Bình tĩnh hóa giải
← Ch.004 | Ch.006 → |
Liên Lãnh Uyển
Vận nhi nhìn gương mặt mệt mỏi của Vân Lãnh Ca liền đỡ nàng lên trên giường êm: "Tiểu thư, buổi sáng người không dùng nhiều cơm lắm, có muốn ăn chút gì không." Vận nhị ân cần mở miệng hỏi.
Vân Lãnh Ca gật đầu: "Tùy tiện lấy một chút đến đi" Vận nhi đáp một tiếng rồi đi ra ngoài, Vân Lãnh Ca nhắm mắt suy nghĩ về chuyện ngày hôm nay, xem ra chuyện này không chỉ dừng lại như vậy, dù sao trong kinh thành cũng có rất nhiều người nhìn thấy mình chạy đến Vương phủ, hiện tại quan trọng nhất là phải làm sao để chứng minh mình không dây dưa gì với Âu Dương Phong, chẳng qua chỉ là không cẩn thận rớt xuống nước mà thôi, Âu Dương Phong sẽ làm chứng cho mình sao, trừ phi chuột hoang và gà ở cùng một chỗ mà có thể mang thai, mà lúc đó những người khác lại không tận mắt trông thấy mình rơi xuống nước.
Nghĩ đến rơi xuống nước, sắc mặt Vân Lãnh Ca lạnh lùng, Hạ Ngữ Nhi, tại sao mình lại quên nàng, sau đó nghĩ đến thái độ của Âu Dương Phong đối với Hạ Ngữ Nhi, Vân Lãnh Ca có thể chắc chắn khẳng định rằng Âu Dương Phong thấy rõ Hạ Ngữ Nhi kia đẩy nàng, không còn gì để nói, khóe miệng nhếch lên, quả nhiên là nam nữ cặn bã, tuyệt phối. Như vậy cũng tốt, xem ra tối nay nàng phải khai thông tốt vị "phụ thân yêu thương của nàng" rồi.
Vân Lãnh Ca thở dài, cuộc sống ở cổ đại thật là mệt chết đi, xem ra phải cố gắng lấy lòng bọn họ mới có cuộc sống tốt hơn một chút, đã có biện pháp giải quyết, tâm tình liền được thả lỏng một chút, nhắm mắt lại dưỡng thần, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.
Vận nhi bưng điểm tâm vào liền nhìn thấy Vân Lãnh Ca nằm ngủ thiếp đi, nhìn thấy sắc mặt tái nhớ của tiểu thư nhà mình cùng tình hình cuộc sống hiện tại, trong lòng thập phần lo lắng, nếu phu nhân còn sống, không biết sẽ đau lòng như thế nào. Nhẹ nhàng đặt điểm tâm xuống, đang chuẩn bị lấy tấm chăn nhỏ đắp lên cho tiểu thư, lại thấy Vân Lãnh Ca chẳng biết từ khi nào đã tỉnh dậy, ánh mắt đen láy đang nhìn nàng, không có một tia mơ màng giống như vừa mới tỉnh lại, ánh mắt lạnh nhạt cùng xa cách, Vận nhi bị dọa không nhẹ, lắp bắp mở miệng: "Tiểu... thư... người... tỉnh, còn muốn ngủ tiếp sao?"
Vân Lãnh Ca tỉnh từ lúc Vận nhi mới bước vào, trong lòng ảo não, lqd vừa rồi làm sao mình lại ngủ thiếp đi chứ, nàng lắc lắc đầu: "Không ngủ nữa."
"Vậy tiểu thư dùng chút điểm tâm đi." Vận nhi lấy lại tinh thần mở miệng nói.
Vân Lãnh Ca gật đầu, ngồi dậy cầm chiếc đũa ăn điểm tâm trên bàn lên, đột nhiên nàng mở miệng nói: "Vận nhi, ngươi hầu hạ ta bao nhiêu năm rồi?"
Mặc dù Vận nhi vô cùng ngạc nhiên với vấn đề của Vân Lãnh Ca, nhưng vẫn thành thành thật thật trả lời: "Hồi tiểu thư, đã hai năm rồi."
"Ồ" Vân Lãnh Ca dừng một chút, "Là mẫu thân của ta an bài ngươi tới đây."
"Tiểu thư, người." Vận nhi kinh hãi.
