Vay nóng Tima

Truyện:Đế Vương Sủng Thần - Chương 060

Đế Vương Sủng Thần
Trọn bộ 126 chương
Chương 060
Thuật quốc thượng vũ (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-126)

Siêu sale Shopee


Có thể ở tại nơi này, trong thời điểm này mà lại thấy được nữ nhân này, làm cho Vân Thiển thật sự có một chút sửng sốt, ở chỗ như thế này mà cũng có thể gặp được, điều này nói rõ ra vấn đề gì? Là duyên phận sao? Hay là vô tình gặp gỡ? Hoặc là có người cố ý an bài một loại tình huống gặp gỡ như thế này? Dù sao, mới vừa rồi bọn họ bay vút qua mặt hồ như vậy thì cũng đã có rất nhiều người thấy bọn họ rồi, nữ nhân này xuất hiện ở đây, nàng làm sao mà không cảm thấy có chút xíu sự cố ý chứ?

Trong lòng Vân Thiển tuy rất muốn nói như vậy, nhưng vẫn làm ra bộ dạng giật mình muốn đứng lên, nàng vừa động, thuyền cũng vừa lắc, cánh tay Cô Độc Úy trong nháy mắt đã vòng qua eo của nàng, gắt gao siết chặt.

"Ho khan!" Bị siết đến nỗi hụt hơi, Vân Thiển nhíu mày, quay đầu lại đẩy tay hắn, trợn mắt nhìn hắn một cái, người này tuyệt đối là đang cố ý làm cho thuyền lắc lư

Nữ nhân kia thấy hai người có động tác thân mật như vậy, thân thể cứng đờ, kể cả đám tỳ nữ phía sau nàng cũng phải giật mình há to miệng.

Hai đại nam nhân ôm nhau như vậy, thật là có chút....

Vân Thiển bị nhìn đến ngại, không cười đẩy Cô Độc Úy ra, hướng về phía thuyền hoa kia cúi người, "Lô quốc công chúa!"

Thấy nữ nhân này vui vẻ yêu kiều, sóng mắt sáng ngời hướng về phía Vân Thiển, Cô Độc Úy có chút không vui cau mày, hắn thật sự không thích nữ nhân xinh đẹp trước mắt.

Tây Lâu Thiên khẽ mỉm cười, cố tình không thèm để ý đến ánh mắt sắc bén của Cô Độc Úy bên cạnh.

"Không nghĩ tới nơi này lại có thể gặp được Vân công tử cùng Nhị hoàng tử! Thật đúng là vinh hạnh!" Biểu hiện của vị công chúa này thật dễ khiến cho mọi người yêu thích, một chút phách lối cũng không có, thật là tiêu chuẩn khiến mọi người thuận mắt.

Vân Thiển lấy tay đụng vào người Cô Độc Úy, để cho hắn có thể biểu hiện một chút động thái.

Cô Độc Úy bị nàng đụng vào, bất đắc dĩ hé miệng cười, "Có thể cùng Lô quốc công chúa gặp gỡ giữa cái hồ lớn này, thật là đúng dịp à!"

"Nhị hoàng tử nói đùa rồi, yến hội hôm nay vừa kết thúc, một người đều kết nhóm đi du hồ, hoàng huynh của ta cũng đang ở bên trong thuyền, không biết hai vị có thể cùng chúng ta ngồi chung thuyền không!" Một nữ nhân có thể mở miệng mời hai vị nam tử lên thuyền, thật đúng là có điểm khác người.

Nghe được Thái tử Lô quốc cũng đang ở bên trong thuyền, sắc mặc Cô Độc Úy lập tức không tốt, dứt khoát khoát tay, không một chút lưu tình cự tuyệt, "Đa tạ ý tốt của công chúa, nhưng ta lại cảm thấy ta và Thiển nhi hai người ở cùng nhau là được rồi!" hắn vừa nói, bàn tay vừa theo thói quen đưa tới.

Tựa hồ như biết được ý đồ của Cô Độc Úy, Vân Thiển lơ đãng né tránh, bước lên phía trước, đứng ở mũi thuyền, bóng trắng hiện lên trên mặt hồ, mỗi động tác đều tuyệt mỹ động lòng người, "Nhị hoàng tử nói không sai, chúng ta không thể quấy rầy nhã hứng của công chúa cùng Thái tử được!"

