Ngoại truyện: Đế hậu khai quốc
← Ch.1252 | Ch.1254 → |
Trong hồi ức là cuộc đời ngắn ngủi của Nghệ An, mà hiện thực cũng chỉ mới qua trong chớp mắt. Nghe tiếng chém giết càng ngày càng tới gần, Nghệ An ngồi trên giường, trong lòng tràn ngập bình
1 tĩnh.
Hắn nói, "Năm đó khi phá thành, vốn ta đã gặp được nàng trước... Chỉ không ngờ nàng giảo hoạt như thế, thế mà lại trốn đi." Đời này, nàng sẽ không trốn nữa, nàng sẽ ở đây chờ hắn tới! Loảng xoảng... Cửa cung bị phá, âm thanh giáp sắt vang lên rất chỉnh tề.
"Tướng quân, chỗ này2có vẻ hơi cổ quái!"
Vệ Kỳ giơ tay lên, ý bảo mọi người dừng bước. Khi nghe thành bị phá, có tòa cung điện nào mà không có đầu rút cổ chạy trốn, thế mà nơi này lại để đèn đuốc sáng trưng.
Hơn nữa là có bẫy.
"Cao Xương, Cao Dương, hai huynh đệ các ngươi theo ta vào đó kiểm tra, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì phải lui đi trước, dẫn quan tới cửa thành phía Tây hội hợp với Bệ hạ!" "Vâng!" Hai người trăm miệng một lời.
Vệ Kỳ trầm ngâm trong chớp5mắt. Vì để bảo đảm an toàn, hắn lại ra lệnh cho quân lính phía sau lùi ra bên ngoài cửa cung. Như thế, cho dù có bẫy thì cũng có thể bảo đảm giảm tối đa thương vong.
"Cao Xương..."
"Có!"
Vệ Kỳ: "Ngươi canh giữ ở đây, tùy cơ ứng biến. Cao Dương..." "Có mặt tướng!" "Ngươi theo ta vào đó."
"Vâng."
Vệ Kỳ đưa tay đặt lên chuôi kiếm, tùy thời có thể rút ra khỏi vỏ, cất bước tiến vào bên trong cung điện.
Ánh nến chiếu rọi khắp cung điện, có vài phần ảo giác huy hoàng tráng lệ.
Bên ngoài6cung điện không có người, không một chút động tĩnh nào.
"Tướng quân..." "Im lặng! Đi vào điện." Cao Dương gật đầu, theo sát phía sau. Chỉ thấy tầng tầng lớp lớp màn che bằng lụa mỏng không ngừng tung bay phất phơ trong gió đêm. Ánh nến lờ mờ, phác họa ra một thân ảnh màu đen phía sau rèm lụa."Trước mặt tướng quân, kẻ nào dám to gan quấy phá?" Cao Dương hét lên. Nói liền rút kiếm ra, vọt mạnh vào, trực tiếp gạt màn lụa mỏng màu xanh ra, đáng tiếc sau màn che lại5chẳng có ai, "Chuyện này..."
Giây tiếp theo, một cơn đau ập xuống gáy, Cao Dương còn chưa kịp quay đầu lại nhìn thì hai mắt đã tối sầm, ngất ngay tại chỗ.
Nghệ An buông bình hoa trong tay ra, bởi vì vừa rồi đập quá mạnh nên giờ vẫn còn thấy đau tay.
Lực tác dụng lẫn nhau, dù sao nàng cũng sống ở thế kỷ 21 bao nhiêu năm như thế, một chút thường thức vật lý này nàng vẫn phải có.
Bớt một bóng đèn chướng mắt, Nghệ An hít sâu, xoay người nhìn về phía bóng người đang3đứng lặng trước điện. Áo giáp bạc ôm lấy thân mình cao lớn của người đàn ông, ánh sáng lạnh phản xạ hắt lên gương mặt hắn càng làm cho mặt mày trở nên nghiêm nghị và thâm thúy.
Không chờ nàng nhìn đủ thì một thanh trường kiểm đã chĩa thẳng vào yết hầu.
Ánh mắt Nghệ An tối sầm, không thể tin được, "Chàng muốn giết ta?!" "Tại sao ta không thể giết ngươi?"
Đúng rồi, lúc này hắn vẫn là tùy tùng trung thành của Tiêu Quý Thừa. Hắn không yêu nàng, thậm chí còn chẳng quen biết nàng... Giấu cảm xúc khó chịu lướt qua trong nháy mắt, thiếu nữ cười khẽ, dung nhan xinh đẹp càng thêm động lòng người.
