Vay nóng Tinvay

Truyện:Em Là Nhà - Chương 043

Em Là Nhà
Trọn bộ 154 chương
Chương 043
0.00
(0 votes)


Chương (1-154)

Siêu sale Shopee


Đi qua đường Hoàng Quốc Việt này nhiều rồi mà đây là lần đầu tiên mình tới Viện Toán đó, không khí cứ trang nghiêm ảm đạm kiểu gì ấy, không tấp nập tươi vui như ở quán bánh.

Hai con dở ngồi rình mãi, thấy anh nào đi qua mình cũng hớn hở phán đoán, thầy kia à, hay kia, anh này đẹp trai này, có phải thầy không?

Tiếc là đợi chờ héo mòn, cũng chẳng thấy "thầy" đâu.

-"Hay hôm nay người trong mộng của mày không đi làm?"

-"Không, thầy thường lên Viện vào sáng thứ ba, thường là tám giờ mà, có thể hôm nay muộn một chút..."

Mãi, chẳng thấy gì, cái Mai bảo mình ngồi đợi, để nó vào hỏi. Một lúc thấy đi ra, mặt như đưa đám luôn.

-"Về thôi!"

-"Sao vậy?"

-"Thầy đi công tác rồi..."

-"Thầy đi công tác mà mày không biết hả?"

-"Không phải, tao biết thầy phải đi, nhưng tao đã tình cờ để lộ ngày kia là sinh nhật tao, muốn mời tất cả đồng nghiệp đi ăn, tao cứ nghĩ thầy sẽ hoãn cơ..."

-"Đừng nghĩ nhiều, là do công việc thôi!"

Mình an ủi, giọng nó buồn buồn.

-"Cái seminar ở Grenoble ý, hôm nọ tao còn thấy mấy người đang bàn tổ chức vào mồng 5 hoặc 29, nên tao tưởng ấn định 29..."

Khổ, mình thuộc dạng chậm hiểu, nó phải giảng giải một hồi về lịch trình của thầy mình mới mường tượng được. Túm lại điểm quan trọng là giáo sư hoàn toàn có thể chọn đi sau ngày sinh nhật cái Mai, và về nước muộn hơn một chút.

Mình nhìn sang mà nẫu ruột thay, nó thất vọng là phải, nhớ ngày cấp ba, cứ tới sinh nhật nó là bàn ba đứa mình đầy ắp quà cáp, khoá trên khoá dưới tận dụng triệt để thời cơ mời nàng đi chơi.

-"Cười cái xem nào, nếu như mày nói, thầy chọn ngày 29 thì sẽ ở bên đấy chơi vài hôm phải không? Biết đâu thầy muốn dồn lại để sớm được gặp mày?"

-"Nhưng là sinh nhật tao mà, ngày thường đâu có quan trọng như sinh nhật?"

-"Ngày lờ nào chả thế, 24 giờ, 1440 phút, mặt trời mọc lại lặn, khác éo gì nhau, lúc nào thầy về thì bắt thầy tổ chức sinh nhật bù, tổ chức bảy ngày liên tiếp luôn..."

Mình trêu cho nó vui thôi, chứ mình quá hiểu nó đi, dù cho nó có thích một người đàn ông cực nhiều, thì cũng sẽ chỉ bật đèn xanh để người ta chủ động chứ nó sẽ không bao giờ là người tấn công đâu.

-"Mày đúng là, với bọn đàn ông ý, nhất là với những người nổi trội, mình phải khôn khéo, vừa tìm cách âm thầm loại đối thủ, nhưng trước mặt không được phép để cho họ biết mình thích họ quá nhiều ..."

Nó vừa đi vừa giảng giải, cái triết lí này mình nghe chán cả tai rồi ấy chứ. Con Vi và con Mai đều có những bí quyết cưa trai riêng, hoàn toàn trái ngược.

Con Vi thì phóng khoáng phải biết, đàn ông thật thà nhất là khi trên giường.

Còn con Mai đó, đàn ông cái gì càng khó đạt, họ càng thèm khát.

Nghĩ lại mỗi mình là ngu ngu tồ tồ, chẳng có chiêu trò gì cả. Có khi vì thế nên mới gặp thằng đểu, lúc nào mình cũng phải xem xét lại chính bản thân mình thôi.

Nó ở lại Viện làm việc luôn, mình thì bắt xe về, vừa tới quán đã gặp thằng Dũng mặt hầm hầm.

-"Nghe bảo chị chơi lại với con Mai hả? Sáng nay hai người còn đi chung? Khai thật đi..."

-"Chú bình tĩnh cái, nóng nảy vờ lờ!"

-"Bình tĩnh thế éo nào được, chị đừng chơi nữa."

-"Chị chơi với nó đâu có nghĩa là bỏ rơi các chú..."

Thằng Dũng trước nay là đứa hiền nhất, chẳng biết hôm nay ăn phải bả gì mà nó dám chửi thẳng vào mặt mình mới sợ chứ. Cũng có thể là do ngày xưa thích cái Mai, tỏ tình bị từ chối nên giờ vẫn hận sao?

Nó nói mình dễ dãi tào lao, nhưng nó không thân nên không hiểu, một người xem trọng sĩ diện như cái Mai nói được ra câu xin lỗi thì đã là quá chân thành rồi. Với lại thù oán là giữa mình và con Vi mà, trách là trách cái Mai quá tốt, không nỡ bỏ rơi bạn bè thôi.

Bảo nó lợi dụng mình ư? Mình thì có cái gì mà lợi dụng, ngày xưa thì còn có thằng An để con Vi cuỗm mất, giờ còn mỗi cái quán, gia đình nó thiếu gì, cho chắc nó cũng chẳng thèm lấy.

Đôi co chán, thằng bé đứng dậy chốt hạ.

-"Tóm lại, chuyện tôi thích con ranh đấy là lâu rồi, chính vì từng theo đuổi nên tôi mới hiểu con người nó éo đơn giản chút nào, tôi nói cho bà biết, con Vi là con cáo, thì nó là cáo thành tinh, bà ngu thì chết mặc bà, về sau đừng trách tôi không cảnh cáo. CHÀO."

Đùng đùng nổi giận bỏ về, mình phì cười, chơi với con trai có cái hay là, bọn nó không để bụng, tức một lúc thôi, chiều mai rủ đi nhậu là lại đâu vào đấy mà!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-154)