Vay nóng Homecredit

Truyện:Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo - Chương 058

Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo
Trọn bộ 154 chương
Chương 058
Đại thúc, tôi nóng quá (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-154)

Siêu sale Shopee


Nhưng, điều này cũng không có quan hệ gì với anh.

Anh nhẹ nhàng gật đầu với Thượng Quan Triệt: "Tôi đến đổi thuốc cho Sở Sở." Nói xong là tự nhiên làm việc.

Còn Thượng Quan Triệt, sau khi nhìn thấy người đến là Liên Thanh Ngôn thì cũng thu hồi khí phách mãnh liệt, gật đầu với anh: "Làm phiền rồi."

Thật ra, khi đưa Vân Sở đến đây anh cũng có tính toán riêng. Thứ nhất, thân phận của Vân Sở có chút đặc thù, không nên đến một bệnh viện bình thường, dù sao loại thuốc cô uống phải không phải là loại bình thường, làm không tốt sẽ bị người có lòng lợi dụng, có thể gây ra chuyện gì đó... truyện được lấy từ nguồn Thứ hai, anh biết được mối quan hệ của Liên Thanh Ngôn và Vân Cảnh, cũng biết chuyện Liên Thanh Ngôn là bác sĩ tư của Vân Sở, Vân Sở uống phải loại thuốc này thì đến tìm Liên Thanh Ngôn là lựa chọn hợp lý nhất. Còn thứ ba thì Liên Thanh Ngôn là bác sĩ trẻ tuổi nổi tiếng nhất thành phố I, loại thuốc Vân Sở uống phải cũng chỉ Liên Thanh Ngôn có cách giải quyết, anh cũng yên tâm hơn.

Nhưng mà, sự vội vàng và thái độ quan tâm quá mức của Liên Thanh Ngôn đối với Vân Sở khiến anh cảm thấy có chút không vui.

Cùng là đàn ông, anh có thể cảm nhận được Liên Thanh Ngôn có địch ý với mình, chẳng lẽ, Liên Thanh Ngôn cũng có ý với nha đầu này?

Thượng Quan Triệt ngẩn người, vì sao anh lại dùng từ "cũng" chứ? Chẳng lẽ anh cũng....... .

Anh lắc lắc đầu, không muốn suy nghĩ miên man nữa, cúi đầu mới phát hiện Vân Sở đã mở mắt.

Liên Thanh Ngôn đổi thuốc cho Vân Sở xong, nhìn thấy Vân Sở cũng đã tỉnh lại, nói đồng thanh với Thượng Quan Triệt: "Đánh thức cô rồi hả?"

Nói xong, hai người nhíu mày, liếc nhau một cái, tia lửa bắn ra bốn phía, không khí cũng trở nên khẩn trương hơn.

Vân Sở chớp chớp mắt, không biết hai người kia là như thế nào, sao hình như lại cảm thấy trong không khí có mùi thuốc súng vậy nhỉ? Tay cô xoa xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, chép chép miệng lắc đầu nói: "Không phải, tôi tỉnh ngủ rồi."

Thượng Quan Triệt nghe thấy giọng nói của cô, tay sờ vào trán cô nói: "Thuốc đã được loại bỏ, thân thể còn có chỗ nào khó chịu hay không?"

Vân Sở lắc đầu, "Không có việc gì, chỉ là có chút vô lực, hơi mệt mà thôi."

Thượng Quan Triệt gật gật đầu, dịu dàng nói: "Không có việc gì là tốt rồi, mệt thì nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, sau nửa tiếng nữa tiêm xong thì chúng ta trở về."

Vân Sở gật đầu, biết điều giống như một cục cưng ngoan ngoãn khiến Thượng Quan Triệt cảm thấy vô cùng đau lòng... truyện được lấy từ nguồn

Nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, Liên Thanh Ngôn nhíu mày, thản nhiên nói: "Buổi tối Sở Sở phải về nhà, tôi tiện đường đưa cô ấy về là được rồi, vị tiên sinh này nếu anh mệt thì cứ về trước đi."

Thượng Quan Triệt nghe xong, nhíu mày, không nhìn Liên Thanh Ngôn mà quay ra hỏi Vân Sở: "Nha đầu, muốn về nhà không?"

Vân Sở nhíu mày, nhớ đến căn nhà đầy áp lực kia, vụng trộm liếc mắt nhìn Liên Thanh Ngôn một cái, lắc đầu: "Liên ca ca, đêm nay tôi sẽ đi theo Triệt ca ca, phiền anh nói với anh trai tôi một tiếng."

Cô không muốn về Vân gia, vừa trở về cô sẽ lại phải đối mặt với đủ loại ngươi lừa ta, ta lại gạt ngươi, khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi... truyện được lấy từ nguồn Đừng nhìn vào sự mạnh mẽ thường ngày của cô, dù sao cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ, cô không thích cuộc sống quá vội vàng như vậy, nếu không phải vì để bản thân mạnh hơn, không để bản thân bị người khác bắt nạt thì cô sẽ không để bản thân phải chịu uất ức như vậy, cô thật sự hi vọng bản thân có thể đơn thuần đi một chút thì không cần phải tính toán cái gì nữa.

Cho nên, mỗi lần bản thân trở nên yếu ớt là cô theo bản năng lại không muốn trở về, cô muốn trốn tránh áp lực này, cho dù ngày mai khi trở về cô có muốn hay không thì vẫn phải đối mặt với những người đó, thì hiện tại cô cũng không muốn để những người đó nhìn thấy mặt yếu ớt của bản thân.

Thượng Quan Triệt không giống như thế, ở trước mặt anh cô có thể cố tình gây sự giống như một đứa trẻ, yếu ớt cũng được, khóc thút thít cũng được, dù sao những lúc cô chật vật nhất đều đã bị anh nhìn thấy, cô không cần quá để ý... truyện được lấy từ nguồn

Nghe thấy lời nói của Vân Sở, Liên Thanh Ngôn cau mày, nói: "Sở Sở, một cô gái như cô sao lại có thể về nhà một người đàn ông xa lạ chứ?"

Vân Sở chớp chớp mắt, không ngờ Liên Thanh Ngôn sẽ hỏi như vậy. Thật ra, cô cũng không nghĩ đến vấn đề này, nếu Thượng Quan Triệt là một người mưu đồ bất chính thì cô đã sớm bị ăn sạch sành sanh rồi. Vừa rồi bản thân còn chủ động cọ cọ vào người anh, còn bày ra vẻ mặt như vậy với anh mà anh còn không động đến bản thân, cho nên, cô tin tưởng Thượng Quan Triệt... truyện được lấy từ nguồn

Nếu Thượng Quan đại thúc không có nhân tính như vậy thì cho dù cô không phải là thiếu nữ vị thành niên thì cũng sẽ khinh thường anh.

