Vay nóng Homecredit

Truyện:Xuyên Thành Thiên Kim Chân Chính - Chương 80

Xuyên Thành Thiên Kim Chân Chính
Hiện có 84 chương (chưa hoàn)
Chương 80
0.00
(0 votes)


Chương (1-84 )

Siêu sale Shopee


Editor: Mel*Meow

Nhưng mà ngoại trừ Phương Mẫn Diệp, fans tại hiện trường và người xem trực tiếp đều bị phần ngọt ngào này lay động:

"Emma, nhìn vẻ mặt của mọi người liền biết cái bánh ngọt này ăn không phải ngon bình thường, không nghĩ đến Sở tổng nhìn có vẻ là soái ca lạnh lùng như băng, ai ngờ còn biết làm cả mỹ thực! Tương phản manh* ngoài ý muốn!"

*Tương phản manh: đặc điểm đối lập giữa tính cách hoặc ngoại hình khiến người ta cảm thấy dễ thương ngoài ý muốn.

"Quả nhiên bạn trai hoàn mỹ đều củao nhà người ta, bạn trai nhà tôi vừa không có nhan sắc như Sở tổng, khi vào phòng bếp càng là hiện trường tai nạn liên hoàn."

"Vợ chồng Chân Đường phát đường online, mẹ, ngọt quá mức cho phép!"

"Gào khóc ngao ngao, nhìn cuộc sống hôn nhân giữa Sở tổng và Miên Miên ngọt ngào như vậy, một con cẩu độc thân như tui bỗng nhiên muốn kết hôn."

"Tôi cũng muốn có một ông chồng được như Sở tổng, toàn thế giới chỉ đối tốt với nguyên mình vợ; đến ngày sinh nhật còn có thể tự tay làm bánh sinh nhật ngọt ngọt ngào ngào... Đáng tiếc không cái mệnh kia... Hâm mộ Miên Miên chết mất..."

"A ha ha, bánh ngọt là do Sở tổng tự tay làm, xem ra con gái của người chủ trì không thể mua chiếc bánh độc nhất vô nhị này về ăn trong ngày sinh nhật được rồi."

"Khách quý tại hiện trường lại có cơ hội nếm được bánh ngọt do đích thân Sở tổng làm, quá may mắn rồi!"

"..."

Một hồi lễ khởi động máy ngày hôm nay, bởi vì Sở tổng đến, fans tại hiện trường và người xem trực tiếp đều sôi trào hừng hực.

Dù sao chưa từng có đoàn phim nào có thể mời được Sở Trăn tự mình đến chúc mừng trong buổi lễ khởi động máy, càng không có một đoàn phim nào có thể nếm được hương vị của chiếc bánh ngọt do đích thân lão đại tài phiệt làm.

Cho nên, không cần mua hot search, đêm đó đoàn phim  [Chu Tước] trực tiếp đứng no1.

Chẳng qua lúc đoàn phim lên hot search, Đường Miên Miên cũng đã theo Sở Trăn đi đến biệt thự riêng tại C thị.

"Sở Trăn, anh nói có bất ngờ dành cho em, vậy đó là bất ngờ gì thế?"

Quà đã đưa rồi, bánh ngọt cũng ăn rồi, còn bất ngờ gì nữa nhỉ?

Sau khi Đường Miên Miên xuống xe, tại cửa biệt thự của Sở Trăn, rốt cuộc nhịn không được hỏi ra tiếng. Trong lòng lại nghĩ, Sở Trăn sẽ không làm một bàn đồ ăn ngon ở nhà đó nữa chứ?

Tuy rằng đã ăn hai miếng nhỏ, nhỏ đúng nghĩa nhỏ, nhưng Đường Miên Miên cảm thấy thật ra mình vẫn còn có thể ăn thêm được nữa.

Trên thực tế, nếu biết Sở Trăn đến, nếu biết có khả năng hắn sẽ xuống bếp chiêu đãi chính mình, Đường Miên Miên cảm thấy, cô hoàn toàn có thể không ăn cơm chiều, lưu bụng lại chờ ăn mỹ thực của Sở Trăn.

Chẳng qua hiển nhiên là Sở Trăn không định nói thẳng ra miệng, mà là thần thần bí bí nhìn cô:

"Vào nhà rồi em sẽ biết."

