Sáng sớm ' ăn vụng '
← Ch.013 | Ch.015 → |
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Tiểu còn đang đắm chìm trong mộng đẹp, thân thể người đàn ông nằm cạnh đã sáp lại, hai tay Cung Chính mò lên xoa nắn cặp ngực căng tròn đàn hồi, hạ thể rất nhanh tìm được khe huyệt, thúc mạnh, từ phía sau xông thẳng vào trong.
" Ừm..." Tiểu Tiểu đang nhắm mắt ngủ bỗng rên một tiếng, thân thể mềm yếu, chưa biết bản thân đang bị xâm nhập, nhưng tiểu huyệt vẫn phản ứng theo bản năng co rút hút chặt cự vật, làm anh hưng phấn dị thường.
Cung Chính cũng không đè nén dục vọng của mình, mãnh liệt va chạm, cự vật nhanh chóng đâm vào u cốc chật hẹp, ra sức tàn phá, ma sát khe thịt mềm mại chảy ra thật nhiều mật dịch.
" Phạch phạch phạch " vang lên bên tai hai người, so với sự yên tĩnh xung quanh, âm thanh phá lệ rất lớn, vừa kích thích vừa thỏa mãn giác quan, mông nhỏ bị anh đụng vào đong đưa liên hồi. Ninh Tiểu Tiểu bị khoái cảm đánh úp mà tỉnh lại, ý thức tuy còn chút mơ hồ, nhưng đôi môi nhỏ nhắn đã bật ra tiếng rên rỉ từ lúc nào, phản ứng thân thể luôn thành thật nhất.
" Tỉnh? "
" Ừm.. ừm..."
Cung Chính rút cự vật ướt đẫm ra, nói với cô " Đến, lên phía trên người anh "
Tiểu Tiểu mệt mỏi giang hai tay nhỏ, Cung Chính ôm thân thể bé bỏng của cô đặt lên người mình, để đầu cô dựa vào lồng ngực rộng lớn của anh, dịu dàng nói " Xin lỗi đã đánh thức em, em ngủ thêm một chút đi "
Anh đem hai chân cô mở ra, thúc mạnh côn thịt vào khe huyệt ướt sũng, hai tay ôm eo cô điên cuồng luật động, cặp mông tuyết trắng trên người anh không ngừng lên xuống. Hai tay cô ôm cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa trên ngực anh, mắt từ từ kép lại đi vào giấc mộng mặc cho đôi môi vẫn hé ra thở dốc rên rỉ.
Nửa tiếng sau, anh thoải mái bắn tinh trong cơ thể cô, đứng dậy sửa soạn rời giường, trước khi đi cúi xuống hôn cô một cái, Tiểu Tiểu ừ ừ đáp lại, rất nhanh lại ngủ say. Cung Chính lười biếng duỗi duỗi thắt lưng, thỏa mãn than nhẹ cảm giác thân thể giống như vừa được bổ sung năng lượng, sức sống tràn trề. Buổi sáng trải qua nửa giờ hoan ái, còn trong mơ màng lên cao trào, Tiểu Tiểu thân thể càng vô lực, trực tiếp ngủ một giấc tới gần trưa.
Thời điểm tỉnh lại, Tiểu Tiểu nhìn lên đồng hồ trên tường, cô bỗng chốc nhảy dựng, ảo não gải đầu, đã mười giờ rồi, làm gì có bảo mẫu nào ngủ tới giờ này. Cô vội vã chạy vào phòng tắm thay quần áo, trong lòng lo lắng, không biết người Cổ Di, người phụ nữ duy nhất trong nhà họ Cung tính tình thế nào. Lúc này thư ký Trương Nghiên đang cùng bạn gái Văn Thanh đi xem nhà, cuối cùng Trương Nghiên chọn được một căn nhà nhỏ gồm hai phòng ngủ, gần trung tâm thành phố, giao thông thuân tiện, lại khá yên tĩnh.
Văn Thanh quan sát căn nhà có chút hâm mộ nói " Nhà này rất được, vị trí còn thuận tiện, so với nơi chúng ta đang ở tốt hơn nhiều, Tiểu Tiểu nhỏ như vậy cư nhiên gặp được vận may lớn, được ông chủ Cung đối với em ấy tốt như vậy, không những cho mấy chục vạn để mẹ Tiểu Tiểu phẫu thuật, còn đi tìm nhà, mướn luôn người chăm sóc cho mẹ em ấy "
" Việc này có gì để hâm mộ " Trương Nghiên ôm vai Văn Thanh cười nói " Ông chủ đối với em ấy đúng là rất tốt, nhưng chuyện này có thể kéo dài được bao lâu, lãnh đạo đều là người thất thường, ngày nào đó bỗng nhiên thay đổi khẩu vị, lúc đó em ấy sẽ trở thành người đáng thương "
" Hừ, anh nói thật nhiều " Văn Thanh vừa xoa bóp mặt Trương Nghiên vừa nói.
Trương Nghiên nhìn khuôn mặt trắng hồng của cô, trong lòng rục rịch, ôm lấy cô ấn lên tường.
" Muốn làm gì hả, ông chủ kêu anh đi xem nhà, anh đây là lấy việc công..."
