Vay nóng Tinvay

Truyện:Chuyên Sủng - Chương 57

Chuyên Sủng
Trọn bộ 64 chương
Chương 57
Khó chịu
0.00
(0 votes)


Chương (1-64)

Siêu sale Shopee


Sưng mặt lên liền nguyền rủa tất cả những người khốn khiếp ngoài cửa làm phiền người khác nói yêu đương cả đời mua mì gói sẽ không có gói gia vị, Lê Phong nhớ khuôn mặt đỏ ửng của tướng công nhà mình, tức giận kéo cánh cửa.

Nhấc mắt nhìn thấy người ngoài cửa, nữ tử vẫn có chút ngạc nhiên.

"Tần công tử?"

"Vâng." Nam tử gật đầu, cũng chẳng biết tại sao, vẻ mặt giống như hoảng hốt, không đợi Lê Phong bắt chuyện hắn liền tự bước vào trong sân, động tác nhanh chóng đóng cửa.

Nắm then cửa dừng một chút, nam tử quay đầu hỏi, "Lê tiểu thư, xin hỏi hiện Lê công tử ở nơi nào?"

"À, ở trong phòng, muốn tìm hắn... Ta vào xem trước, được không?" Không biết mặt tiểu đứa ngốc nhà nàng đã hạ nhiệt độ chưa...

"Được, làm phiền Lê tiểu thư." Nam tử mím môi, gật đầu.

"Tìm cái gì vậy? Tần công tử đến đó." Nữ tử kinh ngạc thấy nam nhân đang tìm kiếm gì đó trong tủ quần áo, "Là tìm chàng đó."

"A? Ừ." Nam nhân hơi nhíu nhíu mày.

"Làm sao vậy?" Lê Phong quan tâm, đi sang ngồi gỡ tóc xõa ra của nam nhân.

Thấy thế nào cũng không giống như không có gì, nữ tử nhếch mi, lại cũng không nói cái gì. Hắn cần có không gian của mình.

"Mặc kệ như thế nào, Tần công tử tìm chàng, bộ dạng hình như rất vội, nhanh đi xem một chút đi?"

"Nếu là chuyện của cửa hàng, để hắn tìm Phong Nhi đi." Tần Tiếu Mi và hắn cũng không có quen thân, tới tìm hắn, ngoài trừ chuyện của cửa hàng chắc cũng không còn chuyện gì khác.

Chỉ là, chuyện chủ ngoại không phải nên đầu tiên nên để thê chủ của hắn quyết định hay sao? Hắn vẫn khinh thường Phong Nhi như vậy. Nam nhân nhíu mi, tâm trạng thấy không vui.

"Cũng không biết là chuyện gì." Nữ tử ngồi vào bên người nam nhân, "Chẳng qua, hình như Tần công tử có chút hoảng hốt... Chỉ sợ là xảy ra chuyện lớn gì, hắn đã gọi chàng, chàng hãy đi trước xem một chút." Nữ tử rất hiểu rõ suy nghĩ của nam nhân, tươi cười xoa đầu hắn, cũng không nói về thái độ của Tần Tiếu Mi.

"Ừ." Nếu nữ tử không ý kiến, nam nhân cũng không nói nhiều lời nữa, liền chỉ gật đầu nói.

"Lê công tử, Tiếu Mi có việc muốn nhờ." Vừa thấy hai người đi ra, Tấn Tiếu Mi lập tức tiến lên nghênh đón, còn chưa chờ hắn đồng ý, liền vội vàng tiếp tục, "Lê công tử, Tiếu Mi vô lý, có thể mời thay Tiếu Mi, ừm, ứng phó với một người quen cũ?"

"Ứng phó với người quen cũ... Nhất định phải đi sao?" Lê Thư lại hơi hơi nhíu mày, Lê Phong cho rằng, lấy tính cách hiền lành của tiểu đứa ngốc này, lại thấy đối phương với bộ dáng rất vội vàng hoảng hốt khổ sở hắn nhất định sẽ giúp, lại ngoài ý muốn không ngờ, hình như tương đối do dự.

