Vay nóng Homecredit

Truyện:Người Tình Giấu Mặt - Chương 006

Người Tình Giấu Mặt
Trọn bộ 163 chương
Chương 006
Thời thơ ấu của Ân Tịch (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-163)

Siêu sale Lazada


Con gái Ngô Niệm kêu Tề Tư Di, đứa con trai kêu Tề Tư Gia. Đôi long phượng thai này là bảo bối của Tề gia, mọi người đều lấy buồn vui của bọn họ làm buồn vui của mình.

Tiểu Ân Tịch dưới sự bảo vệ của Hứa Bội Dung đã chậm rãi lớn lên, mỗi ngày một thêm xinh đẹp, từ lúc biết bò tới biết đi, thanh âm đầu tiên mà nó kêu là "ma ma". Cho dù Hứa Bội Dung đã dốc toàn lực để bảo hộ nó, đứa con gái này cũng chính là niềm hy vọng duy nhất của cô, nhưng mà cuộc sống của hai người cũng vô cùng trắc trở, thậm chí so với Hứa Bội Dung, Ân Tịch lại càng thêm bi thảm hơn.

Lúc mà Ân Tịch ba tuổi, một lần kia, ham chơi bé chạy đến trước mặt mẹ vô cùng vui vẻ, lớn tiếng kêu lên:

"Mẹ!"

Một tiếng gọi này lọt vào tai Lâm Âm Ái đang sai khiến Bội Dung làm việc ở bên cạnh, mụ ta không lên tiếng, tận cho tới khi Ân Tịch lắc lắc cái mông nhỏ nhắn chạy đến trước mặt Bội Dung.

"Bốp, bốp." Hai tiếng, đánh lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn của tiểu Ân Tịch, trên mặt lập tức hằn hai rõ bàn tay màu đỏ do hai cái tát đánh vào.

"Oa...... Oa......" Tiểu Ân Tịch bị hai cái tát này làm cho sợ hãi.

"Nó không phải mẹ của mày, nó là vú em của mày, gọi một tiếng tao liền đánh một lần, cho tới khi nào mày không dám gọi nữa mới thôi. Nghe thấy chưa?" Sắc mặt Lâm Âm Ái hung ác.

"Không, mẹ không phải vú em, mẹ chính là mẹ, mẹ chính là mẹ thân sinh của Ân Tịch." Ân Tịch nghe được có người không cho nó kêu mẹ, trái tim nhỏ bé hung hăng bị thương, theo bản năng mà hét lớn.

"Bốp, bốp!" Ân tịch mới vừa nói xong, hai bàn tay lại hung hăng tát lên mặt Ân Tịch, Ân Tịch không khóc, mở to mắt gắt gao nhìn chằm chằm người đàn bà rất xấu rất xấu trước mắt mình, khi dễ nó cùng mẹ.

"Phu nhân, tôi cầu bà, đừng thương tổn Ân Tịch, là tôi dạy không tốt, đều là do tôi, bà muốn đánh liền đánh tôi đi!" Bội Dung cầu xin mà nói.

"Hứa Bội Dung, tôi hỏi cô, đứa nhỏ kia hẳn là nên gọi cô là gì?" Lâm Âm Ái chỉ vào Ân Tịch hỏi cô. Bội Dung vuốt ve khuôn mặt Ân Tịch, đau lòng nhìn đứa bé kiên cường mà ánh mắt phòng bị.

"Mẹ, Ân Tịch không đau, Ân Tịch tuyệt đối không đau." Nhìn thấy biểu tình bị thương tổn của mẹ, trái tim nhỏ bé của nó nói cho nó biết, nó không nên khiến cho mẹ lo lắng, không để cho mẹ vì mình mà phải khổ sở.

"Bốp!" Lại một tiếng, cái tát này tuy rằng không mạnh như ban nãy, nhưng cũng tuyệt đối không nhẹ đi bao nhiêu, khóe miệng tiểu Ân Tịch ứa ra tơ máu.

Tâm can Hứa Bội Dung đau hơn ai hết, chẳng qua là cô phải làm như vậy, cô chỉ có làm như vậy mới có thể bảo vệ được Ân Tịch, mặc kệ sau này Ân Tịch có hận cô hay không, cô muốn dùng hành động nói cho nó biết, là cô yêu nó, mặc kệ hèn mọn nhưng lại không ai có thể thay thế.

