Nữ nhân đưa lên cửa (2)
← Ch.083 | Ch.085 → |
"Câm mồm." Mặt Mai Nghi Nhã đỏ như màu gan heo, dường như muốn rỉ máu. Cuộc đời của nàng ta vẫn chưa từng chịu qua nhục nhã vô cùng như vậy, bị đứa nha hoàn chê cười như vậy. Nhưng lại không có cách gì với nàng, liền chĩa đầu thương vào Minh Đang: "Hoàng thẩm cứ mặc kệ nàng làm nhục chúng ta như vậy sao?"
Minh Đang không thèm liếc mắt để ý nàng ta: "Có chuyện đó sao? Sao ta không nghe thấy vậy?"
Tức giận cái gì mà tức giận, đều do hai nàng tự làm tự chịu. Làm chuyện không biết xấu hổ như vậy, còn muốn người khác kính trọng nàng ta, thật sự là quá mức buồn cười đó. Muốn diễu võ giương oai trước mặt nàng, đợi kiếp sau nhé.
"Người..." Hai tay Mai Nghi Nhã nắm chặt, tức giận đến mức thân thể không ngừng run rẩy.
Đến lúc này Mai Nghi Nhã cũng thăm dò được điểm mấu chốt của Minh Đang là nơi nào. Nhưng bất kể như thế nào thì nàng ta cũng không muốn buông tha, hạ quyết tâm phải dập nổi dìm thuyền: "Nương nương, ta thực sự thành tầm mà, nhưng người lại sai bảo hạ nhân nhục nhã ta như vậy, ta... ta không muốn sống nữa." Nói xong liền muốn đâm vào cây cột.
"Tỷ tỷ, không nên." Mai Nghi Nhã kinh sợ, xông đến.
Thân thể Bình An nhanh chóng chạy đến ngăn cản, Mai Nghi Đình đụng phải người hắn liền ngã trên mặt đất: "Mai tiểu thư muốn chết thì nên về nhà mình mà tìm chết, đừng dơ cây cột trong vương phủ của chúng ta." Sự khinh thường trong mắt hắn rất nồng đậm, chán ghét vỗ vỗ áo trước ngực: "Thật bẩn."
Minh Đang nhìn trò cười vừa mới xảy ra này, không ngừng cười lạnh. Mềm không được liền dùng cứng rắn? Muốn dùng cái chết để uy hiếp bọn họ? Nàng ta chán sống rồi sao. Loại mặt hàng này còn muốn đi vào vương phủ, đúng là đang nằm mơ. Nữ nhân có thể náo loạn, còn có thể khóc lóc om sòm, lại còn có thể bất chấp mọi giá, đúng là một tai họa. Bất luận ở chỗ nào, đều sẽ làm náo loạn cho tất cả mọi người không được yên ổn. Tuyệt đối không thể để cho nàng ta đi vào vương phủ, nếu không sau này cuộc sống sẽ sống như thế nào?
Mai Nghi Đình ngồi ở dưới đất, không muốn đứng dậy, khóc như hoa lê dưới mưa, thương tâm vô cùng: "Muội muội, ta... cả đời này ta không còn mặt mũi đi gặp người khác, cứ để cho ta chết đi." Vẫn giả vờ làm bộ muốn đâm đầu vào tường.
Trong đầu Mai Nghi Nhã hỗn loạn thành một mảnh rồi nùi, quỳ gối trước mặt Minh Đang không biết phải làm thế náo:"Tỷ tỷ đừng có làm chuyện điên rồ, chúng ta luôn tuân theo lẽ phải, ~~sena~~ diễnđàolêquýđôn~~ ta cũng không tin người của Mai gia chúng ta sẽ không bao giờ để mặc cho người khác bắt nạt." Nàng ta không phục nhìn Minh Đang một cái.
Ôi, còn muốn uy hiếp nàng, Minh Đang nâng cằm lên nhìn các nàng đang náo loạn ở trên mặt đất, vẻ mặt lạnh lung: "Người của Mai gia đúng là rất khá, dưỡng ra được một đôi tỷ muội như hoa giống các ngươi, bội phục bội phục, hôm nào ta cần phải tới cửa xin chỉ giáo một ít."
