Chuyến tham quan
← Ch.0917 | Ch.0919 → |
Nói đến kiểm tra, đây không phải là chuyện đùa.
Dựa theo danh sách tiến hành kiểm tra thân phận.
Trước tiên là nói tên, rồi nhìn mặt, sau đó trình chứng minh thư, lưu vào hệ thống, được cấp quyền, xác nhận không vấn đề gì mới được vào trong.
Cả quy trình này không dưới nửa tiếng.
Nhiễm Dạo nhỏ tiếng thì thầm: "Nghiêm ngặt vậy sao?"
Hứa Trạch gật đầu, "Đã tốt lắm rồi, còn có trình tự nghiêm ngặt hơn nữa."
Hàn Sóc tạch lưỡi, "Dữ thật."
Xếp hàng, kiểm tra xác nhận, đợi mọi người đều qua hết, lúc này thì Trương Bính mới theo vào trong.
Đâu đâu cũng có thể thấy vệ binh đi tuần, bước đi rất đều, tư thế hiên ngang.
Trước tiên, tham quan sân huấn luyện.
Bởi vì có bộ đội đang huấn luyện, vì vậy chỉ có thể nhìn từ xa.
So với căn cứ Tây Bình, diện tích sân huấn luyện ở đây nhỏ hơn nhiều, nhưng đầy đủ.
Đàm Hi không có hứng thú mấy. Ngược lại đám người Hứa Trạch, Tạ Từ hưng phấn dâng trào. Nếu không phải không đúng lúc, sợ rằng họ đã nhịn không được mà xông lên thể hiện vài đòn rồi.
Tiếp theo là sân bắn súng.
May là không có người huấn luyện, có thể đến gần tham quan.
Mấy người Hứa Trạch ngứa tay, tự mình xuống sân luyện tập. Trong đó, Tạ Từ 100 điểm, Hứa Trạch và Thẩm Hàn có tổng điểm đều trên 95 điểm.
Hàn Sóc và Nhiễm Dao đều thử cho vui, ngắm chuẩn, bắn, thành tích cuối cùng cũng miễn cưỡng chấp nhận.
"Mấy cậu không chơi à?" Tạ Từ đi đến bên Đàm Hi, mỉm cười hỏi.
Đàm Hi lắc đầu, uể oải chán nản.
"Còn An An?"
"Không muốn động."
Sau khi kết thúc việc bắn súng, cả bọn lại đi đến phòng liên lạc trung tâm.
Trương Bình:... Ở đây có thiết bị liên lạc truyền tin tân tiến nhất thế giới, bao gồm máy thăm dò nghe lén trong đó, thậm chí có thể thu nhận tín hiệu vô tuyến từ xa."
Đồng chí Thiếu tá đang nói, bọn họ đều chăm chú lắng nghe.
Tham qua xong ba chỗ, vừa đúng lúc đến giờ cơm trưa.
Trương Bình: Sau đây chúng ta sẽ đến nhà ăn, mọi người xếp hàng ngay ngắn đi đến sảnh trong cùng, ăn xong có thể nghỉ ngơi một lát, buổi trưa 2 giờ chúng ta tiếp tục tham quan."
Từ Dương: "Buổi chiều còn tham qua những chỗ nào nữa ạ?"
"Phòng thẩm vấn và phòng hồ sơ sơ cấp."
Hứa Trạch nghe vậy, nhạy cảm bắt được ba chữ "phòng hồ sơ", tự động quay qua nhìn Đàm Hi. Nhưng lại thấy cô mặt dửng dưng, không có chút xúc động gì, thỉnh thoảng lại cúi đầu thì thầm với Hàn Sóc.
Hứa Trạch thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên lòng.
Trước đó, lúc cậu ta thuyết phục Đàm Hi cùng tham gia diễn tập quân đội, dùng tình bản để thấu hiểu, dùng lý lẽ để lay động, rồi còn thêm nhiều sự dụ dỗ, cậu ta cố ý nói có thể tham quan phòng hồ sơ, và biểu hiện của Đàm Hi cũng rất có hứng thú, thậm chí còn hỏi thăm chuyện liên quan đến hồ sơ cơ mật cấp SSS...
Giờ đây xem ra, chắc chỉ hiếu kỳ mà thôi.
Hứa Trạch âm thầm an ủi bản thân, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.
Nhưng trái tim Hứa Trạch lại không thể nào đập nhịp nhàng được, hơi hơi thấy bất an.
Bữa trưa ăn hai món mặn, hai món chay và một canh, tuy đồ ăn bình thường, nhưng được cái ở chỗ có thể thêm cơm, ăn bao nhiêu cũng được.
