Các loại tâm tư
← Ch.183 | Ch.185 → |
Khấu Nhi vội vàng tiến lên, ngăn trở tầm mắt của đám nha hoàn, nháy mắt ra hiệu với Tiết Nhã, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhiều người nhiều tai mắt, xin Nhã Trắc Phi hãy cẩn thận lời nói!"
Sau khi Tiết Phỉ chết đi, Tiết Nhã chính là tiểu thư duy nhất của Tiết Gia. Vì Hạ Hầu Thuần, nàng không tiếc vứt bỏ tôn nghiêm, hạ mình làm trắc phi của hắn. Nói không dễ nghe thì cũng chỉ là một thị thiếp mà thôi.
Vì khiến Hạ Hầu Thuần vui vẻ, rõ ràng nàng không thích Bạch Tuyết Nhu, vẫn cùng nàng ta tỷ muội tình thâm. Cho dù có bị uất ức lớn thế nào, trước mặt Hạ Hầu Thuần cũng chưa từng nói một câu bất mãn. Nàng vẫn cho rằng, chỉ cần nàng thu hồi mũi nhọn, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho hắn, hắn sẽ nhìn thấy điểm tốt của nàng. Nhưng mà không có, trong lòng hắn chỉ có Bạch Tuyết Nhu, cho dù nàng có làm tốt đến mức nào, hắn cũng sẽ không bố thí cho nàng nửa phần tình cảm. Biểu hiện của Hạ Hầu Thuần hôm nay, khiến cho trái tim nàng triệt để rét lạnh.
Đau rát trên mặt nhắc nhở nàng đã phải chịu khuất nhục thế nào, ngón tay nắm chặt đệm giường trở nên trắng bệch, trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt lạnh lùng trào phúng của hắn, mà suýt chút nữa... con của nàng đã không còn nữa.
"Cẩn thận? Vì sao ta phải cẩn thận?"Tiết Nhã cười lạnh, trong mắt không che giấu được hận ý ngập trời. Ở bên ngoài phải chịu uất ức cũng thôi đi, đây là địa bàn của nàng, lẽ nào ngay cả một câu oán giận cũng không thể nói?
"Khấu Nhi, ngươi đứng sang bên cạnh đi, đừng đứng chắn tầm nhìn của ta!" Ánh mắt Tiết Nhã trở nên nghiêm khắc, lạnh giọng ra lệnh.
Ánh mắt Khấu Nhi lướt qua một tia sáng, há mồm định nói gì đó, cuối cùng vẫn ngậm miệng, cung kính đứng sang bên.
Hai mắt Tiết Nhã nheo lại, ánh mắt đảo qua một phòng cung nữ, âm thanh bỗng dưng trở nên âm trầm: "Cho các ngươi vào phòng trong hầu hạ ta, chứng minh ta tin tưởng các ngươi, hy vọng các ngươi hiểu rõ thân phận của mình, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Cho dù ta chỉ là Trắc Phi, địa vị trong phủ so ra kém vương phi, nhưng mà ở ngoài vương phủ, ta còn là đích nữ duy nhất của Tiết Phủ, điểm này, ngay cả Vương Phi cũng không bằng!"
Nàng hơi hơi ngẩng cổ, ánh mắt lạnh lẽo lộ ra cao ngạo và miệt thị, cho dù sắc mặt tái nhợt, vẫn không che dấu được lệ khí trong lời nói: "Kẻ nào dám phản bội ta, thì chính là đối đầu với cả Tiết Phủ, bao gồm cả người nhà của các ngươi, cũng chỉ có một con đường chết!"
Tiếng nói vừa dứt, đám cung nữ đang run bần bật đồng thời quỳ xuống, trong giọng nói tràn ngập sợ hãi: "Chúng nô tỳ không nghe thấy gì cả, chúng nô tỳ thề sống chết nguyện trung thành với Nhã Trắc Phi!"
Ánh mắt Tiết Nhã sâu thẳm, khóe miệng cong lên một độ cung, vừa lòng gật đầu: "Khấu Nhi lưu lại, còn lại đều lui xuống hết đi, ai làm việc nấy, đừng có mà khua môi múa mép!"
