Vay nóng Tinvay

Truyện:Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ - Chương 091

Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ
Trọn bộ 117 chương
Chương 091
0.00
(0 votes)


Chương (1-117)

Siêu sale Lazada


"Thật sự có sữa, ngọt ngào." Công Tử Lạc kiên trì nói, anh nhìn hai khỏa tuyết nhũ no đủ đứng thẳng, mắt đầy kinh diễm, "Đẹp quá, Tiểu Tiểu em thật đẹp a."

"Không cần lại nhìn." Ninh Tiểu Tiểu thẹn thùng che trước ngực, như vậy nửa che nửa hở càng hấp dẫn mê người.

"Được, tôi không nhìn, tôi làm." Công Tử Lạc hướng Ninh Tiểu Tiểu xấu xa nhíu mày, anh rất nhanh cởi sạch quần áo vướng bận. Anh là cái móc treo quần áo điển hình, bộ nào khoác lên người cũng đều tuyệt mỹ, dáng người lại càng thêm hoàn mỹ.

Đặc biệt là nơi khố gian cao ngạo, đủ để làm tất cả phụ nữ thét chói tai, bởi vì thật sự rất là uy vũ.

Ninh Tiểu Tiểu không dám nhìn, xoay người ghé vào trên sofa che ánh mắt: "Không biết xấu hổ, cuồng khỏa thân."

"Đang nói ai!" Công Tử Lạc kháng nghị, đem cô kéo lại gần. Ninh Tiểu Tiểu thân trên nằm ở trên sofa, hai chân buông trên mặt đất, Công Tử Lạc hai chân quỳ gối để hai chân nhỏ của cô quấn chặt lấy thắt lưng, một tay nắm lấy vú cô nắn bóp, một tay nắm lấy đại điêu của bản thân để nó ở trước khuôn mặt trắng noãn của cô, thỉnh thoảng đỉnh đầu va chạm vào cánh môi mềm mại, khiến cô nhíu mày kháng nghị.

"Anh làm gì? Ô..." Cái miệng nhỏ nhắn đụng phải đỉnh đầu, cô vội vã quay đầu đi, "Tránh ra " trên mặt nổi lên rặng mây đỏ.

Công Tử Lạc nhìn chằm chằm cô, xấu xa hỏi: "Anh trai, tôi, còn có Tùng Tùng, dương vật của ai lớn nhất?"

"Không biết, tránh ra." Ninh Tiểu Tiểu đẩy anh ra, tay lại chạm vào dương vật, cô vội vàng né tránh, khiến Công Tử Lạc cười to.

"Thẹn thùng cái gì, cũng không phải chưa thấy qua, chỉ đánh giá một chút thôi." Anh nửa ngồi nửa quỳ nắm lấy eo nhỏ của cô, để đại điêu bản thân vuốt ve khuôn mặt cô, mặt Ninh Tiểu Tiểu đỏ như muốn nhỏ ra máu, không dám nhìn anh.

"Anh lại nói, tôi liền nói cho cha." Ninh Tiểu Tiểu cả giận nói.

Công Tử Lạc hai tròng mắt mỉm cười: "Đi cáo trạng a, tôi không tin lúc anh trai làm với em cũng văn minh lịch sự? Được, em ngoài miệng không nói thì để nơi đó trả lời tôi."

Anh đem váy cô kéo lên, đem chân cô hướng về phía trước, nhìn chằm chằm đóa hoa phấn nộn.

"Thật là kì diệu, cái động nhỏ nhắn phấn nộn này lại có thể một ngụm nuốt trọn vật to lớn của tôi."

"Không cần nhìn." Ninh Tiểu Tiểu thẹn thùng kêu lên.

Công Tử Lạc cười nhẹ: "Thật nóng vội?"

"Tôi mới không có..."

"Đúng rồi, em có kinh nguyệt chưa, mười lăm tuổi chắc là có rồi chứ?" Công Tử Lạc đột nhiên nghĩ tới cái này.

Ninh Tiểu Tiểu mất tự nhiên: "Không... Không có."

