Thật nguy hiểm
← Ch.16 | Ch.18 → |
Editor: Vivi
Lục Tử Triệt phát hiện nữ nhân họ Chu xứng đáng với toàn bộ những từ ngữ xấu xa mà hắn biết như "người đàn bà đanh đá", "vô lại", "đáng ghét" "hạ lưu".. v... v, sống hai mươi năm, chưa từng gặp ai lqd như nàng ta, đáng ghét tới mức khiến người ta muốn nắm chặt hai tay, sau đó ném nàng xuống sông cho cá ăn!
"Ngươi là nữ nhân còn muốn cưới vợ? Nói chuyện quỷ quái gì đấy!" Lục Tử Triệt nở nụ cười, ánh mắt khinh thường nhìn Cố Thường.
Nghe vậy, sống lưng Cố Thường ưỡn thẳng tắp, ngẩng đầu lên: "Ai nói ta là nữ nhân? Bây giờ ta là nam nhân!"
"Là nam hay nữ, ngươi có thể quyết định sao? Lột quần áo ra, người ta nhìn còn không biết ngươi là nam hay nữ sao?" Lục Tử Triệt muốn bổ đầu nữ nhân ngu xuẩn này ra, xem trong đầu nàng ta chứa cái gì bên, vô sỉ thì thôi đi, còn ngốc tới mức đó.
Đúng vậy, nếu Lục Tử Triệt chắc chắn nàng là nữ nhân, nhất định sẽ có người nghiệm thân nàng, Cố Thường nhếch môi, khuôn mặt bình tĩnh, lườm mắt nhìn Lục Tử Triệt: "Ngươi là đồ nam nhân không biết xấu, cởi quần áo ta làm gì? Đồ lưu manh!"
Lục Tử Triệt: "..."
"Bề ngoài thì ra vẻ trang nghiêm, lịch sự, thật ra bên trong thì vô cùng đen tối, là kẻ bại hoại, bên trong và bên ngoài không giống nhau!" Cố Thường nói rất to, khuôn mặt bình thường tới mức ném vào trong đám người cũng tìm không thấy, nhìn hắn với vẻ mặt khinh thường, càng nhìn càng thấy buồn cười.
"Ai cởi quần áo của người ta vậy? Ở đâu? Ở đâu?" Trên đường, có người tai thính, kích động chạy tới hỏi.
"Đầu óc nàng ta bị hỏng rồi, mê sảng đấy, nhìn cái mặt xấu xí của nàng ta đi, ngươi có thích cởi quần áo nàng ta không?" Lục Tử Triệt lạnh nhạt liếc người đang hóng hớt, hỏi hắn.
Người qua đường quan sát Lục Tử Triệt cùng Cố Thường, phát hiện quần áo hai người vẫn sạch sẽ, chỉnh tề, không thấy ai có dấu hiệu bị cởi quần áo cả, tuy không lqd thể nói tên "tiểu tử" này xấu, nhưng quả thật cũng hắn cũng chẳng dễ nhìn, thật là chẳng kiếm nổi ai có thể cởi quần áo hắn (vivi:quá xấu, cho cũng không thèm cởi), vì thế, mọi người mang theo tiếc nuối, cẩn thận rời đi.
Không rảnh rỗi đi nhìn những người hóng hớt, Cố Thường bắt đầu cãi lại: "Ngươi nói đầu óc ai bị hỏng hả? Nói ai xấu hả? Nếu ngươi không nói muốn cởi quần áo của ta, ta sẽ chửi ngươi sao? Ngươi làm sai còn không biết xấu hổ mắng chửi người khác, người có phải là đại trượng phu không?"
Lục Tử Triệt không muốn cãi nhau với nữ nhân ngay trước mặt mọi người, lại còn đứng trước cửa nhà mình cãi nhau chỉ vì một lý do chả đâu vào đâu, không chỉ hạ thấp thân phận của hắn, còn phải đề lqd phòng nữ nhân này chạy mất trước khi người nhà họ Quách đến, vì thế, hắn ra lệnh cho vài tên thị vệ đang trong tình trạng mũi nhìn mắt, mắt nhìn tâm nhưng lỗ tai đang dựng thẳng để hóng hớt: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Bắt nữ nhân này, trói lại cho ta."
