Nào Có Mẫu Thân Đi Tính Kế Nữ Nhi Của Mình
← Ch.087 | Ch.089 → |
"Ngươi đánh ta làm gì?" Che đi bên má bị tát, Cố Nguyên không hiểu nhìn Kỷ Oánh Oánh "Quần áo ngươi cũng không phải do ta cởi."
Kỷ Oánh Oánh ôm chặt lấy chăn, vốn đang tức giận thì nghe Cố Nguyên nói vậy, hốc mắt liền đỏ lên, tức giận mắng "Không phải ngươi thì là ai."
"Ta làm sao mà biết được." Hắn cũng vừa mới vừa tỉnh lại đấy.
Kỷ Oánh Oánh đá gối đầu Cố Nguyên, khóc nức nở "Ngươi là đồ hỗn đản, ta muốn hoàng cữu cữu phế bỏ tước vị của phủ quận vương Nam Dương các ngươi, sau đó thiến ngươi làm thái giám."
Cố Nguyên nghe vậy, ngữ khí không khỏi lạnh xuống "Bản lĩnh của Nhu Lạc quận chúa cũng thật lớn, bản thân bị tính kế cũng phải tới tìm ta trút giận."
"Bị người khác mưu hại?" Kỷ Oánh Oánh ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Cố Nguyên, trâm cài đầu đều bị rơi hết chỉ có một cái yếm để lộ lưng tuyết trắng và mái tóc dài trên bờ vai, cả người nhìn rất tội nghiệp.
Một nữ tử gặp phải chuyện này đúng là rất đáng thương, Cố Nguyên thở dài "Ta đang đi tản bộ ở ngự hoa viên thì nghe thấy có hai nam nhân giả dạng làm thái giám nói chuyện với nhau, nghe thấy bọn hắn muốn gây mê Vĩnh vương, nhưng không tìm được người nên ta đi theo xem bọn hắn muốn làm gì thì kết quả lại phát hiện ngươi ở trong gian phòng này, đang muốn đánh thức ngươi rồi mang ngươi ra ngoài lại không cẩn thận bị hôn mê."
Kỷ Oánh Oánh khóc nức nở hai tiếng, nhớ tới một chuyện, người dẫn nàng tới đây chính là cung nữ bên cạnh ngoại tổ mẫu, nàng vào phòng này không thấy người, đang muốn hỏi thì bị hôn mê bất tỉnh.
"Thật?"
"Thật. " Cố Nguyên nói "Ngươi hung ác như thế, ta mới không muốn cưới ngươi làm phu nhân."
Kỷ Oánh Oánh mếu miệng nhỏ, dùng ánh mắt chỉ chỉ ngoài cửa "Vậy ngươi ra ngoài đi."
"Không ra được, bên ngoài đều là người." Cố Nguyên bất đắc dĩ nói "Đại khái bây giờ chuyện hai chúng ta nằm chung một phòng đã bị tất cả người hoàng cung biết rồi."
Kỷ Oánh Oánh trừng to mắt, người hoàng cung đều biết rồi, vậy làm sao bây giờ?
Tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, một người ở ngoài cửa cất cao giọng nói "Hoàng hậu nương nương tới."
Kỷ Oánh Oánh nhất thời vùi đầu vào trong đệm, buồn buồn nói "Ta không còn mặt mũi gặp người nữa."
Cố Nguyên sửa sang lại quần áo, nhìn người trong chắp im ắng thì thở dài. Mặc dù hai người bọn họ không phát sinh chuyện gì nhưng chung quy vẫn là quần áo không chỉnh tề ở cùng một phòng rất lâu. Người này nói vĩnh viễn sẽ không lấy nam nhân Nam Dương làm quận mã chỉ sợ là không thể không lấy hắn làm quận mã rồi.
Kỷ Oánh Oánh cho là nàng bị tính kế liền vô cùng tức giận nhưng không ngờ lại nghe thấy có cung nữ nói mẫu thân mưu hại Ân Trường Hoan.
