← Ch.181 | Ch.183 → |
"Cô..." Lúc này Lâm Quyên chỉ cảm thấy đại não thiếu oxy trầm trọng, muốn há miệng mắng chửi người, nhưng phát hiện làm thế nào cũng không thể phát ra âm thanh.
Muốn xông lên trước xé nát gương mặt tràn ngập đắc ý của Tô Bối, mới đột nhiên phát hiện vậy mà tay chân mình không nhúc nhích được một chút.
Nhưng mà Tô Bối làm như không thấy gương mặt tức giận của Lâm Quyên, tiếp tục mở miệng oán hận: "Dì này, sau này khi gọi anh ấy nên chú ý, đây là 'ông xã" của tôi!"
"Dì mới nói 'một đêm vợ chồng trăm ngày ân ái' đúng không? Ừm..." Tô Bối chậm rãi gối cằm lên bả vai Văn Quốc Đống, nhẹ nhàng rên rỉ: "Cách nói 'một đêm' này của dì là tính lần ân ái sao?"
Nói đến đây, đôi tay thon dài của Tô Bối chậm rãi lượn từ ngực Văn Quốc Đống đi tới cằm, một tay nâng cằm Văn Quốc Đống lên, lạnh giọng hỏi: "Trước đây anh một đêm mấy lần với bà ta?"
Bên kia Lâm Quyên sắp bị Tô Bối chọc tức mất đi ý thức, bất chợt nghe thấy vấn đề này, gương mặt xấu hổ và giận dữ đều biến sắc.
Trước đây Lâm Quyên vẫn là dáng vẻ nửa chết nửa sống, như bây giờ nhìn thực sự có mấy phần sức sống.
Khi Lâm Quyên cho rằng Văn Quốc Đống sẽ không trả lời câu hỏi này, Văn Quốc Đống lạnh nhạt mở miệng: "Một lần."
Thái độ thản nhiên, biểu cảm thờ ơ trên mặt đó, tuy không nhiều lời nhưng biểu cảm này đã như nói rõ gì đó."Haizz... Một đêm mới một lần, có đôi khi hơn nửa năm còn không nhiều bằng một đêm của tôi..."
Tô Bối vừa nói vừa "chậc chậc" hai tiếng: "Như vậy tính ra, hơn hai mươi năm của hai người, dường như không nhiều bằng một năm của chúng tôi... Nếu tính như vậy, anh ấy làm tôi nhiều hơn một chút."
"Văn Quốc Đống! Anh..." Lâm Quyên không biết là đông lạnh hay là cứng đờ, cả người cứng còng cơ thể ngửa ra sau ngã lên nền tuyết.
Khi ngã xuống vì biên độ quá mạnh, chân chạm vào lửa do Văn Quốc Đống đốt.
Đống lửa không chỉ có một ít gấu bông thủ công, đều là nguyên liệu dẫn cháy tốt.
Lúc này đống lửa vừa vặn thiêu đốt tới mức tốt nhất, giày trên chân Lâm Quyên cũng là nguyên liệu tốt nhất, không chống nước không chống lửa.
Chưa tới hai phút, ngọn lửa từ giày Lâm Quyên tiến lên trên.
Biến cố xảy ra chỉ trong nháy mắt, đợi Tô Bối và Văn Quốc Đống kịp phản ứng lại hai chân của Lâm Quyên đã bị đốt. Trong không khí còn có mùi thịt nướng tản ra, nhưng mà Lâm Quyên ở trên mặt đất không phát ra chút động tĩnh.
Thông thường vào lúc này, tiếng thét chói tai của Lâm Quyên cách thật xa đều có thể nghe thấy.
Hôm nay...
Văn Quốc Đống buông Tô Bối ra: "Em đứng cách xa một chút... Đừng đi qua."
Lửa tắt, ống quần của Lâm Quyên cũng đốt cháy hơn nửa, hai chân đen xì không nỡ nhìn.
Văn Quốc Đống thấy Lâm Quyên nằm trên đất, miệng thở ra khí mỏng manh tỏ vẻ vẫn còn sống, nhìn hai chân đen như mực kia, hơi nhíu mày dặn dò Tô Bối: "Em đừng tới gần đống lửa, anh đi lên tìm quần áo cho bà ta, đưa bà ta tới bệnh viện..."
Tô Bối chỉ muốn chọc tức Lâm Quyên một chút, chưa từng nghĩ tới muốn Lâm Quyên chết, hay khiến Lâm Quyên thành tàn tật.
Dù sao... Nếu Lâm Quyên thực sự thành tàn phế nửa đời sau không thể tự sinh hoạt, vậy thì đại biểu cuộc sống sau này của cô và Văn Quốc Đống đừng mơ thoát khỏi người phụ nữ này.