"Ngươi muốn hỏi vì sao ta biết cái đó phải không, mẫu thân ta đã qua đời nhiều năm như vậy." Vân Lãnh Ca bình tĩnh mở miệng."Ngươi không cần lo vì sao ta lại biết những thứ kia, ở chỗ này của ta ngươi chỉ cần trung thành là được." Trong đầu nhớ tới nữ tử ôn nhu như nước kia, "Nếu mẫu thân ta đã an bài ngươi tới đây, ta liền tin tưởng ngươi, đừng làm cho ta thất vọng có biết không hả?" Ánh mắt Vân Lãnh Ca bình tĩnh nhìn Vận nhi, con ngươi đen láy tràn đầy sắc bén.
"Vâng. Phải. Tiểu thư, Vận nhi chưa bao giờ làm ra chuyện có lỗi với tiểu thư." Vận Nhị sợ hãi lập tức quỳ xuống, mặc dù sắc mặt sợ hãi nhưng lại vẫn cực kỳ kiên định trả lời.
"Tốt, đứng lên đi, về sau ở trước mặt ta không cần phải quỳ, ta không thích." Trong mặt Vân Lãnh Ca hiện lên một tia tán thưởng.
Bí mật trong lòng Vận nhi bị tiểu thư biết rõ, cả người nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, im lắng đứng ở bên cạnh Vân Lãnh Ca, lông mày rõ ràng mang theo một chút thoải mái cùng vui mừng.
Nhìn sắc mặt Vận nhi, cùng canh trứng gà ở trước mặt, Vân Lãnh Ca không nhịn được thở dài một hơi, nàng cũng vừa mới phát hiện ra Vận nhi là người mà mẫu thân đã sớm an bài bên cạnh cỗ thân thể này, trong trí nhớ trước đây Vân Lãnh Ca cực kỳ thích canh trứng gà, lqd nhưng ngẫu nhiên nghe được các tiểu thư bên ngoài nói đây là đồ ăn của người nghèo, nàng chỉ bí mật ăn ở chỗ riêng, người biết rõ chuyện này chỉ có mẫu thân đã chết của Vân Lãnh Ca cùng với bà vú của nàng, vài năm trước bà vú đã bị Nhị di nương đuổi ra ngoài, Vận nhi hẳn là bị bà vú đưa vào.
Nữ tử kia vĩnh viễn đều xinh đẹp dịu dàng, cho dù nàng không có những thứ nhà cao cửa rộng cùng người phụ thân tâm kế kia, cho dù mỗi ngày nàng trải qua cuộc sống thập phần gian khổ, nhưng nàng vẫn tận lực bảo vệ nữ nhi của mình, trước khi mình chết còn tính toán tốt cho nữ nhi của mình, đáng tiếc Vân Lãnh Ca trước kia lại không hiểu mẫu thân của nàng lại làm nhiều việc vì nàng như vậy, chuyện nàng dặn dò một cái cũng chưa từng làm được, trong lòng còn oán hận mẫu thân vì sao lại qua đời sớm như vậy, để cho một mình nàng sinh sống gian nan trong phủ. Không nghĩ Vân Lãnh Ca chân chính lại bởi vì một người nam nhân mà chết đi, mà trời xui đất khiến mình lại sống thay nàng.
Nghĩ đến mẫu thân của mình kiếp trước và mẫu thân của Vân Lãnh Ca, cả hai đều là nữ tử ôn nhu hiền lành, trong lòng lạnh lẽo liền hiện lên một tia ấm áp.
Tích Ngô Uyển.
Nhị Di nương Vạn Phong Ngô nằm ở trên giường êm, lông mày tinh tế nhíu chặt, lqd Vân Hạ Ca ngồi ở bên cạnh nàng, trên mặt đều là vẻ phẫn nộ: "Kẻ tiện nhân Vân Lãnh Ca này, tự nhiên lại nói xấu ta, tại sao tổ mẫu không đầy cái kẻ không biết xấu hổ này đến thôn trang đi." Nhị Di nương lại vẫn suy nghĩ như cũ, không đoái hoài gì đến phẫn nộ của Vân Hạ Ca, lời nói sáng hôm nay của Vân Lãnh Ca, là ai dậy nàng? Là nha hoàn kêu Vận nhi kia sao? Hay là thậy sự rơi xuống nước liền biến thành thông minh? Vân Hạ Ca ngồi ở bên cạnh cũng tỉ mỉ suy nghĩ về lời nói cùng sự thay đổi của Vân Lãnh Ca, thật là khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
Vân Hạ Ca thấy không có người để ý đến nàng, nàng liền xoay người ôm lấy cánh tay của Nhị di nương, đong đưa làm nũng: "Mẫu thân, người nhất định phải giáo huấn Vân Lãnh Ca cho ta, dựa vào cái gì mà nàng thô lỗ dọa người như vậy lại có thể trở thành dòng nữ chính, mà ta chỉ là thứ nữ, so ra còn thấp hơn nàng, mẫu thân."