Thượng Quan Triệt cười khẽ, lạnh nhạt nhìn Liên Thanh Ngôn, hơi khiêu khích nói: "Bác sĩ Liên, lời nói của anh không đúng rồi, tôi và Sở Sở sao có thể là người xa lạ được chứ? Những chuyện thân mật nhất chúng tôi cũng đều đã làm, làm sao có thể coi là xa lạ được chứ?"

Dứt lời, anh nhìn Vân Sở một cách ái muội, trong mắt là nụ cười giảo hoạt.

Khóe miệng Vân Sở giật giật, nghĩ thầm, người này cũng quá phúc hắc rồi, không phải mới chỉ kiss với anh thôi sao?.. truyện được lấy từ nguồn Chuyện thân mật nhất, thật dễ khiến người ta hiểu lầm.

Tuy nhiên, Liên Thanh Ngôn không phải là gì của cô, cô cũng lười giải thích, chỉ căm giận trừng mắt nhìn Thượng Quan Triệt, rồi quay ra nói với Liên Thanh Ngôn: "Liên ca ca, đêm nay tôi không muốn về nha, anh cứ yên tâm đi, Triệt ca ca sẽ không bắt nạt tôi đâu."

Nghe thấy câu trả lời kiên định của Vân Sở, Liên Thanh Ngôn cau mày, cũng không lên tiếng nữa, nhàn nhạt gật đầu, nói: "Cô đã kiên trì muốn đi như vậy thì tôi cũng không có gì để nói, nghỉ ngơi cho tốt, một lúc nữa tôi sẽ đến lấy kim tiêm ra cho cô."

Liên Thanh Ngôn xoay người, bóng lưng có vẻ vô cùng cô đơn, chiếc áo bác sĩ màu trắng mặc trên người anh khiến anh trông giống như một vị tiên động lòng người.

Vân Sở nhìn bóng lưng của anh, cảm thấy hình như anh không hề vui vẻ, nhưng mà, vì sao chứ?

Cô bĩu môi, quay ra thì thấy Thượng Quan Triệt đưa mặt đến, cười nói: "Nha đầu, tôi rất lạnh."

Lúc này Vân Sở mới phát hiện Thượng Quan Triệt này lại chỉ mặc một chiếc áo sơmi màu tím mỏng manh, trên người không có một chiếc áo khoác nào, vẻ mặt thay đổi ngay lập tức, kêu lên: "Sao anh lại mặc ít như vậy?"

Phương nam không có máy sưởi, cho dù có ở trong phòng thì chỉ mặc một chiếc áo như vậy cũng sẽ cảm thấy rất lạnh, tên khốn này, chẳng lẽ anh không sợ sẽ sinh bệnh sao?

"Ai bảo cô không có việc lại đi làm chuyện ái muội với người đàn ông khác, tôi ghen tị, cho nên tức giận quá mà quên mặc quần áo tử tế." Thượng Quan Triệt trả lời đầy ẩn ý, gương mặt quyến rũ tràn đầy ủy khuất... truyện được lấy từ nguồn

Khóe miệng Vân Sở giật giật, nhớ đến hình ảnh bản thân và Đường Dịch Phong hôn nhau ở Đào Nguyên, mặt đỏ lên, cắn môi nói: "Không phải là do tôi không tỉnh táo hay sao, cái này mà anh cũng so đo."

Thượng Quan Triệt ai oán nhìn cô: "Tôi sao có thể không so đo được chứ? Lão bà tương lai của tôi bị heo hôn, tôi thật sự rất đau lòng."

Heo? Anh lại còn nói Đường Dịch Phong là heo? Ha ha......

Vân Sở trợn mắt liếc nhìn anh một cái, kêu lên: "Anh đừng có gọi quá sớm, ai là lão bà tương lai của anh chứ."

"Đương nhiên là cô nha, nha đầu, không phải cô định trở mặt không nhận đấy chứ? Trên tay cô vẫn còn đang đeo tín vật đính ước bà nội tôi đưa cho đấy nhé." Thượng Quan Triệt cười giảo hoạt, trong mắt tràn đầy sủng nịnh.

Vân Sở ho khan hai tiếng: "Làm ơn đi, đây là do anh bảo tôi nhận, chờ đến ngày anh tìm được bạn gái thật sự, tôi cho đưa lại cho cô ấy. Hừ!"

Cô bĩu môi, ra vẻ đại tiểu thư không thèm so đo.

Nhưng rốt cuộc vẫn đau lòng vì Thượng Quan Triệt, nhìn quần áo mỏng manh trên người anh, dịch thân mình ra nói: "Anh vẫn nên nằm vào trong chăn đi, nếu anh bị cảm thì ai sẽ chăm sóc tôi chứ."

Hai mắt Thượng Quan Triệt sáng ngời, tiến lại gần cô, ái muội nói: "Nha đầu đau lòng vì tôi rồi hả?"

Vân Sở lấy tay đẩy đẩy gương mặt yêu nghiệt của anh ra, bất mãn kêu lên: "Đứng đắn một chút đi, không muốn vào thì thôi, tôi muốn ngủ tiếp.".. truyện được lấy từ nguồn Nói xong thì nhắm mắt lại, không muốn để ý đến tên khốn được một bước lại muốn tiến thêm một bước này nữa.

Thượng Quan Triệt cười khẽ, vén một góc chăn lên, lách người vào trong, cánh tay dài lạnh như băng lôi cô vào trong lòng, tham lam cảm thụ sự ấm áp trên người cô, giọng nói cũng trở nên lười biếng hơn: "Thật ấm, nha đầu, hiện tại làm ấm cho tôi, tối về tôi sẽ làm ấm giường cho cô."

Đột nhiên có một cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ phía sau, Vân Sở run lên một cái, cô sợ nhất là lạnh, vừa rồi bị ném vào trong nước lạnh lâu như vậy nên hiện tại cô lại càng mẫn cảm với cái lạnh... truyện được lấy từ nguồn Hơn nữa, hiện tại trên người cô chỉ quấn một lớp khăn tắm, thân thể hai người dựa vào nhau thân mật như vậy cũng khiến cô có chút không được tự nhiên.

Nhưng cho dù có lạnh thì cô cũng không kêu lên, Thượng Quan Triệt vì cô nên mới phải chịu lạnh như vậy.

Cô xoay người, vươn cánh tay ra nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, cười híp mắt nói: "Đại thúc, thật là lạnh nha."

Rõ ràng bản thân rất sợ lạnh nhưng giờ phút này cô lại không ghét bỏ bản thân, ngược lại lại dùng cánh tay nhỏ bé ấm áp khi ôm chặt lấy anh, khoảnh khắc này, trái tim đóng băng nhiều năm của Thượng Quan Triệt từ từ nứt ra, bắt đầu tan ra.........