Đàm Hi đã ăn lưng lửng, vừa lau miệng vừa đứng dậy nói: "Ra ngoài tiêu cơm đây"
Vốn dĩ Hàn Sóc muốn đi chung, nhưng cô vẫn chưa ăn xong, "Nhanh như vậy làm gì, muốn lười biếng à?"
Đàm Hi đã đi xa, đương nhiên không nghe thấy.
Nàng Sóc nào đó tự nhiên buồn rầu.
Trước tiên chạy hai vòng sân bóng rổ ở ngoài phòng ăn, theo trí nhớ vừa nãy đi qua đây, Đàm Hi nhanh chóng quyết định phương hướng...
Hàn Sóc giải quyết cơm canh trong bát với vận tốc ánh sáng, sau đó ra ngoài tìm Đàm Hi.
"Ủa? Người đâu?"
Rồi lại tìm hai vòng ở gần đó, nhưng đến cái bóng còn không thấy.
Cô chỉ đành hậm hực quay đầu, trở về chốn cũ.
Một giờ đúng, tập thể mọi người bắt đầu nghỉ trưa, giữa chừng Đàm Hi trở về qua một lần, chào một tiếng, sau đó lại bỏ đi.
Hàn Sóc muốn đi chung với Đàm Hi, nhưng lúc đó cô đã đi vệ sinh, hai người đến cả mặt cũng không đụng.
Đợi cô đuổi theo thì đã sớm không thấy người rồi.
"Này, Tiểu Công Trúa, cậu nói cậu ấy không nghỉ trưa mà chạy ra ngoài làm chi?" Hàn Sóc chọt cánh tay của Nhiễm Dao.
Nhiễm Dao đang chuẩn bị ngủ, nghe vậy cũng có chút mờ mịt: "Tớ cũng không biết."
"..." Hỏi cũng như không hỏi.
An An đã ngủ rồi, Hàn Sóc không tiện tìm cô huyền thuyền nữa, đành ngoan ngoãn nằm bò lên bàn chuẩn bị ngủ.
Đợi cô tỉnh dậy, đã qua 45 phút rồi, bất giác ngẩng đầu lên tìm bóng dáng Đàm Hi.
Còn chưa về?
Lúc này, một bóng người quen thuộc từ phòng vệ sinh bên phải bước ra, mắt Hàn Sóc sáng rỡ.
"Em gái ơi!" Cô gọi bằng giọng gió.
Đàm Hi đi đến bên cổ, ngồi xuống, Hàn Sóc chợt cảm thấy hơi lạnh đập vào mặt.
"Đi đâu vậy? Trời nắng như thế..."
"Đi dạo loanh quanh."
"Ngoài đó nóng lắm hả?" Hàn Sóc thấy trán cô toàn là mồ hôi, khuôn mặt không chút ửng đỏ, trắng bệch, màu môi rất nhợt nhạt, còn có vết nứt, "Không phải bị trúng nắng chứ?"
Đàm Hi chưa kịp trả lời, Hàn Sóc đã đưa tay qua, đặt lên trán cô, rồi đặt xuống má: "Đâu có sốt..."
Thậm chí còn có chút lạnh như băng.
"Không sao." Sau đó cô cúi đầu, giọng nói trầm thấp: " Tớ nghỉ một lát trước đã."
"Đã sắp đến giờ rồi, còn nghỉ ngơi gì chứ?"
"Im lặng, 10 phút nữa gọi tớ."
Hai giờ, Trương Bính đúng giờ xuất hiện: "Nếu mọi người đã nghỉ ngơi rồi, vậy chúng ta tiếp tục tham quan."
Trước tiên đến phòng thẩm vấn, thời gian ở lại không lâu, khoảng 20 phút.
Trương Bình, "... Tiếp theo chúng ta sẽ đi phòng hồ sơ. Trước khi đến đó, có vài câu tôi muốn nhắc nhở mọi người. Thứ nhất, liên quan đến văn kiện tư liệu, chỉ được xem, không được sờ, càng không được tự ý lật ra xem. Thứ hai, vì lý do an toàn, chúng ta để tất cả những vật dụng liên quan đến nước như nước uống trong ba lô rồi để giá để đồ ngoài hàng lang, không được đem vào phòng hồ sơ, có nghe rõ hết chưa?"
"Rö!"
*****
Căn phòng không sáng sủa lắm, chiếc quạt gió đang quay, phát ra tiếng két két, ánh sáng lúc sáng lúc tối.
Hạt bụi lấm tấm trong không khí.
Đâu đó có mùi mốc ẩm ướt.
Cũ kỹ, âm u, lạnh ngắt.
Nhiễm Dao nổi hết cả da gà, tự nhiên sáp đến gần Hàn Sóc, "Sao tớ cảm thấy, có chút gì đó kinh khủng..."