"Vâng!" Âm thanh cung kính mang theo sợ hãi đồng loạt vang lên.
Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người, Khấu Nhi bê chén thuốc an thai còn nóng đặt trên bàn đưa cho Tiết Nhã, giọng điệu trần đầy quan tâm: "Nàng ta dù sao cũng là chính phi của Vương gia, cho dù trong lòng ngài không thoải mái, nhưng vì tiểu vương gia, ngài cũng nhất định phải nhịn!"
Tất cả sự tình phát sinh hôm nay đều thoát ly khỏi khống chế của nàng. Vốn nàng tính toán cùng Hộ Quốc Vương Phi cùng nhau diệt trừ Bạch Tuyết Nhu, sau đó dựa vào mẫu bằng tử quý, ngồi trên cái ghế Vương Phi chỉ còn là vấn đề thời gian. Nhưng mà qua buổi tối hôm nay, nàng không thể không suy tính lại một lần nữa. Hạ Hầu Thuần hoàn toàn không đặt nàng trong mắt, nếu Tiết gia thật sự nâng đỡ hắn lên ngôi Hoàng Đế, chờ đến ngày hắn đủ lông đủ cánh, Tiết gia sẽ không còn bất kì tác dụng gì nữa. Đến lúc đó, chỉ sợ hai mẹ con nàng sẽ chẳng còn chốn dung thân!
Tiết Nhã tiếp nhận chén thuốc Khấu Nhi mang đến, dùng muỗng múc hai thìa đưa đến bên miệng. Thuốc đắng chảy vào trong cổ họng, lông mày của nàng cũng không hề nhíu dù chỉ một chút. Cảm nhận được phần bụng lạnh lẽo có thêm một chút ấm áp, nàng tựa vào đầu giường, nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt vẫn không tiêu tán được vẻ tăm tối.
"Nhịn? Ta đã nhịn mấy năm nay rồi!" Tiết Nhã ảm đạm cười, trong mắt lướt qua vẻ châm chọc, khẽ hừ một tiếng: "Ta nhường nhịn còn ít sao? Ta lui một bước nàng ta lại tiến thêm một bước. Hạ Hầu Thuần vẫn luôn cho rằng Bạch Tuyết Nhu yếu đuối cần người che chở, nhưng hắn lại không biết rằng, nàng ta mới là nữ nhân tâm cơ sâu nhất!"
"Vương gia coi trọng Vương phi như thế, ngài muốn động thủ cũng không dễ dàng. Xét theo tình huống trước mắt, chỉ cần Vương Phi xảy ra chuyện, Vương gia nhất định sẽ đổ hết tội lỗi lên đầu trắc phi!" Trong mắt Khấu Nhi hiện lên một tia sầu lo, nghiêm túc phân tích tình huống trước mắt.
Tiết Nhã nghe vậy sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, lo lắng của Khấu Nhi sao nàng lại không hiểu, nguyên bản cho rằng nhân cơ hội Bạch Tuyết Nhu một mình vào kinh mà sai người mai phục trên đường ám sát nàng ta, đến lúc đó giả trang thành một vụ giết người cướp của, ai cũng sẽ không hoài nghi là do nàng ra tay. Chẳng sợ Hạ Hầu Thuần nghi ngờ trong lòng, dù sao hắn cũng không có chứng cứ, cũng không thể làm gì nàng. Ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một Tư Nam Tuyệt, khiến cho kế hoạch của nàng trôi theo dòng nước, lại còn bị Hạ Hầu Thuần phát hiện!
"Bạch Tuyết Nhu... nữ nhân này không thể lưu. Nếu ta không thể tự mình động thủ, vậy thì mượn dao giết người cũng không sao!"Khóe môi Tiết Nhã hơi gợn lên, trong mắt hiện lên vẻ toan tính.
