Vay nóng Homecredit

Truyện:Khiêm Vương Sát Phi - Chương 065

Khiêm Vương Sát Phi
Hiện có 105 chương (chưa hoàn)
Chương 065
Quá phúc hắc
0.00
(0 votes)


Chương (1-105 )

Siêu sale Lazada


Trong xe ngựa một mảnh yên lặng, Ngôn Khánh Phong ngồi im trong xe ngựa nhìn Cung Diệc Diệp nhàn nhã dựa bên trong xe ngựa, trong lòng sớm đã sớm rối rắm đến loạn, buồn bực, Cung Diệc Diệp rốt cuộc có biện pháp gì để đối phó Cung Chính Mẫn, tuy rằng trong lòng rất muốn biết đáp án nhanh một chút, nhưng còn chưa tới Diệp phủ hắn cũng chỉ có thể nhịn xuống nghi hoặc trong lòng đợi trở về Diệp phủ thì Cung Diệc Diệp sẽ nói cho mình kế hoạch của hắn.

Cung Diệc Diệp giống như không nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Ngôn Khánh Phong, yên tĩnh dựa vào thành xe ngựa, hạ mi mắt che khuất ánh mắt u ám của hắn, hắn đang tự hỏi làm thế nào để kế hoạch kia bố trí càng thêm thiên y vô phùng (không chê vào đâu được), Cung Chính Mẫn nhất định phải chết, đây là chuyện không thể khác được!

Bên trong xe tâm tư mỗi người khác nhau, bên ngoài xe vô cùng náo nhiệt khác hẳn với bên trong, sau đó không lâu, xe ngựa rốt cục dừng lại, đến Diệp phủ rồi.

Ngôn Khánh Phong đi theo Cung Diệc Diệp vào thư phòng, vào cửa sau lập tức đóng kín cửa sau đó nhìn Cung Diệc Diệp khẩn cấp hỏi: "Nhị hoàng tử đã nghĩ ra biện pháp gì chưa?"

"Biện pháp đúng là có, hiện tại chúng ta cần phải làm là chờ, đợi đến khi có cơ hội." Cung Diệc Diệp nhìn Ngôn Khánh Phong không nhanh không chậm nói.

"Nhưng lúc nào cơ hội mới đến? Nếu chờ lâu chúng ta có kịp hành động hay không?" Ngôn Khánh Phong không xác định hỏi.

Hiện tại Cung Chính Mẫn đã ngồi lên vị trí Thái tử, như vậy khó tránh khỏi sẽ có một ít đại thần ở phía sau tìm nơi nương tựa đến hắn, nếu là như vậy, đến lúc đó chờ Cung Chính Mẫn mượn sức thu phục các đại thần khác bọn họ có thể không vui, hiện tại thời gian bọn họ rất gấp gáp, muốn hắn chờ đợi đến khi nào?

"Không còn lâu lắm, đó chính là đại hội săn bắn, trước đây hàng năm phụ hoàng đều cử hành đại hội săn bán sau mùa xuân, đương nhiên năm nay cũng không ngoại lệ, đợi đến khi đó cơ hội của chúng ta không phải sẽ đến sao?" Cung Diệc Diệp nhìn Ngôn Khánh Phong nhíu mày nói, ánh mắt tràn đầy tự tin tràn đầy kiên định.

"Đại hội săn bắn?...... Quả nhiên là cơ hội tốt!" Ngôn Khánh Phong nghe được câu trả lời của hắn suy nghĩ một lát, rồi sau đó hai mắt tỏa sáng lộ ra ý cười ca ngợi.

Hoàng gia săn bắn không thể là một địa phương nhỏ, rộng lớn như vậy quả thực là tốt, đến lúc đó nếu ở đâu xảy ra một chút ngoài ý muốn cũng khó tránh khỏi, săn bắn thôi! Vốn là một chuyện nguy hiểm, ở trong rừng rậm xanh um tươi tốt hơi không chú ý là có khả năng sẽ bị dã thú công kích, hơn nữa đợi đến lúc đám người đều là tách nhau ra, xuống tay ám sát cũng thuận tiện hơn nhiều, nơi đó thật ra cũng có thể xem là chỗ tốt để bọn họ xuống tay.

Thật sự là trời cũng giúp ta! Khi đó bọn họ có thể thừa dịp hỗn loạn giải quyết Cung Chính Mẫn! Hiện tại chuyện bọn họ có thể làm chính là chờ! Còn một tháng, chỉ cần qua một tháng này là có thể.