Dường như Vệ Kỳ có thể nghe thấy tiếng đập của trái tim mình, thình thịch... thình thịch... Càng ngày càng dồn dập, đến mức tay cầm kiếm của hắn cũng bắt đầu toát đầy mồ hôi, chỉ sợ không lâu nữa sẽ bắt đầu run rẩy."Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?" Hầu hết khẽ trượt, hắn cố gắng làm cho âm thanh của mình nghe có khí thế một chút. Đáng tiếc, hình như thiếu nữ chẳng hề sợ hãi một chút nào. Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt nóng rực và to gan lớn mật, y như hai ngọn lửa sáng ngời, "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta sẽ trở thành... thê tử của chàng, Vệ Kỳ."
Nghi An không còn là nàng công chúa nghiêm túc tuân thủ lễ nghĩa trước kia nữa, tới thế kỷ XXI có sự phát triển cao tốc và vô cùng cởi mở một chuyến rồi, dù là người rụt rè đến đâu cũng sẽ lớn mật đến mức người cổ đại không thể nào tưởng tượng nối.
Quả nhiên...
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, sau hai tại nổi lên một rặng mây đỏ, Hắn nghĩ đối phương sẽ không phát hiện ra, nhưng trên thực tế...
"Chàng nhìn mình đi, tại cũng đỏ lên rồi." Nghệ An che miệng, sau đó dùng ngón trỏ đẩy mũi kiếm ra, tiến lên nửa bước, ghé sát vào tai hắn, nhẹ nhàng thối khí, "Thế nên, cũng không phải chàng không có cảm giác với ta."
"Yêu phụ to gan!" Người đàn ông kinh ngạc và giận dữ, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, lông tơ toàn thân đều dựng đứng cả lên. Tuy nói vậy nhưng hương thơm nhẹ nhàng trên người thiếu nữ lại mạnh mẽ xộc thẳng vào mũi hắn, thêm hương rượu thoang thoảng vừa làm người ta hoa mắt, trái tim cũng đồng thời không ngừng đập thình thịch.
Từ phía bụng dưới nổi lên một trận nóng rực, lan dần lên ngực, Vệ Kỳ nhận thấy được sự khác thường của thân thể mình, ánh mắt giận dữ không ngừng trợn trừng với thiếu nữ tuyệt mỹ như yêu tinh ở trước mặt mình.
"... Hương u lan? Ngươi hạ thuốc với ta?" Vệ Kỳ thử vận công điều tức nhưng lại phát hiện ra cương khí trong đan điền của mình tán loạn, hậu quả trực tiếp xảy ra là... hắn không thể động đậy nối dù là một chút?
Nghệ An thở dài, giơ tay vuốt ve sườn mặt người đàn ông, trong đáy mắt là tình yêu sâu sắc không hề che giấu.
"Cỏ đuôi chồn thêm rượu mạnh, còn có thêm một cây nến thơm, không những có thể làm chàng động tình mà còn có thể làm chàng không thể nào nhúc nhích được."
Người đàn ông nghiến răng, gân xanh nổi đầy trên trán, "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Biết được tác dụng trợ tình của cỏ đuôi chồn cũng không phải là chuyện khó khăn với phi tần trong hậu cung, nhưng đồng thời có thể biết có đuôi chồn kết hợp cùng nến thơm có thể làm cho người tập võ tạm thời mất đi công lực, nghịch chuyển kinh mạch, trong vòng hai canh giờ không thể nào nhúc nhích thì chỉ có người xuất thân trong gia tộc y dược hoặc cao thủ võ lâm mới biết. Mà hai loại người này hoàn toàn không phù hợp với những người sống trong nội cung sau tường thành cao vút. Nghệ An cảm thấy mình thật may mắn vì lúc ở hiện đại đã dốc lòng học tập y thuật, hơn nữa lại có trong tay rất nhiều phương thuốc cổ truyền và điện tích về y dược. Giờ thì tốt rồi, chẳng phải hiện tại có chỗ dùng rồi sao?
Có điều...
"Hai đời đều phải dùng cách này để khuất phục chàng, có vẻ không được hoàn mỹ cho lắm."
Hai đời?
Ý gì?
Ánh mắt Vệ Kỳ đầy sự kinh ngạc.
Nghi An lại đã siết chặt cằm người đàn ông, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cánh môi mỏng của hắn, "Không sao cả, chuyện đặc thù thì làm theo cách đặc thù, tương lai của chúng ta còn dài."
Trời đất quay cuồng, chỉ trong chớp mắt, Vệ Kỳ đã bị nàng đè xuống giường. Nghệ An cởi áo giáp lạnh lẽo trên người người đàn ông ra, động tác vô cùng thuần thục.
"Kiếp trước ta đã nói rồi, nếu có thể sống lại, ta nhất định sẽ không trốn. Cho dù có phải hạ thuốc với chàng, ta cũng muốn trở thành người của chàng. Giờ, chính là lúc thực hiện lời hứa rồi..."