Nghe được lời cự tuyệt của Vân Thiển, trên mặt Tây Lâu Thiên hiện lên vẻ thất vọng.

"Tình cảm Nhị hoàng tử cùng Vân công tử cũng tốt thật!" Một lời nói cảm khái vang lên.

Vừa nghe được lời này, vẻ mặt Cô Độc Úy trở nên ngưng trọng.

Vân Thiển khẽ mỉm cười, cũng không nói gì mà hướng về phía thuyền phu ra dấu tay.

Thuyền phu sau lưng biết được ý của nàng liền chuyển hướng mũi thuyền.

"Chúng ta đã có duyên gặp nhau tại nơi này, sao không cùng đi chung một thuyền!" bên trong phảng phất truyền tới giọng nam trầm

Hai người liếc mắt nhìn nhau, có chút ngưng trệ, thuyền phu kia thấy sắc mặt hai người biến đổi nên động tác trong tay cũng ngừng lại mà chờ đợi.

Cũng không có suy nghĩ nhiều, Vân Thiển đạp nước nhảy lên đầu thuyền phía trước, Cô Độc Úy sãi bước đuổi theo.

Tây Lâu Thiên thấy vậy nên hết sức mừng rỡ, khoảng cách với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân gần như vậy, chính là cơ hội tốt khó gặp được.

Nha đầu này còn trẻ như vậy mà đã biết yêu rồi, cũng không biết đây là chuyện tốt hay không tốt đây, hơn nữa, nàng lại yêu người không nên yêu, Vân Thiển âm thầm lắc đầu thở dài.

Tây Lâu Thiên cho mọi người lui, rồi cười tươi như hoa, dẫn đường hai người bọn họ tiến vào bên trong thuyền

Đèn sáng ngời, chiếu vào trên người bọn họ, hiện lên ánh hào quang nhàn nhạt.

Bên trong thuyền hoa, đúng như Vân Thiển tưởng tượng nơi này vô cùng tinh xảo hoa mỹ, mỗi một tất mỗi một nơi đều phải dùng đến biết bao công sức mà tạo thành, vừa nhìn đến, liền biết người tạo ra thuyền này không phải người bình thường.

Bên trong thuyền rất rộng, không khí cũng rất tốt, tầng tầng lụa trắng phiêu phiêu, tản ra mùi thơm nhàn nhạt!

Thuyền hoa như vậy đúng là rất thích hợp cho nữ nhân, mùi hương sâu kín, một đám thị vệ cùng thị nữ sắp hàng đứng chỉnh tề, thị vệ mặt mày không có chút biểu tình, bình tĩnh nhìn hai người đi vào thuyền.

Tây Lâu Thiên một mạch đi thẳng vào bên trong, cửa thuyền vừa mở một mùi rượu vừa xông ra ngoài.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng tiến vào trong

Chỉ thấy lúc này bên trong phòng, Tây Lâu Mạch nghiêng người dựa vào cửa sổ phía trước thuyền, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, trong tay hắn còn cầm ly rượu bạch ngọc, ngửa đầu lên uống cạn rượu trong đó.

Bản thân Tây Lâu Mạch chính là một nam nhân tuấn mỹ, giờ phút này, hắn lười biếng dựa vào cửa số như thế, làm cho tư thế này có vài phần tà mị giống như Cô Độc Úy.

"Hoàng huynh!" Tây Lâu Thiên tiến lên phía trước, thay hắn rót rượu.

Tây Lâu Mạch híp mắt, nhìn về phía hai người đang tràn đầy vui vẻ phía trước.

"Thái tử Lô quốc thật có nhã hứng!" Cô Độc Úy không đợi mời mà tự ngồi xuống, cầm lấy bình rượu rót vào ly đã sớm được chuẩn bị trên mặt bàn, rót xong hắn dời ly đó qua một bên và rót tiếp một ly nữa.

Động tác của Cô Độc Úy lúc này làm cho Tây Lâu Mạch đột nhiên lại híp mắt, cười như không cười nhìn chằm chằm vào hắn.