Trong trí nhớ của anh chưa từng có một người nào đau lòng vì bản thân anh như vậy.

Khi còn quân doanh thì không cần nói, sau khi ra khỏi đó cũng giống nhau, ở trong mắt gia đình, anh là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, còn ít tuổi đã có thành tựu, tuổi còn trẻ mà đã trở thành thượng tá, ở trong quân đội có địa vị khiến người ta phải kính ngưỡng... truyện được lấy từ nguồn Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy mặt chói lọi của anh, chỉ nhìn thấy dáng vẻ uy phong khi đứng trước người khác, nhưng đâu có ai biết, cái gọi là vinh quanh này là do anh phải dùng sinh mệnh của bản thân mà tranh giành lấy chứ?

Khi anh một mình chiến đấu hăng hái đâu có ai nhìn thấy nước mắt trong mắt anh, khi anh phải tiếp nhận cuộc huấn luyện ma quỷ không dành cho người thì đâu có ai biết sự bất lực và tuyệt vọng của anh?

Cho dù cả người anh cũng chưa từng quan tâm anh giống như vậy. Anh biết, anh là hi vọng của cả gia tộc, anh phải gánh trách nhiệm của cả gia tộc, cho dù phải đối phó với loại khó khăn gì thì anh cũng không được lùi bước, trừ bỏ việc kiên trì thì anh không có sự lựa chọn nào khác.

Nhưng mà anh cũng là người nhà, cuộc sống của một con người thì sẽ có lúc phải chịu thống khổ.

Nhiều năm trôi qua như vậy, anh một mình một người chiến đấu hăng say, vô số lần té ngã, vô số lần bò dậy, từ từ trở thành một con người đứng trên nhiều người, nhìn những kẻ bên dưới phải chảy nước mắt thấp giọng cầu xin, càng về sau ánh mắt anh càng lạnh lùng, trời sập xuống cũng không hoảng sợ, anh cho rằng anh trở thành một người không biết đau, anh cho rằng trái tim này đã chết từ lâu.

Nhưng trong khoảnh khắc đó khi nhìn thấy cô ấy thì anh mới hiểu được, thì ra anh cũng là người yếu ớt, cũng sẽ có lúc anh cần có một bờ vai để dựa vào, giống như bây giờ. Chẳng phải chỉ là một câu nói đơn giản, một ánh mắt, một hành động nhưng đều có thể khiến anh cảm động... truyện được lấy từ nguồn

Anh nghĩ, anh đã tìm được người mà mình muốn tìm, nhiều năm trôi qua như vậy, anh luôn giữ chặt trái tim này, những người khác đều coi trọng bề ngoài và thân thế của anh, đều là những kẻ dối trá khiến anh cảm thấy ghê tởm, cho nên anh không muốn kết giao với những người đó.

Nhưng cô không giống như vậy, cô luôn có thể cho anh những bất ngờ vui vẻ....... .

"Nha đầu, cám ơn cô.........." Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, cảm thụ sự ấm áp tỏa ra từ trên người cô, ngửi mùi hương thơm ngát đặc trưng trên người cô, trong mắt Thượng Quan Triệt tràn đầy ôn nhu.

Dịu dàng như vậy chỉ là trong nháy mắt, chớp mắt đã bị sự lạnh lùng thay thể, bởi vì anh lại đang nghĩ đến nhưng người không biết tốt xấu. Vân Cảnh, Triệu Nhược Nghiên, dám làm tổn thương cô ấy, anh nhất định sẽ làm cho bọn họ phải chịu sự thống khổ.

Khi Liên Thanh Ngôn đi vào trong phòng thì phát hiện hai người đang nằm cùng nhau, trong nháy mắt khuôn mặt trở nên tái nhợt.

Anh lạnh lùng nhìn Thượng Quan Triệt: "Thượng Quan tiên sinh, anh đây là............"

Mặc dù rất tức giận nhưng anh vẫn cố đè thấp giọng nói, sợ sẽ làm ầm khi Vân Sở đang ngủ say... truyện được lấy từ nguồn

Thượng Quan Triệt cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn dừng trên khuôn mặt trắng nõn của Vân Sở: "Bác sĩ Liên, đã truyền xong rồi, phiền anh dọn dẹp một chút. Nha đầu mệt mỏi rồi, tôi muốn đưa cô ấy trở về nghỉ ngơi."

Sự tức giận trong mắt Liên Thanh Ngôn càng sâu, nhìn Thượng Quan Triệt đang coi như không nhìn thấy bản thân, trong giọng nói lại nhiều hơn sự không vui: "Thượng Quan tiên sinh, Sở Sở còn nhỏ, làm sao anh có thể............."

Thượng Quan Triệt cười khẽ, ngước mắt lên liếc nhìn Liên Thanh Ngôn một cái, ngắt lời anh, nói: "Anh yên tâm, trước khi cô ấy trưởng thành thì tôi sẽ không động đến cô ấy, nhưng hi vọng bác sĩ Liên nhớ kỹ, cô ấy sớm hay muộn cũng đều là của tôi."

Nói xong, anh có chút không nỡ rời khỏi cái chăn, cầm lấy áo khoác của bản thân rơi xuống trên mặt đất, ngồi xuống trước giường, dường như đang đợi Liên Thanh Ngôn rút kim tiêm ra khỏi tay cô.

Liên Thanh Ngôn cười lạnh, thản nhiên nói: "Không phải Thượng Quan tiên sinh quá tự tin rồi hay sao, anh nói cô ấy là của anh, cô ấy đồng ý rồi hả?"

Thượng Quan Triệt cũng cười: "Không là của tôi, chẳng lẽ là của anh."

Tay Liên Thanh Ngôn đang rút kim ra run nhẹ một chút, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, dính băng dính vào tay Vân Sở, nhẹ nhàng nắm cái tay hơi lạnh của cô, có chút chua sót trả lời: "Cô ấy không phải là của bất kỳ người nào, cô ấy là của chính cô ấy."

Thượng Quan Triệt không hề để ý đến Liên Thanh Ngôn, xốc chăn lên, dùng áo khoác của bản thân trùm kín lấy cô, cẩn thận ôm cô lên, gật đầu với Liên Thanh Ngôn: "Làm phiền bác sĩ Liên rồi, tiền thuốc men tối nay tôi sẽ gọi người đến trả."

Nói xong, anh ôm lấy Vân Sở rời khỏi văn phòng của Liên Thanh Ngôn.

Trong văn phòng, Liên Thanh Ngôn nhìn bóng lưng cao lớn của Thượng Quan Triệt, cùng với Vân Sở ngoan ngoãn ngủ say trong lòng Thượng Quan Triệt, rốt cuộc không nói một cái gì... truyện được lấy từ nguồn

Anh nên nói cái gì chứ? Anh cũng không phải là người nào của cô, anh có tư cách gì để nhiều lời? Thậm chí ngay cả lý do để đối địch với Thượng Quan Triệt anh cũng không có.............