"Thật sự?" Công Tử Lạc hỏi, "Nói dối sẽ mang thai, nói không chừng sẽ sinh ra cái quái vật nha."

"A." Ninh Tiểu Tiểu sợ tới mức che mặt.

Công Tử Lạc để ở miệng tiểu huyệt: "Tốt lắm, dọa em rồi. Biết em sẽ không nói dối, Tiểu Tiểu thật đúng là vưu vật, nếu đến kinh nguyệt chúng ta sẽ ít đi một chút lạc thú? Hiện tại chúng ta đều không cần cố kị liền bắn hết vô âm đạo đi."

"A... Không cần... Đau... Đau..." Khuôn mặt nhỏ nhăn lại, hạ thể cố hết sức nuốt quái vật to lớn đột nhiên xâm nhập.

"Hiện tại đã biết tôi lớn như thế nào đi?" Công Tử Lạc cực kỳ kiêu ngạo nói, một bên thong thả tiến vào một bên hơi hơi xoay tròn, "Hảo nhanh, Tiểu Tiểu tiểu huyệt thật chặt, mau bị em bức điên rồi."

"A... Không cần... Lại tiến... A..."

"Lập tức sẽ tốt thôi, bên trong đã thật ẩm, bảo bối." Anh vào sâu chạm tới miệng tử cung cô, xâm nhập, cảm giác được cô bao chặt vô cùng rung động.

"A ân..." Cô ưm một tiếng, tóc đã ẩm ướt. Anh xoa vú cô, nhẹ nhàng xoay chuyển thân thể.

"Không cần... thật trướng..." Cô hừ nhẹ, "Anh đi ra ngoài, thật là khó chịu..."

"Được" anh nhìn chằm chằm cửa tiểu huyệt, chậm rãi rút ra lại chậm rãi sáp nhập, khoái cảm chậm rãi khuếch tán.

"Ừ ừ..." Cô đã có chút thích ứng. Anh vẫn chưa thỏa mãn khoái cảm này, bắt đầu gia tốc, côn thịt tăng tốc xâm nhậ, liên tục đụng chạm sâu trong tử cung, một chút lại một chút, hai thân thể phát ra âm thanh va chạm.

"A a... Không cần... A a..." Ninh Tiểu Tiểu thét chói tai, đầu ngón chân đều cuộn mình đứng lên, khoái cảm mãnh liệt như sóng thủy triều, khiến cô cả người run lên, cô sắp chịu không nổi.

Anh biết đã chạm tới điểm G của cô, có lẽ cũng chỉ có anh thăm dò đến.

"Gọi tôi, gọi tôi liền ngừng." Anh đặt ra điều kiện.

"Chú... Chú hai... Không cần...... Tiểu Tiểu... Không được..." Cô khẽ kêu.

"Gọi cha nhỏ, trước kia vẫn gọi là cha nhỏ không phải sao?" Công Tử Lạc bất mãn cái kia xưng hô.

Ninh Tiểu Tiểu chần chờ một chút, bị anh kích thích có chút choáng váng, vội vàng kêu: "Cha nhỏ... cha nhỏ... Không... Muốn..."

"Con gái ngoan." Công Tử Lạc khóe môi lộ ra nụ cười xấu xa, lại động thắt lưng, đưa đẩy nhanh hơn.

"A... Nha..." Ninh Tiểu Tiểu cảm thấy bản thân sắp chết, trước mắt đột nhiên tối sầm, cô tới cao trào.


Công Tử Lạc chỉ cảm thấy quy đầu nóng lên, một dòng nước nóng bỏng trào ra, côn thịt bị dâm thủy phủ kín, tiểu huyệt ở càng không ngừng co rút lại, giống như vô số cái miệng nhỏ hút chặt lấy anh, cự vật giống như được đặt trong tơ lụa thượng hạng, quả thực là vô cùng tuyệt vời.

