Thời còn trẻ hết sức lông bông - Đuổi ra khỏi học đường
← Ch.08 | Ch.10 → |
Edit: Thủy Lưu Ly
Xung quanh một mảnh im lặng, ánh mắt mỗi người đều trừng lớn như chuông đồng, vẻ mặt hiện rõ sự kinh hãi. Sau đó bọn hắn đồng loạt hít từng ngụm khí lạnh. Tận mắt nhìn thấy chuyện trước mặt khiến bọn hắn chấn động chỉ kém một chút là ngã xuống bất tỉnh.
Một hoàng tử lại có thể không chịu nổi như thế (lời nói hành động kém đến không chịu nổi), phát điên làm trò trước mặt Hoàng thượng, nhục mạ đương kim Thánh Thượng, này... Này quả thực là không thể tưởng tượng, ngàn năm khó gặp a!
Sở Dịch mặt méo xệch, bị con ruột trước mặt bao người trực tiếp vũ nhục, thân là cửu ngũ chí tôn, tôn nghiêm của hắn để đâu? Hắn thật hận không thể chụp chết tên nghịch tử này, lại còn trước mặt nữ nhân của hắn và vị Mạnh sư phó thanh danh khắp thiên hạ này gây ra trò cười!
Tư Đồ Hương tự biết sự tình hôm nay không nhỏ, nàng ta nhanh chóng kéo lấy góc áo Hoàng đế, run giọng cầu xin.
"Hoàng thượng, tin tức ngài thu Vân Cuồng làm nghĩa tử cũng chỉ vừa mới công bố ra ngoài, Hoàng nhi, hắn căn bản còn chưa biết a! Người ta nói người không biết không có tội. Hoàng nhi cũng không có tâm vũ nhục Hoàng thượng. Thỉnh Hoàng thượng phóng một con ngựa (tha tội)..."
"Tư Đồ muội muội nói lời ấy sai rồi. Người trong thiên hạ cũng không quản chuyện hôm nay thực hư thế nào, một khi chuyện này truyền ra, người bên ngoài cũng chỉ biết nói rằng Nhị điện hạ nhục mạ Phụ hoàng, lời nói tàn nhẫn, âm độc đến cực điểm, sẽ thành chuyện cười nhất thiên hạ của hoàng thất! Hơn nữa sáng nay Hoàng thượng đã sắc phong Cuồng nhi là Tiểu vương gia, văn võ bá quan, mọi người đều biết, nhưng lúc này dù Nhị điện hạ có không biết, ở trong mắt bọn hắn cũng là biết!"
Trong mắt lóe ra từng đợt tinh quang, Liễu Tây Nguyệt uy nghiêm đại phóng, từng bước từng bước áp sát, khí thế khiến cho mọi người xung quanh gần như nghẹt thở.
Mạch sư phó vốn dĩ bị hai tiểu quỷ này làm cho tức giận gần chết cũng đứng lên chỉ vào Nhị hoàng tử trên mặt đất, cả giận nói.
"Cho dù hắn mắng không phải đương kim Hoàng thượng, nhưng chẳng lẽ có thể dung túc như vậy sao? Một vị hoàng tử, mà miệng lại đầy lời dơ bẩn. Ở nơi đọc sách còn hung ác đánh nhau, này, còn gì là thể thống nữa!"
Một câu nói cảnh tỉnh Hoàng thượng, đúng vậy cho dù hắn mắng không phải là Hoàng thượng, nhưng vẫn không giữ được tác phong của một vị Hoàng tử. Hắn cùng lưu manh đầu đường xó chợ có gì khác nhau? Hơn nữa Sở Dịch bị mấy câu kia mắng đến cẩu huyết lâm đầu (máu chó đầy đầu) cũng không còn lòng dạ nào nữa. Rốt cuộc trong lòng cũng không thể không có lửa giận, dù là ai đi nữa thì có người nào có thể chịu được vũ nhục bực này? Nếu không phải vì hắn là con ruột của mình, cần quản chi ngươi có cố ý hay không đều bị giáng tội lớn.