Vân Thiển cũng không hề câu nệ tiểu tiết mà ngồi xuống chung bàn cùng hắn, cầm lấy ly rượu Cô Độc Úy vừa rót, hướng về Tây Lâu Mạch cung kính nói, "Thái tử Lô Quốc mời hai chúng ta lên thuyền để cùng nhau đối ẩm, nên Thiển kính ngài trước một ly!" Nói xong liền nâng ly rượu lên, một hơi uống cạn.

"Quả nhiên là rượu ngon!"

Tây Lâu Thiên cười duyên vòng qua bàn, mang theo bầu rượu thay nàng châm đầy ly.

Vân Thiển cố giả bộ cả kinh, "Không được, không được, để cho Công chúa Lô quốc châm rượu cho Thiển, là Thiển đắc tội rồi!"

Tây Lâu Thiên yêu kiều cười, "Có thể châm rượu cho thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, chính là vinh hạnh của ta!" Các cô gái khác muốn được châm rượu như thế nào sợ rằng không bao giờ có cơ hội, mà nay thiên hạ đệ nhất mỹ nhân lại ngồi ngay trước mặt nàng, nàng làm sao có thể không nắm bắt tốt được chứ.

"Công chúa nói đùa rồi! Có thể được công chúa một nước châm rượu là vinh hạnh của tại hạ mới đúng!" Nàng vừa nói vừa đứng dậy, cũng nhấc bầu rượu lên để châm rượu vào ly của Tây Lâu Thiên.

Tây Lâu Thiên vui mừng nhận lấy, gương mặt đỏ hồng một mảnh, ngượng ngùng nhận ly rượu trên tay Vân Thiển, lúc da thịt đụng nhau, càng làm cho vị thiếu nữ đang độ xuân hồng này càng đỏ gay gắt, nàng vội quay đầu nhìn chỗ khác, lộ ra vẻ thẹn thùng của thiếu nữ.

Vân Thiển không khỏi giật giật khóe miệng, nàng thật không biết phải ứng phó làm sao với các thiếu nữ hoài xuân như vậy.

Nếu nàng là nam tử, chắc chắn sẽ thích nữ nhân như thế, nhưng bây giờ.... aiz...thật đúng là làm khổ cho nàng mà.

Vân Thiển không thấy những thứ này là cảm giác gì, tuy nhiên, sắc mặt Cô Độc Úy cùng Tây Lâu Mạch rõ ràng là càng lúc càng đen.

"Thiên, ngươi đi xuống trước đi..." Sắc mặt Tây Lâu Mạch rõ ràng là không tốt, nên bắt đầu đuổi người muội muội người gặp người thích này lui ra.

Tây Lâu Thiên nhíu mày, không chịu đi xuống, đáy mắt lộ vẻ đáng thương cầu khẩn, làm cho người ta không khỏi đau lòng.

Tây Lâu Mạch nheo mắt hoa đào, Tây Lâu Thiên khiếp sợ nắm chặt lòng bàn tay, nhưng lại đụng vào cái ly mà Vân Thiển từng chạm qua, xem ra nàng đã nhìn cái ly này là một vật trân quý rồi, nàng không khỏi liếc nhìn Vân Thiển, rồi vung tay lên cùng chúng thị nữ thối lui ra khỏi phòng.

Một lúc sau, không gian này chỉ còn lại ba người bọn họ.

Vân Thiển hơi hé môi cười, Tây Lâu Thiên này rời đi rồi cũng tốt, đỡ cho nàng phải tìm cách ứng phó. Bây giờ nàng rốt cuộc cũng đã hiểu được, nam nhân cổ đại muốn đối phó với một nữ nhân thật sự là không dễ dàng chút nào, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Cô Độc Úy.

Tựa hồ như đã cảm nhận được ánh mắt Vân Thiển, Cô Độc Úy nghiêng đầu nhìn về phía gò má xinh đẹp kia.

Bốn mắt hai người nhìn nhau, Vân Thiển có chút kỳ lạ nhìn Cô Độc Úy, nếu như có một ngày, người này trở thành người đứng đầu thiên hạ, như vậy nhất định sẽ có nhiều nữ nhân liên tục gây rối, khi đó, Cô Độc Úy lại phải làm như thế nào đây...

"Sao vậy?"