"Khụ, cần phải bình tĩnh..." Nói thì dễ nhưng giọng điệu cô lại hơi run run.
Hàn Sóc bĩu môi, thực ra cô cũng hơi sợ.
"Không được sờ, không được xem, vậy vào đây làm gì?" Tạ Từ nhìn quanh một vòng, cười lạnh, "Có ý nghĩa sao?"
"Rõ ràng là..." Từ Dương nhún vai, "Khống ý nghĩa."
"Được rồi, nói ít mấy câu, xem xong thì quay ra sớm." Hứa Trạch mở miệng, mọi người đều không nói gì nữa.
Đàm Hi từ lúc bước vào đến giờ đều giữ im lặng, ánh mắt của cô còn u ám hơn cả ánh đèn, nhìn không thấu, sờ không rõ, mơ mơ hồ hồ.
Dường như có trăm nghìn lời nói, nhưng dường như lại không có gì.
15 phút sau, đi dạo sơ một vòng xong, ai ai cũng đều nối đuôi đi ra. Đàm Hi cũng không ở lại lâu.
Trương Bính lại giới thiệu tiếp bố trí khái quát của tổng quân khu, "... Còn sớm, mọi người có thể tự do đi lại hoạt động nửa tiếng, phạm vi chỉ ở trong tòa nhà này. Tóm lại một câu: cái gì không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên nghe thì đừng nghe."
Ánh mắt Hàn Sóc mừng rỡ, ôm trái bóng rổ không biết nhặt ở đầu, nhìn Hứa Trạch nhướn mày: "Bên ngoài có sân, chơi không?"
"Chậc...", Từ Dương chống nạnh, như cười như không, "Xem ra, anh hùng có chí hướng chung thì phải? Lúc nãy anh Trạch bảo tay ngứa muốn chơi bóng rổ, kết quả là cậu đem trái bóng tới..." Thật đúng cho cậu buồn ngủ có chiếu manh.
Một nhóm người từ hành lang đi về phía sân bóng rổ.
Đang lúc Hứa Trạch chia đội, Đàm Hi nãy giờ không lên tiếng liền nói..."Mọi người chơi đi, tớ đi vệ sinh."
Phòng hồ sơ ở lầu một, bên cạnh có nhà vệ sinh, nhưng Đàm Hi không vội đi vào, mà chạy lên lầu trên, tay chân bất giác hoạt động nhẹ nhàng hơn.
Trong lúc đó, ngoài sân bóng rổ đang đầm đìa mồ hôi."A Trạch! Truyền bóng cho tớ! Truyền cho tớ..."
"Qua đây! Nhanh! Ngăn lại!"
"Bên trái, đúng, truyền cho tớ!"
Chớp mắt, 20 phút trôi qua, người trên sân đã ra cả người mồ hôi nhưng rất vui.
Lại nhìn về phía Đàm Hi.
Cô đi từ trong phòng làm việc ra, khóa cửa lại như cũ, quay lưng đi xuống lầu, đến lầu một, mới nghênh ngang đi vào phòng vệ sinh.
Không ngờ, cô gặp phải người quen.
Ngô Sở Điền nhíu mày thật chặt, trầm giọng chất vấn: "Sao cô lại ở đây?!"
Đàm Hi nhướng mày, vặn vòi nước ra, chỉ chừa cho cô ta một nửa khuôn mặt lạnh nhạt.
"Tôi hỏi sao cô lại ở đây!" Từng chữ từng chữ phát ra, cắn răng căm hận.
Đôi mắt Đàm Hi không nhìn lên, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Cô hỏi thì tôi phải trả lời sao?"
"Đàm Hi, cổ đừng có phách lối, ở đây là tổng quân khu!"
"Đương nhiên tôi biết đây là đâu, cảm ơn đã nhắc nhở."
Ngô Sở Điển soi người cô từ trên xuống một lần, ánh mắt lạnh nhạt: "Mặc như vậy, gây sự chú ý, ha..."
Tiếng cười sau cùng, âm điệu vút lên rất cao, tràn đầy khinh bỉ.
Đàm Hi cũng cười, u ám mà thở dài: "Tôi mà là cô thì đã hận không thể trốn ở đâu xa một chút rồi, cô còn ở đây lầm bà lầm bầm, lòng cũng đủ rộng."
"Cô có ý gì?" Ngô Sở Điền nhíu mày. Cô ta rất không thích giọng điệu của đối phương, thậm chí là chán ghét vô cùng.
"Ý rất đơn giản, tổng kết lại chính là: tướng bại trận mà còn dám lớn tiếng?"
Đàm Hi không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay là cao cho người ta thương tích đầy mình.
Quả nhiên...
Sắc mặt Ngô Sở Điển nhất thời xấu đến cực điểm.
← Ch. 0917 | Ch. 0919 → |