Mai Nghi Nhã tức giận khó thể bình tĩnh được, nổi giận chỉ vào nàng mắng to: "Ngươi đừng khinh người quá đáng, ta sẽ làm cho tất cả mọi người ở trên đời này biết ngươi là một người đàn bà chanh chua, đến cả một người phụ nữ đáng thương cũng không thể dung được." Lúc này nàng ta không còn dùng từ ngữ tôn xưng gì hết, chỉ hận không thể xông lên cắn nàng một ngụm để có thể giải mối hận trong lòng.
Nữ nhân đáng thương sao? Ở chỗ nào vậy? Chỉ tỷ muội các nàng sao? Nữ nhân hung hăng, tâm cơ thâm trầm như vậy có chỗ nào đáng thương sao?
Vân Lam không thể nghe nổi nữa, nhanh chóng bước vào: "Người nào dám làm càn ở vương phủ của chúng ta?" Trong lòng tức đến thổ huyết, chưa từng gắp nữ nhân nào có da mặt dày như vậy, còn muốn bắt nạt Minh Đang, hắn thật sự không thể nhịn được nữa.
Kỳ thật hắn chỉ đi sau Minh Đang một bước, hắn luôn luôn lo lắng, muốn đi cùng, nhưng hắn lại sợ minh đang sinh khí, liền thủ ở ngoài cửa lắng nghe.
Hai mắt của Mai Nghi Nhã sáng lên, coi hắn như cứu tinh: "Hoàng thúc, người đến thật đúng lúc, hoàng thẩm ép tỷ tỷ của ta phải chết, người cần phải phân xử giúp nàng." Ác nhân cáo trạng trước, nàng ta cũng không tin nàng ta không thể châm ngòi được cảm tình giữa bọn họ.
Vân Lam cảm thấy buồn nôn vô cùng, lời này của nàng ta đã đảo lộn trắng đen, rõ ràng là các nàng ép buộc đưa lên cửa, lại vẫn còn giả vờ mình đáng thương. Làm gì có chuyện chủ nhân ép khách chết ở nhà mình?
Tiếng khóc của Mai Nghi Đình nhỏ hơn một chút, nhưng bộ dáng càng thống khổ ủy khuất hơn, nức nở nói: "Vương gia, người đừng vì ta mà tổn thương tình cảm phu thê của hai người, đều là ta không tốt." Giả vờ đáng thương là sở trường của nàng ta.
Minh Đang trợn mắt, nữ nhân này thật là, người không biết thì nói nàng ta rất tốt, coi mình là người quá quan trọng. Việc châm ngòi ly gián này vô dụng với hai phu thê bọn họ.
Vân Lam không thèm nhìn đến người trên mặt, đi trực tiếp đến bên người Minh Đang, đánh giá cẩn thận nàng vài lần rồi nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống ở bên cạnh nàng: "Muội có sao không?"
Trong lòng Minh Đang vui vẻ, trong mắt nam nhân của nàng cũng không có kẻ khác, nâng nâng cằm ý bảo: "Muội thì có việc gì? Người khác có việc thì đúng hơn."
"Vương gia." Mai Nghi Đình lên tiếng nhắc nhở đúng lúc, giọng nói mềm mại.
Vân Lam yên tâm cười: "Muội không có việc gì là tốt rồi, để ý người khác làm gì." Lòng dạ của hắn nhỏ, không chứa được nhiều người. Sống chết của người khác có quan hệ gì với hắn đâu? Huống chi là loại tiện nhân như vậy. Lúc này hắn rất hận hai tỷ muội của Mai gia này, chỉ muốn xả hết tức giận trong lòng.
Sắc mặt Mai Nghi Đình trắng bệch: "Vương gia, người... Sao người lại có thể đối xử với ta như vậy... Ta một lòng say mê đối với người, từ khi ta được mười tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy người, ta liền... Ta chậm chạp không muốn lấy chồng, nhận định đúng là người." Lời nói đứt quãng, cố nén sự thương tâm, phối hợp với nước mắt giống như trân châu rơi xuống, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, người có tâm địa sắt đá cũng sẽ mềm hẳn xuống.