Ngôn Khánh Phong sau khi phân tích xong hoàn toàn, trong mắt lộ ra một chút gian xảo, tâm trạng lo lắng không yên cuối cùng cũng yên tâm dịu xuống.

"A, đúng rồi, Hoàng thượng bị mất trộm rồi lại tìm được là chuyện gì vậy? Đại hoàng tử thật sự đem nó giao cho Hoàng thượng? Chẳng lẽ Hoàng thượng vì chuyện này cho nên mới quyết định lập hắn làm Thái tử?" Ngôn Khánh Phong đột nhiên nhớ tới việc này, hỏi Cung Diệc Diệp.

"Phụ hoàng rốt cuộc có phải bởi vì sự kiện này mà quyết tâm lập Cung Chính Mẫn làm Thái tử hay không, chuyện này ta cũng không biết."

"Nếu ngọc tỷ giả kia thật sự đang ở trong tay Hoàng thượng, vậy......"

"Cho dù phụ hoàng phát hiện đó là ngọc tỷ giả, cũng sẽ không hoài nghi đến chúng ta đầu tiên, dù sao ngọc tỷ kia là do Cung Chính Mẫn nộp lên cho người không phải sao? Chuyện gì chúng ta cũng không biết, a, ta nghĩ phụ hoàng hẳn là không phát hiện mới đúng, bằng không phụ hoàng cũng sẽ không lập Cung Chính Mẫn làm Thái tử mà là đem hắn giam vào nhà lao chờ đợi xử lý."

Ánh mắt Cung Diệc Diệp hiện lên một tia u ám, hắn cũng nghĩ ngọc tỷ giả kia phụ hoàng sẽ không phân biệt được, lúc hai cái ngọc tỷ đặt trước mặt hắn, hắn cũng không biết cái nào là thật cái nào là giả, hai cái ngọc tỷ hoàn toàn làm giống nhau như đúc, cuối cùng ai là người chế tạo ngọc tỷ mới biết được sự thật.

"Là lão phu lo lắng nhiều." Ngôn Khánh Phong nghe được ý trong lời nói của hắn cũng gật gật đầu nói. Chính xác, Hoàng thượng từ đầu đến cuối đều không nói bị mất trộm cái gì, cho nên hiện tại bọn họ chỉ là người không biết chuyện mà thôi.

"Không, là nhạc phụ suy nghĩ chu đáo." Cung Diệc Diệp cười cười nói với Ngôn Khánh Phong.

"A.." Nghe vậy, Ngôn Khánh Phong cười gượng hai tiếng.

"Nhạc phụ đối với Sát phi có bao nhiêu hiểu biết?" Cung Diệc Diệp nhàn nhã đem chén trà trên bàn lên che một phần khuôn mặt, giống như lơ đãng hỏi ông.

"Ách, Nhị hoàng tử hỏi lão phu chuyện này là có việc gì?" Không nghĩ đến Cung Diệc Diệp sẽ đột nhiên nhắc tới Vân Khinh, Ngôn Khánh Phong nhất thời có chút giật mình, chần chờ nhìn hắn hỏi.

"Không có việc gì, tùy tiện hỏi một chút mà thôi, dù sao thái độ của phụ hoàng đối với Cung Mạch Khiêm làm cho người ta hiểu không được, mọi việc vẫn nên cẩn thận, để xem có cái gì không để chúng ta có thể lợi dụng." Ánh mắt Cung Diệc Diệp hiện lên một tia giảo hoạt, thực tế hắn mở miệng hỏi chuyện của Vân Khinh rốt cuộc là vì nguyên nhân gì cũng chỉ có chính hắn biết mà thôi.

"Ách, khụ khụ, này, này...... Kỳ thật lão phu cũng không hiểu biết nhiều về nó, ách, lão phu mỗi ngày bận rộn quốc sự, cho nên cũng không quan tâm đến nó nhiều không ngờ nó lại, lại làm ra chuyện bại hoại môn phong như thế, ai, đều là lão phu không làm tốt trách nhiệm của người cha, haizz."

Ngôn Khánh Phong nghe được Cung Diệc Diệp nói như vậy cũng tin là vì lợi dụng, vẻ mặt có chút xấu hổ giải thích với Cung Diệc Diệp, nói xong thở dài một hơi, giống như không liên quan đến Vân Khinh, mà Vân Khinh sa đọa như thế cũng không chịu nổi, giống như sám hối.