Trong lòng Liên Thanh Ngôn có một sự chua xót nhè nhẹ dâng lên, bắt đầu từ khi nào anh lại trở nên để ý đến nha đầu kia rồi hả? Không phải anh vẫn luôn rất chán ghét nha đầu phiền toái kia sao?

Xoay người, cầm lấy đồ dùng của bản thân, dọn dẹp văn phòng một chút, đi đến phòng tắm thì nhìn thấy đồ rơi đầy trên mặt đất, là quần áo của con gái.

Anh nhíu mày, nhớ đến việc người đàn ông kia làm sao có thể cởi quần áo trên người cô, trong mắt cũng có chút buồn bã... truyện được lấy từ nguồn Tay nhặt mấy cái quần áo rơi trên mặt đất, váy trắng đã sớm lạnh tanh, nhưng khi cầm trên tay lại dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô.

Đặt lên chóp mũi nhẹ nhàng ngửi, trên đó còn có mùi hương của cô, đó là hương vị khiến anh mê luyến, vậy mà đến giờ phút này anh mới hiểu được.

Bỗng nhiên nhớ đến bản thân đang làm hành động gì, Liên Thanh Ngôn biến sắc, vội vàng cầm lấy quần áo, xếp lại gọn gàng, tự trách mình đã suy nghĩ quá nhiều... truyện được lấy từ nguồn Cô chỉ là em gái của anh, tại sao anh lại có thể có suy nghĩ khác đối với tiểu nha đầu đó chứ?

Nhưng mà, khi nhìn thấy chiếc quần lót của cô còn sót lại trên mặt đất thì khuôn mặt anh đột nhiên đỏ bừng.

Màn đêm đen yên tĩnh có chút dọa người, Vân gia, lầu ba cửa phòng Vân Cảnh vang lên một tiếng gõ nhẹ nhàng.

Vân Cảnh mở cửa thì nhìn thấy Liên Thanh Ngôn với một bộ quần áo màu trắng, nhíu mày hỏi: "Thanh Ngôn, đã muộn thế này, sao cậu còn đến đây."

Bận rộn cả một ngày, Vân Cảnh vừa mới tắm xong, đang uống rượu giải sầu một mình. Nhìn thấy Liên Thanh Ngôn đến đúng lúc này, khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.

Liên Thanh Ngôn đi vào trong phòng Vân Cảnh, cầm lấy cái cốc, tự nhiên rót cho mình một ly rượu, buồn bã uống một ngụm rồi mới nói: "Không có việc gì, chỉ là đến nói cho cậu một tiếng, hôm nay Sở Sở không về nhà."

"Sở Sở?" Vân Cảnh cau mày, vội vàng hỏi Liên Thanh Ngôn: "Cô ấy đi đâu rồi hả?"

Liên Thanh Ngốn lạnh nhạt liếc Vân Cảnh một cái, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua sót: "Cô ấy nói không muốn về nhà."

Không muốn về nhà..........

Vân Cảnh ngơ ngác ngẩn người, một lúc lâu vẫn chưa thể hồi hồn lại.

Cô nói không muốn về nhà, hơn ai hết anh biết rất rõ nguyên nhân là vì sao... truyện được lấy từ nguồn Bởi vì anh nên khiến gia đình này biến thành như bây giờ, ngay cả chính anh cũng không muốn trở về cái nơi mà ngay cả không khí để hô hấp cũng không sạch sẽ này, vậy thì cô ấy làm sao lại có thể muốn về chứ?

Anh đã sớm biết, cô đã không còn giống trước kia, cô bây giờ trở nên thật thông minh, sắc bén. Anh cũng biết tất cả những điều đó đều là do anh ép cô, cô vốn dĩ là một tiểu nha đầu hồn nhiên ngây thơ, chính anh đã biến cô thành người như bây giờ....... .

Vân Cảnh có chút thống khổ, nhắm mắt lại, một lúc lâu sau thì cúi đầu cười tự giễu: "Có đúng thế không? Cô ấy đi đâu?"

Liên Thanh Ngôn nhìn Vân Cảnh thật sâu, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt anh, nghe thấy lời anh hỏi, anh mới nói: "Đêm nay cô ấy bị một người bỏ thuốc ở Đào Nguyên, một người đàn ông đã đưa cô ấy đến bệnh viện của tôi. Sau khi giải trừ được thuốc thì cô ấy trở về cùng với người đàn ông đó."

Giọng nói của anh rất lạnh nhạt, giống như đang miêu tả một sự kiện hoàn toàn không liên quan đến bản thân, nhưng mà đau đớn nhè nhẹ trong lòng anh lại rất rõ ràng.

"Thuốc? Đàn ông?" Vân Cảnh kích động đi đến bên người Liên Thanh Ngôn, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì rồi hả?"

Liên Thanh Ngôn nhún nhún vai: "Không biết, có lẽ là có người nào đó muốn đối phó với cô ấy cũng nên." Nói xong, anh nhìn Vân Cảnh một cách đầy ý tứ.

Vân Cảnh lập tức cười lạnh, lùi về phía sau hai bước, vẻ mặt không thể tin nhìn Liên Thanh Ngôn: "Cậu nghi ngờ tôi?"

Liên Thanh Ngôn biết bản thân không nên nghi ngờ, nhưng mà, quan hệ của Vân Cảnh và Vân Sở anh biết rất rõ, dã tâm của Vân Cảnh khiến anh không thể không nghi ngờ.

Vân Cảnh cúi đầu, cười khổ: "Thanh Ngôn, ngay cả cậu cũng không tin tưởng tôi sao?"

"Tai nạn xe cộ lần trước thật sự do người của cậu làm, còn không đúng sao?" Liên Thanh Ngôn lạnh lùng hỏi, trong mắt mang theo một tia trách cứ.

Vân Cảnh gật đầu: "Đó là sai lầm của tôi, A Tự hiểu sai ý, cho nên.......... ." Vân Cảnh cắn môi, giải thích: "Tôi chưa bao nghĩ đến chuyện làm tổn thương cô ấy cả."

"Vậy cậu muốn làm cái gì?"

"Thanh Ngôn, chỉ cần cậu tin tưởng tôi không hề muốn làm tổn thương cô ấy là tốt rồi." Vân Cảnh kiên định nhìn Liên Thanh Ngôn...

Liên Thanh Ngôn thở dài, gật đầu nói: "Như vậy là tốt nhất, dù sao cô ấy cũng là em gái của cậu. Tôi thật sự không muốn nhìn thấy cảnh hai người trở mặt với nhau."

Dứt lời, Liên Thanh Ngôn bưng ly rượu lên, chất lỏng màu đỏ từ từ đi vào trong cổ họng, cảm giác ấm áp truyền ra từ bên trong khiến anh cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.