Rèm lụa tung bay, che lấp một phòng đầy hương diễm. Sau đó, Nghệ An kiệt sức, không thể tiếp tục giữ thế chủ động, người đàn ông liền đảo khách làm chủ, bắt đầu mang thương tiến công.
Rõ ràng hắn đã dùng nội lực mạnh mẽ ép tàn dược ra ngoài rồi nhưng vẫn không kết thúc trận hoan ái này mà dùng lực lượng thô bạo, dã man làm đủ mọi tư thế với nàng, phát tiết một cách độc ác.
Nghi An cố gắng nhịn đau, mặc cho hắn quấy phá. Dường như chỉ có làm vậy mới chứng minh được rằng rốt cuộc nàng không hề bỏ qua hơn nữa.
Một khắc trước khi ngất đi, Nghệ An ôm lấy đầu người đàn ông, khẽ nói: "A Huyền, ta đã trở về..."
Thân mình người đàn ông cứng đờ, gầm khẽ một tiếng, hai người đồng thời cũng lên đỉnh.
Nghi An lại nằm mơ thấy kiếp trước, ngày mà nàng mất đi đứa con.
Hai mắt Tiêu Quý Thừa đỏ rực, từng bước ép cô lùi vào góc tường, "Tiện nhân! Ta yêu người như thế... Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy..." Nàng không có sức để cãi lại, chỉ có thể cẩn thận bảo vệ cái thai trong bụng.
Nhưng động tác bản năng này lại hoàn toàn chọc giận người đàn ông đang trong cơn điên cuồng: "Ta muốn giết đứa con hoang này..."
Nghệ An đột nhiên mở choàng mắt, mới phát hiện ra rằng hóa ra mình chỉ nằm mơ. Nàng ngồi dậy, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó mới quan sát xung quanh. Bàn trang điểm, giường Bạt Bộ, một cái tủ gỗ khắc hoa, tuy đồ đạc không có nhiều lắm, có vẻ hơi đơn sơ nhưng giá trị của mọi đồ dùng đều rất xa xỉ.
Nàng đi tới bên cửa sổ, tùy tay đẩy ra, đình viện vắng lặng đập vào trong mắt. Chỉ có đất mà chẳng có cây, đừng nói là cây cỏ hoang dại, ngay cả rau rợ cũng chẳng trồng, như thể lâu rồi không có người xử lý.
Ngủ xong rồi liền bố trí cho nàng ở đây sao?
Nghi An nhướng mày. Nàng hiểu rõ tính cách của Vệ Kỳ. Hắn sẽ không nhân lúc nàng ngất đi mà giết nàng, hoặc giao cho người khác, thế nên nàng mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Nhưng giờ xem ra...
"Dậy rồi?" Âm thanh thâm trầm và lạnh lùng của người đàn ông vang lên. Nghi An quay đầu lại nhìn ra phía cửa, lập tức hai mắt sáng ngời: "A Huyền, chàng vẫn y như tước đây, lúc đi không bao giờ phát ra âm thanh gì!" Người đàn ông cất bước tới gần, ánh mắt nghiêm nghị: "Trong trí nhớ của ta, chúng ta chưa từng gặp nhau bao giờ, nhưng mà ngươi... dường như biết ta?" Còn gọi tên hiệu của hắn tự nhiên như thế, quen thuộc như thể đã từng gọi trăm vạn lần rồi vậy.
Nghi An nhìn chăm chú: "Tất nhiên là biết rồi."
"Bao giờ? ở đâu? Nguyên cớ thế nào?"
"Kiếp trước, địa cung, chàng như một cây đuốc chiếu sáng thế giới tối tăm của ta." Thiếu nữ gằn từng chữ một, giọng điệu nghiêm túc, ánh mắt thận trọng. Nhưng Vệ Kỳ lại không tin dù chỉ một chữ..."Vớ vẩn!"
"Chàng không tin ư?" "Lý do kiếp trước cũng chỉ có thể lừa bịp được đám tiên sinh viết sách hay thích lừa mình dối người thôi." Hiện giờ trong dân gian lưu hành rất nhiều tiểu thuyết viết về những điều quái dị. Đám văn nhân thi cử nhiều lần không đỗ lưu lạc trở thành người viết sách về hồ tiên quỷ quái. Lúc ở trong quân, Vệ Kỳ từng thấy cấp dưới của mình thi nhau truyền đọc nên cũng thử đọc một chút, chỉ cảm thấy những nội dung đó nhàm chán, hoang đường, vớ vẩn vô cùng. Nếu thực sự có thiện duyên kiếp trước đưa hồ tiên tới báo ân rồi giúp thư sinh đề danh bảng vàng thì những học sinh phải học tập gian khổ đêm ngày sao có thể chịu nổi chứ? Quả thực buồn cười! Nghệ An đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi nên chẳng hề nhụt chí: "Được rồi, không nói chuyện kiếp trước kiếp này nữa, ta chỉ hỏi chàng, xuân tiêu một khắc, định chịu trách nhiệm thế nào đây?"