"Khấu Nhi nhìn chăm chú vào Tiết Nhã, trong đầu lướt qua muôn vàn suy nghĩ, cuối cùng cũng đoán ra đôi chút, nàng tiếp tục hỏi: "Trắc phi là muốn mượn tay Hộ Quốc Vương Phi..."
Tiết Nhã nhìn thoáng qua Khấu Nhi, cũng không tiếp lời nàng ta. Nàng vẫy vẫy tay, đi đến bên giường, nói thầm vào tai Khấu Nhi vài câu.
"Nô tỳ đi làm ngay!"Khấu Nhi cung kính đứng lên, nhấc chân đi ra bên ngoài.
oOo
Hôm sau, lúc tia sáng đầu tiên chiếu vào Trường Nhạc điện, Thiên Tầm bê chậu đồng đẩy cửa đi vào.
"Chủ tử ngủ có ngon không?"Thiên Tầm đặt chậu đồng xuống, không phát hiện ra sắc mặt khác thường của Vân Tuyết Phi, hai mắt sáng quắc nhìn nàng.
"Tốt, sao lại không tốt? Giấc ngủ của ta luôn luôn rất tốt!" Giọng nói của Vân Tuyết Phi hơi lạnh lẽo, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Ngươi để đồ xuống rồi đi ra ngoài, ta muốn yên tĩnh một mình."
Thiên Tầm sửng sốt, ánh sáng trong mắt tiêu tán, nguyên bản cho rằng Vương Gia trở về, chủ tử sẽ cao hứng trở lại. Vì vậy nên hôm qua nàng mới dẫn Vân Tuyết Phi đến Ngự Hoa Viên một mình, bây giờ xem ra, chủ tử vẫn không vui. Hay là hai người cãi nhau?
Thiên Tầm nghĩ đến chuyện này, nàng mím môi, thử dò hỏi: "Nếu trong lòng người có chuyện gì không thoải mái, ngài cũng có thể nói với nô tỳ, dấu ở trong lòng khó chịu, nói ra sẽ tốt hơn nhiều!"
Vân Tuyết Phi dùng đầu ngón tay quấn một lọn tóc đen, nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, giọng điệu có chút âm trầm: "Thiên Tầm, từ lúc ngươi theo ta đến giờ, ta luôn coi ngươi là bằng hữu, có chuyện gì ta cũng nói với ngươi, tin tưởng ngươi, yêu quý ngươi. Nhưng mà ta lại quên mất rằng, chủ nhân thật sự của ngươi thủy chung vẫn là Tư Nam Tuyệt!"
Trong lòng Thiên Tầm nhảy dựng, động tác trên tay cũng dừng lại, trong mắt hiện lên một chút hoảng loạn. Nàng vội vàng đến trước mặt Vân Tuyết Phi, áy náy nhìn nàng: "Chủ tử, ta không phải cố ý gạt người, ta chỉ không muốn người và Vương Gia có hiểu lầm!"
"Hiểu lầm cái gì?"Vân Tuyết Phi xoay người, ánh mắt thẳng tắp đối diện với Thiên Tầm, cười nhạt nói: "Hắn hộ tống Bạch Tuyết Nhu về kinh là sự thật, là thanh mai trúc mã với nàng ta cũng là sự thật. Tình cảm mười mấy năm không dễ gì có thể thay thế, chuyện này ta hiểu được, ta càng biết Bạch Tuyết Nhu đối với hắn có ý nghĩa không bình thường!"
"Vương gia đối với Thuần Vương Phi chỉ có tình bằng hữu đơn thuần, điểm này Thiên Tầm có thể lấy đầu ra đảm bảo!" Ánh mắt Thiên Tầm nghiêm túc, giọng điệu có chút nặng. Thời gian nàng đi theo Vương Gia không hề ít hơn thời gian Bạch Tuyết Nhu quen biết Vương gia, đối với mối quan hệ của hai người này nàng cũng hiểu rõ. Tình cảm của Vương Gia đối với Bạch Tuyết Nhu không có tình yêu nam nữ, nếu thật sự có, hắn đã không trơ mắt nhìn Bạch Tuyết Nhu gả cho Hạ Hầu Thuần.
