thuê. Giờ phút này, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng khóc vang vọng của nàng.
Ung Chính nhắm hai mắt lại, đôi tay ôm chặt lấy eo nàng, ánh nắng bên ngoài cửa sổ rọi vào kéo dài bóng của hai người trên mặt đất.
Khóc mệt rồi, Vân Yên như đứa bé gục trên vai ngài dần dần ngủ thiếp đi.
Trong mơ, nàng nghe thấy tiếng Ung Chính nói chuyện với Bảo thân vương Hoằng Lịch. Giọng nói của cả hai đều rất nhỏ nhưng bình tĩnh. Nàng mơ màng nghe, ngón tay muốn cử động mà không có sức, dưới cằm là chiếc chăn bông, xúc cảm mềm mại ấy sao rõ ràng đến vậy.
- Hoàng a mã!
Nàng gần như lập tức tỉnh lại bởi âm lượng bỗng nhiên cao vút của Bảo thân vương Hoằng Lịch, sự kinh hãi và không thể tin nổi trong giọng nói của chàng ta đều hoàn toàn bộc lộ. Trong trí nhớ của nàng, Hoằng Lịch đã trưởng thành thành một người đàn ông hiếm khi thể hiện vui giận.
- Hoằng Lịch, con nhắc lại lời của trẫm nói.
Giọng nói của Ung Chính lạnh lùng lạ thường.
- Nếu sau khi hoàng a mã... trăm tuổi, đế lăng chỉ có áo quan, kim quan của Hoàng hậu Hoàng quý phi có thể nhập đế lăng... Hoàng a mã và Vân Yên cô cô... tro cốt để chung một vò... an nghỉ ở... Ung Hòa cung Tứ Nghi Đường... dưới gốc cây ngô đồng.
Bảo thân vương Hoằng Lịch cắn răng cắn lợi nhắc lại, mấy lần nghẹn lại mới miễn cưỡng nói hết, ngay cả giọng cũng hơi run rẩy.
Vân Yên xoay người nằm trên gối, nước trong cơ thể dường như đã bốc hơi hoàn toàn, không thể nặn ra nổi một giọt nước mắt. Giọng nói nụ cười ấy mà nàng không nhớ rõ lùng bùng trong đầu.
Ngày thuốc không còn công dụng, cũng là lúc kết thúc. Lời nói của Thái y đứng đầu Lưu Dụ Đạc vẫn còn văng vẳng bên tai. Nàng dần trở về với ung dung và bình tĩnh, một tay nhẹ nhàng vén lọn tóc sau gáy lên.
Buổi tối khi lại uống thuốc, Vân Yên hỏi Ung Chính có từng sợ hãi không. Ung Chính đáp, muôn tuổi chẳng qua chỉ là một hoài niệm mà thôi, không ai không sợ chết cả, các đời các triều đại, Tần hoàng Hán Vũ cũng không thoát nổi giây phút cuối cùng. Nợ nàng quá nhiều, nhưng trái lại an tâm. Để đời đời kiếp kiếp, luôn nhắc nhở ta tìm nàng trả lại.
Vân Yên cầm cốc cười nói, có lẽ đời này gặp nhau, đã là trùng phùng. Cả đời chứng kiến chàng quần lâm thiên hạ, không oán trách cũng không hối tiếc.
Đêm ngày hai mươi ba tháng tám năm Ung Chính thứ ba mươi, Ung Chính đế băng hà ở Cửu Châu Thanh Yến trong Viên Minh Viên, người đời giật mình, lưu truyền nhiều lời đồn khác nhau. Sau khi lấy di chiếu sau bức hoành "Chính Đại Quang Minh" trong cung Càn Thanh, Cố mệnh đại thần (2) công bố di chiếu lập trữ bí mật, hoàng tứ tử Hoằng Lịch nối ngôi, đổi niên hiệu là Càn Long, sử gọi là "Hoàng đế Càn Long".
Trong Ung Hòa cung hương khói nghi ngút, cây ngô đồng đón gió đung đưa tỏa sáng trong ánh nắng, cành lá xào xạc. Hoa ngọc lan đã nở, vẫn như năm xưa.
(1) Cụm từ gốc là Ẩm cưu chỉ khát(饮鸩止渴): Ví với chỉ mong giải quyết khó khăn trước mắt mà không suy tính hậu quả về sau.
(2) Cố mệnh đại thần: Là đại thần được hoàng đế nhà Thanh chỉ thị trước khi mất, giúp đỡ tân hoàng.
HẾT (2015. 12. 8 ~ 2017. 12. 31 23:15)
← Ch. 211 | Ch. 213 → |