*****
Vừa nghe nàng nói vậy, vẻ mặt của người đàn ông lập tức cứng đờ.
Không biết nhớ tới cái gì, trên mặt hết xanh lại đỏ, cuối cùng là vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, trầm giọng nói: "Là do người dụ dỗ trước..."
"Nhưng sao ta lại nhớ rõ rằng lần thứ hai là do chàng chủ động..." "Đủ rồi!" Vệ Kỳ cắt ngang lời2nàng, trên mặt xẹt qua vẻ mất tự nhiên, hầu hết khẽ trượt, "Ngươi là nữ nhi, sao có thể nói lời như thế được."
"Lời thế nào?"
Nghi An từng bước ép sát: "Lẳng lơ, hay là không biết xấu hổ? Hửm?"
Người đàn ông chỉ thấy khó chịu trong ngực, nhíu mày theo bản năng, "Ngươi không nên tùy tiện." "Ồ, ý của chàng là5ta nên "tự trọng" đúng không? Xem ra, ở trong mắt chàng, ta chẳng khác nào dâm phụ."
Ánh mắt Vệ Kỳ sa sầm, đấm một cú lên xà nhà, gió mạnh xẹt qua tai thiếu nữ, thoáng chốc vô số tro bụi bay lên.
"Rõ ràng người biết ta không có ý đó!" Người đàn ông khẽ gầm lên, nghiến răng nghiến lợi.
Nghi Ân hừ6lạnh, kiềm chế trái tim không đập thình thịch, trong đội con ngươi đen trắng rõ ràng lộ ra vẻ trầm tĩnh, "Sao ta biết được rốt cuộc là chàng có ý gì chứ?".
Dù là vẻ mặt hay giọng điệu đều rất "vững vàng". Dù sao, nàng cũng là con gái của Ảnh hậu, cuộc đời như một vở kịch, sống đều phải diễn. 5Người đàn ông tức giận đến mức muốn sụp đổ. Hắn không hiểu nổi, sao trên đời này lại có nữ tử... ngang ngược vô lý, điêu ngoa khó giải quyết như thế này chứ?
Hôm qua, rõ ràng là lần đầu tiên của nàng ấy nhưng lại có những thủ đoạn mà hắn chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, dụ người tới3cực điểm.
Ai dạy nàng ấy chứ?
Còn đã từng dùng với ai rồi?
Vệ Kỳ bỗng nhiên hoàn hồn, kinh hãi khi phát hiện ra mình vừa nghĩ những điều không nên nghĩ, bắt đầu im lặng đọc khẩu quyết tâm pháp, mượn nó bài trừ tạp niệm trong lòng, nhưng từng màn hương diễm tiêu hồn kia như đã khắc sâu vào ký ức của hắn, không ngừng phát đi phát lại.
Trước đây, hắn cũng từng chứng kiến lính thủ hạ của mình vui vẻ với kỹ nữ, những màn xôi thịt lóa mắt đó thực sự khiến người ta buồn nôn, nhưng sau hôm qua... chân chính nếm trải tư vị đó rồi, hắn lại cảm thấy nó kỳ diệu không thể nói thành lời.
"A Huyền, chàng đỏ mặt kìa?" Thiếu nữ ghé sát vào, mỉm cười. Vệ Kỳ hoảng hốt, một hương thơm nhè nhẹ chui vào trong mũi khiến cho đại tướng quân tiêu dùng thiện chiến phải chật vật lùi về sau hai bước, khó khăn lắm mới đứng vững được.
Nghi An khoanh tay, lại một lần nữa tới gần: "Sợ gì chứ? Ta là hố ăn thịt người hay sao?"
"Ngươi... đứng lại! Đừng tới đây." Đặt tay lên chuôi kiếm theo bản năng.
Ánh mắt Nghệ An trầm xuống: "Sao hả, còn muốn chia kiếm vào ta nữa cơ à?" Nàng hếch cổ lên, hào phóng để nhược điểm lộ ra trước mặt hắn. Vệ Kỳ bất lực, lập tức suy sụp: "Rốt cuộc ngươi muốn gì đây?"
"An An."
"?"
"Tên của ta." Nhoẻn miệng cười, phong hoa tuyệt đại.
Vệ Kỳ hơi thất thần, giây tiếp theo, cảm xúc ấm áp mềm mại truyền tới từ trên mặt.
Nghệ An nâng mặt hắn lên, để nhìn thẳng vào mình: "Ta có đẹp không?"