Vừa dứt lời, khóa mật mã trên cửa đã được hắn mở ra, Đường Miên Miên dưới lễ nhường của hắn, mở cửa trước một bước, nhấc chân đi vào.

Chỗ hành lang gần cửa ra vào, đèn cảm ứng theo bước chân của Đường Miên Miên dần hiện lên vầng sáng nhu hòa.

Đường Miên Miên thay giày xong, đang định mở công tác điện ở đại sảnh, bỗng nhiên trước mắt lại là một mảnh sáng choang:

"Miên Miên, sinh nhật vui vẻ!"

"Miên Miên, sinh nhật vui vẻ!"

Nghênh đón Đường Miên Miên là thanh âm quen thuộc thuộc về ông nội Sở và Sầm Cầm, đương nhiên trước mắt còn có một chùm bóng bay bông pháo, hoa tươi rải đầy đất, trông phòng khách cực kỳ có không khí ngày lễ.

"Ông nội, mẹ, như thế nào mà hai người đều đến vậy!"

Đường Miên Miên che miệng lại, trong mắt đều là kinh hỉ.

Dù sao, ông nội Sở lớn tuổi, đối với ông, đi xe đường dài khẳng định là sẽ mệt mỏi, nói không chừng ông không đi đến hiện trường buổi họp báo chính là do quá mức mệt mỏi cho nên mới trước nghỉ ở nhà chờ hồi phục lại tinh thần.

Mà Sầm Cầm một mình chống đỡ Đường thị, so với bất cứ ai khác bà đều bận rộn hơn.

Đường Miên Miên biết, tuy Sầm Cầm nhìn có vẻ là đã buông xuống rồi, nhưng dù sao cũng đã sống chung với Đường Hải Sơn và Đường Hân Nguyệt hơn 22 năm, trong lòng nếu nói không khó chịu là giả, chẳng qua, bà lựa chọn để chính mình vùi đầu bận rộn chuyện công việc, định dùng thời gian vùi lấp những nỗi đau này.

Nhưng dù bận rộn thế nào đi chăng nữa, mỗi ngày bà đều mở weibo lên xem tin tức liên quan đến cô, cho nên lúc đó khi cô gặp chuyện không may, Sầm Cầm mới có thể nhanh chóng giúp cô báo thù.

Hôm nay, bà còn cố ý cùng ông nội Sở đi qua đây để chúc mừng sinh nhật mình, nhất định là bọn họ đã sớm lên phần kế hoạch này, hy vọng có thể làm mình bất ngờ.

Cho nên thời điểm Đường Miên Miên hỏi ra tiếng, trong thanh âm ngậm chút nghẹn ngào, cô thật sự là vui phát khóc.

Coi như là cặp cha mẹ đẻ đã từng vì hoàn cảnh làm cô lạnh tâm ở thế giới kia, bọn họ cũng chưa bao giờ làm bất cứ thứ gì khiến cô cảm thấy kinh hỉ.

*Nhà chị phá sản do bố sa vào con đường cờ bạc, mẹ không đi làm bao giờ nên chẳng làm được gì, chị đi quay phim trả nợ (chương 1)

Bình thường ba ba cô luôn bận rộn việc xã giao, đến cả sinh nhật cô là ngày nào còn không nhớ rõ, mà mẹ cô không quá thích náo nhiệt, bởi vì mỗi lần náo nhiệt liền lộ ra không khí cô quạnh lạnh lẽo khi chỉ có hai người trong nhà. Cho nên lúc Đường Miên Miên ở nhà, bà liền phân phó người hầu làm một cái bánh ngọt cho Đường Miên Miên, cùng cô nói một câu sinh nhật vui vẻ, trong mắt lại ngậm nét ưu sầu sau kết hôn. Còn những khi cô không ở nhà, bà chỉ gọi một cú điện thoại với ngữ điệu bình đạm hoặc là nhắn một dòng tin ngắn ngủi.

Đường Miên Miên từng cho rằng, ngày vui đều thuộc về người khác. Cho nên mỗi lần đến sinh nhật của chính mình, cô đều không quá thích thú gì.