"Tôi đi về trước, về chuyện bỏ thuốc tốt nhất cậu nên điều tra một chút." Liên Thanh Ngôn nói xong thì bước ra khỏi phòng, để lại Vân Cảnh uống rượu một mình, một ly rồi lại một ly.

Anh thật sự sai lầm rồi sao? Nếu không phải như vậy thì tại sao anh lại cảm thấy khó chịu như vậy.............

......

Bóng đêm mê người, đêm khuya, trên đường chỉ có duy nhất một chiếc xe chạy như bay, vô cùng im ắng.

Trong chiếc xe ô tô màu đen xa hoa, Vân Sở từ từ tỉnh lại, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt yêu nghiệt của Thượng Quan Triệt, miễn cưỡng duỗi thắt lưng ra, cười nói: "Đại thúc, tôi đói bụng."

Thượng Quan Triệt cúi đầu, sủng nịch nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Một lúc nữa về đến nhà, muốn ăn cái gì?"

"Mì" Vân Sở cười tươi, trả lời một cách kiên định.

"Mèo nhỏ tham ăn, một lúc nữa trở về sẽ làm cho cô."

"Ừ ừ, hì hì, Triệt ca ca là tốt nhất." Vân Sở làm nũng cọ cọ vào trên người anh, đột nhiên cảm thấy thật ra Thượng Quan Triệt đối xử với cô rất tốt, tốt hơn so với bất kỳ người nào khác...

Trở lại biệt thự, Thượng Quan Triệt mới nhớ ra mình không cầm theo y phục của Vân Sở về, nhìn thấy thân hình lung linh của cô chỉ được bao phủ bằng một lớp khăn tắm cổ họng anh nhất thời có chút khô khốc.

Anh ho khan hai tiếng, đưa Vân Sở vào trong chăn, cầm lấy di động dặn dò Tiểu An vừa mới rời đi vài câu, sau đó mới trở lại phòng bếp bắt đầu nấu mì cho Vân đại tiểu thư.

Chờ đến khi mùi thơm ngào ngạt của mì bốc lên thì Tiểu An cũng đã đưa một bộ quần áo đến trên tay Thượng Quan Triệt.

Hai người ăn như hổ đói, sau khi ăn xong Vân Sở ngoan ngoãn đi tắm rửa, trước khi đi tắm còn lớn tiếng ra lệnh cho Thượng Quan Triệt: "Đại thúc, anh nói đêm nay làm ấm giường cho tôi, hừ hừ, làm nhanh đi, một lúc nữa bản tiểu thư muốn nghỉ ngơi."

Thượng Quan Triệt bất đắc dĩ bị Vân Sở đẩy lên giường, nhìn cô đắc ý chạy vào phòng tắm, anh sờ sờ mũi, nói thì thầm: "Nha đầu kia nghĩ mình sẽ làm ấm giường cho cô, chẳng lẽ cô không sợ mình sẽ ăn cô sao?"

Nhớ dến thân thể mềm mại của cô cùng với hương vị tốt đẹp của nó là khóe miệng Thượng Quan Triệt lại cong lên, lộ ra một nụ cười mê người...

Tắm rửa xong đi ra nhìn thấy Thượng Quan Triệt thật sự ngoan ngoãn nằm trên giường làm ấm chăn cho cô, trong lòng ấm áp, cô vừa dùng khăn lau khô tóc vừa chế nhạo Thượng Quan Triệt: "Đại thúc, chăn đã ấm hay chưa?"

Thượng Quan Triệt vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình, cười nói: "Ấm rồi, lại đây."

Vân Sở hấp ta hấp tấp chạy đến, ngồi xuống bên giường: "Ừ, anh có thể đi tắm rửa, tôi lau khô tóc xong thì sẽ đi ngủ."

Thượng Quan Triệt đưa tay ra lấy cái khăn của cô, tươi cười như hoa nhìn cô: "Để tôi giúp cô."

"Cái gì?" Vân Sở ngẩn người, lập tức cảm giác được ngón tay thon dài của Thượng Quan Triệt đi xuyên qua tóc dài của cô, nhẹ nhàng vò vò tóc cho cô, dùng khăn lông nhẹ nhàng lau khô tóc cho cô.

Một cảm giác khác lạ dâng lên trong đáy lòng cô, cô cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên.

Thượng Quan triệt đứng dậy, cầm lấy cái khăn đứng sau lưng cô, cứ như vậy mà giúp cô lau khô 3000 sợi tóc trên đầu cô... Động tác của anh rất dịu dàng, trên miệng vẫn mang theo một nụ cười nhàn nhạt, ngửi mùi thơm trên tóc cô trong lòng vẫn không thể yên tĩnh được.

Khóe miệng Vân Sở khẽ cong lên, nhẹ nhàng dựa vào trong lòng Thượng Quan Triệt, híp mắt lại, hưởng thụ sự dịu dàng truyền của anh truyền đến từ phía sau, cảm giác thoải mái, khiến cô cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ.

Chờ đến khi Thượng Quan Triệt lau khô tóc cho cô thì Vân Sở đã xiêu vẹo dựa vào trong lòng Thượng Quan Triệt mà ngủ...

Thượng Quan Triệt nhìn cô một cách bất đắc dĩ, cẩn thận ôm cô lên giường, cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, sau đó mới cầm khăn đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong, Thượng Quan Triệt lau khô tóc, nhìn dáng vẻ ngủ say của Vân Sở, trong lòng khẽ động, sau đó trèo lên giường nằm xuống bên cạnh cô, ôm chặt lấy cô ở trong ngực, dịu dàng nói: "Ngủ ngon, bảo bối."

Buổi tối này Vân Sở ngủ cực kỳ an tâm, từ khi đi đến thế giới này cô đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng đã từ từ thích ứng được hoàn cảnh và cuộc sống như vậy, nhưng lại chưa bao giờ có một ngày nào như hôm nay, được ngủ một cách yên ổn như vậy.

Ngày thứ hai sau khi thức dậy, vốn dĩ Thượng Quan Triệt muốn đưa Vân Sở về nhưng mà vừa mới đứng dậy thì đã bị một cuộc điện thoại gọi đến bắt buộc phải đi. Tuy nhiên Thượng Quan Triệt vẫn hết sức yêu thương cô, để Tiểu An đưa cô về.

"Cám ơn anh, An đại ca." Xuống xe, Vân Sờ cười ngọt ngào với Tiểu An.

Mặt Tiểu An đỏ lên, vội vàng xua tay: "Vân tiểu thư khách khí rồi, đây là chuyện tôi phải làm."..

Vân Sở vẫy tay tạm biệt Tiểu An, sau khi nhìn anh rời đi mới xoay người chuẩn bị vào nhà. Kết quả vừa mới xoay người thì lại bắt gặp Đường Dịch Phong.