"Vệ Kỳ, chàng nói đi."
"... Đẹp." Điểm này, không thể phủ nhận.
Dù sao hắn cũng chưa gặp được người nào đẹp hơn nàng. Nghệ An cong khóe môi cười hài lòng: "Vậy chịu trách nhiệm với ta khó thế sao?"
Vệ Kỳ nhíu mày, ánh mắt hơi tối: "Ngươi muốn ta chịu trách nhiệm thế nào đây?"
"Cưới ta."
"Không được!" Ánh mắt Nghệ An lập tức trở nên lạnh lùng, hơi hiện lên vẻ bị thương. Vệ Kỳ còn chưa nhìn rõ thì đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại màu đen láy sâu thẳm."Tại sao?" Sau một lúc lâu, nàng mở miệng hỏi. Vệ Kỳ thấy hơi không đành lòng nhìn vẻ mặt nàng lúc này, trên ngực như có một tảng đá ngàn cân đè nặng làm hắn bức bối không thở nổi.
"Ta đã có vị hôn thê..."
Cái quái gì vậy?
Ánh mắt Nghệ An hơi kinh ngạc, đời trước chưa từng nghe hắn nói tới chuyện này, "Là ai?" Vệ Kỳ không đáp, chỉ nói: "Hôm qua là do ta đường đột, nhưng người dùng thuốc dụ dỗ ta nên cũng phải gánh vác một nửa trách nhiệm. Ta đưa người ra khỏi cung, sai người tạo hộ tịch mới cho ngươi, tòa nhà này cũng tặng lại cho người luôn, coi như hòa, hai bên không ai nợ ai nữa."
Nghệ An nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó ánh mắt dần trở nên ảm đạm, lùi về sau hai bước, kéo ra khoảng cách nhất định.
Da đầu người đàn ông căng thẳng, nhìn nàng với vẻ hơi khẩn trương. Ngoài dự đoán của hắn, thiếu nữ không hề dây dưa, chỉ thận trọng hỏi một câu: "Chàng có chắc không?"
Vệ Kỳ: "Chắc."
"Được." Nghệ An cười rộ lên, ung dung như một cơn gió nhẹ, quay người đi, bình tĩnh nói: "Để lại hộ tịch và giấy tờ nhà, chàng có thể đi rồi." Người đàn ông sững ra tại chỗ, giống như bị người ta đấm cho một cú, môi mỏng mấp máy nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói ra được gì, đặt đồ xuống rồi xoay người rời đi.
"Tịch Tam..." Vệ Kỳ ra khỏi cổng lớn liền hướng về phía không trung gọi một tiếng. Một thân ảnh màu đen xuất hiện trước mặt hắn, quỳ xuống: "Chủ nhân."
"Trông chừng nàng, đừng để bị phát hiện." Trong đáy mắt người đàn ông xẹt qua một tia sắc bén."Thuộc hạ tuân mệnh." Vệ Kỳ quay đầu lại nhìn về phía cổng ngôi nhà, lại như xuyên qua đó, nhìn vào một chỗ sâu bên trong sân.
An An u?
"Ta sẽ điều tra rõ rốt cuộc ngươi là ai..." Vệ Kỳ đi rồi, vẻ tươi cười trên mặt Nghệ An hoàn toàn biến mất, nhưng lại không hề có nửa điểm thất vọng nào.
Nàng biết, chuyện này không gấp gáp được, lúc trước ở trong địa cung, chẳng phải ở gần nhau mãi mới có cảm giác hay sao? Lúc đầu, thái độ của hắn với mình còn không bằng hiện tại.
Nghệ An lấy từ trong tủ gỗ ra một cái váy màu xanh da trời, không phải màu đỏ nàng thích nhưng vẫn tạm chấp nhận được.
Sau khi thay đồ xong, ngồi xuống trước bàn trang điểm, thản nhiên búi cho mình một kiểu tóc của con gái nhà bình thường.
Cuối cùng, dùng một tấm lụa mỏng che lại gương mặt, thu dọn đồ đạc một cách qua loa rồi ra khỏi cửa. Tịch Tam vẫn luôn quan sát âm thầm liền đi theo. Nghệ An đi vào một tiệm cầm đồ, sau khi ra khỏi đó, khế nhà trong tay đã đổi thành ngân phiếu ba trăm lượng.
Trong lúc Tịch Tam đang do dự không biết có nên bỏ tiền túi chuộc lại căn nhà kia hay không thì thiếu nữ đã rẽ vào con phố Hoa Liễu nổi tiếng nhất ở Trạm Đô.
"Cô nương, chỗ chúng ta không chiêu đãi khách nữ đâu." Tú bà nhìn ngân phiếu đặt trên bàn, mắt đã sáng lên, nhưng có điều Di Hồng Viện này của bà ta không nuôi nam tử, thế nên bà ta cũng chẳng cầm nổi chút tiền của phi nghĩa này.