"Lê công tử..." Tần Tiếu Mi rõ ràng cũng không ngờ rằng Lê Thư lại do dự, nhất thời càng thêm lo lắng.

Có lẽ là bởi vì vậy, Tần Tiếu Mi cũng không lập tức rời đi theo bản tính cao ngạo vốn có của mình, lại không ngờ chỉ mím môi đứng ở đằng kia.

"Được rồi." Cuối cùng Lê Thư cũng gật đầu đồng ý, đi theo nam tử đang vội vàng đi ra ngoài cửa.

Lê Phong vốn tính lười nhác, thế nào cũng không muốn đi cùng bọn họ tham gia vào chuyện đau đàu phiền phức gì, vốn muốn trờ về ngủ một hồi, nhưng ngoài ý muốn lại nhận ra bước đi của Lê Thư hình như có một chút gì đó kỳ lạ, lo lắng tướng công nhà mình, vội vàng đuổi theo.

"Thư Nhi, không có chuyện gì chứ?" Nữ tử chạy đến đi song song cùng nam nhân, nhíu mày nói.

"Hả? Không có mà, làm sao vậy?" Nam nhân nhíu mày, mang theo sự kinh ngạc không có một chút gì nhìn ra khác thường, hình như điểm khác lạ mà Lê Phong vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.

"Không có gì... Nếu miễn cưỡng, để ta đi thì tốt hơn."

"Không miễn cưỡng mà." Nam nhân cười khẽ, "Phong Nhi không quay về ngủ một giấc sao?" Quả nhiên là vô cùng hiểu rõ nữ tử.

"Quên đi... Ta vẫn nên đi cùng hai người thì hơn." Lê Phong thở dài quyết định. Ngẩng đầu, nữ tử nhìn bóng dáng lo lắng đằng trước, "Đi nhanh một chút, cũng không biết chuyện gì, người ngày thường có tính cách cao ngạo như vậy lại có thể chạy đến thỉnh cầu chàng."

"Ừ, tốt."

Ba người đi đến gần tiệm thuốc, liền nhìn thấy một người chạy từ xa đến, "Mi Nhi!"

Tần Tiếu Mi nhìn người nọ chạy đến trước mặt, cơ thể cứng đờ, dừng lại.

Tốc độ của người nọ cực nhanh, một lát sau đã đến trước mặt ba người, tập trung nhìn lỹ, đúng là một nữ nhân trẻ tuổi có lông mày nhỏ dài như kiếm.

Lê Phong cúi đầu, xao xoa ngực, yên lặng kìm chế tính tình bát quái cửa mình. Nhìn thế này, chắc không phải biểu tỷ biểu muội gì đâu...

"Mi Nhi, Mi Nhi chàng hãy nghe ta nói." Nàng kia thở hổn hển, cũng không nhình hai người Lê Phong, vô cùng lo lắng bắt đầu giải thích với Tần Tiếu Mi, "Mi Nhi, chàng biết, đó là nương của ta..."

"Ta biết là nương ngươi ép ngươi." Cảm giác lo lắng hoảng hốt mà vùa rồi khó có được đã sớm biến mất, chẳng biết lúc nào Tần Tiếu Mi đã khôi phục vẻ mặt thản nhiên, nhìn nữ nhân đối diện, giống như nàng chỉ là một người râu ria nào đó, "Ta cũng đã nói, về sau, không cần đến tìm ta nữa."

".... Mi Nhi, chàng đừng giận, ta --- ta không có chạm vào người nam nhân kia, chàng hãy tin tưởng ta đi!" Nữ nhân cắn môi nhìn nam tử, trong giọng nói có ý cuồng loạn.

Trong lòng Lê Phong yên lặng tưởng tượng ra vướng mắc của hai người này.

Nhìn việc này, xem ra, hai người kia hơn phân nửa là người yêu cũ, nữ nhân nghe theo lời phụ mẫu cưới một nam tử khác, vì vậy nam tử không chịu nổi, trực tiếp phất tay rời đi, thế nhưng "dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng"...