Thẳng đến sau này, khi cô lang bạt trong giới giải trí thì ngày sinh nhật hôm đó, tập thể fans ai nấy đều chúc phúc cô, trên tàu điện ngầm, trên ngã tư đường, quảng cáo trên màn hình tinh thể lỏng ở khu vực trung tâm, tất cả đều là video chúc mừng sinh nhật fans mua cho cô, phảng phất như hàng ngàn hàng vạn ngọn đèn, tất cả đều vì một mình cô mà chiếu sáng.

Đại khái cũng là do khi đó quá mức cảm động, cho nên đối với giới giải trí cô luôn có một loại cố chấp nhất định.

Đi tới cái thế giới này, cô cũng muốn lại một lần nữa đi đến chỗ tinh quang rực rỡ nhất, nghe fans hò hét vì cô, cảm thụ hết thảy sự nhiệt tình yêu thương mà fans dành cho mình.

Chẳng qua thời khắc này, nhìn thấy trong nhà đèn đuốc sáng trưng, giăng đèn kết hoa, nhìn ông nội Sở và Sầm Cầm đầy mặt hiền lành, tươi cười xán lạn, Đường Miên Miên phát hiện, sinh nhật ở nhà, hóa ra cũng có thể náo nhiệt như vậy.

"Hôm nay là sinh nhật con, con lại phải tham gia buổi lễ khởi động máy không thể về nhà, cho nên ông và mẹ con ăn nhịp với nhau chạy qua đây. Không phải [Kinh Cô-ran] đã có đoạn nói, núi không đến vì ta, ta liền chạy theo núi đấy sao?"

*Kinh Cô-ran thường được đánh vần là Quran hay Koran là văn bản thánh chính của đức tin Hồi giáo.

"Ông nội Sở nói rất đúng, đây là lần đầu tiên mẹ đón sinh nhật cùng con mà, vốn định tự mình xuống bếp làm bánh ngọt cho con, không nghĩ đến tiểu Sở đã nhanh tay làm trước, may mà nhìn thấy con ăn không nhiều, cho nên mẹ liền làm thêm cho con một bát mì trường thọ, mau tới đây nếm thử!"

Sầm Cầm vừa nói xong liền lặng lẽ quay đầu, tròng mắt trào lên một giọt lệ nóng hổi.

Dù sao vừa nghĩ đến chuyện con gái bị ôm đi phải chịu không biết bao nhiêu là nỗi khổ, mình cũng không ở bên người, bà liền đau lòng một trận, may mà hiện tại con gái trở về, về sau mỗi một cái sinh nhật, bà đều có thể cùng con gái trải qua.

"Đúng đúng đúng, mau tới đây nếm thử, mẹ con vừa mới làm xong, ông còn hỗ trợ luộc trứng đấy!"

Ông nội Sở vui tươi hớn hở, cười đến nếp nhăn đều lộ lên rõ ràng.

Đại khái là bị tiếng cười của ông nội Sở lây nhiễm, Sầm Cầm cũng không sầu não nữa mà ngược lại cười ha hả nói: "Để con được nếm thử quả trứng ông nội luộc, con không biết, vì luộc thành công một quả trứng này, ông ấy đã sắp làm hỏng một cái nồi luôn đâu."

"Tiểu Sầm quá khoa trương rồi, ta không phải là mới làm hỏng ba quả trứng gà thôi sao, quen tay hay việc, về sau ta lại chiên trứng, khẳng định là có thể thành công trong một lần duy nhất."

Ông nội Sở bị nói rõ chỗ yếu cũng không tức giận, ngược lại mười phần tự tin vào năng lực của chính mình.

Đường Miên Miên vừa nghe cuộc nói chuyện giữa ông nội Sở và Sầm Cầm, vừa đi đến bên bàn ăn, liền nhìn thấy trên bàn là một chén mì nóng hồng hộc tỏa ra mùi hương thơm phức, bên trên còn đặt một quả trứng luộc, tuy bóc vỏ không quá thành thạo nhưng nhìn hình dạng trông cũng rất được.

Đường Miên Miên biết, ở A thị vào ngày sinh nhật có tập tục ăn mì trường thọ ngọt, với ngụ ý chúc phúc bắt đầu từ hôm nay cho đến đúng tròn một năm sau, hy vọng có thể sống một cuộc sống ngọt ngọt ngào ngào, hơn nữa mì trường thọ phải là một sợi dài không đứt, với mong ước người ăn sinh nhật trường mệnh trăm tuổi hạnh phúc an khang.