Vân Thiển cười yếu ớt mà không nói

Từ đôi mắt của nàng, Cô Độc Úy bắt được một tia ảm đạm, Thiển nhi, ngươi đang ở đây mà lo lắng cái gì vậy chứ.

Động tác này của hai người lại làm cho vị nam tử đối diện hết sức không thoải mái, ngón tay siết thật chặt vào cái ly.

Ba người đối ẩm.

Bên ngoài thuyền, tiếng cười nói, tiếng ca hát truyền tới hết sức rõ ràng.

Thành hoàng triều khó có dịp nào náo nhiệt như vậy, cho nên người ở nơi này cũng thừa dịp tối nay nháo cho đủ. Thuyền bọn họ trôi tới bên kia, nơi đó chen chúc rất nhiều người, ngay cả mặt hồ cũng có chút chen lấn.

"Đùng đùng đùng ......"

Như âm thanh như tiếng sấm được kích nổ từ bên trong thoát ra bên ngoài, tia lửa lập lòe, ngay cả hoa đăng bên trong thuyền cũng rơi vào tình trạng thất sắc ảm đạm.

Vân Thiển cầm ly rượu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy tất cả các thuyền hoa lớn nhỏ nối tiếp nhau trên mặt hồ thật to, vì tò mò, đầu óc Vân Thiển có chút hỗn loạn, nên nàng dựa hẳn người vào trước cửa sổ, nhìn từng chiếc thuyền hoa chen chúc với nhau, tia lửa bắn ra, tán ra từng cụm hào quang, chiếu thẳng vào mặt nạ, vào môi, vào da thịt, vào áo nàng...làm lóe lên nhiều điểm sáng bóng.

Hai vị nam tử đang cầm rượu đồng thời đều có chút xuất thần, pháo hoa cho dù có đẹp như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nào sánh bằng một động tác nho nhỏ của mỹ nhân trước mắt.

"Tốt!" Đột nhiên có một đám người lớn tiếng quát tháo.

Ánh mắt Vân Thiển chợt lóe, rướn cổ về phía trước, tò mò nhìn xem những người đó tụ tập ở cùng một chỗ để làm cái gì.

Pháo hoa từ trung tâm như nhảy như bay nở rộ mãnh liệt, như lửa như ngân hoa, chiếu sáng rực rỡ, soi rọi bầu trời đêm giống như ban ngày, nhanh chóng làm mù mắt người.

Trong không trung, pháo hoa rực rỡ

Bạc môi lại nhẹ nhàng hé lộ nụ cười, còn rạng rỡ hơn pháo hoa nhiều màu kia.

Mùi hương thanh nhã thoang thoảng.

Một thân bạch y, giờ này Vân Thiển đã đứng lên, nở nụ cười nhìn về phía hai người kia

Cô Độc Úy như liền hiểu ý nàng, cười nói, "Khó khăn lắm Thiển nhi mới có thể cảm thấy hứng thú với cảnh náo nhiệt này, chúng ta đi!" Vừa nói hắn vừa thả ly trong tay xuống, cùng Vân Thiển đi ra khỏi phòng.

Tây Lâu Mạch phía sau cũng đứng lên đuổi kịp hai người họ, ba người cùng sóng vai đi ra, liền thấy Tây Lâu Thiên phía trước.

"Hoàng huynh! Vân công tử! Nhị hoàng tử! Phía trước có người đang khiêu vũ trên nước đấy!" Tây Lâu Thiên cười híp mắt chỉ về đoàn thuyền cùng người phía trước.

"Khiêu vũ trên nước?" Chuyện ly kỳ gì đang diễn ra thế này!

"Vâng! Nghe nói thánh nữ Thuật Quốc vì tích phúc, nên ở giữa hồ đã sắp đặt một tiết mục đặc biệt như vậy..." Thấy Vân Thiển có hứng thú, nên Tây Lâu Thiên không ngừng huyên thuyên những tin tức vừa mới nghe được, chỉ hi vọng có thể lấy được cảm tình từ Vân Thiển.

Ba người sau khi nghe xong đồng thời cau mày.

Khiêu vũ trên nước, phóng pháo hoa, thánh nữ Thuật quốc lại muốn làm cái gì đây?

"Đi qua nhìn một chút đi!" mắt hoa đào chớp chớp, chợt cảm thấy thú vị nói.