"Về sau không được gọi tôi là mẹ, tôi là vú em của cô. Nhớ kỹ, tôi là vú em của cô, tôi là vú em của cô." Hứa Bội Dung khổ sở mà kiên định nói.

Ân Tịch còn nhỏ bé, nó không biết vì sao mẹ lại đánh mình? Vì sao lại nói với mình, Ân Tịch là đứa nhỏ chỉ có vú em? Trái tim nhỏ bé của nó đã bị thương, năm ba tuổi, sau khi bị tát một bạt tai nó liền chạy đi cũng không quay đầu lại, mà mẹ của nó cũng không đuổi theo nó.

Chẳng qua là nó cũng không biết, mẹ của nó cũng không thể chạy đuổi theo, mẹ của nó phải đi gặp bà nội, là cô không dạy dỗ tốt con gái. Mà tất thảy khổ sở này, cũng không nằm trong khả năng chịu đựng của một đứa bé ở tuổi của nó.

Lúc Ân Tịch được 5 tuổi 2 tháng, đứa con gái thứ hai của Ngô Niệm cũng được 3 tuổi, kêu là Tề Tư Mục.

"Cái này là của tao, không cho mày chạm vào đồ của tao." Tề Tư Mục tuy còn nhỏ tuổi mà đã bắt đầu khi dễ Ân Tịch cùng với hạ nhân.

"Không, đây không phải của mày, đây là của mẹ tao, không đúng, là vú em của tao làm cho tao, mày trả cho tao." Từ sau khi Ân Tịch bị đánh, mẹ cảnh cáo nó, trước mặt người ngoài chỉ cho phép gọi là vú em.

"Mày đưa cho tao, đây là của tao, đây là của tao, tất cả mọi thứ ở nơi này đều là của tao." Tề Tư Mục gắt giọng lớn tiếng hét to, hơn nữa còn giật lấy đồ trên tay của Ân Tịch.

"Không phải của mày sẽ không phải của mày." Ân Tịch đã nổi giận rồi, đây là thứ mà nó trân trọng nhất, là búp bê xinh đẹp do mẹ khâu từng đường kim mũi chỉ cho nó, đây không chỉ là món đồ chơi duy nhất của nó, lại là tình yêu của mẹ, nó không thể để cho người khác cướp đoạt.

Thời điểm mà Ân Tịch hung hăng cướp lại đồ trên tay Tề Tư Mục, Tề Tư Mục lớn tiếng khóc lên. Tề Tư Di nghe được tiếng khóc của em gái, chạy tới, không hỏi nguyên nhân, liền giơ tay tát Ân Tịch một cái, Ân Tịch gắt gao ôm chặt búp bê vải, chịu đựng đau không để cho chính mình cảm thấy ủy khuất.

"Em gái đừng khóc, em muốn cái gì chị đều lấy lại cho em." Tề Tư Di nhẹ nhàng mà vỗ bả vai em gái, xoay người trừng ánh mắt ác độc liếc Ân Tịch.

"Đem cái đó đưa cho tao." Tề Tư Di còn nhỏ tuổi, mà đã bắt đầu mệnh lệnh cho Ân Tịch phục vụ cho mình.

"Không, cái này là của tao." Vẫn như trước Ân Tịch liều mạng bảo hộ đồ vật.

"Cái loại tạp chủng này, màu thật không biết xấu hổ, nhanh lên, đưa cho tao."

"Tao không phải tạp chủng, mày mới là tạp chủng." Theo bản năng Ân Tịch phản kháng.

"Mẹ tao từng nói, mẹ mày là kẻ tiện nhân, nghìn người chửi vạn người đánh, đúng là tiện nhân, hừ!" Nói xong,

Tề Tư Di mạnh miệng phun nước miếng vào người nó.

Còn nhỏ tuổi tuy rằng nó không hiểu những lời này có ý tứ gì, nhưng nó khẳng định đó là những lời nói vũ nhục mẹ nó, Ân Tịch mạnh mẽ đánh trả: "Không được mắng mẹ tao, không được mắng mẹ tao...."

Nói xong, Ân Tịch đánh nhau với Tề Tư Di, Tề Tư Mục ở một bên hét lớn lên: "Người đâu mau tới a, tiện nhân đánh chị ta, tiện nhân đánh chị ta!"