Dưới sự mong đợi của hai vị trưởng bối, Đường Miên Miên ngồi xuống.

Sau đó cầm lấy chiếc đũa trước tiên ăn quả trứng luộc của ông nội Sở, rồi ngẩng đầu nhìn về phía ông, khen ngợi nói:

"Trứng ông nội luộc là quả trứng ngọt nhất thơm nhất mà con từng được nếm qua."

Tuy trứng Sở Trăn luộc ăn ngon nhất, nhưng quả trứng kia hoặc có hương giấm hoặc có vị muối, cho nên không tính là nói dối...

"Thích ăn thì tốt, thích ăn thì tốt, ha ha."

Ông nội Sở được khích lệ, mặt mày hớn hở, so với khi nhận được quà cáp vào ngày sinh nhật của chính mình còn muốn vui hơn.

Đường Miên Miên khích lệ ông nội Sở xong, lại cúi đầu bắt đầu ăn mì trường thọ Sầm Cầm nấu. Nghe nói khi ăn không thể dùng đũa hoặc răng cắt đứt sợi mì, chẳng qua Sầm Cầm tuy làm một sợi mì rất dài, nhưng thật ra cũng không nhiều lắm.

Dù sao trước đó Đường Miên Miên đã nếm qua bánh ngọt, Sầm Cầm sợ cô ăn không vô, cho nên liền cảm thấy có ý là được, chỉ làm một chén nhỏ.

Đường Miên Miên một hơi ăn xong bát mì, trực tiếp uống hết ước lèo, tỏ vẻ cô rất thích.

Bụng hơi có chút no, bất quá ngày sinh nhật ăn uống no đủ cũng là một loại ngụ ý tốt, so với việc đói bụng đương nhiên tốt hơn. Đường Miên Miên vui vẻ an ủi chính mình, vuốt ve chính mình, không cẩn thận ợ một cái, chọc hai vị trưởng bối bên cạnh đều bật cười.

"Miên Miên, đây là quà sinh nhật mẹ mua cho con, con xem có thích hay không?"

"Miên Miên, đây là ông nội đưa, nhất định phải thích đấy."

Ăn mì trường thọ xong, các trưởng bối lại lấy món quà mình đã tỉ mỉ chuẩn bị ra. Sầm Cầm đưa tới trước mặt Đường Miên Miên một hộp quà tinh mĩ có nắp trong suốt, nhìn kỹ một chút liền có thể xem đến bên trong kia là một bộ sườn xám thủ công tinh xảo tuyệt luân.

Còn chưa mặc thử, nhìn đã thấy đẹp lật nóc.

Ông nội Sở tặng cô một chiếc vòng tay được làm bằng ngọc, trắng như mỡ dê, khiến hoa nhường nguyệt thẹn, không giống như vàng bạc đá quý mạnh bạo phô trương, mà nó sang trọng tao nhã, vừa nhìn đã biết là tinh phẩm, có tiền cũng không thể mua.

Trưởng bối tặng không thể từ chối. Đường Miên Miên tươi cười tiếp nhận, trong mắt đều là vui vẻ.

"Cám ơn ông nội, cám ơn mẹ, con đều rất thích."

"Mẹ, con đi thay cho người xem?"

Đường Miên Miên nghĩ, Sầm Cầm nhất định là muốn nhìn bộ dáng của cô khi mặc bộ sườn xám bà tặng, cho nên cố ý chủ động nói ra.

"Được được."

Không gì vui hơn việc đồ mình tặng được người ta yêu thích. Quả nhiên, nghe Đường Miên Miên nói như vậy xong, Sầm Cầm cao hứng đến mức nói hai chữ được.

"Cũng cầm vòng tay theo đi, nó rất hợp với bộ sườn xám mẹ con đưa."

Ông nội Sở cũng ở một bên ồn ào, chẳng qua ông nói đúng thật, sườn xám lịch sự tao nhã, không trang sức gì có thể phù hợp hơn vòng ngọc.

Đường Miên Miên lên thang lầu, mỗi một bước đều mang theo vẻ chờ mong. Năm phút sau, cô thay quần áo xong đứng cạnh tay vịn cầu thang, từng bước chậm rãi đi xuống.

Sườn xám thêu mẫu đơn phú quý, người thêu có tài nghệ tinh xảo, lại phối màu phù hợp, cho nên sườn xám nhìn không hề tục khí mà ngược lại có vẻ uyển chuyển trang nhã.