Sau khi Văn Quốc Đống rời đi, Tô Bối mới đi tới bên cạnh Lâm Quyên, từ trên cao nhìn xuống nhìn người phụ nữ không mắng được một câu."Hai năm mẹ chồng nàng dâu ở chung, nếu dì có một chút xíu tôn trọng với tôi, dì sẽ không rơi vào kết cục hiện giờ..."
Tô Bối tự nhận cho dù là trước khi gả cho Văn Lê, hay là sau khi gả cho Văn Lê, chưa từng đắc tội Lâm Quyên. Nhưng mà Lâm Quyên nhìn cô không vừa mắt.
"Không phải là dì nói tôi dựa vào gương mặt câu tam đáp tứ, mới có được phú quý quyền lực sao? Tôi thực sự phải cảm ơn dì... Nếu không có dì mỗi ngày không ngừng chỉ điểm, tôi thực sự không có loại ý tưởng này..."
"Biết không? Tôi có thể trở thành Văn phu nhân... Công thần lớn nhất là dì... Mà tôi, tôi thật lòng muốn cảm ơn dì..."
Mỗi một câu của Tô Bối, khiến gương mặt Lâm Quyên lại lệch đi một chút..."
"Hừ... Hừ... Hừ hừ..."
Đôi mắt của Lâm Quyên mở to cỡ lớn nhất, đôi mắt sung huyết trừng Tô Bối, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh "hổn hển... hổn hển..."
Tô Bối thấy triệu chứng này của bà ta, trong lòng có chuẩn bị."Dì trăm ngàn lần đừng điên... Cũng đừng nằm liệt... Nếu dì không mắng được... thì rất đáng tiếc..."
"Nếu không có dì, tôi thực sự sẽ không nghĩ thông suốt... Hơn nữa không có dì gây khó dễ, sao tôi còn có thể ngồi ổn vị trí Văn phu nhân?"
"Dì còn không biết đúng không... Chủ trì nghi thức tế tổ tối qua, cũng là tôi... Không có dì "tôi luyện" tôi năm trước, sao tôi có thể chống đỡ trường hợp như vậy, dù sao tôi cũng là đồ nhà quê, tốt xấu gì dì cũng là quý nữ 'nghèo'"
Tô Bối 'âm dương quái khí nói, từng câu như con dao đâm vào trái tim Lâm Quyên, giết người phải xuyên tim. Nếu không người bị giết đâu thể cảm nhận được đau đớn.
Lâm Quyên chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, những lời mình nhục nhã người khác, sẽ dùng phương thức sỉ nhục như vậy trở lại người mình.
"Hừ... Hừ..."
Môi Lâm Quyên không ngừng run rẩy, tốn rất nhiều sức lực mới nói được mấy chữ: "Gian... Phu... Dâm... Dâm phụ!"
"Dì, xem dì nói kìa... Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp... So với thủ đoạn thượng vị lúc trước của dì... Của tôi có mặt mũi hơn."
"Dù sao... Cha... cam tâm tình nguyện kết hôn với tôi... Phải chịu trách nhiệm với tôi..."
Khi Tô Bối nói những lời này, trên mặt tràn ngập biểu cảm vô tội.
Lâm Quyên nghe thấy hai chữ "kết hôn", không nhịn được tức tới mức hôn mê bất tỉnh.
Lúc trước bị chọc tức tới choáng váng, đã không đếm được bao nhiêu lần, lúc này bị Tô Bối chọc tức ngất đi.
Khi Văn Quốc Đống cầm quần áo trở về, Lâm Quyên đúng lúc ngất xỉu. Tô Bối liếc mắt nhìn hắn với vẻ vô tội, dang tay: "Em chưa làm gì.."
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Lâm Quyên ngất xỉu trên đất, tiện tay ném quần áo lên người bà ta, đi sang một bên gọi điện thoại.
Tô Bối nhìn quần áo Văn Quốc Đống ném lên người Lâm Quyên, lạnh lùng nói: "Đó là quần áo của em..."
Văn Quốc Đống xoay người liếc Tô Bối, thở dài: "Anh không đến phòng bà ta..."
Nghe thấy thế, vẻ mặt Tô Bối tốt hơn một chút: "Thôi! Coi như là 'tạ lễ" của em dành cho bà ta."
Cô không định để Lâm Quyên biết quan hệ của cô và Văn Quốc Đống sớm như vậy. Nhưng hôm nay... câu "một đêm vợ chồng" của Lâm Quyên chọc giận cô.
Lúc trước Lâm Quyên thích nhắc tới "hai mươi năm vợ chồng" với Văn Quốc Đống trước mặt cô, trước đây thì thôi đi. Bây giờ... từ lúc biết Văn Quốc Đống đã sớm có tâm tư không đơn thuần với cô, cô không cần thiết phải nhịn Lâm Quyên nữa.