Mắt Vân Lam nhìn thê tử chằm chằm không chớp, sợ nàng tức giận: "Mai tiểu thư xin hãy cẩn thận ngôn ngữ, việc này không thể nói bậy, vương phi nhà ta là một bình dấm chua, không nghe được những lời nói như vậy."
Người khác thích hắn, hắn phải tiếp nhận hết sao? Đây là lý do gì? Lại còn đổ lý do không gả được lên người hắn, nghĩ hắn sẽ bởi vì điều đó mà thương xót cho nàng ta? Thu nhận nàng ta sao?
Minh Đang hung hăng nhéo cánh tay của hắn một nhát: "Sao ta lại thành bình dấm chua vậy?" Chán ghét, số đào hoa của hắn thật nhiều? Nghe đi, người ta khổ sở đợi chờ hắn đã nhiều năm, muốn hắn phải phụ trách!
Vân Lam không hề trốn tránh, mặc nàng phát tiết, dù sao nàng cũng ra tay rất nhẹ, cười tít mắt nói: "Là ta nói bậy, xin phu nhân thứ tội."
Tròng mắt của hai tỷ muội Mai gia trừng sắp rơi ra, hai người bọn họ ở cùng nhau rất là hài hòa thân mật.
Trong lòng Mai Nghi Đình như dời sông lấp biển, đau giống như bị kim đâm: "Vương gia, người là Thiên hoàng quý duệ (con cái của trời), sao có thể sợ nữ nhân ghen tỵ này?"
Làm sao có thể như vậy? Sự ôn nhu săn sóc của hắn phải là của nàng ta, tươi cười của hắn cũng là của nàng ta, giọng nói ôn tồn mềm mại của hắn cũng phải là của nàng, sao có thể để cho những người khác được?
Vân Lam thực sự không chịu được nữ nhân này, sắc mặt trầm xuống: "Chuyện giữa vợ chồng chúng ta, không đến lượt người khác nói này nói nọ, ta phải khuyên Mai đại nhân, đừng nên tiết kiệm tiền bạc, vẫn nên dùng nhiều tiền mời lão sư tốt hơn một chút, dạy quy củ cho các ngươi." Hắn không thể nghe người khác nói xấu Minh Đang nhất.
Đang nghĩ mình là ai vậy, một tên, hai tên đến cửa nháo loạn. Còn dám nói thê tử hắn ghen tị, hắn vui hắn thích, thì sao?
Mai Nghi Nhã cả kinh: "Vương gia, người hiểu lầm rồi, chúng ta không có bất kính đối với nương nương."
Bọn họ bị giận đến mức hồ đồ rồi, trong thời điểm như vậy, không được thể hiện rõ nội tâm chân thật. Tất cả nên để đến khi vào được trong vương phủ rồi hãy nói, đến lúc đó sao nàng có thể là đối thủ của nàng ta? Nàng ta sẽ tự có biện pháp khiến Vương gia chỉ sủng ái một mình nàng ta. Nữ nhân này cứ chờ thất sủng rồi bị nàng ta giẫm ở dưới chân đi. Để xem nàng còn dám liều lĩnh ở trước mặt nàng ta hay không!
"Đúng vậy." Đầu óc Mai Nghi Nhã suy nghĩ nhanh chóng, nói chuyện giúp: "Hoàng thúc, chúng ta khổ sở cầu xin hoàng thẩm, ~~sena~~ diễnđàolêquýđôn~~ chỉ cầu nàng đại nhân đại lượng giơ cao đánh khẽ, đồng ý cho tỷ tỷ của ta vào phủ, nàng ấy không cầu danh phận, làm nha hoàn của người thì chúng ta cũng đồng ý." Lời nói đúng là đang tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
"Nhưng ta lại không đồng ý." Vân Lam miễn cưỡng ném ra một câu, cầm lấy cái chén của Minh Đang uống một ngụm trà.
"Hoàng thúc." Mai Nghi Nhã không tin tỷ tỷ của nàng ta xuất sắc như vậy, hắn sẽ không động tâm? Khẳng định là hắn sợ nữ nhân này.
Nhưng là nàng ta không hiểu, thực ra là do yêu vô cùng nên mới sợ.