" Anh lấy việc công lo việc riêng thì thế nào" Trương Nghiên đem quần áo Văn Thanh thoát ra, cúi đầu hôn lên cặp ngực đầy đặn, mút lấy đầu ngực no đủ, thì thầm " Anh mới không học ngài ấy, anh chỉ cần mình em, cả đời liền yêu duy nhất mình em, cũng chỉ làm tình với một mình em "
Ninh Tiểu Tiểu nhẹ nhàng mở cửa, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi đang đứng trước cửa phòng, mặt không khỏi đỏ bừng, trái tim đập bụp bụp, như học sinh tiểu học làm sai bị thầy giáo bắt được, cô vội vã đi ra, nhỏ giọng gọi một tiếng " Cổ Di "
" Dậy rồi? " Trên mặt Cổ Di không có biểu cảm gì, giọng điệu nhàn nhạt. Cổ Di biết Cung Chính năm nay mới ba mươi sáu tuổi, lại độc thân, tự nhiên bên người không thiếu phụ nữ, bất quá chỉ để thỏa mãn dục vọng bản thân, Cổ Di cũng có thể lý giải. Nhưng bà không hiểu vì sao Cung Chính lại tìm một cô bé nhỏ như vậy, phải biết rằng ngài ấy chưa dẫn ai về nhà, cô bé này là trường hợp duy nhất. Mới mười bốn tuổi, còn chưa phát dục, lại làm cái nghề này, muốn để người khác không xem thường cũng rất khó.
" Con tên Tiểu Tiểu, anh... chú Cung nói về sau để con đi theo cô phụ việc " Tiểu Tiểu thấp giọng nói.
" Thị trưởng Cung có nói với tôi, cô đi theo tôi, tôi sẽ chỉ dẫn cho cô " Cổ Di mang theo Tiểu Tiểu lên lầu hai, phòng đầu tiên là của Cung Đông, phòng thứ hai là của Cung Hạ, còn phòng thứ ba về sau là phòng ngủ của cô. Làm bảo mẫu nhà ở nhà họ Cung khá là nhàn nhã, đa số thời gian bọn họ thường xuyên ở ngoài, công việc chính của Tiểu Tiểu là dọn dẹp phòng Cung Chính, Cung Đông, Cung Hạ.
Trương Nghiên gọi điện về nói, hôm nay Cung Chính không về ăn trưa, nên Tiểu Tiểu cùng Cổ Di chỉ làm chút gì đơn giản ăn qua loa. Đến bốn giờ chiều, Tiểu Tiểu lại cùng Cổ Di tấp bật chuẩn bị cơm chiều. Tiểu Tiểu cũng nghe nói Cổ Di đã làm ở nhà họ Cung rất nhiều năm, nhưng tính tình bà hình như quá mức nghiêm khắc, mỗi lần hai người ở chung, Tiểu Tiểu luôn tìm cách trò chuyện với bà, nhưng ngược lại Cổ Di chỉ nhàn nhạt đáp lại hai ba câu liền đem vấn đề kết thúc, để Tiểu Tiểu chỉ biết há miệng đứng nhìn. Bất quá phải công nhận tài nghệ nấu ăn của bà rất cao siêu, khó trách có thể ở lại nhà họ Cung nhiều năm như vậy.
Ninh Tiểu Tiểu bước vào bếp định hỗ trợ, Cổ Di chỉ liếc cô một cái rồi nói " Cô ăn mặc như vậy, tôi cũng không dám làm phiền "
Ninh Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn bộ áo váy màu trắng do chị Văn Thanh chọn giúp, cô đànhchạy nhanh về phòng thay bộ đồ cũ, sao đó giúp bà nhặt rau. Cổ Di nhìn sơ qua rổ rau cô nhặt nói " Chỉ cần chọn phần rau tươi non, hơi héo một chút cũng phải bỏ, nhà này không giống những nhà bình thường khác, nếu mọi người ăn gặp vấn đề gì, chúng ta cũng không gánh nổi trách nhiệm "
" Dạ biết " Ninh Tiểu Tiểu nhặt lại lần nữa, cô sinh ra trong gia đình nghèo khó, giờ phải ngồi vứt đi thức ăn, cảm thấy rất đau lòng, bất quá nhà họ Cung đã có quy định, cô buộc phải tuân theo.
Cổ Di vốn nhìn Tiểu Tiểu không vừa mắt, nhưng thấy dáng vẻ khúm núm, vâng lời, cũng không có tật xấu gì, nên giọng diệu dần có chút ôn hòa. Hai vị thiếu gia nhà họ Cung tan học về nhà liền trốn trong phòng mình.
Lát sau Cung Chính cũng trở về, anh đi thẳng vào bếp, Cổ Di lúc này đã đi gọi hai vị thiếu gia xuống ăn cơm. Cung Chính thấy mình Tiểu Tiểu trong bếp liền sáp lại ôm cô từ phía sau, Tiểu Tiểu cảm nhận được dưới thân anh biến hóa chống lên người mình, hai má không khỏi đỏ lên.
" Em vất vả rồi, có nhớ anh không? " Nói ra cũng thật kỳ quái, một người đàn ông từng trải ba mươi sáu tuổi như anh, lại giống như lần đầu biết yêu.
" Dạ " Tiểu Tiểu gật gật đầu.
Cung Chính thừa dịp Tiểu Tiểu quay đầu hôn một cái thật mạnh lên mặt cô " Em là thuốc kích thích của anh, Tiểu Tiểu, chỉ cần nhìn thấy em, nó lập tức cương..."
Nghe tiếng bước chân, biết là Cổ Di trở lại, hai người lập tức tách ra, Cung Chính vẻ mặt nghiêm túc giống như chưa hề phát sinh chuyện gì đi ra khỏi phòng bếp.
← Ch. 013 | Ch. 015 → |