Nhị hoàng tử ý thức được sự việc trở nên nghiêm trọng, toàn thân lạnh như băng, ngay cả muốn khóc cũng không được. Vừa rồi hắn chỉ cảm thấy trong ngực tích tụ một cỗ nhiệt hỏa, tinh thần ở trong trạng thái hưng phấn cực độ, cho nên mới có thể mắng ra những câu khó nghe như vậy. Nếu là bình thường, dù hắn có ăn gan hùm mật báo, hắn cũng không dám ở trước cửa học đường suồng sã như vậy. Hôm nay hắn giống như không còn là hắn vậy, làm ra chuyện mà ngay cả hắn cũng cảm thấy ngu ngốc không thể tả.
Phụ hoàng định xử trí mình như thế nào? Vũ nhục Thánh Thượng chính là trọng tội a!
Kỳ thật Sở Dịch đối với việc xử trí có chút đau đầu, tuy hắn rất tức giận nhưng dù sao cũng là con mình, hơn nữa hắn (Nhị hoàng tử) cũng không phải hoàn toàn cố ý, không thể thật sự đem hắn đem ra ngoài chém đi? Nhưng trước mắt bao nhiêu người nếu không nghiêm khắc trừng trị, mặt mũi Hoàng đế như hắn sẽ để ở đâu?
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí xấu hổ lan tràn, lặng yên không tiếng động.
Liễu Tây Nguyệt ánh mắt vừa động, tiến lên từng bước, ánh mắt sắc bén ở xung quanh chậm rãi đảo qua, thản nhiên nói.
"Hôm nay Bổn cung đầu có chút vựng (choáng), giống như một chút cũng không nhớ rõ vừa rồi có chuyện gì xảy ra. Tự nghĩ chắc là gần đây thời tiết thay đổi thất thường, có chút không thích ứng, không biết các ngươi có bị như vậy không?
Mọi người xung quanh nghe được lời ấy, vội vội vàng vàng lung lay người như sắp đổ, sôi nổi kêu choáng. Nói giỡn, ai muốn nghe thấy chuyện đáng sợ như vậy chứ? Đây là bí mật Hoàng tộc đấy, không cẩn thận sẽ bị diệt khẩu! Nếu Hoàng hậu đã cho bọn hắn một bậc thang, còn dám không nhanh chóng đi xuống?
Sở Dịch hừ một tiếng, sắc mặt lúc này mới tốt lên một chút.
Vân Cuồng khen ngợi trong lòng. Cô cô của mình không hổ là người đứng đầu hậu cung. Ở trong cung cùng Tư Đồ quý phi đấu nhiều năm như vậy vẫn ổn ổn chiếm thế thượng phong, một chút khe hở đều có thể đủ để bắt lấy nhược điểm của đối phương, hung hăng cắn một cái, sau đó lại sát ngôn quan sắc (quan sát sắc mặt đối phương mà nói những lời phù hợp), hợp thời thuận theo tâm ý của Hoàng đế, thật sự là thủ đoạn vô cùng tốt a!
Liễu Tây Nguyệt hiểu được, muốn mượn việc này kiên trì trừng trị tội Nhị hoàng tử là việc không có khả năng. Không bằng hiện tại phóng hắn một con ngựa, dù sao trải qua trận bác nháo này, từ nay về sau, dù Nhị hoàng tử còn sống chỉ sợ cũng không xong. Không nói đến việc hắn không xuất sắc bằng Thiếu Thu, hơn nữa còn gây ra chuyện cười lớn như vậy, Sở Dịch cũng sẽ không cho hắn ra ngoài làm loạn, thành trò cười cho người khác nữa.
Nàng liếc nhìn con mình một cái, trong lòng âm thầm kinh ngạc, Thiếu Thu lúc nào có lòng dạ mưu lược bậc này? Vậy mà có thể dắt mũi Nhị hoàng tử bình thường có chút âm hiểm kia phạm sai lầm lớn như vậy, còn ở thời điểm mấu chốt khiến cho hắn lên tiếng "nhục mạ Thánh Thượng", nhìn xem hậu quả, này, tâm cơ thật sâu trầm đến đáng sợ.
Sở Thiếu Thu cười khổ một trận, nhận thấy chung quanh truyền đến từng đợt ánh mắt như có như không, hắn cảm thấy rất là buồn bực.