"Sở Sở......" Đường Dịch Phong nhìn thấy Vân Sở bước xuống từ một chiếc xe sang trọng, cau mày, có chút khẩn trương nhìn cô.

Nhớ đến chuyện tối ngày hôm qua, mặt Vân Sở lại đỏ bừng, cười gượng nói với Đường Dịch Phong: "Đường thiếu, tại sao anh lại ở trong này?"

Trên trán Đường Dịch Phong vẫn còn dán băng cá nhân, có lẽ là vết thương lúc Thượng Quan Triệt đá văng ra tối hôm qua tạo thành. Lúc này mặt anh cũng hơi đỏ, cúi đầu, có chút bất an nhìn cô, cuối cùng vẫn không chống lại được sự nghi vấn trong lòng, hỏi: "Sở Sở, tối hôm qua em đi đâu vậy?"

Vân Sở cười khẽ, lạnh nhạt trả lời: "Chuyện này hẳn là không có quan hệ với Đường thiếu?"..

Thân thể Đường Dịch Phong khẽ run lên một cái, nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Vân Sở, biết cô đang trách bản thân hôm qua quá xúc động, cắn môi, vội vàng trả lời: "Sở Sở, anh, tối hôm qua là anh không đúng, anh không hề cố ý......."

Anh thật sự rất muốn nói là chính cô hôn anh trước, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô thì không nói được chữ nào ra cả.

Vân Sở không hiểu nhìn Đường Dịch Phong, cười nói: "Tối hôm qua? Tôi không biết anh đang nói cái gì, thật có lỗi, tôi còn có việc phải về trước, nếu Đường thiếu không có việc gì thì mời trở về đi."

Vân Sở nói xong thì vòng qua Đường Dịch Phong đi vào trong nhà, Đường Dịch Phong đứng yên tại chỗ, nhìn cô đi qua bên người bản thân, đột nhiên trái tim co rút đau đớn.

Thật sự anh đã bỏ lỡ ư, cuối cùng vẫn không có cách nào cứu vãn được sao?

Nhìn bóng lưng lạnh lùng của cô, Đường Dịch Phong nhắm mắt lại, trong mắt tràn ngập đau khổ. Sở Sở, nếu thời gian có thể quay trở lại, anh thề nhất định sẽ không rời bỏ em trong lúc em khó khăn nhất, cho dù có nhiều áp lực đến đâu thì cũng sẽ nhất định bất chấp tất cả mà ở bên cạnh em.

Đây có lẽ là sự trừng phạt mà ông trời dành cho anh? Sớm biết có ngày hôm nay thì sao lúc trước còn như thế....... .

Trong khoảnh khắc nhắm mắt lại này, rốt cuộc nước mắt hối hận rơi xuống không tiếng động, Đường Dịch Phong đứng ở trong gió, nhìn bóng lưng rời đi của Vân Sở, thẫn thờ một lúc thật lâu.

Vừa đi vào đến cửa lớn thì đã nhìn thấy bóng dáng khẩn trương của Vân Cảnh, vội vội vàng vàng đi đến bên người cô: "Sở Sở, em thế nào rồi?"

Hôm nay Vân Sở mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong là một áo lông rất dày, một chiếc quần mỏng khéo léo bao bọc xung quanh cái mông quyến rũ của cô, cả người trông rất có sức sống, bởi vì trên người còn có thêm mấy phần trưởng thành khiến Vân Cảnh nhìn vào trái tim cũng đập rộn cả lên...

Vân Sở lạnh nhạt quét mắt qua nhìn anh một cái, cười nói: "Không có việc gì, tôi đến chỗ bạn chơi, Liên ca ca không nói với anh sao?"

Cô gặp phải chuyện như vậy lại không nói một chữ với bản thân, xem ra cô đã thật sự không còn tin tưởng bản thân nữa, thậm chí đã đến mức đối nghịch với bản thân.

Trong lòng Vân Cảnh có chút đau đớn, anh cười nói với Vân Sở: "Sở Sở, có phải em không còn thích anh trai rồi nữa đúng không? Chịu ủy khuất như vậy mà sao không chịu nói với anh trai?"

Khóe miệng Vân Sở co rút, anh trai?.. Anh ta coi bản thân cô là em gái thật sao? Cướp đoạt của bản thân, cướp đi tất cả của bản thân, còn hãm hại bản thân ở khắp nơi, mọi chuyện anh ta đều có thể làm ra được, vậy mà anh ta còn nói anh là anh trai cô?

Vân Sở cười châm biếm: "Anh trai sao? A, anh thật sự là anh trai tôi sao?"

Nói xong, không thèm nhìn vẻ mặt kinh ngạc và thống khổ của Vân Cảnh, lên lầu đi đến phòng bản thân.

Vừa mới vào cửa, Vân Hàn và Mộc Ngân vội vàng chạy vào, lo lắng nhìn Vân Sở một đêm không về, khi nhìn thấy dáng vẻ tinh thần hưng phấn của cô thì không khỏi sửng sốt một chút.

"Sở Sở, tối hôm qua cô đi đâu vậy?" Mộc Ngân không hiểu hỏi.

"Không có gì, uống nhiều quá nên qua đêm ở nhà đại thúc thôi." Vân Sở cầm lấy cái cốc rót một cốc nước, vừa uống vừa trả lời.

Đại thúc? Nghe thấy hai từ này, Vân Hàn nhíu mày, trong lòng có chút rầu rĩ.

Mộc Ngân lại cười gian đi đến bên người cô, dùng tay chọc vào vai cô: "Nha đầu chết tiệt kia, nói thật đi, cô và đại thúc yêu nghiệt kia thật sự có gian tình có đúng hay không?"

Chính tai cô nghe thấy thiếu gia Thượng Quan Duệ kia gọi cô một tiếng chị dâu, nếu không phải là sự thật thì người như Thượng Quan Duệ làm sao có thể gọi cô ấy là chị dâu được chứ?..

Nói đến vị thiếu gia này, chính là nam thần trong lòng Mộc Ngân nha. Khi còn chưa đến trường đã từng nghe nói đến phong thái của anh, nghe nói rất nhiều người chỉ vì yêu thích thiếu gia nên mới vào học ở đại học Lập Thượng... Nhưng mà thiếu gia này rất ít khi xuất hiện, cũng rất ít khi đi học, Mộc Ngân còn tưởng rằng mình sẽ không có cơ hội được nhìn thấy thiếu gia, không thể tưởng tượng được ngày hôm đó lại có thể khiến thiếu gia phải đưa cô về.

Khụ khụ, được rồi, ngày hôm đó vì thể diện, lúc đầu cô còn cự tuyệt Thượng Quan Duệ đó, ha ha.