Vân Lam vẫn vân đạm phong khinh như cũ, nhưng giọng nói lại lạnh như bang: "Chúng ta vẫn sống rất tốt, làm sao phải tìm thêm một nữ nhân xui xẻo vào phủ, khiến chúng ta sống không được yên bình." Hắn một người không nói xấu, nói thô tục, chỉ cần hắn kiên quyết, còn ai dám nhiều nói một câu với hắn? Nhưng hai nữ nhân trước mắt thật sự khiến hắn vô cùng chán ghét.
Minh Đang hé miệng cười, nói rất đúng. Nàng sợ nhất là người sợ làm tổn thương mặt mũi của nữ nhân nên không trực tiếp cự tuyệt người ta. Nếu cứ vậy, ngược lại sẽ để cho người ta có một tia hy vọng, sẽ không bao giờ ngừng hy vọng.
"Xui xẻo?" Mai Nghi Đình chịu một đả kích lớn, thân thể lung lay: "Ta sao? Vương gia, từng chữ mà người nói như cắt vào lòng ta, chẳng qua ta chỉ là ngưỡng mộ người mà thôi, sao người lại có thể mở miệng đả thương người khác như vậy?"
Trong lòng Vân Lam khinh thường: "Mới thế đã không chịu được? Nếu đi vào vương phủ của chúng ta, có thể sẽ phải chịu những lời trách phạt càng thậm tệ hơn nữa." Luôn miệng nói ngưỡng mộ hắn? Khiến hắn chịu không nổi, nổi hết da gà. Nhưng sắc mặt Minh Đang khá tốt, không có tức giận, coi như hắn cũng yên tâm.
Tuy nhiên Mai Nghi Đình lại không tức giận, mặt sắc rất vui mừng: "Nếu có thể đi vào vương phủ, ~~sena~~ diễnđàolêquýđôn~~ ta không sợ cái gì hết, ta đồng ý làm nha hoàn hầu hạ người." Cho đến bây giờ, nàng ta không còn muốn lôi kéo Minh Đang để được một phen thể diện nữa.
Minh Đang thực sự không biết nói gì, vô lực ghé lên người hắn, nữ nhân này thực quá mức... Thích một người không có gì sai, nhưng phải xem trong lòng người đó có ngươi hay không, nếu không có thì cũng chỉ là tự tình nguyện (yêu đơn phương). Không chỉ khiến bản thân mình bị thương đến đầu rơi máu chảy, mà còn đem trách nhiệm đổ lên người khác.
Lúc trước nàng quấn quýt lấy Vân Lam, là vì nàng biết trong lòng hắn có nàng. Nếu không nàng đã sớm rút lui trong hòa bình.
"Vậy trước tiên ngươi viết tờ giấy bán thân đi." Trong lòng Vân Lam ngầm lắc đầu, người như vậy thì chưa đến Hoàng Hà thì chưa từ bỏ ý định. Vậy thì hắn sẽ thanh toàn cho nàng ta: "Nhưng ta nể mặt của Mai đại nhân, nhắc nhở ngươi một câu, so với nha hoàn sinh ra ở trong phủ thì ngươi sẽ kém một bậc, sẽ bị mắng, còn có thể bị bán đi." Đoạn sau cùng của câu nhấn mạnh hơn một chút, hắn không tin nàng ta còn có thể cố gắng được.
Minh Đang nghe hắn nói, khóe miệng nhếch lên lại kiềm xuống, cố gắng khắc chế bản thân không cười ra tiếng. Chiêu này ngoan thật! Chặt đứt đường lui của nàng ta! Quả thực là đang nhục nhã một cách trắng trợn.
Nghe hắn nói xong, sắc mặt của Mai Nghi Đình càng ngày càng trắng, sau cùng mặt xám như tro tàn.
Mai Nghi Nhã bị dọa sợ, hoàng thúc đã thể hiện ý tứ của hắn một cách rất rõ ràng, cứ cố gắng thêm nữa thì càng chuốc thêm khổ cực: "Tỷ tỷ, thôi, chúng ta tội gì mà phải chịu khổ như vậy, nam nhân tốt trên đời này còn nhiều mà."