Nhị hoàng tử gây ra chuyện này, người được lợi lớn nhất đúng là hắn, được xem là đồng lứa với Nhị hoàng tử nếu là không nói bọn hắn là đối thủ. Vị trí Thái tử hiện giờ xem như vững như núi Thái sơn, không người có thể đoạt, cho nên trong lòng Liễu Tây Nguyệt đã nhận định là do Sở Thiếu Thu giở trò quỷ, dù sao cũng sẽ không có ai nghi ngờ kẻ đứng sau mọi chuyện lại là tiểu hài tử bảy tuổi trên mặt đầy ủy khuất, nước mắt còn chưa khô, khắp người bị đánh đến sưng tím kia.
Kỳ thật người sáng suốt liếc mắt đều có thể nhìn ra, chuyện này bên trong có rất điều không bình thường.
Làm thế nào cố tình thời điểm Nhị hoàng tử lên tiếng mắng Hoàng đế lại đúng lúc người có mặt? Hơn nữa Nhị điện hạ thái độ trước sau tương phản rất lớn, cũng khiến cho người khác cảm thấy nghi hoặc, nhưng lại không nói nên lời là chỗ nào có vấn đề, cũng không có kẻ nào dám to gan đứng ra chỉ ra hiềm nghi cho Hoàng thượng.
Ánh mắt sáng trong rơi xuống người Vân Cuồng, Sở Thiếu Thu nhíu mày, mơ hồ cảm thấy được, sự kiện lần này và vị Vân Cuồng đệ đệ bảy tuổi này không thoát khỏi quan hệ. Nhưng "hắn" cũng chỉ là một tiểu hài tử bảy tuổi, "hắn" làm sao có khả năng bày ra cục diện đáng sợ như vậy? 'Hắn' trước đây cũng không gặp qua Nhị hoàng đệ, làm sao biết được đây chính là Nhị hoàng đệ?
Chẳng lẽ sự việc hôm nay thật sự là ngoài ý muốn?
Vân Cuồng liếm liếm đầu ngón tay trắng noãn (=. =!!!), trong miệng vị thuốc đông y dần tiêu tán đi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm lên một chút tươi cười giảo hoạt khi gian kế thực hiện được.
Ngũ thạch tán, là loại thuốc phiện thông thường ở Trung Quốc cổ đại. Người trúng phải hai mắt phiếm hồng, cảm xúc bị kích động, toàn thân ra mồ hôi, tâm tình nghẹn uất như muốn phát tác, tính tình nóng nảy bất an, cả người lâm vào hưng phấn cực độ, mê loạn, điên cuồng, do đó hành vi cũng vì vậy mà không giống với bình thường, nếu lại bị người trêu chọc, khiêu khích thì cho dù là thánh nhân cũng không chịu nổi.
Trong cung người dám khiêu khích nàng trừ bỏ Nhị hoàng tử, con trai của Tư Đồ Hương thì còn người nào? Hơn nữa theo độ tuổi, gần như Vân Cuồng chỉ cần liếc mắt liền nhận thức chuẩn đó là Nhị hoàng tử.
Lúc đánh nhau chỉ cần dùng đầu ngón tay cắt qua da của Nhị hoàng tử một chút, dược vật sẽ tiến vào máu hắn là có thể thuận lợi bỏ thuốc hắn. Đợi đến thời điểm hắn nổi điên, lại nghe thấy cước bộ của Hoàng đế đang đi tới, liền ra vẻ khóc nháo dụ hắn mắng ra những lời vũ nhục Hoàng thượng, sau đó lại dùng nội kình của Kinh Thiên bí quyết giải đi dược tính trong cơ thể của hắn, về sau ai có muốn tra cũng không tra được.
Ngay cả nếu có người cảm thấy kỳ quái thì sao! Không có chứng cớ, thì làm gì được đây? Huống chi, các ngươi sẽ hoài nghi một hài tử như ta sẽ giở trò quỷ sao?
"Tư Đồ quý phi, đem nhi tử tốt của ngươi mang về hảo hảo dạy dỗ đi!" Sở Dịch tuy rằng không có định trọng tội gì, nhưng người cũng phải để Tư Đồ Hương mang về, chỉ là mọi người nghe ra chữ "Hảo" kia nói được phá lệ nặng, cơn tức trong đó ngay cả người mù đều có thể nghe được.