Nếu Cố Thường ngồi yên ở đó chờ người ta đến trói thì mới gọi là lạ, thấy vài người đang lao đến, Cố Thường không thèm để ý, hai tay ôm ngực, nhíu mày nhìn Lục Tử Triệt, nói vô cùng khinh thường: "Nếu ngươi muốn nhìn thấy một đống người nằm ngửa ở trước cửa, bị một đám người vây lại xem thì cứ tự nhiên."
Lục Tử Triệt được nhắc nhở, mới nhớ ra nữ nhân này cũng có chút bản lĩnh, vì thế nói với vài tên thị vệ: "Nín thở!"
Mấy tên thị vệ đều là loại vô danh tiểu tốt, mặc dù lập tức nín thở nhưng vẫn không thể may mắn thoát được, từng người từng người một nối tiếp nhau ngã xuống, nằm im không nhúc nhích.
"Hừ, ngươi cho rằng không ngửi thì sẽ không sao hả? Trời sinh bản công tử đã thuộc hạng kỳ tài, làm ra loại dược có khả năng thẩm thấu qua lỗ chân lông, nếu không có bản lĩnh vững vàng, ngươi nghĩ ta ngu ngốc tới mức dám ngang ngược dưới chân thiên tử hay sao? Dám chạy tới phủ đại tướng quân tìm con rùa Lục Tam để đòi nợ? Cắt." Cố Thường đắc ý, vênh mặt lên, dùng mũi để nhìn Lục Tử Triệt, lqd chỉ thiếu mỗi cái đuôi dài ngoe nguẩy sau lưng nữa thôi.
Trước cửa phủ, mấy tên thị vệ bị đánh ngã, ngay lập tức, Lục phủ phái ra vài thị vệ mặc quần áo giống nhau, xông ra, nhanh chóng bao vây xung quanh.
Tên đứng đầu nhóm thị vệ nhìn Lục Tử Triệt: "Tam..." Thấy ánh mắt cảnh cáo của đối phương, vội vàng sửa lại, "Lục gia, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao huynh đệ của chúng ta bị người ta bày mưu hãi hại vậy?"
Chưa đi vào được cửa nhà họ Lục đã bị người ta bao vây, khuôn mặt Cố Thường trầm xuống, hét to: "Tên Lục Tam nhà các ngươi ở đâu? Hắn nợ bạc của bản công tử không chịu trả, hôm nay bản công tử tới cửa nhà hắn đòi nợ, chẳng biết tên này bị trúng gió kiểu gì, đi chắn đường của bản công tử, nói bản cô nương là kẻ bắt cóc, muốn báo quan bắt ta lại thì thôi đi, lại lqd còn dám ra lệnh cho thị vệ của phủ nhà họ Lục lao đến bắt ta, chuyện nào có thể cho qua chứ chuyện này không thể cho qua được, hôm nay ta phải tìm Lục đại tướng quân, nói lý với ông ấy, hỏi ông ấy xem đây là cách tiếp đãi khách quý của nhà họ Lục hả? Cho người lạ đứng trước cửa nhà ông ấy khoa tay múa chân, nhà họ Lục đang đùa kiểu gì hả?"
"Tam thiếu gia nhà chúng ta nợ bạc của ngươi?" Vẻ mặt của mấy tên thị vệ đều vô cùng kỳ lạ, không ít người lén lút nhìn sắc mặt Lục Tử Triệt
"Nợ, nợ bạc, nợ..." Ôi chao, hỏng rồi, nàng quên béng mất nàng nói cho hắn nợ bao nhiêu bạc rồi, Cố Thường ngừng một lát, sợ bị mọi người nhìn ra sơ hở, vội vàng nói thêm, "Hắn nợ ta lâu lắm rồi, tiền gốc cộng thêm tiền lãi, bây giờ, tổng cộng hắn nợ ta hai ngàn năm trăm lượng!"
