Vay nóng Homecredit

Truyện:Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ - Chương 066

Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ
Trọn bộ 117 chương
Chương 066
Không được…
0.00
(0 votes)


Chương (1-117)

Siêu sale Lazada


Editor: Dâu Tây Nhỏ, TrangQA830810

Nói chuyện điện thoại xong, nhìn biểu cảm khẩn trương trên mặt Cung Hạ, Ninh Tiểu Tiểu nở nụ cười " Cậu không cần lo lắng, Dao Dao đã tha thứ cho cậu, cô ấy hẹn chúng ta thứ bảy này đi chơi, nhưng hai ngày nay tâm tình cô ấy không tốt, cậu phải cố gắng biểu hiện thật tốt nha."

" Oa, chị Nhỏ, chị đã nói gì với Dao Dao vậy? Hay quá..." Cung Hạ vội vàng chạy tới quên hết tất cả ôm cổ Ninh Tiểu Tiểu, một mặt như trút được gánh nặng.

Ninh Tiểu Tiểu kéo cánh tay Cung Hạ ra, giọng điệu cảnh cáo " Về sau không được như vậy, cậu là người đã có bạn gái"

Cung Hạ quyệt miệng nói " Chỉ là ôm thôi, với lại em ôm chị Nhỏ, vì sao Dao Dao lại tức giận chứ?"

" Cậu nha." Ninh Tiểu Tiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vỗ nhẹ mấy cái vào ót của Cung Hạ.

Văn Thanh tắm rửa xong, khoác lên người bộ áo ngủ khêu gợi, mái tóc ẩm để xõa trước ngực, thân thể trắng ngần thoáng ẩn thoáng hiện sau lớp vải mỏng manh. Trương Nghiên ngồi trước bàn xem tư liệu, Văn Thanh đi qua, bộ ngực đầy đặn áp ở trên người anh, nhẹ nhàng cọ xát, miệng phát ra thanh âm mê người. Cuối cùng Trương Nghiên cũng chống không lại, đem bạn gái ném lên trên giường, hung hăng áp ở dưới thân, cuồng dã hôn môi cô, thời điểm muốn đi vào, vật nam tính của anh lại không nghe lời...

Trương Nghiên suy sụp ngã xuống bên cạnh cô, trong đầu đều là hình ảnh Văn Thanh cùng người đàn ông khác ở trên giường, thống khổ cùng tuyệt vọng hằn sâu trong đôi mắt anh.

Khuôn mặt Văn Thanh tràn đầy nước mắt, cô nhìn Trương Nghiên run giọng nói " Vì sao lại như vậy? Từ lần đó về sau anh luôn lẫn tránh em, chỉ cần vừa chạm vào em anh lại không được, là anh cố ý đúng không? Anh muốn em khó chịu, muốn em bị trừng phạt... Trương Nghiên, anh có biết em phải chịu bao nhiêu thống khổ không?"

Trương Nghiên vẫn như trước hai mắt nhắm chặt, cái gì cũng không nói, anh đã đau lòng đến tột cùng không cách nào có thể hình dung nữa. Anh không muốn Văn Thanh thất vọng, không muốn cô thương tâm, cũng không muốn đẩy bản thân vào tuyệt cảnh. Có điều anh chẳng cách nào khống chế, chỉ cần cùng Văn Thanh thân thiết, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh kia, vật nam tính lập tức mềm xuống.

Mỗi lần đối mặt với sự dụ hoặc của Văn Thanh anh giống như phải chịu qua trăm ngàn tra tấn, phảng phất sự đau xót của ngày nào đó lại tái diễn thêm lần nữa, đau triệt nội tâm

Bị chính người mình yêu hơn sinh mệnh phản bội, tuy anh đã tìm mọi lý do biện hộ tha thứ cho cô, nhưng thân thể lại không nghe theo chỉ thị của trái tim, bát nước đã đổ đi đâu thể hốt lại được, miệng vết thương quá sâu vĩnh viễn không thể phục hồi.

Văn Thanh bắt đầu khóc lóc thảm thiết, Trương Nghiên có chút run sợ, anh thật sự không muốn cô bị tổn thương, nhưng cuối cùng anh vẫn không làm được, anh chưa từng nghĩ tới việc hai người sẽ chia tay, nhưng đến tình cảnh này hai người còn sống cùng chính là tra tấn lẫn nhau.

Bàn tay gắt gao nắm chặt ga giường, Trương Nghiên mất rất nhiều khí lực mới thốt lên từng chữ " Văn Thanh, chúng ta... Chia tay đi..."

Văn Thanh sửng sốt một chút, tiếp đó gào thét " Trương Nghiên chết tiệt, anh cư nhiên muốn cùng tôi chia tay, anh không có lương tâm..."

Một bên khóc một bên đánh, Trương Nghiên vẫn ngồi đó mặc cho cô đấm đá tứ tung, không nói chuyện cũng không phản kháng.

Rốt cục Cung Chính cũng có một ngày nhàn hạ để nghỉ ngơi thư giản, Trương Nghiên liền an bày tốt mọi chuyện ở hội quán, sau đó đích thân lái xe đón Ninh Tiểu Tiểu.

Ninh Tiểu Tiểu nhìn đến Trương Nghiên, không khỏi có chút sửng sốt, cảm giác anh ta gầy đi rất nhiều, cô lo lắng hỏi " Anh Trương, sao anh lại gầy đến vậy? Có phải gần đây gặp chuyện phiền toái gì không? "

" Không có, anh thì có thể phiền toái việc gì " Trương Nghiên nhàn nhạt nói, thanh âm như cũ không lạnh không nóng.

