← Ch.105 | Ch.107 → |
Lâm Hạo thở dài, anh ấy chưa kể cho họ nghe chuyện thấy ngôi mộ... Nếu kể ra chắc chắn sẽ bị bố mẹ cho là mắc chứng hoang tưởng.
Sau bữa ăn, anh ấy trở vê phòng.
Hai mươi tấm bùa được giữ nguyên vẹn, không hiểu được chữ trên đó nhưng điều đó không ngăn cản Lâm Hạo giữ chúng lại.
Anh ấy vẫn nhớ rõ hình ảnh tấm bùa bị cháy kia.
Đột nhiên, cửa phòng bị gõ: "Lâm Hạo! Đồ vật bên ngoài có phải của con không?"
Lâm Hạo mở cửa, thấy mẹ mình đứng bên ngoài, tay bà đang cầm một hộp nhỏ, trông có vẻ cổ kính.
Mẹ Lâm hỏi lân nữa: "Đây có phải của con không?"
"Chắc là không." Lâm Hạo nói rồi tiến lên mở hộp, bất ngờ thấy bên trong là chiếc ngọc bội mà anh ấy đã vứt trước đó.
Anh ấy nhớ rõ mình đã ném ngọc bội vào thùng rác! Tại sao bây giờ lại xuất hiện tại nhà mình.
Lâm Hạo toát mồ hôi lạnh, hỏi: "Mẹ... Mẹ lấy cái hộp này ở đâu? Ai đưa cho mẹ?"
Mẹ Lâm nói: "Vừa rồi người giúp việc đi đổ rác thì phát hiện, bên cạnh còn có tờ giấy ghi tên con nên mẹ bảo cô ấy mang vào."
Lúc đó bên ngoài không có ai, bà đoán là người giao hàng gõ cửa không có ai trả lời nên mới để như vậy.
Thấy biểu hiện của Lâm Hạo không ổn, bà hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Lâm Hạo hít sâu một hơi, nặng nề nói: "Đây là chiếc ngọc bội mua ở phố cổi Trên đường về con đã ném nó vào thùng rác."
Hơn nữa, thường thì giao hàng sẽ có biên lai, cái này rõ ràng là có người cố ý để ở đây... Không lẽ nó tự chạy từ phố cổ đến nhà mình.
Mẹ Lâm nghi ngờ: "Sao ném vào thùng rác rồi... Lại xuất hiện ở đây?"
Lâm Hạo cũng không biết trả lời làm sao.
Mẹ Lâm hơi nhát gan, hỏi: "Có phải là một cặp giống nhau chứ không phải cái cùng một miếng! Con xem kỹ lại đi."
Lâm Hạo nói: "Không thể nhầm được! Trên ngọc bội có một vết nứt, con đã chú ý đến nó khi mua, mẹ nhìn đây này." Anh ấy chỉ tay vào vết nứt... Mẹ Lâm cúi xuống xem kỹ, quả thực có một vết nứt màu đen.
Lâm Hạo mím môi, rõ ràng lúc trước anh ấy đã ném nó vào thùng rác! Tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện tại nhà mình?
Lúc này mẹ Lâm cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nói: "Vậy mẹ sẽ vứt nó đi! Dù sao cũng là thứ không đáng giá."
Lâm Hạo đưa tay ra, nói: "Để con tự vứt."
Anh ấy cầm lấy và quay trở về phòng, trực tiếp ném ngọc bội vào bồn cầu.
Ngọc bội không lớn, nước rất nhanh cuốn trôi nó.
Dù miếng ngọc đã vứt nhưng trong lòng Lâm Hạo vẫn cảm thấy bất an, dường như mọi thứ không đơn giản như vậy.
Dù sao thì thứ đó cũng đã bị vứt đi, anh ấy không thể làm gì hơn.
Tối hôm đó, bố mẹ Lâm cùng nhau đi dạo! Lâm Hạo ở nhà một mình chơi điện thoại.
Đến mười giờ, anh ấy mới duỗi người chuẩn bị đi tắm.
Cuộc sống của anh ấy luôn tinh tế, đôi khi còn sử dụng sữa rửa mặt, ngoại trừ việc trang điểm.
Anh ấy cúi xuống rửa mặt.
Hoàn toàn không nhận ra ở phòng tắm bên cạnh, qua cánh cửa, nước trong bồn cầu bắt đầu sủi bọt, cuối cùng một chiếc ngọc bội nổi lên, phát ra ánh sáng màu xanh.
Lâm Hạo vừa rửa mặt vừa nghĩ, sau này mình sẽ chơi một trận game, không thì quá chán, cũng không có cô gái nào nói chuyện cùng.
Anh ấy cầm quần áo ngủ vào phòng tắm.
Nắp bồn cầu đã được anh ấy đậy lại từ trước, anh ấy mở nắp lên đang định để xả nước: "Cái quái gì thế này."
Sao ngọc bội vẫn còn ở đây?
Lâm Hạo lập tức xả nước, ngọc bội nhanh chóng bị cuốn trôi... Sau khi ngọc bội hoàn toàn biến mất, anh ấy mới an tâm ngồi xuống.
Nhưng chưa kịp làm gì... Một cảm giác kỳ lạ truyền đến.
Lâm Hạo đột ngột đứng dậy, phát hiện bồn cầu bị phủ kín bởi tóc, anh ấy nhảy dựng lên... Mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
Một cánh tay từ bên trong chui ra.
Những sợi tóc càng lúc càng dài, như cỏ dại mọc ra từ bồn cầu tiến về phía anh ấy.
Lâm Hạo lùi lại một bước, lưng dựa vào tường.
Đây rốt cuộc là cái quái gì?
Nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng Lâm Hạo! Anh ấy không thể tin nổi bản thân lại bị miếng ngọc này bám lấy.
Anh ấy cố gắng tìm cách thoát thân.
Bỗng dưng vấp phải cái gì đó, Lâm Hạo ngã đập mặt xuống đất.
← Ch. 105 | Ch. 107 → |