"Ngươi nói bậy bạ gì đó, mẫu thân ta sao có thể hại Ân Trường Hoan, cái này sao có thể."
Hoàng hậu đã hỏi Kỷ Oánh Oánh vì sao lại quần áo lại không chỉnh tề nằm trong căn phòng này, biết nàng là bị mưu hại, đối nàng cũng có chút thương tiếc, nghe vậy khuyên lơn "Oánh Oánh, chuyện của mẫu thân ngươi hoàng cữu cữu đang điều tra, có lẽ trong đó là có hiểu lầm."
Hoàng hậu có thể nói ra lời nói này, vậy đã nói rõ thật sự có chuyện này nhưng sao có thể chứ?
Không để ý tới mặt mũi, Kỷ Oánh Oánh vội vã chạy khỏi phòng, hỏi cung nữ rồi chạy đến ngự thư phòng.
Không chờ nổi thái giám đi vào thông báo, nàng vọt vào, đi vào đã nhìn thấy mẫu thân quỳ gối bên trong, trên cánh tay còn quấn vải trắng, mà ngoại tổ mẫu Triệu thái hậu ngồi ở một bên nhưng không hề nói câu nào.
"Oánh Oánh, sao cháu lại tới đây?" Nhìn thấy Kỷ Oánh Oánh, Triệu thái hậu vội vàng vẫy tay "Mau lại đây với tổ mẫu."
Kỷ Oánh Oánh không nhúc nhích, nàng nhìn Triệu thái hậu, lại cúi đầu nhìn Gia Hòa trưởng công chúa, ngây ngốc hỏi "Mẫu thân, sao người lại quỳ?"
Gia Hòa trưởng công chúa dù sao cũng vẫn là trưởng công chúa, cung nữ giúp nàng ta đổi y phục, băng bó vết thương trên cánh tay, chỉ là sắc mặt rất khó coi, Kỷ Oánh Oánh hỏi thì nàng ta cũng không phản ứng gì.
"Nhu Lạc quận chúa." Diệp Hoàn vốn im lặng bỗng nhiên mở miệng "Nửa canh giờ trước Gia Hòa trưởng công chúa mưu hại Đức Dương quận chúa, cũng đem tội danh này giá họa cho Anh quận vương."
"Không có khả năng. " Kỷ Oánh Oánh trừng mắt về phía Diệp Hoàn, lần đầu tiên lớn tiếng với Diệp Hoàn "Mẫu thân ta không thể hại Ân Trường Hoan được, người có lý do gì mà làm thế chứ."
"Lý do là gì thì ta không biết, nhưng chuyện này thật sự là do nàng ta làm, cung nhân cũng đã nhận tội." Giọng của Diệp Hoàn rất lạnh, nghe xong liền biết hắn hiện tại đang rất tức giận "Mà ngươi sở dĩ quần áo không chỉnh tề rồi hôn mê trong phòng kia cũng là do mẫu thân ngươi gây nên, đồng thời nàng ta muốn đem chuyện này giá họa cho ngoại tổ mẫu ngươi."
Con ngươi Kỷ Oánh Oánh co lại, nàng nhìn về phía Triệu thái hậu, hi vọng Triệu thái hậu có thể phản bác lại lời Diệp Hoàn nhưng Triệu thái hậu chỉ răn dạy hắn "Đủ rồi, những chuyện này ai gia sẽ tự mình nói cho con bé, không cần ngươi lắm miệng."
Kỷ Oánh Oánh như gặp sét đánh, kinh ngạc nhìn tất cả mọi người trong ngự thư phòng, mí mắt rũ xuống rồi mất đi ý thức.
.
Ân Trường Hoan rơi xuống nước, Trịnh thái hậu không yên lòng, đem chuyện Gia Hòa mưu hại Trường Hoan giao cho hoàng đế và Vĩnh vương rồi dẫn Ân Trường Hoan và Trần Tử Thiến trở về Từ Ninh cung.