Một nhóm người hầu chạy tới, vội vàng đem hai người tách ra, trong đó có một người gắt gao túm lấy Ân Tịch, miệng cười kịch liệt nói: "Đại tiểu thư, tôi thay cô bắt nó."

Tề Tư Di đi lên phía trước, hung hăng tát vào miệng nó, chẳng qua là hận thù khó hiểu như cũ, lớn tiếng giận giữ nói: "Các người đi lấy mấy thứ đồ lại đây cho ta, ta muốn dạy dỗ con tiện nhân này."

Một người hầu trong đó nói: "Đại tiểu thư, trong túi của tôi chỉ có tăm nhọn, nếu không tôi chạy đến phòng bếp tìm xem."

"Không cần, ngươi liền đưa tăm cho ta." Tề Tư Di ra lệnh.

Cầm cây tăm, một đứa bé gái mới năm tuổi, trong ánh mắt đã chứa đầy âm hiểm cùng ngoan độc, nó cầm cây tăm đứng trước mặt Ân Tịch đang hoảng loạn, lại cười lên tiếng cười khanh khách độc ác, nó phải tra tấn Ân Tịch, nó phải cho Ân Tịch biết kết cục của mình.

"Cởi hết quần áo của nó cho ta, ta phải đánh chết nó." Nó mệnh lệnh cho người hầu.

"Dạ, đại tiểu thư."

"Các người đều là lũ người xấu, buông, buông, ...." Ân Tịch liều mạng mà kêu lên, nhưng không có tác dụng gì, quần áo chưa đến một phút đồng hồ đã bị lột sạch, lộ ra da thịt non non mịn như tuyết của nó.

"Giữ thật chặt nó cho ta, đừng cho con tiện nhân này lộn xộn." Nói xong, Tề Tư Di lấy ra một cây tăm, lộ ra nụ cười xấu xa.

"Chị, chị muốn đâm nó?" Tề Tư Mục nghi hoặc hỏi.

"Em gái, em nhìn nhé, chị sẽ thay em dạy dỗ con tiểu tiện nhân này." Vừa mới dứt lời, Tề Tư Di cầm cây tăm đâm lên bộ ngực còn chưa phát triển của nó.

"A........." Ân tịch nhịn không được kêu lên, chỉ thấy trên ngực xuất hiện một cái lỗ nhỏ, cũng có tơ máu nhỏ xông ra.

"Đại tiểu thư, đâm vào lưng nó đi, phía trước có nhiều bộ phận cơ thể, dễ dàng động đến mạng người, đâm lên lưng có thể khiến nó thống khổ." Trong đám người hầu có một người giải thích nói, cô thật sự không đành lòng để bé gái này chịu khổ sở như vậy, đồng thời lại nhìn thấy đại tiểu thư còn nhỏ như vậy mà lại ác độc như vậy, lòng cô cũng ớn lạnh.

"Được, xoay người nó lại cho ta, ta muốn lưng của nó như con sâu lông, ha ha.... . ha ha...." Tề Tư Di tưởng tượng ra tình cảnh đó, nhịn không được thoải mái cười ha hả, căn bản là không nghĩ tới thống khổ của kẻ khác.

Nó cầm một cây lại một cây tăm mà đâm, làn da non mịn của Ân Tịch xuất hiện từng lỗ nhỏ một.

Nhìn biểu tình hưng phấn của chị, Tề Tư Mục nhịn không được nói: "Chị có phải chơi vui lắm không? Tư Mục cũng muốn chơi."

Hai chị em bắt đầu cầm cây tăm, ở trên lưng Ân Tịch mà đâm, lúc đầu Ân Tịch còn kêu to đến lúc sau thì chết lặng đi.

Người hầu đứng bên cạnh nhìn thấy sự điên cuồng của hai chị em, đều cảm thấy kinh hãi, sau này nếu bọn họ phạm lỗi gì, không chừng sẽ bị trừng phạt như thế này, chẳng qua là bọn họ không dám ngăn cản bảo bọn chúng dừng tay, bởi vì bọn họ cũng không dám đắc tội hai vị tiểu thư của Tề gia.

"Chị, chơi thật là vui, đem thứ này dùng sức đâm xuống, tự dưng xuất hiện một cái lỗ nhỏ, oa, chơi thật vui a, em còn muốn đâm, em còn muốn đâm.... ." Tề Tư Mục vui vẻ mà kêu to.