Không cần thuyền bọn họ đến gần, chỉ thấy sắc mặt Vân Thiển ngưng trọng, bóng người đã bay vọt ra ngoài, đạp qua từng thuyền hoa nhỏ hướng về nơi nhiều người tụ tập nhất ở giữa hồ.

Không cần nhiều lời, phía sau lưng tự nhiên có hai người đuổi theo.

Giữa hồ có một thuyền hoa cao nhất, tiếng ủng hộ vang vọng trong không gian, gió thổi qua lay động lụa trắng làm phát ra từng tiếng linh đang thanh thúy, đó là vật thuộc về thánh nữ Thuật quốc, chắc chắn không sai.

Anh mắt Vân Thiển buồn bã.

Một lúc thoáng qua, bạch y phiêu phiêu rơi xuống, xoay tròn như bạch vũ màu trắng rơi xuống, tao nhã rơi vào nơi cao nhất tại đỉnh thuyền hoa.

Bạch y thiếu niên mang mặt nạ đột nhiên rơi xuống như thần tiên hạ phàm, làm một tràng âm thanh nhất nhất vang lên, còn có người chỉ há to miệng, trợn mắt nhìn thẳng vào vị thiếu niên như thần tiên vừa thình lình xuất hiện kia.

Các vũ cơ vốn đang múa trên nước cũng thiếu chút nữa bị rơi xuống, ngơ ngác nhìn bạch y thiếu niên này.

Ngay tại lúc bọn họ đang xuất thần, hai hoa y nam tử tuyệt sắc lặng lẽ rơi xuống hai bên bạch y thiêu niên kia, ba người vốn đều có thiên tư, trừ bỏ bạch y thiếu niên thần bí đứng ở giữa, hai nam tử ở hai bên đều một thân đẹp đẽ sang trọng, anh tuấn không giống người thường, đều là nhân trung long phượng, vừa nhìn liền biết không phải nhân vật đơn giản.

"Linh...!" Có người vén rèm bước ra.

Mỹ nhân nhìn quanh đánh giá tình hình, làm cho mọi người một lần nữa cảm thấy choáng váng.

Hôm nay gió lạ gì thổi qua thế này, chỉ trong một thời gian mà lập tức xuất hiện nhiều tuấn nam mỹ nữ như vậy!

Coi như hôm nay bọn hắn đã đại khai nhãn giới rồi!

"Bạch y thiếu niên kia, chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết đó!"

Có người chỉ về đỉnh thuyền hoa nơi Vân Thiển đang đứng thẳng mà hét to một tiếng!

Trong một khắc, mọi người đều cùng nhau ngây người như phỗng, ngẩng đầu nhìn về phía bạch y thiếu niên kia! Khí chất thần tiên bộc phát không ngừng.

Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân lại là một nam tử, nhưng điều này cũng không thể nào cản nổi những tầm mắt đang hướng về phía mặt nạ bạc và bạch y kia, ngắm mãi không rời.

Bất luận như thế nào, những đặc điểm riêng kia của Vân Thiển đã sớm rơi vào mắt của đại chúng.

Bầu trời nổ ra ánh lửa, phản chiếu bạch y sáng ngời kia, đôi mắt mặc ngọc dưới mặt nạ lại càng trở nên thâm sâu, giống như không có đích ngắm, nhưng lại mang theo ma lực hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt, dẫn tới bao nhiêu nữ nhân đang độ hoài xuân kích động đến độ đỏ mặt tim đập loạn nhịp, mặc dù cách xa như vậy, lại là trong đêm tối, nhưng có thể dưới tình huống này mà thấy được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, là niềm hi vọng của biết bao nhiêu người.

Những ánh mắt nóng rực như vậy, mỗi lần nàng xuất hiện, mặc kệ là tràng diện có bao nhiêu náo nhiệt như trường hợp hiện tại, cũng sẽ trở nên yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ngay cả những lão nhân gia đang phóng pháo hoa cũng dừng động tác, trong nhất thời cả bầu trời trong trẻo không còn pháo hoa, chỉ còn lại loáng thoáng những làn khói tán ra ngoài ánh sáng.

Cục diện như vậy.... nhưng...nàng nên vui hay nên buồn?

