Hội thi ngâm ba năm một lần
← Ch.117 | Ch.119 → |
Hoàng hậu đứng ở bên cạnh Hoàng thượng, bỗng nhiên cười nói: "Thì ra là thế, lời đồn quả nhiên là lời đồn. Chỉ là các con cũng phải chú ý một chút, dù sao Tần thị là vị hôn thê của Tam ca con. Mà Tần thị cũng là nữ tử chưa lấy chồng, làm việc lỗ mãng như vậy cũng cực kì không ổn. Dục Nhi cũng nên nói một chút!"
Vẻ mặt của Mộ Thiếu Dục vẫn không biểu cảm như trước, giống như chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến hắn.
"Đa tạ mẫu hậu quan tâm. Chỉ là Tần thị không làm ra chuyện gì không ổn, mà ngày trước nàng cũng có quen biết với ngũ đệ, lại cùng hợp tác với ngũ đệ mở một trà lâu. Hai người bọn họ chỉ về mặt sinh ý là có lui tới, đều không phải là chuyện kinh khủng như mẫu hậu tưởng tượng."
Hoàng thượng nghe vậy lập tức vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc nói: "Nàng còn cùng mở trà lâu với Hi Nhi?"
Mộ Thành Hi cười gật gật đầu, lại nói chuyện Tần Thư Dao cứu trợ nạn dân vào năm ngoái, ngay cả biện pháp Hàn Thế Quân nghĩ ra được, cũng đều thực hiện trên người dân như Tần Thư Dao.
Hoàng thượng càng nghe càng hài lòng, càng nghe càng cảm thấy con dâu này của ông không tệ. Mà Hoàng hậu càng nghe càng buồn bực, cố tình phải chịu đựng những cảm xúc này, tươi cười trên mặt đều cứng ngắc vô cùng.
"Lần trước nàng tìm Nhi thần, đều không phải kinh khủng như Phụ hoàng tưởng tượng. Tần thị không chỉ có tâm địa thiện lương, mà còn băng tuyết thông minh. Tuyệt sẽ không làm ra cái loại chuyện kinh khủng kia!"
Nghe ra được hai nhi tử của mình đều rất bảo vệ Tần Thư Dao, Hoàng thượng cũng không tiếp tục đa nghi, ngược lại phân phó thái giám, không được nghị luận thị phi phải trái chuyện này, nếu lại bắt được, lập tức cắt lưỡi bọn họ.
Sau khi hoàng hậu trở lại cung Tê Phượng, tức giận ném một bộ dụng cụ pha trà, Ỷ Cầm cũng không dám tiến lên khuyên can, chỉ có thể lẳng lặng cúi đầu đứng ở một bên.
Hội thi ba năm một lần, là tiến hành ở hồ Vọng Minh trong kinh thành. Hồ Vọng Minh là hồ nước lớn nhất kinh thành, xung quanh hồ đều là từng dãy cây Thanh Liễu. Lá liễu theo gió đung đưa, cái bóng hiện trên mặt hồ, giống như Thiên Thượng Nhân Gian. ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
Bên cạnh hồ Vọng Minh có một tòa thư viện không lớn không nhỏ, chỗ đó chuyên dùng để tổ chức hội thi ba năm một lần. Diện tích thư viện không lớn, tảng đá, hành lang dài, núi giả, nhà thủy tạ, bố trí bên trong phong nhã mà lại cổ điển.
Kiếp trước Tần Thư Dao chưa từng tới nơi này, nàng từng hướng về, từng chờ mong. Nhưng mà cuối cùng nàng lại không có dũng khí đi vào thư viện này.
Kiếp này khí chất và phong thái trên người nàng đều khác kiếp trước một trời một vực. Sẽ không lại yếu đuối và nhút nhát như kiếp trước.
"Đại tỷ, vì sao không để muội đi! Hiện tại thân thể của muội đã tốt hơn trước kia không ít. Hơn nữa trong khoảng thời gian này muội đều nghiêm cẩn học tập, trên hội thi muội cũng nhất định sẽ không kém hơn người ta!" Vẻ mặt Tần Khả Cầm không cam lòng, vểnh môi oán trách nói.
Tần Thư Dao bất đắc dĩ thở dài một hơi, nàng biết hội thi lần này, Hàn Thế Quân nhất định sẽ biểu hiện ra tài năng, ๖ۣۜdien dlqd๖ۣۜ hơn nữa nàng cũng biết Tần Khả Cầm khẳng định đã sớm gặp qua Hàn Thế Quân. Hơn nữa đã nảy sinh tình cảm với hắn, nàng sợ Tần Khả Cầm thấy Hàn Thế Quân, tình cảm này sẽ càng lún sâu, cuối cùng đến không có biện pháp tự kềm chế.
Tuy Mộ Thành Hi đã nói qua với Tần Thư Dao, tác dụng của độc Tương Tư, không chỉ có làm cho người ta nghe theo mệnh lệnh của người hạ độc, người bị hạ độc trùng, càng sẽ nảy sinh tình cảm với người hạ độc, hơn nữa cam nguyện vì hắn trả giá hết thảy. Nhưng mà trong lòng Tần Thư Dao vẫn ôm một chút hi vọng, nàng hi vọng bản thân bảo vệ muội muội, có thể tìm về lý trí, sẽ không bị độc trùng mê hoặc.
Nhưng mà độc trùng đã sớm nhận được chỉ thị của chủ nhân Tần Khả Cầm, làm cho Tần Khả Cầm đặc biệt nhớ nhưng muốn ra khỏi phủ gặp Hàn Thế Quân một lần.