"Thật nhiều lỗ nhỏ nha, chúng ta đem gì đó đổ vào trong lỗ nhỏ này đi, đổ nước được không?" Tề Tư Mục ham chơi mà nói.

"Được, chị Lưu, đi lấy cho chúng ta một chậu nước đến đây, ta cùng em gái muốn đem nước đổ vào trong những cái động nhỏ trên người tiểu tiện nhân này." Từ Tư Di ra lệnh.

"Đại tiểu thư, như vậy có thể gặp chuyện không may hay không?" Chị Lưu sợ hãi nói.

"Chị chẳng qua chỉ là một người hầu, ta chính là đại tiểu thư, ta nói gì chị cứ làm như thế đấy, nếu không ta sẽ bảo mẹ đuổi chị đi." Vênh mặt hất hàm giận giữ sai khiến.

"Dạ dạ. tôi lập tức đi ngay, lập tức đi ngay." Chị Lưu vội vàng đáp lại.

Nước rất nhanh đã đem lại, Ân Tịch nhìn thấy chậu nước, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt.

"Đừng, đừng, đừng..." Ân Tịch nhỏ giọng nỉ non kêu, nó bỗng dưng dâng lên một cỗ sợ hãi khi nhìn thấy khuôn mặt méo mó của chị em bọn chúng.

"Tiểu tiện nhân, tiểu nghiệt chủng..." Tề Tư Mục cũng phối hợp với chị mình, một bên đi theo lớn tiếng mà mắng.

"Em gái, em đem nước đổ những lỗ nhỏ bên kia cho chị, chị đem nước đổ vào những lỗ nhỏ bên này." Tề Tư Di một phên phân phó nói.

"Dạ." Tề Tư Mục cực nghe lời, nói xong cầm một chén nước nhỏ, chậm rãi hất mạnh lên lưng Ân Tịch.

"A a a......" Ân Tịch lại bị đau, rốt cuộc chịu được không được, lớn tiếng hét lên, nước mắt từ khóe mắt chậm rãi chảy ra. Vì sao nó phải chịu đựng những điều này? Vì cái gì?

"Ầm ĩ muốn chết, mà hét cái quỷ gì, mày còn hét nữa tao sẽ cho mày nếm mùi sâu lông." Tề Tư Di nghe thấy Ân Tịch tê tâm liệt phế mà kêu lên, không kiên nhẫn uy hiếp, đột nhiên nó cũng đem một chén nước hất lên đó, nhìn thấy cái lưng nhỏ bé của Ân Tịch run rẩy, nó cảm thấy chơi thật thích thú, vui vẻ cười ha hả.

"Chị, chị vừa bảo cho con tiểu tiện nhân này nếm mùi sâu lông là thật hay sao?" Tề Tư Mục nghi hoặc nhìn chị mình.

"Sao thế? Em muốn chơi sao?" Tề Tư Di cười quỷ dị.

"Đúng vậy, em rất ghét sâu lông, em cũng rất ghét con tiểu tiện nhân này, nếu để cho sâu lông bò trên người nó...

A..." Chính nó nhịn không được mà run rẩy toàn thân.

Tề Tư Di nghe được lời em gái nói, nó nhịn không được cũng khẽ run lên, chẳng qua là trong lòng càng thêm thích thú.

"Chị Lưu, sai mấy hạ nhân đi ra hoa viên bắt sâu lông lại đây, nhanh lên." Nó ra lệnh, ánh mắt hung ác nhìn chị ta, nói cho chị ta biết đừng có mà phản kháng.

"Dạ." Chị Lưu khúm lúm gật đầu.

Không bao lâu sau, chị Lưu đã mang một cái hộp đi đến, bên trong toàn là sâu lông bắt được trong hoa viên, màu đen có màu xanh thẫm có, thân mình cầm mà không ngừng run rẩy.

"A.... Chị, những con sâu này thật đáng sợ! Em không dám động chúng nó." Tề Tư Mục nhìn thấy mấy con sâu đang cựa quậy, nhịn không được nói.

Tề Tư Di cũng theo bản năng mà lùi hai bước, trong lòng cũng cảm thấy ghê tởm.

"Chị Lưu, đem những con sâu này đổ lên người con tiểu tiện nhân kia đi." Tề Tư Di một lần nữa ra lệnh cho chị Lưu.

"Đại tiểu thư, tôi chỉ là một hạ nhân bần cùng như vậy phu nhân sẽ trách phạt tôi." Chị Lưu giải thích.