Trên trán Lục Tử Triệt, gân xanh nổi lên như muốn vỡ tung, cắn răng tức giận nói: "Sao ngươi không đi ăn cướp đi! Mười ngày trước là một ngàn lượng, bây giờ bay lên hai ngàn năm trăm lượng, người cho vay nặng lãi cũng không ác như ngươi!"
"1000 lượng?" Mắt Cố Thường nháy mấy cái, tinh thần lập tức tỉnh táo, giận tái mặt, hừ lạnh, "Tiền lãi ta tính từ lúc hắn mượn đến bây giờ, ai nói với ngươi tiền lãi này là tiền lãi mười ngày? Thực ra tính cả tiền lãi thì chỉ có hai ngàn lượng thôi, nhưng ở ngay trước cửa Lục phủ, các lqd ngươi không những dùng vũ lực mà còn dùng ngôn ngữ để đe dọa ta, đáng giận hơn là đi báo quan bắt ta, năm trăm lượng bạc là phí đền bù tổn thương về mặt tinh thần!"
"Nếu ta là ngươi, lúc này ta sẽ tìm cách chạy trốn để không bị Quách đại nhân bắt được, chứ chưa thấy ai vênh váo như ngươi, tìm mọi cách để lừa tiền."
Lục Tử Triệt lắc đầu, ngu xuẩn chính là ngu xuẩn, ngoại trừ biết nhanh tay đánh ngã người khác một cách lưu loát, chịu khó dịch dung một tý, còn lại chẳng thấy nữ nhân này có ưu điểm gì.
Chạy trốn? Đúng rồi, nàng phải chạy trốn! Cố Thường vỗ vỗ đầu, thật quá ngu mà, bị bọn người nhà họ Lục chọc cho tức giận đến mức hồ đồ, quên cả việc phải chạy trốn.
(vivi: ôi, lạy má)
Dân không đấu được với quan, mau chạy thôi.
Lục Tử Triệt thấy đôi mắt của Cố Thường đảo quanh, có ý đồ dắt ngựa bỏ trốn, hắn đi trước một bước, giật lấy cương ngựa, cười lạnh: "Muốn chạy? Không dễ như vậy đâu!"
Cố Thường thấy Lục Tử Triệt muốn chặn đường nàng, mắt trợn ngược lên uy lqd hiếp: "Ngươi lại muốn bị bản công tử quật ngã nữa đúng không? Đến lúc đó, trước cửa Lục phủ, có mấy chục người nằm ở đấy, chắc hẳn lúc ấy, ở Kinh Thành, nhà họ Lục sẽ vô cùng nổi tiếng đấy? Biết điều thì cút ra xa bản thiếu gia một chút, bản cô nương sẽ suy nghĩ lại mà tha cho các lqd ngươi một lần, mọi người lúc họp lại thì khoẻ mà lúc tản ra vẫn tốt!"
Tất cả mọi người, trong đó có Lục Tử Triệt, cảm giác mặt sắp bị rạn nứt vỡ toang rồi, nói vài câu đã đổi cách xưng hộ tới ba lần, nữ nhân này không có tật giật mình thì đầu óc nàng ta chắc chắn có bệnh, có người bình thường nào nói như vậy chứ?
"Buông tay!" Cố Thường nhảy lên lưng ngựa, trừng mắt nhìn Lục Tử Triệt cảnh cáo.
"Ngươi nói xấu Tam thiếu gia nhà họ Lục nợ ngươi bạc còn đánh ngã nhiều thị vệ của phủ nhà họ Lục, có thể cho ngươi đi dễ dàng như vậy sao." Lục Tử Triệt kiên quyết cầm cương ngựa không buông, không hề sợ hãi, nhìn Cố Thường chằm chằm.
Đứng ở bên cạnh, ngoài cách trơ mắt ếch ra để nhìn thì đám thị vệ cũng chẳng biết làm gì cho tốt, đành tiến lên bắt người giống nữ lqd nhân, lại nhìn những huynh đệ bị trúng kế đang nằm trên mặt đất, sau đó, đến khiêng những huynh đệ đang nằm trên mặt đất đi, vừa quang đãng lại không bị chặn đường lúc đánh nhau.