Vì vậy, nội dung sau của vở chính kịch là những gì ta thấy ngày hôm nay.

Thê phu trong lúc đó quả nhiên tồn tại sự tương đối ăn ý, Lê Thư cũng rõ ràng quan hệ trong đó, cũng không có quên lời hứa giúp Tần Tiếu Mi.

Tiến lên một bước, Lê Thư dẫn lực chú ý của nữ nhân lên trên người mình, "Vị tiểu thư này, có lễ."

Nàng kia giống như lúc này mới chú ý tới xung quanh còn có người khác, nao nao, quay đầu, liếc mắt nhìn Lê Thư, sau đó lại xoi mói mà nhìn toàn thân Lê Thư một lần, trong mắt chợt lóe lên sự coi thường, liền không muốn đặt nhiều sự chú ý lên người hắn, quyết đoán quay đầu muốn tiếp tục giải thích với Tần Tiếu Mi, rồi lại bị Lê Thư kéo lại, "Vị tiểu thư này, Tần công tử có nói, mọi việc nói cùng với ta là được."

Mặt Lê Phong nhăn nhíu, không hài lòng tướng công của nàng đã biết là vướng mắc về tình cảm mà còn đi dính dáng vào, chỉ là thông cảm với tâm địa trời sinh thánh mẫu của nam nhân, nhíu mi cũng không nói thêm cái gì.

Nàng kia vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn thoáng qua Lê Thư, lại nhìn về phía Tần Tiếu Mi, trong giọng nói tràn đầy tủi thân, "Mi Nhi, ngươi ngay cả lời nói cũng không muốn nói với ta sao?"

Đối phương cũng chỉ có lạnh nhạt.

Lê Thư làm một cái lễ, tiếp tục nói, "Tiểu thư..." Lại không ngờ, còn chưa bắt đầu nói, liền đã bị đối phương cắt đứt thô bạo, "Vị công tử này, ta nói cùng với tướng công nhà ta, có liên quan gì đến ngươi?"

Ánh mắt Lê Phong lạnh lẽo, hơi híp mắt, tiến lên che ở trước người Lê Thư, tiểu đứa ngốc nhà nàng nếu mà túm ai nhấc lên thì không ai có thể là đối thủ...

Cầm tay Lê Thư, Lê Phong nghiêng đầu nhìn Tần Tiếu Mi một chút, sau đó không nhịn được nhếch môi. Nam tử này đúng là không nói nửa câu, đứng nhìn tướng công nhà mình chịu oan ức?

Xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng nư tử tức giận, Thư Nhi nhà nàng ra mặt cho hắn, lúc này thái độ của nàng ta ác liệt như vậy, hắn lại có thể coi như không nghe thấy gì?

Chỉ là, vô cùng bao che khuyết điểm, đặc biệt nữ tử nhỏ bé muốn bảo vệ tướng công nhà mình, không quan tâm ai có lỗi, hay đây là do Lê Thư muốn dính vào mới mang đến chuyện nam nữ phiền phức này đi nữa...

Không đúng, không đúng, như vậy cũng không đúng, Lê Thư là do chịu sự nhờ vả của nam tử này...

Tính toán một chút, thanh quan khó giải việc nhà, những loại chuyện như vậy không nói được không cần để ý đến.

Nhưng Lê Phong không nghĩ nhiều như vậy, chỉ biết tướng công bị người cực kỳ vô lễ mắng thôi.

"Vị tiểu thư này, tướng công nhà ta chạy đến xen vào việc của người khác, nhưng mà là do tướng công nhà ngươi nhờ đó!" Hơi bĩu môi, nữ tử bình tĩnh tăng thêm âm lượng ở bốn chữ "tướng công nhà ngươi", rõ ràng nhắc nhở nữ nhân này không có thân phận chính thức.

Nam nhân đứng đằng sau lôi kéo tay áo của nàng, ngón tay phía dưới không dễ phát hiện chỉ chỉ Tần Tiếu Mi. Nữ tử nhếch mi, hiểu rõ, hắn là lo lắng lời của nàng quá thẳng thắn, không muốn xé rách mặt với Tần Tiếu Mi.