Vân Sở trợn mắt liếc nhìn cô một cái, thuận tay ném con gấu bông lớn trên giường vào trong lòng Mộc Ngân, miễn cưỡng nói: "Cô không nói chuyện thì cũng không ai bảo bảo cô câm đâu, này, cho cô đó."

"Oa, con gấu thật đáng yêu." Mộc Ngân ôm con gấu bông lớn màu trắng vào trong lòng, hai mắt sáng lên, cười tươi lên như đóa hoa nở.

Khóe miệng Vân Sở giật giật, cô chỉ biết Mộc Ngân sẽ thích mấy cái này nên cô chuẩn bị rất chính xác. Tuy nhiên, hình như ngày hôm đó đại thúc đã từng ôm qua cái này.......

Tròng mắt Vân Sở xoay xoay, dùng một tay cướp lại con gấu bông về, rồi sau đó ho khan hai tiếng: "Tôi lấy nhầm rồi, cái này không thể cho cô, cô xem trong tủ của cô rồi chọn một con mà cô thích."

Một Ngân nghe thấy cô nói không cho bản thân, vừa định chuẩn bị trở mặt thì lại nghe thấy cô bảo bản thân đến tủ chọn một con, trong lòng như nở hoa, vui vẻ đánh cướp trong tủ của cô ấy... Phải biết rằng là trước kia những con gấu bông này đều là bảo bối của Vân Sở, muốn cô ấy nói ra những lời này hoàn toàn không hề dễ dàng.

Vân Sở ngước mắt nhìn Vân Hàn hỏi: "Tiểu Hàn, gần đây có chuyện gì xảy ra hay không?"

Vân Hàn vẫn chưa chấp nhận xưng hô như vậy của Vân Sở, ho khan hai tiếng nói: "Lưu trưởng lão bên kia đang cố gắng lôi kéo lòng người, tuy rằng danh tiếng của ông ở trong bang không cao lắm nhưng vẫn có thể lôi kéo được không ít người tương đối bảo thủ... Tiếp theo chỉ sợ có một chuyện tự cô phải đến bang xử lý thì mới có thể ổn định được đám người đó lại."

Vân Sở gật đầu, nhỏ giọng sắp đặt: "Mấy ngày nay chú ý kĩ động tĩnh của Vân Cảnh, còn cái tên Âu Dương Tự kia....... ." Nói đến đây, cô dừng lại, cắn môi nói: "Vân Hàn, đi tìm thông tin về Âu Dương Tự cho tôi."

Nghe thấy vậy, Vân Hàn nhíu mày, lắc đầu nói: "Tôi đã đặc biệt điều tra về người này, hoàn toàn không tìm thấy thông tin cụ thể nào của anh ta. Chỉ biết phía sau anh ta có một thế lực rất mạnh mẽ, không rõ là địch hay là bạn."

Nghe thấy lời nói của Vân Hàn, Vân Sở nhíu mày, không điều tra ra?

Thật ra vốn dĩ cô cũng không có nghi ngờ gì cả, nhưng mà, cái tên Âu Dương Tự này, số lần cô gặp phải không nhiều lắm nhưng mỗi lần gặp được anh đều lạnh nhạt liếc mắt nhìn bản thân một cái, sau đó khinh thường bước đi, có đôi khi sẽ giúp đỡ cô một chút nhưng sau đó không nói một tiếng nào mà xoay người bỏ đi.

Đối với người như vậy, cô thật sự không thể không nghi ngờ. Hoặc có thể là Âu Dương Tự là một người kỳ lạ, thích xuất quỷ nhập thần, hoặc có thể là anh ta có mục đích để tiếp cận bản thân... Đương nhiên Vân Sở sẽ không tự kỷ mà cho rằng người đó sẽ thích bản thân, cho nên rất có thể Âu Dương Tự có mục đích......

Hiện tại là thời điểm nguy hiểm nhất cũng là thời điểm mấu chốt nhất của cô, cô không cho phép xuất hiện một sai lầm nào. Mỗi một nhân vật khả nghi đều phải được chú ý, để đề phòng rắc rối có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Hành động của Vân Cảnh đã nhanh hơn, người bang Huyễn Dạ chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã coi Vân Cảnh là người thừa kế duy nhất, nếu cô không hành động nhanh một chút, đến lúc thế lực của Vân Cảnh đã mọc rễ sâu thì cô có muốn hành động cũng sẽ càng khó khăn hơn.

Vân Hàn lạnh lùng và Mộc Ngân vui vẻ ôm một con thỏ bông cười không khép miệng được đi ra ngoài, Vân Sở cầm điện thoại lên, bấm máy gọi cho Lương Hạo... Đây là số điện thoại anh ta lưu lại ngày hôm qua, vốn dĩ cô tưởng rằng nó không cần thiết, vậy mà không ngờ lại nhanh chóng có tác dụng như vậy, hiện tại cô thật sự rất thiếu người nha.........

Nhận được điện thoại của cô Lượng Hạo vô cùng kinh ngạc, nghe thấy chuyện cô sắp đặt, lập tức đồng ý, cũng đồng ý mấy ngày nữa sẽ đưa tin tức cho cô.

Hiện tại đối với cô thì đây chính là kỳ sát hạch mà cô dành cho Lương Hạo, người này, đột nhiên nói muốn làm thủ hạ của mình, đến rất bất ngờ cũng rất dễ dàng, đương nhiên cô không thể tin tưởng. Hiện tại bảo anh ta đi điều tra về Âu Dương Tự, coi như là khảo sát đối với anh ta đi, nếu anh ta có thể làm tốt chuyện này thì cô sẽ không cần lo lắng mà tin tưởng anh.

Đương nhiên, nếu Vân Sở biết Lương Hạo là do bị lời nói của Thượng Quan Duệ chế ngự thì sẽ không hao tổn tâm sức mà đi thăm dò nữa.

Ở nhà nghỉ ngơi một buổi sáng, buổi chiều có tiết Vân Sở bảo Vân Hàn lái xe đưa cô và Mộc Ngân đến trường...

Bởi vì lo lắng Vân Sở xảy ra chuyện gì nên sau khi Vân Hàn đưa hai người đến trường không vội vã rời đi mà đi theo bên cạnh Vân Sở, cùng cô đi lên lớp.

Vân Sở biết tâm tư của anh, cũng không đuổi anh về, ba người đi đến phòng học thì thấy trong phòng học im ắng, yên tĩnh một cách lạ thường.

Vân Sở không chú ý, vừa định đi vào thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Vân Sở, cô còn mặt mũi mà đến trường sao?"

Vân Sở ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên người đang đứng trên bục giảng trong phòng học kia, cười nhạt nói: "Vì sao tôi lại không có mặt mũi đến trường?"