"Giữa bọn họ không có tình yêu nam nữ, nhưng hắn không thể vứt bỏ Bạch Tuyết Nhu cũng là sự thật!"Ánh mắt Vân Tuyết Phi ngưng lại, bên trong nhiễm lên một tầng ám sắc, mím môi nói: "Hắn và Hạ Hầu Thuần là hai phe đối lập, một cái Bạch Tuyết Nhu có thể khiến bọn họ cùng nhau uống rượu tâm tình, ảnh hưởng không hề nhỏ!"
"Rốt cuộc bọn họ đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, hoàn toàn cắt đứt liên quan là không có khả năng!" Thiên Tầm vắt hết óc trấn an: "Trước kia Thuần Vương còn ở trong kinh, Vương gia vẫn thường cùng hắn uống rượu tâm tình, không liên quan gì đến nữ nhân kia!"
"Được rồi, Thiên Tầm, đừng nói nữa, chúng ta đừng nhắc đến mấy người và sự tình không vui đó nữa!"Vân Tuyết Phi lên tiếng ngăn cản, nói sang chuyện khác: "Có tin tức về hành tung của Cảnh Vương gia sao?" Thời gian dài như vậy, vẫn không tìm được người, trong lòng Vân Tuyết Phi vô cùng nôn nóng. Nghe Tiêu Nhụy Vũ nói hắn bị trọng thương, ngày nào Hạ Hầu Cảnh chưa trở về, ngày đó trái tim nàng không thể an ổn được.
"Đã rút ngắn phạm vi điều tra, hai ngày trước có người nói đã nhìn thấy một nam tử tương tự Cảnh Vương gia ở Giang Châu, Bạch Phong đã phái người đến đó tìm."Thiên Tầm cũng không tốt lại tiếp tục nói đỡ cho Tư Nam Tuyệt, dù sao nữ nhân vẫn luôn mẫn cảm trong chuyện tình cảm, nàng cũng có thể lí giải tức giận của chủ tử.
"Tốt!" Vân Tuyết Phi gật gật đầu. lông mi thật dài dưới ánh mặt trời hơi lóe lên. Trầm mặc một lát, nàng mở miệng nói: "Thiên Tầm, nếu ngươi thật sự coi ta là chủ tử, ta hy vọng ta có thể là chủ tử duy nhất của ngươi. Có chuyện gì cũng không được gạt ta, cho dù là vì muốn tốt cho ta đi nữa. Ta có quyền lợi được biết!"
Thiên Tầm sửng sốt, lần này đúng là nàng làm sai, nàng cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó thần sắc cực kì nghiêm túc: "Chủ tử, thật xin lỗi, lần này là nô tỳ không đúng, sau này có chuyện gì nô tỳ nhất định sẽ cho người biết trước!"
Vân Tuyết Phi nhẹ nhàng cười, gật gật đầu, u sầu trong mắt vẫn không hòa tan được: "Lúc này ta tin tưởng ngươi, mong rằng ngươi sẽ không làm ta thất vọng!" Bên người nàng ngoài Ngũ Trà ra, cũng không có nhiều thân tín. Thiên Tầm là nữ tử chí tình chí nghĩa, chỉ là không biết nàng có thể toàn tâm toàn ý với nàng hay không!
"Vương... Vương Gia!"Thiên Tầm ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy Tư Nam Tuyệt đang đứng phía sau Vân Tuyết Phi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào người chủ tử. Khóe miệng mím lại, ẩn ẩn có chút tức giận.
Vân Tuyết Phi nghe vậy, cả người ngẩn ra, rồi sau đó xoay người, ánh mắt hờ hững. Bốn mắt chạm nhau, không khí tức khắc lâm vào trầm mặc.
"Ngươi lui xuống trước đi!"Tư Nam Tuyệt đột nhiên mở miệng, âm thanh nặng nề.
Thiên Tầm liếc nhìn Vân Tuyết Phi một cái, lập tức lui ra, đồng thời đóng cửa lại.
← Ch. 183 | Ch. 185 → |