← Ch.184 | Ch.186 → |
Trong thư, Hình Dao Dao tiết lộ thời gian mình qua đời và thú nhận rằng trước lễ cưới, cô ấy đã không còn là người nhưng thầy Quách không hề hối hận.
Quách Minh cảm thấy việc gặp được Hình Dao Dao là một hạnh phúc rất lớn.
Lục Kiến Vi giải thích: "Thây Quách nên biết rằng người và ma không thể ở bên nhau! Cô Hình ở lại càng lâu, sức khỏe của thầy càng suy giảm."
Những gì phim truyền hình và điện ảnh tuyên truyền không sai.
Người và ma không thuộc cùng một thế giới, nếu cố gắng ở bên nhau thì chắc chắn sẽ có một bên phải trả giá.
Hình Dao Dao không muốn Quách Minh bị tổn thương nên chỉ có thể tự mình rời đi.
Lục Kiến Vi nhìn poster và thấp giọng nói: "Bức tranh này là của cô Hình để lại cho thầy nên sáng nay em đã mang nó gửi đến cho thầy."
Trên poster có tên nhiệm vụ nhưng không ảnh hưởng đến bức ảnh chụp chung phía dưới.
Quách Minh cầm poster, tự nhủ: [Không trách mình trước đó chưa từng thấy bức ảnh này! Hóa ra là Hình Dao Dao để lại cho mình.
]
Thầy Quách hỏi: "Khi cô ấy đi... Cô ấy vẫn ổn chứ?"
Lục Kiến Vi đáp: "Cô Hình là người tốt, có công đức sẽ không gặp phải chuyện gì! Kiếp sau chắc chắn sẽ được hạnh phúc."
Quách Minh thở phào nhẹ nhõm.
Thầy Quách lo lắng rằng Hình Dao Dao vì mình mà ở lại dương gian lâu ngày sẽ bị ảnh hưởng xấu! Nghe được lời của Lục Kiến Vi, ông yên tâm hơn.
Lục Kiến Vi trò chuyện một lúc với Quách Minh... Sau đó cô rời đi.
Lần này, cô không để thầy Quách tiên mà tự mình trở về.
Sau khi bước vào thang máy, Lục Kiến Vi định quay lại tầng 29 để xem xét nhưng do gần đây bận rộn, cô quyết định sau này có dịp sẽ đến.
Bận rộn ở đây tự nhiên là việc của đạo quan.
Số tiền Lục Kiến Vi và Lục Trường Lan gom góp được đã đủ cho việc sửa chữa cơ bản! Những việc khác có thể tự làm, không tốn quá nhiều.
Hơn nữa, trong thời gian này họ vẫn có thể nhận thêm một số nhiệm vụ, hoàn toàn khả thi.
Tuy nhiên, việc sửa chữa đạo quan không phải là chuyện đơn giản.
Mọi thứ ở Xuất Vân Quan đều đã có lịch sử hơn trăm năm! Việc tháo dỡ cần người chuyên nghiệp... Thời gian và công sức tốn rất nhiều.
Hơn nữa, việc tìm thợ làm cũng khá khó khăn.
Biết sự lo lắng của Lục Kiến Vi, Lục Trường Lan vội vàng cười nói: "Sư tỷ đừng lo! Mọi thứ đệ đã chuẩn bị hết rồi! Ngày mai họ sẽ bắt đầu công việc."
Lục Kiến Vi tỏ vẻ nghi ngờ: "Nhanh thế ư?"
Lục Trường Lan cười tít mắt: "Việc sư tỷ muốn làm thì đệ tất nhiên phải chuẩn bị sẵn! Hiện tại tiến hành là hoàn hảo." Lục Kiến Vi véo mũi anh: "Trường Lan sư đệ thật tuyệt."
Lục Trường Lan chịu đựng mà không né tránh.
Một lúc sau, anh lại nói thêm: "Sư tỷ không phải nói là Tô Khúc Trân sẽ đến sao! Vậy thì cho anh ta ở phòng mới xây."
Lục Kiến Vi thấy Lục Trường Lan đã được thuyết phục, liền báo cho Tô Khúc Trần! Nhận được tin tức này, hắn rất vui vẻ.
Không chỉ vậy, hắn còn mời một nhà thiết kế thực sự.
Phía sau đạo quan còn có không gian trống nên sẽ mở rộng rất nhiều, phòng ốc và cơ sở vật chất cũng cần phải nâng cấp! Cũng cho Tô Khúc Trần một phòng riêng.
Lục Kiến Vi suy nghĩ một chút: "Cũng được." Dù sao ba phòng cũng không có nhiều khác biệt, Tô Khúc Trần có lẽ cũng không muốn ở trong phòng đã từng có người ở.
Lục Trường Lan hành động rất nhanh, ngay ngày hôm sau thợ đã bắt đầu công việc.
Các công cụ mà họ mang theo khá đặc biệt! Có một số thứ mà cả Lục Kiến Vi cũng không nhận ra, thật sự mỗi ngành nghề có chuyên môn riêng.
Lục Kiến Vi đưa ra một số lưu ý cho họ.
Biết Lục Kiến Vi sẽ tu bổ Xuất Vân Quan, Tô Khúc Trần rất hào hứng và quyết định đến giúp đỡ.
Sau khi đi quanh Xuất Vân Quan, hẳn nói: "Cuối cùng cũng sửa rồi! Tôi, Tô Bán Tiên, tình nguyện tài trợ trăm triệu, nếu không đủ thì hai trăm triệu."
Lục Kiến Vi cảm nhận sự khác biệt của người giàu có.
Cô nói: "Nếu anh đã tài trợ, thì phải tìm chỗ nào đó trong đạo quan để ghi tên! Không thể để anh tài trợ mà không ghi danh được."
Tô Khúc Trần mắt sáng rỡ: "Được."
Ghi tên mình lên sẽ khiến mình trở thành một phần của đạo quan này.
← Ch. 184 | Ch. 186 → |