Lời nói thì vô cùng đau đớn như vậy, trên thực tế là đem trách nhiệm phủi đi sạch sẽ, làm cho người ta nghe được sẽ cảm thấy chính là Vân Khinh phạm sai, mỗi ngày công vụ bận rộn, quốc sự quấn thân ông không có trách nhiệm gì.

Ngôn Khánh Phong âm thầm suy nghĩ về chuyện trước kia, nhớ lại một chút, về chuyện của Vân Khinh ông thật đúng là không biết chút gì, mười lăm năm qua ông đều không liếc mắt nhìn nàng một cái, có thể nói là chẳng quan tâm gì, nếu không phải lần đó ở hoàng cung nàng bị người nhiều bắt gian tại trận trên giường với Khiêm vương như vậy, làm ra chuyện lớn như vậy, làm ông mất hết mặt mũi, ông mới nhớ đến ông còn có một nữ nhi.

Chính nữ nhi này chỉ biết làm bại hoại môn phong phủ Thừa Tướng, một chút cũng không như Nhu Nhi nhu thuận như vậy. Hơn nữa mười lăm năm qua hai người bọn họ giống như người xa lạ, căn bản là không ở chung, không tiếp xúc quá nhiều, cho nên ông đoạn tuyệt quan hệ cha và con với nàng cũng không cảm thấy đau lòng, nàng đối ông mà nói cũng như người xa lạ không tồn tại, một chút cũng không có tình cảm cha con trong đó.

Cung Diệc Diệp thẳng tắp nhìn Ngôn Khánh Phong, con ngươi đen sâu thẳm kia làm cho người ta nhìn không thấu hắn rốt cuộc suy nghĩ gì, ngay lúc Ngôn Khánh Phong bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên lúc này hắn ngược lại đem tầm mắt của mình chuyển đến chén trà, từ từ mở miệng: "Vậy nàng bình thường ở bên trong phủ có thường xuyên tiếp xúc người nào không?" Hắn có cảm giác Vân Khinh không chỉ là một nữ nhân đơn giản như vậy.

Lần trước ở trong đại điện, một màn nàng tức giận kia cho tới bây giờ hắn vẫn cảm thấy mới mẻ, tuy rằng bên ngoài mọi người nói nàng là một người lười biếng, là bao cỏ vô năng, nhưng một bao cỏ vô năng lại là thiếu nữ tay trói gà không chặt có thể trong nháy mắt làm cho một nam nhân có võ công thống khổ mà chết?

Lần đó trong đại điện, cục diện ám sát hỗn loạn nàng chẳng những không sợ hãi không bối rối ngược lại vẫn lạnh nhạt như trước, bình tĩnh như vậy, còn nhìn người kia chết đi mà ánh mắt bình thản làm cho hắn có cảm giác nàng không phải là tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng bên trong phủ.

Bình thường, nữ tử nhìn thấy một màn này mà không sợ hãi té xỉu cũng sẽ có vẻ mặt bối rối, nhưng nàng hoàn toàn không có! Đây là một nữ tử bao cỏ vô năng sao, không có khả năng?

Thanh nhã tĩnh lặng như vậy, nữ tử lạnh bạc như gió tuyệt sẽ không phải là một bao cỏ vô năng, nàng, nhất định có bí mật gì không muốn người khác biết.

Hiện tại, trong đầu Cung Diệc Diệp hoàn toàn đều là dung nhan tinh xảo thanh nhã lạnh nhạt của Vân Khinh, mờ ảo giống như tiên thân, nữ tử tao nhã như vậy sao có thể để Cung Mạch Khiêm hắn đoạt được? Hiện tại, hắn đổi ý, hắn quyết định ngôi vị hoàng đế phải là của hắn, Vân Khinh cũng phải là của hắn!

"Cái đó..., hẳn là không có." Ngôn Khánh Phong cố gắng nhớ lại trước kia, trong ấn tượng của ông cũng không có người nào thường xuyên xuất hiện xung quanh tướng phủ, mà Vân Khinh cũng đều ở bên trong tiểu uyển hẻo lánh, bằng không ông cũng không thấy mặt nàng vài lần ít ỏi như thế, vội vàng nhìn thoáng qua.

