Em hứa
← Ch.16 | Ch.18 → |
Những tia nắng tinh nghịch rọi vào phòng qua tấm rèm cửa sổ, Khả Ngân thức dậy. Đập vào mắt cô là khuôn mặt đẹp đến mị hoặc của người đàn ông này, Khả Ngân có ảo giác, lúc này đây anh giống như vị thần Hi Lạp đang ngủ say, ánh nắng phản chiếu sau lưng càng giống những ánh hào quang. Khả Ngân cứ thể say mê nhìn anh, bàn tay vô thức vuốt ve khuôn mặt hoàn mỹ ấy.
"Em tính làm gì anh đấy?" - Mạnh Khang gian xảo nhìn cô đầy ẩn ý. Khả Ngân vội rụt tay lại, ngượng ngùng khuôn mặt vùi sâu vào gối mềm.
Mạnh Khang nhìn bộ dáng rùa rụt đầu của cô, anh cười như không đưa tay kéo cô vào lòng. Sủng ái nắm chặt bàn tay vừa rồi không an phận kia.
"Mạnh phu nhân có ý đồ bất chính với ta sao?"
"Em... em không có. Mạnh... Mạnh gì chứ." - Gương mặt khả ái bây giờ ửng đỏ thẹn thùng không dám ngước lên nhìn anh.
Cô chấp nhận là từng có suy nghĩ muốn hôn trộm anh, nhưng bất chính thì không có a~
"Rất nhanh thôi em sẽ là vợ của anh, cô ngốc à!" - Anh yêu thương ôm lấy cô vào lòng.
"Sao mặt em đỏ thế, nhiệt độ phòng nóng quá à?" - Mạnh Khang giả bộ vuốt ve mặt cô, thâận theo vuốt ve xuống bộ ngực mềm mại đang cọ sát với anh. Thân nhiệt tăng vọt, "tiểu huynh đệ" liền có phản ứng rồi.
Kích tình buổi sáng thì thật kích thích a~
"Không... a~" - Nhìn thấy ánh mắt ham muốn của Mạnh Khang, Khả Ngân phản xạ nhanh nhanh chóng nhảy bật ra khỏi giường, cách xa anh vài mét.
Mạnh Khang lo lắng ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn cô.
"Em làm gì vậy? Nếu vấp ngã thì sao?"
"Anh... anh không được chạm vào em nữa." - Khả Ngân vừa xấu hổ vừa sợ mà nhanh miệng, đến khi thấy được ánh mắt tối sầm của Mạnh Khang, cô mới phản ứng được mình vừa nói gì.
"Em... em..."
"Em thấy khó chịu khi anh chạm vào em sao?" - Giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, nhưng không còn tia ấm áp ôn nhu. Mỗi lần anh như vậy, Khả Ngân đều cảm thấy trái tim khó chịu, nhức nhối.
"Không phải thế." - Cô chậm rãi tiến về phía giường nơi anh đang ngồi, cẩn thận nắm lấy tay anh.
"Em không có ý đó, thật đấy."
"Vậy ý em là bây giờ chúng ta có thể tiếp tục sao? " - Sắc lạnh không còn, đáp lại cô là một đôi mắt linh hoạt và vẻ mặt hồ ly của anh. Khả Ngân há hốc mồm nhìn anh đẩy ngã cô xuống giường, nằm đè lên thân thể cô.
Nụ hôn buổi sáng mãnh liệt vừa yêu thương.
"Khang..." - Giọng cô yêu kiều vang lên bên tai, đình chỉ mọi hoạt động của anh.
"Gì hả em?"
"Hôm nay em phải đến văn phòng, thật đấy! Em đã trốn việc cả tuần rồi. Em còn có cuộc hẹn với Yến Phương nữa. Anh cho em đi nhé! Buổi tối về, nhất định sẽ đền bù cho anh mà."
Sẽ có một ngày bạn biết rằng, khi nhìn cô gái bạn yêu thương nũng nịu gọi tên, khẩn cầu bạn tha thiết như vậy, lực sát thương mạnh mẽ đến nhường nào. Sao bạn có thể từ chối đây?
"Được. Nhưng phải để anh ôm một lát." - Khả Ngân vui vẻ vòng tay ôm anh thật chặt. Hạnh phúc lan tỏa khắp mọi tế bào. Khóe miệng cả hai cong lên vui vẻ.
Nhưng có lẽ cả hai đều không đoán được rằng, đêm trùng phùng của họ lại là năm ngày sau.
Sau khi cả hai đều thay xong quần áo, Khả Ngân cẩn thận một bên thắt cà vạt cho anh. Cô cảm giác mình giống như cô vợ nhỏ, mỗi sáng thức dậy yêu thích công việc thắt cà vạt cho chồng. Nghĩ tới đây, bất giác mặt cô nóng lên ửng đỏ. Khả Ngân vội quay mặt sang hướng khác để né tránh ánh mắt của anh.
Mạnh Khang ôm cô vào lòng. Dường như chỉ khi ôm cô, ôm lấy thân thể mềm mại thân quen ấy anh mới cảm giác an nhiên như vậy.
"Nào, xuống nhà cùng anh ăn sáng rồi anh đưa em đến văn phòng."
"Em có thể tự đi mà anh, hai nơi dường như không cùng đường mà, sẽ trễ anh mất."
"Không sao. Mà khi nào rảnh em nhớ đến trung tâm mua thêm quần áo đi nhé, có được không? Bảo bối nghe anh nào, em đã là một phần của anh, nên em đừng nghĩ như hôm qua nữa, có được không?"
Nhìn anh dịu dàng như thế, quan tâm như thế, Khả Ngân xúc động ôm anh thật chặt. Đã rất lâu rồi, cứ tưởng cuộc đời này sẽ không được một ai yêu thương nữa, nhưng hóa ra người ấy, ngay trước mắt cô thế này!
"Vâng ạ! Em hứa, sẽ không có suy nghĩ như thế nữa." - Nhìn thấy anh mỉm cười yên tâm, Khả Ngân cũng vui vẻ theo. Nhu thuận đưa tay cho anh nắm, dắt cô xuống lầu.
Viên quản gia và người đàn kính cẩn đứng hai bên cuối chào. Mạnh Khang lạnh lùng cứ thế lướt qua, riêng Khả Ngân cô bối rối gật đầu. Cô vẫn chưa quen với tình hình thế này.
Nhanh chóng dùng xong bữa sáng, đôi trai tài gái sắc này cứ như vợ chồng son dính chặt lấy nhau cho đến khi an vị lên xe ô tô rời đi.
Viên quản gia đứng nhìn họ rời đi bằng ánh mắt đầy suy nghĩ.
← Ch. 16 | Ch. 18 → |