Người đó không phải là ai khác mà chính là Kim Lan Nhược - người tối hôm qua bị cô cho ăn tát trong Đào Nguyên, hôm nay mặc dù cô có trang điểm nhưng vẫn không che được hoàn toàn hai má sưng đỏ.

Kim Lan Nhược nheo mắt lại cười cười, lấy một bức ảnh từ trên tay ra, lập tức trong phòng học bắt đầu phát ra những tiếng thét chói tai.

"Oa, người đàn ông kia là ai?"

"Thật không ngờ Vân Sở lại có thể lẳng.........."

"Chậc chậc, tôi còn tưởng rằng cô ta là một người thuần khiết, quả nhiên là biết người mà không biết lòng."

"Đúng vậy, nhìn cô ta mà xem, thật ghê tởm."

"Hình như bọn họ đang ở trong quán bar, không biết người đàn ông này là ai.......... ."

"A a, không thể tưởng tượng là bạn học Vân lại cởi mở như vậy, không biết khi nào mới mời anh em chúng ta cùng đi chơi đùa........."

"Ha ha, đúng vậy đúng vậy, anh em chúng tôi nhất định sẽ tiếp đãi cô thật tốt."

Trong lúc nhất thời, cả trai lẫn gái trong phòng học đều đồng thời phát ra những tiếng bàn tán và cười nhạo, trong ánh mắt mỗi người đều tràn đầy sự khinh thường khi nhìn Vân Sở.

Nhìn thấy tấm hình này, mặt Vân Sở đỏ lên, bình tĩnh đứng yên tại chỗ không hề lên tiếng.

Người trên tấm hình kia đương nhiên là cô và Thượng Quan Triệt, tối hôm qua khi cô bị bỏ thuốc, khi Thượng Quan Triệt đến đón cô, hình như giữa hai người thật sự có một cảnh như vậy.

Nhưng mà Mộc Ngân thì lại nhịn không được mà kêu lên: "Kim Lan Nhược, cô chụp linh tinh ở đâu một cái ảnh rồi ra đây làm loạn, cô cho là tùy tiện chụp một bức ảnh mà có thể lừa gạt được người khác sao?"

Còn Vân Hàn ở phía sau Vân Sở thì toàn thân trở nên lạnh lẽo, một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Kim Lan Nhược, tràn đầy phẫn nộ. Nếu không phải Vân Sở bảo anh không được hành động thiếu nghĩ thì có lẽ Vân Hàn đã không nhịn được mà xông lên rồi.

Kim Lan Nhược nghe thấy lời nói của Mộc Ngân, cười lạnh, gằn từng chữ một: "Mộc Ngân, cô đừng có chó điên cắn loạn, Vân Sở đã từng làm cái gì thì trong lòng cô ta biết rõ ràng nhất."

Hừ, muốn cướp người đàn ông của cô sao, cô sẽ cho Vân Sở biết thế nào gọi là không biết tự lượng sức mình. Nhà cô bị Vân Sở phá hủy, mặt cũng bị phá hủy, hiện tại ngoại trừ Đường Dịch Phong ra cô không còn cái gì nữa. Cô không có chứng cớ nên không thể bảo cảnh sát đến bắt Vân Sở nhưng tuyệt đối cô sẽ không buông tha cô ta dễ dàng đâu.

Tối hôm qua, ở Đào Nguyên cô bị Đường Dịch Phong làm tổn thương, vô cùng đau khổ rời khỏi Đào Nguyên nhưng mới đi được không bao lâu thì phát hiện cái nhẫn trước kia Đường Dịch Phong tặng cô không thấy đâu nữa. Đó là vật cô coi như trân bảo, là quà tặng duy nhất Đường Dịch Phong tặng cho cô, vì sao cô lại có thể không để ý đến nó chứ?

Cô vội vội vàng vàng chạy về câu lạc bộ, muốn tìm chiếc nhẫn của bản thân, kết quả, wow, không ngờ cô lại được nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đặc biệt?

Vân Sở ngồi trên ghế tựa cao cao trước quầy bar, đang ôm hôn một người đàn ông, vì ánh sáng không rõ ràng nên cô không nhìn thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông đó, nhưng khuôn mặt đỏ bừng cùng với bàn tay không an phận liên tục làm loạn trên thân thể người đàn ông kia của Vân Sở cô lại nhìn thấy rất rõ ràng.

Kim Lan Nhược cắn răng, nhìn chằm chằm vào bọn họ, lộ ra một nụ cười tà ác.

Cô cũng không tin, một tấm hình như vậy mà xuất hiện ở một nơi hỗn tạp như ở trường học này thì liệu Vân Sở còn có thể tiếp tục giả vờ thuần khiết nữa được hay không. Nhất định cô phải xé rách mặt nạ của cô ta ra, khiến tất cả mọi người biết Vân Sở là một đồ đê tiện.

Nếu biết Vân Sở là một người như vậy, cô cũng không tin Đường Dịch Phong có thể tiếp tục thích cô ta, còn có thể che chở cô ta ở khắp nơi nữa. Hừ!

Nghĩ đến đây, trong mắt Kim Lan Nhược tràn đầy sự đắc ý!

Vân Sở cười khẽ thành tiếng, nâng đôi chân thon dài lên, bước từng bước về phía Kim Lan Nhược, đưa tay ra tiếp nhận lấy tấm ảnh, gật gật đầu, cười nói: "Kỹ thuật chụp ảnh của Kim tiểu thư không tệ, cám ơn cô đã giúp tôi có được một bức ảnh kỷ niệm có giá trị như vậy. Nếu cô đã tự mình đưa đến đây thì tôi sẽ không khách khí mà nhận nó."

Dứt lời, cô bỏ tấm ảnh vào trong túi của mình rồi cười nói với những người ở đây: "Tấm hình nghệ thuật này so với tấm hình tôi đi chụp ở studio nhìn còn tốt hơn, chân thật hơn."

"Ảnh nghệ thuật? Cái này không phải là ảnh đồi bại sao?"

"Tuy nhiên nhìn qua hình như cũng có chút nghệ thuật......"

"Đúng vậy, ánh sáng cùng với hiệu quả thị giác này, quả thật rất có tính nghệ thuật."

"Vân Sở nhìn thế nào cũng không thấy giống loại người này nha, ở trong lớp không phải rất ngoan ngoãn sao?"

"Không sai, ảnh nghệ thuật là sở thích của người ta, cũng không phải là điều gì quá đồi bại."

Người xung quanh lại bắt đầu bàn tán, ánh mắt nhìn Vân Sở không còn sự chán ghét như lúc đầu, ngược lại còn có thêm mấy phần mơ màng không hiểu.

Thậm chí có một vài người còn hỏi Kim Lan Nhược, có phải thật sự có chuyện như vậy hay không, khiến Kim Lan Nhược tức gần chết, không nói được một câu phản bác nào.

HẾT CHƯƠNG 57


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-154)