← Ch.128 | Ch.130 → |
Trong phòng có thắp nến màu đỏ nhưng chỉ sáng hơn bên ngoài một chút, đủ để nhìn rõ bên trong ra sao.
Ngay cả Tô Khúc Trần, cũng là lần đầu tiên thấy nhà mình có nến.
Tô Tiên Vĩ tựa vào giường, thấy có người vào, tức giận quát: "Ai cho các người vào đây! Cút ra ngoài!"
Gương mặt ông ta tái nhợt, dưới ánh đèn đỏ trông như người sắp bước vào quan tài, vẻ mặt mang theo một chút quỷ dị.
Tô Khúc Trần nói: "Tôi thấy có thứ gì đó chạy vào phòng của ông."
Hắn quan sát xung quanh... Không thấy bóng dáng đứa trẻ ma kia, không khỏi bắt đầu lo lắng.
Lục Kiến Vi cầm kiếm gỗ đào, tiến đến bên giường.
Tô Tiên Vĩ mở mắt, nhìn cô: "Cô không phải là nhà thiết kế sao? Đây không phải chỗ cô nên vào! Nhanh chóng cút ra ngoài khi còn kịp."
Ông ta mới năm mươi tuổi nhưng bây giờ trông giống như sáu bảy mươi.
Lục Kiến Vi nhìn ông ta một lượt, nói: "Ông Tô luôn đắp chăn như thế không khó chịu à? Không bằng mở cửa hít thở không khí trong lành một chút."
Tô Tiên Vĩ nhăn mày: "Ra ngoài!"
Rõ ràng ông ta đang rất tức giận, ngực phập phồng mạnh.
Cánh tay của Tô Tiên Vĩ đặt trên chăn, rõ ràng không có ý định mở ra, không ai có thể nhìn thấy thứ bên trong.
Lục Kiến Vi câm kiếm quay người: "Có vẻ nhìn nhầm, chúng ta đi thôi."
Tô Khúc Trần chưa kịp phản ứng: "Ah, thế là đi luôn sao? Không phải nói là theo dấu vết à..."
"Ra ngoài!" Tô Tiên Vĩ lại nói giận dữ.
Đây là lần đầu tiên Tô Khúc Trần nghe thấy giọng nói tức giận như vậy từ bố của mình! Dù trước kia dù không ưa hẳn, cũng chỉ là trách mắng vài câu thôi.
Khi thấy Lục Kiến Vi và Tô Khúc Trần đi rồi! Tô Tiên Vĩ thở phào nhẹ nhõm, sự bất an trên mặt ông dân biến mất.
Nhưng đúng lúc này, Lục Kiến Vi đột ngột quay lại.
Cô nhanh chóng đi đến giường, mặt vô biểu tình trực tiếp dùng kiếm gạt chăn dày ra.
Tô Khúc Trần kinh ngạc: "Cô đang làm gì..."
Ban đầu hắn định ngăn cản nhưng khi nhìn thấy thứ dưới chăn, chính mình cũng sững sờ.
Dưới chăn không phải là giường, mà là một cỗ quan tài! Toàn bộ nửa dưới của Tô Tiên Vĩ đều nằm trong quan tài, bên trong đó còn có một bộ xương.
Tô Khúc Trần suýt nữa không thở nổi.
Ngoài mặt, Tô Tiên Vĩ luôn nằm trên giường dưỡng bệnh nhưng thực tế ông ta luôn nằm trong quan tài đó!
Đây cũng là lần đầu tiên Lục Kiến Vi thấy tình huống như vậy.
Cô lạnh lùng nói: "Không ngờ ông Tô lại có sở thích kỳ lạ! Thích làm những thứ tà môn." Bộ xương trong quan tài không lớn! Ai nhìn thấy cũng đoán được đó hẳn là xương của đứa trẻ ma.
Cơ thể của Tô Tiên Vĩ không thể di chuyển.
Ông ta giữ bình tĩnh, dụ dỗ: "Cô biết tôi là ai không? Chỉ cân cô lập tức ra ngoài, trang sức của Tô thị tùy cô lựa chọn."
Lục Kiến Vi nói: "Tôi không quan tâm đến trang sức."
Ngay sau khi cô nói xong, kiếm gỗ đào trong tay cô lại bay về phía cửa, chặn đứa trẻ ma đang muốn trốn thoát.
Đứa trẻ ma sau khi ăn thiệt ở phòng của Tô Khúc Trần.
Tô Tiên Vĩ tức giận: "Tìm chết!"
Ngay sau lời nói đó, đứa trẻ ma tại cửa lập tức bò đến bên cạnh và cắn vào cổ ông ta.
Chỉ vài giây sau, đứa trẻ ma lại trở về hình dạng ban đầu.
Lục Kiến Vi: [Quả nhiên là do ông ta nuôi dưỡng. ]
Cô rút ra một lá bùa... Đối mặt với không khí âm u trong phòng, màu sắc của bùa chú sáng lên nhiều.
Tô Tiên Vĩ không biết về bùa chú.
Ông ta có được phương pháp này là do người khác giới thiệu chứ không thực sự hiểu biết về những chuyện của đạo gia.
Nhưng điều đó không ngăn cản Tô Tiên Vĩ cảm thấy bùa chú rất mạnh mẽ.
Hôm nay ông ta thực sự gặp phải một cao nhân.
Tô Tiên Vĩ nhìn về phía Tô Khúc Trần, trách cứ: "Tô Khúc Trân! Anh chỉ đứng đó nhìn người khác đối phó với bố của mình à?"
Tô Khúc Trần thấp giọng: "Là ông muốn hại tôi trước!"
Đứa trẻ ma liên tiếp đến phòng hắn! Tô Khúc Trần không nghĩ điều này là tốt cho mình... Chỉ là hắn không biết phải xử lý thế nào.
Lục Kiến Vi phóng lá bùa ra, khi tiếp cận đối phương nó tỏa sáng, tiểu quỷ từng chịu thiệt thòi, vùng vây cả bốn chỉ nhằm xé nát lá bùa nhưng không thành công.
Ngược lại, chính nó lại bị thiệt thòi, bị bỏng tay.
← Ch. 128 | Ch. 130 → |