"Ta muốn bán mình."
"Hả?" Tú bà choáng váng.
Nghệ An đứng lên, đi dạo xung quanh một vòng, dần dần toát lên vẻ hài lòng: "Ta nghe nói Di Hồng Viện này của ngươi là nhà thổ làm ăn tốt nhất ở Trạm Đô, không ít quan lớn, quý nhân ghé nơi này, ta cần mượn nơi này của người dùng một chút để bản thân tìm được chỗ tốt. Ba trăm lượng này là tiền thuê."
Tú bà nuốt nước bọt: "Ngươi muốn dùng chỗ này của ta để bán mình đi sao?"
Trời ạ! Chẳng lẽ đầu óc cô nương này có bệnh à? Trong thiên hạ còn có hoàng hoa khuê nữ nhà nào vội vàng muốn bán mình đi như thế này sao?
Nhìn tư thế phóng khoáng này, có thể ngay tại chỗ bỏ ra ngân phiếu ba trăm lượng, nghĩ cũng biết là không hề thiếu thốn, thế nên bà ta càng không thể nào tin nổi.
"Ngươi chỉ cần nói có thuê hay không thuê không?" Nghệ An làm bộ thu ngân phiếu về, nhưng lại bị tú bà chặn đứng."Cô nương đã nghĩ kỹ chưa? Nhà thổ của Kim Thúy Lan tôi chưa từng có tiền lệ lật lọng đâu." Ngụ ý, nếu cô đã muốn bán thì phải bán thật, không thể làm hỏng chuyện làm ăn của tôi được.
Nghi An hơi mỉm cười, lộ ra đôi mắt xinh đẹp như nước mùa thu khiến cho tú bà dù đã gặp qua vô số mỹ nhân cũng phải nhìn đến ngây người.
"Thành giao."
Sau khi Vệ Kỳ rời khỏi khu nhà liền nhận lệnh tiến cung, đến tận giờ thân mới quay về đại doanh."Tướng quân!" Cao Xương và Cao Dương tiến lên đón chào, "Bệ hạ..." Vệ Kỳ đưa tay ra cản: "Vào rồi hãy nói." Ba người đi vào trong doanh trướng. Vệ Kỳ ngồi xuống vị trí cao nhất, Cao Xương và Cao Dương ngồi phân biệt ở hai bên."Bệ hạ không nhắc tới binh quyền." Cao Xương im lặng. Cao Dương nhíu mày, "Vậy Bệ hạ tuyên ngài tiến cung làm gì?"
"Dốc hết toàn bộ lực lượng, tìm kiếm công chúa Nghệ An mất tích."
"Chuyện này..." Cao Dương và anh trai mình liếc nhìn nhau, "Chỉ là một nữ tử, Bệ hạ có cần đuổi tận giết tuyệt thế không? Cái chết của Đại hoàng tử lúc trước cũng không thể đổ hết lên đầu nàng ta được..."
"Đuổi tận giết tuyệt ư?" Vệ Kỳ cười lạnh, "Ta nghĩ chưa chắc đâu." "Tướng quân, ý ngài là Bệ hạ..." Cao Dương kinh hãi, không dám nói ra lời suy đoán của mình.
Trong trường hoàn toàn rơi vào im lặng. Sau một lúc lâu, Vệ Kỳ lại nói: "Lệnh vua không thể trái, Cao Dương, người đi sắp xếp, ngay trong ngày hôm nay bắt đầu tiến hành lùng bắt trong kinh thành."
"Xin hỏi tướng quân, có bức họa của công chúa không?"
"... Không có."
"Vậy công chúa có đặc điểm nào nổi bật không?"
Vệ Kỳ suy nghĩ: "Xinh đẹp." Cao Xương:"..."
Cao Dương:"..." "Được rồi, các ngươi cứ nhìn đó mà làm, tóm lại là cuối cùng phải có kết quả công việc." Lời này của Vệ Kỳ đáng để suy ngẫm, "Được rồi, đi ra ngoài đi."
"Mạt tướng cáo lui..." Hai người cùng mở miệng rồi rời khỏi doanh trướng. Vệ Kỳ đưa mắt nhìn lên không trung: "Tịch Tam, xuất hiện đi."
"Chủ nhân, thuộc hạ có việc bẩm báo!" Thân ảnh màu đen xuất hiện đột ngột, ngoài việc không khí có một chút dao động nhỏ ra thì không có dấu hiệu gì khác nữa.
"Nói."