"...... Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, nhạc phụ......" Cung Diệc Diệp trầm mặc một hồi liền buông tha cho Ngôn Khánh Phong hắn ở đây chờ tin tức liên quan đến Vân Khinh.

"Lão phu cũng nên đi về, như vậy mong Nhị hoàng tử nói với tiểu nữ một tiếng, nói lão phu có việc đi về trước, nói nàng có rảnh thì về thăm nương nàng." Ngôn Khánh Phong nghe được hắn không muốn tiếp tục nói nữa lập tức tức thời tiếp lời.

"Tốt, tiểu tế sẽ nói với Nhu Nhi, vậy tiểu tế sẽ không tiễn, đi thong thả." Cung Diệc Diệp nhìn hắn rồi nói.

"Vậy lão phu liền cáo từ." Nói xong liền rời khỏi thư phòng của Cung Diệc Diệp tự mình về tướng phủ.

"Người đâu!" Đợi Ngôn Khánh Phong rời đi một lát, Cung Diệc Diệp đột nhiên hô một tiếng trong thư phòng.

Ngay lúc hắn dứt lời kia, một thân ảnh màu đen lập tức xuất hiện trước mặt Cung Diệc Diệp, người này vừa mới ở trong thư phòng, điều đó khẳng định hắn có võ công không kém, chỉ thấy hắn cung kính hành lễ với Cung Diệc Diệp: "Chủ tử, có gì phân phó?"

"Ngươi đi Khiêm phủ." Ý Cung Diệc Diệp bảo hắn đến gần bên người, sau đó nhỏ giọng bên tai phân phó muốn chuyện để hắn đi làm.

"Nhớ kỹ, chỉ cần giám thị bọn họ thăm dò bọn họ, không cần cứng đối cứng với bọn họ (ý là động vũ lực), có tin tức gì thì lập tức đến nơi này bẩm báo với ta."

"Dạ." Ám vệ nghe Cung Diệc Diệp phân phó xong lên tiếng sau đó đột nhiên biến mất khỏi thư phòng.

Sau khi ám vệ đi, một mình ngồi trong thư phòng, Cung Diệc Diệp nhìn chén trà đã nguội trên bàn, con ngươi đen lóa sáng, giống như nghĩ đến cái gì, khóe miệng gợi lên một chút ý cười tà khí, lúc này dáng vẻ tuấn mỹ tà khí kia quả thật rất hại người.

Khiêm phủ

"Ta khinh! Đại gia ngươi! Người này là ta phát hiện trước! Thế nhưng không cho ta chơi?!" Một trận gió lạnh trong không khí bay tới bay lui, con quỷ đi theo Vân Khinh kia tức giận trừng mắt nhìn về phía Tĩnh U viện liếc một cái, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm người đang ẩn núp từ một nơi bí mật gần đó, sắc mặt không cam lòng.

Sớm biết trước hết không nói cho bọn họ, chờ mình chơi xong rồi nói cho bọn họ sau, aizz! Thối! Rất thối! Không! Là hắc! Quá phúc hắc!

Mỗ quỷ nhìn bóng đen kia căm giận thầm oán không cho hắn chỉnh người kia, Cung Mạch Khiêm, hừ! Không phải chỉ là biết bí mật của nó thôi sao? Đắc ý cái gì?! Còn không phải hắn âm hiểm giả dối sử dụng sắc đẹp đi uy hiếp dụ dỗ Vân Khinh nhà bọn họ sao!

Mà Vân Khinh thật đúng là nói cho Cung Mạch Khiêm biết bí mật của nó, từ nay về sau nó phải sống trong nước sôi lửa bỏng, cuộc sống vô cùng thê lương không gì sánh được! Vì sao! Vì sao không cho nó chơi! Không phải là nó và bọn thuộc hạ của hắn cũng vui đùa đó sao? Ai bảo hắn nói với nó có đồ chơi tới! Hắn muốn vũ nhục nghiêm trọng đến nhân cách của quỷ!

Nó xem trọng mặt mũi của Vân Khinh mặt mới không có đi ác chỉnh thuộc hạ của hắn, chỉ là thuộc hạ của hắn đi nhà xí lúc đó thổi giấy nhà xí đi, đi rồi thì thôi, chỉ là lúc thuộc hạ hắn ăn cơm hắn không cẩn thận, thấy được trong bát có sâu mà thôi, chỉ có, chỉ có một chút vui đùa đã dọa thuộc hạ của hắn xanh mặt, thật sự là rất vô dụng!