Thấy Trương Nghiên trả lời như vậy, Tiểu Tiểu cũng không dám hỏi thêm, chỉ vòng vo tìm đề tài trò chuyện " Đúng rồi, đã lâu em chưa gặp chị Văn Thanh "

Trương Nghiên im lặng một lúc, mới mở miệng nói " Dạo gần đây công tác bận rộn, em ấy suốt ngày phải đi phỏng vấn "

" À " Ninh Tiểu Tiểu gật đầu, cô chẳng nhận ra trong giọng nói Trương Nghiên có phần sa sút, bất luận thế nào cô cũng không ngờ đến Trương Nghiên tiều tuỵ có liên quan tới vấn đề tình cảm của hai người, nếu nói trên thế giới tất cả đôi tình nhân đều chia tay chỉ còn sót lại duy nhất một cặp, cô sẽ nghĩ đó là Trương Nghiên và Văn Thanh.

" Có thời gian anh chở chị Văn Thanh đến nhé, em rất nhớ chị ấy, muốn tâm sự với chị "

" Được " Trương Nghiên đáp cộc lốc.

Vào phòng, Trương Nghiên liền lui ra, Ninh Tiểu Tiểu tiếp tục đóng vai kẻ chỉ điểm, hết sờ mũi lại chau mày, mấy người còn lại nhanh chóng hiểu ý đánh ra con bài Cung Chính đang cần. Chơi thêm bốn vòng, mới kết thúc, mấy người còn lại nhanh chóng rời đi, bắt đầu chơi tiếp tăng hai.

" Chúng ta đã bao lâu không ở cùng nhau?" Cung Chính ôm chầm lấy Tiểu Tiểu nhẹ nhàng hỏi.

" Tính ra..." Ninh Tiểu Tiểu nghiêng đầu nghĩ ngợi " Đã hơn hai tháng thì phải "

" Đúng vậy " Cung Chính yêu thương vuốt vuốt tóc cô " Không biết khoảng thời gian đó trôi qua thế nào, chịu đựng biết bao nhiêu mới không chạm vào em, Tiểu Tiểu"

" Thật?" Ninh Tiểu Tiểu ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy ngưỡng mộ xen lẫn tình yêu khó kiềm nén ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cung Chính.

" Anh có chút hối hận đã mang em đến nhà họ Cung "


Đáy lòng Tiểu Tiểu căng thẳng, hỏi " Vì sao?"

Cung Chính ôm cô càng chặt " Rõ ràng em chỉ thuộc về một mình anh, nhưng sau khi dắt em về nhà, em phải chiếu cố tất cả mọi người, ngược lại anh chỉ có thể đứng xem "

" Nói bậy..." Trong lòng cô đã chấp nhận, nhưng ngoài miệng vẫn mở miệng phản bác " Chẳng phải hiện tại chỉ thuộc một mình ba nuôi rồi sao "

" Vậy bây giờ làm gì tiếp theo đây?" Cung Chính mỉm cười trêu cô, gò má Tiểu Tiểu lập tức hiện lên hai rặng mây đỏ " Ba nuôi muốn thế nào cũng được."

" Em thật muốn anh nói à?" Cung Chính bật cười xấu xa, Tiểu Tiểu xấu hổ dùng tay che miệng anh lại.

" Không cho nói "

Nụ cười trên môi Cung Chính đột ngột tắt ngấm, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đó " Tiểu Tiểu, có phải Tùng Tùng làm chuyện gì đó với em, đúng chứ?"

Ninh Tiểu Tiểu ngẩn người, hoàn toàn bất ngờ trước câu hỏi của Cung Chính, cô ấp úng " Không... không có..."

Cung Chính chăm chú biểu hiện trên mặt cô, nhất cử nhất động của Tiểu Tiểu chưa bao giờ thoái khỏi mắt anh.

" Ba nuôi..."

" Anh vốn có dự cảm từ sớm, chỉ là không chịu thừa nhận mà thôi " Cung Chính đau khổ mở miệng.

" Không phải như ba nuôi tưởng tượng đâu " Ninh Tiểu Tiểu cãi lại, giọng điệu nghẹn ngào, dần chuyển sang nức nở " Anh ấy bắt buộc con... mỗi buổi tối... phải cùng anh ấy làm tình..."

" Đừng nói nữa..." Cung Chính cắt ngang lời cô, biết rõ mọi chuyện thì sao, anh có thể làm được gì? Cung Đông là con trai anh, anh mắc nợ đứa nhỏ này rất nhiều, thậm chí so với Lạc còn thua thiệt hơn. Ninh Tiểu Tiểu trên danh nghĩa là con gái nuôi của anh, anh vốn không thể cho cô danh phận cùng hôn nhân, càng không có quyền cấm cản cô xảy ra quan hệ với người khác.

Ninh Tiểu Tiểu ôm lấy thắt lưng Cung Chính " Thật xin lỗi ba nuôi, người mắng con, hay đánh con cũng được..."

Ninh Tiểu Tiểu vùi đầu lên ngực anh yên lặng khóc, cô không trách Cung Chính, cô biết người khó xử, anh không thuộc về một mình cô, anh là anh trai của Công Tử Lạc, là ba của Cung Đông, Cung Hạ, là thị trưởng bận rộn với cả núi công việc, lo đông lo tây nhiều lắm.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-117)