"Chị lắm lời như vậy làm gì, tôi bảo chị làm gì chị cứ thế mà làm. Nghe thấy không, không nghe lời tôi, tôi cho sâu lông bò lên người chị." Tề Tư Di uy hiếp nói.

"Dạ. Đại tiểu thư." Chị Lưu đem chiếc hộp mở ra, nhìn Ân Tịch đã bị tra tấn đến không còn hình người, trong lòng theo bản năng đau nhói, đứa nhỏ này vì sao mệnh lại khổ như vậy chứ? Nhưng mà chị cũng chỉ là một kẻ hạ nhân, cuộc sống của chị còn dựa vào sinh hoạt xa xỉ của Tề gia, chị không thể để mất công việc này được.

"Đừng mà, chị Lưu, đừng mà, chị Lưu, chị đừng đối xử như vậy với Ân Tịch mà, đừng như vậy...." Thân mình Ân Tịch bắt đầu phản kháng, không ngừng lắc đầu quầy quậy với chị Lưu, đôi mắt đen láy kia ngập nước, khiến cho người ta đau lòng cũng không đành lòng.

Lưng Ân Tịch máu không ngừng hòa vào nước chảy ra, cả tấm lưng đều vô cùng thê thảm, mà hai chị em nhà kia lại hưng phấn chờ xem màn diễn tiếp theo.

"Chị Lưu, nhanh lên! Làm gì mà chậm như rùa vậy, có phải không muốn làm ở Tề gia nữa hay không?" Tề Tư Di không kiên nhẫn giáo huấn chị Lưu.

Chị Lưu hít một hơi dài, cuối cùng cũng giơ cái hộp lên, sau đó hướng phía lưng Ân Tịch hất xuống. Những con sâu lông này giống như tìm được một nơi mới mẻ, không ngừng ở trên lưng nó mà cựa quậy.

"A...... A...... A......" Ân Tịch tê tâm liệt phế hét lên, vang vọng toàn bộ bãi cỏ Tề gia. Đang bị Tề phu nhân tra tấn lòng Hứa Bội Dung đau như thắt, như là có cái gì đó đang xẻ từng khúc ruột của cô ra....

Tất cả hạ nhân ở đây cũng không thể nhẫn tâm mà nhìn sự đau đớn và đáng sợ như vậy, tất cả đều ngoảnh mặt đi chỗ khác.

"Đúng là tiện nhân, nghiệp chủng, có thế mà cũng chịu không nổi, sau này xem mày còn dám khi dễ bổn tiểu thư hay không, hừ..." Tề Tư Di không chút thương tiếc mà giáo huấn, Tề Tư Mục nhỏ giọng lẩm bẩm không ngờ thành ra như vậy, nhìn thấy tình cảnh đáng sợ như vậy, nó vẫn là nhịn không được mà lùi về phía sau lưng chị mình.

Cách bãi cỏ không xa lắm, hai thân ảnh một lớn một nhỏ nghe được tiếng hét bước chân liền dừng lại.

"Chú, hình như có người đang khóc kêu cứu." Bé trai bên người bất an hỏi.

"Hình như tiếng hét vọng từ bên kia sang, chúng ta tới xem thế nào đã." Thanh âm trầm thấp mà ôn hòa của người đàn ông vang lên, nói xong bọn họ hướng phía tiếng khóc mà đi tới.

Khi họ đến gần, hoàn toàn kinh hãi khi nhìn đến một màn kia, đó là tình cảnh đau đớn lòng người đến cỡ nào, một cô gái nhỏ bé xinh đẹp tựa như tiểu thiên xứ lại phải chịu đựng những thống khổ như vậy, có thể đem so sánh với tư hình chốn hậu cung, thậm chí chỉ có hơn chứ không thể kém, thế nhưng tại sao lại áp dụng lên một cô gái bé nhỏ cơ chứ.

"Các người đang làm cái gì?" Người đàn ông đi lên, tức giận quát lớn.

"Bác sĩ Thân, chúng tôi..." Chị Lưu chột dạ ấp úng nói.

"Ông là ai? Đây là chuyện của chúng tôi, không đến lượt ông quản, các người mau tránh ra chỗ khác." Tề Tư Di tuyệt đối không cảm thấy áy náy cùng sợ hãi, lớn tiếng phảm bác, ở Tề gia, ngay cả mẹ, bà nội đều nể mặt nó ba phần, cho nên cũng làm cho nó ở Tề gia cũng không biết kiêng nể gì.