Nó tuyệt đối là làm chuyện tối! Vì giúp hắn bồi dưỡng ra thuộc hạ càng thêm xuất sắc, chính nó mỗi ngày đều làm việc không ngừng, vắt hết óc suy nghĩ làm thế nào mới có thể làm cho thuộc hạ của hắn càng trở nên can đảm, phải nghĩ biện pháp đó nha! Không cảm tạ nó có thiện ý thì thôi, thế nhưng còn dùng nhược điểm của nó để uy hiếp nó?

Nó là đại gia! Không cho nó chỉnh người sống, ở trên đời còn có ý gì! Nó khinh!

Mỗ quỷ ác u oán bay tới trước mặt Cung Mạch Khiêm và Vân Khinh, một đôi mắt quỷ gắt gao nhìn chằm chằm tư thế thân mật của hai người, trong mắt lộ ra sắc thái kiên quyết "ngươi không cho ta đi 'chơi người' ta quyết sẽ không đi! Không cho hai người các ngươi tình chàng ý thiếp."

Cung Mạch Khiêm ôm Vân Khinh chui đầu vào cần cổ của nàng, phun nhiệt khí lên da thịt của nàng khiến cho Vân Khinh mẫn cảm run rẩy, cảm giác được nàng run rẩy trên mặt Cung Mạch Khiêm tao nhã gợi lên một chút ý cười trêu tức, hai tay ôm chặt Vân Khinh vào trong ngực, cánh tay thon dài cách nàng quần áo ở trên người nàng chạy loạn, khiêu khích cảm quan của nàng, trong không khí lại bất tri bất giác tràn ngập một cỗ hương vị ái muội ấm áp.

Đúng lúc này một trận gió lạnh thổi tới, sau đó...... Cảm giác gì cũng bị mất.

Cung Mạch Khiêm không hề chớp mắt nhìn người quấy rầy chuyện tốt của hắn, mỗ quỷ, nhìn thấy trong mắt hắn phát ra tin tức, trong lòng tức giận! Thật vất vả mới thành công làm cho mèo con tiến vào trạng thái lập tức có thể ăn, thế nhưng cái tên xấu xa này vừa xuất hiện liền làm hỏng chuyện tốt, hắn thật vất vả mới tạo dựng được bầu không khí.

Còn một chút xíu, còn một chút nữa thôi là có thể đem mèo con nuốt sạch vào bụng, chỉ... kém, một, một chút, một chút! Thế nhưng! Lại bị con quỷ trước mắt này phá hỏng.

A, cả người có cảm giác lạnh lẽo là sao? Thì ra nó là quỷ cũng sợ lạnh sao?

Mỗ quỷ còn không phản ứng lại chính mình chọc tới mỗ nam đang bất mãn, bất tri bất giác ở đó buồn bực nghĩ, sau đó phục hồi tinh thần lại tiếp tục cùng Cung Mạch Khiêm luyện trừng mắt.

"Ngươi muốn cái gì?" Một lát sau Cung Mạch Khiêm nhíu mày nhìn con quỷ kia, trong mắt ý hỏi hắn có chuyện gì.

"Không có gì! Ngươi không cho đại gia ta chơi, người trong phủ của ngươi đại gia ta sẽ không chơi, nhưng đại gia ta muốn chơi hắn!" Mỗ quỷ dương dương tự đắc liếc mắt bên ngoài một cái thể hiển ý mình với Cung Mạch Khiêm.

Tầm mắt quét về phía bên kia, giám thị hắn sao? Muốn giám thị nhất cử nhất động của hắn từ đó tìm được chút gì sao? Bọn họ thật đúng là chưa từ bỏ ý định mà!

Cung Mạch Khiêm nhíu mày khóe miệng hơi cong ôn hòa vô cùng, như vậy cũng vô cùng có ý, cho dù là mỗ quỷ bất tri bất giác nhìn thấy vẻ mặt này của hắn cũng có thể khẳng định thằng nhãi này lại muốn tính kế người ta.

"Không bằng chúng ta cùng hắn chơi một trò chơi đi." Môi đỏ mọng khẽ mở, âm thanh ôn nhuận dễ nghe mềm nhẹ vang lên, Cung Mạch Khiêm nhìn con quỷ đang lơ lửng trên không trung kia, con ngươi đen lóe lên một tia ánh sáng không dễ phát hiện.