Vô cùng rối rắm, sắc mặt của đám thị vệ như bị táo bón, nghểnh cổ nhìn Cố Thường và Lục Tử Triệt đang oanh tạc nhau.
Không phải Cố Thường không muốn hất ngã tên họ Lục, nhưng lúc đi, nàng vội vội vàng vàng, không cẩn thận quên mất, hầu hết loại dược tốt nhất nàng mới làm ra cất ở khách sạn rồi, nàng đem rất ít, vừa nãy đã dùng hết để đánh ngã đám thị vệ rồi, chỉ còn lại độc dược để bảo vệ tính lqd mạng nàng thôi, ban ngày ban mặt, nàng không dám hại người, vì thế đành phải lằng nhằng với Lục Tử Triệt mãi không xong.
Lúc hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ, tên thị vệ đi báo quan đã trở lại, mang theo năm tên quan binh mặc quan phục, đầu đầy mồ hôi, hắn chỉ vào Cố Thường hét to: "Tên tiểu tử có khuôn mặt xấu xí chính là kẻ bắt cóc, đánh ngã Quách đại nhân."
Nghe vậy, năm người lập tức rút kiếm ra, chạy đến chỗ Cố Thường, khuôn mặt đằng đằng sát khí vô cùng dọa người, không lqd trách được, lúc này, ánh mắt của bọn họ đỏ bừng giống như nhìn thấy kẻ thù giết cha, bởi vì, mấy ngày gần đây bọn họ bị Quách đại nhân đày đoạ vô cùng thảm hại, bây giờ gặp được tên đầu sỏ gây ra đau khổ cho bọn họ, hiển nhiên là kiểu gì cũng phải bắt nàng lại.
"Trời ạ!" Cố Thường thấy, thế không biết lấy đâu ra sức mạnh giật lại cương ngựa từ tay Lục Tử Triệt, đá Thiểm Điện đang đứng ở bên cạnh, không ngừng uốn éo, xoay ngựa chạy trốn.
Những việc này diễn ra trong thời gian chớp nhoáng, lúc tinh thần của Lục Tử lqd Triệt tỉnh táo lại thì Cố Thường đang cưỡi ngựa bỏ chạy, hắn làm sao có thể bỏ qua cho nàng chứ, hắn hít sau một hơi, tung người, nhảy lên cao, vươn tay vồ về phía Cố Thường.
Cố Thường cảm thấy ở phía sau có thứ gì không bình thường, vừa quay đầu lại thì thấy Lục Tử Triệt đang bay tới, vồ về phía nàng, giật mình, thằng nhãi này lại biết khinh công, nàng sợ tới mức giơ tay áo lên, hét to: "Đi chết đi!"
Lục Tử Triệt bỗng nhiên nhớ ra lời nàng nói, mê dược có thể hất ngã người khác bằng cách thấm qua làn da, hắn vội vàng dùng tay áo rộng dài che đầu lại, sau đó, đạp vào mông Tiểu Bạch lấy lực, dùng khinh công bay về.
(vivi: vừa edit vừa buồn cười; chị làm quái gì có mê dược nữa, hết từ vừa nãy rồi)
Động tác của hắn vô cùng lưu loát, sinh động như mây bay nước chảy, dáng vẻ cực kỳ đẹp, hơn nữa, trời sinh Lục Tử Triệt có khuôn mặt tuấn tú, trong nháy mắt, hình tượng của hắn càng thêm cao lớn, mạnh mẽ, không ít người đứng ở trên đường nhìn thấy cảnh này, tất cả nữ lqd nhân, từ già đến trẻ, từ lớn đến bé, ánh mắt đều phát sáng, suýt nữa đứng không vững.
Năm tên quan sai không biết khinh công, lập tức chạy theo truy bắt, nhưng tốc độ của bọn hắn sao có thể so với Tiểu Bạch, vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chạy.
Cũng may Lục Tử Triệt xoay người quay lại mà thời gian được kéo dài ra, tốc độ của Tiểu Bạch lại quá nhanh, lúc đó mới đuổi theo truy bắt thì đã không kịp rồi.
