Vay nóng Tinvay

Truyện:Nửa Đời Thanh Tình - Chương 006

Nửa Đời Thanh Tình
Trọn bộ 214 chương
Chương 006
Thư phòng Tứ Bối Lặc - Tứ Nghi Đường
0.00
(0 votes)


Chương (1-214)

Siêu sale Shopee


Cửa mở ra, Cao Vô Dung khom người ghé lỗ tai vào sát Tiểu Thuận Tử đang nôn nóng mở miệng, cơ thể lập tức ngừng lại. Ra hiệu bảo y ra ngoài chờ. Đóng cửa lại, đến bên cạnh Dận Chân, thấp giọng ghé vào lỗ tai chàng nói lại lần nữa.

Dận Chân cau hai hàng lông mày anh tuấn, hơi trầm ngâm:

- Thái y còn nửa nén nhang nữa mới đến, e rằng không đợi được..

Bỗng nhiên nhìn về phía Vân Yên.

- Ngươi có biết sau khi ăn cùng nhau thì làm thế nào không?

Vân Yên cảm thấy cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của chàng —— cuối cùng vẫn có, vẫn có người ăn phải.

Chàng có một đôi mắt đen thăm thẳm tựa như hồ sâu. Nàng lập tức cúi đầu xuống, nhanh chóng lục tung trí nhớ về kiến thức y học mình biết nửa đời trước trong đầu. May mắn là, dường như trí nhớ nàng không sai. Nàng không kịp do dự, ngẩng đầu lên lập tức nói:

- Dầu cây ngô đồng, thử dùng dầu của cây ngô đồng xem.

Dận Chân vuốt cằm, nghiêng đầu nhìn về phía Cao Vô Dung. Ông ta lập tức hiểu ý, mở cửa sai bảo Tiểu Thuận Tử vẫn đang đứng chờ trước cửa.

Tiểu Thuận Tử nghe xong, vội vàng chạy đi.

Trong lúc bầu không khí đang ngưng trọng, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Một lão già đầu tóc bạc phơ đứng trước cửa. Cao Vô Dung vội vàng để lão già vào phòng.

- Thỉnh an Tứ Bối Lặc!

Lão già vái chào Dận Chân, Dận Chân đưa tay ra hiệu cho Cao Vô Dung.

- Tôn thái y không cần đa lễ, mời ngồi.

Cao Vô Dung hiểu ý vội vàng nâng ông dậy, dìu ông ngồi xuống một cái ghế khác.

- Nhận được tin đầy tớ Tứ gia đến đưa, cựu thần lập tức chạy đến đây. Chuối tiêu và khoai sọ ăn cùng với nhau sẽ trúng độc rất ít khi xảy ra, cựu thần lúc còn trẻ cũng từng nghe tới một vụ trúng độc đến chết ở quê nhà, chuyện này người bình thường cũng không hay để ý. Không biết trong phủ có người ăn lầm thức ăn, có phản ứng đau bụng hay không?

Tôn Kính Phương nói với Dận Chân.

Dận Chân nhìn Vân Yên vẫn đang cúi đầu, rồi chuyển tầm mắt nhìn Tôn Kính Phương, vuốt cằm:

- Trong phủ có một nữ quyến ăn nhầm thức ăn, bởi vì không chờ được thái y đến, nên trước nghe theo phương pháp quê nhà của một nha hoàn trong phủ, dùng dầu cây ngô đồng để giải độc. Không biết có được không?

Đôi mắt Tôn Kính Phương sáng ngời quay đầu nhìn về phía Vân Yên, hơi trầm tư.

- Dầu cây ngô đồng? Theo y học thì phương pháp này phù hợp, Tứ gia mau sai người đưa cựu thần đi nhìn xem sao.

Dận Chân nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lướt qua người Vân Yên, đứng lên.

- Ta đi cùng với Tôn thái y qua đó.

Cao Vô Dung phủ áo choàng lên người giúp chàng, Chàng xoay người bước ra khỏi cửa. Chân vừa chạm đến cửa, hơi nghiêng người nói:

- Đưa cô ta đến thư phòng chờ ta.

- Dạ.

Cao Vô Dung che giấu kỹ càng nét mặt kinh ngạc, cung kính khom người tiễn chàng và Tông Kính Phương ra khỏi cửa. Gã sai vặt vội vàng đi lên dìu Tôn Kính Phương, hai người giẫm trên tuyết đi xa dần.