Một cỗ nhiệt từ lòng bàn tay truyền đến, Vân Thiển lặng lẽ quay đầu lại.

Là Cô Độc Úy ở trong bóng tối nắm thật chặt tay nàng, gương mặt tuấn tú tràn ngập ý cười cùng an tâm.

Đôi mắt hoa đào liếc xuống, liền nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau thật chặt. Trước mặt bao nhiêu người mà hai người này lại nắm tay nhau, bọn họ lại là hai nam tử, đúng vậy...là hai nam tử, vẻ mặt Tây Lâu Mạch hiện nét lo lắng.

"Vân công tử vừa đến, mười vũ cơ này của bổn tọa trong nháy mắt liền trở nên ảm đảm, cũng chỉ có người có thiên tư như Vân công ty mới có thể làm người ta hết lòng mà thưởng thức! Hiện lại có thêm Thái tử Lô quốc và Nhị hoàng tử Thánh Hoàng triều làm bạn hai bên, thật là dệt hoa trên gấm!" Thuyền hoa hạ, linh đang vừa vang lên, một nữ nhân khoanh tay mà đứng, ngôn ngữ tràn đầy lỗi lạc.

Vân Thiển nhẹ nhàng cười một tiếng!

"Mới vừa nghe mười vũ cơ của Thuật quốc thượng vũ trên nước giữa mặt hồ, nên Thiển cũng có chút tò mò liền đến xem một chút, không ngờ lại quấy rầy đến nhã hứng của các vị!" Nàng tự nhiên coi thường đi lời nói của thánh nữ Thuật quốc.

"Nga! Thì ra Vân công tử cũng cảm thấy hứng thú với việc thượng vũ này nữa sao!" Từ đầu đến cuối thánh nữ Thuật quốc vẫn ngồi bên trong thuyền, vẫn luôn không ra mặt, nhưng khi thiên hạ đệ nhất mỹ nhân vừa xuất hiện, vị thánh nữ này lại tự hạ thân phận vén rèm đi ra, nên biết rằng, cho dù đang ở trong nội quốc Thuật quốc, thánh nữ này cũng chưa chắc chắn cấp mặt mũi cho bất kỳ kẻ nào.

Chẳng lẽ, thánh nữ đang coi trọng Vân công tử? Nếu là vậy, bọn họ cũng đều có thể hiểu được, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này ngay cả khi che giấu trong mặt nạ kia, cũng có thể toát ra một phần ma lực, thánh nữ Thuật quốc tâm sinh lòng ái mộ cũng là chuyện đương nhiên.

"Không dám dấu thánh nữ, Thiển có một vị bằng hữu, cũng thích thượng vũ trên nước như vậy, nên liền hăng hái đến đây, tìm hiểu xem có phải giống loại vũ của bằng hữu ta hay không!" Vân Thiển cùng thánh nữ Thuật quốc lớn tiếng đối thoạt, âm thanh Vân Thiển thanh nhã như gió xuân, làm tâm thần người nghe cũng cảm thấy thư thái.

Mắt thánh nữ Thuật quốc thoáng hiện hàn quang, thản nhiên nói, "Nếu ba vị đã thích, vậy sao không xuống thuyền để xem!"

Được thánh nữ Thuật quốc mời lên thuyền, là loại phúc khí đến bậc nào!

Ba người cũng không kéo dài thời gian, lập tức nhảy xuống, trong ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người, hạ xuống thuyền của thánh nữ.

Hồi lâu sau.

Mọi người mới lại đưa ánh mắt về phía mười vũ cơ kia.

Mười vũ cơ Thuật quốc, người người dáng vẻ tinh tế mềm mại, cũng che mặt giống thánh nữ, trên đầu là vật trang sức hết sức cổ xưa và tinh xảo! Vân y lại càng nhẹ như vũ mao, nhưng cũng không lộ rõ bất kỳ đường nét nào.

Có thể vững vàng đạp nước tùy ý khởi vũ, vạt áo cũng không dính một giọt nước, có thể thấy được công lực của mười vũ cơ này thâm sâu đến dường nào.

Thuyền hoa mặc dù không thể so sánh với chiếc thuyền rộng lớn kia của Thái tử Lô quốc, nhưng thuyền này cũng cao mấy tầng, không gian rộng lớn như vậy, nếu dùng để chứa mấy trăm người cũng không thành vấn đề.