"Nguy hiểm thật nguy hiểm thật." Cố Thường vuốt ngực, sợ hãi, vừa nãy là cái khó ló cái khôn, ra chiêu giả, làm gì còn mê dược nữa, nếu Lục Tử Triệt vẫn cố tình lao tới thì nàng xong đời rồi.
Không nghĩ tới tên đó lại biết khinh công, chẳng trách cái tên đi làm thương nhân như hắn lại được nhiều người coi trọng như vậy, thì ra hắn cũng là người có tài lqd đấy chứ, cha nàng cũng là thương nhân, nhưng cũng chỉ có bản lĩnh đánh giặc, cái môn có độ khó cao như khinh công cũng chỉ có mẹ nàng mới biết, cha nàng đần, học kiểu gì cũng không học được.
Trên đường, tuy có nhiều người, nhưng Tiểu Bạch lại không phải là loại ngựa bình thường, cực kỳ xinh đẹp, cho dù tốc độ của nó nhanh tới đâu cũng có thể tránh người lúc nguy hiểm, những lúc không thể đi được trên đường, nó còn có thể lqd phóng lên nhảy qua đầu mọi người để đi, ngựa tốt ngàn vàng khó mua, nếu không tại sao hết lần này đến lần khác, lần nào Quách Tiểu Trà cũng muốn mua ngựa của Cố Thường?
Cố Thường cưỡi ngựa trốn, trốn đến mức quên luôn cả đường về khách điếm, vì thế chỉ có cho ngựa chạy lung tung, chạy lung tung cũng có ưu thể của việc chạy tung lung, chạy đi chạy lại, mọi người trên lqd đường cũng chỉ biết nàng có con ngựa chạy rất nhanh, nhưng lại không biết tại sao nàng cứ chạy lòng vòng như vậy, nhưng lại thấy nàng không thích hợp, cùng nhau ngăn lại quan sai đi ở ven đường.
Mò mẫm tìm đường thật lâu, cuối cùng cũng tìm thấy khách điếm, Cố Thường mệt rã rời, dắt ngựa về chuồng, lập tức chạy về phòng.
Ngày hôm đó mệt gần chết, lại còn phải hoá trang, nàng và Lục Đậu hoá trang kiểu gì không nói, nhưng với Tiểu Bạch, nàng không biết nên nhuộm nó thành màu gì nữa rồi...
Lại nói đến Lục Tử Triệt, mặc dù vô cùng tức giận khi để Cố Thường chạy thoát nhưng hắn nghĩ Quách Thị Lang sẽ thay hắn "chiêu đãi" nữ nhân mà hắn chán lqd ghét, vì thế cũng không để ý nữa, sai vài tên đang không biết phải làm gì, khiêng những người đang nằm trên mặt đất vào trong phủ.
Trong phủ, những nam nhân trụ cột đều không ở nhà, phụ thân, đại ca, nhị ca đều làm quan trong triều, lúc nãy, Hoàng đế có việc gấp, ra lệnh cho ba cha con vào cùng, trong phủ chỉ còn lại có mấy phụ nhân, nữ nhân không ra khỏi cửa, vì thế, khi có lqd người ầm ĩ trước cửa phủ lâu như vậy, cũng bởi không có hạ nhân thông báo, các nàng cũng không thể giải quyết việc lớn, vì thế không có ai ra giải quyết.
Lục Tử Triệt vào phủ, hỏi quản gia đến đón hắn: "Nghe nói Ngọc Diện Hồ đến đây ăn trộm, tình hình có nghiêm trọng không?"
Quản gia muốn nói lại thôi, nhìn sắc mặt Tam thiếu gia không tốt lắm, mấy máy môi, nói: "Ngọc Diện Hồ đã bị bắt, đang bị nhốt ở phòng chứa củi, nhưng mà..."
"Nhưng cái gì?"
"Lúc tháo mạng che của nàng ta, khuôn mặt của nàng ta giống hệt khuôn mặt của đại tiểu thư Cố Gia bảo, với lại, chính miệng nàng ta thừa nhận nàng ta là đại tiểu thư Cố Gia bảo."
← Ch. 16 | Ch. 18 → |