Cố tình Tần Thư Dao không cho nàng ra khỏi phủ, từ khi lớn cho tới nay, vẫn là lần đầu tiên nàng cãi lại Tần Thư Dao. Tuy rằng trong lòng nàng có bất an và áy náy, nhưng mà suy nghĩ nhớ nhung nồng đậm trong lòng, không cách nào giảm bớt, làm cho nàng khó chịu hết sức.
"Chỗ kia nhiều người, muội đi nữa thì ta sẽ không chăm sóc tốt được cho muội. Hơn nữa hai ngày trước không phải muội bị phong hàn sao? Muội vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, nói chuyện với tổ mẫu một chút. Chờ muội khỏi phong hàn, tỷ sẽ mang muội đi ra ngoài được không?"
Giọng điệu Tần Thư Dao dịu dàng, lộ ra cưng chiều nồng đậm.
Nhưng mà Tần Khả Cầm cũng không chịu, không phục, nàng vểnh môi tức giận ngồi ở trên ghế, hừ lạnh một tiếng: "Muội biết, tỷ cảm thấy muội đi, khẳng định sẽ làm tỷ mất mặt. Cho nên mới không để muội đi!"
Tần Thư Dao không biết đây là độc trùng mê hoặc muội ấy, nhưng mà thấy muội ấy khác biệt với bình thường, tính tình cũng có chút kinh ngạc, tuy trong lòng khổ sở, nhưng mà vẫn dồn hết tâm tư muốn để muội ấy vui vẻ như trước.
"Tỷ không cảm thấy như vậy, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì? Muội đã nói rồi, muội sẽ ngoan ngoãn đứng ở một bên, không gây rắc rối cho tỷ, cũng sẽ không làm tỷ mất mặt. Vì sao tỷ còn không cho muội đi!"
Hiện tại Tần Khả Cầm không dịu dàng động lòng người như trước kia nữa. Ngược lại trở nên có chút kiêu căng.
Tần Thư Dao nghĩ đây là do độc Tương Tư. Nàng nghĩ muội ấy đã muốn đi, như vậy bản thân ngăn cản cũng vô dụng. Còn không bằng để cho muội đi, chỉ cần để muội ấy không ra khỏi phạm vi tầm mắt của mình, như vậy cái gì cũng được.
"Được rồi. Chỉ là muội phải nghe lời, không được chạy loạn khắp nơi!"
Nhìn thấy Tần Thư Dao gật đầu đồng ý, Tần Khả Cầm lập tức hoan hô kêu lên: "Muội tuyệt đối sẽ không chạy loạn khắp nơi, nhất định sẽ ngoan ngoãn đi theo tỷ!"
Tần Khả Cầm thay đổi như vậy, trong lòng Tần Thư Dao có nồng đậm lo lắng, nếu tính tình Tần Khả Cầm thật sự như thế, như vậy Tần Thư Dao cũng rất cao hứng, cố tình lại vì do độc Tương Tư.
Hội thi ba năm một lần hấp dẫn không ít người tham gia, thư viện không lớn đầy ấp người.
Nơi này nam nữ phân chia mà ngồi, chủ trì hội thi lần này, là trưởng công chúa Hoa Phượng.
Vốn mấy năm trước đều là Phương đại phu nhân phủ Vinh Quốc, nhưng mà năm nay Phương đại phu nhân vội vàng chọn nàng dâu cho nhi tử của mình, cho nên cũng không rảnh xen vào những chuyện này. Nên giao cho trưởng công chúa Hoa Phượng.
Trưởng công chúa Hoa Phượng đều luôn rất nhàn rỗi, cho nên cũng vui vẻ nhận.
Tần Thư Dao mang theo Tần Khả Cầm đến thư viện Bích Lạc, mà Tần Tuyết Như mang theo Tiết Nhã. Dù sao Tiết Nhã còn chưa lấy chồng, cho nên cũng đương nhiên tham gia.
Nam quyến ở Phương Thảo viên của thư viện Bích Lạc, mà nữ quyến lại ở Bách Thảo viên của thư viện Bích Lạc. Hai viện cách nhau rất gần, cho nên thường xuyên có thể nhìn thấy cả nam lẫn nữ cùng tỷ thí.
Vì phòng ngừa làm ra việc bất nhã, trưởng công chúa Hoa Phượng đã sớm sai người canh giữ ở các nơi. Cho nên tuy giữa nam nữ cũng có cùng tỷ thí, thế nhưng cũng chỉ giao tiếp như quân tử, chưa từng có hành vi vượt quá gì.
Tần Thư Dao ở Bách Thảo viên gặp được không ít người quen, ngay cả Trịnh Anh Anh và Trịnh Uyển Uyển cũng đều đến.
Tuy rằng nàng ta biết hôn sự của bản thân và Mộ Thiếu Dục, bản thân cũng là thân bất do kỷ. Nhưng mà luôn cảm thấy thẹn với Trịnh Anh Anh, cho nên sau khi gặp được, cũng chỉ gật đầu cười cười, không tiến lên chào hỏi.
Trịnh Anh Anh gầy đi không ít, khi nhìn thấy Tần Thư Dao thì ngơ ngác, sau đó mới lộ ra một chút cười nhạt, tiếp đó lập tức xoay người nắm tay Trịnh Uyển Uyển đi về một hướng khác.
Tần Thư Dao bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó quay đầu, cười nói với Tần Khả Cầm: "Chúng ta đi xem quy tắc thi trước."
Tuy hiện tại Tần Khả Cầm bị độc trùng khống chế, nhưng mà bản tính vốn có của nàng cũng là người ôn nhu nhát gan, bỗng nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy, gò má đỏ ửng không thôi, trên mặt cũng lộ ra vẻ thẹn thùng.
Tần Thư Dao nhìn thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng âm ỷ đau xót, cũng càng thêm oán hận Hàn Thế Quân.
← Ch. 117 | Ch. 119 → |