← Ch.257 | Ch.259 → |
Xử lý xong những búi tóc khác, Trần San San lại đặt ánh mắt lên búi tóc đen, không nhịn được mà ôm chặt nó vào ngực.
[Hay là giữ cái này cho mình?]
Càng nghĩ Trần San San càng thấy ý tưởng này khả thi! Dù sao cô ấy cũng không thiếu tiền, tóc tốt như vậy không bằng giữ lại dùng cho mình.
Nghĩ là làm, Trần San San làm sạch búi tóc rồi đem đi phơi khô.
Hiện tại thời tiết nóng bức, chưa đầy một giờ những búi tóc đã hoàn toàn khô.
Trần San San lại thu vào... Sau đó mang nó đến bàn, bắt đầu những thao tác tiếp theo.
Cái đầu tiên làm tất nhiên là búi tóc đen óng ả.
Vì đề cao chất lượng, lại là dùng cho bản thân nên cô ấy rất tỉ mỉ, mãi đến chiều tối mới hoàn thành.
Trần San San nhìn thành quả của mình không nhịn được mà reo lên một tiếng! Sau đó, cô ấy đứng trước gương đội thử, quả thật như biến thành người khác.
Cô ấy rất hài lòng, lấy xuống đóng gói cẩn thận và đem cất.
Trần San San may mắn bắt kịp xe buýt! Hiện giờ đã qua giờ cao điểm tan Tâm nên không có nhiều người.
Cô ấy là người đầu tiên lên xe nên nhanh chóng tìm được một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Trạm tiếp theo là trường tiểu học, mười mấy đứa trẻ đeo ba lô ồn ào lên xe, thấy chỗ trống đều định chen nhau tới.
Trần San San cũng chuẩn bị tỉnh thần sẽ có trẻ con ngồi bên cạnh mình.
Nhưng không ngờ, mấy đứa trẻ chỉ đứng đó mà không ai ngồi xuống bên cạnh cô ấy, còn thỉnh thoảng nhìn về phía này.
Trân San San có chút hoài nghi: [Bây giờ, trẻ con ngoan ngoãn thế sao?]
Một bé gái nhìn qua một cái, vội vàng dời ánh mắt, nhỏ giọng nói: "Bên cạnh chị ấy nhiều tóc quá..."
Bé trai bên cạnh nói: "Trạm sau sẽ có chỗ ngồi."
Trần San San nghe mà hoang mang, nhìn quanh mình nhưng không thấy gì... Thầm nghĩ mấy đứa trẻ này đang trêu chọc cô ấy sao?!
Trong lòng cô ấy bĩu môi một hồi, không để ý đến nữa.
Cho đến khi xuống trạm xe ở gần nhà mình, cũng không ai ngồi cạnh cô ấy, dường như chỗ ngồi của bên cạnh cô ấy có cái gì đó...
Trần San San mang theo bộ tóc giả về đến nhà đã là sáu giờ.
Năm ngoái, Bố mẹ cô ấy qua đời trong một tai nạn xe, để lại cô ấy và em gái tên Trần Thu Thu! Em gái còn đang học cấp ba, sau này lên đại học cũng cần tiền nên cô ấy phải cố gắng kiếm tiền.
Có người họ hàng còn khuyên cô ấy không nên lo lắng cho em gái nếu không sẽ khó tìm chông nhưng Trân San San không quan tâm đến điều đó.
Cô ấy và em gái từ nhỏ đã rất thân thiết, dù có lúc cãi nhau nhưng tối đến ngủ chung giường là lại hòa.
Vừa mở cửa, Trần Thu Thu đã chạy ra đón.
Trân Thu Thu không vui, nói: "Chị! Sao chị không tin lời em."
Trần San San điểm vào trán em gái, nói: "Bài tập về nhà viết xong chưa? Cả ngày chỉ biết nghĩ linh tinh."
"Ngày mai là thứ Bảy mà." Trân Thu Thu chớp mắt, nói: "Bài tập có thể viết vào Chủ nhật, hôm nay em nhất định phải đi chơi!"
Cô nàng cuối cùng cũng được nghỉ, tất nhiên là phải tận hưởng.
Trần San San lắc đầu, để đồ lên bàn, đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn, tối nay ăn mì.
Cô ấy nấu mì rất giỏi, luôn được bố mẹ khen ngợi.
Khi nước sôi thì cho thêm chút gia vị, Trần San San nghĩ một lát rồi thêm hai quả trứng vào! Sau đó, cô ấy mới cho mì vào nấu.
Mì chín rất nhanh... Trân San San vào nhà vệ sinh chưa lâu nồi mì đã bốc hơi nghi ngút.
Trần San San thêm vào một ít rau cải, rau muống cùng ớt mua từ bà lão trên đường! Sau đó thêm một chút bột nêm rồi múc ra bát.
Cả căn bếp tràn ngập mùi thơm.
Sợi mì vàng óng được đựng trong tô lớn, rau cải được xếp lên trên, ớt đỏ nghiền nhỏ khi ẩn khi hiện, còn có một quả trứng bên cạnh, ba màu sắc kết hợp với màu trắng của mì, trông rất bắt mắt.
Trân Thu Thu ngửi thấy mùi thơm liền ra ngoài.
Hai người ngồi ăn cơm trước bàn, mỗi người chơi điện thoại của mình.
Trần San San gần đây đang theo dõi một bộ phim, thậm chí lúc đang ăn cũng không bỏ qua.
← Ch. 257 | Ch. 259 → |