Khẽ thở dài, chỉ là, còn chưa chờ Lê Phong làm ra phản ứng gì, đối phương liền kích động.

"Ngươi có ý gì!" Nàng kia cao giọng nói, sau đó lại chợt nghĩ đến điều gì, "Không đúng! Mi Nhi, nữ tử này là có chuyện gì? Quan hệ thế nào với chàng?"

"Ta sao?" Nữ tử chỉ chỉ Lê Thư, "Hắn là tướng công của ta."

Nàng kia khóa chặt mi, quay đầu nhìn lại, "Vậy ngươi có quan hệ gì với Mi Nhi nhà ta?"

"Tiếp nhận hiệu thuốc của hắn, hiện tại chắc là bà chủ của hắn."

Lê Phong không nghĩ đến, chỉ là một câu nói bình thường của bản thân, lại làm cho nữ nhân đột nhiên mở to hai mắt, đến nỗi không thấy câu nói "Ai là của nhà ngươi?" kia của Tần Tiếu Mi.

"... Mi Nhi, Mi Nhi, chàng, chàng..." Nàng kia cắn môi, từ từ quay đầu, "Mi Nhi, chàng lại, chàng lại bán sính lễ ta đưa cho chàng..."

Cuối cùng vẻ mặt thản nhiên của nam tử đối diện cũng không còn, quay đầu cúi mắt.

"Ngươi!" Nữ tử đột nhiên xoay người nhìn về phía Lê Phong, "Ngươi cần bao nhiêu tiền, ta muốn mua lại cửa hàng! Mau ra giá!" Dường như tính kỹ trước Lê Phong sẽ ước gì mà đồng ý vụ buôn bán này, nữ nhân bày ra một tư thái cao cao tại thượng.

Thái độ này, thật đúng là....

Lê Phong biết, chuyện nam nữ nói không rõ, cách tốt nhất bản thân nên làm chắc là bán cửa hàng cho nàng, đương nhiên là đắt.

Chỉ là, mọi người cũng biết đó, Lê Phong đồng học dù nói thế nào cũng là một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ.

Thật sự có người muốn nàng gặp loại chuyện này phải chịu đựng không lên tiếng?

Nàng biết mình làm như vậy là không lý trí, cũng biết mình cũng đã hai mươi mốt tuổi, không thể giống như đứa bé không nén được tức giận. Vì thái độ của người khác mà gây rắc rối cho mình, lại không nhịn được vẫn làm chuyện như vậy, điều này chắc cũng quy cho người thân đã nuông chiều nàng mà ra.

Nhưng mà, chính là nàng không nhịn được đó!

Ngươi có tiền không có chỗ dùng? Không xem lại y phục của ngươi, đó là cái kiểu thẩm mĩ gì vậy chứ! Cho là mình là người duy nhất có tiền sao?

Hít sau vài hơi, nữ tử nhẹ nhàng nhếch môi, cười ưu nhã đến không gì sánh được.

"Làm sao bây giờ đây? Tại hạ, không muốn bán đây!"

"Dong dài cái gì?" Nữ nhân căn bản không có ý định thương lượng với Lê Phong, lập tức không nhịn được, "Ngươi có biết ta là ai không? Ta nhưng là nữ nhi của Trần viên ngoại ở thành đông! Tên quê mùa, ngay cả ta cũng không nhận ra sao!" Khinh thường nhìn một chút một thân mộc mạc của Lê Phong, "Bản tiểu thư ra giá là đời này ngươi tuyệt đối chưa thấy qua! Nhanh bán! Đừng dài dòng!"

Lê Phong cười đến càng vui vẻ hơn.

"Xin lỗi nha! Tại hạ, không bán nga~"

Nhẹ nhàng nhếch mi, Lê Phong thờ ơ khiêu chiến cực hạn của nữ nhân.

Ai nha nha, bản thân quả thật là quá tùy hứng mà!

Nha ~ thỉnh thoảng tùy hứng một chút cũng tốt.

Bao lâu chưa thấy qua người để cho nàng khó chịu như thế?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-64)