"Đại tiểu thư, chúng ta đi trước đi, đây là khách quý mà phu nhân mời đến." Chị Lưu ở một bên dè dặt nói.

Bác sĩ Thân phẫn nộ mắng mấy hạ nhân, chạy đến đem toàn bộ sâu lông gẩy ra, nhìn cái lưng máu đang âm ỉ rỉ ra, ông thực sự không thể tưởng tượng được cư nhiên lại có đứa trẻ nhẫn tâm đến như vậy.

Bé trai đứng ở một bên, ước chừng mười ba tuổi, sắc mặt lạnh lùng, một đôi mắt đầy tức giận nhìn hai chị em kia, khinh thường và hèn mọn, hai vị thiên kim tiểu thư của Tề gia cư nhiên lại ác độc như vậy.

Tề Tư Di theo bản năng trừng mắt nhìn hắn, mà Tề Tư Mục lại lén nút nhìn hắn, trong lòng khát vọng gọi cậu một tiếng 'anh ơi', khát vọng được chơi đùa với cậu ta. Mà cậu bé, lại chỉ lạnh lùng mà nhìn lướt qua, sau đó hướng Ân Tịch đi tới.

"Nhanh đem dụng cụ ý tế của chú lại đây." Bác sĩ Thân vội vã nói với cậu bé trai.

Bé trai đem hòm cứu thương lại đây, mà một bên hạ nhân cũng nhanh chóng đem hai vị thiên kim của Tề gia chạy đi. Bé trai nhìn thấy cái lưng nhỏ bé bị phá hủy, tim đau đớn giống như bị kim nhọn đâm vào, không khỏi dời mắt nhìn về khuôn mặt đang úp xuống mặt đất, cô bé im lặng không lên tiếng kia.

"Nếu đau, em cứ la lên đi." Bé trai ôn nhu nói, thanh âm nhẹ nhàng yhoảng qua như làn gió xuân. Đôi tay đang bận rộn của bác sĩ Thân ngừng một chút, ngay sau đó lại dùng thuốc khử trùng mà lau lưng cho Ân Tịch.

"Em không có sức." Ân Tịch ngẩng đầu, khóe mắt lưu lại nước mắt chưa khô, gắt gao cắn chặt môi.

Chẳng qua là một cái ngẩng đầu kia, trái tim bé trai đau đớn như bị đâm thấu, nhìn khuôn mặt thanh mĩ của nó mà dâng lên cảm giác đau lòng, cô bé này kiên cường như vậy lại khiến cho người ta thực tâm muốn bảo hộ.

"Cháu gái nhỏ, cháu chịu đựng một chút, chú sẽ bôi thuốc cho cháu." Bác sĩ Thân nói với cô bé.

"Cám ơn hai người ạ, cháu không sợ đau, mẹ đã từng nói, chỉ cần có hi vọng sẽ không sợ đau." Ân Tịch kiên cường nói, bé trai nhìn thấy bộ dáng như vậy, trái tim nhịn không được mà đập loạn lên.

"Cầm lấy tay anh, khi nào đau thì bấm chặt vào." Bé trai đưa tay đến cạnh tay Ân Tịch.

Ân Tịch nhìn cậu, trong ánh mắt trong sáng kia không có lấy một tia ôn nhu, nó có thể tin tưởng cậu sao?

Nhìn ánh mắt nghi ngờ của nó, cậu bé dùng lực gật đầu, Ân Tịch mới gắt gao nắm lấy tay cậu. Khẽ nở nụ cười, tựa như một làn gió mát thổi qua trái tim cậu, năm ấy cậu bé 13 tuổi mà đã sớm trưởng thành, tại đây ngày hôm nay, rốt cục biết được cái gì là bảo hộ, cái gì là đau lòng.

Thuốc của bác sĩ Thân khiến Ân Tịch thật đau đớn, nó cắn chặt răng, gắt gao xiết chặt tay cậu bé, ngón tay theo bản năng bấm sâu xuống, mà bé trai ngay cả lông mày cũng không có động một chút, là cùng nó đau đớn.

"Anh tên là Thân Tử Duệ."

"Em tên là Ân Tịch." Nó cũng không nói nó họ gì, bởi vì nó không muốn mang họ Tề, Tề gia không ai thích nó, nó cũng không dám mang họ Hứa, bỉ vì mẹ đã nói trước mặt người ngoài nó không thể mang họ Hứa.