Nhị Di nương lấy lại tinh thần nhìn Vân Hạ Ca, xưa này nàng biết nữ nhi này chỉ có một chút thông minh, nhưng miệng lại cực kỳ ngọt, biết dụ dỗ người, mà bộ dạng còn rất giống nàng, cho nên nàng cực kỳ thích Vân Hạ Ca, bao dung nàng khắp nơi, dưới sự bảo hộ của nàng cho dù không thông minh cũng chẳng có quan hệ gì, nàng cười cười, đưa ra ngón tay được sơn màu đỏ nhẹ nhàng chọc chọc trán Vân Hạ Ca: "Ngươi cho là mẫu thân không nghĩ sao? Nhưng ngươi không thấy Vân Lãnh Ca giống như đã thông minh hơn rất nhiều sao? Không còn bộ dạng ngu dốt như trước đây nữa? Mẫu thân phải nghĩ biện pháp tốt hơn mới được."
Vân Xuân Ca thấy Nhị di nương vô cùng thân thiết với Vân Hạ Ca, trong mắt rất nhanh liền hiện lên một tia cười lành.
"Mẫu thân, người nghĩ quá nhiều rồi, Vân Lãnh Ca vẫn là bộ dạng ngu dốt kia, chẳng qua hôm nay nàng có vận khí tốt thôi." Vân Hạ Ca bĩu môi.
"Mặc kệ nàng thông minh thật hay là giả ngu dốt, mẫu thân sẽ tìm cách, " Nhị Di nương khẽ vuốt tóc Vân Hạ Ca, cười mở miệng nói.
"Mẫu thân, người nhất định phải dậy dỗ nàng, ta muốn làm dòng chính nữ của Vân gia, không muốn vĩnh viễn phải cúi đầu trước nàng, " Vân Hạ Ca cọ sát đầu vào Nhị Di nương, trong mắt mang theo một tia hung ác.
"Được, mẫu thân đã biết, tuy nhiên không thể quá trắng trợn, nhưng ta sẽ ngầm khiến nàng ăn khổ."
"Mẫu thân, ta muốn hồi Liên Xuân Uyển."
"Ừ."
Liên Lãnh uyển.
Vân Lãnh Ca nhìn Vận nhi bưng đồ ăn tới, cải trắng xào chay, củ cải thịt, lqd còn có một đĩa lạc nhỏ, đây là cơm chiều của dòng chính nữ Tướng phỉ sao? Cho dù mình không quên hết quy củ cổ đại, cũng biết tuyệt đối không có chuyện như vậy? Khóe miệng Vân Lãnh Ca nhếch lên, tuy đẹp nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy không rét mà run, "Tiểu thư, trù phòng* nói, tiểu thư vẫn đang bị bệnh, không nên ăn quá nhiều dầu mỡ." Vận nhi nhẹ nhàng mở miệng, mang theo một chút cẩn thận.
*trù phòng: phòng bếp.
Kể từ khi tiểu thư rơi xuống nước tỉnh lại, mỗi lần nói chuyện với tiểu thư nàng đều cảm thấy hình như vô luận mình nghĩ cái gì tiểu thư đều cảm thấy được.
"Vận nhi, giờ nào rồi." Nhìn sắc tời bên ngoài, lqd sắc trời đã tối, xem ra phải rất lâu mình mới có thể thích ứng được với thời giờ ở cổ đại.
"Giờ tuất, tiểu thư." Vận nhi nghiêm mặt trả lời.
Vân Lãnh Ca lập tức cười lớn, hơn bảy giờ nên đi, Vân Lãnh Ca tính thời gian, người khác nên đến.
"Vận nhi, đồ ăn để ở trong này, không nên động, đứng ở phía ngoài phòng, nếu thấy có người tới liền nhanh chóng vào bẩm báo một tiếng" Vân Lãnh Ca dặn dò nói.
"Vâng, tiểu thư" Vận Nhi cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, nghe lời đi ra ngoài.