"Bây giờ lòng dạ thuận hơn chút nào không?"
Văn Quốc Đống cúp điện thoại, tiến lên ôm eo Tô Bối: "Lát nữa xe cứu thương sẽ tới, về biệt viện trước nhé?"
Tô Bối lắc đầu: "Đến bệnh viện.."
Cô không muốn Lâm Quyên cứ điên dễ dàng như vậy, Lâm Quyên cũng không thể điên... Điên, đối với Lâm Quyên mà nói là một loại giải thoát.
Hai vợ chồng trở về Văn gia, Lâm Quyên lập tức vào bệnh viện.
Người Văn gia nghe tin tới, đều một lời khó nói hết nhìn hai người. Có lẽ người khác còn thu liễm một chút, nhưng Văn Uyển là người chưa bao giờ biết hai chữ "khiêm tốn" là gì.
Văn Uyển kéo cánh tay Tô Bối, khuỷu tay nhẹ nhàng chọc cô: "Hai người đây là ngại cuộc sống vợ chồng ở biệt viện không đủ kích thích, cho nên chạy về "giết" Lâm Quyên tế trời sao?"
Vẻ mặt Tô Bối lạnh nhạt, không để bụng vén sợi tóc trên trán: "Không liên quan tới chị, chị chưa làm gì... Chỉ nói bà ta mấy câu mà thôi."
Ai biết cô nói mấy câu, có thể khiến Lâm Quyên tức tới mức trúng gió.
Sau khi bác sĩ đi ra, Tô Bối thu hồi vẻ mặt lạnh nhạt, vẻ mặt nôn nóng tiến lên hỏi: "Bác sĩ, tôi... Bà ta thế nào? Có thể chữa khỏi không?"
Sắc mặt Tô Bối thay đổi quá nhanh, cho dù là Văn Uyển cũng không khỏi sửng sốt.
"Tình hình không quá nghiêm trọng, chỉ cần người nhà phối hợp, đúng hạn trị liệu sẽ không có vấn đề gì lớn. Nhưng mà muốn khôi phục đến mức độ hoàn toàn tự gánh vác cuộc sống, khả năng này hơi phiền phức..." Đối với trúng gió cấp tính mà nói, tình hình Lâm Quyên hiện giờ đã là triệu chứng nhẹ.
"Vậy thì tốt... Vậy thì tốt..."
Tô Bối cũng không muốn mỗi ngày quấn lấy Lâm Quyên, nói không nói được, cuộc sống không thể tự gánh vác, cũng tránh cho Lâm Quyên tỉnh đi ra ngoài nổi điên gây rối.
Lâm Quyên ở trạng thái bình thường, muốn cô bớt lo, đó là chuyện khó càng thêm khó.
Hiện giờ... Tô Bối lạnh lùng nhìn Lâm Quyên được y tá đẩy từ phòng phẫu thuật ra.
Mùng một đầu năm, Lâm Quyên xảy ra chuyện này, dù ít dù nhiều cũng ảnh hưởng tới người Văn gia.
Tô Bối thì hồn nhiên không thèm để ý chuyện này: "Trở về đi... Tết nhất đều ở bệnh viện cũng không phải chuyện tốt... Bà ta để tôi chiếu cố là được..."
Dù sao là việc nhà của Văn lão đại, đám chị em dâu Văn gia thực sự khó mà nói gì. Mấy người nhìn Lâm Quyên lại nhìn Tô Bối một lát, thím ba Văn gia tiến lên: "Chị."
Mới gọi "chị..." theo thói quen, lời nói kế tiếp nghẹn trong cổ họng. Thím ba Văn gia nhanh chóng liếc Tô Bối, mới nhìn Lâm Quyên mắt nghiêng miệng lệch, nhỏ giọng nói: "Cô... an tâm dưỡng bệnh... Trong lòng đừng có áp lực gì khác... Qua năm mới bận rộn xong, chúng tôi lại tới thăm cô."
"Đúng vậy... Hiện giờ cô phải an tâm dưỡng bệnh, đừng nghĩ những chuyện không đâu... Cơ thể mình quan trọng nhất..."
"Qua một thời gian nữa sẽ khá hơn, mùng một đầu năm trong nhà nhiều việc, chúng tôi đi về trước..."
Ba chị em dâu Văn gia tôi một câu bà một lời, thái độ đối với Lâm Quyên coi như hiền lành khách sáo. Nhưng chính vì "khách sáo giả dối này", cùng với trong lời nói không nhắc tới "chị dâu".
Lâm Quyên vất vả lắm mới ổn định lại, đang định mắng gian phu dâm phụ với đám chị em dâu tốt ngày xưa.
← Ch. 181 | Ch. 183 → |