Một ngày này Đường Miên Miên phải tham gia lễ khai máy cho bộ phim mới, vốn đã trang điểm tinh xảo, nay thay một thân sườn xám, bộ ngực đầy đặn, vòng eo mảnh khảnh cùng vòng cong mông hoàn hảo đều được phô bày hoàn mỹ, mang vẻ đẹp con gái phương Đông độc đáo ý nhị.

Trên cổ tay phải vịn thang lầu cô đeo chiếc vòng bạch ngọc ông nội Sở đưa, nhưng có lẽ do da Đường Miên Miên trắng mịn nõn nà, cho nên cũng nhìn không ra rốt cuộc là ngọc nâng người hay là người nâng ngọc.

"Nha đầu Miên Miên mặc một bộ này thật quá là đẹp luôn, xú tiểu tử kia nói có phải không?"

Ông nội Sở nhanh miệng lên tiếng tán thưởng Đường Miên Miên, xong còn không quên kéo Sở Trăn cùng nhau khen.

Đây là lần đầu tiên Sở Trăn nhìn thấy vẻ phong tình của Đường Miên Miên khi mặc sườn xám, mới vừa rồi đều bị kinh diễm đến ngốc, bị khuỷu tay của ông nội Sở đụng phải, mới lắp bắp gật đầu: "Đúng."

Sau khi Đường Miên Miên xuống lầu, Sầm Cầm cũng lôi kéo tay con gái ngắm nghía nhiều lần, từ trên xuống dưới, trái trái phải phải.

Cuối cùng còn cùng nhau chụp một tấm ảnh gia đỉnh.

Sau khi chụp ảnh xong, nhìn dáng vẻ người một nhà hoan hỉ nồng đậm, ông nội Sở còn thử thăm dò hỏi: "Lúc trước hôn lễ làm gấp, hai đứa còn chưa chụp ảnh cưới, ông thấy dù sao hiện tại cả nước đều đã biết chuyện hai đứa kết hôn rồi, vậy có muốn sắp xếp thời gian đi chụp ảnh cưới, hôn lễ cũng làm bù lại?"

Sở Trăn vừa nghe, ngón cái không tự giác mà cọ cọ đầu ngón trỏ, hiển nhiên là đang chờ mong khẩn trương và thấp thỏm lo âu.

Nhưng mà Đường Miên Miên lại lắc tay ông nội Sở, cười nói:

"Ông nội, không cần để ý chuyện hình thức đến vậy, Sở Trăn bề bộn nhiều việc, con cũng phải quay phim, bọn con giống như bây giờ hòa hòa mĩ mĩ là được rồi mà?"

Đường Miên Miên nghĩ nói không chừng hai năm sau bọn họ liền phải ly hôn, hiện tại bổ sung hôn lễ rồi chụp ảnh cưới gì gì đó chẳng phải quá là lãng phí?

"Miên Miên nói cũng đúng, đôi tình nhân các con mỗi ngày đều vui vẻ trôi qua là được rồi."

Sở Trăn nghe xong, nội tâm thất lạc vô cùng, đồng thời cũng hận không thể quay trở lại quá khứ đè đầu mình xuống đất, khiến nước trong đầu theo đó mà bị xóc ra hết.

"Miên Miên, sắc trời không còn sớm, hai người các con về phòng nghỉ ngơi đi."

Nhưng mà ngay khi Sở Trăn đang cảm thấy hối tiếc, Sầm Cầm bỗng nhiên mở miệng nói với Đường Miên Miên.

Ông nội Sở tự nhiên biết tại căn nhà tân hôn ở Sở gia, hai người đều phân phòng ngủ riêng, nhưng ông có thể làm bộ như không biết, nhìn một bộ kinh sợ của cháu trai, ông cảm thấy mình nên trợ lực một phen:

"Đúng thế, hai con đã đi xe bốn giờ, Miên Miên cũng tham gia buổi khai máy phải đứng lâu như vậy, đêm nay đi ngủ sớm một chút. Ông nội và bà thông gia ở hai gian phòng khách bên cạnh, không cần các con quan tâm."

- Hãy ấn sao để ủng hộ bảo bảo nha:33 -_1/5/21_


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-84 )