Vân Lãnh Ca cắt ngọn nến, lqd ánh nến chợt sáng hơn một chút, sau đó lẳng lặng ngồi trên ghết. Không biết qua bao lâu, Vận nhi tiến vào nhỏ giọng bẩm báo: "Tiểu thư, nô tỳ thấy bên ngoài có ảnh lửa tới đây, hẳn là đi tới viện của chúng ta."
"Ừ, đứng ở bên cạnh ta không lên tiếng là được." Vân Lãnh Ca nói xong liền đi tới trước bàn cơm, cầm đũa lên dùng cơm.
Người đến vén rèm lên, Vân Bá Nghị đi đến, Vân Lãnh Ca buông đũa xuống, nghênh đón: "Phụ thân sao lại đến đây, dùng cơm sao." Nàng ân cần hỏi. Vân Bá Nghị mặc áo cẩm bào màu lam, cài đai lưng màu tím, trên đai lưng mang theo một ngọc bội trắng muốt, thanh lịch tao nhã, rất có phong thái của một quân tử.
"Đến xem ngươi, sao bây giờ mới dùng cơm." Nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, nhíu mày: "Ngươi ăn những thứ này sao? Quản sự trù phòng làm việc thế nào, lại để tiểu thư con vợ cả như ngươi ăn giống như người làm vậy." Vân Bá Nghị tức giận nói.
"Nữ nhi bệnh nặng mới khỏi, vốn là cũng không có đói bụng cho nên bây giờ mới dùng cơm, thân thể còn yếu không được ăn quá nhiều thứ có dầu mỡ, có lẽ bọn họ cũng là vì muốn tốt cho nữ nhi." Vân Lãnh Ca cúi đầu xuống che lại ánh mắt cười lành, lẩm bẩm nói.
"Chớ nói chuyện hộ bọn nô tài lòng dạ hiểm độc này, ta sẽ phân phó xuống, về sau ngươi không cần phải ăn như vậy, ngươi là tiểu thư của Tướng phủ, sao lại có thể ăn những thứ này, khó trách sắc mặt của ngươi lại xanh xao như vậy, gầy đi nhiều." Gương mặt Vân Bá Nghị tràn đầy yêu thương nói.
Trong lòng khinh thường, nhưng cũng nhu thuận mở miệng nói: "Vâng, nữ nhi đã biết."
Vân Bá Nghị nhìn Vân Lãnh Ca một hồi, thấy nàng thủy chung cúi đầu không nói, cúi đầu lễ độ yên tĩnh ngây ngô: "Những gì hôm nay ngươi nói với lão thái thái đều là sự thật?"
"Nữ nhi không dám nói dối, đích thực là có người ở sau lưng đẩy một cái nên nữ nhi mới rơi vào trong hồ sen." Vân Lãnh Ca cung kính mở miệng.
"Nhưng khi đó lại không ai nhìn thấy, không ai có thể chứng minh." Vẻ mặt Vân Bá Nghị đầy khó xử, trong lòng Vân Lãnh Ca cười lành, rốt cục cũng nói đến vấn đề chính, nếu như mình không đưa ra một ý kiến, xem ra người cha tốt này chuẩn bị vứt bỏ mình rồi.
"Phụ thân, nữ nhi có một câu không biết có nên nói hay không."
"Chúng ta là cha con, có gì không thể nói."
"Hiện giờ ở trong triều phụ thân vô cùng không an ổn, nữ nhi cũng muốn giúp phụ thân, nhưng chuyện này thật không phải như vậy, nữ nhi cũng cảm thấy vô cùng ủy khuất, coi như phụ thân xử phạt ta, bên ngoài nhất định sẽ đồn đại ta vì Âu Dương thế tử mà rơi vào trong nước, lời này mà bị truyền do nhất định là không tốt cho thanh danh của phụ thân, do đó sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Tướng phủ, càng ảnh hưởng tới con đường làm quan của phụ thân, mà sau khi ngoại công biết, cũng sẽ bất mãn với phụ thân, xử phạt nữ nhi cũng không được. Trong lòng nữ nhi thật sự cảm thấy bất bình cho phụ thân." Vân Lãnh Ca trước kia đúng là người đần độn, ngoại công của nàng là Tả tướng, trên triều đình, lấy tôn trọng của vi tôn, ngoại công lại yêu thương Vân Lãnh Ca, đầu óc Vân Lãnh Ca trước kia không tốt mới cự tuyệt qua lại với Tướng phủ.
