Vay nóng Homecredit

Truyện:Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Chương 066

Mang Theo Wechat Làm Thần Côn
Trọn bộ 359 chương
Chương 066
0.00
(0 votes)


Chương (1-359)

Siêu sale Lazada


Mỗi lần đập đầu, quỷ hồn của nó lại tan biến đi một chút.

Lục Kiến Vi cho bình âm dương vào balo, nói với phó đạo diễn đang ngơ ngác trên ghế lái: "Xong rồi."

Cô mở group Âm Dương trên điện thoại, phía dưới bài viết dài hiển thị tiến độ thu hồi, ước tính còn 10 phút nữa mới hoàn tất thu hồi.

Đến lúc đó sẽ có thể xem phân tích vê sự việc này, bao gôm nguyên nhân thực sự cái chết của ma nữ.

Lúc này, chiếc xe bán tải của đạo diễn Trương cũng vừa đuổi tới.

Thấy Lục Kiến Vi đứng trên lề đường, ông ấy lập tức xuống xe tiến lại gần và nhìn xung quanh: "Lục quan chủ! Xong rồi sao?"

Lục Kiến Vi gật đầu.

Đạo diễn Trương không hiểu gì hốt hoảng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Ông ấy rõ ràng vẫn đi theo sau xe buýt nhưng tự nhiên thấy chiếc xe biến mất và bây giờ lại đột nhiên xuất hiện.

Có phải gặp quỷ đả tường không?

Đạo diễn Trương suy nghĩ một lát mới phản ứng ra, mình cũng gặp phải quỷ đả tường.

Nghe vậy, Lục Kiến Vi nói: "Đạo diễn Trương bị ảnh hưởng bởi ma nữ nên nhất thời không thấy được chiếc xe này."

Trong đầu đạo diễn Trương nghĩ: [Không thấy không phải rất tốt sao?!]

Sau đó, ông ấy mới giật mình phát hiện... Bây giờ mình có thể nhìn thấy là vì ma nữ đã bị tiêu diệt rồi?! Nhanh chóng hỏi: "Vậy là giải quyết xong rồi à?"

Lục Kiến Vi gật đầu xem như đáp ứng.

Đạo diễn Trương lập tức khen: "Lục Bán Tiên quả đúng là Bán Tiên!"

Nghĩ lại thì ba mươi triệu mua bùa trừ tà thật sự đáng giá! Chỉ mất có nhiêu đó cùng quảng cáo trên phòng phát trực tiếp thôi đã giải quyết được mối họa tiềm ẩn lớn như vậy... Thật sự là lời to.

Lục Kiến Vi hỏi: "Đạo diễn Trương có muốn cùng lên xe không?"

Đạo diễn Trương nhìn theo hướng cô chỉ, lại nhớ tới cảnh tượng đáng sợ tối hôm qua, lắc đầu như trống bỏi: "Không không không, vẫn là Lục quan chủ ngồi đi"

Ông ấy không dám ngồi chiếc xe đó nữa.

Lục Kiến Vi nhún vai, quay người bước lên xe buýt.

Thấy vậy, đạo diễn Trương xấu hổ lau mồ hôi trán, quay lại xe bán tải của mình.

Suốt chặng đường quay về không còn xảy ra vấn đề gì kỳ lạ nữa.

Khi về đến địa điểm đóng quân thì trời đã rạng sáng, ánh đèn pha của hai chiếc xe chiếu vào khoảng không giống như trời sáng hẳn rồi vậy.

Mọi người trong đoàn phim thấy họ quay về được lành lặn, đều vây quanh hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng ngoài phó đạo diễn ra, những người khác hoàn toàn không biết gì về chuyện trong xe buýt, vì mọi người chỉ ở trong xe bán tải mà thôi.

Thậm chí cả xác chết trong tình trạng thảm khốc dưới gầm xe cũng chỉ có mỗi Lục Kiến Vi nhìn thấy.

Đạo diễn Trương nhiệt tình hỏi: "Lục quan chủ! Tôi đã sắp xếp phòng nghỉ cho cô rồi.

Hôm nay ở lại đây nghỉ ngơi nhé?"

Ngoài vùng ngoại ô hoang vu này, khó tìm thấy khách sạn lớn.

Lục Kiến Vi lắc đầu: "Cho tôi quay về đạo quan nhé."

Đạo diễn Trương biết việc giữ cô ấy lại là vô ích, gật đầu nói: "Được! Tôi sẽ đích thân lái xe tiễn quan chủ về."

Quãng đường đến Xuất Vân Quan diễn ra thuận lợi.

Đạo diễn Trương thở phào nhẹ nhõm: "Lục quan chủ cứ yên tâm! Tôi nhất định sẽ quảng bá râm rộ cho cô, số lượng fan Weibo của cô chắc chẳn sẽ tăng vọt." Lục Kiến Vi mỉm cười, xuống xe.

Ngay lúc đạo diễn Trương định rời đi thì Lục Kiến Vi lần nữa gõ cửa kính xe... Sau khi ông ấy mở cửa, cô nhắc nhở: "Trên đường nếu có ai chặn xe xin đi nhờ thì đừng dừng lại, cứ một mạch lái trở về nhét"

Trên người ông ấy còn sót lại khí âm, ban đêm dễ va chạm ma quỷ.

Đạo diễn Trương gật đầu mạnh mẽ, lại hỏi: "Sẽ xảy ra chuyện gì ạ?"

Lục Kiến Vi chỉ nói: "Ban đêm vùng ngoại ô dễ xuất hiện những thứ không trong sạch, ông bị dính âm khí từ trong xe buýt lúc nãy."

Đạo diễn Trương lập tức đáp: "Được rồi! Tôi nhất định chú ý!"

Đến lúc đó, cho dù là vua chúa chặn đường, mĩ nhân khóc lóc van nài ông cũng mặc kệ, nhất quyết không dừng xe.

Đạo diễn Trương lái xe rời khỏi Xuất Vân Quan.

Vào sáng sớm, đường phố vắng vẻ, chỉ có một số khu phố nơi cặp đôi đi dạo và cửa hàng mở cửa 24/7.

Càng về phía ngoại ô, lượng người qua lại càng thưa thớt.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-359)