"Trò chơi gì? Trò chơi gì? Đại gia ta cũng muốn chơi!" Mỗ quỷ nghe được có trò chơi có thể chơi vẻ mặt lập tức kích động đi đến trước mặt Cung Mạch Khiêm, nó thích nhất chơi trò chơi, chẳng hạn như chỉnh người đi tiểu, đáng tiếc trong Khiêm phủ lại chơi không được.

Bởi vì Cung Mạch Khiêm giải thích với bọn thuộc hạ nhưng được mỗ quỷ phối hợp với hắn, rốt cục làm cho thuộc hạ của hắn thuộc hạ tin thế giới này đúng là có quỷ, lại ở bên người bọn họ, may là bọn hắn đi theo Cung Mạch Khiêm lâu như vậy năng lực chịu đựng cũng tốt hơn một chút, không đến mức bị mỗ quỷ dọa điên.

Nhưng bọn họ đã bị mỗ quỷ liên tiếp xuất hiện dùng thủ đoạn chỉnh người chỉnh đến thảm! Nhưng mà đôi khi vẫn cảm thấy đùa cũng tốt, một con quỷ sinh hoạt bên cạnh mình, quả thực làm cho người ta khó có thể tin!

Cũng bởi vì mỗ quỷ chỉ giỡn với bọn họ một chút không ảnh hưởng toàn cục, chỉ là vui đùa, cũng không thật sự xúc phạm tới bọn họ, bọn họ cũng liền tiếp nhận tồn tại của mỗ quỷ, còn ở chung tương đối khá, đáng tiếc duy nhất của bọn họ là không thể giống Vương gia nhà mình có thể nhìn thấy quỷ, nói cách khác bọn họ đã có thể lại có thêm đồng bạn...... Thế nhưng mỗ quỷ ở đây cũng có lợi, mỗ quỷ có thể đối phó với người âm gây bất lợi tới Vương gia và Vương phi.

"Muốn chơi? Được rồi, lại đây" Cung Mạch Khiêm thấy mỗ quỷ bị hắn khơi mào hứng thú, vẫn ôn hòa như trước để mỗ quỷ đến bên người hắn, nhỏ giọng nói cho nó trò chơi này chơi thế nào.

"A? Chính là cái này sao?" Mỗ quỷ nghe xong Cung Mạch Khiêm nói xong sau đó có chút thất vọng kêu lên, không phải trò chơi chỉnh người mà.

"Ngươi sợ chính mình sẽ không đuổi kịp tốc độ của hắn sao? Được rồi, ta đây kêu người khác đi chơi là được rồi, vừa vặn Mạc Ngôn gần đây cũng rất nhàm chán, nếu như hắn biết khẳng định sẽ đi, dù sao đi đến nơi đó muốn chơi như thế nào thì có thể chơi như thế, không ai có thể quản!" Cung Mạch Khiêm nhìn thấy sắc mặt không tình nguyện của mỗ quỷ, không mặn không nhạt mở miệng nói.

Mỗ quỷ nghe được không có người quản có thể thỏa thích chơi, khuôn mặt bởi vì thất vọng mà xụ cuống lập tức liền dấy lên vẻ mặt kích động, trong lòng rất hưng phấn, chỉ cần có thứ để đùa là tốt rồi! Vì thế lập tức hét lên: "Không được! Hắn không thể đi! Nói xong rồi đó, là ta đi!"

"Thật sự muốn đi? Ngươi tự nguyện?" Cung Mạch Khiêm nhíu mày hỏi.

"Đương nhiên! Để đại gia ta!" Mỗ quỷ vẻ mặt vô cùng kiên định.

"Được rồi, vậy ngươi đi đi." Cung Mạch Khiêm giống như thỏa hiệp nói, mà đang đứng hưng phấn mỗ quỷ căn bản không chú ý tới trong mắt hắn chợt lóe dị sắc rồi biến mất, một mực thầm nghĩ các loại biện pháp có thể chỉnh người.

"Mạc Ngôn."

"Vương gia." Canh giữ ở ngoài cửa Mạc Ngôn nghe được Cung Mạch Khiêm gọi hắn lập tức đi vào.