"Mẹ của em đâu." Thân Tử Duệ quan tâm hỏi.

"Mẹ em rất bận, anh đừng nói cho mẹ em biết chuyện hôm nay của em, em không muốn cho mẹ khỏ sở, cũng không muốn mẹ phải lo lắng. Mẹ biết khẳng định sẽ khóc, em không muốn nhìn thấy mẹ khóc." Ân Tịch bé nhỏ nói ra những lời này.

"Ân Tịch, trong vòng một tuần đừng để lưng cháu dính vào nước, còn có, đây là thuốc sát trùng cùng với băng dán, băng dán này có tác dụng liền sẹo, cháu cứ cách một ngày thì bôi thuốc và dán một lần, biết không?" Bác sĩ Thân nhẹ giọng nhưng nghiêm túc dặn dò.

"Vâng, cháu nhớ kỹ rồi ạ." Ân Tịch gật đầu, chẳng qua là trong đầu nó đang nghĩ làm cách nào để giấu không cho mẹ biết, hơn nữa thuốc này chỉ có thể do chính mình bôi, lại là ở trên lưng, nó phải làm sao mới bôi được thuốc đây?

Nhìn thấy nó có chút do dự, Thân Tử Duệ lại lần nữa cầm tay nó, kiên định nói: "Ngày kia, vẫn ở chỗ này, anh giúp em thay thuốc."

"Tử Duệ, đừng tùy tiện hứa hẹn với người khác, chú không thích cháu như vậy." Tiếng nói của bác sĩ Thân có chút nghiêm nghị.

"Chú, cháu là hứa hẹn thực sự, cháu nhất định sẽ làm được." Thân Tử Duệ cam đoan nói, mỉm cười với Ân Tịch, Ân Tịch cũng đáp lại cậu bằng một nụ cười ngọt ngào.

"Ân Tịch, em chờ anh, ngày kia anh nhất định sẽ đến, em phải chờ anh!" Đây là Thân Tử Duệ 13 tuổi hứa hẹn với tiểu Ân Tịch 5 tuổi, nói xong Tử Duệ đã bị bác sĩ Thân nắm tay kéo rời khỏi tầm mắt của nó.

------

Khi ngủ Ân Tịch không dám xoay người, cũng không dám thở mạnh, sợ sẽ làm mẹ phát hiện ra nó bị thương. Từ ngày nó còn nhỏ sớm nhận thức được mọi chuyện, nó chỉ biết, mỗi một lần nó bị khi dễ, mẹ đều nhìn miệng vết thương của nó yên lặng chảy nước mắt, cũng từ thời điểm đó, mỗi khi bị thương Ân Tịch nhất định sẽ gạt mẹ, bởi vì nó không muốn mẹ phải khổ sở, không muốn mẹ phải rơi nước mắt.

Ngày hôm đó ánh nắng tươi sáng, Ân Tịch cầm thuốc đứng ở trên bãi cỏ, cứ như vậy thẫn thờ, vẫn chờ, 10 phút, 20 phút, 1 giờ, hai giờ, .... Mặt trời rốt cục cũng khuất sau núi, thân hình đơn bạc Ân Tịch đứng ở trên bãi cỏ, nó biết Tử Duệ sẽ không xuất hiện.

Cậu nhìn khôi ngô như vậy, trong ánh mắt lộ ra vẻ ôn nhu trong lãnh liệt, nụ cười có hương vị bạc hà, len lỏi vào trái tim nhỏ bé của Ân Tịch, mà lời hứa nhìn như là thực sự kia, nhưng vẫn chôn ở đáy lòng của nó, trở thành bí mật không ai biết đến.

Ân Tịch cứ như vậy mà bước đi, nó không biết nên tìm ai giúp nó thay thuốc, hạ nhân trong nhà họ Tề đều nghĩ biện pháp tra tấn nó cùng mẹ nó, chẳng qua là ở Tề gia trừ bỏ bọn họ ra cũng chỉ còn mẹ....

Một khúc nhạc du dương réo rắt truyền vào tai Ân Tịch, nó bị tiếng đàn tuyệt diệu như vậy hấp dẫn, dọc theo tiếng đàn đi đến, nguyên lai thanh âm được truyền đến từ sát vách.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-163)