"Vị cô nương kia đã ra khỏi nhà..." Trong đáy mắt Vệ Kỳ xuất hiện vẻ nghiêm túc: "Nàng ta đi tới nơi nào?" "Hiệu cầm đồ. Dùng khế nhà đổi lấy ngân phiếu ba trăm lượng, sau đó đi vào Di Hồng Viện."
Sắc mặt Vệ Kỳ khẽ biến, âm thanh đột nhiên cao vút lên: "Di Hồng Viện?"
"... Phải."
"Là cái thanh lâu Di Hồng Viện đó sao?" "... Vâng." Tịch Tam cúi đầu, khuôn mặt chôn dưới áo choàng nên không nhìn rõ sắc thái trên mặt hắn. Nếu có thể nhìn đấy, giờ phút này khóe miệng của hắn nhất định là đang giật mạnh.
*****
Nghi An vào ở trong Di Hồng Viện.
Nhờ có ba trăm lượng bạc nên tú bà sắp xếp cho nàng ở trong căn phòng đẹp nhất, lại mời sư phó may vá nổi danh trong kinh thành để may cho nàng trang phục biểu diễn và trang phục hằng ngày.
"Cô đã muốn lên sân2khấu thì kiểu gì cũng phải có một hoa danh chứ?" Nghệ An chỉ mặc áo trong màu trắng, đứng trước cửa sổ, tóc đen như mực giống dải lụa đen đẹp nhất khiến cho tú bà nhìn mà cứ hâm mộ không thôi.
Tuy cô nương này mang khăn che mặt, không nhìn rõ5dung mạo, nhưng chỉ bằng dáng người phong lưu, thướt tha này thì cũng đủ làm cho đàn ông điên đảo thần hồn rồi.
Vưu vật đó!
"Cô nương trong Di Hồng Viện của các ngươi có những hoa danh nào?" Mỹ nhân chính là mỹ nhân, chỉ nói thôi cũng dễ nghe như thế rồi. 6Trong lòng âm thầm cảm khái nhưng trên mặt vẫn chẳng để lộ điều gì, tú bà nở nụ cười hiền lành: "Rất nhiều tên của cô nương trong viện này của ta đều là do bỏ bạc mời tiên sinh viết sách đặt cho đấy, ví dụ như Mặc Hương, Ngọc Trà, vân5vân." "Tiên sinh viết sách ư?" "Ồ, chính là tác giả của mấy tiểu thuyết quái dị rất được ưa chuộng mấy năm gần đây."
"Thảo nào nghe như tên của hồ ly tinh ấy."
Tú bà cứng họng, buồn bực không thôi. Sau một lúc lâu..."Dao Thù." Thiếu nữ đột nhiên mở miệng.
Tú bà3kinh ngạc.
Nghệ An đột nhiên xoay người, vén khăn che mặt lên, để lộ ra cái cằm tinh xảo, chỉ thoáng nhìn thôi cũng không rời mắt đi được rồi.
"Hoa danh của ta, Dao Thù." "Được! Được! Dao trì tiên thù, vừa có linh khí lại đầy hàm ẩn." Tú bà lắc mông vui vẻ rời đi.
Ngày hôm sau, trong phố Hoa Liễu liền xuất hiện lời bàn tán, nói là Di Hồng Viện mới có một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, tên gọi là Dao Thù, ba ngày sau sẽ lên đài nhảy múa, đến lúc đó sẽ công khai đấu giá, bán mình vĩnh viễn!
Để tăng thêm hiệu quả, tú bà còn riêng mời hẳn một họa sư có tiếng ở kinh thành tới vẽ cho An An một bức tranh.
Nữ tử mang lụa xanh trên mặt, trán ngọc mày ngài, cười đến mê người, mắt đẹp long lanh. Tuy rằng chỉ để lộ ra đôi mắt nhưng lại khiến người ta không khỏi say mê.
Lập tức, thanh danh của Di Hồng Viện càng thêm vang dội.
Tịch Tam nhân lúc đêm khuya liền xé bức tranh kia đi, lắc mình biến mất trong đêm, chưa đến thời gian nửa nén hương sau đã cung kính quỳ ở trong doanh trướng chủ tướng rồi."... Ba ngày sau, lên đài nhảy múa, công khai đấu giá." Tịch Tam nói xong liền lấy từ trong ngực ra bức vẽ đã dúm đó lại, dâng lên. Vệ Kỳ nhận lấy, chỉ liếc mắt một cái đã chắc chắn đó là thiếu nữ kia không thể nghi ngờ! "Làm càn..."
Tịch Tam cúi đầu, lặng lẽ quấn chặt áo choàng đen, giả làm chim cút.
Vệ Kỳ không ngừng cười lạnh, nhảy múa bán mình ư? Tốt lắm...
