Chạy
← Ch.1393 | Ch.1395 → |
Nói một câu không nên nói, bây giờ Mạc Vệ Bình hy vọng Trần Khiêm có thể giết chết Mạc Trường Không, như vậy sẽ giúp ông giải quyết một vấn đề lớn.
"Ha ha, ngay cả người nhà họ Mạc cũng không thể giúp ông được, Mạc Trường Không, ông có thể tưởng tượng được ngày thường mình làm gì rồi chứ, ông yên tâm đi, tôi sẽ cho ông chết nhanh gọn!"
Trần Khiêm lạnh lùng nói."Không! Tao vẫn còn lời muốn nói, Trần Khiêm, nếu mày giết tao rồi, sau này mày sẽ hối hận, hơn nữa còn hối hận cả đời.
Mạc Trường Không liên tục lùi về sau, đến khi lùi tới bồn hoa, ông ta ngã bệch xuống đất.
Sắc mặt ông ta đã tái nhợt, lúc nãy bị Trần Khiêm đấm một phát trúng ngực, giờ sức lực toàn thân của ông †a đã vụn vỡ rồi.
"Hối hận ư?"
"Không sai, tao biết mày luôn muốn điều tra chuyện của Hội Thái Dương, muốn tìm vợ chưa cưới và chú Hai của mày về, lúc nãy tao mới nhìn thấy bức ảnh treo trong phòng khách rồi, có lẽ có liên quan trực tiếp đến Hội Thái Dương."
Mạc Trường Không nuốt ngụm nước bọt.
Trần Khiêm nhìn về phía ông nội Trần Điểm Thương.
Trần Điểm Thương nhíu mày, không thể không gật đầu với Trần Khiêm.
Rồi ông sải bước đi tới: "Này, nếu cậu thật sự biết bức tranh đó là ở đâu, vậy thì tôi sẽ suy nghĩ lại chuyện để lại nửa cái mạng chó của cậu, nào mau nói thử xem!"
Trần Điểm Thương nói.
"Ha ha, tiền bối, Trần Khiêm, tôi từng nhìn thấy cảnh vật trong bức tranh đó rồi, nơi đó vô cùng thần bí, hơn nữa nó vốn có sẵn trận pháp biến hóa, thậm chí còn biến hóa liên tục, nếu không có lệnh bài đặc thù, cho dù tốn cả đời cũng không tìm được nơi đó! Mà ngọn núi đó có †ên là Vô Danh Sơn!"
Mạc Trường Không vội nói.
"Lệnh bài sao, đó là lệnh bài gì? Làm sao có thể tìm thấy Vô Danh Sơn?"
Trần Khiêm hỏi.
Nếu anh thật sự có thể thuận lợi tìm được nơi đó, vậy thì việc phá giải bí mật Hội Thái Dương đã nằm ngay trong tầm tay rồi.
Anh càng có hi vọng tìm được Mộc Vũ và chú Hai.
Trần Khiêm bỗng động lòng.
"Lệnh bài kia chính là..."
"Bùm!"
Nói đến đây, sắc mặt Mạc Trường Không bỗng thay đổi, lấy hai viên hạt trong ngực ra, rồi lập tức ném xuống dưới chân Trần Khiêm và Trần Điểm Thương.
Viên hạt này lập tức phát nổ.
Trong nháy mắt, khói bụi mù mịt.
Mạc Trường Không cũng nhân cơ hội này mà biến mất ngay.
"Thăng này thật gian xảo, lão Ôn, lập tức phái người đuổi theo mau! Đừng để cậu ta chạy thoát!"
Trần Điểm Thương hét lên.
Người trong Hồn Điện nhanh chóng được điều động.. Thử đọc 𝐭𝗋u𝙮ệ𝓃 khô𝓃g quả𝓃g cáo 𝐭ại ﹙ 𝐭 𝗋 u 𝓶 𝐭 𝗋 u 𝙮 𝐞 𝓃.𝐯𝓃 ﹚
"Không cần đâu tiền bối!"
Lúc này, Mạc Vệ Bình đã đứng dậy.
"Tên Mạc Trường Không này rất gian xảo, thực lực mạnh mẽ, nhưng nếu nói mạnh nhất phải là Khinh Thân Công Pháp của cậu †a, ngay cả chú Ba Mạc Thương Long cũng đích thân khen ngợi cậu ta, cậu ta mà chạy trốn thì rất khó bắt lại được, cậu ta rất am hiểu cách thức lẩn trốn"
Mạc Vệ Bình lắc đầu nói.
← Ch. 1393 | Ch. 1395 → |