Chỉ cần dựa vào tỷ tỷ của nàng ta là đại tiểu thư Mai gia, nam nhân để cho nàng ấy chọn có rất nhiều, cớ gì mà phải làm kẻ thấp hèn như nha hoàn.
Mai Nghi Đình sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên cắn chặt răng, trên mặt lộ rõ sự thê lương: "Được, ta viết." Đây là cơ hội duy nhất của nàng ta, nêu bỏ qua sẽ không còn có thêm lần nữa.
"Tỷ, ngươi điên rồi." Mai Nghi Nhã nhìn tỷ tỷ đã bị tẩu hỏa nhập ma*, trợn tròn mắt. Đó là khế ước bán thân, chỉ cần ký vào là sẽ trở thành hạ nhân. Tỷ tỷ của nàng ta đã làm mất hết thể diện của Mai gia và người của Mai gia. Nếu việc này mà truyền ra ngoài, nàng ta còn mặt mũi nào ngồi trên vị trí Ngụy Vương phi? Đường đường vương phi lại có một tỷ tỷ làm hạ nhân? Nàng ấy đang tính toán điều gì vậy? ~~sena~~ diễnđàolêquýđôn~~ (*tẩu hỏa nhập ma: (chữ Hán:走火入魔) là một dạng tai biến trong quá trình tập luyện một phương pháp nào đó không đúng phương pháp khoa học dẫn đến hiện tượng tâm thần hoang tưởng dần dần sẽ trở nên điên dại, đồng thời sức khỏe sẽ giảm sút. Biết thêm thì m. n tra GG ca ca)
Mai Nghi Đình cắn đôi môi đã trở nên trắng bệch, thật sự dùng bút viết khế ước bán thân, tận dưới cùng của trang viết tên của mình xuống.
Nàng ta trực tiếp đưa tờ giấy này cho Vân Lam, hắn không nhận. Bình An đi lên một bước, nhận lấy đưa cho Minh Đang.
Minh Đang không khỏi nhìn nàng ta với cặp mắt khác xưa, đúng là một nữ tử ngoan độc nhất, không hề giữ lại đường sống cho mình. Bất kể dạng nam tử nào, khi nhìn thấy hành động si tình của nàng ta, chỉ sợ đã cảm động đến rối tinh rối mù, sớm muốn ôm nàng ta vào trong lòng, tìm mọi cách để yêu thương. Đáng tiếc nàng ta lại đụng phải nam nhân như Vân Lam, bên ngoài hắn ôn hòa nhưng bên trong là một người kiêu ngạo lại lạnh lùng.
Nếu không phải nhờ hắn gặp được Minh Đang, không chừng hắn sẽ độc thân cả đời.
Nhưng nàng ta càng như vậy, càng không thể để cho nàng ta vào phủ, nếu nàng ta thật sự đi vào vương phủ, sẽ gây ra phiền toái, đoán chừng ngay cả buổi tối lúc chuẩn bị đi ngủ thì nàng cũng không dám ngủ.
Mai Nghi Đình nhìn chằm chằm vào Vân Lam, có sự điên cuồng, được ăn cả ngã về không: "Vương gia, người nói đi, khi nào thì ta có thể vào phủ?"
"Không vội, uống trà trước." Vân Lam thảnh thơi, ra hiệu cho thê tử, bảo nàng yên tâm, đừng nóng giận.
Minh Đang nhìn thấy vậy, có chút tin tưởng, lòng bình tĩnh, cười tít mắt dựa trên bả vai của hắn, ăn điểm tâm do hắn đút cho.
Mai Nghi Đình thấy bộ dáng ân ái của hai phu thê nhà này, nàng ta cảm chỉ thấy rất là chói mắt vô cùng, hận không thể đi lên kéo bọn họ ra, chỉ có thể mệnh lệnh trong lòng của mình bình tĩnh lại, một ngày nào đó, nữ nhân bên canh hắn sẽ trở thành nàng ta: "Trà không cần uống nữa, ta còn muốn về nha thu dọn ít quần áo để, chuẩn bị." trở thành người của Phúc Vương Phủ người.
Một tiếng hét to vang lên: "Ngươi muốn chuẩn bị cái gì?"
← Ch. 083 | Ch. 085 → |