Cho hai người uống một chén trà gừng rồi lại đun hai bồn nước nóng để các nàng ngâm mình.
Mới được Trần Tử Thiến cứu mạng, Ân Trường Hoan cũng không nhăn nhó, hai người cùng nhau về Từ Ninh cung vào trong bồn tắm ngâm mình.
Ân Trường Hoan nhớ lại thân ảnh linh hoạt của Trần Tử Thiến trong hồ, nàng nói "Trần tỷ tỷ bơi thật giỏi."
Nước nóng bừng bừng, Trần Tử Thiến cười nói "Ta khi còn bé từng rơi xuống nước, kết quả không bị chìm mà ngược lại từ đó học được cách bơi."
"Còn có thể như vậy sao. " Ân Trường Hoan nói "Nếu ta cũng được như thế thì tốt, chuyện ngày hôm nay cũng là bởi vì ta không biết bơi nên nàng ta mới dám tính toán như vậy."
Dính đến hoàng gia, Trần Tử Thiến cười không nói, Ân Trường Hoan cũng không có ý tứ nói tiếp.
Tắm xong lại uống một bát thuốc phòng cảm mạo, Trịnh thái hậu an bài ma ma đưa Trần Tử Thiến về Trần gia, đồng thời còn ban thưởng rất nhiều thứ.
Ân Trường Hoan là tiểu tâm can của Trịnh thái hậu, Trần Tử Thiến cứu được Ân Trường Hoan, Trịnh thái hậu đối với nàng cảm kích không thôi, đừng nói là ban thưởng, dù là Trần Tử Thiến mở miệng muốn tước vị gì thì bà cũng sẽ đồng ý.
Trần Tử Thiến rời đi không lâu thì Diệp Hoàn tới Từ Ninh cung.
Tiến vào Từ Ninh cung, Diệp Hoàn trước nhìn Ân Trường Hoan một lượt, Ân Trường Hoan nháy mắt với hắn mấy cái, cười nói "Ta không sao, chàng yên tâm đi."
Diệp Hoàn nở một nụ cười nhẹ, lúc này mới đi hành lễ Trịnh thái hậu.
Trịnh thái hậu cho hắn ngồi xuống nói chuyện "Đã điều tra được gì rồi?"
"Chuyện ngày hôm nay đại khái đã điều tra rõ." Diệp Hoàn nói "Chuyện của Trường Hoan và Nhu Lạc quận chúa đều là do Gia Hòa trưởng công chúa an bài."
"Chuyện của Kỷ Oánh Oánh cũng là do nàng ta an bài." Ân Trường Hoan cả kinh há to miệng, khó tin "Nàng ta chính là mẫu thân ruột của Kỷ Oánh Oánh đấy, nào có mẫu thân đi tính kế nữ nhi của mình chứ."
Trịnh thái hậu cười lạnh "Sợ là nàng ta không phải tính toán cho Nhu Lạc cùng Cố Nguyên đi."
"Thái hậu liệu sự như thần." Diệp Hoàn khẽ gật đầu "Người nàng ta muốn tính toán chính là ta, chỉ là không ngờ ta lại bị phụ hoàng gọi đi, mà Cố Nguyên lại trời đất xui khiến trúng bị tính kế."
Ân Trường Hoan nghi hoặc "Thế nhưng nàng ta tính toán chàng thì tính toán chàng chứ, vì sao lại muốn hại ta?"
Diệp Hoàn nghe câu này xong thì tâm tình có chút phức tạp, mặc dù đúng là như vậy nhưng có điểm là lạ. Trường Hoan không lo lắng Gia Hòa trưởng công chúa thật sự tính kế hắn sao?
"Không đúng." Ân Trường Hoan bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện "Lúc ở trong hồ nàng ta có nói với ta một câu rất kỳ quái."
"Câu gì?"
"Nàng ta nói muốn trách thì chỉ có thể trách ta là nữ nhi của mẫu thân."
← Ch. 087 | Ch. 089 → |