Vân Lãnh Ca ủy khuất che đậy uy hiếp mà nói ra, sắc mặt Vân Bá Nghị bất động, ánh mắt thay đổi nhìn về phía Vân Lãnh Ca, trong nháy mắt liền hiện ra rất nhiều tâm tư: "Lãnh ca, phụ thân làm sao có thể xử phạt ngươi, ngươi là dòng chính nữ duy nhất của phụ thân, phụ thân sao bỏ được chứ?" Giọng nói mềm nhẹ, ánh mắt sủng nịnh, giống như Vân Lãnh Ca là bảo bối của hắn.
Sắc mặt Vân Lãnh Ca đỏ lên: "Trước kia nữ nhi đã làm ra rất nhiều chuyện có lỗi khiến cho phụ thân phải khó xử, nữ nhi cho rằng phụ thân không thích nữ nhi, xem ra là nữ nhi suy nghĩ nhiều rồi, " khi nói chuyện, còn dơ tay lau khóe mắt một chút, xấu hổ trả lời.
"Ngươi đứa nhỏ này, đương nhiên là phụ thân yêu thích Lãnh ca nhất, " Vân Bá Nghị yêu thường sờ tóc Vân Lãnh Ca, "Vậy theo ý của Lãnh ca, lúc này nên giải quyết như thế nào?"
Trong lòng Vân Lãnh Ca cảm thấy người này thật vô sỉ, lợi dụng nữ nhi của mình cũng thuận miệng như vậy, "Phụ thân, là đại tiểu thư của Hạ gia đẩy nữ nhi xuống nước, phụ thân nên cho Âu Dương thế tử biết, hỏi một chút xem hắn có nhìn thấy hay không mới đúng, " Vân Lãnh Ca 'hồn nhiên' nói.
Trong lòng Vân Bá Nghị khẽ động, Âu Dương thế tử yêu mếm Đại tiểu thư Hạ gia là chuyện tất cả mọi người đều biết, vì bảo vệ thanh danh của Hạ Ngữ Nhi, Âu Dương thế tử nhất định sẽ sửa miệng, "Lãnh ca, chỉ hỏi Âu Dương thế tử sao?" Vân Bá Nghị thầm nghi hoặc, Vân Lãnh Ca chỉ đớn thuần hỏi thăm Âu Dương thế tử, hay là để cho Âu Dương thế tử vì Hạ Ngữ Nhi mà đổi lại lời nói, nhớ tới những chuyện trước kia mẫu thân đã đừng nói về nàng, trong lòng hắn càng thêm nghi ngờ: "Vâng, phụ thân, không hỏi rõ ràng thì làm sao nữ nhi có thể rửa sạch được tội danh? Nữ nhi nói sai rồi sao." Vân Lãnh Ca cúi đầu thẹn thùng kéo ống tay áo, tiếp tục khờ dại hỏi lại phụ thân.
Nhìn vẻ mặt trầm tư của Vân Bá Nghị, không ngừng quan sát mình, nét mặt của Vân Lãnh Ca không thay đổi tiếp tục mở miệng, giọng nói mang theo một chút do dự, "Phụ thân, trong viện nữ nhi chỉ có một nha hoàn Vận nhi, thật không giúp được gì, nữ nhi có thể có thêm một nha hoàn hầu hạ nữa được không, " cúi đầu mở miệng nói.
Vân Bá Nghị nhớ lại, xác thực là chỉ thấy một nha hoàn trong tiểu viện này, nhíu mày, "Ngày mai ta kêu Nhị Di nương đưa người tới, chuyện hôm nay, phụ thân sẽ xử lý, ngươi nghỉ ngơi đi, phụ thân đi." Sắc mặt nặng nề rời đi, tóm lại Vân Lãnh Ca trở nên thông minh đối với mình lại hữu dụng, một số chuyện phải qua một thời gian dài mới có thể nghiệm chứng được.
Nhìn thấy Vân Bá Nghị rời đi, Vân Lãnh Ca bĩu môi, nhanh chóng thu hồi lại nụ cười cứng ngắc, "Vận nhi, mang hết những đồ này xuống đi." thấy bộ dạng an tĩnh không nói nhiều của Vận nhi, nàng cảm thấy rất hài lòng.
Sau khi Vận nhi thu dọn xong, chờ mình rửa mặt xong, Vân Lãnh Ca liền phân phó Vận nhi đi nghỉ ngơi, nàng đi thẳng tới trước giường, trong lòng suy nghĩ đến chuyện của ngày mai và một vài thứ mình cần đặt mua, chậm dãi nhắm mắt lại ngủ.
← Ch. 004 | Ch. 006 → |