Cùng ngày lên sân khấu, Nghi An đuổi thị tỳ do tú bà phái tới đi, tự mình trang điểm chải chuốt. Búi tóc phi thiên, mi dài cong vút, đuôi mắt cong lên, môi đỏ, vừa vặn xứng đối với bộ đồ múa màu đỏ một cách tuyệt diệu.
Këo ket... Cửa mở ra, mắt tú bà trợn trừng lên như chuông đồng, miệng có thể nhét vừa một quả trứng.
Nghi An lại lạnh nhạt nhướng mày, lụa xanh mỏng manh vẫn che ở trên mặt, đôi mắt vô cùng linh động nhờ cách tô vẽ mà hiện ra vài phần yêu dã, đẹp đến mức làm người kinh hãi. Tú bà nói liền ba tiếng "tốt", cười như hoa cúc nở bung trong gió. Danh tiếng của Di Hồng Viện này của bà ta lại càng nổi hơn rồi.
Dưới sân khấu đã sớm không còn một chỗ trống, các phòng trên lầu hai cũng sáng đèn. Có thể thấy là vô cùng rầm rộ. Trước lối vào phố Hoa Liễu."Bệ... gia chủ..." Tiểu thái giám tự vả miệng một cái, "Nếu cứ tiến về phía trước chính là thanh lâu. Ngài muốn đi sao?" Tiêu Quý Thừa bận rộn chuyện triều chính, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi một chút nên mới ra cung đi dạo, cũng coi như thưởng thức cuộc sống sôi động sau chiến tranh như thế này.
Nước Tề nghèo đói, đâu có phồn hoa như Trạm Đô chứ?
Trước mắt, hết thảy đều là của hắn!
Đúng thế!
Tiêu Quý Thừa nghe thấy tiếng người ồn ào trong ngõ, lòng hiếu kỳ nổi lên, sửa sang lại vạt áo, nói: "Đi khám phá một chút, có gì không thể chứ?" Tiểu thái giám liên tục cười làm lành, nâng bước theo sát."Thằng eo của ngươi lên cho trẫm! Lúc nào cũng cúi đầu uốn gối thế kia, có phải sợ người ta không biết người từ trong cung ra đúng không?" "Vâng." Tiểu thái giám lặng lẽ lau mồ hôi, lập tức đứng thẳng người.
Tiêu Quý Thừa nhanh chóng tiến vào chỗ sâu trong con ngõ.
"Di Hồng Viện?"
Tiểu thái giám mở miệng đúng lúc: "Trước kia khi còn ở Tề Cung đã thường xuyên nghe người ta bàn tán, nói rằng Di Hồng Viện này là thanh lâu nổi tiếng nhất Trạm Đô."
Tiêu Quý Thừa ngẩng đầu lên nhìn biển hiệu, sau đó không khỏi cảm khái, "Quả thực không hổ danh là có tiếng."
Tiểu thái giám đang hỏi chuyện một vị khách, một hồi lâu mới lau mồ hôi quay trở về.
"Gia chủ, đã hỏi thăm rõ ràng rồi. Hôm nay là lần đầu tiên Dao Thù cô nương lên đài, thế nên có rất nhiều người hâm mộ tới vây xem."
"Dao Thù? Cái tên nghe rất thú vị..."
"Nô... đã chọn cho ngài một phòng trên lầu hai, gia chủ có muốn đi lên không?"
"Đi thôi!"
Tú bà với một đầu đeo đầy vàng ngọc xuất hiện trên sân khấu, nói một chữ vặn eo tới ba lần: "Mọi người đều biết, hôm nay là lần đầu tiên Dao Thù cô nương của Di Hồng Viện chúng ta lên sân khấu, trước tiên xin cảm ơn các vị khách quan đã tới đây. Giá khởi điểm là năm trăm lượng bạc, ai ra giá cao nhất có thể mang Dao Thù cô nương đi."
Lúc này, thắng được chính là người chứ không phải là đêm đầu tiên.
Thế nên, không ai tỏ vẻ dị nghị gì trước cái giá cao như thế, dù sao, bỏ tiền ra mua về cũng là một đại mỹ nhân.
Lúc này, tiếng đàn êm tai chậm rãi đổ xuống.
Từ giữa sân khấu có một dải lụa đỏ rũ xuống, mọi người nín thở, chăm chú nhìn về phía lối ra, mỹ nhân mặc váy đỏ mang lụa che mặt hạ xuống giữa màn mưa cánh hoa, tuy đã che mặt bằng lụa xanh nhưng lại không che giấu được dáng người tuyệt trần kia. Chân trần, eo thon, da thịt như tuyết trắng.
Trong nháy mắt, toàn trường tĩnh mịch, ngay sau đó một tiếng, hai tiếng... âm thanh rơi vỡ của chén trà vang lên hết đợt này đến đợt khác.
← Ch. 1252 | Ch. 1254 → |