Vừa vào bên trong thuyền, ba người đã quan sát đến nội thất của thuyền này.

Nội thất bên trong đã được xử lý đặc thù, nên cho dù đang ở bên trong nhưng cũng có thể thấy được bên ngoài rõ ràng, nhưng bên ngoài thì không có cách nào để thấy được tình huống bên trong. Mỗi một cửa sổ đều được đính đầy chuông bạc, chỉ cần một cái thoáng lay động, thì có thể bắt đầu nghe được âm thanh va chạm thanh thúy.

Vừa vào bên trong, bọn họ chỉ thấy đôi Kim đồng Ngọc nữ bên cạnh thánh nữ Thuật quốc đang dùng ánh mắt lạnh lùng để liếc nhìn bọn họ, chỉ sợ bọn họ sẽ làm nguy hại đến tính mạng thánh nữ

Nhưng ba người này lại xem hai tiểu đồng kia như vô hình, lúc Thánh nữ Thuật quốc mời ngồi, bọn họ vẫn hết sức thản nhiên.

Mặc dù vậy, Vân Thiển vẫn cảm thấy bên trong thuyền hoa này ẩn chứa bí mật gì đó, vì có chút nghi ngờ nên nàng dồn hết tâm trí để quan sát.

Thuyền hoa này tổng cộng có ba tầng, nơi bọn họ ngồi chính là tầng thứ nhất, mà hai tầng trên kia, nàng rõ ràng có thể cảm nhận được sự tồn tại của những người khác. Mà mới vừa rồi thánh nữ Thuật quốc này lại từ lầu hai đi xuống, hiển nhiên là do sự xuất hiện của ba người bọn họ mà làm ảnh hưởng đến quá trình tiến triển của một việc gì đó.

Không riêng gì nàng, sợ là cả hai vị bên cạnh cũng đã phát hiện được chỗ quỷ dị của thuyền hoa này. Nhưng hiện giờ, bọn họ cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi.

Bọn họ vừa ngồi xuống, lập tức liền có thị nữ che mặt đưa các loại rượu ngon tiến vào phòng.

Thánh nữ Thuật quốc ngồi một bên, híp mắt cười nhìn ba người bọn họ.

Nhớ tới những lời khuyên vừa qua của Thánh nữ Thuật quốc, nàng không khỏi nhíu mày.

"Mười vũ cơ này của bổn tọa vừa mới khởi vũ, kính mời ba vị từ từ thưởng thức khúc vũ trên nước này đi!" Tay ngọc đưa ra, ba người nhìn theo hướng tay chỉ, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về phía mặt hồ.

Quả nhiên, chỉ thấy được mười vũ cơ múa lượn như bay trên mặt hồ, tiếng ủng hộ nhất thời vang lên hàng loạt! Pháo hoa lại một lần nữa phóng lên, phảng phất như chưa từng bị sự hiện diện của bọn họ cắt đứt, hết thảy đều trở lại như cũ!

Cho dù Vân Thiển đã được thấy nhiều loại vũ, nhưng loại vũ này vẫn mang lại cho nàng cảm giác hết sức kỳ lạ.

Dưới pháo hoa, mỗi động tác của nhóm vũ cơ đều như ảo như mộng, nhẹ như lông vũ, mỗi động tác đều vang lên âm thanh linh đang rất nhỏ! Mê hoặc lòng người!

Đúng...là mang theo một loại mê hoặc!

Cho dù những vũ cơ này không ăn mặc hở hang, nhưng vẫn có thể khiến lòng người say mê, không thể tự kiềm chế được.

Mỗi một động tác của vũ cơ đều làm động lòng người, làm cho ánh mắt người ta không thể rời khỏi bọn họ, mà cứ nhìn chằm chằm theo từng động tác xinh đẹp kia một cách quái dị.

Vân Thiển đột nhiên thức tỉnh, nàng lại đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng

Ánh mắt nàng không khỏi nhìn về phía cầu thang thông lên lầu hai, trong góc tối kia, một thân hồng y thoáng qua thật nhanh, đôi mắt mặc ngọc của Vân Thiển lạnh lùng híp một cái.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-126)