Chỉ chốc lát Mạc Ngôn mở cửa từ bên trong đi ra không dừng bước tiếp tục canh giữ ở cửa, dáng vẻ giống như muốn đi đâu, đi về hướng vừa vặn là nơi bóng đen che dấu.

Ẩn núp trong bóng tối bóng đen ngừng hô hấp của mình lại thân thể căng thẳng, nhìn người cách hắn càng ngày càng gần, theo bản năng giật giật muốn đem mình hoàn toàn ẩn núp, nhưng chỉ còn một chút một chút thì Mạc Ngôn đứng lại, lẳng lặng đứng ở đó giống như đang lắng nghe cái gì.

"Người nào!" Đột nhiên Mạc Ngôn nhìn về phía bóng đen ẩn thân quát to một tiếng, cũng rất nhanh dùng ám khí của mình hướng về nơi đó.

Bóng đen biết mình đã bại lộ, lập tức đứng dậy muốn rời đi, Mạc Ngôn rất nhanh vọt tới bên người bóng đen đánh hắn, bóng đen đã ở thế bất lợi cũng không chút do dự đánh về phía Mạc Ngôn một chưởng ngoan lệ.

Mạc Ngôn bị đau lui ra phía sau vài bước ôm nơi bị thương, bóng đen thấy tình thế lập bật người nhanh chóng rời đi.

"Đứng lại!" Mạc Ngôn nhìn bóng đen kia rời đi quát to một tiếng muốn đuổi theo nhưng dáng vẻ giống như bởi vì bị thương mà lực bất tòng tâm, mà bóng đen kia cũng vèo một cái đã không thấy tăm hơi đâu.

Đợi bóng đen kia đi rồi, Mạc Ngôn buông nơi mình bị thương ra, vẻ mặt thoải mái tự tại, tuyệt không giống như là người mới bị thương, mà sự thật Mạc Ngôn cũng không bị thương, đây là Cung Mạch Khiêm vừa mới gọi hắn đi vào muốn hắn đi ra diễn một tuồng kịch.

Ai nha, nhiệm vụ mà Vương gia giao cho hắn, hắn đã hoàn thành, còn lại thì giao cho con quỷ kia, nhìn hướng bóng đen rời đi, khóe miệng Mạc Ngôn hiện lên một chút tươi cười xem kịch vui. Hắn ta thật đúng là nghĩ bọn hắn không biết hắn ta núp ở kia sao? Nếu không phải Vương gia muốn bọn họ trước không cần kinh động hắn ta, hắn ta đã sớm bị bọn họ bắt! Chỉ bằng một chút thân thủ ấy mà muốn đến Khiêm phủ thăm dò tình hình sao? Nực cười!

Phòng trong hai người vẫn nghe động tĩnh bên ngoài, sau khi bóng đen rời đi.

"Chàng không sợ Tịch sau khi trở về chỉnh chàng sao?" Vân Khinh thản nhiên nói âm thanh dễ nghe vang lên trong phòng. Tịch trong lời nàng, chính là tên con quỷ kia.

Cung Mạch Khiêm nghe nàng nói thì biết Tịch trong lời của nàng là ai, mặt ngoài hắn cho Tịch đi chơi nhưng trên thực tế là để cho Tịch điều tra xác định suy đoán của hắn, hắn đang lợi dụng Tịch chứng thật người sau lưng bóng đen rốt cuộc có phải giống như suy đoán của hắn hay không.

"Chẳng lẽ phu nhân sẽ không bảo hộ vi phu sao? Hơn nữa, vi phu rất rõ ràng đã trưng cầu ý kiến của nó, chính nó đã đồng ý nha! Vi phu vì nó tìm việc vui, nó thuận tiện vì vi phu đem về một chút tin tức hẳn là đáng nha?" Mỗ nam nghe được lời nói của Vân Khinh rất là vô sỉ nhìn về phía mỗ nữ tìm kiếm bảo hộ, nhưng lại rất là phấn khởi tỏ vẻ chính mình có bao nhiêu vô tội.

"......" Vân Khinh đối với lời nói của Cung Mạch Khiêm như thế đã hết chỗ nói rồi, nàng bình tĩnh, thật sự thực bình tĩnh, nàng hiểu biết sâu sắc về nam nhân này có bao nhiêu phúc hắc, hoàn toàn chính là điển hình của người được tiện nghi còn khoe mã, nàng đã thành thói quen, thật sự thật sự thành thói quen ....


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-105 )