"Hoàng thượng, cựu thần còn có một chuyện yêu cầu." Mạnh sư phó đột nhiên hầm hừ đứng ra, chỉ về phía Vân Cuồng, cả giận nói.
"Đứa nhỏ này vũ nhục nơi thánh nhân đọc sách, cho lên lớp ngoại trừ đánh nhau cũng sẽ bất hảo đến cực điểm, xin thứ cho cựu thần năng lực thấp kém, uổng là thầy giáo, không thể dạy tốt hắn."
Lời này vừa thốt ra, mọi tầm mắt lập tức tụ trên người Vân Cuồng. Mạnh lão tiên sinh môn đồ khắp thiên hạ, thanh danh ở Đại Sở cũng cực cao, bị hắn đánh giá thế này không khác gì bị đuổi ra khỏi học đường. Tiền đồ của đứa trẻ này coi như xong, về sau cũng không có mấy tiên sinh dạy học nguyện ý dạy hắn. Nhất thời mọi người đều nổi lên sự đồng tình, những người cùng Liễu gia có cứu oán đều là một bộ vui sướng khi người gặp họa.
"Mạnh sư phó..." Liễu Tây Nguyệt mày liễu nhíu lại, đang muốn vì con trai độc nhất mấy đời của Liễu gia nói tốt vài lời, bóng dáng nho nhỏ của Vân Cuồng đột nhiên từ trên mặt đất bắn lên, tức giận hét to một tiếng, ngón tay trực tiếp chỉ vào mũi của lão, một bộ không coi ai ra gì.
"Lão già chết dẫm! không dạy thì không dạy, thiếu gia ta mới không hiếm lạ ngươi!"
Con ngươi đen bóng hung hăng trừng, Mạnh sư phó bị Vân Cuồng làm tức giận đến mặt mày đỏ bừng. Xung quanh lại một mảnh im lặng.
A a! Được lắm một vị Liễu gia thiếu gia, được lắm một vị công tử quần là áo lụa! Chỉ mới tuổi này trong mắt liền không có trưởng bối, quả thực là cuồng vọng, hung hăng càn quấy đến đến mình là ai cũng quên! Liễu gia thật đúng là đáng thương, con trai độc nhất lại có bộ dáng hoang đường như vậy.
Trong lúc tất cả mọi người cảm thán Liễu gia Tiểu thiếu gia bất hảo không có triển vọng, bất kính trước mặt thánh nhân, thì trong mắt Hoàng đế Sở Dịch lại giơ lên một chút ý cười nghiền ngẫm, không những không tức giận, ngược lại còn thản nhiên phân phó.
"Thiếu Thu, Tiểu vương gia nhất định là bị dọa, ngươi xem trong cung có đồ chơi nào tốt thì tặng cho biểu đệ của ngươi làm quà an ủi. Sau đó đưa biểu đệ ngươi về nhà đi."
Vân Cuồng âm thầm nở nụ cười, xem ra, mình ở trong mắt Hoàng đế nhất định đã "phát tác độc tính" a!
Sở Thiếu Thu lĩnh mệnh, nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại lạnh lẽo của Vân Cuồng, một đường đi tới, trong lòng lại cực kỳ khó chịu. Tuy hắn lấy được lợi ích lớn nhất, theo bản năng cũng đã đem mọi hậu quả quy trên đầu mình, nhưng hình như chính hắn đã làm cho Vân Cuồng bị trở thành trò cười cho cả Kinh thành, ngay cả phu tử dạy học cũng chưa chắc có thể tìm được, mà ngay cả có tìm được, cũng không học được. Việc này, đối với một hậu nhân danh môn mà nói là chuyện rất đả kích!
Ôm thân thể nho nhỏ của Vân Cuồng, Sở Thiếu Thu đối với bộ dạng hung hăng càn quấy lúc trước của "hắn" hoàn toàn không để ý, trái lại lại vì một thân xanh tím trên người "hắn" mà đau lòng không thôi. Trong lòng Sở Thiếu Thu âm thầm hạ quyết tâm, ôn nhu mở miệng.
"Vân Cuồng đệ đệ, đệ đừng lo lắng, sau này ca ca sẽ dạy đệ đọc sách."
← Ch. 08 | Ch. 10 → |