Vân Yên ngẩng đầu nhìn bóng dáng Dận Chân phía xa xa, trong lòng còn đang bồn chồn. Không biết người ăn nhầm thức ăn là ai, vừa nghe hai chữ "nữ quyến" chàng nói ra, vậy thì không phải là trẻ con rồi. Người tuy nhiều, nhưng không biết rõ tình hình như thế nào. Thái y đến đây, hẳn là cuối cùng sẽ không có ai phải mất mạng. Nàng thở phào nhẹ nhõm, lập tức cảm thấy sức lực trên người mình không còn, đầu hơi choáng váng hoa mắt.

Giọng nói của Cao Vô Dung lại vang bên tai nàng:

- Nha hoàn Vân Yên, ngươi đi theo ta.

Nàng sững sờ, hơi co rúm người lại. Chuyện ra mặt vẫn phải làm sao, hiện tại có thể không đi được không? Đáp án đã quá rõ ràng rồi.

Đi theo Cao Vô Dung ra khỏi cửa, một trận gió tuyết rét cóng thổi tới, nàng bị gió thổi làm giật mình một cái. Bên tai từng đợt nóng từng đợt lạnh.

Quanh co vòng vèo đi trong tuyết, cả con đường nàng đều yên lặng. Phía trước xuất hiện chiếc cầu quen thuộc, một góc viện phía Đông Nam bị tuyết trắng che phủ.

Bên trên có treo tấm hoành phi: "Tứ Nghi Đường "

Vân Yên cắn cắn môi, hóa ra là cái viện này, không thể không nói, quả là thế sự trùng hợp. Nàng hít sâu một hơi theo Cao Vô Dung bước vào cửa.

——

Bên trong không còn sự trống trải lúc mới xây nữa. Trên chiếc bàn bằng gỗ từ đàn quen thuộc, đặt vài chồng công văn, giấy và bút mực, trên giá đựng bút bày hàng loạt bút lông nhìn bề ngoài rất tinh tế xa xỉ. Trên mặt bàn có một cái chặn giấy hình rồng bằng dương chi bạch ngọc. Một lư hương nho nhỏ bằng đồng hun hình rồng được chạm rỗng bên trên có một con sư tử nhỏ rất sống động, khói nhẹ nhàng lượn lờ bay lên, không khí trong phòng thoang thoảng mùi đàn hương. Trên vách tường căn phòng treo nhiều những tác phẩm thư pháp với bút lực khỏe mạnh phóng khoáng, nét chữ thanh thoát gợi cảm, thật sự làm cho người ta ngạc nhiên. Cẩn thận nhìn lạc khoản phía dưới: Tứ hoàng tử Dận Chân.

- Nha hoàn Vân Yên, ngươi chờ ở trong này.

Giọng nói của Cao Vô Dung cắt đứt suy nghĩ của Vân Yên.

- Vâng ạ, Cao quản gia.

Nàng lập tức cúi đầu hành lễ. Cao Vô Dung ra khỏi phòng, để lại một mình Vân Yên đứng trong thư phòng.

Vân Yên vội vàng nhắm mắt thở phào một cái, toàn thân như bị rút hết sức lực. Trong dạ dày trống trơn, mới nhớ buổi trưa đi đi đi lại chưa kịp ăn cơm, Cơm trong phòng ăn hạ nhân sợ rằng cũng bị vét sạch rồi. Hiện giờ Bích Nguyệt và Phúc Nhi đang ở Bát phủ, không còn ai giấu cho mình một cái bánh bao nữa rồi.

Vân Yên dụi dụi mắt, con nhóc ngu xuẩn xem thường bản thân, tự đi tìm rắc rối, hiện giờ còn đói bụng nữa, tiện thể tự an ủi chính mình, chỉ mong người tốt sẽ được đền đáp, kiếp sau có được vận mệnh tốt, bình an sống cả đời.

Nàng cúi đầu, cơ thể nhỏ bé và yếu ớt đứng thẳng trong phòng. Một lúc sau, ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, ánh mắt dừng lại trên một bức hành thư (1) đầy phóng khoáng:

"Phủ ngưỡng bất hổ thiên địa, bao biếm tự hữu xuân thu! (2)" Rất có khí phách đế vương!

Vân Yên không khỏi nhẹ nhàng lẩm nhẩm câu đối kia, ánh mắt lướt qua toàn bộ nét chữ mực đen.

Câu đối sâu sắc vĩ ngạn được thốt ra từ đôi môi mềm mại của nàng, có cảm giác hài hòa đến kỳ lạ.

(1) Hành thư (chữ hành): Một kiểu viết chữ hán gần giống như chữ Thảo, dạng viết nhanh của chữ Khải.

(2) Phủ ngưỡng bất hổ thiên địa, bao biếm tự hữu xuân thu. Tạm dịch: cúi đầu và ngẩng đầu không thẹn với trời đất, khen ngợi và chê bai tự có xuân thu.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-214)