Đi vào càng thông thuận, khoái cảm càng mạnh liệt. Công Tử Lạc trong lòng mừng như điên, chỉ có anh mới có tài năng khiến cô đạt tới đỉnh điểm.

"Không có tiền đồ, năm phút đồng hồ liền cao trào?" Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại mừng thầm, "May mắn tôi có định lực, bằng không sớm bị tiểu yêu tinh em hút khô rồi."

Ninh Tiểu Tiểu thân mình hóa thành vũng nước, chỉ cảm thấy nhẹ bay lên, thân mình bị nam nhân ôm lấy, hai chân vắt ở thắt lưng anh, khẩn cầu: "Tôi không muốn... Thả tôi đi..."

"Em thoải mái rồi liền quên tôi?" Công Tử Lạc nói, "Như vậy tiện nghi cho em rồi. Làm tôi thỏa mãn tôi sẽ thả em."

Nói xong, anh bắt đầu động tác đứng lên, Ninh Tiểu Tiểu lại rên rỉ yêu kiều, thân mình mềm mại như rắn nước, lại linh động lại mẫn cảm. Anh đứng trên mặt đất, nâng mông cô, không ngừng hướng về phía trước va chạm, eo nhỏ cô vặn vẹo, làn váy bay lên, hai cái vũ tuyết trắng không ngừng nhảy lên.

Trần Băng Khiết đi về phía xe bảo mẫu, đưa tay hướng cửa xe, lại bị Đại Hùng cùng Tiểu Hoàn Tử ngăn lại.

"Trần tiểu thư, có chuyện gì sao? Có việc nói với chúng tôi đi, hiện tại công tử Lạc không có thời gian."

"Không rảnh?" Trần Băng Khiết dùng khóe mắt liếc xe bảo mẫu, biểu cảm rất là quyến rũ, "Anh ấy đang vội cái gì? Hình như đang cùng một cô bé ở trong xe nha."

"Ăn cơm." Đại Hùng lập tức trả lời, "Tiểu Tiểu tới để nấu cơm cho công tử Lạc."

"Ha, nấu cơm?" Trần Băng Khiết hiển nhiên không tin, tay vừa muốn đụng tới xe thì bị Tiểu Hoàn Tử chặn lại, cô giảo hoạt cười, "Xe giống như ở chấn động nha, nếu truyền ra ngoài, phóng viên có khi sẽ viết, đương kim ảnh đế Công Tử Lạc cùng tiểu bảo mẫu nhà mình ngoạn xe chấn?"

"Cô, cô không cần nói lung tung." Tiểu Hoàn Tử nóng nảy, "Xe nào có động."

"Trần tiểu thư, tiểu Lỗ hình như đang tìm cô đấy." Đại Hùng hướng cằm chỉ phía trợ lý tiểu Lỗ.

Trần Băng Khiết hừ một tiếng, lắc mông rời đi.

"Làm sao bây giờ?" Tiểu Hoàn Tử khẩn trương hỏi.

"Không có việc gì. Sợ cô ta làm cái gì, cô ta không bắt được nhược điểm." Đại hùng an ủi cô.

"Giúp tôi điều tra một chút về Ninh Tiểu Tiểu." Trần Băng Khiết ngồi lên xe bảo mẫu, gọi một cuộc điện thoại, "Một lát tôi đem ảnh chụp gửi cho anh. Thù lao? Đó chính là thù lao nha, đây là cơ hội ngàn năm khó gặp cho anh, đến lúc đó anh đừng quá cảm kích tôi thì tốt rồi."

Nói xong, cô cất điện thoại, gửi ảnh Ninh Tiểu Tiểu mà cô chụp từ trước qua cho đối phương.

Hơn nửa giờ sau, Công Tử Lạc rốt cục nhẫn không nổi, tinh dịch tất cả đều bắn ở sâu trong tử cung Ninh Tiểu Tiểu, hai thân thể ẩm ướt dính sát vào nhau, Công Tử Lạc hôn môi cô: "Tiểu Tiểu, thật không ngờ lại thích em như vậy, em khiến tôi sống lại rồi."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-117)